Đêm qua trời mới mưa nên hôm nay thời tiết rất đẹp.
Ngay sau buổi trưa, ánh nắng chói chang từ trên trời chiếu xuống, xuyên qua những đám mây trắng xám phía trên không và chiếu thẳng vào một tòa nhà khổng lồ với bức tường kính đặc biệt, phản chiếu ánh sáng chói mắt đến mức người ta không dám gần.
Nơi đây là sân đánh golf tư nhân lớn nhất thủ đô nên chiếm diện tích rất rộng, nếu như chụp ảnh bằng flycam từ trên cao thì sẽ thu được cảnh thảm cỏ xanh mướt, bao la bát ngát, và chỉ phục vụ cho một số lượng khách VIP rất ít mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Gậy được vung lên cao, động tác của người vung gậy chuẩn, lực vừa phải, đánh bóng ngay lập tức.
Quả bóng golf vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp phía trên mặt cỏ, và tạch, nó rơi vào lỗ một cách chính xác.
Phí Thiện Thanh thở ra một hơi và vung thêm một cú đánh nữa, tiếc là trượt.
“Ôi trời, đúng là phải chấp nhận tuổi già rồi.” Phí Thiện Thanh lắc đầu bật cười, thân hình cao lớn hơi mập bao phủ trong một chiếc áo len màu xám nhạt. Dù sao thì giờ ông cũng không còn trẻ nữa, từng là cao thủ đánh gôn mà giờ cũng chỉ còn là một người trung niên bình thường.
Chú Thận quản gia nhận lấy cây gậy đánh gôn từ tay Phí Thiện Thanh, ông ấy đưa một ly trà xanh tới rồi nói: “Ông ra đường thì mấy ai biết được tuổi tác thật chứ? Cùng lắm thì đoán ông hơn bốn mươi thôi.”
“Ha ha ha.” Phí Thiện Thanh bật cười ha hả, giơ tay về phía chú Thận rồi gật đầu mấy cái: “Ông lão này, lúc trẻ thì chú ý từ lời nói đến hành động mà khi già lại mồm miệng quá.”
Chú Thận mỉm cười và không nói gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Thiện Thanh xoay người về phía mái hiên, nhấp một ngụm trà rồi nhìn thẳng về một bóng dáng cao lớn cách đó không xa. Ý cười trên mặt ông tươi hơn vài phần, khẽ hỏi: “Nghe nói nửa đêm hôm qua cậu chủ cho gọi bác sĩ Tôn tới à?”
Chú Thận đảo mắt, nhỏ giọng trả lời: “Nghe nói là do ngủ không yên giấc, gặp ác mộng.”
Phí Thiện Thanh nhíu mày: “Ác mộng gì nữa? Không lẽ vẫn là cô bé kia?”
Chú Thận im lặng hồi lâu mới trả lời: “Chủ Tịch Phí, ông và bà chủ mới từ Bỉ về nên có nhiều chuyện ở thủ đô mà tôi vẫn chưa kịp báo cáo với ông.”
Phí Thiện Thanh: “Có chuyện gì?”
Chú Thận: “Mấy ngày trước cậu cả và ông cụ có tới núi Thái Bình, đi cùng cậu ấy còn có một cô gái nữa.”
“Cô gái?” Phí Thiện Thanh ngạc nhiên bật cười: “Thằng nhóc này có bạn gái từ khi nào mà tôi không biết vậy. Cô gái đó là con nhà ai, ông thấy thế nào?”
Chú Thận đáp: “Cô gái đó họ Ân, tên là Ân Tô Tô.”
Vừa dứt lời, đáy mắt Phí Thiện Thanh bỗng lướt qua chút ngạc nhiên. Ông hơi híp mắt, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức từ xa xưa.
Từ rất lâu, rất lâu rồi.
Phí Thiện Thanh đặt cốc trà trong tay xuống, cuối cùng buồn bã thở dài: “Thôi, duyên đến thì không ngăn được. Là họa hay phúc thì chỉ có xem vận mệnh của cậu chủ thôi.”
Chẳng bao lâu sau, một bóng người cao lớn tắm trong nắng và gió mùa thu đã bước tới trước mặt hai người.
“Ba.” Phí Nghi Châu khẽ gọi.
“Giữa trưa mà gọi con tới chơi bóng cùng ba thế này, mong là con không thấy tẻ nhạt.” Phí Thiện Thanh nhếch miệng cười xong quay sang nhìn chú Thận. Chú Thận lập tức nhận lệnh, đưa một cây gậy đánh golf cho cậu chủ.
Phí Thiện Thanh nâng cằm, không nói gì.
Phí Nghi Châu đứng nghiêng tại vị trí được chỉ định, vung bóng và đánh bóng ba lần liên tiếp, không bỏ sót một nhịp nào.
Phí Thiện Thanh dựa vào thành ghế, trong mắt lộ rõ vẻ hài lòng. Ông chợt mở miệng, nghe không giống một người ba uy nghiêm mà giống một người bạn cũ lâu ngày không gặp hơn: “Lâu lắm không hỏi han cuộc sống của con. Dạo này sao rồi?”
Phí Nghi Châu ngắm nhìn bãi cỏ xanh phía xa, thản nhiên đáp lời: “Đợt trước ông nội giục con kết hôn, ba có biết không?”
“Không thấy ông nội con nói gì, nhưng giờ thì biết rồi.” Phí Thiện Thanh nhướng mày: “Vậy ý con thế nào?”
Phí Nghi Châu còn chưa kịp trả lời thì điện thoại bên cạnh bỗng rung lên.
Phí Nghi Châu: “Ba chờ con một chút.”
Sau khi nói với Phí Thiện Thanh, Phí Nghi Châu mới rút điên thoại ra và thấy một tin nhắn mới từ WeChat.
Trước giờ Phí Nghi Châu vốn không thích lãng phí thời gian trên mạng xã hội, mọi tài khoản xã hội của anh thường chỉ dùng cho công việc. Hôm nay là ngày đầu tiên sau khi về nước mà Phí Thiện Thanh gọi anh tới nên Hà Kiến Cần đã điều chỉnh lại toàn bộ lịch trình của anh, mọi công việc ở công ty cũng được sắp xếp thỏa đáng.
Nói một cách hợp lý, kỳ nghỉ nửa ngày này không thể bị quấy rầy bởi những người không biết được.
Phí Nghi Châu nhấn mở ứng dụng.
Tin nhắn mới nhất chưa đọc nằm ở đầu hộp thoại, chú mèo con bịt miệng và để lộ chân cực kỳ bắt mắt.
Động tác của Phí Nghi Châu hơi khựng lại, anh chần chừ nửa giây rồi mới nhấn mở.
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Anh Phí đang làm gì vậy?]
Phí Nghi Châu im lặng, trả lời cô: [Đi chơi golf với ba tôi.]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Ồ. Vậy anh cứ chơi đi.]
Phí Nghi Châu lại nhắn: [Em có việc tìm tôi à?]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [...]
Phí Nghi Châu: [Gấp lắm sao?]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Một chút…]
Phí Nghi Châu: [Em đang ở đâu? Tôi lái xe qua đón em.]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Ấy…]
[Không phải đón đâu.]
[Chúng ta có thể hẹn gặp nhau ở một địa điểm nhất định.]
[Tất nhiên, mọi điều kiện nên thuận tiện cho anh nhất…]
Phí Nghi Châu: [Tiện.]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Vậy… Chúng ta gặp nhau ở cửa số 3 của Phòng triển lãm vòng quanh Trái Đất lúc bốn giờ chiều nay nhé?]
Ảnh đại diện mèo con che miệng: [Gần đây Phòng triển lãm vòng quanh Trái Đất đang tổ chức buổi triển lãm tranh. Tôi có mua hai vé, anh đi cùng tôi nhé?]
Nhìn thấy mấy dòng tin nhắn trên màn hình, trong mắt Phí Nghi Châu không khỏi hiện lên vẻ dịu dàng: [Được.]
Sau khi đã chốt lại địa điểm gặp mặt và thời gian, Phí Nghi Châu tắt màn hình, sự dịu dàng trong mắt lại quay về vẻ bình thản.
Hiểu con không ai ngoài ba, cảnh tượng này không thoát khỏi đôi mắt của Phí Thiện Thanh được.
Phí Thiện Thanh nhướng mày càng cao hơn, trêu chọc: “Xong rồi à?”
“Vâng.”
“Con vẫn chưa nói con nghĩ sao về việc ông nội giục kết hôn đâu đấy?”
Phí Nghi Châu hơi cong môi, nở nụ cười uể oải: “Ông nội quan tâm nên người làm con cháu như con tất cũng thấy hổ thẹn, đương nhiên không dám làm trái rồi.”
…
Một tiếng rưỡi sau, Phí Nghi Châu đúng giờ đến địa chỉ mà Ân Tô Tô gửi trên WeChat.
Phòng triển lãm vòng quanh Trái Đất tổ chức trên mặt đất và cả dưới hầm vì có quá nhiều tác phẩm được trưng bày. Không có gara ngầm nên tất cả xe cộ đều đỗ ở ngoài trời.
Vậy nên ngay khi chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh màu đen tuyền vừa lái vào bãi đậu xe ngoài trời thì các phương tiện xung quanh đã bắt đầu liên tục tránh né.
Người bình thường không biết chiếc “Thanh Ảnh” độc đáo này, có điều họ vẫn nhận ra logo của Rolls-Royce.
Đùa chứ.
Một chiếc xe sang trọng có giá trên trời thế này mà lỡ quẹt phải thì có khi táng gia bại sản cũng chẳng đủ đền.
Phí Nghi Châu ngồi ghế sau xem tài liệu, anh cúi đầu, đôi chân dài vắt chéo, trên sống mũi đeo một cặp kính vàng không gọng.
Một lúc sau, anh nghe thấy có người gõ cửa sổ xe.
Cộc cộc.
Phí Nghi Châu ngẩng đầu nhìn. Qua lớp kính chống đạn, anh nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp đang đứng bên ngoài.
Có lẽ vì bị thương ở chân nên cô không thể mặc quần. Cô mặc một chiếc váy cổ yếm màu xanh lam nhạt, để lộ hai cánh tay trắng nõn như ngó sen. Mái tóc xoăn dày được buông xõa trên vai và hơi chuyển động khi cô di chuyển, nhìn vừa giản dị lại vừa cổ điển, mang đầy hơi hướng nước Ý.
Tiếc rằng chiếc kính râm và khẩu trang đã che kín gương mặt của người đẹp khiến Phí Nghi Châu không thể nào nhìn thấy vẻ đẹp của cô.
Phí Nghi Châu hạ cửa sổ xe xuống.
“Anh Phí, anh lại tới sớm rồi.” Ân Tô Tô sợ có người bắt gặp cô và anh đi cùng với nhau nên lúc nói chuyện cứ thỉnh thoảng lại lén nhìn đông nhìn tây: “Tôi cứ nghĩ hôm nay là ngày đi làm nên buổi chiều ở triển lãm sẽ vắng người, không ngờ vừa rồi đi quanh cửa một vòng thì thấy có rất nhiều người tới.”
Phí Nghi Châu: “Nên là?”
“Nên là…” Ân Tô Tô hơi đẩy kính râm, để lộ đôi mắt nhìn anh qua kẽ hở rồi mỉm cười cười dò hỏi: “Sau khi bước vào phòng triển lãm, chúng ta sẽ luôn giữ khoảng cách mười mét và giả vờ như không biết nhau. Anh đi trước tôi đi sau, anh xem của anh tôi ngắm của tôi, xem xong thì tập hợp lại đây. Anh thấy thế nào?”
Đời này cậu chủ Phí chưa từng cạn lời như vậy bao giờ. Anh im lặng hai giây rồi bình tĩnh nói: “Ba tôi mới từ Bỉ về nên chúng tôi định ăn tối với nhau, vì hẹn gặp với em mà tôi đã chạy từ Tứ Hoàn về trung tâm thành phố. Duy trì khoảng cách mười mét, giả vờ không quen, xem xong thì tập trung lại?”
“...” Toi, làm cậu chủ mất vui rồi.
Ân Tô Tô khó xử, vội đổi giọng: “Nếu anh không đồng ý thì để tôi suy nghĩ những cách khác…”
“Lên xe.” Phí Nghi Châu buông câu, ánh mắt sau mắt kính càng thêm sắc lạnh.
“... À.”
Không khí xung quanh không hiểu sao lạnh lẽo vô cùng, Ân Tô Tô rụt cổ, không dám khinh suất nữa nên vội vàng mở cửa leo lên xe.
Cửa sổ xe nâng lên, ngăn cách trong xe với ngoài xe thành hai thế giới.
Trong xe rộng rãi, sạch sẽ tràn ngập hương thơm thoang thoảng và vô cùng yên tĩnh.
Ân Tô Tô sợ mình lại lỡ miệng hay vô tình làm gì trái ý Thái tử gia nên chỉ dám thẳng đơ người, im lặng ngồi ngay ngắn.
Một lát sau.
Phí Nghi Châu: “Bây giờ không có phóng viên chụp lén đâu.”
“À đúng rồi.” Ân Tô Tô phản ứng lại rồi nhanh chóng tháo kính râm và khẩu trang xuống. Cô vuốt tóc rồi lại cẩn thận nói: “Hay là tôi dẫn anh tới một triển lãm tư nhân khác? Tôi có một người bạn là họa sĩ, mấy hôm nay cô ấy…”
“Cô Ân…”
Phí Nghi Châu nghiêng người, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp qua cặp kính gọng vàng: “Trước giờ không có việc gì thì em vốn không gặp tôi, hôm nay em hẹn tôi ra chắc không phải chỉ đơn giản để gặp mặt và xem triển lãm tranh đâu nhỉ?”
Dáng vẻ anh đeo kính lại càng thêm tuấn tú nhã nhặn, áo vest quần âu lại càng mang lại cảm giác ngột ngạt hơn trước.
Ân Tô Tô nhìn anh, đôi mắt cô chợt lóe lên khi được nói về vấn đề trọng tâm.
Lại là một sự im lặng đáng sợ.
Một lúc lâu sau, Ân Tô Tô mới hít sâu một hơi rồi thở ra, dường như đã hạ quyết tâm bèn nghiêm túc nói: “Anh Phí, tối đó anh nói anh chỉ cần tôi kết hôn với anh, điều kiện sẽ tùy tôi đưa ra. Không biết giờ anh còn giữ lời không?”
“Tất nhiên.”
“Lời hứa ngàn vàng, chắc chắn không đổi ý chứ?”
“Lời hứa ngàn vàng, chắc chắn không đổi ý.”
“Được.”
Nhịp tim trong lồng ngực cô càng ngày càng nhanh, tần số bình thường đã tan biến từ lâu. Có lẽ là nhịp tim nhanh khiến máu chảy nhanh hơn, có thể là do căng thẳng, hoặc có thể là do ngượng ngùng nên đôi má trắng ngần của cô bỗng đỏ rực.
Những ngón tay thon dài trắng hồng chậm rãi vươn ra, lấy hết can đảm đặt lên mu bàn tay khớp xương của người đàn ông.
Hơi thở của Phí Nghi Châu hơi khựng lại, đôi mắt sắc bén dần thâm sâu hơn. Ngón trỏ của anh dưới lòng bàn tay cô bỗng cảm thấy vô cùng ngứa ngáy khó kiềm chế rồi khẽ giật một cái.
Máu khắp cơ thể anh bắt đầu chảy ngược.
Phí Nghi Châu rơi vào trạng thái trầm tư trong sự bình tĩnh và kìm nén của mình, nghe thấy giọng nói của cô xuyên qua mây mù giống như tiếng tụng kinh bằng tiếng Phạn.
Cô nói tiếp: “Bây giờ tôi sẽ cho anh biết kết quả cân nhắc của tôi. Tôi đồng ý kết hôn với anh.”