Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Lời Phí Nghi Châu nói làm Ân Tô Tô ngạc nhiên, nhưng vẻ kinh ngạc này lại rất ngắn ngủi, chỉ xuất hiện trên mặt cô trong mấy giây đồng hồ.
 
Cô nghĩ bản thân đã hiểu dụng ý của anh, trong ánh mắt cô cũng có vẻ thấu hiểu.
 
Phí Nghi Châu nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt của cô, anh nhướng mày lên vì hứng thú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Tô Tô: “Xem ra là lại có sự kiện quan trọng gì cần tôi tham gia cùng anh à?”
 
Phí Nghi Châu mỉm cười: “Mấy ngày nay ông nội không ở thủ đô, chờ ông cụ về, hẳn là ông sẽ bảo tôi đưa em đến gặp ông.”
 
Quả nhiên.
 
Với sự hiếu thuận và chu đáo của cậu cả này, nếu muốn đưa “vợ sắp cưới” đi gặp người lớn thì nhất định cũng sẽ giả vờ thật đầy đủ. Cách nói “sườn xám cà vạt” của Thượng Hải cũ đúng là có thể khiến hai người họ trông thân mật ân ái hơn, làm cuộc hôn nhân của họ trở nên càng chân thật.
 
Ân Tô Tô gật đầu, nhìn Phí Nghi Châu đang ngồi trên sô pha, nói: “Anh Phí suy nghĩ thật chu đáo.”
 
Phí Nghi Châu ngước mắt nhìn cô, không biết anh nghĩ đến điều gì mà lại im lặng trong chốc lát, sau đó mới nói đầy ẩn ý: “Mỗi lần gặp mặt đều thấy em khen tôi, trong mắt em tôi có nhiều ưu điểm đến vậy à?”
 
Ân Tô Tô ngẩn người, thành thật trả lời: “Anh đúng là rất hoàn hảo. Ít nhất là đến bây giờ tôi vẫn không phát hiện tật xấu hay khuyết điểm gì của anh cả.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Trên thế giới này làm gì có người hoàn hảo.” Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú, cười khẽ: “Cô Ân có nghĩ đến việc những gì em nhìn thấy ở tôi chỉ là điều tôi muốn cho em thấy hay không?”
 
Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều về lời này của anh, chỉ vui đùa nhún vai, giơ tay nói: “Đều được cả, anh vui là tốt rồi.”
 
Hai người nói chuyện phiếm khoảng chừng năm phút, sau đó có tiếng bước chân vang lên bên cạnh.
 
Ân Tô Tô nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, nhìn thấy mấy nhân viên trong tiệm sườn xám. Người dẫn đầu là một người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, mặc bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu tối được cắt may tỉ mỉ, dáng vẻ đường đường, phong thái nho nhã. Phía sau là mấy thanh niên trông như trợ lý, có nam có nữ, tất cả đều nở nụ cười thân thiện, lịch sự.
 
“Ngại quá.” Người đàn ông mặc áo Tôn Trung Sơn mỉm cười cất tiếng, khiêm tốn lịch sự: “Để cậu Phí đợi lâu rồi.”
 
Người đàn ông trung niên này tên là La Khải Sơn, là bậc thầy sườn xám số một, số hai Trung Quốc, cũng là ông chủ của cửa hàng sườn xám này. Ông ấy đi đến trước mặt Phí Nghi Châu, tươi cười nói: “Cậu tới đúng lúc quá, cửa hàng của tôi vừa mới về một đợt lụa Vân Cẩm và gấm Tứ Xuyên hoàn toàn mới. Màu sắc và hoa văn đều rất đẹp, cậu và cô đây hãy xem thử xem có thích không nhé.”
 

Vừa nói hết lời, La Khải Sơn hoàn toàn không cần ra hiệu, trợ lý đằng sau ông ấy đã chủ động đưa quyển album vải mẫu cho Phí Nghi Châu.
 
Phí Nghi Châu duỗi tay nhận lấy album vải mẫu rồi lật xem, sau đó bất chợt cất tiếng hỏi mà không ngước mắt lên: “Em thích màu gì?”
 
Ân Tô Tô không phản ứng kịp nên không trả lời.
 
Mấy nhân viên thấy cô không hé răng nên không hẹn mà cùng nhìn nhau với vẻ kinh ngạc.
 
Ở bên kia, Phí Nghi Châu đợi một hồi lâu mà không thấy cô trả lời, anh dừng động tác tay lại, ngước mắt, lẳng lặng nhìn cô gái trước mặt.
 
Mùi khói thuốc đã bay gần hết.
 
Căn phòng được trang trí theo phong cách dân quốc xưa cũ, vách tường gạch tối màu, máy may kiểu cũ và đủ thứ khác đều làm không gian tăng thêm đôi phần mờ ảo hấp dẫn.
 
Đây là lần đầu tiên Ân Tô Tô nhìn anh theo góc độ từ trên xuống. Ánh đèn đan xen tạo thành những mảng sáng tối khác nhau trên khuôn mặt sắc sảo của anh. Trong giây phút này, dường như vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày cũng đã trở nên dịu dàng.
 
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô mới hoàn hồn trở lại. Cô sửng sốt, hỏi: “Anh đang hỏi em à?”
 
Phí Nghi Châu: “Làm sườn xám cho em thì tất nhiên phải tôn trọng sở thích của em rồi.”
 
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, nói: “Là anh cần làm một cái cà vạt mà, sườn xám của em chỉ là nhân tiện mà thôi. Anh quyết định là được rồi.”
 
“Ông La là người thừa kế di sản văn hóa phi vật thể, sườn xám do ông ấy đích thân may thủ công vừa là trang phục, vừa là tác phẩm nghệ thuật. Giá trị của nó lớn hơn hẳn rất nhiều trang phục may đo của các thương hiệu nổi tiếng.” Phí Nghi Châu ung dung sửa lời cô nói: “Anh đặc biệt mời ông ấy làm sườn xám cho em, cà vạt của anh mới là ‘nhân tiện’.”
 
Ân Tô Tô nghe vậy thì bỗng thấy hơi xấu hổ.
 
Nghĩ cũng phải.
 
Người ta là chuyên gia làm sườn xám, nếu nói với ông ấy rằng họ mời ông ấy may sườn xám chỉ là vì “nhân tiện” thì đúng thật là có vẻ không tôn trọng.
 
Ân Tô Tô suy nghĩ vài giây, không nói thêm gì nữa mà mím môi đáp: “Được.”
 
Phí Nghi Châu đã dời mắt về album vải mẫu trên đầu gối, tiếp tục lật xem. Liếc thấy cô vẫn còn đang đứng tại chỗ, anh bình tĩnh nói: “Em đứng đó thì làm sao thấy rõ vải mẫu được, ngồi xuống cạnh anh đi.”
 

“À, được.”
 
Ân Tô Tô trả lời, ngẩn người trong chớp mắt rồi đưa tay ra sau, vuốt phẳng nếp váy theo phản xạ, ngồi xuống cạnh Phí Nghi Châu.
 
Đây là ghế sofa dài dành cho sáu người nên rất rộng rãi, hai người ngồi vẫn còn rất nhiều chỗ trống.
 
Ân Tô Tô không dám đến quá gần Thái tử gia nên khi ngồi xuống, cô còn để cách một khoảng bằng chừng nửa người. Sau khi yên vị, cô bèn cúi người, nghiêng đầu sang bên cạnh một chút để xem album vải mẫu trong tay anh.
 
Album vải mẫu vô cùng tinh xảo, nó là một quyển sách cứng dày, bìa sách đều được làm bằng loại gỗ hương tốt nhất. Phí Nghi Châu thoải mái dựa lưng vào sô pha, đôi chân dài của anh vắt chéo dưới lớp quần Tây vừa vặn, quyển album được đặt trên đùi anh.
 
Ân Tô Tô nhìn những mảnh vải mẫu đó, ánh mắt lại lơ đãng nhìn qua người anh, phát hiện bộ âu phục anh đang mặc có cùng màu với bìa gỗ hương của quyển album.
 
Phí Nghi Châu thì đang quan sát cô bằng khóe mắt, sau khi kiên nhẫn im lặng một lát, cuối cùng anh cũng quay sang nhìn cô, lại cất lời thêm lần nữa.
 
“Em rướn cổ dài như vậy mà không thấy mệt à?” Giọng nói của anh có vẻ như đang không biết phải làm sao.
 
Ân Tô Tô giật mình, ngơ ngác ngẩng mặt lên.
 
Phí Nghi Châu đang bình tĩnh nhìn cô chăm chú.
 
Thảo nào Công ty giải trí Hoa Nhất muốn xây dựng hình tượng của Ân Tô Tô theo hướng người đẹp Giang Nam, cô có một đôi mắt lấp lánh ánh nước như làn sương mờ. Mỗi khi nhìn người khác, ánh mắt của cô đều ướt át như chứa đựng cả một màn mưa, làm người khác nhìn thấy mà thương.
 
Phí Nghi Châu nhớ đến chuyện cô sợ anh, vậy nên cả biểu cảm và giọng nói của anh đều trở nên dịu dàng, anh nhỏ giọng nhắc nhở: “Đến gần anh thêm một chút đi.”
 
Ân Tô Tô không phản đối mà ngoan ngoãn làm theo lời Phí Nghi Châu.
 
Cô hiểu rất rõ rằng ngay từ khi Phí Nghi Châu giúp ba mẹ cô giải quyết chuyện phiền toái kia là giao dịch của bọn họ đã chính thức bắt đầu. Cô có được thứ cô muốn, cũng có nghĩa là từ hôm nay trở đi, cô phải phối hợp với anh, phải kết hôn, phải đóng kịch trước mặt ông cụ Phí, cùng anh giả vờ làm một cặp vợ chồng ân ái khi ở trước mặt người khác.
 
May mà cô vốn là một diễn viên chuyên nghiệp, đối với cô thì đóng kịch cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.
 
“Anh thấy em hợp mẫu nào hơn?” Ân Tô Tô nhích lại gần anh, cất tiếng hỏi bên tai Phí Nghi Châu bằng giọng thoải mái thân thiết.
 

Một mùi hương ngọt ngào lướt qua mũi anh, nó nhàn nhạt, không nồng nặc như mùi nước hoa mà nhẹ nhàng, tươi mát, nhè nhẹ tỏa ra từ cần cổ ấm áp của cô.
 
Ngón trỏ bên tay phải của Phí Nghi Châu khẽ giật, ánh mắt cũng trở nên sâu xa trong chớp mắt, nhưng biểu cảm trên mặt anh lại chẳng thay đổi chút nào. Phí Nghi Châu trả lời câu hỏi của cô: “Anh thấy với sự xinh đẹp của em thì màu sắc, hoa văn nào em cũng phù hợp cả. Em là người chọn vải chứ không phải là vải chọn em.”
 
Lời khen của anh vừa đột ngột vừa tự nhiên, không hề có vẻ xu nịnh hay xấu xa nào.
 
Ân Tô Tô nghe mà trái tim cũng đập lỡ nhịp theo, cô cảm thấy như có hơi nóng lan từ lồng ngực lên đến tận trên mặt và tai mình.
 
Ân Tô Tô xinh xắn đáng yêu ngay khi còn nhỏ, từ khi có thể ghi nhớ, lời cô nghe thấy nhiều nhất chính là lời khen ngợi vẻ bề ngoài của mình, vậy nên lẽ ra cô đã chẳng lạ gì những lời này. Nhưng khi từ “xinh đẹp” bình thường nhất được phát ra từ miệng của anh, dường như nó đã đem lại cho cô một cảm giác khác.
 
Ân Tô Tô đã lâu không có cảm giác vui sướng vì nhận được lời khen của người khác. Mà vui sướng thẹn thùng vì lời khen của một người đàn ông lại càng là chuyện chưa từng xảy ra.
 
Áng mây đỏ vờn quanh hai bên má Ân Tô Tô, tim cô đập loạn nhịp, cô chỉ có thể ra vẻ bình tĩnh mà hắng giọng, trả lời anh với vẻ thân mật: “Anh chỉ biết dùng lời hay để chọc em vui thôi.”
 
Dù gì Ân Tô Tô cũng là diễn viên chuyên nghiệp, đôi chút khả năng diễn xuất cũng đủ để biến giả thành thật.
 
Mọi người xung quanh thấy cô gái trẻ này và cậu cả Phí thân mật gắn bó, không có ai nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa hai người cả.
 
La Khải Sơn cũng lên tiếng phụ họa đúng lúc, cười nói: “Cậu Phí nói đúng đấy, cô chọn vải không có chuyện phù hợp hay không, chỉ là cô có thích không mà thôi.”
 
Ân Tô Tô thấy Phí Nghi Châu cầm album vải mẫu làm cô xem không tiên nên dứt khoát nhận album từ trong tay anh, vừa lật xem vừa thuận miệng nói: “Thật ra em cũng không có yêu cầu gì về màu sắc và hoa văn cả, chỉ cần không làm đen da là được.”
 
Cô vừa nói xong đã có một trợ lý nữ kinh ngạc trợn tròn mắt, thốt lên: “Da của chị trắng như vậy, có mặc màu huỳnh quang cũng sẽ không đen đâu ạ.”
 
Ân Tô Tô bật cười, trêu đùa: “Mọi người nói ngọt quá, làm tôi choáng váng không phân biệt được Nam với Bắc rồi này.”
 
Trong lúc nói chuyện, Ân Tô Tô bỗng chú ý tới một mẫu vải thêu Tô Châu màu đen có hoa văn đỏ, cô cầm đến trước mặt Phí Nghi Châu.
 
“Màu sắc và hoa văn này thì sao ạ?” Mắt Ân Tô Tô rất sáng và trong, nhìn anh mà cứ như đang lấp lánh.
 
Đôi mắt của cô quá sáng, khi nhìn chăm chú, trong mắt cô cứ như đang chứa đựng cả một bầu trời sao. Phí Nghi Châu bị hớp hồn, nhất thời ngẩn người, không trả lời kịp.
 
Ân Tô Tô gọi khẽ: “Anh Phí?”
 
Phí Nghi Châu liền cụp mắt nhìn vải thêu Tô Châu trong tay cô, bình tĩnh gật đầu: “Đẹp lắm. Em thích là được.”
 
“Nếu anh cũng thấy đẹp thì cứ chọn cái này đi.” Ân Tô Tô cong môi, cười nói: “Màu sắc và hoa văn này vừa có vẻ trang trọng lại vừa không cũ kỹ, trông rất độc đáo, dùng để làm cà vạt cũng rất hợp với phong thái của anh.”
 
Phí Nghi Châu thấy cô cười thì cũng vô thức cong môi lên theo: “Nhìn phong cách ăn mặc thường ngày của em, anh còn nghĩ em sẽ chọn loại vải màu nhạt.”

 
“Em cũng thấy có mấy cái màu nhạt khá đẹp, nhưng lại không tương xứng với anh lắm.” Ân Tô Tô đưa loại vải họ chọn cho La Khải Sơn rồi thuận miệng nói tiếp: “Những sự kiện mà anh thường tham gia cũng tương đối chính thức và trang trọng, vẫn là màu tối hợp hơn hẳn.”
 
Vẻ mặt của Phí Nghi Châu có thêm đôi phần vui sướng, anh nhìn cô chăm chú: “Cảm ơn em vì đã nghĩ cho anh.”
 
“… Không có gì.” Ân Tô Tô cười gượng, thầm nghĩ rằng anh là người trả tiền thanh toán, nghĩ cho anh không phải là chuyện đương nhiên ư?
 
Ở một phía khác, La Khải Sơn ghi lại màu sắc và hoa văn mà bọn họ chọn, sau đó cầm lấy một cái thước dây, cười nói: “Thưa cô, phiền cô đứng lên một lát.”
 
“Trước kia công việc này đều do bọn em làm.” Cô gái trợ lý cười hì hì nói: “Trước giờ em đều chưa từng thấy thầy La tự lấy số đo đâu.”
 
“Được. Làm phiền thầy La rồi.” Ân Tô Tô gật đầu, buông túi đứng dậy.
 
La Khải Sơn nói: “Cô giơ hai tay sang ngang giúp tôi nhé.”
 
Ân Tô Tô mới vừa làm theo, bỗng một giọng nói bất ngờ vang lên, Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Để tôi làm đi.”
 
Anh vừa nói xong, tất cả mọi người trong phòng đều ngẩn ra vì kinh ngạc.
 
La Khải Sơn ngạc nhiên quay đầu lại, trên khuôn mặt nho nhã của ông ấy có vẻ khó hiểu: “Cậu Phí, có vấn đề gì à?”
 
“Không có gì.” Phí Nghi Châu vừa nói vừa đi về phía trước, nhận lấy thước dây trong tay La Khải Sơn, thái độ lịch sự xa cách: “Vợ sắp cưới của tôi không quen với việc để người khác lại gần.”
 
“Thì ra là thế.” La Khải Sơn cười gật đầu, lui về sau cầm lấy giấy bút, chuẩn bị ghi chép số đo.
 
Ân Tô Tô giơ hai tay sang ngang, mở to mắt nhìn Phí Nghi Châu.
 
Không bao lâu sau, mùi hương lành lạnh của riêng anh len lỏi vào trong mũi cô, ngang ngược chiếm lấy hơi thở của cô. Ân Tô Tô cắn răng đứng yên, cảm nhận thấy thước dây vòng qua cổ, đầu ngón tay mát lạnh của anh cũng nhẹ nhàng vuốt ve làn da chỗ động mạch cổ của cô.
 
Độ rộng vai, chiều dài cánh tay, vòng cổ.
 
Sắc mặt Phí Nghi Châu bình thản như mặt nước phẳng lặng, đôi tay nắm giữ quyền hành to lớn của người đứng ở vị trí cao kia đang cầm thước dây, trở thành “nhân viên” lấy số đo cơ thể của riêng mình cô.
 
Phí Nghi Châu đọc mấy con số, tất cả đều được La Khải Sơn ghi chép lại cẩn thận.
 
Tiếp theo là vòng ngực.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận