Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Một buổi chiều giữa tiết trời tháng tám, dưới ánh nắng vàng ấm áp và làn gió mát mẻ thổi đến, xe cộ và dòng người hối hả qua lại tấp nập bên ngoài phòng trưng bày như cá bơi lội ở biển cạn.
 
Bên trong chiếc Rolls-Royce Thanh Ảnh màu đen yên lặng như tờ, phố thị phồn hoa và những âm thanh ồn ào xung quanh đều bị ngăn cách, như thể đang ở vùng nước cực sâu trong lòng Thái Bình Dương.
 
Ân Tô Tô mấp máy môi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không hiểu sao trái tim trong lồng ngực bỗng đập rất nhanh, nhanh đến nỗi Ân Tô Tô gần như không thở được. Chỉ bản thân cô biết cô đã nghiêm túc và dũng cảm đến mức nào mới có thể nói ra câu này, làm được việc này và đưa ra quyết định thế này.
 
Dù đây chỉ là một cuộc giao dịch theo nhu cầu của đôi bên.
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh đến lạ, tròng mắt đằng sau lớp kính nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô. Bàn tay cô đang đặt trên mu bàn tay anh, nhờ sự tiếp xúc nho nhỏ này mà anh cảm nhận được lòng bàn tay mềm mại của cô đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, thấm ướt mu bàn tay ráo hoảnh của anh.
 
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, hai gò má đỏ hây hây, đầu ngón tay run rẩy nhè nhẹ, những biểu hiện trên cho thấy cô nàng đang bối rối và căng thẳng như thế nào.
 
Anh muốn nhìn thẳng vào đôi mắt của cô để xem xem bên trong chất chứa cảm xúc thế nào, muốn nhìn cô nhiều hơn, muốn hiểu rõ về cô hơn.
 
Nhưng cô không cho anh cơ hội đó, cô cúi đầu, hàng mi dày cộm rủ xuống thật thấp, giấu kín mọi tâm tình của cô.
 
Một lúc sau, Phí Nghi Châu khẽ cong môi rồi hỏi: “Đây là câu trả lời chắc chắn mà cô Ân dành cho tôi sau khi suy nghĩ kĩ càng đấy à?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì quá căng thẳng nên Ân Tô Tô chỉ đành gật đầu, không dám nâng mắt lên cũng như không dám nhìn thẳng vào anh.
 
“Tôi rất vui khi em đồng ý lời cầu hôn của tôi nhưng…” Phí Nghi Châu ngừng lại.
 
Nghe thấy từ chuyển hướng này, lòng Ân Tô Tô bỗng chùng xuống. Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn anh, không giấu được sự bối rối: “Anh không muốn kết hôn giả với tôi ư?”
 
“Không phải.” Phí Nghi Châu đã thấy đôi mắt sáng như sao trời của cô như ý nguyện, biểu cảm bỗng dịu đi phần nào: “Thiết nghĩ hôm nay em chủ động gặp mặt tôi, đồng ý kết hôn với tôi là vì có nguyên nhân bất khả kháng nào đó.”
 
Ân Tô Tô mỉm cười, nụ cười xinh đẹp nhưng rất giả tạo: “Điều kiện mà anh Phí đưa ra quá phong phú, không ai có thể chống lại được.”
 
Phí Nghi Châu hờ hững vặn lại: “Nếu chỉ mỗi danh lợi và tiền tài không đủ khiến em vội vã như thế.”
 

“...” Ân Tô Tô nghe vậy thì giật mình, mỉm cười đáp: “Anh biết không, khi quản lý của tôi biết anh đề nghị kết hôn hợp đồng với tôi thì đã khuyên nhủ tôi rất nhiều lần, đốc thúc tôi nhanh chóng đồng ý với anh, sợ anh đổi ý đi tìm người khác. Suy cho cùng thì đây đúng là chuyện tốt ngàn năm hiếm gặp.”
 
Phí Nghi Châu: “Đây là suy nghĩ của quản lý em chứ không phải của em.”
 
Ân Tô Tô nhìn anh bằng ánh mắt tò mò, nụ cười tươi tắn trên môi vẫn chưa biến mất: “Anh Phí và tôi mới gặp nhau mấy lần, sao nghe giọng điệu của anh như hiểu tôi lắm vậy?”
 
“Tôi muốn hiểu một người không phải chuyện khó.” Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào cô, đáy mắt sâu thẳm bình tĩnh không một gợn sóng: “Tuy tiền tài và danh lợi có sức hút với em nhưng nó chưa phải là lý do khiến em sốt ruột gặp mặt tôi. Nếu em dễ dàng mủi lòng trước những thứ này thì bây giờ em đã gặt hái nhiều thành tựu lâu rồi.”
 
Ân Tô Tô nghe anh nói vậy, ánh mắt khẽ thay đổi.
 
Ánh mắt nhìn người của Phí Nghi Châu rất chuẩn, cô không kìm được kính trọng anh từ tận đáy lòng. Hai người chỉ gặp nhau vài lần mà anh đã nhìn thấy con người của cô tận sáu, bảy phần, anh có thể đoán ra động cơ của việc cô làm, cũng như nhìn thấu rất nhiều suy nghĩ của cô.
 
Phát hiện này làm cho Ân Tô Tô bất giác sợ hãi.
 
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, rất nhiều suy nghĩ đã lóe lên trong đầu cô. Ân Tô Tô do dự, người đàn ông này quyền cao chức trọng, bụng dạ khó lường, dễ dàng nhìn rõ lòng người, nếu cô chắp tay dâng điểm yếu lên cho anh thì có chôn xuống mầm tai vạ cho tương lai sau này không nữa?
 
Trong lúc cô đang do dự, Phí Nghi Châu đã nhạy bén bắt được những thay đổi nhỏ bé trên hàng mày của cô.
 
“Em tìm tới tôi cho thấy dựa vào sức của một mình em không thể giải quyết phiền phức lần này.”
 
Trước giờ anh luôn nói chuyện chậm rãi và từ tốn, sự điềm tĩnh và cao quý phát ra từ trong xương tủy không diễn viên nào bắt chước được: “Huống chi chính miệng cô Ân đã nói em đồng ý kết hôn với tôi mà, tôi nghiêm túc cho đó là thật, không ai được phép đổi ý. Chiếm ưu thế mà không nắm chắc thì em sẽ thiệt thòi lắm đó biết không?”
 
Nghe Phí Nghi Châu nói xong, Ân Tô Tô im lặng giây lát. Cô bỗng bật cười thành tiếng, nụ cười đầy tự giễu và bất đắc dĩ: “Trước kia sao tôi không phát hiện anh Phí có tài ăn nói thế này, chỉ dăm ba câu nói đã chạm tới đáy lòng của người ta.”
 
Phí Nghi Châu thản nhiên cười nói: “Tôi coi đây là lời khen nhé, cảm ơn em.”
 
Nhiệt độ trong lòng bàn tay cô gái càng ngày càng tăng, siết chặt lấy mu bàn tay của anh, khiến anh cũng cảm thấy nhiệt độ tăng lên khó hiểu.
 
Ngay sau đó, anh lấy mắt kính gọng vàng xuống rồi nhắm mắt lại, nhẹ xoa mi tâm của mình rồi tao nhã nói: “Nói đi, em gặp rắc rối gì, em muốn tôi làm gì cho em.”
 
Tên đã ra khỏi cung thì không quay đầu được, Ân Tô Tô không còn lựa chọn nào khác, nghiến răng cắn nhẹ vào môi dưới chừng mấy giây rồi quyết tâm, khẽ nói: “Là chuyện trong nhà tôi, tôi muốn nhờ anh giúp tôi một việc.”
 
Phí Nghi Châu nghe vậy bèn nhíu mày, sau đó ngước lên nhìn cô: “Tôi xin rửa tai lắng nghe.”

 
Ân Tô Tô bình tĩnh, nụ cười trên mặt đã phai đi phần nào rồi nói: “Tôi nhớ hồi trước anh từng hỏi quê hương của tôi ở đâu, lúc đó tôi vẫn chưa trả lời anh. Từ lúc tôi ra mắt đến giờ, công ty luôn định hướng cho tôi theo phong cách yếu ớt, cổ điển nên rất nhiều fan hâm mộ và bạn bè trong giới đều cho rằng quê hương của tôi là vùng sông nước Giang Nam. Giờ tôi sẽ nói cho anh biết quê hương của tôi ở Tây Bắc, tôi là người của Lan Hạ.”
 
Phí Nghi Châu không nói gì cả.
 
“Anh Phí.” Ân Tô Tô ngước lên nhìn anh, ánh mắt sáng ngời: “Có lẽ anh chưa bao giờ đến Lan Hạ đâu nhỉ?”
 
Phí Nghi Châu vẫn không trả lời, đóng tròn vai một người yên lặng lắng nghe.
 
Đây là lần đầu tiên anh nghe cô nhắc đến quê quán với mình.
 
“Không, không những anh chưa đến đó mà anh còn chưa từng nghe nói đến nơi đó.” Ân Tô Tô lại buông mắt, giọng điệu thản nhiên: “Đó là một thành phố nhỏ ở Tây Bắc, thường xuyên có bão cát, kinh tế không mấy phát triển.”
 
“Thành phố nhỏ như thế rất khó níu giữ chân của nhân tài. Đa phần những người có đi học ở Lan Hạ đều rời khỏi đó và đến những thành phố lớn khác, như Bắc Kinh, Thượng Hải, Vân Thành, Quảng Châu… Mỗi nhân tài ở Lan Hạ đều có tương lai tốt. Mọi người đều cho rằng Lan Hạ là một nơi khỉ ho cò gáy, không có tài nguyên gì để sử dụng, không có khả năng phát triển và làm giàu như những nơi khác.” Ân Tô Tô nói đến đây bỗng ngừng lại, thở dài: “Nhưng ba của tôi không cho rằng như vậy.”
 
“Ba của tôi là sinh viên của những năm 90, ông ấy là người thông minh và có lý tưởng. Sau khi tốt nghiệp, ban đầu ông ấy đến Bắc Kinh làm việc nhưng sau đó lại từ bỏ, chọn quay về Lan Hạ.” Ân Tô Tô nói tiếp: “Lúc này láng giềng và dòng họ đều nghĩ ba tôi bị điên, không hiểu một sinh viên lại từ bỏ tương lai sáng lạn và chọn ở lại nơi nghèo nàn như Lan Hạ làm gì.”
 
“Khi tôi còn bé tôi cũng không hiểu ba tôi, có điều mẹ nói ba có lý tưởng của ông ấy. Những người khác chê điều kiện ở quê không tốt nên đi nơi khác, ba tôi cảm thấy quê hương không tốt nên ở lại, xây dựng lại nền móng, từ từ kiến thiết. Hai mươi mấy năm trôi qua, ông ấy đã làm được rất nhiều chuyện trên cương vị của mình.” Ánh mắt Ân Tô Tô ngập tràn sùng bái khi nhắc đến ba của mình: “Ông ấy là niềm tự hào của mẹ và tôi.”
 
Nói đến đây, cô bỗng nhận ra gì đó bèn bối rối, sau đó xin lỗi: “Xin lỗi, vừa mở máy hát thì không dừng lại được nên nói hơi nhiều, hy vọng anh đừng chê tôi ồn ào.”
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu rất bình thản, anh bật cười: “Hiếm lắm mới có người trò chuyện cùng tôi, tôi quá yên lặng, còn em thi thoảng ồn ào cũng tốt mà.”
 
Ân Tô Tô nghe vậy, dường như sức nóng ở lòng bàn tay đã lan tràn đến hai gò má. Cô xấu hổ, vô thức muốn rụt mười ngón tay về nhưng chỉ mới nhúc nhích thì phát hiện mình còn nắm mu bàn tay của người ta.
 
Một tiếng “ầm” vang lên trong đầu, gương mặt hây hây đỏ giờ lại đỏ bừng như ráng chiều. Ân Tô Tô cuống quít rụt tay về, do dự giây lát như muốn giải thích gì đó nhưng nhất thời không biết nên nói từ đâu, đành nghiến răng bảo: “Xin lỗi.”
 
Cảm xúc trên mu bàn tay đã biến mất, Phí Nghi Châu cụp mắt, ngón trỏ của bàn tay kia lẳng lặng mơn trớn làn da đã bị cô chạm qua.
 
Xuân đi mưa tạnh, chỉ còn hơi ấm quanh quẩn đâu đây, cùng nỗi tiếc nuối như thể vẫn chưa thỏa mãn.
 

Ân Tô Tô thấy anh khẽ vuốt mu bàn tay của mình thì càng xấu hổ hơn, cô hắng giọng: “Tôi quên mất cứ nắm mãi tay anh, tại sao anh không rút ra thế?”
 
Phí Nghi Châu ngước lên nhìn cô: “Tôi cảm nhận em, làm quen với em nên hy vọng em cũng mau chóng quen với tôi.”
 
Ân Tô Tô kinh ngạc hỏi: “Anh có ý gì?”
 
“Chúng ta sắp trở thành vợ chồng, không tránh khỏi phải tiếp xúc thân mật.” Anh nói tiếp: “Vì để qua mặt người khác, tôi và em không thể tránh khỏi việc nắm tay và ôm hôn nhau.”
 
Giọng anh cứ đều đều và lễ độ nhưng lời nói của anh khiến tai cô nóng bừng.
 
“Ừm, anh không cần lo mặt này, tôi sẽ xem đây là công việc và cố gắng hoàn thành nó hết mức có thể.” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô như có chú nai con lắc hông nhảy điệu breakdance vậy. Hai tay của cô bất giác níu vào thân váy, lẳng lặng điều chỉnh nhịp thở rồi kéo chủ đề cuộc trò chuyện vào quỹ đạo: “Lâu lắm rồi tôi chưa trò chuyện cùng ai nên vừa rồi nói hơi nhiều.”
 
Phí Nghi Châu: “Vậy người gặp rắc rối là ba của em đúng không?”
 
Ân Tô Tô tỏ vẻ ngượng ngùng xấu hổ, do dự giây lát mới chầm chậm gật đầu.
 
Phí Nghi Châu: “Cụ thể là thế nào?”
 
Ân Tô Tô thở dài thườn thượt: “Ba tôi có một người em trai, là chú năm của tôi. Chú năm là người không có chí tiến thủ, lúc trẻ chỉ ham mê cờ bạc, chơi bời lêu lổng, không làm gì ra hồn. Dạo trước vì để kiếm tiền đánh bạc, ông ta đã tìm đến công ty cho vay nặng lãi và mượn một số tiền lớn, đến giờ vẫn chưa trả. Những người đó nói muốn giăng băng rôn đến quậy nơi ba của tôi làm việc, buộc ba của tôi ra mặt trả tiền thay cho chú năm.”
 
Sắc mặt Phí Nghi Châu lạnh đi mấy phần, sau đó đồng ý với cô: “Được, tôi biết rồi.”
 
“Này, anh đừng hiểu lầm.” Ân Tô Tô sợ anh hiểu nhầm nên vội giải thích: “Tôi tìm anh không phải muốn anh trả tiền nợ cờ bạc cho chú năm của tôi.”
 
Phí Nghi Châu lườm cô: “Em nghĩ tôi giống đám cậu ấm ngu ngốc chỉ biết quăng tiền như rác đấy à?”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Lượn tới lượn lui cũng nhắc đến cái này, Thái tử gia giàu có, cao quý như anh mà sao lòng dạ hẹp hòi thế?
 
Phí Nghi Châu: “Tôi sẽ xử lý bên phía công ty cho vay nặng lãi, tôi đảm bảo với em sẽ không có ai làm phiền ba mẹ em nữa đâu.”
 
Trước giờ cậu cả Phí nói được làm được, vì vậy câu nói vừa rồi như một lời làm an lòng Ân Tô Tô. Tảng đá treo cao trong lòng cô bỗng rơi xuống, hai hàng mày giãn ra đầy vui mừng, cô liên tục bày tỏ lòng cảm ơn: “Tôi cảm ơn anh Phí nhé, thật lòng cảm ơn anh.”
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào đôi mắt phát sáng đầy vui vẻ của cô, sau đó bèn nhếch mày: “Em định làm gì để cảm ơn tôi nào?”
 
Ân Tô Tô sững sờ, lập tức trả lời: “Tôi vốn định mời anh tham quan buổi triển lãm nhưng hôm nay có quá nhiều người ở cửa hàng trưng bày, chúng ta không tiện xuất hiện cùng nhau.”
 

Phí Nghi Châu thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
 
Cách đó không xa, một chiếc giá khổng lồ đứng sừng sững ở bãi đất trống bên ngoài phòng trưng bày. Bên trên giá là một bức tranh sơn dầu trừu tượng, dùng hai màu vàng sáng và xanh đậm làm chủ đạo, bên trái bức tranh là ảnh chụp bóng lưng của họa sĩ chủ trì buổi triển lãm, bên dưới là giới thiệu vắn tắt về họa sĩ - Cố Thành, một trong những họa sĩ trẻ tiêu biểu cho trường phái trừu tượng đương đại.
 
Phí Nghi Châu hỏi Ân Tô Tô: “Em thích tác phẩm của họa sĩ này ư?”
 
“Lúc tôi còn học đại học đã từng tham dự buổi triển lãm của họa sĩ này, chứ không liên quan gì tới thích hay không thích.” Ân Tô Tô thành thật: “Tôi là người ngoài nghề nên không hiểu hội họa, tôi tham gia buổi triển lãm là vì muốn xem nó thế nào thôi.”
 
Phí Nghi Châu dời mắt sang chỗ khác, bình tĩnh nhìn nàng rồi nói: “Nếu em không biết nên cảm ơn tôi thế nào, tôi có ý này.”
 
Ân Tô Tô: “Anh nói đi.”
 
Phí Nghi Châu: “Tối mai em rảnh không?”
 
“Có lẽ là rảnh.”
 
“Được.” Phí Nghi Châu: “Vậy tối mai tám giờ, tôi sẽ cho người đến ngõ Chương Thụ đón cô.”
 
Ban đầu Ân Tô Tô chưa hiểu gì nên vô thức hỏi: “Anh đón tôi đi đâu, đi làm gì?”
 
Phí Nghi Châu nghe ra giọng điệu bối rối của cô bèn nói: “Em căng thẳng như vậy là sợ tôi làm gì em ư?”
 
Ân Tô Tô khựng lại, lắc đầu phủ nhận: “Không phải, tôi tin tưởng nhân cách của anh Phí, anh không phải loại người đó.”
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì không gật đầu cũng không phủ nhận, chỉ nở nụ cười bí hiểm rồi nói đầy ẩn ý: “Tám giờ tối mai, không gặp không về.”
 
“Không gặp không về.”
 
Ân Tô Tô lên xe vào lúc bốn giờ chiều, khi cô bước xuống xe thì đã hơn một tiếng đồng hồ trôi qua.
 
Thanh Ảnh có không gian riêng biệt tuyệt đối, xung quanh là những lớp kính pha lê chống đạn, được làm từ chất liệu nhìn xuyên thấu một chiều từ trong ra ngoài, một màu đen kịt, dễ dàng ngăn cản những ánh mắt tò mò của người ngoài giúp chủ xe.
 
Ân Tô Tô che chắn kín kẽ, cúi gằm mặt và siết chặt túi, nhanh chóng bước đi và biến mất trong đám đông.
 
Phí Nghi Châu ngồi trên xe, thấy dáng vẻ bọc kín mít như trộm của cô bèn không kìm được mỉm cười.
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận