Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Ngay sau đó, anh không nhìn nữa mà gọi điện thoại.
 
Chưa đến nửa phút, Trần Chí Sinh đứng chờ ở gần đó chừng mấy mét quay trở lại Thanh Ảnh, ngồi vào ghế lái.
 
Trần Chí Sinh khởi động xe, ngước mắt lên. Xuyên qua tấm gương chiếu hậu, anh ta nhìn thấy Phí Nghi Châu lấy một gói thuốc ra khỏi túi quần, dùng bật lửa kim loại châm thuốc, gương mặt anh dần mơ hồ đằng sau làn khói mờ ảo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sếp, đến công ty ạ?”
 
Phí Nghi Châu kẹp điếu thuốc giữa hai đầu ngón tay, đầu dựa vào gối đệm trên ghế, sắc mặt lạnh lẽ, không trả lời Trần Chí Sinh ngay.
 
Hôm nay anh quên mang theo kẹo ức chế cơn nghiện thuốc, vừa mắt gặp mặt Ân Tô Tô, anh lại bắt đầu lên cơn nghiện thuốc.
 
Cảm giác ngứa ngáy và thèm khát tận xương tủy ăn mòn thần kinh của Phí Nghi Châu từng phút từng giây.
 
Rít một hơi thuốc, chất nicotin tạm thời làm tê liệt những xao động trong lòng nhưng cảm giác khó chịu vẫn còn quanh quẩn không vơi.
 
Phí Nghi Châu bỗng bực bội vô cùng.
 
Anh nhìn ra ngoài bức tranh trừu tượng trên giá đỡ khổng lồ bên ngoài cửa sổ xe. Màu vàng sáng vui và và đầy sức sống kết hợp với màu xanh đậm trầm trầm, u tối, với những nét vẽ hỗn loạn trộn lẫn vào nhau trên tờ giấy trắng tinh tươm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Nghi Châu nhắm mắt yên lặng giây lát, nâng tay cầm điếu thuốc lên chống trán, khẽ hé môi mỏng và nói: “Về Nam Tân.”
 
Trần Chí Sinh biết “Nam Tâm” là biệt thự nhà họ Phí ở vùng phía Nam mới giải phóng bèn đáp: “Dạ.”
 
Chiếc Roll-Royce Thanh Ảnh từ từ lăn bánh, chạy ra khỏi bãi đỗ xe, bắt đầu hòa vào dòng xe tấp nập ngoài đường.
 

 
Xe chạy thẳng về biệt thự nhà họ Phí, dọc đường  trong xe lặng ngắt như tờ.
 
Trần Chí Sinh là xuất thân là bộ đội đặc chủng tinh nhuệ nhất cả nước, anh ta đã phục vụ quốc gia mấy năm, hoàn thành vô số nhiệm vụ lớn nhỏ nên luyện được sự nhạy bén vô cùng đặc biệt khi đối diện với nguy hiểm. Lúc này, anh ta nhận ra thái độ của ông chủ của mình không đúng lắm.
 
Trần Chí Sinh không biết nguyên nhân nhưng không tò mò.
 
Trần Chí Sinh là tài xế đặc biệt của cậu cả nhà họ phí và kiêm luôn chức vệ sĩ tư nhân, vì vậy chẳng những anh ta có võ nghệ đầy mình mà tính tình cũng cẩn thận, im lặng, kiệm lời, tích chữ như vàng.
 
Trần Chí Sinh mơ hồ cảm nhận được nguyên nhân khiến tâm trạng của Phí Nghi Châu dao động dữ dội như vậy là vì cô gái tên Ân Tố Tố kia.
 

Bởi vì trước khi Ân Tố Tố xuất hiện, trong mắt anh ta ông chủ là một người như vực sâu dưới đáy biển, không sóng không gió gợn, sâu không thấy đáy…
 
Xe chạy đến cuối con đường yên tĩnh rợp bóng cây, những bức tường đỏ và mái ngói xanh cổ kính lấp ló sau những tán cây.
 
Trần Chí Sinh dừng xe lại, cung kính nói: “Ông chủ, đến rồi ạ.”
 
“Ừ, cậu vất vả rồi.”
 
Phí Nghi Châu nói dứt câu bèn xuống xe, bước vào cổng đầu thú. Trên đường đi anh gặp quản gia chú Thận và vài người làm vườn, mọi người chào hỏi anh và anh cũng đáp lại một cách khách sáo, dường như không có gì khác lúc trước cả.
 
Thế nhưng chú Thận vẫn nhìn ra một ít manh mối.
 
“A Sinh.” Chú Thận nhíu mày hỏi cháu trai nhà mình: “Vừa rồi cậu chủ đã gặp ai thế?”
 
Trần Chí Sinh trả lời: “Gặp cô Ân đấy ạ.”
 
Chú Thận bỗng khựng lại, mấy giây sau mới hỏi thăm: “Hai người đã nói những gì?”
 
Trần Chí Sinh nhún vai xòe hai tay ra, tỏ vẻ anh ta cũng không biết.
 
Chú Thận là người bên cạnh Phí Thiện Thanh gần mấy chung năm, tận mắt thấy các cô, cậu chủ trưởng thành nên thật lòng bảo bọc cho mấy cô cậu nhà họ Phí. Ông ấy thoáng nhìn về phía cầu thang dò xét, sau đó tự lẩm bẩm như trêu ghẹo ai kia: “Tôi nói tại sao đi vội như vậy, bỏ mặt cả chủ tịch Phí sang một bên, thì ra là vì đi gặp cô ấy.”
 
Phòng đánh cờ trên tầng hai.
 
Trời nhá nhem tối, ánh hoàng hôn buông xuống ở phía tây thành phố, chân trời đỏ rực như lửa cháy, diễm lệ vô cùng, khiến Phí Nghi Châu nhớ đến gương mặt của Ân Tô Tô.
 
Gương mặt anh vẫn vô cảm, thuận tay khóa trái phòng đánh cờ, bước đến trước cửa sổ sát đất rộng lớn sau đó bèn “phạch” kéo rèm cửa lại, che hết ánh sáng bên ngoài.
 
Căn phòng to lớn lập tức tối đen như mực.
 
Phí Nghi Châu không thích ánh sáng quá chói, cũng không thích những màu sắc quá diễm lệ. Ráng chiều ngoài cửa sổ quá đẹp, đẹp đến mức giống hệt cô gái kia, nhìn lâu một chút sẽ khiến anh mất khống chế.
 
Anh bật một bóng đèn áp tường lên.
 
Ánh sáng mờ ảo chiếu xuống, mặt bàn cờ đã được dọn dẹp đâu vào đấy, những quân cờ trắng đen cũng nằm trong chung cờ của mình.
 
Phí Nghi Châu ngồi xuống trước bàn cờ, cầm một quân cờ lên nhưng rất lâu sau không thể đặt xuống.
 
Bởi vì lúc này lòng anh rất loạn.

 
Nếu không đánh cờ được thì đi vẽ tranh vậy.
 
Anh đứng dậy khỏi bàn cờ rồi vào phòng vẽ tranh bên trong, đối diện với tấm canvas to đùng và trống trải trước mặt, bắt đầu cầm bút lên và vẽ.
 
Màu vàng sáng rực rỡ và màu xanh đậm tĩnh lặng lại hiện lên trong đầu.
 
Anh đổ màu vàng và màu xanh vào bảng màu, lười đổ nước vào pha loãng mà nhúng hai cây cọ vào hai màu đó rồi vạch hai đường thật đậm lên vải vẽ. Cây cọ vẽ tùy ý chứ không có mục đích, lan ra như hai cầu vồng khác nhau.
 
Khi đi đến cuối tấm canvas, anh không dừng lại được, cọ vẽ trượt dài, để lại một ít màu vẽ trên bức tường trắng.
 
Phí Nghi Châu nâng cọ lên, bình tĩnh nhìn tấm canvas trước mặt.
 
Hai đường nét đơn điệu và mỏng manh bên trên không được coi là tác phẩm, cũng không thể gọi là nghệ thuật.
 
Phí Nghi Châu đốt điếu thuốc thứ hai trong bóng tối.
 
Anh cẩn thận quan sát chừng mấy giây rồi bỗng nảy ra một ý tưởng.
 
Ngay sau đó, anh bưng cốc nước mật ong đã lạnh tự bao giờ lên rồi giội vào tấm canvas. Ngay tức khắc, thuốc màu bị pha loãng, màu xanh và màu vàng chảy dài xuống dưới sự tác động của lực hút trái đất, từ từ hòa quyện với nhau, giống như hai cơ thể đang quấn quýt tại nơi này…
 
Phí Nghi Châu vẽ xong bèn đi đến trước vòi nước rồi vặn mở vòi.
 
Dòng nước ào ào đổ xuống như thác chảy.
 
Anh cúi đầu và rủ mặt, biểu cảm hờ hững rửa sạch màu dính trên tay. Rửa tay xong, anh lại đốt điếu thuốc thứ ba trong ngày.
 
Phí Nghi Châu ngồi trên sô pha, lẳng lặng hút thuốc một mình. Một lúc lâu sau anh bỗng nhếch môi, mỉm cười như tự giễu.
 
Anh không bị điên thì bị gì.
 
Hai người mới xa nhau chừng một tiếng đồng hồ.
 
Anh nhìn lên trời cũng thấy cô, nhìn ráng chiều cũng thấy cô, nhìn bàn cờ là cô, nhìn màu vẽ vàng sáng rực rỡ cũng là cô nốt.
 
Toàn bộ tinh thần, suy nghĩ và cả con người anh, từ đầu tới cuối đều đã bị cô xâm chiếm ăn mòn toàn bộ.
 

Nhưng cô không hề đề phòng anh gì cả.
 
Không ngờ cô lại thề son thề sắt tin vào nhân phẩm của anh, tin anh không phải loại người như thế. Không biết nên trách anh đóng kịch quá giỏi hay nên trách cô quá ngây thơ và thuần khiết đây?
 
Hút xong điếu thuốc thứ ba, Phí Nghi Châu quăng tàn thuốc vào thùng rác rồi lấy điện thoại ra, gọi điện cho Hà Kiến Cần.
 
“Sếp à, anh có gì dặn dò thế ạ.” Trợ lý Hà mỉm cười bên kia điện thoại.
 
“Mấy ngày nay tôi không có chuyến bay.” Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Cậu tự sắp xếp, đêm nay bay đến Hạ Lan một chuyến, xử lý một việc.”
 

 
Ân Tô Tô không biết cậu cả nhà họ Phí xử lý chuyện mình nhờ thế nào, không biết anh sẽ sử dụng người nào và làm cách nào. Cô chỉ biết xử lý đám cốt cán lưu manh kia là việc dễ như trở bàn tay đối với Phí Nghi Châu.
 
Bởi vì chiều ngày hôm sau, cô đã nhận được điện thoại của bà Trương Tú Thanh.
 
“Đản Đản, mẹ nói cho con biết một chuyện rất kỳ lạ.” Trương Tú Thanh vui vẻ ra mặt, phấn khởi nói: “Chẳng phải hai hôm trước mấy người ở công ty cho vay nặng lãi vẫn rất ngang ngược lắm sao, ép mẹ và ba của con bỏ tiền ra trả nợ. Thế mà sáng hôm nay, ông tổng của bọn họ đích thân đến nhà chúng ta, thái độ thay đổi 180 độ, nói là đàn em của mình không hiểu chuyện nên đã gây ra thêm phiền phức cho nhà mình, còn xin lỗi rất chân thành, mua nhiều đồ vật để xin lỗi chúng ta.”
 
Ân Tô Tô nghe xong thì biết đây là bút tích của ai, cô không nhiều lời mà chỉ cười bảo: “Ngay từ đầu nên như vậy, oan có đầu nợ có chủ, chú năm nợ tiền không lý nào chúng ta ra mặt trả thay.”
 
Trương Tú Thanh cảm thán: “Trước đó mẹ còn tưởng toàn bộ công ty đó đều là dân anh chị, không ai tốt lành. Ai ngờ tuy ông chủ của họ to lớn thô kệch, hung hăng ra mặt nhưng là người biết điều, biết phân rõ phải trái.”
 
Ân Tô Tô chuẩn bị quay video Xiaohongshu, cô điều chỉnh giá đỡ rồi đáp: “Vâng, vâng.”
 
Hai mẹ con trò chuyện giây lát, Trương Tú Thanh phải đi giặt quần áo, Ân Tô Tô cũng bắt đầu công việc ngày hôm nay.
 
Tám giờ tối, cô tẩy sạch lớp tẩy da chết quảng cáo, tiện thể đi tắm luôn, đổi sang bộ đồ khác rồi bước xuống lầu.
 
Đúng như dự đoán, cô bắt gặp chiếc Maybach màu đen không xa lạ lắm.
 
Người tới đón cô là Hà Kiến Cần.
 
Ân Tô Tô lên xe, nhìn quanh sang hai bên rồi tò mò, hỏi người đàn ông điển trai ở ghế lái: “Trợ lý Hà, ông chủ nhà anh muốn dẫn tôi đi đâu thế? Hay là chở tôi thẳng ra ngoài sân bay luôn?”
 
Trợ lý Hà giữ chắc tay lái, nghe vậy bèn bật cười rồi thản nhiên trả lời: “Đích đến không xa, ngồi xe chừng hai mươi phút là tới, xin cô Ân cứ yên tâm.”
 
Hà Kiến Cần dự tính thời gian ngồi xe rất chuẩn, hai mươi phút sau, chiếc Maybach màu đen dừng lại như đã hứa.
 
Ân Tô Tô xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy mình đang ở khu vực trung tâm của Bắc Kinh. Ánh đèn neon sáng rực xung quanh, những khối thép khổng lồ và những tòa nhà chọc trời cao vút đến tận mây xanh bao quanh cô.
 
Vào lúc cô đang khó hiểu, Hà Kiến Cần đã ném chìa khóa cho nhân viên phụ trách ở bãi đậu xe rồi bước đến gần cô, bày ra tư thế mời, ra hiệu cho cô đi theo mình.
 
Ân Tô Tô không tiện hỏi nhiều nên đành gật đầu mỉm cười, cùng đi lên.
 
Không lâu sau, hai người lần lượt bước đến trước một nhà làm bằng kính ba tầng.
 

Đây là một cửa hàng được làm thuần thủ công, bên trái là Hermes và bên phải là Delvaux. Xuyên qua bức tường  kính trong suốt, đèn đuốc trong cửa hàng sáng trưng, vàng son lộng lẫy, bài trí theo phong cách Thượng Hải thời kỳ dân quốc, khắp nơi đều toát lên vẻ sang trọng mang đậm chất cổ kính.
 
Ân Tô Tô nhíu mày.
 
Cửa hàng quần áo?
 
Phí Nghi Châu muốn mua quần áo cho cô à? Bộ anh chê cô ăn diện quá tầm thường, keo kiệt hay sao…
 
Ân Tô Tô tự động bổ não rất nhiều thứ không nên, cho đến khi mấy anh chàng mặc đồ vest bước đến trước mặt, nhiệt tình chào hỏi cô, cô mới từ từ lấy lại tinh thần.
 
Bởi vì phải đón tiếp khách quý nên toàn bộ cửa hàng đã đóng cửa từ rất sớm.
 
Ân Tô Tô đi theo quản lý của cửa hàng lên trên tầng ba. Cô vừa định nhìn ngắm xung quanh, mới nâng mắt lên đã bất ngờ đối diện với ánh mắt của người nào đó. 
 
Phí Nghi Châu ngồi trên sô pha màu đỏ nâu bằng da thật, mặt mày lạnh lẽo, điếu thuốc trong tay lẳng lặng cháy. Anh vừa thấy cô thì đã nghiêng người, dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn, miễn cưỡng chào cô: “Cô Ân, chào buổi tối.”
 
“Chào buổi tối.” Ân Tô Tô bước đến trước mặt anh rồi đáp lại.
 
Phí Nghi Châu mới hút thuốc xong, không gian xung quanh vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc lá nhàn nhạt.
 
Thuốc lá cao cấp không có mùi hăng như thuốc lá bình thường, mùi hương của nó rất khó hình dung. Đó là một mùi mát lạnh, sạch sẽ, trong lành, lại thoang thoảng mùi rừng rậm sau cơn mưa.
 
“Hôm nay mẹ tôi gọi điện báo với tôi rằng chuyện bên kia đã được giải quyết.” Ân Tô Tô mỉm cười, nụ cười dịu dàng và chân thành: “Cảm ơn anh.”
 
Phí Nghi Châu: “Đừng khách sáo.”
 
Ân Tô Tô yên lặng giây lát mới hỏi: “Anh dẫn tôi đến nơi này để làm gì?”
 
“Ở đây là cửa hàng sườn xám thủ công tốt nhất Bắc Kinh, tôi muốn đặt may cho em một bộ sườn xám.” Phí Nghi Châu trả lời.
 
Ân Tô Tô không hiểu: “Tại sao phải đặt may sườn xám cho tôi.”
 
“Bởi vì tôi cần một chiếc cà vạt.”
 
“Rốt cuộc chuyện này liên quan gì tới việc đặt may sườn xám?”
 
Cô vừa dứt lời, trong phòng bỗng im phăng phắc.
 
Một lúc lâu sau, Phí Nghi Châu mới nói: “Ngày trước ở Thượng Hải có lưu truyền một tục lệ, không biết em từng nghe chưa?”
 
Ân Tô Tô không nói gì.
 
Người đàn ông bình tĩnh nhìn cô, tròng mắt màu nâu trà nhạt trước giờ vẫn trong trẻo lạnh lùng, bình tĩnh như biển sâu không gợn sóng. Anh nhếch môi, hờ hững nói tiếp: “Vì không tiện thổ lộ, đàn ông thích cô gái nào thì sẽ dùng phần vải còn thừa của chiếc sườn xám của cô gái đó và làm cho mình một cái cà vạt.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận