Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Lúc này tâm trạng của Ân Tô Tô có đôi phần một lời khó mà nói hết. Nhưng người kia là ai chứ, đường đường là cậu cả của nhà họ Phí, đặc biệt đến mức nào, cao quý đến cỡ nào, vậy mà anh lại đi nghìn dặm xa xôi để lấy mật ong. Lúc này người đã đứng trước cổng lớn rồi, nếu cô dám to gan không cho anh vào thì có khi ngày mai cô sẽ phải vui vẻ về hưu.
 
Ân Tô Tô không thể làm gì khác, chỉ có thể điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, để lộ ra nụ cười dịu dàng nhất thân thiện nhất nhiệt tình chào đón nhất, cô nghiêng người tránh đường, đồng thời chân thành nói một câu với Phí Nghi Châu: “Mời anh Phí vào.”
 
Phí Nghi Châu cất bước đi vào trong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Căn hộ của Ân Tô Tô có diện tích không lớn lắm, là không gian nho nhỏ thuộc về một mình cô gái trẻ, ngóc ngách nào cũng thể hiện rõ sở thích của chủ phòng. Phong cách trang trí mang màu sắc kẹo ngọt, toàn bộ mặt trường treo TV được sơn màu xanh dương nhạt, cái ghế sô pha đối diện với tường lại có màu hồng nhạt pastel, thiết kế màu sắc tương phản giúp nâng cao tác động thị giác và khiến toàn bộ phòng khách trở nên rực rỡ.
 
Phí Nghi Châu lặng lẽ quan sát xung quanh phòng, chỉ mất mấy giây, trong đầu anh đã đưa ra phán đoán cơ bản.
 
Cô thích phong cách Bắc Âu tươi trẻ và lãng mạn.
 
Theo góc độ tâm lý học thì những cô gái thích phong cách trang trí như này, phần lớn sẽ là người có tấm lòng nhân hậu, có thế giới nội tâm mềm mại, giản dị và sạch sẽ.
 
Thật sự rất phù hợp với đặc điểm tính cách của cô.
 
Bên kia cánh cửa, sau khi Thái tử gia vào trong, Ân Tô Tô nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng lại. Cô quay người lại thì thấy anh vẫn còn đang đứng trước thềm cửa, vì thế cô lịch sự chào hỏi anh: “Anh vào phòng khách ngồi đi, tôi đi rót nước cho anh.”
 
Sắc mặt Phí Nghi Châu bình tĩnh như nước, lịch thiệp nói: “Tôi đi bộ từ đại sảnh đến đây, trên đế giày dính đất cát.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô hơi giật mình rồi cô bỗng nhận ra, anh đang lo đế giày anh dính đất cát, cứ thế đi vào sẽ làm bẩn nhà cô à?
 
Chút tình cảm lạ lẫm dấy lên trong lòng cô, chậm rãi lan ra khắp người cô giống như một tờ giấy Tuyên Thành bị dính mực.
 
Cô thể hiện ra dáng vẻ của một chủ nhà hào phóng, cô vẫy tay với anh rồi cười nói: “Không sao đâu, anh cứ vào đây đi.”
 
Phí Nghi Châu được giáo dục rất nghiêm khắc, trong sự giáo dục mà anh nhận được từ khi còn nhỏ có một điều là nếu không phải cần thiết thì tuyệt đối không được gây thêm phiền phức cho người khác. Nghe thấy Ân Tô Tô nói như vậy, anh quyết định lựa chọn lấy lùi làm tiến, dùng một cách khác để duy trì sự sạch sẽ trong căn hộ của cô.
 
Phí Nghi Châu hơi nghiêng người, thong dong ngồi xuống cái ghế thay giày trước thềm cửa.

 
Cảnh tượng này đập vào mắt Ân Tô Tô, chắc chắn sẽ khiến cô bị sốc.
 
Anh sinh ra đã là một quý tộc, dù có làm một hành động bình thường thì trong cái giơ tay nhấc chân cũng vẫn mang theo một vẻ thanh lịch khó tả. Nhưng căn chung cư chật chội nhỏ bé của cô, thềm cửa chật hẹp hoàn toàn không ăn nhập gì với anh.
 
Cô không thể khuyên được anh, hết cách, cô đành phải vội vàng chạy đi lục lọi tủ giày, tìm được một thứ gì đấy trong tủ, cô đưa cho anh.
 
Ân Tô Tô có hơi lúng túng nói: “Bình thường không có con trai đến nhà tôi nên tôi không có dép đi trong nhà dành cho nam, tôi chỉ có cái này thôi.”
 
Phí Nghi Châu nghe thấy câu nói này, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ của cô gái, hơi cụp mắt xuống.
 
Có lẽ là xuất phát từ sự kính trọng hoặc là thói quen lịch sự của chính mình, cô dùng cả hai tay đưa dép cho anh, mười ngón tay thon thả trắng nõn đập vào mắt anh. Những ngón tay cầm chặt một đôi bao bọc giày bằng vải, trên mặt vải có hoạ tiết hoa màu trắng trông thoải mái sạch sẽ, trên đấy ám mùi hoa oải hương thoang thoảng.
 
Hai má Ân Tô Tô càng đỏ hơn khi chú ý thấy anh đang nhìn bao bọc giày trong tay mình, cô tưởng anh không thích màu sắc và hoạ tiết quá nữ tính này nên vội vàng giải thích: “Đôi bao bọc giày này là mới, chưa có ai sử dụng đâu. Tôi thấy vóc dáng anh rất cao, có lẽ kích cỡ giày của anh cũng khá lớn, mà bao bọc giày freesize bằng nhựa lại dễ bị hỏng. Nếu anh để ý…”
 
Cô còn chưa nói hết câu, Phí Nghi Châu đã cầm lấy bao bọc giày, đeo vào bên ngoài giày của mình.
 
Ân Tô Tô không biết giá của đôi giày trên chân cậu cả là bao nhiêu, cô chỉ biết chắc chắn nó sẽ đắt ngoài sức tưởng tượng của cô. Mà giờ phút này, đôi giày da có giá trên trời kia lại được bọc trong bao bọc giày hoạ tiết hoa nhí có giá tám đồng của cô, kết hợp với dáng người cao ráo thẳng tắp và phong thái ung dung cao quý của anh.
 
Nói thật, trông lệch pha đến nỗi hơi buồn cười.
 
Tiếc là Ân Tô Tô không có gan dám cười.
 
Cô chỉ có cúi gằm mặt xuống, hắng giọng, cố gắng kìm nén ý cười đã đến bên khoé môi kia. Sau đó cô xoay người ra hiệu, mời anh ngồi xuống ghế sô pha.
 
Phí Nghi Châu ngồi xuống.
 
Đúng lúc này, bên ngoài cửa sổ sát đất trong phòng khách loé lên mấy tia chớp, mấy tiếng sấm vang lên, một cơn mưa đêm bất ngờ ập đến. Khi tia chớp và tiếng sấm tan dần, cơn mưa phùn chuyển thành mưa lớn, tiếng mưa rơi bỗng chốc trở nên ồn ào, lao xao giống như tiếng những hạt ngọc rơi xuống đĩa.
 
Ân Tô Tô nhìn về phía bầu trời đêm, cô nhíu mày lẩm bẩm: “Kỳ lạ thật. Dự báo thời tiết đâu có nói là sẽ có mưa đâu…”

 
Phí Nghi Châu không biết là cô đang lẩm bẩm một mình hay là đang nói chuyện với anh, sợ cô thấy gượng gạo nên anh vẫn lên tiếng đáp lời cô, giọng điệu vẫn thản nhiên như mọi khi: “Độ chính xác của dự báo thời tiết thường sẽ không vượt quá 95% đâu.”
 
Thôi được rồi.
 
Dù sao thì anh đã vào đây rồi, cô cũng không thể nào đuổi anh ra ngoài trong lúc trời đang mưa to như này được.
 
Ân Tô Tô thầm thở dài trong lòng, cô lấy một cốc nước vừa mới được rửa sạch sẽ rồi quay trở lại phòng khách.
 
Từ đầu đến cuối ánh mắt của Phí Nghi Châu chỉ nhìn chằm chằm vào cô, bỗng hàng lông mày đẹp hơi nhíu lại giống như đã chú ý đến gì đấy, anh chợt hỏi: “Chân của em bị đau ở đâu à?”
 
“Ừm.” Ân Tô Tô sửng sốt, hoang mang: “Tư thế đi lại của tôi kỳ lạ lắm à?” Miệng vết thương của cô đã không còn đau mấy nữa, phải không đến mức ảnh hưởng đến tư thế đi lại mới đúng chứ.
 
Phí Nghi Châu lắc đầu: “Không kỳ lạ.”
 
Ân Tô Tô: “Vậy sao anh lại nói chân của tôi bị đau ở đâu?”
 
Phí Nghi Châu: “Tốc độ bước đi của em có hơi chậm hơn mọi khi một chút.”
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên trước khả năng quan sát từng chi tiết của anh, cô bật cười, trả lời một cách thản nhiên: “Không có gì đâu. Hôm nay trong lúc chụp ảnh cho tạp chí có xảy ra chút chuyện, đầu gối của tôi bị trầy xước chút thôi, không có gì nghiêm trọng đâu.”
 
Phí Nghi Châu cụp mắt xuống, ánh mắt anh nhìn về phía đầu gối bên trái của cô: “Em có thể cho tôi xem vết thương không?”
 
“Vết thương nhỏ thôi ấy mà, có gì đâu mà xem.”
 
“Nhưng tôi lo.”
 
“Vậy anh đừng có chuyện bé xé ra to như vậy nữa được không.” Cô buột miệng nói tiếp mà chẳng hề dừng lại.
 

Phí Nghi Châu: “...”
 
Bị phản bác thẳng thừng như vậy khiến Phí Nghi Châu im lặng, sắc mặt hơi cứng đờ, ánh mắt anh không còn nhìn vào chân cô nữa, vẫn ôn hoà lịch sự như mọi khi: “Xin lỗi, sau này tôi sẽ cố gắng kiềm chế.”
 
Trông thấy biểu cảm của cậu cả có phần hơi vi diệu, lại có chút gì đấy xấu hổ, lúc này Ân Tô Tô mới vô thức nhận ra hình như giọng điệu khi nói chuyện của mình có hơi gay gắt, cô rất lúng túng, vội vàng bổ sung thêm: “Cái kia, ừm. Ý của tôi là đấy chỉ là một việc trầy xước nhỏ thôi, để hai hôm nữa là nó sẽ khỏi. Không có gì để xem cả, cũng không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.”
 
Nói rồi cô giơ cốc thuỷ tinh trong tay lên, nhẹ nhàng đung đưa cốc, đổi chủ đề: “Anh muốn uống gì? Tôi có nước lọc và cà phê, còn có Wahaha nữa.”
 
Nghe thấy từ cuối cùng, trong ánh mắt Phí Nghi Châu lộ ra chút nghi ngờ, anh hỏi lại: “‘Wahaha’ là cái gì thế.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Suýt chút nữa Ân Tô Tô tưởng mình đang nghe nhầm. Vừa hay tủ lạnh ở ngay bên cạnh cô, cô mở cửa tủ lạnh ra tiện tay lấy một lọ Wahaha trên kệ đựng đồ uống, đi đến đưa nó cho anh, nói: “Chính là cái này, sữa Wahaha AD và Canxi. Lúc nhỏ anh chưa uống bao giờ à?”
 
Phí Nghi Châu cầm đồ uống trong tay, nghiêm túc cẩn thận nhớ lại mấy giây, tiện đà lắc đầu: “Chưa từng.”
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên: “Wahaha là loại đồ uống được yêu thích nhất bởi đại đa số các bạn nhỏ trong toàn Trung Quốc, tôi lớn như này rồi mà còn thường xuyên mua về uống đấy. Dù lúc nhỏ anh chưa từng uống, nhưng chắc anh cũng từng nghe nói đến chứ?”
 
Phí Nghi Châu tĩnh tĩnh, vẫn tiếp tục lắc đầu.
 
Bây giờ Ân Tô Tô đã hiểu.
 
Cô nghĩ lại thấy cũng đúng, Wahaha là thức uống được trẻ con của những gia đình bình thường yêu thích, còn Phí Nghi Châu lại chưa từng là bình dân. Một đứa trẻ ngồi Rolls-Royce và lớn lên trong trang viên biệt thự, cứ mỗi lần ra ngoài là lại được tiền hô hậu ủng, có quản gia đi theo, rồi còn cả lính đánh thuê vệ sĩ, sao anh có thể uống loại đồ uống rẻ tiền chỉ có mấy đồng một lọ được?
 
Lại một lần nữa cô cảm nhận được rõ ràng sự chênh lệch như trời với đất giữa anh và những người bình thường như cô, trong lúc Ân Tô Tô cảm thán đủ điều thì cô cũng loáng thoáng nảy sinh chút cảm giác tự ti. Cô lấy ra một hộp trà Tây Hồ Long Tỉnh chưa từng mở trong ngăn tủ, vừa lấy lá trà vừa nói mà không ngước mắt lên: “Tốt nhất là nên để anh Phí uống trà.”
 
Lúc trước Ân Tô Tô từng giới thiệu cho bạn cùng phòng thời đại học một tài nguyên web drama, bạn cùng phòng vô cùng cảm kích cô, hộp Long Tỉnh này chính là món quà cảm ơn khi ấy. Giá cả rất đắt đỏ.
 
Bình thường cô không có thói quen uống trà nên hộp lá trà này đã bị bỏ trong ngăn kéo tủ để phủ bụi được hơn bốn tháng.
 
Vừa hay hôm nay nó lại có tác dụng.
 
Đổ lá trà vào đáy cốc rồi pha với nước sôi. Mùi hương thoang thoảng quanh quẩn trong phòng.
 
Ân Tô Tô ghé sát vào tách trà và hít một hơi thật sâu, cô hài lòng nở nụ cười rồi cầm cốc trà ngon đã pha đến trước mặt khác quý.

 
Phí Nghi Châu hơi gật đầu: “Cảm ơn.”
 
Cậu cả đúng là chuyên gia nếm trà, anh chưa cần uống mà chỉ cần ngửi mùi thôi đã nói: “Vũ Tiền Long Tỉnh à?”
 
Ân Tô Tô chẳng biết tý gì về trà, cô chớp mắt, tò mò hỏi: “Vũ Tiền Long Tỉnh là một loại Tây Hồ Long Tỉnh à?”
 
Phí Nghi Châu liếc sang.
 
Đôi mắt cô gái sáng ngời giống như một dải ngân hà rộng lớn.
 
Anh không khỏi mỉm cười, bình tĩnh trả lời: “Long Tỉnh có thể căn cứ vào thời điểm hái lá trà mà chia làm hai loại trà, tức là Vũ Tiền Long Tỉnh và Minh Tiền Long Tỉnh. “Vũ Tiền” là chỉ trà hái trước tiết Cốc vũ, “Minh Tiền “ là chỉ trà được hái trước tiết Thanh minh.”
 
Được phổ cập khoa học kiến thức mà mình không hề biết, Ân Tô Tô được khai sáng, cô trầm ngâm hỏi: “Vậy Vũ Tiền Long Tỉnh và Minh Tiền Long Tỉnh, loại nào tốt hơn?”
 
Phí Nghi Châu: “Tôi không thể nói loại nào tốt hơn, mỗi loại đều có cái hay riêng của nó.”
 
“Hoá ra là vậy à…” Ân Tô Tô gật đầu, bỗng nhiên cô nhớ đến “Trà vương trong dòng nham trà” đã từng được uống ở Legacy 750, không khỏi hỏi tiếp: “Loại trà mà lúc trước anh từng uống trên máy bay, tiếp viên hàng không nói đấy là trà quý của anh. Loại trà đấy tên là gì thế?”
 
Phí Nghi Châu trả lời: “Mẫu thụ Đại Hồng Bào núi Vũ Di.”
 
Lúc trước Ân Tô Tô có từng xem một bộ phim tài liệu về di sản thiên nhiên, trong đó có một tập được dành riêng để giới thiệu về mẫu thụ Đại Hồng Bào núi Vũ Di. Nghe nói trên thế giới chỉ có sáu cây mẫu thụ Đại Hồng Bào, ba trong số đó đã tồn tại từ thời cổ đại và ba cây được nhân giống vô tính, từ đời nhà Thanh nó đã nổi tiếng khắp thế giới, là một món cống phẩm vô giá.
 
“Nhưng theo tôi nhớ thì từ năm 2007 đã cấm hái lá trà từ mẫu thụ rồi, lọ kia của anh là…”
 
“Là món đồ quý hiếm ba tôi lấy được trong một buổi đấu giá.”
 
“…”
 
… Vì sao người đàn ông giàu đến vô nhân tính này lại không nói sớm chứ!
 
Ân Tô Tô muốn khóc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận