Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trái tim Ân Tô Tô đập lỡ nửa nhịp, khi bàn tay cầm thước dây của Phí Nghi Châu vòng qua ngực cô, cuối cùng cô cũng không nhịn được nữa, má đỏ hây hây.
 
Cô tranh thủ lúc anh cúi người lại gần để mở to mắt nhìn Phí Nghi Châu, khe khẽ oán trách bên cái tai trắng trẻo của anh: “Tôi có thói quen kỳ quặc này từ bao giờ thế?”
 
Anh vừa há mồm đã bịa ra rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nói dối cũng không cần nháp trước à?
 
Tự dưng lại xây dựng hình tượng kỳ quặc cho cô.
 
Phí Nghi Châu trông vẫn bình tĩnh thong dong. Anh cũng cúi đầu, dán sát lại gần cái tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô, nói bằng âm lượng mà chỉ mình cô nghe thấy được: “Nếu thói quen này kỳ quặc, vậy em kỳ quặc một chút cũng hay.”
 
“Là sao cơ?” Ân Tô Tô khó hiểu nghiêng đầu.
 
Phí Nghi Châu cụp mắt nhìn nàng, trông anh vẫn cao xa lạnh lùng, không dính một hạt bụi như trước, anh bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng em chỉ quen với sự thân cận và đụng chạm của một mình tôi.”
 
Lúc này, Ân Tô Tô đã nghe thấy và hiểu rõ ý của anh.
 
“Nhưng anh Phí, tôi là diễn viên, nghề nghiệp và công việc của tôi chính là xây dựng đủ kiểu nhân vật. Tôi hoàn toàn không thể làm được chuyện không tiếp xúc với người khác.” Cô thấy dở khóc dở cười, tiếp tục nói nhỏ để trả lời anh: “Nếu anh có suy nghĩ và yêu cầu không thực tế như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể nói xin lỗi, anh nên tìm người khác để bàn chuyện thỏa thuận kết hôn thì hơn.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi đo vòng ngực xong, Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn con số trên thước dây.
 
Anh đọc con số đó lên. Khi đo vòng bụng cho cô, hai tay Phí Nghi Châu thân mật vòng qua vòng eo mảnh khảnh của Ân Tô Tô: “Em hiểu lầm rồi.”
 
“Hiểu lầm?” Ân Tô Tô nhăn mày.
 
“Tôi tôn trọng công việc của em, sẽ không can thiệp vào nó chút nào.” Phí Nghi Châu nhìn vào mắt cô, ánh mắt anh có vẻ kiên quyết bướng bỉnh: “Tôi chỉ hy vọng rằng ngoài thời gian làm việc, em chỉ quen với ‘chồng sắp cưới’ của em.”
 
“…”
 
“Yêu cầu này chắc là không quá đáng đâu nhỉ?”
 
Trái tim cô như vừa bị một bàn tay vô hình kích thích, tạo nên từng đợt sóng dai dẳng. Ân Tô Tô chỉ thấy tai mình nóng bỏng, một lúc sau mới nhỏ giọng trả lời: “Đến lúc đó nghĩ xong thỏa thuận thì thêm cái này vào thành một trong số các điều khoản đi, tôi có thể làm được.”
 
*
 
Suốt một đêm, Ân Tô Tô đều bị giam trong giấc mơ liên quan đến Phí Nghi Châu.
 
Sáng hôm sau, vừa đến 8 giờ, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù liền đến trước cửa chung cư của Ân Tô Tô, trực tiếp dùng chìa khóa mở cửa, vọt vào phòng ngủ, xách Ân Tô Tô dậy khỏi giường đệm.
 
“Chị Tô Tô, chị dậy mau đi!” Hứa Tiểu Phù cố gắng vạch mí mắt Ân Tô Tô lên, nói: “Gọi điện thoại cho chị cả đêm mà chị không nghe máy, bọn em còn tưởng chị xảy ra chuyện gì rồi! Mau dậy đi thôi!”
 
Ân Tô Tô buồn ngủ đến mức không mở được mắt, ôm chăn kêu rên: “Sáng hôm nay cũng đâu có việc gì, dậy làm gì chứ…”

 
So với Hứa Tiểu Phù, cách Lương Tĩnh gọi cô dậy đơn giản và trực tiếp hơn hẳn.
 
Cô ấy dứt khoát ném chăn bông của Ân Tô Tô xuống thảm, dán sát bên tai cô, lớn tiếng nói: “Ai bảo em là không có việc gì! Tối hôm qua phía phim chiếu mạng bất ngờ thông báo rằng sáng nay sẽ mở buổi họp nghiên cứu kịch bản, tất cả các diễn viên đều phải tham gia!”
 
Lời này thành công làm Ân Tô Tô tỉnh táo trở lại.
 
Cô hoảng hốt nói: “… Họp nghiên cứu kịch bản? Mấy giờ bắt đầu thế?”
 
“8 giờ rưỡi.”
 
“Bây giờ là mấy giờ?”
 
“8 giờ 5 phút.”
 
“Trời mẹ ơi!” Ân Tô Tô lập tức bật người nhảy xuống giường, lao thẳng tới nhà vệ sinh mà không quay đầu lại.
 
Mười phút sau, ba người nhanh chóng vọt vào trong chiếc BMW 5-Series mà Lương Tĩnh đang đỗ dưới tầng, sau đó lái xe chạy như bay đến địa điểm tổ chức cuộc họp.
 
Gần đây Ân Tô Tô mới nhận một bộ phim chiếu mạng tên là [Sau khi sương mù dày đặc], thuộc đề tài tình cảm huyền ảo nổi nhất hiện tại. Trước đó cô đã đọc kịch bản, nghe nói nó được cải biên từ một bộ tiểu thuyết nổi tiếng. Nhìn chung thì cũng rất hay, cốt truyện mượt mà, hình tượng nhân vật hợp lý, được phân thành dự án cấp B* của kênh.
 
*Các bộ phim Trung Quốc sẽ được phân loại dựa trên quy mô và số vốn đầu tư, trong đó S+ là cấp cao nhất, cấp B là dự án mức nhỏ.
 
Dù gì đây cũng là bộ phim quy mô nhỏ, kinh phí hữu hạn, trong điều kiện này mà ekip làm phim còn có thể tổ chức một buổi họp nghiên cứu kịch bản cũng đủ để thấy được sự tâm huyết của bọn họ.
 
Khi Ân Tô Tô chạy vào phòng họp trong tòa cao ốc, đạo diễn sản xuất và các diễn viên đã tới gần hết.
 
Ngay khi cánh cửa mở ra, tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cửa.
 
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn…” Ân Tô Tô chạy vội nên thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa. Cô vừa xin lỗi mọi người vừa đi đến chỗ ngồi của mình, mở kịch bản ra xem.
 
Ân Tô Tô mới đọc được vài trang đã nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ ở sau lưng.
 
Ân Tô Tô lặng lẽ quay đầu lại nhìn, thấy người đang nói chuyện là mấy cô gái trẻ, đều không quá 24 tuổi, đóng vai phụ trong bộ phim.
 
Vai phụ 1 hưng phấn: “Tin tức của cậu có đáng tin không thế?”
 
Vai phụ 2 khẳng định chắc chắn: “Tất nhiên là có rồi. Bạn của tớ là một thành viên trong nhóm biên kịch phim [Sóng gió mộ địa], cô ấy chia sẻ vị trí cho tớ. Bọn họ cũng đang họp bàn nghiên cứu nhân vật, bây giờ Khúc Nhạn Thời đang ở trong tòa nhà này!”
 
Vai phụ 1: “A a a! Khúc Nhạn Thời! Thần tượng của tớ! Tớ thích anh ấy lâu lắm rồi, không biết lát nữa có thể tình cờ gặp gỡ rồi xin Wechat của anh ấy không nhỉ?”
 
Vai phụ 2: “Thôi đi, người ta là ảnh đế, để ý đến cậu mới là lạ đấy.”
 

 

Ân Tô Tô vặn nắp chai nước khoáng trước mặt, uống một ngụm nước.
 
Tất nhiên là cô biết Khúc Nhạn Thời trong miệng hai cô gái kia.
 
Khúc Nhạn Thời là ảnh đế Grand Slam trẻ tuổi nhất trong lịch sử phim ảnh Trung Hoa. Anh ấy ra mắt từ năm 19 tuổi, mới tham gia diễn xuất trong bộ phim đầu tiên đã nhận được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất trong lễ trao giải Kim Lộ. Khúc Nhạn Thời nổi tiếng với gương mặt điển trai có nốt ruồi son và khả năng diễn xuất xuất thần, thu hút hàng chục triệu người hâm mộ, trở thành Weibo KING của Đêm hội Weibo năm đó.
 
[Sóng gió mộ địa] là bộ phim truyền hình đầu tiên của ảnh đế Khúc Nhạn Thời, đã nhận được rất nhiều sự chú ý ngay khi mới bắt đầu nhen nhóm. Diễn viên nữ chính trong phim cũng là Lăng Sở - một trong số những diễn viên nữ có tuổi nghề, khả năng diễn xuất và độ nhận diện cao hiện tại.
 
Thảo nào hai cô gái trẻ đó lại hưng phấn đến vậy, Khúc Nhạn Thời được bầu làm người có gương mặt đẹp trai nhất giới giải trí Châu Á. Trước kia Ân Tô Tô từng thấy Khúc Nhạn Thời ba lần trong lúc đi thảm đỏ, cả ba lần đều phải ngạc nhiên, choáng ngợp vì khuôn mặt của anh ấy.
 
Đó là vẻ đẹp không thể miêu tả bằng bất kỳ từ ngữ nào.
 
Lạnh lùng, bướng bỉnh, u ám, mong manh, 360 độ không góc chết.
 
Ra mắt mười ba năm, tai tiếng bay đầy trời nhưng lại không hề có một bức ảnh xấu xí nào, thử hỏi cô gái nào có thể chống cự lại được sức hấp dẫn của Thần Khúc?
 
Sau khi họp nghiên cứu nhân vật được 45 phút, đạo diễn tuyên bố nghỉ ngơi 10 phút.
 
Ân Tô Tô đi ra ngoài phòng họp, nhận lấy xíu mại vỏ mỏng từ tay Hứa Tiểu Phù, cắn một miếng rồi thở phào thỏa mãn.
 
Ừm, sự vui sướng mà cacbohidrat mang lại là thứ mà loại thịt nào cũng không thể thay thế được.
 
So với sự tận hưởng của Ân Tô Tô thì Hứa Tiểu Phù lại vô cùng căng thẳng. Cô ấy nhìn ngó xung quanh, nói khẽ: “Chị Tô Tô, chị ăn nhanh lên, nếu chị Lương biết em mua cho chị bữa sáng lắm Calo như vậy thì chị ấy mắng chết em luôn mất!”
 
“Xem em sợ chưa kìa!” Ân Tô Tô buồn cười, lắc lắc xíu mại trong tay: “Để chị đổi sang chỗ khác ăn, tránh không liên lụy đến cái mạng nhỏ của em.”
 
Hứa Tiểu Phù vô cùng cảm kích, chắp tay trước ngực cảm ơn Ân Tô Tô.
 
Ân Tô Tô đi ra xa khỏi nơi nhân viên trong đoàn làm phim tụ tập, cô đi lung tung, thi thoảng lại cắn một miếng xíu mại.
 
Chốc lát sau, Ân Tô Tô đi đến cuối hành lang, vừa ăn xíu mại vừa ngắm cảnh thành phố qua cửa sổ.
 
Cô đang ăn thì bỗng nghe thấy tiếng hát vang lên phía sau lưng.
 
[Chim ưng bướng bỉnh, khoác lên mình bụi gió bụi tháng năm và ánh nắng cuối chiều,
 
Bao giờ mới mệt mỏi, bao giờ mới ngừng lại,
 
Bao giờ mới tìm thấy đường về.
 
Cánh nhạn bay về phương Nam, che kín ngàn dặm mây vàng, kín cả bầu trời tuyết trắng,
 

Bao giờ mới yên ổn, bao giờ mới có bến đỗ,
 
Bao giờ mới tìm thấy đường về.
 
Tôi muốn lên chuyến tàu trở về quê hương,
 
Lặng lẽ ngoái nhìn thành phố đong đầy tuổi trẻ của tôi.
 
Tôi muốn gửi gió đưa đi nỗi nhớ,
 
Khẽ khàng tặng cho cô gái mà tôi chẳng thể lãng quên…]
 
Giọng hát đó trầm thấp và hơi khàn khàn, nghe rất êm tai. Tiếng ca mờ ảo như một giấc mơ không chân thật, lại cũng giống như một linh hồn đẹp đẽ lưu luyến nhân gian nên mới phiêu đãng trong không khí.
 
Ân Tô Tô kinh ngạc, đến xíu mại cũng quên ăn, cứ ngơ ngẩn mà quay đầu lại tìm kiếm theo hướng tiếng hát.
 
Tiếng hát đến từ khúc ngoặt cầu thang.
 
Nơi đó có một người đàn ông, một người đàn ông đang hút thuốc mặc một chiếc áo phông cộc tay màu đen. Mái tóc đen hơi dài của anh ấy sạch sẽ và mềm mại, rõ ràng không được chải chuốt cẩn thận nên từng sợi tóc đều trông rất “tự do”. Anh ấy dựa vào vách tường, nhắm mắt ngân nga, khói thuốc phả ra từ trong miệng, hoàn toàn đắm trong thế giới của chính mình.
 
Cầu thang ở tòa nhà này cũng có cửa sổ, vì là buổi sáng nên không hề tối tăm. Nhưng người đó đang đứng ngược sáng, thân hình chìm trong bóng tối làm Ân Tô Tô không thấy rõ mặt của anh ấy.
 
Cô chỉ thấy đến sợi tóc của người này cũng có vẻ lười biếng và tản mạn.
 
Ân Tô Tô mải suy nghĩ nên đầu óc lơ lửng trên mây.
 
Cô cầm xíu mại đứng nguyên tại chỗ, sau đó tiếng ca chợt biến mất, thay vào đó là giọng nói trầm ấm ẩn chứa ý cười thình lình cất lên: “Có hay không?”
 
“…” Vẻ mặt của Ân Tô Tô lập tức thay đổi, cô đã nhận ra giọng nói này.
 
Cuối cùng người đàn ông đó cũng quay đầu lại, đôi mắt đen của người đó nhìn thẳng về phía cô với vẻ hứng thú, đuôi mắt anh ấy hơi nhếch lên, cạnh mắt là một cái nốt ruồi đỏ như chu sa, đẹp đến mức sa sút tinh thần, nhìn mà choáng ngợp.
 
Ân Tô Tô nói lắp, mãi lâu sau mới thốt lên được mấy chữ: “Tiền bối Khúc.”
 
Khúc Nhạn Thời kẹp thuốc lá giữa hai đầu ngón tay, dựa lưng lên tường, ung dung đánh giá cô. Minh tinh và người bình thường có sự khác biệt rõ ràng, vậy nên anh ấy chỉ mới liếc mắt một cái đã biết Ân Tô Tô là đồng nghiệp.
 
Khúc Nhạn Thời nhướng mày: “Cùng đoàn phim với tôi à?”
 
“… Không phải.” Ân Tô Tô vẫn còn đang ngơ ngác, chỉ trả lời theo phản xạ có điều kiện: “Tôi là người trong đoàn phim khác, đúng lúc cũng họp nghiên cứu kịch bản ở đây.”
 
Khúc Nhạn Thời: “Cô biết tôi ở đây?”
 
Ân Tô Tô: “Không biết.”
 
Khúc Nhạn Thời: “Vậy sao cô lại nói là ‘cũng’?”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Ân Tô Tô xấu hổ, thầm nghĩ thế này thì cô biết trả lời thế nào? Cũng đâu thể nói là cô nghe người khác bàn tán nên mới tình cờ biết được chuyện của anh ấy được.
 
Ngay khi Ân Tô Tô suy nghĩ lung tung vì ngại ngùng, Khúc Nhạn Thời lại lên tiếng. Anh ấy hút xong điếu thuốc, tiện tay bóp tắt lửa rồi ném vào thùng rác: “Cô lau miệng đi kìa.”
 

Ân Tô Tô hoàn toàn không biết Khúc Nhạn Thời đang nói cái gì, thất thần không nhúc nhích.
 
Khúc Nhạn Thời liếc mắt nhìn cô, cứ như không biết phải nói sao với người đồng nghiệp lơ ngơ này. Anh ấy yên lặng vài giây rồi sải bước đi đến chỗ cô bằng đôi chân dài.
 
Ân Tô Tô muốn lui lại theo phản xạ, ngay sau đó, cảm giác lành lạnh bỗng lướt qua môi cô.
 
“Ăn sáng mà còn đi lại khắp nơi.” Khúc Nhạn Thời hơi cụp mắt, dùng khăn giấy lau hạt cơm trong món xíu mại, nói với giọng lười nhác ung dung: “Cô gái lanh lợi như cô không thể không chú ý hình tượng được đâu đấy nhé.”
 

 
Ở tòa nhà đối diện, màn trập của chiếc máy ảnh ống zoom vừa chớp một cái.
 
Tách.
 
*
 
Tại trụ sở chính của tập đoàn Phí thị.
 
Cuộc họp buổi sáng diễn ra từ 8 giờ rưỡi đến 11 giờ, sau khi tan họp, mấy lãnh đạo cấp cao thu dọn đồ đạc, đi ra khỏi phòng họp. Mãi đến khi đã rời khỏi tầng cao nhất – nơi làm làm việc của sếp tổng thì bọn họ mới âm thầm thở phào một hơi, nói chuyện to hơn một chút.
 
Trợ lý Hà lẳng lặng chờ bên ngoài phòng họp. Năm phút sau, anh ấy vẫn không thấy Phí Nghi Châu ra ngoài.
 
Trợ lý Hà không hiểu ra sao nên đi đến cạnh cửa phòng họp cửa, ngó vào bên trong.
 
Phòng họp đơn sắc rộng rãi, trống trải, lặng ngắt như tờ. Phí Nghi Châu mặc tây trang giày da đang ngồi trên ghế chủ tịch, cúi đầu nhìn cái gì đó.
 
Góc nghiêng tuấn tú của anh phản chiếu lên chiếc cửa sổ kính sát đất, trông rất lạnh lùng, không phân biệt được rằng anh đang vui hay đang bực bội.
 
Hà Kiến Cần giơ tay gõ cửa.
 
Cốc cốc.
 
“Thưa sếp, hai giờ chiều anh có lịch đánh golf với chủ tịch tập đoàn Hải Việt.” Trợ lý Hà kính cẩn nói: “Đến giờ ăn trưa rồi ạ.”
 
Phí Nghi Châu không nói gì, tắt màn hình điện thoại, đứng lên đi ra ngoài.
 
Hà Kiến Cần theo sát phía sau, dò hỏi: “Sếp muốn về nhà ăn cơm hay đến nhà ăn ở tầng 37 thế ạ?”
 
“Đi đến ngõ Chương Thụ.”
 
Hà Kiến Cần ngẩn người, chần chờ nói: “Vậy còn chủ tịch Lữ của tập đoàn Hải Việt…”
 
“Xin lỗi rồi đổi ngày đi.”
 
“Vâng.”
 
Hai người đi vào thang máy cao tốc, Hà Kiến Cần dùng tốc độ nhanh nhất để liên hệ Trần Chí Sinh, báo lại tình huống xảy ra bất ngờ này. Sau khi liên hệ xong, anh ấy đang không hiểu ra sao, không biết cơn giận của sếp là do đâu mà tới thì một bài báo được đẩy đến trang chủ điện thoại của anh ấy…
 
[Mối tình mới nhất của Khúc Nhạn Thời lộ diện, người mới xinh đẹp như hoa, có vẻ như người đó là nữ minh tinh Ân Tô Tô!]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận