Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Khi cô trả lời xong thì cửa thang máy cũng từ từ đóng lại, khuôn mặt của đối phương dần biến mất trong tầm mắt của hai người, giống như một lạch trời ngăn cách hai không gian đang giao nhau.
 
Nhìn con số màu đỏ bắt đầu tăng lên, Ân Tô Tô thả cánh tay đang đung đưa xuống, nụ cười trên môi cũng dần dần tắt ngấm.
 
Về đến nhà, đóng cửa lại, cô ngã nhào xuống ghế sofa, lúng ta lúng túng ngẩn ngơ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nếu không phải trên bàn trà còn đặt một cốc trà Long Tỉnh chưa được động đến, nếu không phải trên gối ôm của ghế sô pha còn thoang thoảng mùi hương lành lạnh đầy nam tính, chắc chắn cô sẽ nghĩ đêm nay cô chỉ mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
 
Nghĩ đến yêu cầu “kết hôn” của người kia, Ân Tô Tô thậm chí còn muốn bật cười.
 
Cô đặt tay lên trán.
 
“Ân Tô Tô” và “Phí Nghi Châu”, chỉ riêng hai cái tên này đặt cạnh nhau thôi đã một cái trên trời một cái dưới đất, cách nhau một trời một vực. Sao có thể có chuyện cuộc đời của hai người sẽ giao nhau, sao có thể có cậu chuyện thuộc về cô với anh được?
 
Sao có thể chứ…
 
Ân Tô Tô nhắm mắt lại. Má cô áp sát vào gối ôm, bầu không khí xung quanh có một mùi hương thoang thoảng, mùi hương nhàn nhạt khác lạ ấy loáng thoáng trêu chọc giác quan, càng ngửi nhiều thì lại càng thấy tâm tư bấn loạn.
 
Giống như có một con côn trùng nhỏ chui vào lòng cô, kéo theo một cuộn dây gai bò xung quanh tâm thất trái và tâm thất phải, khiến tất cả tâm sự của cô rối bung bét.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Ân Tô Tô đang túm tóc suy nghĩ linh ta linh tinh thì đúng lúc có một cuộc điện thoại gọi đến cứu cô ra khỏi biển lửa…
 
Reng reng reng.
 
Ân Tô Tô lấy điện thoại trong túi quần ngủ ra, mở màn hình điện thoại, thông tin người gọi là “chị Lương”.
 
Cô bấm vào nút nghe máy, giọng nói lúc nghe máy cũng yếu ớt: “Alo, chị gọi em có việc gì thế.”
 
“Không có gì, chị chỉ muốn thông báo cho em biết thời gian của buổi phỏng vấn tạp chí vào sáng ngày mai được đổi thành hai giờ chiều.” Lương Tĩnh đúng là người thạo nghề trong giới này, độ nhạy bén của cô ấy với mọi thứ cực kỳ cao, cô ấy buồn bực nói: “Kỳ lạ thật đấy. Sao dạo gần đây trông em cứ kiệt quệ thế nào ấy? Chẳng lẽ là lại ở bên Thái tử gia à?”
 
“… Không có.”
 
“Vậy là vừa nãy ở bên nhau, xong mới xa nhau?”

 
“…” Thế nên mới nói bạn thân là những sinh vật thật sự rất thần kỳ, lần nào đoán lòng người cũng đoán trúng phóc, lúc nào cũng nói trúng tim đen.
 
Lúc này Ân Tô Tô đang cực kỳ lo lắng, nhưng lại không tìm được đối tượng phù hợp để giãi bày tâm sự, cuộc điện thoại này của Lương Tĩnh giống như buồn ngủ gặp chiếu manh. Cô cúi đầu xuống giống như đang suy nghĩ gì đó, do dự mấy giây, cuối cùng cô vẫn thở dài, quyết định nói chuyện đêm nay với Lương Tĩnh.
 
Ân Tô Tô hít sâu: “Chị, em có chuyện này muốn nói với chị, trước tiên chị phải bình tĩnh đã. Nếu xung quanh chị có thứ gì thì chị mau nắm lấy nó đi, em sợ chị sẽ bị ngã đấy.”
 
“Xì, có bao nhiêu người có số điện thoại của em, làm gì có tin gì hot chứ.” Lương Tĩnh chỉ nghĩ là cô đang phô trương thanh thế, cô ấy đắp mặt nạ lười biếng hỏi: “Liên quan đến ai thế?”
 
Ân Tô Tô: “Em.”
 
Lương Tĩnh: “…”
 
Lương Tĩnh ôm ngực, trong lòng sợ hãi hạ giọng nói: “Em á? Em bị sao thế? Lẽ nào là mang thai? Phí Nghi Châu à?”
 
“… Không phải!” Trán Ân Tô Tô chảy hai giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu: “Tối hôm nay Phí Nghi Châu đến tìm em, bảo em kết hôn với anh ấy.”
 
“À, may quá may quá, không phải mang thai thì tốt…” Lương Tĩnh hạ giọng lẩm bẩm, bỗng nhiên cô ấy giật mình phản ứng kịp, ngạc nhiên đến nỗi rơi cả mặt nạ: “Em nói gì cơ?! Phí Nghi Châu muốn kết hôn với em á?!!”
 
“Chị hai, chị làm điếc hết cả tai em rồi đấy.” Vẻ mặt Ân Tô Tô bất lực, căng thẳng nhìn xung quanh: “Chị nhỏ giọng thôi được không? Nếu để người khác nghe thấy thì có khi em tiêu đời luôn đấy?”
 
Giọng điệu của Lương Tĩnh lại vui mừng khôn xiết, phấn khích nói: “Chị bảo này, em phấn đấu ghê thật đấy. Trước đấy chị còn khuyên em đừng có động lòng, không ngờ Thái tử gia lại phải lòng, rễ tình đâm sâu với em trước. Sau này em chính là mợ chủ của nhà họ Phí rồi, phú quý từ trên trời rơi xuống cũng không thể ngăn cản được em đâu em yêu.”
 
Ân Tô Tô chống tay lên trán, cạn lời nói: “Chị đọc tiểu thuyết Tấn Giang nhiều quá rồi đấy, phải lòng với rễ tình đâm sâu cái gì. Vi ông nội của anh ấy đã lớn tuổi muốn nhìn thấy anh ấy lập gia đình nên anh ấy mới đến tìm em để kết hôn theo thoả thuận.”
 
Lương Tĩnh: “Kết hôn theo thỏa thuận? Có nghĩa là gì thế?”
 
Ân Tô Tô: “Nghĩa là kết hôn giả đó. Làm ra một bản thoả thuận, tất cả điều kiện trong đấy sẽ do em liệt kê, giả vờ yêu đương thắm thiết trước mặt người lớn.”
 
Lương Tĩnh: “Em trả lời anh ấy như thế nào thế?”
 
Ân Tô Tô buồn rầu chống cằm: “Em vẫn chưa nghĩ em, em bảo là em muốn suy nghĩ một thời gian.”
 
“Đậu má.” Âm lượng của Lương Tĩnh lại cao hơn mấy nấc, cô ấy lớn tiếng nói: “Trong giới này có biết bao nhiêu nữ minh tinh chen nhau muốn được gả vào nhà giàu, thậm chí còn không từ mọi cách đến gần được nhà giàu. Em nhìn lại em đi, người ta đã mang danh hiệu mợ chủ nhà giàu đến trước mặt em luôn rồi đấy! Đây không phải bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống đâu, mà là vàng từ trên trời rơi xuống đấy! Chị còn sợ qua đêm nay Phí Nghi Châu sẽ đổi ý, mà em còn suy nghĩ gì nữa?”
 

“Vàng từ trên trời rơi xuống có thể giúp ta phát tài, cũng có thể đập chết người.” Ân Tô Tô nhíu mày, suy nghĩ nói: “Em cứ cảm thấy chuyện này có gì đấy lạ lắm. Chị nói xem, sao chuyện tốt như này lại đến lượt em chứ? Liệu có vấn đề gì không?”
 
Lương Tĩnh sốt ruột gần chết: “Người ta ký thoả thuận với em, em muốn đưa ra điều kiện gì cũng được, như này còn có vấn đề gì nữa? Ân Tô Tô, em tỉnh táo lại đi, bỏ lỡ cậu cả nhà họ Phí thì em tìm đâu ra một người vừa giàu có vừa hào phòng coi tiền như rác như này nữa! Dù sao cũng là kết hôn giả, vớt đủ tài nguyên kiếm đủ tiền rồi thì phủi mông chạy lấy người là được rồi còn gì, em còn sợ gì nữa? Sợ bị người ta lừa lên giường hả?”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Lương Tĩnh nghiêm túc: “Làm ơn đi,  đấy có phải ông già biến thái nào đâu, dù có lên giường với anh ấy thật thì em thiệt thòi lớn đến mức nào chứ?”
 
“Có lẽ em sẽ không chịu thiệt gì. Chủ yếu là vì chị chưa được gặp anh ấy, anh ấy rất đẹp trai, đẹp hơn bất cứ người đàn ông nào em từng thấy…” Ân Tô Tô bị Lương Tĩnh dẫn đi nhầm hướng, cô chợt nhận ra: “Trời ạ, không phải! Toàn cái gì thế này! Em đang nghĩ là nếu lỡ ba mẹ em biết thì em nên làm gì bây giờ.”
 
Lương Tĩnh trợn mắt: “Ba mẹ em ở quê, cách em cả nghìn dặm, em không nói chị không nói thì sao bọn họ lại biết được?”
 
“Nói thì nói thế, nhưng mà…”
 
“Đừng có nhưng mà.” Lương Tĩnh xoa tay hằm hè: “Như này đi, tối nay chị sẽ tăng ca, liệt kê ra tất cả các điều kiện trong thỏa thuận trước khi kết hôn của hai người. Nữ chính của phim sản xuất cấp S, gameshow được sản xuất cấp S, xe thương vụ cao cấp, còn có nhà với xe gì đấy nữa… Cứ vậy đi, chị cúp máy trước đây.”
 
Ân Tô Tô vội vàng nói: “Này chị Lương, chị đừng vội vàng thế, chờ em đã… Chị Lương? Chị Lương!”
 
Lương Tĩnh ở đầu bên kia điện thoại đã cúp máy, tiếng tút tút tắt máy phát ra từ ống nghe.
 
“…”
 
Có tiếng gió thu cuốn bay lá vàng, Ân Tô Tô hoá đá ngay tại chỗ.
 
Thật ra cô có thể hiểu được phản ứng của Lương Tĩnh, lời Lương Tĩnh nói cũng rất có lý, nhưng dù sao chuyện hôn nhân cũng không phải trò đùa, dù có là kết hôn giả thì cũng phải suy nghĩ cẩn thận chút chứ…
 
Trong đầu cô rối như tơ vò, nghĩ tới nghĩ lui cũng không có kết quả, cô bực bội gãi tóc rồi vứt điện thoại sang bên cạnh, quay về phòng ngủ ngủ. Lúc đi ngang qua tủ giày cô mới nhớ ra gì đấy, giật mình, thầm kêu lên… Cô quên bảo Phí Nghi Châu cởi bao bọc giày ra rồi!
 
Nghĩ đến cảnh tượng tuyệt vời khi Thái tử gia đeo bao bọc giày hoa nhí xuất hiện trước mặt trợ lý Hà và A Sinh, Ân Tô Tô không khỏi ôm mặt.
 
Tiêu đời.
 


 
Nam Tân, nhà họ Phí.
 
Chiếc xe Maybach màu đen xuyên qua làn sương mù mỏng trong đêm, chậm rãi lái vào sân. Khi xe dừng lại, Hà Kiến Cần bước xuống từ ghế lái phụ đầu tiên, anh ấy đi đến trước cửa ghế sau, chu đáo kính cẩn mở cửa xe ra.
 
Một đôi chân dài mặc quần âu màu xanh sẫm bước xuống xe, đôi giày da bóng loáng, trên người không thấy dính một hạt bụi.
 
Cả khu biệt thự đều được trải thảm, loại thảm này có kết cấu mềm mại, hiệu quả giảm âm rất tốt, dù là tiếng bánh xe chạy trên đấy hay là tiếng giày đi bộ trên đấy thì tất cả đều trở nên yên tĩnh.
 
Phí Nghi Châu xuống xe, anh không nói câu nào mà lập tức trở về phòng cờ.
 
Hương thơm trong lư vẫn chưa tàn, ván cờ đã chơi được một nửa trên bàn cờ vẫn còn y nguyên như lúc ban đầu.
 
Phí Nghi Châu cúi người ngồi xuống, sắc mặt âm trầm bình tĩnh, anh lấy ra một quân cờ màu trắng trong lọ đựng cờ, đặt xuống bàn cờ.
 
Không biết đã qua bao lâu, có tiếng bước chân từ xa truyền đến, dừng lại bên ngoài cửa phòng cờ.
 
Phí Nghi Châu có thói quen tự chơi cờ một mình, khi anh ở trong phòng cờ thì không cho phép bất cứ ai đến làm phiền. Hà Kiến Cần biết rất rõ sếp của mình thích hay ghét cái gì, anh ấy đến đây là vì tình huống này có hơi đặc biệt.
 
Cốc cốc, tiếng gõ cửa đều đều nhẹ nhàng vang lên.
 
Phí Nghi Châu không ngước mắt lên: “Có chuyện gì thế.”
 
“Sếp, trà mật ong anh gọi đã pha xong rồi.” Hà Kiến Cần nhìn người giúp việc bê trà sau lưng mình, mỉm cười hỏi: “Tôi mang vào cho anh luôn nhé?”
 
“Ừ.”
 
Hà Kiến Cần liếc mắt ra hiệu với người giúp việc, đối phương lập tức cụp mắt xuống cúi đầu, nhẹ nhàng cẩn thận bê cốc trà mật ong bí ẩn kia vào phòng cờ.
 
Khi người giúp việc đi ra ngoài, Hà Kiến Cần xoay người định rời đi.
 
Nhưng đúng lúc này, anh ấy lại nghe thấy người trong phòng cờ thản nhiên nói: “Đôi bao bọc giày kia đã rửa sạch chưa.”
 
“…” Nghe thấy vậy, rõ ràng trợ lý Hà hơi sững sờ, trong đầu anh ấy vô thức nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy trong sảnh chung cư ở ngõ Chương Thụ.
 
Lúc đó, Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh chờ sếp của mình, nghe thấy tiếng cửa thang máy vang lên, hai người cùng quay đầu lại và nhìn thấy cậu cả cao quý đến từng sợi tóc của bọn họ tay xách một chiếc hộp bìa cứng đã hơi móp méo, chân thì đeo một đôi bao bọc giày hình hoa nhí, đi về phía bọn họ với vẻ mặt lạnh lùng.
 
Thành thật mà nói, cảnh tượng này gây chấn động lớn.
 
Đến cả trợ lý Hà đã từng chứng kiến đủ loại sóng gió cũng mất mấy giây mới tỉnh táo lại…

 
“Đã rửa sạch và hong khô rồi ạ.” Hà Kiến Cần cụp mắt xuống trả lời Phí Nghi Châu, anh ấy dừng lại nửa giây rồi nói tiếp: “Anh có cần tôi trả lại cho cô Ân không?”
 
Sắc mặt Phí Nghi Châu không hề thay đổi: “Không cần đâu.” Đồ anh mượn thì đương nhiên anh phải tự đi trả.
 
“Vâng.”
 
Trợ lý Hà dẫn người giúp việc rời đi, tiếng bước chân nhỏ dần trong màn đêm rồi biến mất.
 
Trong phòng cờ lại trở nên yên tĩnh.
 
Phí Nghi Châu nhíu mày.
 
Ván cờ này đã đi đến ngõ cụt, không có cách giải.
 
Phí Nghi Châu tiện tay bỏ quân cờ vào lọ đựng cờ rồi nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóp ấn đường. Ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt thoang thoảng trong không khí, anh lại từ từ nâng đôi bờ mi, cầm lấy trà mật ong trước mặt, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
 
Một chút vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, vị thanh, cuốn hút.
 
Phí Nghi Châu biết rõ hơn bất cứ ai, một quý ông thượng lưu phải có phẩm giá điềm tĩnh và biết kiềm chế, không cho phép mình say mê bất cứ ai hay bất cứ điều gì.
 
Nhưng mật ngọt ngào như vậy, chỉ nếm thử một ngụm thì sao có thể khiến người ta cam tâm được? Sao có thể chỉ thử một chút rồi thôi?
 
Phí Nghi Châu ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch trà mật ong trong cốc.
 
Nhưng anh lại như đang si mê.
 
Mỗi khi màn đêm yên tĩnh, một số suy nghĩ sẽ lan truyền như virus, thẩm thấu vào trái tim anh, toàn thân và thậm chí là cả linh hồn.
 
Không một ai biết, bí mật tồn tại trong thâm tâm anh.
 
Muốn chạm vào cô, ôm cô, hôn môi cô, muốn nhìn thấy vành mắt cô dần đỏ hoe, muốn biến cô thành của anh.
 
Anh muốn nghe thấy tiếng nức nở nhẹ nhàng của cô, muốn nghe thấy tiếng hét chói tai khi chạm đến cực khoái của cô, muốn cô nhìn anh nhiều hơn, anh muốn cô chú ý đến anh nhiều hơn nữa.
 
Muốn phá giới.
 
Tất cả những thứ này không thể cho bất cứ ai biết.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận