Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Đội quần là như thế nào? Đây, đội quần là như này này.
 
Treo ngược cành cây hướng đông nam là thế nào? Đây, treo ngược cành cây hướng đông nam là như này đây.
 
Nhìn thấy biệt danh xuất hiện trong hộp thoại trò chuyện mà Ân Tô Tô tê cả da đầu, ngón chân xấu hổ gãi xuống đất và ước gì mình có thể treo cổ tự tử bằng mấy sợi mì ngay lập tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cậu cả nhà họ Phí đứng bên cạnh vẫn rất bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, không nói lấy một lời.
 
Thang máy yên lặng khoảng chừng một giây.
 
Một giây tiếp theo, Phí Nghi Châu nhìn thấy cô gái giơ điện thoại lên. Màn hình sáng lên rồi Ân Tô Tô nhanh chóng mở hộp thoại ra, dùng đầu ngón tay trắng nõn chọc vào tin nhắn đã gửi một lúc.
 
Giao diện tùy chọn mới hiện lên.
 
Những giọt mồ hôi phủ đầy trán cô, Ân Tô Tô cuống quýt tới nỗi ngón tay còn hơi run rẩy, đôi mắt nhanh chóng nhìn mấy lựa chọn trên màn hình.
 
Thu hồi thu hồi.
 
Tin nhắn WeChat có thể thu hồi trong vòng hai phút.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô đang tìm kiếm, hai mắt đột nhiên sáng lên, đầu ngón tay di chuyển qua như nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Khi cô chuẩn bị nhấn nút “Thu hồi” thì chẳng may lại lỡ bấm nhầm, mắt mờ tay run sơ sẩy thành “Lưu” ở bên trái của “Thu hồi.”
 
Màn hình điện thoại lập tức hiện lên một dòng chữ lớn: ‘Kẻ ngốc lắm tiền thích vung tiền như rác (Phí Nghi Châu)’ đã được lưu.
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Phí Nghi Châu: “...”
 
Hai mắt Ân Tô Tô tối sầm, vội vàng hoảng hốt tìm lại nút “Thu hồi” một lần nữa rồi nhấn vào.
 

Trong chớp mắt, tin nhắn đó đã bị thu hồi, biến mất khỏi màn hình đoạn chat.
 
Thấy thế Ân Tô Tô mới thoáng thở phào, cô khẽ hít hà rồi gửi lại một cái nhãn dán cười nhe răng giấu đầu hở đuôi, ý định thay đổi tâm trí của Thái tử gia, để anh nghĩ rằng tất cả mọi chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác, chưa có gì xảy ra cả.
 
Nhưng chỉ một giây tiếp theo, ảo tưởng này trong cô đã bị dập tắt.
 
Phí Nghi Châu nhìn chăm chú gương mặt đỏ bừng vì ngại của Ân Tô Tô rồi hơi hé môi, thuật lại cực kỳ chậm rãi: “Tên ngốc lắm tiền thích vung tiền như rác?”
 
“... Không không, cái ghi chú này không phải giống như ý mà anh Phí hiểu đâu.” Ân Tô Tô cuống quýt giải thích nên nói năng lộn xộn, chỉ còn nước quỳ xuống xin tha nữa mà thôi. Bỗng, trong cái khó ló cái khôn, cô chớp mắt rồi bắt đầu bốc phét: “Mỗi địa phương thì lại có một ý hiểu khác nhau. Ở quê tôi thì ‘vung tiền như rác’ là ý để khen ngợi ai đó, từ này rất là tích cực nhé.”
 
Phí Nghi Châu biết cô chém gió, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một chút hứng thú. Anh tiện tay tắt màn hình, giọng điệu trở nên bình thường hơn, uể oải nói: “Thế à? Tôi xin phép rửa tai lắng nghe.”
 
Tục ngữ có câu, để che đậy một lời nói dối thì cần hàng nghìn lời nói dối khác
 
Bây giờ Ân Tô Tô đã thấu hiểu sâu sắc thế nào gọi là ‘Tự bê đá đập lên chân mình.’ Không còn cách nào khác, cô lại gắng nghĩ thêm rồi chỉ có thể khổ sở tiếp tục lời nói dối của mình: “Trong tiếng địa phương của quê tôi, ‘oan’ trong vung tiền như rác có nghĩa là khen một người có tính tình hào sảng không để ý chuyện vặt vãnh. Còn ‘đầu to’ là khen một người có cái đầu to, thông minh sáng dạ. Hai cái gộp lại, có nghĩa là khen anh vừa độ lượng vừa có não.”
 
*Oan đại đầu: vung tiền như rác; ở đây nữ chính muốn chém gió nên xin phép giữ nguyên.
 
Khi Ân Tô Tô nói xong, người đàn ông ông bỗng bật cười như cảm thấy rất hài hước.
 
Tim cô như đang phải gánh mười lăm thùng nước, hoang mang thấp thỏm vô vùng. Dù bây giờ cô không biết Phí Nghi Châu đang cười gì nhưng quan trọng là cô vẫn phải cười theo anh, không còn lựa chọn nào khác nữa.
 
Trong giây lát, màn hình hiển thị trong thang máy nhảy thành số ‘27’, dừng lại ở tầng của giải trí Hoa Nhất.
 
Cảm nhận được thang máy đã ngừng đi lên, Ân Tô Tô vui mừng khôn xiết, khẽ thở phào nhẹ nhõm.
 

 
Khi cửa thang máy mở ra, cảnh tượng bên ngoài không khỏi bất ngờ vì có rất nhiều nhân viên đang đứng đó. Để chào mừng người cầm quyền của Phí thị, ban giám đốc của giải trí Hoa Nhất gần như đều có mặt đầy đủ. Ngay cả tổng giám đốc hay chủ tịch ngày thường chẳng thấy mặt mà hôm nay cũng đứng hết ngoài cửa chính, đóng vai trò đón khách ở quầy lễ tân.
 
Dáng đứng rất trang nghiêm, mặc vest đi giày da, nhìn thì tươi cười nhưng không hiểu sao vẫn có ý nịnh bợ ở trong đó.

 
“Tôi bảo sao hôm nay ra ngoài lại có tiếng chim Hỉ Thước huýt sáo với tôi, thì ra là khách quý tới cửa.” Người nói chuyện chính là chủ tịch Tiền Bình của giải trí Hoa Nhất. Ông ta mỉm cười tiến lên chào đón, hai tay cùng duỗi ra định bắt tay với Phí Nghi Châu: “Anh Phí, ngưỡng mộ đã lâu, chào mừng chào mừng.”
 
Ngày xưa chủ tịch Tiền từng là diễn viên, ngoại hình rất lịch thiệp anh tuấn, cho đến tầm tuổi trung niên mới lui về sau màn và gia nhập giới kinh doanh tư bản. Bây giờ ông ta cũng là một người có địa vị nổi tiếng trong giới, thế nên dù là ai cũng phải nể mặt đôi ba phần.
 
Nhưng mà, trên đời này cái gì cũng có ngoại lệ.
 
Thái tử gia của nhà họ Phí trước giờ hành xử vốn chẳng kiêng dè, thích nể mặt thích nói chuyện với ai phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của anh.
 
Đối mặt với sự nhiệt tình của Tiền Bình, cậu cả với vẻ nho nhã khiêm tốn lại có phần hơi lạnh lùng quá mức. Anh tỏ ra không thấy cánh tay đang đưa ra của chủ tịch Tiền mà chỉ khẽ cong môi, nở nụ cười đầy xa cách rồi đáp lại đúng hai chữ: “Cũng vậy.”
 
“...” Chủ tịch Tiền lúng túng, bàn tay duỗi ra khựng lại giữa không trung rồi lại nhanh chóng thu về, liên tục nở nụ cười nịnh nọt hèn mọn.
 
Lúc này, Hà Kiến Cần đứng cạnh chủ tịch Tiền cất bước đi tới rồi đưa nói gì đó bên tai Phí Nghi Châu.
 
Phí Nghi Châu rũ mắt, lạnh lùng bình tĩnh lắng nghe rồi gật đầu, chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ: “Ừ.”
 
Vị khách tôn quý bậc này, không thể cứ đứng mãi ở cửa được.
 
Tổng giám đốc Dương Dược Bân tiến lên, mỉm cười cung kính với Phí Nghi Châu và nói: “Anh Phí, cậu tư đã ngồi đợi ở phòng họp rồi, sau khi bộ phận pháp lý xử lý hợp đồng xong là có thể ký được. Mời anh dời bước qua bên này.”
 
Dưới sự vây quanh của ban lãnh đạo, Phí Nghi Châu không hề thay đổi sắc mặt, anh bỗng nghiêng đầu rồi nhìn về góc tường mà mọi người đều không chú ý tới.
 
“Cô Ân.” Anh mở miệng. Hai chữ đó khiến người ta không kịp phòng bị, giọng nói tao nhã như ngọc.
 
Vừa dứt lời, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc rồi cùng nhìn về một hướng. Bấy giờ mới nhận ra vài phút trước có một nữ nghệ sĩ đã rời khỏi thang máy cùng với Thái tử gia nhà họ Phí.
 
Ân Tô Tô còn đang mày mò WeChat với hy vọng sống sót, ngón tay gõ mạnh lên điện thoại để đổi ghi chú của Thái tử gia từ “Tên ngốc lắm tiền thích vung tiền như rác” thành “Anh đẹp giai nhiều tiền.”
 
Đột ngột bị gọi tên khiến cô giật mình, đôi mắt sáng vô thức nhìn sang: “Hả?”

 
Xung quanh có rất nhiều người nhưng Phí Nghi Châu lại chỉ tập trung vào một mình cô. Anh chau mày, hờ hững trả lời: “Hôm nay cô Ân mới là nhân vật chính quan trọng nhất, không đi cùng luôn sao?”
 
Ân Tô Tô sững người, đứng yên tại chỗ không biết nên đáp lại thế nào.
 
Rõ ràng cô là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với Hoa Nhất nên việc ký kết hợp đồng các thứ sẽ do công ty quyết định, trong trường hợp ban lãnh đạo tụ tập như này thì một kẻ nhỏ bé như cô tham gia làm gì chứ.
 
Những người đứng đầu ngành giải trí đều là những người giỏi nhất trong số những người giỏi nhất. Chủ tịch Tiền làm trong ngành nhiều năm như vậy, nào có chuyện gì chưa từng thấy. Ông ta thấy cậu cả nhà họ Phí chủ động nói thế thì trong lòng bỗng nảy lên một suy đoán.
 
Bấy giờ ông ta mới đưa tay chào hỏi Ân Tô Tô, dáng vẻ rất thân thiện gần gũi, mở lời: “Phải rồi. Tô Tô, hôm nay cô là nhân vật chính mà. Nào nào, cùng đi thôi.”
 
Lãnh đạo đã ra lệnh thì Ân Tô Tô nào dám chối từ. Cô gật đầu đồng ý rồi lập tức đi theo sau Phí Nghi Châu và ban giám đốc.
 

 
Trong phòng hội nghị của giải trí Hoa Nhất.
 
Phí Nghi Châu và Phí Văn Phạm ngồi ở ghế chủ tọa, người trước ngồi gác chân một cách tao nhã, khuôn mặt lạnh lùng, bình tĩnh. Người sau ngồi khoanh tay xem livestream chơi game, nhìn tính cách là kiểu người thoải mái, không chịu gò bó. Hai cô gái xinh đẹp đứng ở trên tầng ra hiệu cho người bên dưới đưa hoa quả và trà bánh tốt nhất lên cho hai chàng trai.
 
Hai cô gái xinh đẹp này vừa là nhân viên lễ tân vừa là người phục vụ trà. Ngoài việc chào đón khách tại quầy lễ tân, họ còn chịu trách nhiệm trang trí phòng hội nghị, dọn dẹp phòng hội nghị và rót trà, nước cho những người tham gia.
 
Hai người đều mới tốt nghiệp được một thời gian, tuổi vẫn còn khá trẻ nên chưa từng gặp được chàng trai nào đẹp trai tinh tế như vậy. Hai người bưng đồ ăn nhẹ trên tay, đôi mắt lén ngắm nhìn mang theo vẻ xấu hổ e dè.
 
Cuối cùng, cả hai cùng đồng thanh, cất tiếng ngọt ngào: “Mời hai vị dùng ạ.”
 
Phí Văn Phạm còn chẳng thèm liếc mắt, ngón tay thong thả gõ lên bàn coi như đáp lời. Chỉ có Phí Nghi Châu hơi gật đầu, đáp lại một câu vừa bình thản vừa xa cách: “Cảm ơn.”
 
Nghe vậy, hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, giữa hàng mày toát lên vẻ vô cùng phấn khích.
 
Ân Tô Tô ngồi cạnh Dương Dương Bân, để ý thấy hai cô gái lễ tân đang đỏ mặt, chỉ nghĩ là hai cô nhóc này thấy trai đẹp thì xấu hổ chứ không nghĩ gì nhiều rồi rời mắt đi.
 
Mấy người lễ tân đã ra ngoài.
 
Sau hai giây, chiếc điện thoại Ân Tô Tô đặt lên bàn hơi rung, thông báo có tin nhắn mới từ WeChat
 
Cô lén liếc trái liếc phải.

 
Chủ tịch Tiền và Dương Dương Bân đang tìm chủ đề bắt chuyện với Phí Nghi Châu, Phí Văn Phạm thì ngồi chơi điện thoại, trợ lý Hà đang xử lý tài liệu trên điện thoại và những người khác cũng đang tập trung làm việc của mình, không ai để ý tới cô hết.
 
Lúc này Ân Tô Tô mới lặng lẽ để điện thoại xuống dưới bàn rồi mở khóa màn hình.
 
Tin nhắn WeChat chưa đọc là của Lương Tĩnh gửi tới.
 
Lương Tĩnh: !!!
 
Ân Tô Tô ngơ ngác, trả lời lại: ?
 
Lương Tĩnh: Tình huống bây giờ sao rồi?
 
Ân Tô Tô: Không có tình huống gì hết, còn chưa mang hợp đồng vào nữa. Mọi người vẫn đang chờ nè.
 
Lương Tĩnh: Gen của nhà họ Phí đúng là bất khả chiến bại, đã biết Phí Văn Phạm đỉnh rồi mà không ngờ anh trai của anh ấy còn đẹp hơn nữa, trai đẹp hàng top của top luôn ấy.
 
Ân Tô Tô: …
 
Ân Tô Tô lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cách đó không xa.
 
Người đàn ông ở vị trí chính có ngoại hình ưu tú, phong thái cao thượng và lịch lãm. Có vẻ như anh không có hứng thú với chủ đề mà Tiền Bình và những người khác đề cập đến, giữa hai lông mày có chút không mấy hứng thú. Anh dùng tay phải cầm tách trà trên bàn lên, lắc từ từ và đều đặn thành một vòng tròn. Xương ngón tay của ạnh trắng trẻo, còn hơn cả những bộ ngọc sứ thượng hạng.
 
Ừm.
 
Đúng là trai đẹp, cũng đúng là cực phẩm.
 
Ngực cô bỗng đập thình thịch.
 
Gò má của Ân Tô Tô hơi nóng lên, cô mím môi rồi khẽ trả lời Lương Tĩnh: Em đã nói với chị là ngoại hình anh ấy không tệ mà.
 
Lương Tĩnh: Thế anh ấy muốn kết hôn giả với em thì em còn do dự gì nữa? Em có ngốc không đấy? Mấy cái lợi ích này kia thì tạm chưa bàn, tiền nhiều cũng tạm gác, ngủ cùng trai đẹp cỡ này thì có khoe cả mười năm cũng không chán.
 
Ân Tô Tô: …

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận