Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Thời tiết đầu thu thật sự rất khó diễn tả. Sau một hồi im lặng, tiếng sấm ngoài cửa sổ lại nổ vang trời, cơn mưa dông giật mạnh bắt đầu kéo tới ngay sau đó.
 
Đêm hôm ấy, Phí Nghi Châu lại mơ thấy Ân Tô Tô một lần nữa.
 
Bối cảnh của giấc mơ là một vùng đất hoang mọc cỏ dại um tùm, ánh sáng mờ ảo, giống như những thước phim trong những bộ phim cũ của thế kỷ trước, khắp nơi là màu đen trắng đơn điệu bao trùm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phí Nghi Châu lẳng lặng bước đi một mình, anh chợt nghe thấy một âm thanh bật cười ngọt ngào, mơ hồ hư ảo, giống như tới từ một một chiều không gian trừu tượng không tồn tại trong vũ trụ này.
 
Phí Nghi Châu nghi hoặc quay người lại.
 
Trong giây lát ấy, cơn gió hoang dã đánh thức màn sương đêm lạnh lẽo, mọi thứ xung quanh anh biến thành những ánh sáng mờ ảo. Thứ duy nhất hiện lên trong mắt anh chính là thiếu nữ xuất hiện từ trong nơi cô quạnh này.
 
Thật ra, nếu lấy tuổi tác của Ân Tô Tô bây giờ mà nói, dù cô vẫn rất trẻ trung nhưng đã không thể dùng từ thiếu nữ được nữa. Song giờ phút này, cô xuất hiện trong giấc mơ của Phí Nghi Châu lại ngày càng trẻ trung, ngây thơ non nớt và quyến rũ hút hồn hơn xưa.
 
Giống như một nàng tiên cá quyến rũ các thủy thủ bằng vẻ đẹp của mình, cô để lộ đôi vai trắng như tuyết, đôi tay trắng nõn và đôi chân thon dài quyến rũ. Chỉ có vỏn vẹn một tấm vải mỏng manh phủ lên phần eo và bụng, trên môi cô nở một nụ cười nhẹ đẹp hơn cả hoa đào nở vào tháng tư.
 
Ân Tô Tô đi tới trước mặt anh, mỉm cười: “Anh Phí, anh có muốn tôi không?”
 
Trong giấc mơ, Phí Nghi Châu đã đáp lại lời của Ân Tô Tô. Anh chỉ lặng lẽ nhìn cô chăm chú, chậm rãi nâng tay lên rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay mảnh khảnh xinh đẹp của cô và dịu dàng vuốt ve.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một đoạn xương thịt mỏng manh yếu ớt đến thế, trắng mịn như bông tuyết, mềm mại như lông vũ, cảm giác như chỉ cần hơi dùng sức thôi là đã có thể bẻ gãy.
 
Tất nhiên là Phí Nghi Châu không nỡ bẻ gãy tay cô. Anh khom lưng kề sát Ân Tô Tô, khàn giọng hỏi bên tai cô: “Sao lại quyến rũ tôi?”
 
Đôi mắt dập dờn gợn sóng của cô gái trong sáng đầy vẻ quyến rũ, hồn nhiên trả lời: “Bởi vì tôi muốn nhìn hoa rơi xuống bùn, muốn thấy tiên sa đọa thành ma.”
 
Phí Nghi Châu  nhẹ giọng hỏi: “Em không hối hận chứ?”
 
Đôi môi đầy màu sắc ngọt ngào nhẹ nhàng cọ xát bên tai anh. Cô gái mỉm cười rạng rỡ và trả lời anh: "Người hỏi câu này hẳn là tôi mới phải.”
 
Dứt câu, cơ thể Ân Tô Tô bỗng hóa thành đóa hoa hồng mờ sương rồi tan biến khỏi lòng bàn tay anh.
 
Phí Nghi Châu ngẩng đầu.
 
Cô gái giống nàng tiên cá đó đã tiến vào vùng bụi gai tự khi nào, khi ngoảnh đầu lại nhìn anh, tiếng cười ngọt ngào trên môi cô phát ra nghe dịu êm như tiếng chuông gió.
 

Cô vẫy tay với anh rồi vẫn kiên quyết lặp lại câu hỏi ấy: “Có muốn tôi không?”
 
Chỉ trong chốc lát, toàn bộ cơ thể cô bắt đầu thay đổi. Khuôn mặt và thân hình xinh đẹp cùng với thế giới và không gian trong mộng trở nên méo mó. Khi mọi thứ trở lại bình thường, cô đã biến thành một bó hoa hồng đỏ, trở thành sắc màu rực rỡ duy nhất trong đen và trắng.
 
Sắc đỏ tươi đẹp, nồng nhiệt và sống động đến thế.
 
Giọng nói của Ân Tô Tô lại tiếp tục vang lên mang theo hàm ý quyến rũ, dường như muốn nhấn chìm anh vào vực sâu: “Đi qua bụi gai này, anh có thể kéo tôi xuống.”
 
Phí Nghi Châu hỏi: “Em là ai?”
 
Giọng nói nhẹ nhàng bật cười vui vẻ, trả lời anh: “Tôi là bông hoa hồng ở sâu trong lòng mà anh không dám chạm tới.”
 
Phí Nghi Châu  không hiểu câu trả lời của cô lắm, song, trước khi đại não của anh có thể đưa ra phán đoán rõ ràng và hợp lý thì cơ thể của anh đã nhanh hơn một bước. Anh nhấc chân, bước thẳng vào bụi hoa với gương mặt hờ hững.
 
Trong giây lát, từng cây gai nhọn hoắt sắc bén trong bụi đã quét qua chân tay và mặt mũi Phí Nghi Châu khiến chúng bị thương.
 
Máu tươi rỉ ra, vì có quá nhiều vết thương nên đã nhanh chóng tạo thành một dòng sông nhỏ.
 
Phí Nghi Châu không cảm nhận được cơn đau nhưng anh vẫn dừng lại, không tiếp tục bước về phía trước nữa.
 
Cô gái hoa thành hoa hồng bỗng thắc mắc: “Sao không đi nữa?”
 
Phí Nghi Châu lắc đầu: “Nếu mất quá nhiều máu thì sẽ chết.”
 
Ân Tô Tô trong giấc mơ bật cười ngọt ngào, đi cùng với đó là sự trào phúng: “Anh thích tự đánh cờ với chính mình, thích dùng lý trí của mình để chơi với ham muốn cơ mà. Đến bây giờ đi vào ngõ cụt rồi, anh còn giả vờ giả vịt cái gì nữa?”
 
Phí Nghi Châu vẫn lắc đầu, thản nhiên trả lời: “Em đánh giá quá cao sức ảnh hưởng của em với tôi rồi.”
 
“Thật sao?”
 
Nàng tiên cá cười sặc sụa, chỉ trong chốc lát, không gian hỗn loạn biến đổi dữ dội. Những nhánh cây sắc bén, chết chóc giống như những lưỡi dao sắc nhọn mọc ra từ bông hoa hồng tấn công từ mọi hướng. Chúng quấn quanh Phí Nghi Châu như những chiếc lưỡi độc khiến anh phải ngạt thở.
 
Phí Nghi Châu chìm vào tấm bẫy lưới được dệt bằng gai hoa hồng. Tứ chi, eo và bụng, mắt cá chân và cổ tay, mặt và cổ, tất cả đều bị gai nhọn đâm xuyên qua khiến da tróc thịt bong, máu chảy ồ ạt.
 
“Nụ hôn và cái ôm của tôi nồng nàn như vậy, anh có thể thoát được không? Anh có thể buông được sao?”
 
Máu chảy ngày càng nhiều hơn, hai mắt Phí Nghi Châu nhắm nghiền.

 
Vẫn không hề đau đớn, không hề bài xích, thậm chí không hề có ý định chạy trốn. Dù chỉ là một chút, một chút cũng không có.
 
Trái lại, cơn thỏa mãn và sự sung sướng vô ngần dấy lên từ những vết thương, Phí Nghi Châu tắm mình trong luồng ánh sáng thần thánh dưới đáy lòng và chìm vào giấc ngủ say.
 

 
Khi Phí Nghi Châu tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì đã là ba giờ sáng.
 
Anh có thói quen nằm ngủ trong không gian tối mịt, không được để lọt một chút ánh sáng nào nên trong phòng không để đèn ngủ và tối đen như mực.
 
Trên người anh mặc một chiếc áo ngủ màu đen do quản gia là chú Thận mới đặt thêm. Chiếc áo được làm từ lông cừu được các nhà thiết kế đến từ Scabal may hoàn toàn bằng thủ công, vô cùng mềm mại và vừa vặn với cơ thể. Giấc ngủ của Phí Nghi Châu vốn không được tốt, bác sĩ riêng của anh đã gợi ý anh nên mặc loại áo ngủ như thế này, chắc chắn có tác dụng trong việc hỗ trợ giấc ngủ.
 
Bây giờ, phần lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi, lớp vải dính sát vào cơ thể nên không hề thoải mái chút nào.
 
Phí Nghi Châu ngồi dậy rồi bước xuống giường, cởi áo choàng vào phòng tắm xối nước lạnh.
 
Mặt kính rộng lớn sạch sẽ như mới dần bị bao phủ bởi làn sương mù, mơ hồ hiện lên một vóc dáng có thể gọi là tuyệt phẩm. Đôi vai rộng bằng phẳng, đi xuống là cơ bụng săn chắc thon gọn, nước da trắng lạnh cùng với đường nét rõ ràng, từng đốt xương đều vô cùng đẹp đẽ.
 
Khuyết điểm duy nhất là phần trong cánh tay trái của cơ thể này.
 
Ở nơi đó có vài vết sẹo đã dần già đi theo thời gian và chuyển sang màu trắng, giống như bị một loại lưỡi dao sắc nhọn nào đó cố ý cào xước.
 
Sau khi tắm xong, Phí Nghi Châu  lau sạch đi vết nước còn đọng lại trên người và trên mặt, lấy trong phòng ngủ một bộ quần áo mới rồi mặc vào.
 
Cơn thèm thuốc lá lại tới.
 
Quay về phòng nghỉ, Phí Nghi Châu  châm một điếu thuốc với vẻ vô cảm.
 
Nhưng tòa dinh thự của các vương công quý tộc trước đây tất nhiên sẽ có hoa văn chạm trổ, mang một phong cách cực kỳ đẳng cấp. Sau khi Phí Nghi Châu  tiếp quản, anh đã mời một người thợ làm vườn nổi tiếng tới cải tạo theo nguyên bản. Qua cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn của phòng ngủ chính, đập vào mắt là những ngôi nhà thủy tạ đứng dưới ánh trăng và làn sương khói lượn lờ quanh cầu. Đám thiên nga nghịch nước ban ngày cũng đã ngủ say, chúng tụm lại thành ba hoặc thành năm, giống như những đám mây trắng như tuyết mềm mại.
 
Quân tử thì luôn gìn giữ cách cư xử đúng mực, làm gì cũng luôn giữ kẽ.
 
Khi cơn thèm thuốc lá lắng xuống, Phí Nghi Châu dí nốt phần thuốc lá đặt làm riêng vào trong gạt tàn rồi cầm cốc nước trong suốt trên bàn lên.
 

Đây là cốc trà mật ong thứ ba trong tối nay anh uống của Ân Tô Tô.
 
Mật ong để quá lâu sẽ bị lạnh trong miệng, song mùi hương vẫn thơm ngát và ngọt ngào.
 
Tuy nhiên, nếu để quá lâu thì một ít mật ong chưa tan chảy sẽ lắng xuống đáy, đến khi uống vào càng ngọt hơn.
 
Đến đáy cốc, cơn ngọt sắc không khỏi khiến người ta khé cổ.
 
Uống xong cốc trà mật ong, cổ họng của Phí Nghi Châu đã hoàn toàn ngọt chát. Anh đặt cái cốc về lại chỗ cũ rồi nhắm mắt day ấn đường, một lúc lâu sau mới cầm điện thoại nội bộ lên và bấm một dãy số.
 
Đầu bên kia luôn có người trực sẵn 24/24 để chờ lệnh, chẳng mấy chốc đã có người nghe máy.
 
“Thưa anh.” Nhân viên trực ban cung kính gọi.
 
Giữa hàng lông mày của Phí Nghi Châu  ẩn hiện nét mỏi mệt, ngay cả mắt cũng không thèm mở, anh bình tĩnh nói với đầu dây bên kia: “Mời bác sĩ Tôn đến đây một chuyến.”
 
“Vâng.”
 

 
Nhờ phúc của Thái tử gia nào đó mà cả một đêm Ân Tô Tô không được ngủ ngon chút nào.
 
Suốt cả đêm, giấc mơ của cô cứ liên tục đứt gãy, lúc thì mơ thấy mình đang leo núi, lúc lại thấy mình chìm sâu xuống đáy biển. Rồi một lúc lâu sau nữa, cô mơ thấy mình biến thành một quả yo-yo tròn xoe và đầu dây thì đang được Phí Nghi Châu cầm chặt.
 
Anh ném cô tung bay lên tới những đám mây, rồi lại giật cô về dưới đáy thung lũng.
 
Bị ép tập thể dục cả đêm như thế này khiến Ân Tô Tô ngủ mê mệt tới tận trưa hôm sau, cuối cùng phải mang hai con mắt thâm quầng gấu trúc này đi phỏng vấn cho tạp chí.
 
Trong phòng trang điểm, Lương Tĩnh vui vẻ bê một chồng A4 tới trước mặt Ân Tô Tô khi thấy cô.
 
Thợ trang điểm đang đánh phấn mắt cho Ân Tô Tô, cô ngước mắt lên rồi sờ xấp giấy dày cộp trong tay, không thể nhìn được nên khó hiểu hỏi: “Cái gì vậy?”
 
“Không phải em muốn làm cái gì gì với người đấy đấy sao?” Lương Tĩnh tiến sát gần tai cô, thì thầm: “Chị liệt kê hết các điều kiện ổn áp rồi, ở đây cả đấy, đến lúc đấy em cứ đề xuất với anh ấy.”
 
Một giọt mồ hôi lạnh rơi xuống trên trán Ân Tô Tô, cô không nói nên lời, chỉ biết đáp chiếu lệ: “Nói sau đi chị, giờ lo công việc trước.”
 
Mối quan hệ bạn bè của Ân Tô Tô và Lương Tĩnh đã kéo dài rất nhiều năm, cô biết thừa chị Lương có công phủ tẩy não đỉnh cao, mồm mép thuộc hàng top nên dù có đen tới mấy thì cũng có thể tẩy thành trắng. Để không bị người chị này rửa não thì sau khi kết thúc công việc, Ân Tô Tô vội lấy bừa một lý do rồi nhanh chân nhanh tay chạy thẳng về nhà.
 
Tới nhà, tắm rửa sạch sẽ xong nằm lên giường, Ân Tô Tô mới bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về chuyện “Kết hôn giả” mà Phí Nghi Châu  đề nghị.
 
Nghĩ trái nghĩ phải, ngẫm nghĩ đủ thứ nên mấy phút đồng hồ đã lặng lẽ trôi qua.
 
Vào lúc cô đang cau mày trầm tư suy nghĩ, màn hình điện thoại bỗng sáng lên thông báo cuộc gọi tới.

 
Là quý bà Trương Tú Thanh gọi.
 
Ân Tô Tô nhanh chóng xốc lại tinh thần, cô bắt máy: “Alo mẹ ạ, sao muộn rồi mẹ còn chưa ngủ?”
 
“Đản Đản, mẹ có làm phiền con nghỉ ngơi không?”
 
Giọng nói của quý bà Trương Tú Thanh rất nhẹ nhàng mềm mỏng, đầy sự thân thiết giản dị. Sau khi trải qua cả một đêm lao động trí óc, nhận được điện thoại của mẹ và cùng tâm sự với người mẹ dịu dàng thì thực sự là điều mà Ân Tô Tô mong còn chẳng kịp.
 
Cô mỉm cười: “Mới hơn mười một giờ thôi mà, con đang chuẩn bị uống sữa, còn chưa lên giường nữa.”
 
Giọng của Trương Tú Thanh trầm xuống: “Con nhóc nghiện thức khuya này. Mẹ nói với con bao lần rồi hả, trước khi ngủ thì không nên ăn uống, như thế không tốt cho dạ dày. Con lại không nghe lời mẹ.”
 
“Ôi chao mẹ già không hiểu gì cả, uống sữa trước khi ngủ giúp ngủ ngon hơn mà.” Ân Tô Tô dịu giọng làm nũng: “Dạo này con nhớ mẹ lắm, nhớ mà không ngủ được ấy.”
 
Con gái là bảo bối quý giá của mẹ, khi nghe thấy cô nói vậy thì Trương Tú Thanh bật cười, đáp lại đầy hiền từ trìu mến: “Nhớ mẹ mà không về gặp mẹ à.”
 
“Mẹ nghĩ con không muốn hở, ai bảo dạo này bận bịu thế chứ.” Ân Tô Tô khẽ nói, mắt cô bỗng sáng lên rồi khấp khởi mừng thầm: “Mẹ ơi, con có tin vui muốn báo cho mẹ!”
 
Trương Tú Thanh: “Tin vui gì?”
 
Trước mặt mẹ mình, Ân Tô Tô giống như một đứa nhóc cấp một đạt điểm tối đa trong kỳ thi vậy, khoe khoang cho mẹ nghe: “Mẹ có biết Khương Thành Văn không? Ông ấy là một đạo diễn cực kỳ có tên tuổi đó. Ông ấy đang dự định sản xuất một bộ phim có vốn đầu tư cực khủng, nếu không có gì bất ngờ thì con sẽ là nữ chính của bộ phim này. Sau khi phim được phát hành, mọi người có thể xem con ở rạp đó!”
 
Quý bà Trương Tú Thanh làm nghề kế toán ở một nơi nhỏ bé ròng rã bao năm trời, nào biết đạo diễn tên tuổi là ai, cũng chẳng hiểu vốn đầu tư cực khủng là như thế nào, song khi nghe con gái vui vẻ tâm sự thì trong lòng bà cũng vui lây.
 
Trương Tú Thanh mỉm cười khích lệ cô: “Ừm, giỏi lắm.”
 
Hai mẹ con trò chuyện một lúc.
 
Ân Tô Tô vào phòng bếp rót cho mình một cốc sữa, điện thoại kẹp giữa bả vai và tai, cô chợt nhíu mày rồi thắc mắc: “Mẹ, muộn vậy rồi mẹ còn gọi cho con chỉ vì nhớ con nên muốn tâm sự thôi hả? Ở nhà không có việc gì chứ?”
 
Trương Tú Thanh hơi khựng lại, vẫn cười nói: “Không sao, nhà vẫn ổn, con không phải lo gì đâu. Mật ong có được không?”
 
“Được mẹ ạ.”
 
“Vậy thì tốt rồi. Thôi, con uống sữa xong thì nghỉ ngơi đi nhé Đản Đản, mẹ cũng ngủ đây.”
 
Ân Tô Tô ngọt ngào tạm biệt mẹ: “Vâng ạ.”
 
“Mẹ ngủ ngon.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận