Cách Lan Hạ hàng trăm cây số, nụ cười trên mặt Trương Tú Thanh dần nhạt đi sau khi cúp máy, trên lông mày hiện rõ vẻ lo lắng. Bàn tay mơ hồ có vết đồi mồi đang cầm điện thoại, ngón trỏ vô thức xoa xoa nút âm lượng ở cạnh rồi chìm trong suy nghĩ.
Lúc này, ba Ân là Ân Tự Cường nhìn vợ rồi thở dài, trong giọng nói thoáng vẻ trách móc: “Bảo bà nói với con gái một câu mà hay quá, nói nhăng nói cuội đủ thứ trong khi cái chính thì không hó hé lấy một lời.”
Trương Tú Thanh: “Nếu ông nói được thì sao ông không gọi đi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tự Cường nghẹn lời, vội húng hắng rồi quay đi.
“Thôi được rồi. Đản Đản nhà mình một thân một mình làm việc ở thủ đô đã chẳng dễ dàng gì, chớ có làm con bé thêm lo nữa.” Trương Tú Thanh đặt điện thoại lên tủ đầu giường rồi nằm xuống, vừa kéo chăn bông lên vừa hỏi: “Chỗ lão Ngũ còn thiếu bao nhiêu nữa?”
“Để tôi xem…” Ân Tự Cường lấy kính lão ra đeo lên sống mũi, mở màn hình nhắn tin WeChat giữa ông với em Năm ra xem. Ân Tự Cường híp mắt nhìn điện thoại rồi nói: “Bốn năm trăm.”
Trương Tú Thanh rõ ràng bị giật mình: “Bốn năm trăm gì? Bốn năm trăm ngàn á? Sao lại nhiều thế?”
Ân Tự Cường phiền não day trán, đáp lại tiu nghỉu: “Thì nợ đánh bạc có khác gì tuyết rơi đâu, tiền lãi cao lắm.”
Trương Tú Thanh nghe vậy thì giận không có chỗ xả, người phụ nữ trước giờ vốn dịu dàng nhã nhặn như nước mà cũng phải lạnh lùng trợn mắt: “Lúc trẻ thì làm côn đồ, già rồi thì không nên nết. Bình thường ngày lễ ngày Tết có thấy ông ta tới nhà thăm hỏi được một lần không? Giờ muốn vay tiền thì mới nhớ ra anh hai, nhớ ra cháu gái à?”
Thấy vợ nổi giận, Ân Tự Cường cũng có phần bất lực. Ông ấy giơ tay vòng qua vai Trương Tú Thanh rồi thở dài trấn an: “Hồi còn các anh chị em, chỉ có tôi và lão Ngũ là còn tuổi đi học thôi. Nhà nghèo không thể chu cấp cho cả hai anh em cùng đi học nên ông ấy đã nhường cơ hội này lại cho tôi. Phần ân tình này, tôi không quên được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quê của Ân Tô Tô là ở thành phố Lan Hạ, là một trong những thành phố lạc hậu nhất của Trung Quốc. Nơi đây không có danh lam thắng cảnh nổi tiếng trong và ngoài nước, cũng không có tài nguyên khoáng sản gì cả. Thứ quý giá nhất ở vùng đất này chính là những con người giản dị chất phác và chăm chỉ.
Trong nhà Ân Tô Tô, ông nội cô cả đời làm nông dân mặt dòm xuống đất lưng hướng lên trời. May mắn sao, ông bà nội của cô lại đều chú trọng tới việc học hành của con cái. Cả nhà sinh hoạt ăn uống rất tiết kiệm, có bao nhiêu dành dụm hết cho việc học nên cuối cùng cũng đã rèn giũa được một cậu sinh viên ở nơi khỉ ho cò gáy này, đó chính là ba của Ân Tô Tô, Ân Tự Cường.
Ân Tự Cường vốn sáng dạ, nhờ sự chăm chỉ mài giũa mà sau khi tốt nghiệp đại học đã thi đậu công chức trong thành phố, rồi cùng nên duyên vợ chồng với người bạn thanh mai trúc mã của mình là Trương Tú Thanh. Sau này, cả hai có được cô con gái rượu Ân Tô Tô. Sau đó, Ân Tô Tô theo học tại học viện điện ảnh và truyền hình top đầu với sự tài trợ của “Quỹ dự án hiện thực giấc mơ” và thành công trở thành diễn viên.
Cả gia đình vừa là công chức, vừa là ngôi sao nổi tiếng nên việc nổi tiếng quanh nơi mình sinh sống là điều quá bình thường.
Nhưng chuyện gì thì cũng có mặt tốt và mặt xấu.
Đối với người có một sự nghiệp thành công, gia đình hạnh phúc như Ân Tự Cường thì không thiếu người khen ngợi, ghen tị và so sánh.
Chú Năm của Ân Tô Tô chính là một trong số đó.
Hồi còn nhỏ, Ân Tự cũng là một người có năng khiếu học tập. Đối mặt với khó khăn của gia đình, ông ta đã nhường cơ hội tiếp tục học tập cho người anh trai. Nhưng sau này, nhìn thấy cuộc sống của Ân Tự Cường thay đổi một cách chóng mặt thì tâm lý của Ân Tự cũng thay đổi theo đó.
Ông ta bắt đầu hối hận về quyết định ban đầu và đố kỵ với sự thành công của anh trai. Từ đó, Ân Tự chẳng còn thiết tha gì nữa, hoàn toàn buông thả bản thân và trở thành một kẻ cờ bạc.
Sau khi vay mượn từ tất cả những người thân và bạn bè xung quanh có thể vay được, ông ta chuyển sự chú ý sang những kẻ cho vay nặng lãi, từ đó đã không còn đường lui nữa.
Cho tới khi số tiền nợ đã lên tới một khoản quá lớn, Ân Tự mới tìm đến anh hai Ân Tự Cường rồi vừa đấm vừa xoa, trói buộc đạo đức và muốn anh hai giúp ông ta trả hết số nợ mà đã vay của công ty cho vay nặng lãi.
Ân Tự Cường nhớ tới tình nghĩa anh em ngày xưa nên đã đồng ý nghĩ cách xoay sở thay ông ta.
Bốn năm trăm ngàn không phải là một số tiền nhỏ đối với những người dân lao động bình thường, dù Ân Tự Cường đã bỏ hết số tiền tiết kiệm trong nhà ra thì cũng chỉ là hạt muối bỏ biển. Rơi vào đường cùng, ông đành bàn bạc với vợ mình Trương Tú Thanh để hỏi mượn con gái một phần.
Trương Tú Thanh lúc này đã rưng rưng nước mắt, khẽ bảo: “Ông nghĩ con gái của ông là đại gia à? Đừng quên là nó đã phải chạy vạy để mua được căn nhà ở thủ đô đấy. Thân là ba mẹ đã không giúp được con cái gì, giờ còn dám mở miệng vay tiền con, ông làm ba mà không thấy xấu hổ hả?”
“Đã bảo là vay, vay! Tình thế bây giờ rất cấp bách.” Ân Tự Cường cau mày, cũng buồn bực vô cùng: “Đâu phải là tôi không trả lại cho con bé đâu.”
“Ông nghĩ ông trả thì nó có nhận không? Con gái của ông hiếu thuận cỡ nào chẳng lẽ ông lại không biết.” Trương Tú Thanh hít một hơi thật sâu rồi thở ra, bà khoát tay nói: “Thôi, dừng lại ở đây, giờ không nhắc đến nữa. Cả tôi với ông đều không được nhắc đến chuyện này trước mặt Tô Tô.”
…
Trong ngõ Chương Thụ ở thủ đô, Ân Tô Tô đang cầm điện thoại suy tư.
Cô thấy có gì đó hơi lạ lùng.
Trước giờ ba mẹ vốn sinh hoạt rất khoa học, làm lúc mặt trời mọc, nghỉ lúc mặt trời lặn, không có thói quen thức khuya như người trẻ tuổi. Ấy vậy mà hôm nay muộn như vậy rồi mẹ vẫn chưa ngủ, lại còn ngồi tán dóc với cô nữa, kỳ lạ quá.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Cơn muộn phiền cũ chưa tan mà mối nghi ngờ mới lại tới khiến đầu óc Ân Tô Tô không thể suy nghĩ được gì. Cô không chú ý tới trên điện thoại hiện lên một tin nhắn chưa đọc mà đã tắt màn hình rồi lên giường đi ngủ.
…
Sáng ngày hôm sau, Ân Tô Tô nhận được điện thoại của Lương Tĩnh ngay sau khi thức giấc. Chị Lương vui vẻ nói với cô bên [Phàm Độ] đã liên hệ với Hoa Nhất rồi, sáng nay sẽ qua ký hợp đồng nên bảo Ân Tô Tô mau tới công ty.
Tin tốt này khiến Ân Tô Tô sung sướng vô cùng. Cô làm mọi thứ rất nhanh chóng, không dám trì hoãn một giây nào, vội vàng chuẩn bị đồ đạc rồi ra khỏi nhà.
Khi lái xe tới tòa nhà văn phòng giải trí Hoa Nhất, Ân Tô Tô lái xe vào gara ngầm rồi khóa cửa xe lại, sau đấy mới đeo kính râm đi vào sảnh thang máy.
Khi anh đi qua cầu thang, một mùi thuốc lá rất nhẹ, tao nhã và quen thuộc không thể giải thích được lọt vào hơi thở của Ân Tô Tô.
Cô hơi sửng sốt, dời mắt theo phản xạ rồi hạ kính râm xuống một chút.
Trong tòa nhà nơi công ty giải trí Hoa Nhất tọa lạc, riêng gara đã chiếm trọn ba tầng, cầu thang ở ba tầng âm rất hiếm khi được đặt chân vào. Tuy nhiên, vào lúc này, quả thực có một làn khói bay lơ lửng trong không gian tối tăm.
Người hút thuốc là một người đàn ông cao lớn.
Đối phương mặc một bộ đồ vest màu nâu đậm không có hoa văn hay bất kỳ viên kim cương, đá quý nào làm đồ trang trí, song chỉ duy ngoại hình và khí chất của anh cũng khiến người ta cảm thấy anh cao quý không thể tới gần.
Ánh sáng lờ mờ khiến gương mặt ẩn sau lớp sương mù đó có phần không rõ ràng.
Ân Tô Tô chỉ có thể nhìn thấy một chiếc cà vạt đen tuyền tỉ mỉ, chiếc cổ dài thẳng và bàn tay khéo léo cầm điếu thuốc.
“... Anh Phí?” Khi đã nhận ra đối phương là ai, Ân Tô Tô vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh lại ở đây?”
Có phải cô đi nhầm chỗ rồi không? Rõ ràng đây là dưới tầng công ty cô mà.
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc của Phí Nghi Châu lúc sáng lúc tối, nghe thấy cô hỏi vậy thì khẽ cười.
Sao lại ở đây, phải đáp lại thế nào nhỉ?
Chẳng lẽ lại nói với cô rằng anh đang cạnh tranh một cách trẻ con với cô, cả một ngày hôm qua không liên lạc với cô đã là đến cực hạn của anh rồi, thế nên mới yêu cầu Phí Văn Phạm sắp xếp một hợp đồng để anh có thể đi cùng và gặp mặt cô một cách danh chính ngôn thuận ư?
Trong cầu thang yên lặng mấy giây.
Phí Nghi Châu vừa mới hút xong điếu thuốc trên đầu ngón tay, cuối cùng mới thản nhiên nói với cô: “Tôi còn giữ bao giày của em, tiện đường qua trả lại.”
Sau khi nói xong, anh mới đưa cho cô một cái túi xách tay đẹp đẽ.
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, nhận túi và nhìn xuống.
Quả nhiên bên trong có những chiếc bao giày hoa nhỏ của cô được gấp gọn gàng, rõ ràng đã được lau chùi sạch sẽ, tỏa ra mùi thơm quần áo trang nhã và đặc biệt.
Ân Tô Tô bất ngờ với sự quan tâm và ân cần của người đàn ông này, cô đóng túi lại rồi cười nói: “Bao giày cũng không phải cái gì đáng tiền, anh cứ ném đi là được rồi, không nhất thiết phải trả lại tôi đâu.” Nói xong, cô bèn quay trái quay phải hỏi anh: “Trợ lý Hà đâu rồi?”
Thật là lạ, cô cứ tưởng anh trợ lý kia là cái đuôi nhỏ của anh chứ, lúc nào cũng như hình với bóng.
“Tôi muốn hút thuốc.” Phí Nghi Châu ném tàn thuốc vào trong thùng rác, chậm rãi bước ra khỏi cầu thang: “Nên bảo Hà Sinh lên trước.”
“Ồ…” Cô gật đầu.
Thật lòng mà nói, bây giờ cô vẫn rất hoang mang. Phí Văn Phạm là ông chủ lớn đứng sau của [Phàm Độ] nên việc tới Hoa Nhất ký hợp đồng với cô cũng là điều hợp lý, thế nhưng chàng thiếu gia này lại bỏ công tới đây chỉ để trả bao giày cho cô, có rảnh quá không?
Anh hoàn toàn có thể nhờ cậu tư hoặc Hà Sinh đưa giúp anh.
Trong lúc mải suy nghĩ, Ân Tô Tô đã nhấn nút thang máy lên. Cô quay sang mỉm cười với người đàn ông bên cạnh rồi buột miệng: “Các anh không biết ở đây có thang máy dành cho khách VIP sao? Ở bên cửa số sáu bên kia, có nhân viên hỗ trợ đó.”
Phí Nghi Châu gật đầu: “Phí Văn Phạm có đi thang máy riêng.”
Ân Tô Tô tò mò: “Vậy sao anh lại ở chỗ này?”
Phí Nghi Châu im lặng, liếc mắt nhìn cô rồi ung dung đáp: “Nếu như tôi nói là tôi cố tình đợi ở đây để trả bao giày cho em thì có dễ khiến em chấp nhận hơn là ‘Để được vô tình gặp gỡ cô Ân phải tạo cơ hội ở riêng với em’ không?”
Ân Tô Tô: “...”
Câu nói này của anh thực sự quá phức tạp, Ân Tô Tô nghe mà mù mờ theo, cứ ngơ ngác đứng đó mãi mà không biết nói gì.
“Tối qua tôi có nhắn tin cho em.” Ánh mắt của Phí Nghi Châu rơi trên mặt cô, không chờ cô đáp lại đã tiếp tục mở miệng: “Em chưa trả lời tin nhắn của tôi.”
“?” Tin nhắn? Tối qua?
Ân Tô Tô sững sờ, vội vàng lấy điện thoại mở mục tin nhắn ra rồi xem.
Quả nhiên có một tin nhắn chưa đọc của “Anh Phí” đập vào mắt, nằm giữa đống tin nhắn spam quảng cáo.
Cô nhấn mở.
Anh Phí: Mật ong chất lượng cao, cảm ơn em.
“...” Ân Tô Tô cứng đờ rồi cố nặn ra một nụ cười, khi cô đang chuẩn bị nói gì thì đó thì thang máy bỗng vang lên tiếng “Đinh”, cửa mở ra.
Đã qua giờ cao điểm buổi sáng nên trong thang máy không có một ai.
Ân Tô Tô hắng giọng một cái, giơ tay nhún vai rồi làm động tác “Mời.”
Phí Nghi Châu bình tĩnh bước vào thang máy, Ân Tô Tô cũng đi ngay sau anh rồi nhấn số tầng ‘27’ nơi tòa văn phòng giải trí Hoa Nhất tọa lạc.
Cửa thang máy đóng lại.
Hai người đứng sóng vai, không ai nói chuyện nên bầu không khí có phần hơi lúng túng.
Khi thang máy nhảy từ B3 lên số 5 thì Ân Tô Tô mới không kìm được nữa, thốt ra lời từ tận đáy lòng.
“Anh Phí, không phải là tôi cố tình không trả lời tin nhắn của anh. Mà là vì bây giờ có nhiều ứng dụng nhắn tin quá, hiếm khi mọi người sử dụng phần tin nhắn của điện thoại.” Ân Tô Tô đột nhiên mở miệng, vừa thành khẩn vừa bất đắc dĩ.
Phí Nghi Châu nghe vậy bèn liếc sang cô gái bên cạnh: “Rốt cuộc cô Ân muốn nói điều gì?”
Đôi mắt của cô gái có lòng trắng đen rõ ràng, ngập tràn ánh nước. Cô giơ điện thoại lên trước mặt anh rồi quơ quơ, cất giọng với ý dò hỏi: “Không phải là chúng ta nên… Kết bạn WeChat sao?”
Phí Nghi Châu nhướng mày.
Cô cứng đơ người, hỏi tiếp với vẻ bất an: “Đừng nói là anh không có WeChat nhé?”
Phí Nghi Châu nói: “Có.”
“Thế thì tốt rồi.” Ân Tô Tô lại tiếp tục tươi cười.
Phí Nghi Châu mở khóa màn hình, mở WeChat ra rồi tạo mã QR WeChat, sau đó mới giơ tới trước mặt cô.
Ân Tô Tô quét mã xong, ting một cái, một bức ảnh đại diện đập vào mắt cô.
Đó là một góc khung cảnh tuyết của Tử Cấm Thành. Những viên gạch tráng men được phủ một lớp màu trắng bạc phản chiếu ánh mặt trời lặn. Dày dặn, sang trọng, trầm tĩnh và lạnh lùng.
Tựa như con người của Phí Nghi Châu vậy.
Trong lòng cô vô thức dâng lên sự ấm áp, Ân Tô Tô bỗng thấy căng thẳng không thể giải thích được, cô hắng giọng, cho anh xem màn hình hiển thị thông tin tài khoản và xác nhận: "Có phải đây không?"
Phí Nghi Châu gật đầu.
Ân Tô Tô di chuyển ngón tay xuống và nhấp vào ‘Thêm vào danh bạ’ ở phía dưới. Màn hình nhảy lên và hiện giao diện thông tin ghi chú để thêm bạn bè.
Ghi chú…
Nên ghi chú như nào đây?
Ân Tô Tô ngẫm nghĩ một chút, giơ tay gõ mấy chữ rồi bấm gửi.
Cùng lúc đó, điện thoại của Phí Nghi Châu vang lên thông báo có lời mời kết bạn.
Anh rũ mắt, nhìn thấy một tài khoản gửi kết bạn với bức ảnh đại diện là: Một con mèo con mập ú, một chân che miệng còn một chân chống xuống đất, hai chân mèo duỗi ra, đôi mắt rất hèn hạ.
Phí Nghi Châu: “Đây là em à?”
Ân Tô Tô thò đầu qua xem màn hình điện thoại của anh, thấy xong bỗng quýnh quáng lên.
Nếu cô mà biết có ngày hôm nay sẽ kết bạn với anh thì cô nhất định sẽ đổi cái bức ảnh đại diện mèo che miệng này đi…
“Là tôi, là tôi.” Ân Tô Tô gượng cười gật đầu.
Đầu ngón tay Phí Nghi Châu nhẹ nhàng bấm ‘chấp nhận.’ Một giây tiếp theo, một tin nhắn từ bên kia đồng thời hiện lên, đập vào mắt anh.
Phí Nghi Châu hơi nhíu mày, sau một hồi yên lặng mới đưa điện thoại tới trước mắt Ân Tô Tô, hỏi cô: “Đây là cái gì?”
Ân Tô Tô liếc mắt, tức thì mắt mũi tối sầm, hai chân như nhũn ra, chỉ còn thiếu mỗi nước biểu diễn màn trượt quỳ như lụa trước mặt Thái tử gia mà thôi.
Chỉ thấy trên khung chat hiển thị nội dung như sau.
Ảnh đại diện mèo che miệng: Tên ngốc lắm tiền vung tiền như rác (Phí Nghi Châu )
Ân Tô Tô: “...”
Cái gì thế này! Sao cô lại có thể điền từ ‘ghi chú’ sang ‘lời mời kết bạn’ rồi gửi đi vậy???
A a a!!!