Giọng của Trương Tú Thanh vang lên từ ống nghe, giọng quê thân thương quen thuộc: "Đản Đản, con làm việc xong chưa? Đã ăn gì chưa? Gần đây đi làm có mệt không?"
Những người con xa quê luôn chỉ báo tin mừng chứ không báo tin buồn. Ân Tô Tô cười nói: "Con không mệt, con vẫn ổn."
"Tóm lại con phải chú ý đến sức khỏe của mình." Trương Tú Thanh dừng lại rồi nói: "Đúng rồi, mẹ gửi cho con hai thùng mật ong, nhìn thông tin trên đơn hàng chuyển phát nhanh thì đã giao tới rồi đó."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô nghe vậy rất vui nhưng chưa mừng được hai giây thì lại lo lắng về tình trạng sức khỏe của ba mẹ mình, ngoan ngoãn nói: "Mẹ, nơi này là thủ đô, thứ gì cũng mua được, con không thiếu gì cả. Mật ong nặng như vậy, eo với chân của mẹ và ba con đều không tốt, gửi đồ còn phải đến công ty chuyển phát nhanh cách đó mấy con phố, sau này đừng gửi gì cho con nữa."
Giọng mẹ Ân rất nghiêm túc: "Cái con bé này, đồ bên ngoài sao yên tâm được bằng nhà làm. Chỗ mật ong đó đều lấy từ đàn ong nhà dì ba của con nuôi đấy, thuần thiên nhiên, không có chất phụ gia gì cả, tốt lắm!"
"Đúng đúng đúng, mẹ nói đúng, những gì mẹ cho con vẫn luôn là thứ tốt nhất." Trong lòng Ân Tô Tô cảm động không thôi, không có cách nào với mẹ, chỉ đành nhận lời, sau đó nũng nịu dùng tiếng địa phương nịnh nọt: "Vẫn là mẹ tốt với con nhất."
Trương Tú Thanh bật cười, tiếp tục dặn đi dặn lại: "Mẹ dặn con này, con đi nhận hàng chuyển phát nhanh, chia cho bọn Tiểu Lương một ít, sau đó lại biếu các lãnh đạo một ít. Một mình con ở thành phố lớn, phải biết đối nhân xử thế."
Ân Tô Tô: "Con biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Lương Tĩnh cười hỏi: "Dì nói gì với em thế?"
Ân Tô Tô: "Không có gì. Mẹ em chỉ bảo vừa gửi một ít mật ong từ quê lên, bảo em chia cho chị và Tiểu Phù sau đó biếu một ít cho lãnh đạo."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy thì em nhớ thay chị cảm ơn dì." Lương Tĩnh cong môi, vừa nói vừa thu dọn đồ đạc giúp Ân Tô Tô, giọng điệu thuần túy là tán gẫu, trêu đùa: "Cơ mà nói thật, giữa người với người phải có qua có lại, em tốt với chị chị cũng phải tốt với em mới đúng. Mấy lãnh đạo cấp cao trong công ty chúng ta, mấy cái người nâng cao đạp thấp đó chưa từng giúp đỡ em chuyện gì, tặng thứ tốt như vậy cho bọn họ chẳng thà cho chó ăn còn hơn."
Giữa người với người...
Phải có qua có lại.
Lời Lương Tĩnh nói ra người nói vô tình nhưng Ân Tô Tô là người nghe lại có ý. Cô cúi đầu, ánh mắt lóe lên, không biết đang nghĩ tới chuyện gì, không nói thêm gì nữa.
*
Chập tối trở về con ngõ Chương Thụ, cô mượn một chiếc xe đẩy ở trạm gác khu chung cư, đặt hai thùng mật ong nặng trĩu lên, đẩy về nhà.
Cả đường suy nghĩ cứ rối rắm.
Mãi đến khi đến trước cửa nhà, cô mới khẽ cắn răng, vò đầu bứt tai, vô cùng nghiêm túc mà trịnh trọng đưa ra một quyết định.
Quyết định xong rồi, nói làm là làm!
Ân Tô Tô lấy điện thoại di động ra, tìm cái tên được ghi chú trong danh bạ, nhấn vào khung đối thoại, lạch cạch gõ ra mấy dòng chữ như sau:
[Anh Phí, chuyện hot search lần trước thật sự vô cùng cảm ơn anh. Mẹ tôi gửi mật ong quê ra cho tôi, tôi mang cho anh một ít nhé?]
Gõ xong đọc lại một lần, cô cảm thấy quá dài dòng nên xóa đi.
Sau đó cô lại gõ: [Anh Phí, cảm ơn anh đã giúp tôi xóa hot search xấu đó đi, tôi có chuẩn bị một ít mật ong làm quà cho anh, không biết lúc nào anh rảnh, tôi mang đến cho anh.]
Gõ xong đọc lại một lần, vẫn chưa thấy ổn, cô lại xóa.
Xóa xóa gõ gõ, gõ gõ xóa xóa, sau mấy lần như vậy, Ân Tô Tô mất sạch kiên nhẫn, dứt khoát lạch cạch trực tiếp gõ ra năm chữ châm ngôn, ấn vào nút gửi.
Ở bên kia bầu trời, ở một khu vực mới phía nam thủ đô, giữa một đống sắt thép khổng lồ mọc lên như rừng có một căn biệt thự sân vườn xây theo kiểu Trung Hoa, được trực tiếp xây dựng lại từ phủ đệ thân vương thời nhà Minh Thanh, diện tích lên đến mấy nghìn mét vuông, lợp bằng ngói xanh, cây cối rợp bóng.
Trong phòng chơi cờ, bốn bụi cây trinh nam tơ vàng tạo ra một không gian trang nhã, khói lượn lờ bốc lên, là long diên hương đang cháy trong lư hương tai thú.
Những ngón tay thon dài như ngọc nhặt một quân cờ đen, giơ lên đặt xuống, lại cầm lấy một quân cờ trắng đánh xuống.
Phí Nghi Châu sắc mặt lạnh lùng, đang chuẩn bị đi bước tiếp theo thì khóe mắt liếc thấy màn hình điện thoại trên bàn cờ sáng lên.
Anh cầm lên.
Trong hộp thư có một tin nhắn mới.
Ân Tô Tô: [Anh ăn mật ong không?]
Phí Nghi Châu: "..."
Phí Nghi Châu im lặng, dùng đầu ngón tay ấn vào màn hình, trả lời cô gái ở đầu bên kia điện thoại: [Ăn.]
Mấy giây sau, tin nhắn trả lời của cô gái lại hiện lên: [Mẹ tôi gửi cho tôi hai thùng mật ong, tôi ăn một mình thì còn lâu mới hết. Nếu anh ăn thì tôi tặng anh một thùng?]
Phí Nghi Châu trả lời lại: [Ừ.]
*
Tại căn hộ ở ngõ Chương Thụ, nhìn khung thoại hiện lên chữ "ừ", ánh mắt Ân Tô Tô lập tức sáng lên.
Chấp nhận rồi!
Ân Tô Tô vốn đang đau đầu, lo rằng với tiền tài và thân phận của anh sẽ coi thường mật ong mà dì ba ở quê của cô chưng cất, sau đó lịch sự từ chối, không ngờ lại nhẹ nhàng đón nhận như thế?
Trong lòng cô vui vẻ, khóe miệng cũng bất giác cong lên, hào hứng tiếp tục gõ chữ.
Ân Tô Tô: [Vậy khi nào anh có thời gian? Gửi cho tôi địa chỉ để tiện nhận hàng, tôi gửi qua cho anh.]
Tin nhắn này gửi đi nhưng đối phương lại chậm chạp không trả lời.
Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào điện thoại di động của mình, đợi mấy phút, đoán là Phí Nghi Châu đang bận việc khác đành nhún vai, cầm quần áo để thay và vật dụng đi tắm rửa.
Bóng đêm dần khuya, mặt trăng lặng lẽ leo lên ngọn cây.
Thực ra vết thương ở đầu gối đã không còn quá đau nữa nhưng Ân Tô Tô sợ vết thương dính nước nên cô phải hết sức cẩn thận, chậm rãi gội đầu tắm rửa, chậm rãi lau khô thân thể giặt đồ lót, chậm rãi quét dọn phòng tắm nhà vệ sinh.
Chờ Ân Tô Tô làm xong những việc này, cô lại khập khiễng cầm điện thoại di động lên xem thử, cô ngốc luôn rồi.
Có khoảng sáu cuộc gọi nhỡ, tất cả đều từ người được ghi chú là "Anh Phí" trong danh bạ của cô gọi đến.
Ân Tô Tô: "..."
Bố đường gọi điện thoại đến, không nghe máy không đáng sợ nhưng không nghe sáu cuộc liền thì chuyện trở nên nghiêm trọng rồi đây. Sợ đối phương giận mình, Ân Tô Tô tay chân luống cuống, dùng tốc độ nhanh nhất gọi lại.
Chuông chưa kịp reo hai tiếng, cuộc gọi đã được kết nối.
"A lô anh Phí, xin lỗi xin lỗi, vừa rồi tôi đang tắm, không phải cố ý không trả lời cuộc gọi của anh..." Ân Tô Tô hoảng hốt hoang mang, dùng giọng điệu ngọt ngào dễ nghe nhất của mình để giải thích.
Giọng Phí Nghi Châu vẫn ôn hòa như mọi khi, lịch sự điềm tĩnh nói: "Cô Ân, tôi đang ở trước cổng khu chung cư của cô."
"À à à..." Ân Tô Tô vô thức đáp lời, trả lời xong mới nhận ra có điều gì đó không đúng, hoàn toàn bối rối: "Chờ một chút. Anh vừa nói gì cơ?"
Phí Nghi Châu: "Tôi đang ở trước cổng khu chung cư của cô."
Ân Tô Tô vô cùng hoang mang, sợ hãi đến mức lạc cả giọng: "Anh đang ở trước cổng khu chung cư của tôi?"
Phí Nghi Châu: "Tới lấy mật ong của tôi."
Ân Tô Tô: "...?"
"Không phải em hỏi khi nào tôi rảnh sao?" Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Bây giờ tôi đang rảnh. "
Ân Tô Tô: "...???"
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Ân Tô Tô ngẩn ra, nhất thời hoàn toàn không phản ứng kịp. Cô cầm điện thoại di động hóa đá ngay tại chỗ, cho đến khi một tia chớp xẹt qua cửa sổ, chiếu sáng một vùng trời, cô mới hoàn hồn như vừa sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Ân Tô Tô hơi mất tự nhiên hắng giọng, lắp bắp hỏi: "Anh, anh đến một mình à?"
Phí Nghi Châu: "A Sinh và trợ lý Hà cũng đang ở đây."
Nghe nói còn có hai người khác ở đó, Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo cao cũng thoáng hạ xuống mấy phần.
Phí Nghi Châu lịch thiệp nói: "Mật ong khá nặng, nếu cô Ân tiện thì tôi có thể lên nhà tự mình lấy."
"Ặc..."
Ân Tô Tô gãi đầu, trong lòng nghĩ: Lúc này vừa có chớp lại có sấm, rõ ràng là trời sắp mưa, cũng không thể để Thái tử gia dầm mưa chờ cô dưới lầu được. Hơn nữa bọn họ đi ba người, để anh lên lầu... chắc là được nhỉ?
Sau khi suy nghĩ, Ân Tô Tô trả lời: "Vậy thì anh lên đi."
Lúc này, đầu bên kia truyền tới giọng nói của Hà Kiến Cần, hình như đang trao đổi với bảo vệ của khu chung cư. Trợ lý Hà cung kính nói: "Thưa ngài, phải đăng ký làm khách đến thăm, xin hỏi cô Ân đang sống ở căn hộ nào?"
Ân Tô Tô đỡ trán, tưởng tượng đến hình ảnh đường đường là cậu cả Phí thị lại bị ông chú bảo vệ khu chung cư của cô chặn ngoài cửa, lập tức toàn thân đều thấy không ổn.
Không đợi Phí Nghi Châu mở miệng, cô đã nhanh chóng nói ra số phòng cụ thể: "10-2-701, tôi ở phòng 701, khu 2, tòa nhà 10."
Sau khi cúp điện thoại, Ân Tô Tô vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cầm điện thoại di động ngẩn ra. Mấy giây sau chợt nghĩ đến gì đó, cô khẽ kêu lên một tiếng tiêu rồi, vèo một cái nhặt chiếc áo khoác bị ném trên sô pha lên, cho vào máy giặt quần áo, lại nhanh chóng kéo máy lau sàn đi quanh phòng khách một vòng, cuối cùng vội vàng mở tủ bát đũa lấy ra ba cái ly nước cho khách, rửa sạch lau khô.
Thời gian vừa khít, ngay khi cô vừa làm xong những chuyện này thì tiếng chuông ngoài cửa vang lên hai tiếng "ding dong".
Ân Tô Tô vuốt tóc rồi bước đến chỗ cửa, vừa mở cửa vừa ngượng ngùng nói: "Trong nhà hơi bừa bộn, khiến mọi người chê cười rồi..."
Cánh cửa vừa mở ra, cô hoàn toàn choáng váng.
"Mấy vị" đâu ra?
Người đàn ông ngoài cửa hiếm khi không mặc trang phục lịch sự, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với quần dài màu xanh da trời, làm tôn lên ngoại hình vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp, thanh cao ngay thẳng. Ngoài anh ra không thấy bóng dáng trợ lý Hà và A Sinh đâu.
Ân Tô Tô ngơ ngác hỏi: "Sao chỉ có mình anh tới?"
Chiều cao một mét chín khiến Phí Nghi Châu mang theo vẻ cao quý trời sinh. Anh rũ mi nhìn cô, rõ ràng là dáng vẻ thả lỏng thoải mái nhưng lại không giận tự uy, khiến người ta cảm thấy bị đè nén vô cớ: "Cô là con gái lại sống một mình, đám trợ lý Hà ngại đi lên nên đứng chờ ở cổng rồi."
Không biết bị làm sao, Ân Tô Tô lại lẩm bẩm thốt ra: "Bọn họ thấy ngại, anh Phí không thấy ngại sao?"
Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại.
Yên lặng, yên lặng, yên lặng đến mức khiến người ta hít thở khó khăn.
... Trời đất ơi, sao cô lại đột nhiên nói ra lời trong lòng vậy chứ!
Ân Tô Tô vô cùng hối hận, lúng túng đến mức đầu ngón chân cong lại quặp xuống đất, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã âm thầm mắng mình tám trăm lần ở trong lòng. Lúc cô đang khóc không ra nước mắt, trong bụng điên cuồng cầu mong cậu cả không nghe thấy câu cảm khái phát ra từ tận linh hồn cô, cậu cả bỗng mở miệng vàng.
Phí Nghi Châu nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Tôi cũng không biết tại sao mà ở trước mặt em, da mặt tôi luôn tự động dày lên."
Ân Tô Tô: "..."