Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Đấy chính là mẫu thụ Đại Hồng Bào đấy, cùng loại với loại của Hoàng đế Khang Hi, Hoàng đế Ung Chính, một gam thôi đã mấy trăm nghìn rồi, báu vật quý hiếm có tiền cũng không mua được mà cô lại cứ thế uống hết sạch chỉ trong một ngụm, không chỉ không chụp ảnh lại để làm kỷ niệm, thậm chí cô còn không nhấm nháp kỹ hương vị của nó!
 
Vào lúc Ân Tô Tô buồn bã chán nản, hối hận đến xanh ruột, Thái tử gia nhà họ Phí giàu đến vô nhân tính bỏ cốc trà Long Tỉnh trong tay xuống, bỗng nhiên anh hỏi: “Em có ống hút không?”
 
Ân Tô Tô đang đắm chìm trong nỗi tiếc nuối không được chụp ảnh chung với báu vật quý hiếm nên không nghe rõ, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Cái gì cơ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ống hút.” Phí Nghi Châu cầm lấy sữa Wahaha AD và Canxi, thản nhiên nói: “Tôi muốn uống cái này.”
 
“… Em lấy cho tôi đi.”
 
Nửa phút sau, Ân Tô Tô lấy ra một cái ống hút nhỏ từ trong tủ lạnh, cô cắm ống hút vào màng seal nhôm được dán kín trên miệng lọ Wahaha rồi trả lại cho Phí Nghi Châu, cô cũng lấy một lọ ra uống.
 
Hút rột rột một ngụm.
 
Ừm, chua chua ngọt ngọt. Hương vị trong ký ức, uống cực kỳ ngon.
 
Ân Tô Tô nuốt sữa AD và Canxi trong miệng, bình tĩnh nhìn chằm chằm Phí Nghi Châu. Nhìn thấy ông lớn kia cũng đang thong thả ung dung hút một ngụm, tao nhã nuốt xuống, không hiểu sao cô lại thấy hơi căng thẳng lo lắng.
 
Cô nhỏ giọng thử hỏi: “Sao rồi? Anh thấy uống có ngon không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Nghi Châu gật đầu: “Cũng không tệ lắm.”
 
Thần kinh hơi căng thẳng dần thả lỏng, Ân Tô Tô yên lặng phồng má, thở phào, lúng túng nghĩ: May quá may quá, anh không phải người hay bắt bẻ khó chiều.
 
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ nhỏ dần.
 
Ân Tô Tô uống xong một lọ Wahaha rồi ngồi trong phòng khách với cậu cả thêm một lúc. Nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, bỗng dưng một loạt tiếng vang nhỏ kỳ lạ vọng ra từ hướng nhà vệ sinh, lọt vào tai cô.
 
Tí tách, tí tách, đều đều có quy luật.
 
Hình như là vòi nước chưa được vặn chặt nên đang bị nhỏ nước.
 
“Xin lỗi, anh chờ tôi một lúc nhé.” Để lại câu này, Ân Tô Tô đứng dậy khỏi ghế sofa, cô tìm kiếm một vòng theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện ra là phòng vệ sinh.
 
Ánh đèn trong phòng khách sáng rực, ánh sáng chiếu vào cánh cửa mờ mờ, tuy rằng ánh sáng yếu ớt nhưng đã đủ để nhìn thấy mọi vật.
 
Ân Tô Tô lười bật đèn nhà vệ sinh nên lọ mọ đi vào trong.

 
Trên bồn rửa mặt không có gì kỳ lạ, khi quay người ra sau cô mới thấy, hoá ra chỗ bị giỏ nước là một vật hình tròn bông xù trong phòng tắm.
 
Cô ngồi xổm trước chốt mở của vòi hoa sen, ngẩng đầu lên cầm lấy chốt mở, Cô vặn thật mạnh muốn đóng chặt vật hình tròn bông xù kia.
 
Ai ngờ, trong lúc tối như hũ nút cô lại vặn nhầm hướng, vậy mà lại mở vòi hoa sen hình vuông trên đỉnh đầu. Nước lạnh chảy ào ào xuống, dồn dập giống như đang đổ mưa to, khiến Ân Tô Tô ướt sũng từ đầu đến chân.
 
“…” Ân Tô Tô không hề đề phòng, sững sờ, cô lạnh đến nỗi giật mình hét toáng lên, vội vàng hoảng loạn vặn thật chặt chốt mở theo hướng ngược lại.
 
Bên phía phòng khác, Phí Nghi Châu nghe thấy tiếng hét trong phòng vệ sinh thì nhíu mày, vì sợ Ân Tô Tô xảy ra chuyện gì vì vết thương trên chân nên anh nhanh chóng đi về phía cô, bước chân anh chưa từng dồn dập hấp tấp như lúc này.
 
Đến cửa, anh dừng bước nhìn vào trong, phòng vệ sinh được chia làm hai nơi khô và ướt, được sắp xếp gọn gàng, ánh sáng tối như bưng.
 
Nhưng anh có thể loáng thoáng nhìn thấy một bóng lưng nho nhỏ yếu ớt đáng thương, giống như bé mèo bị người ta bỏ rơi, nằm im co ro trong phòng tắm.
 
Phí Nghi Châu tuân thủ nghiêm ngặt lễ nghĩa của một quý ông, anh không tuỳ tiện bước vào mà là đứng ngoài gõ cửa, giọng nói hơi trầm: “Ân Tô Tô?”
 
Không phải cô Ân, mà là Ân Tô Tô. Chỉ ba từ ngắn ngủi để thể hiện rõ việc anh đang quan tâm quá sẽ bị loạn.
 
Lúc này Ân Tô Tô mới dần ngơ ngác tỉnh táo lại. Lúc bấy giờ từ đầu đến chân cô toàn là nước, sự xấu hổ và bối rối đan xen nhau, cô vừa đứng dậy vừa trả lời không mạch lạc: “Không sao đâu không sao đâu, tôi muốn tắt vòi nước, kết quả là lúc vặn vòi nước tôi lại không cẩn thận vặn nhầm hướng, tôi chỉ bị xả nước lên người thôi…”
 
Bóng tối trước mắt khiến Phí Nghi Châu thấy không vui, anh đang lo lắng muốn xác nhận xem cô có bị thương không, anh giơ tay bật đèn lên.
 
Chỉ trong tích tắc, căn phòng lập tức bừng sáng.
 
Cùng lúc đó, cô gái ướt sũng nước đi ra khỏi phòng tắm, xuất hiện trong tầm mắt anh giống như gà nhúng nước: Mái tóc xoăn dài ướt sũng, rũ xuống trên vai. Có lẽ là vì cảm thấy mình quá chật vật, xấu hổ bối rối không muốn để người khác thấy, cô cúi gằm đầu xuống, hai cái tai mọi khi vốn trắng như tuyết nhưng nay lại đỏ đến nỗi như sắp rỉ ra máu.
 
Hoàn toàn là hành động theo bản năng, ánh mắt Phí Nghi Châu nhìn xuống dưới.
 
Sau đó anh nhìn thấy mái tóc ướt đẫm và bộ quần áo ướt sũng trên người cô. Có một sợi tóc bị ướt dính lên trên má trái của cô, phần đuôi tóc thì dính vào môi cô, màu son môi cùng với sợi tóc màu đen, hai màu sắc khác hẳn nhau nhưng lại cực kỳ bắt mắt.
 
Giống như nữ thần bước ra từ mặt nước.
 
Khiến người ta suy nghĩ miên man vô tận.
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu dừng lại trên người cô, không thể khống chế được nhìn chằm chằm, ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
 
Ân Tô Tô hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ của người đàn ông.
 

Cô ướt như chuột lột, xấu hổ xoay người lại, vươn tay cầm lấy cái khăn tắm lớn bên cạnh, thành thạo quấn bản thân kín mít.
 
Phí Nghi Châu biết rất rõ mình nên nhìn sang chỗ khác, không thể tiếp tục nhìn cô. Nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ tham lam đang kêu gào, sợi dây lý trí bị kéo căng, thử thách này cực kỳ nghiêm túc.
 
Cơn nghiện thuốc lá đến cực kỳ đột ngột.
 
Thật ra, Phí Nghi Châu có thần kinh lãnh cảm, anh chưa bao giờ bị nghiện nicotin. Nhưng khoảnh khắc này, giây phút này, anh lại muốn rũ bỏ tất cả và trở thành tù nhân của cơn nghiện.
 
Ân Tô Tô dùng khăn tắm lau qua mái tóc, sau đó cô định về phòng ngủ thay quần áo. Cô xoay người lại thì thấy Phí Nghi Châu vẫn còn đứng đấy.
 
Cô giật mình và nói một cách tự nhiên nhất có thể: “Anh có thể tránh đường được không, tôi muốn đi thay quần áo sạch.”
 
Phí Nghi Châu nhắm mắt lại, không nói câu nào, anh nghiêng người nhường đường cho cô.
 
Từ đầu đến cuối Ân Tô Tô hoàn toàn không dám nhìn anh, cô cắn môi, nhanh chóng quay trở về phòng ngủ.
 
Một tiếng “rầm” nhẹ nhàng, cửa phòng đã đóng chặt.
 
Phí Nghi Châu đưa tay tắt đèn, dựa lưng vào tường, anh lấy ra một hộp kẹo trong túi áo, lấy ra một viên kẹo khống chế cơn thèm thuốc lá, nhét vào miệng, nghiền ngẫm vị đắng xen lẫn chút ngọt ngào trong khoang miệng.
 
Cuối cùng lại mỉm cười đầy tự giễu.
 
Rốt cuộc anh nên thấy may mắn hay tiếc nuối đây? Những suy nghĩ đáng sợ, tà ác, mất hồn thực cốt đó, tất cả đều rơi vào khoảng không, ván cờ này, lý trí của anh lại một lần nữa giành được chiến thắng.
 
Nhưng trong chữ nhẫn lại có một lưỡi dao*, anh không biết bản thân còn có thể nhịn được bao lâu nữa.
 
*Chữ Nhẫn (刃) ban đầu được viết với hình vẽ một con dao có cạnh sắc (bộ Đao, 刀) và bộ Chủ (丶, nét chấm), chỉ vào sự sắc bén của vũ khí.
 
Thật ra những hình ảnh vừa nãy rất đẹp, giống như những cảnh xuất hiện trong các bộ phim nghệ thuật của các đạo diễn nổi tiếng. Cô gái hấp tấp vô tình vặn sai chốt mở, dòng nước chảy xuống ào ào cùng với đôi mắt lúng túng hoảng hốt của cô, gò má đỏ bừng vì xấu hổ.
 
Anh nghĩ đáng nhẽ mình không nên suy nghĩ quá nhiều.
 
Nhưng, những mảnh vải lụa dính nước đó thật may mắn khi có thể áp sát vào cô thật thân mật trong lúc cô đang hoảng sợ bối rối…
 
Trước khi một viên kẹo tan hết, cửa phòng ngủ đang đóng chặt lại mở ra.
 

Phí Nghi Châu ngước mắt lên nhìn sang.
 
Người đẹp có vẻ đẹp tự nhiên, không bao giờ cần son phấn hay trang phục để tôn lên vẻ đẹp của mình. Bộ đồ ngủ bằng lụa ướt trên người cô đã được thay thế bằng một bộ quần áo mặc ở nhà khác, bộ này cũng có màu nhạt và thanh lịch tao nhã, thoải mái nhưng vẫn kín cổng cao tường giống bộ kia.
 
Vốn dĩ Ân Tô Tô đang cúi đầu, cô đi thẳng vào phòng khách, lúc đi ngang qua phòng tắm cô lại liếc thấy gì đấy, ngạc nhiên nói: “Anh đứng ở đây làm gì thế?”
 
Phí Nghi Châu trả lời: “Ăn kẹo.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Phòng khách sáng choang kia thì không ở, có ghế sô pha mềm mại thoải mái thì không ngồi, lại đi đứng trong phòng vệ sinh tối om ăn kẹo?
 
Sở thích kỳ lạ gì thế.
 
Ân Tô Tô nghẹn họng mấy giây không nói được gì, phải mất một lúc sau cô mới tỉnh táo lại.
 
Vừa nãy vòi hoa sen phun nước lạnh khiến cơ thể cô ướt sũng, kể cả vết thương trên đầu gối của cô. Ân Tô Tô sợ miệng vết thương bị dính nước sẽ bị nhiễm trùng, lại lo lắng mình khử trùng và bôi thuốc cho vết thương trong phòng ngủ sẽ mất quá nhiều thời gian, lãng phí thời gian của cậu cả nhà họ Phí. Sau khi suy nghĩ đắn đo một hồi, cô cầm povidone và thuốc bôi vết thương ra ngoài.
 
Ân Tô Tô đối diện với Phí Nghi Châu, nói: “Anh vào phòng khách ngồi đi.”
 
Phí Nghi Châu gật đầu.
 
Khi hai người quay trở lại phòng khách sáng ngời, Ân Tô Tô đặt thuốc trong tay mình lên bàn trà, cô ngồi xuống, vừa cẩn thận xắn ống quần lên vừa lễ phép nói: “Miệng vết thương của tôi bị dính nước, chắc anh không để ý việc tôi khử trùng ở đây đâu nhỉ?”
 
Cô thầm nghĩ: Dù sao chỗ bị thương là chân chứ không phải là chỗ nào nhạy cảm, cô có bôi thuốc trước mặt anh cũng không có vấn đề gì.
 
Hơn nữa, trước đấy anh cũng từng đề nghị được xem vết thương của cô.
 
Phí Nghi Châu nghe thấy cô nói vậy thì không nói gì, ánh mắt vô thức nhìn xuống chân cô.
 
Cô gái ngồi trên ghế sô pha, một cái chân dài co lên, ống quần được xắn lên để lộ ra bắp chân thon thả cân đối, làn da trắng nõn như tuyết. Trên đầu gối có một xước đã đóng vảy, vết thương hơi rơm rớm máu giống như vết chu sa trên nền tuyết trắng.
 
Anh hơi nhíu mày.
 
Ân Tô Tô không hề chú ý đến chút thay đổi nho nhỏ trong biểu cảm của Phí Nghi Châu. Cô tập trung mở nắp chai povidone ra, dùng tăm bông chấm thuốc. Vào lúc cô định bôi thuốc lên vết thương, bỗng nhiên một bàn tay lọt vào tầm mắt cô.
 
Ân Tô Tô ngơ ngác, nâng đôi bờ mi.
 
Không biết từ lúc nào người trước giờ luôn kim tôn ngọc quý đã quỳ một gối, ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vết thương trên chân cô. Hơn nữa anh không nói một câu nào mà cầm lấy tăm bông trong tay cô.
 
Bông thấm đẫm dung dịch povidone, cảm giác mềm mại lành lạnh chạm vào miệng vết thương. Cái chạm ấy khiến Ân Tô Tô run rẩy.
 
Động tác của Phí Nghi Châu khựng lại, anh ngước mắt lên nhìn cô, lông mày nhíu chặt: “Tôi làm em đau à?”
 
Khoảng cách gần trong gang tấc, hai người nhìn nhau.

 
Ân Tô Tô nhìn thấy sự lo lắng trong đôi mắt như dòng suối cạn của anh.
 
“Không phải, là do tăm bông hơi lạnh thôi.” Không hề có dấu hiệu báo trước, mặt Ân Tô Tô đỏ bừng giống như đánh phấn. Cô vừa sốc vừa ngạc nhiên trước hành động của anh, trong lòng cô hoảng loạn khiến giọng nói cũng vô thức nhẹ nhàng hơn đôi chút: “Để tôi tự làm đi…”
 
Phí Nghi Châu cụp mắt xuống tiếp tục hành động ban nãy, anh thản nhiên nói: “Tôi có em trai là bác sĩ.”
 
Ân Tô Tô không hiểu: “? Thế nên?”
 
Phí Nghi Châu biết lắng nghe: “Mấy chuyện như bôi thuốc này, tôi chuyên nghiệp hơn em nhiều.”
 
“…” Còn có thể so sánh như thế nữa à? Ông anh đúng là thiên tài logic đấy.
 
Ân Tô Tô thật sự choáng váng trước hành động của vị Thái tử gia này. Cô trợn mắt há hốc mồm, cô cứ thế ngơ ngác để anh bôi thuốc xong cho mình.
 
Tăm bông dính povidone bị ném vào thùng rác.
 
Phí Nghi Châu cầm povidone và thuốc mỡ đứng dậy, hỏi cô: “Bình thường em để hai loại thuốc này ở đâu thế?”
 
Ân Tô Tô làm gì dám làm phiền anh nữa, sau khi thả ống quần xuống, cô bật dậy khỏi ghế sofa. Cô chẳng hề để ý đến cảm giác nhói nhói trên chân, cô nhanh chóng cầm lấy thuốc mỡ, cười gượng nói: “Để tôi làm cho.” Cô tiện tay để đồ sang bên cạnh.
 
Sau khi cất xong, Ân Tô Tô nhận ra hai người cứ tiếp tục ở một mình với nhau như vậy nữa thì thật sự không được ổn lắm, cô hắng giọng, mỉm cười nhìn về phía Phí Nghi Châu, vô cùng dịu dàng chu đáo nói: “Anh Phí, tôi thấy mưa cũng đã gần tạnh rồi. Mật ong của anh tôi để trên tủ ngoài thềm cửa đấy. Anh xem xem, anh muốn ngồi đây thêm một lúc nữa hay là để tôi tiễn anh xuống tầng luôn bây giờ?”
 
Thật ra câu này không khác gì đang đuổi khéo khách.
 
Đôi mắt đẹp sâu thẳm của Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô, không lộ rõ vẻ mặt.
 
Bỗng nhiên, anh nói chuyện với cô, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nhưng lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cô Ân có còn nhớ giữa tôi với em có hứa hẹn ba việc không.”
 
Ân Tô Tô sửng sốt, không hề cảnh giác gật đầu: “Tôi vẫn nhớ. Lúc trước chúng ta có giao ước, tôi phải đồng ý làm ba việc cho anh. Hiện giờ tôi vẫn còn nợ anh một việc chưa làm.”
 
Phí Nghi Châu: “Tôi đã nghĩ ra việc thứ ba rồi.”
 
“Anh muốn tôi làm gì thế?”
 
“Tôi muốn mời em kết hôn với tôi.”
 

 

 
Bỗng trên đầu Ân Tô Tô xuất hiện mấy dấu hỏi chấm siêu to, đôi mắt trợn tròn xoe vì ngạc nhiên… Hả?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận