Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Lúc ra khỏi nhà vệ sinh của khách sạn, Lương Tĩnh tình cờ nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen chậm rãi lăn bánh rời đi qua cửa sổ sát đất của đại sảnh.
 
Lương Tĩnh lăn lộn trong vòng danh lợi và giới thượng lưu bao nhiêu năm nay, từng tiếp xúc với không ít quan to chức tước và người quyền quý, có kiến thức rộng và giàu trải nghiệm hơn Ân Tô Tô. Mặc dù cô ấy không thấy rõ mặt chủ nhân chiếc xe đang ngồi ở hàng ghế sau nhưng chiếc xe sang này vẫn khiến một người luôn tự nhận là lão luyện như Lương Tĩnh cũng phải ngạc nhiên trợn to mắt.
 
Xe sang không lạ, Rolls-Royce cũng không hiếm có, nhưng loại xe hơi trước mắt chỉ có một chiếc duy nhất trên toàn thế giới, hơn nữa nó còn có một cái tên Trung Quốc khá thanh tao: Thanh Ảnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Florence về đêm lạnh hơn ban ngày vài độ, mưa cũng dần dần chuyển từ nhẹ sang tầm tã.
 
Lương Tĩnh trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì. Chốc lát sau, cô ấy đã có quyết định, thôi không dõi theo chiếc xe ấy nữa mà giơ tay lên che đầu, chạy chậm về phía nơi Ân Tô Tô đang chờ.
 
"Bởi vì buổi tiệc tối hôm nay nên xe cộ bị hạn chế đi lại trên khu phố này. Tài xế vừa gọi điện bảo chị là không qua được, chúng ta phải tự cuốc bộ một đoạn thôi..."
 
Lương Tĩnh vừa nói vừa tiến lại gần Ân Tô Tô, lúc ngẩng đầu mới nhìn thấy một người ngoại quốc chẳng biết xuất hiện bên cạnh nghệ sĩ nhà mình từ lúc nào.
 
Bộ âu phục đối phương đang mặc được thiết kế hết sức tinh xảo, thế nhưng vóc dáng của người này vạm vỡ đến đáng kinh ngạc: Cao hơn một mét tám mươi, bờ vai rộng, cường tráng với cơ bắp săn chắc làm áo vest căng to đồ sộ. Bên trái vầng trán còn có một vết sẹo dữ tợn đã cũ, nhìn bao quát sẽ thấy rất hung dữ, bặm trợn, trông chẳng giống người tốt chút nào.
 
Lương Tĩnh giật thót vì sự hiện diện của người thanh niên vạm vỡ ấy. Cô ấy quay ngoắt sang nhìn Ân Tô Tô với vẻ cảnh giác và kinh hoàng, hỏi nhỏ: "Ai vậy?"
 
Ân Tô Tô vẫn chưa hết chóng mặt. Cô day trán, không trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lương Tĩnh nghi ngờ, quan sát Ân Tô Tô kỹ hơn. Thấy cô nàng này nhắm mắt, hai má đỏ gay, hàng lông mày hơi chau lại, cô ấy sực nhận ra Ân Tô Tô đã say rượu.
 
Lương Tĩnh đỡ trán, chẳng biết nên nói gì cho phải.
 
Lúc này, dường như nhận ra sự lo ngại của cô ấy, người thanh niên ngoại quốc bên cạnh cố gắng giải thích bằng giọng tiếng Anh hết sức ôn hòa: "Đừng lo, tôi không phải người xấu đâu. Đêm đã khuya rồi, ông chủ của tôi thấy quý cô này một mình, sợ cô ấy gặp nguy hiểm nên sai tôi hộ tống cô ấy về nơi ở."
 
Ở nơi đất khách quê người mà chỉ có một nữ quản lý chăm lo cho một sao nữ đã say khướt, đúng thật là không thể nhẹ dạ cả tin trước tình huống này được. Vì vậy mà nghe người thanh niên nói xong, Lương Tĩnh không tin tưởng anh ấy ngay.
 
Cô ấy cầm cánh tay của Ân Tô Tô, trả lời người thanh niên: "Cảm ơn ý tốt của anh và ông chủ của anh. Xe của chúng tôi cách đây không xa, có tài xế và trợ lý đang đợi trên xe, không cần phiền anh đưa chúng tôi về đâu."
 
Song, người thanh niên vẫn kiên quyết nói: "Xin lỗi, tôi nhất định phải tuân theo lời dặn của ông chủ."
 
Lương Tĩnh từ chối hết lần này đến lần khác, vậy mà đối phương vẫn khăng khăng không chịu bỏ cuộc.
 
Sau vài giây giằng co, Lương Tĩnh ý thức được cứ tiếp tục thế này thì cũng chẳng được gì. Không còn cách nào khác, cô ấy thở dài, đành phải nhượng bộ: "Thôi được rồi, anh đi cùng chúng tôi đi. Bên này."
 
Ba người cùng nhau đi bộ đến nơi xe bảo mẫu đang đỗ.
 
Điều làm Lương Tĩnh bất ngờ là, mặc dù người thanh niên nước ngoài này có ngoại hình côn đồ là thế nhưng lời nói, cử chỉ của anh ấy lại vô cùng lịch lãm, thể hiện rõ mình là người có giáo dưỡng tốt.
 
Lương Tĩnh và Ân Tô Tô đi ở đằng trước, người thanh niên theo sát đằng sau mà không chút lơ là. Từ đầu đến cuối, anh ấy luôn giữ khoảng cách vừa phải với hai người. Mà khoảng cách này vừa bằng cánh tay người thanh niên, giúp anh ấy che ô cho hai người mà không gây bất cứ phiền hà nào.
 
Sự đối lập ấy làm Lương Tĩnh bất giác sinh lòng tò mò.
 
Cô ấy nhìn về phía người thanh niên đằng sau, hỏi: "Có thể tiết lộ ông chủ nhà anh là ai không?"
 
Người thanh niên trả lời xa cách: "Xin lỗi, tôi chỉ có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ được giao mà thôi."
 
*
 
Mười hai giờ đêm, ngoại ô Florence.
 

Một ngôi biệt thự sang trọng tọa lạc ở đồi Toscana dưới màn mưa như thác đổ. Tòa biệt thự lâu đài kết hợp trang viên này đã có một ngàn tám trăm năm tuổi đời, chiếm diện tích cực kỳ rộng lớn, là một vùng đất tư nhân rộng hơn chín ngàn mét vuông gồm một nhà máy rượu, một vườn cây ăn trái, một rừng cây lâu năm, một vườn hoa lộng lẫy, hai hồ bơi trong nhà và hai ban công lớn có góc nhìn bao quát.
 
Sau khi đưa hai cô gái Trung Quốc về khách sạn, lúc Audley trở lại trang viên đồi Toscana thì đã cơn mưa đêm đã dần ngớt.
 
Anh ấy đứng trước cánh cổng sắt được chạm trổ hoa văn phức tạp của trang viên, chỉnh trang lại một chút, sau đó bắt gặp hai người đàn ông đang đi tới.
 
Một trong hai người đã gần năm mươi tuổi, là người gốc Ý, tên Abraham, là quản gia ở nhà riêng tại Florence này của nhà họ Phí.
 
Phí thị sở hữu vô số sản nghiệp trải rộng toàn thế giới, số lượng nhà riêng thì lên đến hàng chục ngàn, mỗi ngôi nhà riêng với diện tích hàng ngàn mét vuông đều có một quản gia và vài người giúp việc chịu trách nhiệm giải quyết các vấn đề về sinh hoạt hằng ngày.
 
Người còn lại toát lên sự nhanh nhẹn, cao quý, ngoại hình đường hoàng, nhã nhặn và lịch sự. Đây là trợ lý Hà Kiến Cần, quốc tịch Hồng Kông, Trung Quốc.
 
Audley chào hỏi hai người.
 
Trợ lý Hà thuận miệng hỏi anh ấy: "Cô gái đó sao rồi?"
 
Audley gật đầu: "Đã về khách sạn an toàn."
 
Trợ lý Hà mỉm cười: "Vất vả cho anh rồi."
 
*
 
Không nói gì thêm với Audley, Hà Kiến Cần đi thẳng vào thang máy để lên phòng làm việc trên tầng ba. Đến nơi, anh ấy bắt đầu báo cáo về tiến độ đầu tư ở khu vực Trung Đông của tập đoàn Phí thị.
 
Sau bàn làm việc, Phí Nghi Châu đang cụp mắt ngồi dựa vào ghế, bắt chéo đôi chân dài một cách tao nhã. Một tư thế đầy lười biếng và yên tĩnh.
 
Nếu Hà Kiến Cần không đạt đến đỉnh cao về khả năng nhìn mặt đoán ý thì anh ấy đã tưởng Phí Nghi Châu đang ngủ rồi.
 
Hai mươi lăm phút sau, Hà Kiến Cần báo cáo công việc hoàn tất.
 
Phí Nghi Châu mân mê chiếc bật lửa mà mình đang cầm trong tay. Không nghe thấy tiếng bước chân rời đi, anh mở mắt, cụp mắt đốt một điếu thuốc cho mình, hỏi: "Còn chuyện gì?"
 
Vẻ mặt của Hà Kiến Cần bỗng hơi vi diệu, thật lâu sau mới trả lời: "Sếp còn nhớ mười hai con sư tử Transvaal mà cậu Vân Lang nuôi ở Dubai không?"
 
Gia chủ tiền nhiệm của nhà họ Phí có tổng cộng bảy người con, gồm năm nam, hai nữ, Phí Nghi Châu là con đầu, cũng là người nắm quyền đương nhiệm. "Cậu Vân Lang" mà Hà Kiến Cần vừa nhắc đến là Phí Vân Lang, đứng thứ bảy trong bảy người con, năm nay hai mươi bốn tuổi, là em út, thông minh ngạo nghễ từ nhỏ, không đi đường bình thường, đến cả thú cưng cũng khác người thường một trời một vực.
 
Hiện giờ Phí Vân Lang đang vinh dự đảm nhiệm chức vụ giám đốc chấp hành của chi nhánh Phí thị tại khu vực Các Tiểu vương quốc Ả Rập Thống nhất, định cư ở Dubai, nuôi sư tử trắng, theo lý thuyết thì nghe cũng dễ hiểu. Nhưng mới tháng trước thôi, tin tức sư tử trắng đầu tiên giày xéo chủ nhân đến chết rầm rộ khắp mạng xã hội. Ông cụ nhà họ Phí tình cờ nhìn thấy tin tức ấy, lo lắng con út gặp chuyện không may nên cử người từ New Zealand đến Dubai để xử lý thú cưng của Phí Vân Lang.
 
Cậu bảy không dám trái lời ông cụ, lo sốt vó cả lên, muốn xin Phí Nghi Châu ra mặt nên gọi điện cho Hà Kiến Cần nhờ giúp đỡ.
 
Nghe xong đầu đuôi sự việc, Phí Nghi Châu búng bụi thuốc lá bằng ngón trỏ, khẽ nhướng mày: "Nhờ tôi giúp mà cũng phải thông qua cậu à?"
 
Hà Kiến Cần cười nhạo: "Ai bảo họ đều sợ sếp chứ?"
 
Câu này không phải nói dối.
 
Tất cả bảy người con của nhà họ Phí đều kế thừa gene tốt của nhà họ Phí, trong đó Phí Nghi Châu là người tài năng nhất.
 
Các anh em ruột đều vừa kính trọng vừa sợ Phí Nghi Châu.
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu xùy một tiếng, rít một hơi thuốc lá, không hiểu tiếng xùy ấy có ý gì. Mấy giây sau, anh mới lạnh nhạt hỏi: "Chuyển lời cho Phí Vân Lang, tôi sẽ cản ông cụ, nó phải đưa sư tử đi trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Sau khoảng thời gian đó, tôi sẽ không quan tâm mấy con sư tử kia của nó sống hay chết."
 
"Rõ." Trợ lý Hà cung kính nhận lệnh, xoay người, chuẩn bị rời khỏi đây.

 
Ai ngờ, anh ấy vừa chạm tay lên nắm cửa thì một giọng nói lại truyền đến từ đằng sau, nhẹ nhàng gọi anh ấy lại: "Đúng rồi."
 
Trợ lý Hà dừng lại, xoay người: "Sếp căn dặn gì ạ?"
 
Phí Nghi Châu vẫn không ngước lên, thong thả lấy một chiếc kính gọng vàng ra khỏi hộp đựng kính được làm từ gỗ Nanmu vàng*, cầm khăn da dê lau kính, sau đó thản nhiên hỏi: "Đưa về chưa?"
 
*Gỗ Nanmu vàng hay Nam Mộc vàng là một loại gỗ quý độc nhất vô nhị của Trung Quốc, trên thân gỗ có những thớ như sợi vàng, lấp lánh ánh vàng giống như lụa sa tanh dưới ánh sáng mạnh.
 
Trợ lý Hà hiểu anh đang hỏi về cô gái chặn xe, bắt chuyện anh tối nay, đáp: "Rồi ạ."
 
Phí Nghi Châu lại từ tốn nói: "Bảo nhà bếp nấu một bát canh gừng, sáng mai đưa qua đó."
 
"..." Sự hoang mang và ngạc nhiên hiện rõ mồn một trong mắt trợ lý Hà.
 
Trong suốt nhiều năm đi theo, làm người hầu cần cù, chăm chỉ của Phí Nghi Châu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Hà Kiến Cần không hiểu hàm nghĩa câu nói của cậu cả nhà họ Phí.
 
Sau bàn làm việc, Phí Nghi Châu đeo kính trên sống mũi cao, điều đó càng làm tôn lên vẻ tao nhã, lãnh đạm và xa cách tựa núi tuyết sừng sững của anh. Anh nở nụ cười khó hiểu, chậm rãi thốt: "Uống nhiều rượu, lại dầm mưa thì ngày mai sẽ khó chịu lắm. Xem như người tốt việc tốt đi."
 
*
 
Hôm sau, vào giây phút những tia sáng màu bạc lóe lên phía chân trời, Ân Tô Tô mơ màng tỉnh giấc.
 
Men rượu còn sót lại vẫn đang hành hạ thần kinh cô, làm đầu cô đau âm ỉ. Mới ngọ nguậy nhổm dậy thôi mà cảnh vật trước mắt Ân Tô Tô đã quay cuồng rồi.
 
Ân Tô Tô xuýt xoa rồi nằm phịch xuống giường lại. Cô không thể chịu nổi cảm giác khó chịu lúc này, nhắm tịt mắt, nhăn mặt thút thít: "Đau đầu quá..."
 
"Còn không biết xấu hổ than đau nữa à?" Lương Tĩnh ôm cục tức trong bụng suốt cả đêm hôm qua, thấy cô tỉnh lại thì vừa xót xa vừa kinh hoàng, trách cứ: "Chúng ta đang ở nước ngoài, nơi đất khách quê người, em đi dự tiệc tối mà lại say bí tỉ là sao hả? Lỡ xảy ra chuyện gì thì chị biết ăn nói với ba mẹ em thế nào đây? Ân Tô Tô, sao trước đây chị không phát hiện em là con ma rượu vậy hả!"
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Cô uống say ư?
 
Thảo nào đầu đau như búa bổ vậy...
 
Ân Tô Tô day huyệt Thái Dương thật mạnh, giải thích một cách tội nghiệp: "Xin lỗi chị Lương, do em không dám bắt chuyện với người khác nên mới uống rượu để có thêm can đảm. Chắc do em uống hơi nhiều rồi ạ."
 
Lương Tĩnh thở dài, đỡ Ân Tô Tô ngồi dậy. Tiếp đó, cô ấy rót một cốc nước ấm rồi đưa lại gần miệng cô, nói: "Không hoàn thành chỉ tiêu được thì thôi, còn điều gì quan trọng hơn sự an toàn của em chứ? May mà không có bất trắc gì. Em biết không, người nước ngoài hôm qua làm chị sợ suýt chết đấy!"
 
Khuôn mặt trắng trẻo của Ân Tô Tô trông ngờ nghệch thấy rõ: "Người nước ngoài? Người nước ngoài nào cơ?"
 
Lương Tĩnh cạn lời, thiếu điều đánh cô cho bõ tức. Cô ấy trừng mắt với Ân Tô Tô: "Đương nhiên là tay vệ sĩ đó rồi. Em còn hùng hổ chạy đi bắt chuyện với ông chủ nhà người ta còn gì? Chưa gì đã quên sạch bách là sao?"
 
Ông chủ?
 
Bắt chuyện?
 
Ân Tô Tô ngẩn tò te. Trí nhớ phủi đầy bụi bị thức tỉnh, vài khung cảnh mơ hồ hiện lên từ nơi sâu thẳm trong tâm trí:
 
Chiếc Rolls-Royce màu đen trong cơn mưa phùn, người đàn ông toát lên khí chất cao quý ngồi ngay thẳng ở hàng ghế sau, một tấm danh thiếp, một cái tên, cả ánh mắt tuy lạnh lùng, bình tĩnh nhưng mang sức ép dữ dội khiến người ta chùn bước kia...
 

Ân Tô Tô đã nhớ ra mọi chuyện.
 
Trong chốc lát, cô lúng túng đến mức ngón chân co quắp, bối rối giơ tay lên che mặt, thiếu điều tự đào hố chui xuống cho đỡ xấu mặt.
 
Nhưng Lương Tĩnh ở kế bên thì mặc kệ Ân Tô Tô có lúng túng hay không. Cô ấy tóm chặt Ân Tô Tô, tra hỏi: "Nói, rốt cuộc đối tượng tối hôm qua em tiếp cận là ai hả?"
 
Ân Tô Tô chột dạ chui vào chăn, trả lời: "Em không nhớ."
 
Thật ra không phải là cô không nhớ, chẳng qua là vì có hai lý do: Một, cô không muốn nhắc lại cái chuyện ngớ ngẩn mà mình đã làm trong lúc say rượu. Hai, khoảng cách giữa đối phương và cô thật sự quá lớn, nói là khác nhau một trời một vực cũng không ngoa. Đằng nào từ nay về sau hai người cũng không tiếp xúc với nhau nữa nên nhắc đến cũng chẳng để làm gì.
 
Lương Tĩnh không biết Ân Tô Tô đang nghĩ gì trong bụng, tưởng cô uống say quá không nhớ thật, còn dẫn dắt hộ cô: "Em cố gắng nhớ lại xem, đối tượng em tiếp cận có phải họ Phí không?"
 
"Phụt!" Ân Tô Tô sặc nước miếng.
 
Cô ngước mắt nhìn Lương Tĩnh, dò xét: "Sao chị lại hỏi vậy?"
 
"Hôm qua lúc ra khỏi khách sạn, chị tình cờ nhìn thấy một chiếc xe lái đi." Lương Tĩnh trả lời: "Em có biết xuất xứ của chiếc xe đó không?"
 
Ân Tô Tô: "Không ạ."
 
Lương Tĩnh: "Chiếc xe đó tên Rolls-Royce Thanh Ảnh, là xe Coupe* hai cửa được công ty Rolls-Royce thiết kế riêng cho một khách hàng cao quý, toàn thế giới chỉ có một chiếc duy nhất, giá bán lên đến hai trăm triệu."
 
*Coupe: Mới đầu Coupe là từ dùng chỉ những mẫu xe hai cửa, hai chỗ ngồi với động cơ vận hành hiệu suất cao, thiết kế khí động học. Nhắc tới Coupe là nhắc tới xe thể thao. Theo thời gian để phục vụ nhu cầu xe thể thao nhưng vẫn có thể chở hơn 2 người, dòng xe coupe thêm hai ghế nhỏ phía sau ra đời, được gọi là Coupe 2+2.
 
Ân Tô Tô: "... Ồ."
 
Lương Tĩnh: "Lúc nãy chị vừa nhờ bạn tra hộ, không rõ cụ thể thân phận của khách hàng này là ai, nhưng có thể khẳng định anh ta là người của nhà họ Phí."
 
Ân Tô Tô: "... À."
 
Lương Tĩnh sắp sửa phát điên vì cô hết "ồ" tới "à". Cô ấy cầm cả hai vai Ân Tô Tô, nghiêm túc cảnh cáo: "Ân Tô Tô! Nhà họ Phí! Đó là nhà họ Phí đấy! Khắp châu Á cũng không nhiều dòng họ có thể sánh bằng nhà họ Phí chứ đừng nói là Trung Quốc! Em làm ơn chú ý giùm! Xin em đấy!"
 
Ân Tô Tô cảm thấy đánh giá của Lương Tĩnh về nhà họ Phí vẫn còn bảo thủ lắm. Nhìn vào bữa tiệc tối hôm qua, địa vị của nhà họ Phí sao có thể chỉ là số một châu Á được?
 
Cô vốn đã bị chóng mặt, bị Lương Tĩnh lắc thì đóng vai Lâm Đại Ngọc* luôn, đỡ trán tựa vào đầu giường, ủ rũ trả lời đối phó: "Có phải em không muốn dựa hơi người ta đâu, đùi người ta to tổ chảng, em ôm không nổi."
 
*Lâm Đại Ngọc: Là một trong ba nhân vật chính của Hồng Lâu Mộng, có nhan sắc tuyệt mỹ, đa sầu, đa cảm, mỏng manh và yếu đuối.
 
Lương Tĩnh dở khóc dở cười. Quen biết Ân Tô Tô đã được vài năm, sao Lương Tĩnh không hiểu tính cách của cô được? Có điều đôi khi cô ấy cũng tiếc rèn sắt không thành thép, tức cái mình vì cô được ba mẹ cho gương mặt chim sa cá lặn nhưng lại không biết cách sử dụng nó.
 
Biết bao nhiêu sao nữ giở mọi thủ đoạn để được làm dâu danh gia vọng tộc, biết bao nhiêu danh gia vọng tộc tranh nhau trèo lên nhà họ Phí dù có phải vỡ đầu chảy máu. Cô được tổ tiên phù hộ, may mắn được tiếp xúc với người của nhà họ Phí, đã vậy đối phương còn lo lắng cho an toàn của cô, đích thân cử người hộ tống cô về.
 
Kết quả con bé này vừa tỉnh rượu đã quên cả họ tên người ta!
 
Một bên khác, Ân Tô Tô tảng lờ ánh mắt sắc như dao câu liếc vào mỏm đá của Lương Tĩnh, nghiêng đầu, lại nằm oặt ra giường giả chết. Thật ra trong lòng cô lúc này cũng đang tiếc hùi hụi.
 
Vốn dĩ chị Lương phải chạy vạy khắp nơi, nhờ người ta làm trung gian mới đem về được cho cô danh phận đại sứ hình ảnh khu vực Trung Quốc của Bulgari. Bên thương hiệu thích ngoại hình và khí chất của cô, nhưng chê cô không nổi tiếng nên bảo phải theo dõi một thời gian thì mới đánh giá được.
 
Chỉ tiêu doanh số được nhắc đến vào tối hôm qua cũng nằm trong bài đánh giá ấy.
 
Có lẽ bài thi gần hai mươi ngàn Euro kia đã làm thương hiệu tức hộc máu rồi.
 
Ân Tô Tô càng nghĩ càng như đưa đám, đầu óc cũng ngày càng nặng nề theo. Đúng lúc này, có người nhấn chuông cửa phòng khách sạn: Ding dong!
 
Ân Tô Tô ngờ vực thò đầu ra ngoài xem, thấy Lương Tĩnh đứng dậy, tiến lại gần cửa. Ban đầu cô ấy nhìn qua mắt mèo, sau đó mở cửa phòng ra.
 
Nhân viên mặc đồng phục của khách sạn nở nụ cười niềm nở, đưa một món đồ đến bằng hai tay, cất giọng vô cùng êm ái: "Chào cô, có một vị khách đưa cái này cho cô ạ."
 
Lương Tĩnh nhận đồ rồi đóng cửa.
 
Ân Tô Tô nghiêm túc quan sát món đồ, phát hiện thứ mà Lương Tĩnh đang cầm trong tay là một chiếc bình giữ nhiệt thường được dùng để đựng thức ăn.
 

"Trong đó đựng gì thế ạ?" Ân Tô Tô hỏi.
 
Lương Tĩnh cẩn thận để bình giữ nhiệt cách xa một khoảng, dè dặt mở ra. Cùng lúc đó, mùi hương chua chua, the the tràn ra, thoang thoảng trong không khí.
 
"..."
 
Ân Tô Tô ngẩn người.
 
Đây là...
 
Canh gừng ư?
 
Lương Tĩnh cũng ngạc nhiên thấy rõ, ngẩng phắt đầu: "Ai đưa đến vậy?"
 
Hai hàng lông mày của Ân Tô Tô xoăn tít lại. Đây là lần đầu tiên cô đến Ý, cũng không có người thân hay bạn bè ở bên này, sao lại có người đưa canh gừng đến cho cô? Tại sao có người biết tối hôm qua cô bị mắc mưa, say rượu, bây giờ đang chóng mặt, khó chịu?
 
Đã vậy...
 
Tự dưng nhận được một bát canh gừng, ai biết trong đó có độc hay không? Ai dám uống chứ?
 
Đang lúc cô không biết nên giải thích thế nào, tiếng "ting" nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại, nhắc nhở cô có tin nhắn mới.
 
Ân Tô Tô cầm điện thoại, mở ra xem.
 
Dường như Thượng Đế đang theo dõi tâm tư của cô, một tin nhắn mới xuất hiện trong mục tin nhắn. Người gửi là số điện thoại lạ, vỏn vẹn tám chữ:
 
[Canh giải rượu, không độc không hại.]
 
"..."
 
Sắc mặt Ân Tô Tô hơi thay đổi, một suy đoán kỳ lạ hiện lên trong đầu cô. Ngay sau đó, cô vén chăn nhảy xuống giường, vội vã đến mức không kịp đi giày, cứ để chân trần, tóc xõa tung mà xông thẳng đến bên cạnh cửa sổ sát đất.
 
"Xoạch!" Cô kéo rèm cửa sổ ra.
 
Lúc này đã là tảng sáng, ánh mặt trời khi bình minh lên dịu dàng xiết bao, nhờ đó cả thành phố cũng toát lên nét đẹp mộng mơ mà thần thánh, hoa lệ mà vẫn giữ được chất cổ điển đặc trưng. Khinh khí cầu bay trên trời, những người cao tuổi đang đi bộ, các đôi yêu nhau thì trao nhau nụ hôn, cái ôm nồng thắm.
 
Chiếc xe Rolls-Royce Thanh Ảnh đang đỗ ở đối diện khách sạn.
 
Người đàn ông ngồi tựa vào ghế sau, bộ âu phục thẳng thớm. Vẫn là tư thế đầy ung dung, hờ hững như ngày hôm qua. Anh cụp mắt, dường như đang đọc sách, có thêm chiếc kính gọng vàng trên sống mũi mà đêm qua không thấy.
 
Nhận ra điều gì, anh quay đầu lại.
 
Đằng sau chiếc kính, đôi mắt lạnh lùng, kìm nén, chứa đựng một tia nghiền ngẫm xuyên qua muôn vàn tia nắng ban mai, nhìn thẳng vào mắt cô.
 
Ân Tô Tô vô thức siết chặt hai nắm đấm.
 
Kỳ lạ, quá kỳ lạ!
 
Từ trước đến giờ, cô luôn là người ôn hòa, chưa bao giờ mất bình tĩnh, rất ít khi tâm trạng lên xuống thất thường vì một chuyện hay thứ nào đó. Ấy vậy mà trong cả hai lần gặp cùng một người, lồng ngực cô đều run rẩy vì những rung động bồi hồi khó tả.
 
Ân Tô Tô nhớ đến cái tên trên tấm danh thiếp kia.
 
Đúng rồi.
 
Anh là Phí Nghi Châu!
 
Thì ra anh chính là Phí Nghi Châu - thần thoại trong giới thượng lưu quốc tế, sự hiện diện đứng trên đỉnh cao danh môn quý tộc, người cầm quyền đương nhiệm của tập đoàn Phí thị tiếng tăm lẫy lừng, Thái tử gia nhà họ Phí.
 
Anh là người gửi bát canh gừng này cho cô ư? 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận