Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trên gương mặt Ân Tô Tô dần lộ ra sự ngơ ngác. Phản ứng đầu tiên của cô là cô đang nghe nhầm, trong nụ cười cũng ẩn chứa vẻ áy náy: “Xin lỗi, tôi không nghe rõ lắm. Anh có thể nói lại được không?”
 
“Tôi muốn em kết hôn với tôi.” Phí Nghi Châu dùng giọng điệu thản nhiên nhất để thuật lại câu vừa nãy.
 
Lần này, Ân Tô Tô đã nghe thấy rõ ràng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô bị sốc.
 
Nếu xem xét kỹ câu nói của anh thì thật ra trong câu nói ấy còn có ẩn ý khác. Hai câu ngắn kết nối với nhau sẽ có một nghĩa, khi tách ra lại có một nghĩa khác. Tai cô nghe thấy giọng nói như hàn ngọc tẩy thuỷ của anh, mọi khi cô có thể coi đấy là sự hưởng thụ, nhưng lúc này nó lại trở nên cực kỳ đáng sợ.
 
Có từ đồng âm nào với từ "kết hôn" trong từ điển tiếng Trung hiện đại không? Chữ “kết” nào, chữ “hôn” nào cơ? Hay đúng như nghĩa cô hiểu.
 
Rõ ràng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng vô số câu hỏi và suy đoán lại chạy qua đầu Ân Tô Tô, giống như đang khuấy tung trái tim cô.
 
Muôn vàn suy nghĩ đã mấp mé trên môi, nhưng tự động bị cắt gọn chỉ còn hai chữ ngắn gọn nhất. Cô thậm chí còn quên mất dáng vẻ người đẹp thanh lịch đã tập luyện nhuần nhuyễn, đôi mắt cô trợn tròn hỏi anh: “Vì sao?”
 
Phí Nghi Châu: “Lần trước tham gia tiệc của Chu thị ở núi Thái Bình Hồng Kông, tôi có từng nói với em chuyện ông nội tôi đã lớn tuổi sức khoẻ không được tốt, chuyện ông ấy để ý nhất chính là hôn nhân của tôi. Ông ấy rất hài lòng với em.”
 
“Rất hài lòng với tôi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô thật sự không thể tin nổi: “Anh Phí, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ không có tên tuổi, gia đình, gia cảnh và xuất thân của tôi, tất cả mọi thứ đều cách một trời một vực với anh. Nếu anh muốn thực hiện tâm nguyện của ông nội anh, muốn tìm người kết hôn để ứng phó với người nhà thì anh hoàn toàn có thể tìm một cô tiểu thư nhà danh giá môn đăng hậu đối với anh, sao anh lại tìm đến tôi chứ?”
 
Cô thật sự không hiểu nổi rốt cuộc ông lớn này đang nghĩ cái gì. Người có xuất thân cao quý và quyền cao chức trọng như anh, ngỏ lời nhờ cô làm bạn gái bình hoa một ngày cho mát mặt thì thôi đi, vậy mà anh lại ngỏ ý muốn kết hôn với cô?
 
Anh đang đùa mình đấy à?
 
“Trước đấy tôi đã nói với em rồi, tính cách của tôi không thích giao tiếp, xung quanh tôi gần như không có bạn bè khác giới, cũng không thân thiết với cô gái nào. Chỉ có mỗi lúc ở chung với em là tôi mới thấy khá tự tại thôi.”
 
“Còn về gia cảnh và xuất thân mà em nói. Cô Ân, tôi hy vọng em có thể hiểu rõ một chuyện, hầu hết các dòng họ danh giá thật sự lợi dụng chuyện hôn nhân của con cái để đạt được tình thế đôi bên cùng có lợi, giúp cho đôi bên đạt được lợi ích tối đa. Nhưng con cháu của nhà họ Phí thì không cần phải liên hôn.”
 

Nghe xong câu này của cậu cả, Ân Tô Tô hơi giật mình, cô nhanh chóng hiểu ra.
 
Đúng thật.
 
Thế giới này, từ xưa đến nay lúc nào cũng là kẻ mạnh đặt ra luật lệ. Người cúi đầu phục tùng, người cúi đầu tuân theo. Những gia đình giàu có bình thường có được lợi ích cho bản thân thông qua việc liên hôn và hy sinh con cái, nhà họ Phí lại không cần phải làm thế.
 
Bởi vì bọn họ chính là những người đứng trên đỉnh kim tự tháp, là người đặt ra các quy tắc.
 
Cách đó mấy bước, Phí Nghi Châu vẫn giữ nguyên bộ dạng cao quý lạnh lùng kia, thong thả ung dung hốt lên từng chữ một, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi muốn cưới ai, tôi muốn ai làm vợ tôi, chỉ có tôi mới được phép quyết định.”
 
“…”
 
Hai người nhìn nhau, bỗng nhiên trái tim Ân Tô Tô thắt lại, không hiểu sao tim cô lại đập loạn nhịp.
 
Đôi mắt của người đàn ông này quá đặc biệt. Dù có là nhìn người hay nhìn vật thì đều có vẻ lười biếng thờ ơ, ít nhiều gì cũng lộ ra chút cảm giác lạnh lùng vô cảm. Khi ánh mắt kia thật sự nhìn về phía mình, chúng lại rất tập trung không hề dao động giống như thể mình chính là quả ngon được anh nâng niu trong lòng, là người duy nhất lọt vào mắt anh.
 
Hai bên giằng co khoảng chừng năm giây, Ân Tô Tô nghiêng đầu chống tay lên trán, lẩm bẩm trả lời anh: “Tôi đã hiểu ý của anh rồi. Nhưng tôi với anh mới quen nhau được một thời gian ngắn, chúng ta thật sự không hiểu gì về đối phương, chứ chưa cần phải nói đến cơ sở tình cảm. Kết hôn thật sự quá qua loa…”
 
Phí Nghi Châu: “Thật ra cô Ân không cần phải khó xử như vậy đâu.”
 
Ân Tô Tô nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
 
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: “Nếu em đồng ý kết hôn, trước khi kết hôn tôi có thể cùng ký một bản thoả thuận với em, các điều khoản sẽ do em quyết định. Em có thể đưa ra bất cứ điều kiện gì cô muốn, chỉ cần tôi có thể làm được.”
 
Nghe vậy, bỗng ánh mắt Ân Tô Tô dao động, trên khuôn mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, cô hỏi: “Nói cách khác đây chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận trong một số trường hợp nhất định? Anh cần một “cô vợ”, còn tôi sẽ đóng vai người đó, một khi yêu câu này biến mất là mối quan hệ hôn nhân này cũng sẽ biến mất theo, đúng không?”
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu nhìn khuôn mặt Ân Tô Tô một cách chăm chú. Anh đang phân tích niềm vui dạt dào trên khoé mắt đuôi lông mày của cô, tiện đà tính toán xem xác suất câu cuối cùng “mối quan hệ hôn nhân này cũng sẽ kết thúc theo” của cô sẽ xảy ra.
 
Chỉ trong chốc lát, anh nhoẻn môi cười một nụ cười đầy ẩn ý, trả lời: “Đương nhiên có thể hiểu như vậy.”
 
“Ồ…” Nhận được câu trả lời này, Ân Tô Tô lập tức lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cô cụp mắt xuống vô thức gật đầu, tiện thể lầm bà lầm bầm phát ra một âm tiết trầm, âm cuối chứa ý cười, tạo ra tiếng cười khúc khích.
 

Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn cô.
 
Biết cô đã dao động.
 
Đồng thời anh chú ý thấy lúc Ân Tô Tô nói chữ “ồ”, hai bên gò má hơi hóp lại, đôi môi hồng hào đầy đặn cũng mím lại hơi chu lên. Vẻ mặt này của cô khiến đại não vốn vững vàng bình tĩnh của Phí Nghi Châu sinh ra rất nhiều liên tưởng.
 
Anh nghĩ đến một loại cá nào đó phun ra bong bóng, liên tưởng đến cảm giác đóng mở mang không thể thở nổi của cá bị mất nước, liên tưởng đến từ “Cá nước thân mật” này…
 
Bỗng nhiên anh thấy hơi đau đầu.
 
Cơn đau âm ỉ ập vào não khiến Phí Nghi Châu thoát ra khỏi những suy nghĩ vớ vẩn vô tận kia.
 
Anh lặng lẽ hoàn hồn, thấy cô gái trẻ tuổi trước mặt không biết đã tiến gần hơn một chút từ lúc nào, cô ngửa đầu ngước mắt lên, niềm vui quanh quẩn quanh cô.
 
Cô cẩn thận hỏi lại với ý muốn xác nhận: “Anh Phí, anh thật sự không nói đùa với tôi à?”
 
Phí Nghi Châu nhướng mày: “Em thấy tôi trông giống đang nói đùa lắm à.”
 
“Vậy… Có nghĩa là chúng ta chỉ kết hôn giả, làm xong việc thì tôi còn có thể nhận được một khoản thù lao?”
 
“Nói đúng hơn là em có thể có được tất cả mọi thứ em muốn.”
 
Ân Tô Tô yên lặng.
 
Tất cả những thứ cô muốn.
 
Tất cả…
 
Thử hỏi, trên đời này có ai có thể từ chối được sự cám dỗ của lợi ích còn lớn hơn trời không?
 

Cán cân trong lòng cô đang bắt đầu đung đưa, một lúc sau, cô lại nêu ra một điểm mấu chốt khác: “Chỉ là hôn nhân theo thỏa thuận, thế thì chỉ cần làm ra vẻ là được. Có cần phải lấy giấy đăng ký kết hôn không?”
 
Khi cô nói hết câu, Phí Nghi Châu thờ ơ liếc nhìn cô, không nói câu nào.
 
Ân Tô Tô nhận được tín hiệu từ ánh mắt của Thái tử gia, trái tim nhỏ hơi run rẩy, cô tưởng rằng lời nói của mình khiến anh không vui nên nhanh chóng đổi lời: “Anh cứ coi như tôi chưa từng hỏi đi, coi như tôi chưa từng hỏi đi.”
 
“Kết hôn mà không đăng ký kết hôn thì sao có thể gọi là kết hôn được, diễn kịch cũng phải diễn sao cho hoàn chỉnh.” Giọng điệu và vẻ mặt của Phí Nghi Châu trông giống như đang bất lực hơn là đang bất mãn. Anh khựng lại, lại đặt ra một câu hỏi: “Em sợ việc bị ràng buộc bởi giấy đăng ký kết hôn sẽ xảy ra tranh chấp về mặt pháp luật với tôi, làm ảnh hưởng đến việc tìm bạn trai sau này của em à?”
 
Ân Tô Tô không nghĩ ngợi gì mà lắc đầu phủ nhận luôn: “Điều tôi lo lắng không phải là cái này.”
 
Phí Nghi Châu: “Vậy em đang lo lắng điều gì.”
 
Ân Tô Tô nhíu mày cắn môi, cô bối rối một lúc lâu rồi mới thở dài, nói: “Không có giấy đăng ký kết hôn thì chúng ta chỉ cần giả vờ thân mật trước mặt người nhà anh, có giấy đăng ký kết hôn, có khả năng sẽ làm liên luỵ đến gia đình của tôi.”
 
Phí Nghi Châu nói: “Cái này thì có gì khó.”
 
Ân Tô Tô hơi giật mình: “Anh có ý gì?”
 
Phí Nghi Châu chậm rãi nói: “Tôi có thể dùng thân phận bạn trai để đến nhà em cầu hôn trước, chờ đến khi ba mẹ em đồng ý, chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Phí Nghi Châu nói xong thì lấy điện thoại ra, anh hơi cúi đầu. Ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên mặt anh, khiến khuôn mặt ấy trông nghiêm nghị hơn.
 
Anh nói: “Em cho tôi địa chỉ nhà ba mẹ em đi, tôi sẽ sắp xếp.”
 
“…”
 
Ân Tô Tô sốc đến nỗi choáng váng, thầm nghĩ tôi còn chưa đồng ý kết hôn giả với anh đâu, anh đang làm gì thế? Mặt dày như này mà anh còn dám dõng dạc nói mình hướng nội không thích giao tiếp à? Nghiêm túc luôn đấy hả?
 
Cô vội vàng xua tay: “Không không không, tôi vẫn chưa nghĩ xong mà. Chuyện lớn như này, dù sao anh cũng phải cho tôi chút thời gian để suy nghĩ chứ.”
 
May mắn là vị Thái tử gia ở phía đối diện là một quý ông lịch thiệp, dường như anh cũng không phải người sẽ đi làm khó người khác. Anh nghe thấy cô nói vậy thì không từ chối, mà chỉ khẽ gật đầu rồi đồng ý với cô: “Được.”
 
Nhận được câu trả lời này, cuối cùng sợi dây đang căng chặt trong đầu Ân Tô Tô cũng lặng lẽ thả lỏng. Cô lại nở nụ cười rạng rỡ, nói: “Vậy bây giờ tôi tiễn anh xuống tầng nhé?” Cuối cùng cô dừng lại, cố tình nói thêm: “Trợ lý Hà với anh Trần đã chờ anh lâu quá rồi.”
 
Phí Nghi Châu lặng lẽ lắng nghe, tiếng tí tách tí tách ngoài cửa sổ đã hoàn toàn biến mất. Mưa đã tạnh hẳn, đồng nghĩa với việc anh không còn lý do gì để dùng trú mưa làm cái cớ để tiếp tục ở lại thế giới riêng của cô.

 
Ân Tô Tô tiễn Phí Nghi Châu đến thềm cửa.
 
“Đây là mật ong, là do dì ba của tôi nuôi đấy, là thực phẩm lành mạnh thuần thiên nhiên. Trong một thùng có mười hai chai.” Cô chỉ vào một cái thùng giấy trên bề mặt tủ giày, tỏ ra do dự: “Anh có chắc là muốn tự bê xuống không? Rất nặng đấy. Hay là anh gọi điện cho trợ lý Hà, bảo bọn họ…”
 
Cô còn chưa nói hết câu, quay đầu lại đã thấy Phí Nghi Châu cúi đầu cụp mắt xuống, anh đã cởi cúc áo kim cương trên hai cổ tay áo sơ mi, xắn ống tay áo lên mấy phân.
 
Ân Tô Tô chớp mắt.
 
Cô phát hiện, dù anh có làm chuyện gì thì động tác đều chậm rãi và cẩn thận, hoàn toàn không liên quan gì đấy mấy từ như “vội vàng” “hấp tấp”, khiến người nhìn thấy vui tai vui mắt.
 
Ống tay áo được xắn lên cao, hai cánh tay lộ ra không khí, xương cổ tay thon thả nhưng lạnh lẽo, đường vân da rõ ràng, mấy mạch máu màu xanh biển nhạt chạy dọc cánh tay anh, nhìn trông vừa cao ngạo vừa mạnh mẽ.
 
Trên thùng mật ong có quai để xách.
 
Một món đồ nặng trĩu lại như bị biến thành bông, anh dùng một tay nhấc nó lên mà không cần tốn chút sức lực nào.
 
Ân Tô Tô trợn tròn mắt, cô buột miệng nói: “Sức của anh như này, một đấm có thể đánh chết hai con bò không phải nói chơi đâu.”
 
“…”
 
Trời xanh chứng giám, từ nhỏ đến lớn cậu cả nhà họ Phí đã được nghe không biết bao nhiêu là những lời a dua nịnh hót, nhưng thật sự chưa từng có một ai khen anh như này.
 
Phí Nghi Châu yên lặng nửa giây, anh vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng trả lời anh: “Cách khen của em độc đáo thật đấy.”
 
Ân Tô Tô cười giả lả: “Cảm ơn vì lời khen.”
 
Ân Tô Tô tiễn anh đến sảnh thang máy và nhấn nút xuống tầng, cô vẫy tay, dùng giọng điệu cực kỳ ngọt ngào nói: “Anh Phí, tôi vẫn đang mặc đồ ngủ nên không tiện đi ra ngoài lắm, tôi không đưa anh xuống tầng được đâu.”
 
Cô vừa nói hết câu thì một tiếng ting vang lên, cửa thang máy mở ra.
 
Phí Nghi Châu đi vào thang máy, dường như anh đột nhiên nhớ ra gì đấy, anh quay đầu lại nhìn cô, nói: “Chuyện hôn nhân theo thoả thuận, cô Ân nhớ suy nghĩ kỹ càng đấy, bao giờ đã nghĩ kỹ thì cô có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào.”
 
“Ừm, được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận