Cách nhau một con đường không mấy đông đúc, ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây.
Nhưng rất nhanh, Ân Tô Tô đã ý thức được chuyện gì đang xảy ra, lẩm bẩm một câu ‘thôi toang’, rồi vội vã kéo rèm cửa lại.
Đôi tai và hai má cô nóng bừng lên như lửa đốt, vừa ngạc nhiên vừa bối rối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cắn môi.
Đêm qua lúc say rượu, chị Lương đã một mình chăm sóc cô, giúp cô thay đồ dự tiệc thành váy ngủ cũng đã khó khăn lắm rồi, nói gì đến việc tắm rửa gội đầu hộ cô. Bây giờ còn cộng thêm cả cảm giác nôn nao khó chịu sau khi uống rượu, kể cả không cần nhìn vào gương thì Ân Tô Tô cũng biết được bộ dạng bây giờ của mình đang lôi thôi lếch thếch như thế nào.
Cô cúi đầu nhìn xuống chân, vừa hay lại nhìn thấy một đôi chân trần.
Ân Tô Tô ngay lập tức trở nên tuyệt vọng.
Ôi trời đất ơi!
Hai mắt thì sưng húp, mặt cũng sưng, đầu tóc thì rối bù, chân lại còn không đi giày dép gì, trông cô bây giờ không khác gì bệnh nhân tâm thần…
Cách đó không xa, Lương Tĩnh chứng kiến một loạt hành động vừa rồi của Ân Tô Tô, mới đầu là vội vội vàng vàng nhảy chân trần ra khỏi giường, kéo rèm cửa ra rồi vài giây sau đột nhiên lại đóng rèm vào, vẻ mặt còn vô cùng hoảng hốt như kiểu mới nhìn thấy ma, khiến Lương Tĩnh chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em làm sao đấy?” Lương Tĩnh cau mày, khó hiểu bước tới bên cạnh cửa sổ, miệng lẩm bẩm cằn nhằn: “Nhìn thấy ai mà sợ đến mức này vậy trời?”
Vừa nói, Lương Tĩnh vừa kéo tấm rèm cửa đã đóng kín mít ra, Ân Tô Tô chột dạ, vội vàng giơ tay ngăn cản: “Từ từ đã chị Lương ơi… Không có, làm gì có ai đâu!”
Ánh mắt của Lương Tĩnh đã kịp lướt qua cửa sổ, nhìn về hướng mà Ân Tô Tô nhìn trước đó, thế nhưng bên kia đường lại vắng tanh, không có gì khác thường.
Ân Tô Tô thấy vậy bèn thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như tảng đá trong lòng mình cuối cùng cũng rơi xuống đất. Cô đưa tay ôm tim, thầm nghĩ: Hình như đi rồi thì phải.
Ân Tô Tô nói: “Đấy chị nhìn xem, em đã bảo không có gì rồi mà.”
Lương Tĩnh quay lại liếc nhìn cô: “Em kỳ lạ thật đấy.”
Ân Tô Tô cười gượng đáp lại.
“Thôi được rồi, năm giờ chiều nay chúng ta có chuyến bay bay về Bắc Kinh đấy, em dậy rồi thì mau đi tắm rửa rồi sắp xếp đồ đạc đi.” Lương Tĩnh xoay người chuẩn bị về phòng, cô ấy đi ngang qua bàn ăn thì thấy trên bàn có bát canh gừng, hỏi: “Cái này thì như nào đây? Đổ đi à?”
Ân Tô Tô xỏ đôi dép da vào, nghe vậy hơi do dự một chút, mãi sau mới trả lời: “Chị cứ để đó đã.”
Lương Tĩnh giơ ngón trỏ lên, nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu không biết đồ từ đâu tới thì đừng có uống lung tung đấy.”
“Em biết rồi mà.” Ân Tô Tô mỉm cười ngọt ngào với Lương Tĩnh: “Hôm qua bận chăm sóc em nên chắc chị cũng chưa được nghỉ ngơi đâu nhỉ? Chị mau về phòng ngủ một lúc đi nha!”
Ân Tô Tô và Lương Tĩnh là bạn thân lâu năm, thay trang phục hay đi thảm đỏ cũng không ngần ngại gì. Nói xong, cô cũng không ngại Lương Tĩnh ở trước mặt mà cởi váy ngủ rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Các sao nữ quanh năm đều phải đến phòng gym để luyện tập thể hình dưới một sự quản lý vô cùng gắt gao, trong giới có không ít người có vòng eo thon gọn và bờ mông săn chắc, càng không thiếu những cô nàng xinh đẹp với thân hình nóng bỏng và gợi cảm. Thế nhưng Ân Tô Tô lại nổi bật hơn hẳn so với bọn họ.
Cô có làn da trắng tự nhiên, khác xa so với làn da trắng bệch của người Bắc Âu hay nhợt nhạt vì tiêm thuốc kích trắng. Làn da của cô trắng hồng, căng mịn và khoẻ khoắn, trông tràn đầy sức sống. Số đo ba vòng cũng theo tỉ lệ vàng, không hơn không kém một phân, thân hình đầy đặn, không bị trộn lẫn vào vóc dáng gầy gò trắng trẻo đang thịnh hành.
Nhìn dáng người chỉ mặc mỗi đồ lót trong phòng tắm, đến cả một người phụ nữ như Lương Tĩnh cũng không khỏi cảm thấy choáng váng.
Lương Tĩnh cố tình huýt sáo trêu chọc: “Chậc chậc, mỗi lần nhìn thấy em cởi quần áo, chị chỉ hận mình không phải đàn ông, muốn đánh gục em mà cũng chẳng có súng.”
Ân Tô Tô nghẹn họng, đen mặt: “Mau đi ngủ bù đi chị gái của em ơi!”
Thành thật mà nói, trong giới giải trí này không hề tồn tại những bông hoa trong sạch ngây thơ thực sự, bất kể là sao nữ hay sao nam cũng vậy, để có thể lọt được vào mắt công chúng, đằng sau họ đều ẩn chứa một quá khứ chua xót.
So với những người đồng nghiệp không có chống lưng, Ân Tô Tô cũng được coi như là rất may mắn rồi.
May mắn sao, người quản lý đầu tiên của cô khi mới bước chân vào ngành chính là người ngay thẳng thật thà như Lương Tĩnh. Mặc dù phải chịu ảnh hưởng từ môi trường chung, Lương Tĩnh thỉnh thoảng cũng sẽ phải sắp xếp nhiều kiểu bữa tiệc khác nhau cho Ân Tô Tô, đôi khi Ân Tô Tô sẽ xui xẻo mà gặp phải mấy tên đại gia biến thái, nhưng vào những thời khắc quan trọng, Lương Tĩnh đều đã bảo vệ rất tốt cho Ân Tô Tô.
Ít nhất là cho tới tận bây giờ, Lương Tĩnh vẫn chưa để Ân Tô Tô phải đi quá giới hạn bản thân.
Đây là nguyên tắc chung, là sự hiểu biết ngầm và cũng là nền tảng vững chắc cho tình bạn của họ.
Cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Ân Tô Tô biết Lương Tĩnh đã rời đi. Cô dùng tốc độ nhanh nhất của mình để tắm rửa, gội đầu, thay sang chiếc áo choàng tắm sạch sẽ, quấn mái tóc đen dài ướt sũng của mình lại vào khăn lau đầu rồi bước ra khỏi phòng tắm.
Nghệ sĩ kiếm cơm nhờ gương mặt và vóc dáng, trên bồn rửa mặt có vô số chai lọ và thiết bị điện tử, tất cả đều là sản phẩm chăm sóc da. Tinh dầu chăm sóc tóc, kem dưỡng mắt, dưỡng mặt, tinh chất dưỡng da, dụng cụ làm đẹp, mặt nạ, mặt nạ tay, mặt nạ chân, máy mát xa mắt,…
Mỗi ngày đều đặn sáng và tối, Ân Tô Tô đều dành ra một giờ đồng hồ chỉ để dưỡng da.
Có lẽ dư âm của say xỉn vẫn còn, đầu óc vẫn đang trong trạng thái mệt mỏi, những công việc vẫn làm hàng ngày bây giờ lại trở nên nhàm chán một cách khó hiểu.
Ân Tô Tô phồng má thở dài, tự nhiên cảm thấy lười dưỡng da, cô bèn đi thẳng ra khỏi phòng tắm.
Tiêu chuẩn khách sạn cho những chuyến công tác của những người nổi tiếng ở tuyến đầu là phải từ năm sao trở lên, đáng tiếc là Ân Tô Tô lại không phải. Các công ty quản lý rất tinh vi, bạn có thể nhận được kinh phí bao nhiêu hoàn toàn phụ thuộc vào doanh thu mà bạn có thể tạo ra. Lần này đến Florence, khách sạn mà Ân Tô Tô và Lương Tĩnh ở chỉ là một khách sạn bốn sao, quy mô cũng không quá lớn, phòng cũng chỉ là một phòng giường lớn rất bình thường.
Vì thế nên hương thơm cay ngọt gần như đã tràn ngập khắp không gian.
Ân Tô Tô bước đến bên bàn ăn.
Nhìn bề ngoài thì trông chiếc bình giữ nhiệt ấy rất bình thường, nhưng không khó để nhận ra nó được làm từ chất liệu cao cấp. Đã một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi canh gừng được mang tới phòng, vậy mà nó vẫn còn đang bốc khói.
Ân Tô Tô bưng bát canh gừng bằng cả hai tay.
Cô chắc chắn đồ mà Phí Nghi Châu gửi tới không thể có độc được.
Khỏi cần phải suy nghĩ xem xét liệu anh có ý đồ hãm hại cô hay không, hay nói cách khác, anh căn bản chẳng có động cơ gì để ra tay với cô cả.
Một nhân vật tầm cỡ, ở một vị trí khó có thể chạm vào như anh, dùng cụm từ ‘hai thế giới’ để miêu tả chẳng khác nào đang báng bổ, anh và cô phải là hai người ở hai chiều không gian khác nhau mới đúng. Đối với Phí Nghi Châu, cô chỉ như một hạt bụi vô tình rơi vào tay áo anh, không đủ để khiến anh phải hao tâm tổn sức.
Ân Tô Tô nhấp một ngụm canh gừng, vị ngọt chảy trong miệng, trôi xuống cổ họng rồi đi vào dạ dày, ngay lập tức làm ấm chân tay và xương cốt của cô.
Cô cầm điện thoại lên.
Màn hình vẫn đang dừng lại ở giao diện tin nhắn, dòng tin nhắn ‘Canh giải rượu, không độc không hại’ được gửi tới từ một số lạ dường như đang chế giễu bản thân cô chín mươi phút trước vì đã tự bổ não suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Ân Tô Tô cuối cùng cũng gõ được hai chữ: [Cảm ơn.]
Rồi nhấn nút gửi.
Cách trung tâm thành phố Florence năm cây số về phía Bắc, tại phòng chờ riêng SVIP của sân bay Amerigo Vespucci.
Hà Kiến Cần vừa hoàn thành xong các thủ tục liên quan và quay về phòng chờ, tình cờ nhìn thấy một nụ cười hiếm thấy ở khoé môi Phí Nghi Châu.
Là một trong những nhân vật có quyền hành quan trọng của Phí thị, Hà Kiến Cần có thể ngồi lên tới vị trí này, đương nhiên không phải là một kẻ vô tích sự. Anh ấy nắm rất rõ về những sự tồn tại xung quanh Phí Nghi Châu, chuyện không nên tò mò thì không được hỏi, chuyện không nên nhìn thì phải nhắm mắt làm ngơ, chuyện không nên nghe thì bịt tai giả điếc. Mọi vấn đề cá nhân mà sếp không đề cập tới đều được Hà Kiến Cần tự động đưa vào phạm vi ‘ba không’.
Hà Kiến Cần cụp mắt đi về phía trước và nói: “Thưa sếp, lộ trình đã được lên kế hoạch, việc phối hợp với phía sân bay cũng đã hoàn tất, chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
Nụ cười trên gương mặt Phí Nghi Châu nhạt đi, anh trở lại dáng vẻ lạnh lùng, cao ngạo thường ngày. Anh im lặng, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn bầu trời với những đám mây trắng ở bên ngoài cửa sổ phòng chờ, đột nhiên anh hỏi: “Hình như cuối tháng năm Phí Văn Phạm đầu tư vào một bộ phim điện ảnh, tiến triển đến đâu rồi?”
Phí Văn Phạm là con trai thứ tư của nhà họ Phí, một mình điều hành ba công ty giải trí lớn, cũng là người khoa trương nhất trong số bảy anh chị em, dăm bữa nửa tháng lại thấy xuất hiện trên trang nhất của khắp các mặt báo. Nay thì bị chụp được ảnh đi ăn chơi nghỉ dưỡng ở Hawaii với một nữ siêu sao Hollywood, mai lại thấy bị bắt gặp đi ngắm tuyết ở Hokkaido với nữ diễn viên nổi tiếng thế giới. Theo như cách nói của cậu thiếu gia thứ tư nhà họ Phí thì đấy không phải gọi là phong lưu, đấy gọi là yêu nghệ thuật.
Cũng may sao, Phí Văn Phạm thích chơi thì chơi hết mình, nhưng trong kinh doanh thì anh ấy cũng có đầu óc khá nhạy bén. Tất cả các dự án nghỉ dưỡng mà anh ấy chỉ đạo ở Nam bán cầu đều thành công rực rỡ. Cũng chính vì thành tích này mà ông cụ Phí vốn rất nghiêm khắc cũng bất đắc dĩ phải khoan dung hơn một chút, cố nhắm mắt làm ngơ tự an ủi chính mình rằng Phí thị xưa nay vốn hiển hách lẫy lừng, một thiếu gia nhà quyền quý ai mà chẳng có vài vấn đề cỏn con.
Suy cho cùng, chín đứa con của rồng, không thể đứa nào cũng thập toàn thập mỹ được.
Phí Nghi Châu là người đứng đầu nhà họ Phí, Hà Kiến Cần lại là trợ lý đắc lực của Phí Nghi Châu, đương nhiên anh ấy nắm rõ như trong lòng bàn tay tất thảy mọi hành tung của bảy anh em nhà họ Phí.
Nghe Phí Nghi Châu hỏi, Hà Kiến Cần lập tức trả lời: “Đó là một bộ phim thần thoại sử thi, kịch bản đang được trau chuốt và hoàn thiện, vừa mới bước vào giai đoạn casting ạ.”
Phí Nghi Châu: “Sau khi về Bắc Kinh, cậu gọi Phí Văn Phạm tới gặp tôi một chuyến đi.”
Hà Kiến Cần cũng không hỏi gì thêm, cung kính gật đầu: “Vâng.”
Ánh mắt của Phí Nghi Châu lại quay về màn hình điện thoại.
Có một tin nhắn mới được gửi đến cách đây vài phút trong hộp thoại: [Cảm ơn.]
Trong đầu anh nhớ lại cảnh tượng cách đó không lâu: Người gửi tin nhắn đứng chân trần trong ánh bình minh của Florence, có vẻ như đã ngủ say giấc nồng suốt cả một đêm, quần áo không chỉnh tề, làn da trắng như tuyết trải dài dưới cổ áo hững hờ, đôi mắt sưng húp, dáng vẻ tiều tụy, khác biệt một trời một vực với ngôi sao sáng chói lấp lánh của đêm hôm trước.
Đặc biệt là đôi mắt mờ sương ướt đẫm, mong manh đến mức khiến người ta cảm thấy thương xót.
Phí Nghi Châu chậm rãi tắt màn hình điện thoại.
Một lúc sau, chiếc phi cơ cá nhân Legacy 750 cất cánh bay lên không trung, sau khi đạt đến độ cao mười ba nghìn mét, dòng chữ FEI mang tính biểu tượng ở trên thân máy bay dần biến mất trong làn mây.
Sau khi trở về Trung Quốc, cuộc sống của Ân Tô Tô trở lại bình thường, cuộc gặp gỡ tình cờ ở Florence dường như chưa từng xảy ra. Nếu như chiếc bình giữ nhiệt không còn ở trong bếp, cô thậm chí còn cho rằng thật ra đó chỉ là một giấc mơ mà cô mơ thấy trong cơn say mà thôi.
Đúng như Ân Tô Tô dự đoán, doanh thu hai mươi nghìn euro trong bữa tiệc đêm đó khiến thương hiệu vô cùng thất vọng với cô. Bất chấp cả uy tín và quà tặng của Lương Tĩnh, ban lãnh đạo cấp cao bên đó cũng chỉ đáp lại đúng một câu: Xin lỗi, hình ảnh cá nhân của cô Ân Tô Tô không phù hợp với định vị thương hiệu của chúng tôi.
Ân Tô Tô cảm thấy rất áy náy về điều này.
Lương Tĩnh ân cần vỗ về, an ủi cô: “Vốn dĩ cũng chỉ là muốn cố gắng hết sức mà thôi. Diệp Phỉ cũng đang tranh giành cái danh hiệu này, nghe nói đoàn đội của cô ta có mối quan hệ khá tốt với Bulgari, cũng đang đàm phán kha khá rồi. Hay nói cách khác thì kể cả em có hoàn thành được doanh thu lần này thì miếng bánh này cũng không rơi vào đầu em được đâu.”
Diệp Phỉ là một nhân tố đáng gờm mới nổi lên trong giới trong năm nay. Tác phẩm ra mắt đầu tiên của cô ta là bộ phim mới do một đạo diễn nổi tiếng chỉ đạo, giúp cô ta giành được giải Tân binh xuất sắc nhất của giải Kim Lộc, nhận được sự quan tâm và ưu ái của nhiều thương hiệu lớn quốc tế.
Ân Tô Tô không biết những lời chị Lương nói là thật hay chỉ đang an ủi mình nên cũng chỉ mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Lương Tĩnh cũng không nhắc đến chuyện không vui này nữa, bèn chuyển chủ đề: “Hôm kia chị mới nhận được một kịch bản, tuy chỉ là một bộ phim chiếu mạng nhỏ thôi nhưng mà thiết lập nhân vật cũng khá ổn. Chị đã giúp em hẹn kịch chiều nay đi thử vai, lát nữa em xem thử kịch bản rồi chuẩn bị chút nhé.”
Không giành được danh hiệu từ thương hiệu lớn thì cũng phải đi làm để kiếm cơm chứ, diễn viên thuộc tầng lớp như cô thì không có tư cách mà kén cá chọn canh.
Ân Tô Tô rất tự giác trả lời: “Em biết rồi.”
Buổi thử vai vào buổi chiều diễn ra khá thuận lợi.
Kỹ năng diễn xuất của Ân Tô Tô thật ra khá tốt nhưng cô lại không được may mắn cho lắm, cô đã hai lần được đề cử giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất nhưng rồi đều bị loại. Cũng may là trời sinh tính cách của cô khá lạc quan, dù trời có sập thì cũng có thể dùng làm chăn bông mà đắp, dần dần cô cũng đã nghĩ thông, rằng ngành giải trí là một lĩnh vực có thu nhập cao, có thể kiếm cơm ở trong cái giới này là đã ổn hơn rất nhiều người rồi, không cần phải bị quá ám ảnh bởi sự nổi tiếng.
Con người ấy mà, phải biết hài lòng thì mới sống hạnh phúc được.
Buổi thử vai diễn ra tại một khách sạn năm sao ở trung tâm thành phố, đoàn làm phim rất chú trọng đến hình thức nên đã thuê một địa điểm đặc biệt để gặp gỡ tất cả các diễn viên được mời. So với nhóm diễn viên ít tên tuổi kia thì Ân Tô Tô lại trở thành người có địa vị cao nhất.
Sau khi gặp mặt giám đốc sản xuất, về cơ bản nữ chính đã được định là Ân Tô Tô.
Kết thúc buổi thử vai, nhà Lương Tĩnh có việc nên cô ấy đã đi về trước, buổi chiều Ân Tô Tô cũng không có việc gì nên đã quyết định cho trợ lý duy nhất của mình nghỉ phép, còn cô thì định quay về chung cư để ngủ bù. Dư âm của cơn say của bữa tiệc ở Florence để lại quá là dai dẳng, dù đã về nước được một tuần rồi nhưng thỉnh thoảng cô vẫn cảm thấy đầu và bụng mình khó chịu.
Tháng bảy ở Bắc Kinh có thể nói là một mùa nóng bức kinh khủng.
Lúc đi ra ngoài cô bắt gặp xe của Lương Tĩnh, chị Lương đi mất rồi, cô chỉ đành có thể bắt taxi về nhà.
Trong nhà vệ sinh ở tầng một của khách sạn, cô đeo khẩu trang, kính râm, mũ che nắng, Ân Tô Tô trang bị đầy đủ rồi mới chậm rãi bước ra bên ngoài. Sau khi đi vòng quanh đài phun nước ở cửa, cô ngáp ngắn ngáp dài, đang định lấy điện thoại ra bắt xe thì cô cảm nhận thấy một bóng người.
Ban đầu cô cũng không mấy để ý, chỉ vô thức quay đầu lại liếc nhìn một cái.
Nào ngờ bóng người đó đi thẳng về phía cô và mỉm cười gọi: “Cô Ân Tô Tô.”
Ân Tô Tô: “?”
Giọng nói rõ ràng và êm tai, cách phát âm cũng rất đặc biệt, không phải tiếng phổ thông chuẩn mà có pha chút tiếng Quảng Đông. Ân Tô Tô thắc mắc, nhìn chằm chằm vào anh chàng cao ráo đẹp trai mặc vest trước mặt, mãi sau mới chợt nhớ ra.
Đây là anh chàng đã đưa danh thiếp cho cô vào tối hôm đó, là anh trợ lý.
“Xin chào anh…” Ân Tô Tô nhanh chóng tháo kính râm và khẩu trang sau khi định thần lại, cô vừa chào hỏi một cách lịch sự, vừa bối rối: “Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì thế ạ?”
Hà Kiến Cần mỉm cười, lịch sự đáp: “Sếp của tôi muốn gặp mặt với cô, mời cô đi theo tôi.”
Ân Tô Tô nhìn theo, chỉ nhìn thấy một chiếc Aston Martin màu xám bạc đỗ ở bóng cây bên trái đài phun nước từ lúc nào.
Một loạt dấu hỏi chấm hiện lên trong đầu Ân Tô Tô, cô đi theo Hà Kiến Cần về phía chiếc xe hơi sang trọng. Khi đến bên chiếc xe, Hà Kiến Cần lịch sự mở cửa ghế sau, quay lại nhìn cô rồi mỉm cười.
Khí chất của trợ lý nhà họ Phí rất khác biệt, mạnh đến mức như vô hình áp đảo người khác. Ân Tô Tô do dự vài giây, liếc nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai chú ý đến mình rồi mới cúi đầu bước vào trong xe.
Sau khi cửa xe đã được đóng chặt, cô ngạc nhiên mở to mắt.
Ngoài cô ra, thực ra còn có một người khác ngồi ở ghế sau bên trái. Bộ vest trên người đối phương có màu xanh đậm gần với màu đen, hoàn toàn được làm thủ công, không có đường nét hoa văn nào, thiết kế tối giản ẩn giấu kỹ năng xuất sắc của nhà thiết kế, đến cả chiếc cúc trên cổ áo cũng có những chi tiết cao quý khó tả.
Chiếc xe rất rộng rãi, một hương thơm nhẹ nhàng tao nhã thoang thoảng xộc vào mũi Ân Tô Tô, cảm giác rất lạnh lẽo nhưng lại không giống như bạc hà, có lẽ là mùi của một loại cây nổi tiếng nào đó mà cô chưa từng nghe nói đến.
Ân Tô Tô hơi đơ người.
Thế nhưng vào lúc này, có kinh ngạc đến mấy thì cũng đành phải vứt ra đằng sau lưng, cô tuyệt đối không thể đắc tội với người này. Cô nhanh chóng điều chỉnh lại biểu cảm trên gương mặt, cố gắng mở lời một cách dịu dàng và thân thiện: “Anh Phí, trùng hợp ghê, anh cũng tới đây làm việc à?”
Người đàn ông đang nhắm mắt bình tĩnh cất tiếng: “Tôi đến tìm em.”
Ân Tô Tô nhất thời không nghe rõ: “Xin lỗi, anh vừa nói gì cơ ạ?”
“Chẳng phải em nói là muốn kết bạn à?” Phí Nghi Châu chậm rãi mở mắt, dùng ánh mắt thẳng thắn không chút giấu giếm nào nhìn cô, đáy mắt anh như phủ một lớp mù sương: “Sao lại không liên lạc với tôi?”