Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Ân Tô Tô âm thầm hít sâu.
 
Ngón tay cô trượt sang bên phải để nhận cuộc gọi, cô mỉm cười, nói với giọng nhỏ nhẹ và ngọt ngào: “Chào buổi trưa anh Phí. Có chuyện gì vậy ạ?”
 
Giọng nói trầm thấp của Phí Nghi Châu vang lên, lạnh nhạt dễ nghe, kích thích màng tai cô. Anh bình tĩnh hỏi: “Em đã ăn trưa chưa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“…” Ân Tô Tô còn tưởng anh sẽ hỏi tội cô vì cái hot search kia, nghe thấy câu hỏi này, cô ngẩn người trong chớp mắt rồi ngoan ngoãn trả lời theo phản xạ: “Tôi ăn rồi.”
 
“Tôi vẫn chưa ăn.”
 
“… Ồ.” Ân Tô Tô không hiểu ý anh nên chỉ ngơ ngác mà phát ra một âm tiết.
 
Cuối cùng, Hứa Tiểu Phù đang nghe lén bên cạnh hết cách mà trợn trắng mắt, khẽ véo tay Ân Tô Tô, nhắc nhở bằng khẩu hình một cách khoa trương. Lúc này Ân Tô Tô mới hoàn hồn, vội vàng hắng giọng, hỏi thêm: “Thế tôi đi ăn với anh nhé?”
 
Phí Nghi Châu: “Được.”
 
Thái tử gia “triệu kiến” cô vào thời điểm mấu chốt này, chắc chắn là không thể không đi được. Ân Tô Tô hơi cau mày, nhanh chóng liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Anh đang ở đâu thế? Để tôi lái xe qua chỗ anh.”
 
“Ở dưới nhà em.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“…”
 
Sau khi cúp điện thoại, Ân Tô Tô nhanh chóng cởi bộ quần áo thường ngày đang mặc lúc sáng ra, thay sang một phong cách khác là áo đen quần dài và bốt Martin, sau đó đeo kính râm và khẩu trang, lặng lẽ đi xuống dưới.
 
Hot search hôm nay bùng nổ như vậy, nếu đổi thành những nữ minh tinh nổi tiếng khác thì chắc chắn là cửa nhà họ đã bị phóng viên vây kín. Nhưng nơi Ân Tô Tô sống thì sao? Yên tĩnh êm đềm, rất là bình yên, chỉ có mấy bác trai bác gái đánh Thái Cực quyền và buôn chuyện ở khu vực công cộng, đến chó hoang cũng không có thêm con nào.
 
Địa chỉ không bị lộ làm Ân Tô Tô vừa thấy may mắn vừa thầm khen cho sự khiêm tốn của mình bấy lâu nay.
 
Vậy mới nói, có đôi khi làm nghệ sĩ không có danh tiếng gì cũng tốt.
 
Vô danh là lớp bảo vệ tốt nhất.
 
Trong lúc suy nghĩ linh tinh, Ân Tô Tô đã chạy tới trước chiếc Maybach màu đen.
 
Ân Tô Tô cực kỳ cẩn thận, nhìn trái nhìn phải, quan sát xung quanh một lúc mới mở cửa xe, khom lưng chui vào một cách nhanh chóng rồi trở tay đóng cửa lại.
 

Tiếng “cạch” khe khẽ vang lên.
 
Giống như luồng hơi bay qua ống khói, mờ mịt mà hòa vào với mây mù mênh mang.
 
“Anh Phí.” Ân Tô Tô chủ động chào hỏi với người đang ngồi trên ghế sau, đồng thời nhanh chóng tháo bỏ khẩu trang và kính râm.
 
Phí Nghi Châu đang nhắm mắt, dựa đầu vào lưng ghế, nghe thấy tiếng động thì mở mắt ra nhìn cô một cái.
 
Trong ấn tượng của Phí Nghi Châu, mỗi lần Ân Tô Tô tới gặp anh, cô luôn có vẻ vội vàng, hoảng loạn. Mỗi khi lơ đãng, mấy giọt mồ hôi trên trán và đôi mà đỏ hây hây của cô sẽ làm anh có ảo giác như cô đang rất mong chờ để được gặp anh.
 
Lại thêm giọng nói ngọt ngào và khuôn mặt đẹp xiêu lòng người khác, tất cả đều khiến cô trông ngoan ngoãn như một bé mèo.
 
Sau khi nhìn Ân Tô Tô vài giây, Phí Nghi Châu dời mắt sang chỗ khác, không đáp lời, chỉ lạnh nhạt mà nhìn về phía trước, nói ra một địa chỉ. 
 
Tài xế A Sinh “vâng” một tiếng rồi khởi động xe.
 
Maybach là thương hiệu siêu xe hàng đầu nước Đức, vậy nên dù là bề ngoài hay nội thất bên trong cũng đều tinh tế đến mức không thể bắt bẻ. Mỗi lần ngồi trên chiếc xe này, Ân Tô Tô đều sẽ tò mò quan sát đánh giá, thưởng thức tác phẩm công nghệ vừa thực dụng vừa nghệ thuật này.
 
Nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng.
 
Hot search bịa đặt ảnh hưởng đến tâm trạng kia chỉ là nguyên nhân thứ yếu, chủ yếu vẫn là vì người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô.
 
Từ khi cô lên xe đến bây giờ, cô đã nhiệt tình chào hỏi, vậy mà Phí Nghi Châu vẫn vờ như mắt điếc tai ngơ, cũng làm bộ không thấy ánh mắt thân thiện của cô.
 
Anh không muốn để ý đến cô.
 
Thái độ lạnh lùng, xa cách của Phí Nghi Châu làm cô thấy hơi không tự nhiên. Mà ngoài không tự nhiên ra thì còn có cả cảm giác bối rối.
 
Ân Tô Tô nghĩ, chắc chắn Phí Nghi Châu đã thấy những mấy bức ảnh và ảnh động kia, cũng đã thấy mấy lời đồn từ không thành có đó rồi.
 
Cô nghĩ, hẳn là Phí Nghi Châu rất tức giận.
 
Đúng là Phí Nghi Châu có tư cách tức giận thật… Anh dùng mọi cách tìm một “người vợ” để hoàn thành ước muốn của người lớn, vậy mà “người vợ” đó lại có tin đồn tình ái ồn ào với một minh tinh nam khác, không một người bình thường nào có thể chịu đựng được cả.
 
Ân Tô Tô nghĩ, có lẽ hôm nay anh đến tìm cô là để hủy bỏ thỏa thuận kết hôn bằng miệng của hai người. Có lẽ anh sẽ cho rằng cô cố tình làm anh xấu mặt, sau đó sẽ châm chọc mỉa mai, lấy lại tất cả những gì anh đã cho cô…
 
Ngực Ân Tô Tô cứ như đang bị một ngọn núi đá đè lên, nặng cả nghìn cân, làm cô nghẹt thở.

 
Ân Tô Tô thở gấp, ngón tay trắng như tuyết của cô cuộn tròn trên đầu gối, vần vò vạt áo đến mức nhăn nhúm hết cả. Một lúc lâu sau, cô mới hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm, nói: “Nếu hôm nay anh tìm tôi là vì muốn thông báo với tôi rằng thỏa thuận bằng miệng của chúng ta đã hết hiệu lực, vậy thì tôi đồng ý. Tôi sẽ dùng hết cát xê vai diễn nữ chính của bộ phim [Phàm Độ] mà anh kiếm cho tôi để làm quà cảm ơn anh vì đã giúp ba của tôi. Vậy là chúng ta cũng thanh toán xong hết nợ nần đúng không?” 
 
Sau khi nói xong mấy lời này, bầu không khí trong xe vẫn lặng ngắt như tờ.
 
Trần Chí Sinh đang lái xe: “…”
 
Hà Kiến Cần đang ngồi trên ghế phụ: “…”
 
Nói thật thì trên đường đi đến ngõ Chương Thụ, trợ lý Hà đã nghĩ tới vô số khả năng có thể xảy ra. Có lẽ Ân Tô Tô sẽ giải thích, xin lỗi chuyện hot search ngay khi gặp sếp, có lẽ sẽ nhỏ giọng làm nũng, cũng có thể sẽ tủi thân khóc lóc.
 
Tóm lại, trợ lý Hà tin chắc rằng dù là cách nào trong số mấy cách trên thì đều có thể làm sếp hết giận ngay tức thì.
 
Hà Kiến Cần hoàn toàn không ngờ Ân Tô Tô sẽ nói thẳng ra mấy lời này.
 
Trợ lý Hà mệt mỏi đỡ trán, thầm nói “Amen” thay Ân Tô Tô. Thường ngày cô thông minh lắm mà, sau lúc quan trọng lại như đồ ngốc thế này…
 
Ghế sau.
 
Cậu cả nhà họ Phí nhắm mắt, mím chặt đôi môi mỏng đến mức nó thành một đường thẳng. Anh không nói gì, chỉ là ánh mắt lại càng trở nên lạnh lùng hơn.
 
Suốt cả đoạn đường, từ đầu đến cuối đều không ai nói lời nào.
 
Mấy phút sau, chiếc xe Maybach chạy tới cổng một nhà hàng Trung Quốc xa hoa rồi dừng lại. Trước cửa kính xoay là một đài phun nước cỡ lớn, mấy bức tượng hạc tiên bằng đá sinh động như thật đứng sừng sững trong màn sương khói. Hạc tiên phun sương ngụ ý rằng mọi chuyện sẽ may mắn và thuận lợi.
 
Hà Kiến Cần xuống xe trước, sau đó đi vòng ra chỗ ghế sau để mở cửa xe, mấy nhân viên mặc đồng phục cung kính bước lên, giơ tay che nóc xe, hoan nghênh khách quý đến dùng bữa.
 
Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô lần lượt đi xuống, một nhân viên nữ mặc trang phục Trung Quốc cách tân đi trước dẫn đường, kính cẩn mà đưa hai người đến phòng riêng.
 
Bọn họ ngồi xuống, bắt đầu gọi món.
 
Mi mắt của Phí Nghi Châu cụp xuống rất thấp, anh lạnh nhạt vẽ mấy vòng tròn trên thực đơn rồi đưa lại cho nhân viên phục vụ.
 
“Phiền hai vị chờ một chút ạ.” Nhân viên mỉm cười cúi người chào rồi đi ra ngoài.
 
Vậy nên, bầu không khí lặng yên làm người khác không thở nổi lại bắt đầu lan tràn từ trong xe Maybach đến căn phòng riêng cổ kính này.

 
Không có cách nào khác, Thái tử gia không để ý tới cô nên Ân Tô Tô đành phải uống ngụm trà, tự mình tiêu khiển.
 
Cô mới vừa mở điện thoại lên đã thấy có thông báo tin nhắn WeChat.
 
Ân Tô Tô tiện tay mở ra.
 
Là tin nhắn trong nhóm ba người của cô, Lương Tĩnh và Hứa Tiểu Phù, nhóm chat tên là “Vườn ấp phú bà”.
 
Hứa Tiểu Phù: ?!! Các chị có thấy gì không? Hot search tự dưng lại biến mất rồi kìa! Tài khoản truyền thông chủ trì hot search và mấy tài khoản truyền thông có hơn chục ngàn lượt chia sẻ cũng đã xóa bài đăng rồi!
 
Lương Tĩnh: …
 
Lương Tĩnh: Chị còn đang thương lượng với quản lý của Khúc Nhạn Thời, chị lên xem ngay đây.
 
Lương Tĩnh: … Vãi chưởng… Không còn gì thật này…
 
Hứa Tiểu Phù: Không có tí dấu vết nào luôn… Em còn nghĩ ban nãy em nằm mơ chứ…
 
Lương Tĩnh: Bên phía Khúc Nhạn Thời cũng phát hiện chuyện hot search biến mất rồi, cả bọn đang ngơ ra đây.
 
Hứa Tiểu Phù: Hot search bùng nổ hẳn hoi đấy, chắc phải tốn nhiều công sức lắm mới xóa được? Mới một lát thôi mà, ai có năng lực này nhỉ?
 
Lương Tĩnh: !
 
Hứa Tiểu Phù: !
 
Lương Tĩnh: @Ân Tô Tô, em nhờ Phí Nghi Châu à?
 
Hứa Tiểu Phù: Bố đường đỉnh của đỉnh!!!
 
“…” Đoạn tin nhắn này làm Ân Tô Tô khó hiểu, cô vào Weibo xem thử, xem xong lại càng khó hiểu hơn.
 
Ân Tô Tô:…
 
Ân Tô Tô: Em không nhờ anh ấy mà.
 
Lương Tĩnh: Hả?
 
Hứa Tiểu Phù: Thế sao hot search lại tự dưng biến mất?
 
Ân Tô Tô: Anh ấy đang ngồi đối diện em, để em hỏi xem. Chờ một lát đã.
 

Tạch.
 
Ân Tô Tô tắt màn hình điện thoại.
 
Ân Tô Tô ngẩng đầu, nhìn người đối diện với đôi mắt sáng trong. Cô chớp chớp mắt, chần chờ một lát rồi mới lên tiếng: “Anh Phí?”
 
Không biết là do chột dạ hay do sợ hãi mà tiếng gọi này nghe rất mềm mại và nhỏ nhẹ, cứ như đang thầm thì khe khẽ. Khi tiếng gọi rơi vào tai Phí Nghi Châu, nó bỗng có thêm đôi phần quyến rũ.
 
Anh vẫn không lên tiếng, nhưng lại đã nhìn cô thêm lần thứ hai trong ngày hôm nay bằng ánh mắt sâu hun hút như màn sương dày.
 
“Hot search kia…” Ân Tô Tô cắn môi, nói tiếp: “Là anh xóa bỏ sao?”
 
Phí Nghi Châu: “Đúng vậy.”
 
Rõ ràng là đáp án như trong dự kiến, vậy mà Ân Tô Tô vẫn mở to mắt vì kinh ngạc. Cô không nghĩ ra được nhiều từ gì hơn, chỉ có thể ngập ngừng một lát rồi thốt lên hai chữ: “Cảm ơn.”
 
Nói xong lời này, Ân Tô Tô lại không nói gì nữa, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở.
 
Nhưng lần này sự yên lặng chẳng thể cắn nuốt tất cả mọi thứ được nữa.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú, sau đó anh bỗng cất lời, ra lệnh một cách bình tĩnh: “Em đến đây đi.”
 
Ân Tô Tô không hiểu ra sao. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đứng lên lên, nhẹ nhàng đi từ bên này đến bên kia bàn ăn, đi tới trước mặt anh.
 
Phong cách trang trí cổ kính làm căn phòng trông vừa sang trọng vừa lịch sự tao nhã. Phí Nghi Châu ngồi ngay ngắn ở đầu bên kia của cái bàn ăn làm bằng gỗ đỏ. Bộ âu phục và khuôn mặt sắc sảo của anh được hoàn cảnh xung quanh tôn lên, cũng trở thành cảnh đẹp, làm anh trông đứng đắn như không nhiễm bụi trần.
 
Nhưng người đàn ông nhã nhặn này lại bỗng vươn tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của Ân Tô Tô theo cách vừa dịu dàng, vừa lỏng lẻo, vừa thoải mái và cũng vừa kiên quyết.
 
“…” Ân Tô Tô sửng sốt.
 
Cổ tay cô nằm giữa năm ngón tay xương khớp rõ ràng của Phí Nghi Châu. Cả vẻ mặt và dáng vẻ của anh đều trông rất lạnh lùng, thậm chí còn khiến cô hoảng hốt đến mức quên cả trốn tránh.
 
“Cảm ơn, thanh toán xong…” Giọng Phí Nghi Châu bình tĩnh, thong thả ung dung và rất êm tai. Anh nhắc lại lời cô vừa nói, lòng bàn tay lại nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại, nhẵn nhụi của cô, cứ như đang âu yếm một món đồ quý giá: “Mới gặp phải chút chuyện nhỏ mà em đã nghĩ sẵn lý do đổi ý rồi?”
 
Ân Tô Tô thấy dường như anh đang hiểu lầm điều gì, đang định mở miệng giải thích thì lại có lực kéo tác động lên cổ tay cô. Phí Nghi Châu vừa kéo vừa che chở cô, để cô ngã vào lòng anh.
 
Ân Tô Tô ngồi trên đùi Phí Nghi Châu, anh ôm lấy người cô, hơi thở của cô bị anh làm cho rối loạn. Tất cả không khí chui vào phổi cô đều là mùi hương mát lạnh trên người anh. Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa bực dọc, mới một lát mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của cô đã đỏ bừng lên.
 
“Tôi không biết bản thân tôi hẹp hòi như vậy từ khi nào. Tôi hiểu rõ nhân cách của em, nhưng khi thấy mấy bức ảnh đó tôi vẫn chẳng thể vui nổi. Em thì sao? Em chỉ giải thích qua loa vài câu rồi thôi, lại còn nhắc tới việc ‘thanh toán xong’.” Hai người họ cách nhau rất gần, rất gần, Phí Nghi Châu không cần tiêu tốn bao nhiêu công sức cũng đã giữ chặt được cô.
 
Anh nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên, động tác ngang ngược đến mức không cho cô chút cơ hội nào để từ chối. Nhưng đôi môi sát bên tai cô lại rất dịu dàng, anh nói khẽ: “Cái miệng đáng yêu như vậy, sao mãi vẫn không nói được lời gì xuôi tai nhỉ?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận