Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Lương Tĩnh: Cái cô lễ tân bưng trà ban nãy ra ngoài vẫn sướng lắm, cứ nói anh Phí nhìn cô ta. Chậc chậc, đúng là có sức hút. Chị thấy em đúng là ở trong phúc mà không biết hưởng.
 
Ân Tô Tô hơi phồng má, đáp: Em không bảo là chắc chắn không, chẳng phải em đang suy nghĩ sao?
 
Lương Tĩnh: Được rồi, cứ từ từ mà cân nhắc đi. Người ta tìm người kết hôn giả chỉ để cho có, dù em tin hay không, một khi tin tức rò rỉ ra ngoài thì những người xếp hàng đồng ý kết hôn với anh ấy có thể xếp hàng từ thủ đô đến Cairo đấy. Đến lúc đấy còn tới lượt em nữa không?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“...” Nghe chị Lương nói vậy thì Ân Tô Tô không khỏi quýnh lên. Cô nhíu mày, đang nghĩ phải làm sao để trả lời thì điện thoại bỗng rung lên.
 
Cô nghi ngờ, thoát khỏi màn hình trò chuyện với Lương Tĩnh rồi nhìn lên thì lại thấy một tin nhắn WeChat.
 
Người gửi tin nhắn: Phí Nghi Châu (Anh đẹp giai nhiều tiền)
 
Trên trán Ân Tô Tô hiện lên một dấu chấm hỏi, ngón tay trắng muốt mảnh khảnh vô thức bấm vào điện thoại nhấn mở.
 
Anh đẹp giai nhiều tiền: Cổ áo của em hôm nay hơi trễ, cẩn thận không lộ đấy.
 
“...”
 
Nhận được lời nhắc, mặt Ân Tô Tô lập tức đỏ bừng rồi vô thức che cổ áo lại, đồng thời bối rối nhìn sang người đàn ông ngồi ghế chủ tọa.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ Phí Nghi Châu cũng đang nhìn cô, đôi mắt lạnh lùng thâm thúy giống như lớp sương chiều, ánh mắt không hề tỉnh táo như ngày thường mà có phần nặng nề sáng rực, toát lên vẻ bất nhã mất khống chế rõ ràng.
 
Cô sửng sốt.
 
Đúng lúc này, có một âm thanh gõ cửa vang lên từ ngoài phòng hội nghị
 
Chủ tịch Tiền nói câu “Mời vào.” Giám đốc bộ phận pháp lý cùng cấp dưới bước vào, trên môi nở nụ cười xin lỗi và nói: “Rất xin lỗi anh Phí, tổng giám đốc Phí vì đã để các anh đợi lâu như vậy. Chúng tôi đã đọc bản hợp đồng và không có vấn đề gì cả."
 

Lời vừa dứt, đồng nghĩa với việc lễ ký kết có thể chính thức bắt đầu, mọi người lập tức đi làm nhiệm vụ của mình.
 
Hợp đồng được làm thành hai bản và đặt ngay ngắn trên bàn hội nghị.
 
Không lâu sau, việc ký kết đã hoàn tất.
 
Trong phòng hội nghị vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay, mọi người đều chúc việc quay phim và phát hành [Phàm Độ] thành công tốt đẹp và đạt doanh thu phòng vé.
 
Ân Tô Tô đứng ở cuối cùng, nhìn thấy trợ lý Hà tới cạnh người đàn ông kia rồi khẽ nói gì đó. Người đàn ông bình tĩnh lắng nghe, tay phải móc bao thuốc lá trong túi quần tây ra rồi rút một điếu thuốc màu trắng, song anh không châm mà chỉ khẽ cầm trong tay vân vê thưởng thức.
 
Một bên mặt uy nghiêm lạnh lùng, xa vời không thể với tới.
 
Ân Tô Tô cau mày bối rối.
 
Vừa rồi trong trong cái nhìn ngắn ngủi đó, ánh mắt chạm nhau mấy giây thôi mà cô có thể cảm nhận đôi mắt Phí Nghi Châu rơi trên người cô vô cùng nóng bỏng.
 
Như cá mập bắt cá, như đại bàng bắt thỏ, như một con dã thú tóm gọn con mồi rơi vào lãnh thổ của mình trên cánh đồng hoang, đương nhiên là chiếm làm của riêng.
 
Chẳng lẽ lại là ảo giác?
 
Ân Tô Tô cúi đầu như có điều suy nghĩ, thầm nghĩ chắc là vậy. Dù sao thì người đàn ông này nhìn cũng rất đứng đắn, bình tĩnh trầm tính, ánh mắt khát khao đầy dục vọng kia không thể nào đến từ anh được.
 

 
Sau khi ký kết hợp đồng xong xuôi, tất nhiên không thể để hai anh chàng nhà họ Phí này cứ rời đi như vậy được. Chủ tịch Tiền vẫy tay với thư ký, yêu cầu cho anh ta lập tức đặt phòng riêng ở "Tinh hoa" bên cạnh.
 
Tinh hoa là là một trong những nhà hàng tốt nhất ở thủ đô, chỉ phục vụ các món ăn riêng cao cấp.
 
Trước đây Ân Tô Tô đã theo nhà đầu tư tới Tinh Hoa ăn cơm nên biết giá cả ở đó rất đắt đỏ, chỉ một bữa ăn thôi cũng có thể bay sạch nửa năm tiền lương của một người bình thường.

 
“Bình thường chủ tịch Tiền kẹt xỉ tới nỗi còn chả thèm chi tiền cho bộ phận quan hệ công chúng của chị Tô Tô, thế mà giờ hào phóng ghê.” Trong phòng giải khát, Hứa Tiểu Phù đút miếng bánh ngọt vào miệng rồi khẽ càm ràm với Lương Tĩnh.
 
Lương Tĩnh hừ lạnh, trào phúng: “Trong cái giới này thì vốn là bên trọng bên khinh mà, nếu em là sếp thì em muốn bỏ tiền cho nhân viên nhỏ bé hay cho nhà đầu tư hả?”
 
Hứa Tiểu Phù nhìn trái ngó phải rồi nói thầm bên tai Lương Tĩnh: “Vừa rồi em có nghe thấy lần này chủ tịch Tiền mời hai cậu chủ nhà họ Phí ăn cơm, không chỉ gọi chị Tô Tô mà còn gọi điện cho Hướng Vũ Lâm nữa, bảo cô ta từ studio qua khách sạn đó.”
 
Lương Tĩnh không hề ngạc nhiên trước cái trò làm “tú bà” của sếp mình, cô ấy nhún vai: “Chỉ riêng Phí Văn Phạm đã đủ để lão Tiền nịnh bợ rồi, giờ còn thêm một cậu chủ Phí thị nữa, lão Tiền chắc chỉ tiếc không thể biến mình thành con bướm rồi bay ra thôi.”
 
Hứa Tiểu Phù bật cười trước câu nói châm biếm của Lương Tĩnh, cô ấy cười phì rồi tỏ vẻ nôn mửa: “Cái bụng bia và cái đầu Địa Trung Hải của lão Tiền cũng đủ dọa người rồi.”
 
Lúc này có tiếng trò chuyện chậm rãi vang lên ngoài cửa.
 
Lương Tĩnh hắng giọng, huých cùi trỏ vào Hứa Tiểu Phù một chút rồi khẽ nói: “Có người tới.”
 
Hai cô gái lập tức im lặng, chờ mấy đồng nghiệp đi xa mới lại tiếp tục xì xào bàn tán.
 
“Ừm.” Hứa Tiểu Phù thở dài như bà cụ, nhỏ giọng nói: “Thật ra em rất bất bình cho chị Tô Tô. Chị ấy gia nhập vào đây mấy năm kiếm được bao nhiêu tiền cho công ty, cát sê cũng là công ty cầm trước, bên chủ tịch Tiền thực sự quá bất công.”
 
“Đấy là hồi trước thôi.”
 
Lương Tĩnh chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, nói giọng nửa đùa nửa thật: “Chờ đi, có ông chủ kia hộ tống thì phúc phần của Tô Tô nhà chúng ta ở ngay sau thôi.”
 
Hai người trò chuyện xong, khi bưng đồ ăn nhẹ quay lại thì đúng lúc bắt gặp Ân Tô Tô đi rót nước.
 
Nữ nghệ sĩ phải giữ gìn vóc dáng rất cẩn thận nên bình thường Ân Tô Tô gần như không uống đồ có cồn và ăn những thứ nhiều calo. Cô đặt bình nước to mà mình mang theo xuống dưới máy đun nước, vừa rót nước vừa cất tiếng trêu ghẹo: “Vừa bước vào đã nghe thấy tên em rồi, hai người lại đang nói xấu gì em thế?”
 
“Đang bảo em nếu giàu thì sẽ không quên mọi người.”

 
Lương Tĩnh tiến lên khoác vai cô, nhìn ra ngoài cửa một lúc rồi nghi ngờ: “Không phải chủ tịch Tiền và tổng giám đốc Dương muốn đưa em đi ăn cơm với bố đường à? Sao giờ còn chưa đi?”
 
Ân Tô Tô nhấp một ngụm nước: “Không đi nữa.”
 
“Hả?” Lương Tĩnh cau mày: “Xin em đấy, em là nữ chính của bộ phim này đó! Em không đi mà để Hướng Vũ Lâm đi à?”
 
“Không phải em không đi.” Ân Tô Tô nói rõ ràng: “Mà tất cả đều không đi.”
 
Lương Tĩnh ngẩn người: “Là sao?”
 
Ân Tô Tô nhún vai, không quan tâm lắm: “Phí Nghi Châu với Phí Văn Phạm đều bận nên chủ tịch Tiền với giám đốc Dương đã tiễn người ta về lâu rồi.”
 
Lương Tĩnh trợn mắt, giục giã: “Thế sao em không đi cùng đi? Tiện tìm cơ hội để đưa thỏa thuận chị đã làm giúp em cho anh ấy, mau lên!”
 
Ân Tô Tô sặc nước, xấu hổ nói: “Cũng đâu phải vội thế làm gì…”
 
Đang nói chuyện, điện thoại trong túi Ân Tô Tô bỗng rung lên không ngừng.
 
Lương Tĩnh rất thắc mắc: “Ai vậy?”
 
“Mẹ em, chắc là hỏi em đã ăn trưa chưa.” Ân Tô Tô nhìn màn hình điện thoại, nhướng mày liếm môi rồi mừng rỡ bắt máy, nói bằng giọng địa phương: “Dạ mẹ.”
 
Đầu dây bên kia rất ồn ào, phải mất một lúc lâu thì giọng của Trương Tú Thanh mới lọt vào tai Ân Tô Tô rõ ràng được.
 
Mẹ cô cố nén sự nghẹn ngào trong cổ họng, dù đã cố gắng bình tĩnh lại nhưng vẫn không giấu được vẻ hoảng sợ: “Đản Đản… Giờ con có bận không?”
 
“Con không.” Trong lòng Ân Tô Tô dâng lên một dự cảm không lành, cô nhíu mày đi về phòng cuối cùng của nhà vệ sinh rồi đóng lại.
 
Ân Tô Tô: “Mẹ bình tĩnh đã, có gì từ từ nói. Có chuyện gì vậy mẹ?”
 
Trương Tú Thanh nghẹn ngào, chần chờ một lúc lâu mới lên tiếng: “Vốn dĩ mẹ với ba con đã bàn xong là không nói cho con rồi. Cái lão chú Năm không có chí tiến thủ của con nợ tiền đánh bạc rất nhiều. Ông ta không có con gái nên bên cho vay nặng lãi tới nhà mình đòi, nói trong vòng ba ngày nhất định phải trả lại đủ tiền cho chú Năm của con, không thì bọn họ ở lì trong phòng làm việc của ba con rồi làm loạn đến khi nào lấy được tiền thì mới thôi.
 
Ân Tô Tô: “Mẹ báo cảnh sát chưa?”

 
“Báo rồi, cảnh sát vừa qua để hai bên thương lượng.” Trương Tú Thanh lau nước mắt: “Bên cho vay nặng lãi vốn đã là phạm pháp nên đuối lí, đồng ý trừ ba mươi phần trăm khoản nợ lãi.”
 
Ân Tô Tô: “Vậy còn lại bao nhiêu ạ?”
 
Trương Tú Thanh: “Ba trăm bảy mươi ngàn.”
 
“Ôi trời ạ.” Ân Tô Tô giận dữ, trả lời bằng tiếng địa phương: “Chú Năm nợ thì tại sao nhà mình phải trả giúp ông ta chứ? Con không cần biết, mẹ và ba cũng đừng có quan tâm.”
 
Trương Tú Thanh thở dài: “Mẹ cũng không muốn quan tâm, nhưng chú Năm của con đi nói với khắp nơi ông ta có một người anh trai là công chức và làm trưởng phòng tại Cục Văn hóa và Du lịch Lan Hạ. Con cũng biết tính chất công việc của ba con rất đặc biệt, không thể bị chèn ép như vậy được, mẹ không sợ gì cả, chỉ sợ ba con vô tội chịu liên lụy thôi.”
 
Ân Tô Tô day day huyệt thái dương.
 
Sau vài giây phẫn nộ ngắn ngủi, lúc này cô đã từ từ bình tĩnh lại. Ba có khát vọng có lý tưởng, cả đời đều phấn đầu để Lan Hạ thoát khỏi cảnh nghèo khó. Suốt một đời quang liêm chính trực, là một người đầy tớ của nhân dân đạt tiêu chuẩn nhất.
 
Cô không thể trơ mắt nhìn ba bị một người anh em không ra hồn hủy hoại được.
 
Vì thế, nhất định phải giải quyết hết rắc rối này.
 
Ân Tô Tô: “Mẹ, mẹ nghe con nói này. Số tiền này không hề liên quan gì tới nhà mình nên nhất định không được trả, đây là điều hiển nhiên.”
 
Nước mắt Trương Tú Thanh tuôn rơi lã chã, bất đắc dĩ: “Vậy nếu người của công ty cho vay nặng lãi kia chơi xỏ lá, chạy tới chỗ làm ba con gây rối thì sao bây giờ?”
 
“Giờ đang là thời đại pháp luật mà mẹ, sao có thể để lũ lưu manh xã hội đen giở trò được?”
 
“Con gái ngốc của mẹ, bọn nó không đánh người cũng không làm mình bị thương nên cảnh sát tới thì chỉ đuổi đi chứ không thể bắt nhốt vào tù. Từ xưa tới nay chân trần không sợ đi giày, tiếng đồn đáng sợ lắm. Đến lúc nó đến nhiều quá, tin đồn này truyền ra khỏi chỗ làm thì chắc chắn ba con sẽ bị ảnh hưởng.”
 
Ân Tô Tô mím môi. Trong giây lát, dường như cô đã quyết định hạ quyết tâm điều gì đó, Ân Tô Tô hít sâu một hơi rồi thở ra: “Mẹ, mẹ cho con một chút thời gian. Trước khi trời tối con sẽ gọi cho mẹ. Con đồng ý với mẹ, nhất định sẽ giúp ba giải quyết hết chuyện này.”
 
Trương Tú Thanh cười khổ: “Một cô bé như con thì có cách gì chứ?”
 
“Chuyện này mẹ không cần lo lắng.” Ân Tô Tô bình tĩnh, kiên cường trả lời lại: “Tóm lại nhất định con sẽ giúp ba giải quyết việc này.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận