Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Nghe Phí Nghi Châu nói vậy, Ân Tô Tô vừa kinh ngạc lại bối rối.
 
Giữa nam và nữ có sự chênh lệch sức mạnh bẩm sinh, cô bị giam cầm trong không gian riêng của anh không thể trốn thoát được.
 
Ân Tô Tô cố gắng mãi cũng không tránh thoát được, cuối cùng chỉ đành từ bỏ, để mặc môi anh tiếp tục dán lên vành tai mình, cô đỏ mặt giải thích: "Tôi tưởng anh tìm tôi để hỏi tội, muốn hủy bỏ hợp đồng hôn nhân bằng miệng với tôi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phí Nghi Châu ôm chặt người trong lòng, đầu ngón tay âu yếm vuốt ve cằm cô, cảm giác nhẵn nhụi tinh tế, mỏng manh và mềm mại hơn bất cứ loại tơ lụa tốt nhất nào.
 
"Tại sao tôi lại muốn hủy hôn?" Anh lạnh nhạt nói, đôi môi mấp máy kề cận vành tai cô, giọng điệu mập mờ khiến người ta không biết là câu trần thuật hay nghi vấn.
 
Ân Tô Tô ngửi thấy hơi thở thơm mát từ môi và răng anh phả ra, không hiểu sao lại cảm giác đầu óc mê mẩn, cô vô thức đáp: "Tôi và Khúc Nhạn Thời tạo ra một vụ bê bối lớn như vậy, tất cả mọi người đều biết. Anh không tức giận sao?"
 
Phí Nghi Châu: "Tôi có tức giận. Nhưng không phải giận em."
 
Ân Tô Tô không hiểu ý anh là gì, hỏi lại: "Tại sao anh lại giận?"
 
"Tôi giận vì những hình ảnh đó." Giọng điệu của anh lạnh lùng lại mềm mại, bình tĩnh lại dịu dàng chui vào lỗ tai cô, tựa như những bông tuyết mùa đông bao phủ từng tấc da thịt của cô, khiến cô không khỏi run rẩy.
 
"Giận vì em thân mật với người đàn ông khác trong mấy bức ảnh đó."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười ngón tay thon dài vô thức khép lại, Ân Tô Tô khẽ cắn môi, cảm giác được nhiệt độ trên má mình càng lúc càng nóng. Mỗi lần nghe anh nói thêm một chữ thì mặt cô lại đỏ thêm một phần, ngay cả sâu dưới đáy lòng cũng có chỗ nào đó đang rung động.
 
Phí Nghi Châu rũ mắt, dưới hàng mi dày, con ngươi đen như mực trầm xuống vực sâu không đáy.
 
"Tôi cũng tức giận với những tay phóng viên tung tin nhảm nhí ngoài kia."
 
Anh bình tĩnh nói, hai ngón tay thon dài nhẹ nhàng bắt lấy dái tai của cô rồi chậm rãi vân vê, như thể đang đối xử với một món đồ quý giá, yêu thích không nỡ buông tay, cẩn thận cảm nhận từng phản ứng nhạy cảm của cô.
 
"Cũng giận chính tôi."
 
Giọng nói tỉnh táo và bình tĩnh như ngày thường của Phí Nghi Châu vang lên bên tai, Ân Tô Tô nghe thấy giọng điệu êm tai này thì thầm hít sâu một hơi, món tay bấm vào lòng bàn tay, cố hết sức duy trì đầu óc tỉnh táo.
 
Nhưng những thay đổi trên cơ thể lại vô cùng rõ ràng.
 
Đầu ngón tay hơi thô ráp của anh cứ như dính rượu độc, như có như không vuốt ve gò má của cô, rồi xuống đến cằm, đến cổ khiến toàn thân cô khô nóng.
 
Rất mập mờ!
 
Cũng khiến người ta nghẹt thở...
 
Cổ họng Ân Tô Tô nóng ran, khô khốc. Cô cố hết sức hắng giọng một cái nhằm di chuyển sự chú ý của bản thân rồi thở ra một hơi, bình tĩnh hỏi: "Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu, sao còn phải giận chính mình?"
 
Phí Nghi Châu đáp: "Em là vợ chưa cưới của tôi, bảo vệ em là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng như tôi. Xảy ra chuyện như vậy, tôi khó mà trốn tránh trách nhiệm của mình. Tôi giận mình vì không bảo vệ em thật tốt."
 
Ân Tô Tô chợt sững sờ.
 
"Còn em, Ân Tô Tô." Phí Nghi Châu nâng cằm cô lên, rũ mắt nhìn chăm chú vào gương mặt hồng hào, quyến rũ của cô: "Sau khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên của em là nói về chuyện 'đường ai nấy đi', muốn phân rõ giới hạn với tôi."
 
"..."
 
Ân Tô Tô nghẹn họng, nghe anh nói xong thì cũng cảm thấy áy náy, cô chột dạ cãi: "Thật ra cũng không phải tôi muốn phân rõ giới hạn với anh, tôi tưởng anh muốn hủy hôn nên mới biết điều thôi."
 
Phí Nghi Châu cười lạnh, nhướng mày trêu chọc: "Biết điều? Có lẽ là đánh đòn phủ đầu thì đúng hơn."
 
Mặt Ân Tô Tô đỏ như ráng chiều, cảm thấy lòng mình nặng trĩu, chỉ đành im lặng không nói gì.
 
Hoàn toàn chính xác!
 
Trong mối quan hệ này, địa vị của cô và anh cách nhau một trời một vực, dù không muốn thừa nhận nhưng trong tiềm thức, cô vẫn mặc cảm, tự ti. Cô không muốn bị "vứt bỏ", bị "hành quyết" một cách bị động nên mới dùng sự biết điều để ngụy trang, ra vẻ thờ ơ ói ra câu "đường ai nấy đi".
 
Giờ xem ra... Cô đã hiểu lầm anh.
 
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô cảm thấy càng xấu hổ, chỉ có thể cụp mặt thật thấp, nói: "Anh muốn hiểu thế nào cũng được. Tóm lại chỉ là hiểu lầm thôi, là tôi nói sai, anh là quân tử, lòng dạ rộng lượng, đừng để bụng."
 
Nhìn cô tỏ ra tủi thân nhưng bên trong sự tủi thân lại toát ra vẻ kiêu ngạo và bướng bỉnh, Phí Nghi Châu đã nhìn thấy hết những cảm xúc này của cô, cuối cùng thì tâm trạng u ám cũng được giải tỏa. Sau đó, anh nói: "Lần sau không được làm thế nữa."
 
Ân Tô Tô tỏ vẻ do dự, trả lời: "Tôi chỉ có thể cố gắng chứ không thể bảo đảm."
 
Nghe vậy, đôi mắt vừa dịu xuống của Phí Nghi Châu lại lóe ra một tia lạnh như băng, anh hỏi cô: "Không thể bảo đảm là sao?"
 
Ân Tô Tô bất lực, thầm thở dài: "Công chúng rất tò mò về đời tư của nghệ sĩ,  tính chất công việc của tôi rất đặc biệt, không thể tránh khỏi việc bị chụp trộm hay chỉ trích. Tôi cũng không biết sau này có xảy ra chuyện tương tự hay không nên không thể bảo đảm được."
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu nhận ra cô đã hiểu lầm, sắc mặt anh dịu xuống, khẽ nói: "Tôi nói 'lần sau không được làm thế nữa' không phải chỉ chuyện em vướng vào scandal."
 
Lần này là Ân Tô Tô không hiểu: "Thế thì là gì?''
 
"Đường ai nấy đi."
 
"..."
 
Ân Tô Tô khựng lại, cảm giác có con chim vừa bay qua trái tim, thả xuống một hạt giống rồi nó chậm rãi sinh sôi trong một góc không ai biết. Một lát sau, cô chậm rãi gật đầu: "Được, tôi hiểu rồi, lần sau sẽ không làm thế nữa."
 
Hiểu lầm đã được giải quyết nên không khí căng thẳng giữa hai người cũng tan biến và trở nên thoải mái hơn nhiều.
 
Phí Nghi Châu giam cầm Ân Tô Tô trong lòng, hai tay vòng qua eo thon, rũ mắt nhìn cô, cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Những bức ảnh và video đó là sao vậy?"
 
Ân Tô Tô bị anh ôm chặt, hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần đến mức tưởng chừng sắp hôn nhau đến nơi. Sắc đỏ trên mặt cô không phải đi một chút nào, rũ mắt nhìn tư thế mập mờ của hai người lúc này rồi lại ngước lên nhìn gương mặt đẹp trai lạnh lùng của người đàn ông, không nói nên lời: "Anh Phí, anh có chắc muốn tôi giải thích với anh như thế này không?"
 
Sao cô có thể nói chuyện nghiêm túc trong tư thế này được chứ?
 
Phí Nghi Châu đáp: "Cứ nói đi."
 
"..." Ân Tô Tô trố mắt ngạc nhiên.
 
"Sắp kết hôn đến nơi rồi, hai ta nên sớm làm quen với việc tiếp xúc thân thể." Anh thản nhiên đưa ra một lý do hợp lý: "Thế này cùng lắm chỉ được xem như một cái ôm thôi."
 
Sớm làm quen với việc tiếp xúc thân thể...
 
Đúng là một lý do chính đáng khiến người ta không thể từ chối được.
 
Ân Tô Tô bất lực, không còn gì để nói, đành phải cắn răng tóm tắt sự việc: "Sáng nay đoàn phim chúng tôi tổ chức một buổi họp để nghiên cứu kịch bản ở Paika Building, đàn anh Khúc Nhạn Thời tình cờ có mặt ở đó. Sau đó chúng tôi tình cờ gặp nhau và có nói chuyện vài câu, thế là có những bức ảnh và video kia."
 
Ngón trỏ của Phí Nghi Châu lướt qua khóe miệng cô, giọng nói rất lạnh nhạt, không nghe ra vui giận: "Sao anh ta lại sờ mặt em?"
 
Ân Tô Tô thật thà trả lời: "Lúc đó tôi đang ăn sáng, khóe miệng dính vụn đồ ăn nên anh ấy mới giơ tay lau giúp tôi. Lúc đó tôi không phản ứng kịp, quên tránh."
 
Cô vừa dứt lời, căn phòng rơi vào im lặng.
 
Phí Nghi Châu im lặng một lát mới gật đầu, không nhiều lời nữa, mười ngón tay hơi thả lỏng, buông người trong lòng ra.
 
Ân Tô Tô như được đại xá, vội vàng ngồi sang cái ghế bên cạnh anh.
 
Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cánh cửa đang đóng chặt.
 
Cốc cốc.
 
Phí Nghi Châu chẳng thèm ngước mắt lên: "Vào đi."
 
Cửa phòng mở ra, trợ lý Hà lịch sự, tao nhã đi vào. Anh ấy rảo bước vào trong rồi dừng lại trước bức bình phong, ngoan ngoãn cúi đầu nói: "Thưa sếp, đã dẫn người mà sếp muốn tìm đến rồi ạ."
 
Ân Tô Tô không hiểu chuyện gì.
 
Người muốn tìm?
 
Ai vậy?
 
Ánh mắt sắc bén của Phí Nghi Châu đang ngồi cạnh cô lạnh như băng, không nói gì.
 
Sau đó, Hà Kiến Cần hơi nghiêng người lại, nhìn về phía cửa phòng, mỉm cười nói: "Anh vào đi."
 
Ân Tô Tô hoang mang như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, chỉ biết rướn cổ lên nhìn, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy một người mặc áo khoác màu xám đang khom lưng, cúi đầu đi vào.
 
Cách bức bình phong tiên hạc, cô không nhìn rõ gương mặt người nọ, chỉ có thể phán đoán từ bóng dáng mơ hồ của người này. Đối phương có vóc dáng trung bình, tuổi không lớn không nhỏ, có lẽ là một người đàn ông vừa bước vào tuổi trung niên.
 
Ân Tô Tô rất hoang mang, cô quay sang nhìn Phí Nghi Châu, dùng ánh mắt hỏi anh: Đây là ai vậy?
 
Phí Nghi Châu nhận được tín hiệu từ ánh mắt của người bên cạnh thì cũng liếc nhìn sang, nhưng vẫn không nói gì. Một lát sau, ngón trỏ thon dài của người đàn ông khẽ cong lên rồi gõ nhẹ hai cái lên thành ghế, tạo ra hai âm thanh nho nhỏ mà bức bối.
 
Trợ lý Hà lạnh giọng nói: "Nói hết những gì anh đã làm và những gì anh biết ra đi."
 
"... Ờ, được."
 
Người đàn ông trung niên này không biết thân phận của Hà Kiến Cần, càng không biết thân phận của người ở sau bình phong thế nào, chỉ cảm thấy không khí lạnh lẽo bao trùm quanh người mình, áp bức mạnh mẽ khiến anh ta không thở nổi. Người đàn ông nuốt nước bọt, đôi mắt ti hí như đậu xanh lén lút ngước lên, liếc nhìn bình phong.
 
Những chú hạc nghịch nước sinh động như thật trên bức bình phong là hàng thêu Tô Châu được thêu thuần thủ công, đường châm tinh xảo, cảnh vật đằng sau mơ hồ không rõ, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng dáng lờ mờ đằng sau.
 
Hà Kiến Cần đột nhiên lên tiếng một lần nữa, tuy vẫn mang ý cười nhưng giọng điệu lại lạnh hơn vài phần: "Thầy Từ đã làm phóng viên trong giới giải trí nửa đời người, chắc không cần tôi dạy anh những quy tắc cần hiểu chứ?"
 
Nghe vậy, Từ Phúc Sơn giật mình, vội vàng cúi đầu xuống thật thấp không dám nhìn lung tung nữa, ông ta lắp bắp nói: "Tôi là người đã chụp ảnh của Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời. Các anh cũng biết đấy, chúng tôi làm chó săn cũng chỉ kiếm tiền từ mấy thứ này thôi. Lúc đầu, tôi chỉ muốn chụp ít ảnh của Khúc Nhạn Thời để đòi tiền từ ekip của anh ta chứ không hề muốn tạo scandal về trên người Ân Tô Tô. Nhưng sau đó có một người đến tìm chúng tôi, cho tiền để chúng tôi tuồn mấy tài liệu đó ra, còn tiết lộ danh tính của Ân Tô Tô nên tôi mới..."
 
Hà Kiến Cần: "Người đó là ai, nói rõ ra đi."
 
Từ Phúc Sơn có vẻ rất khó xử, ông ta cúi gằm mặt xuống, một lúc lâu sau mới nở nụ cười ngượng ngùng, ấp úng nói: "Sếp lớn à, trong ngành có quy tắc riêng, tôi đã nhận tiền của người ta rồi thì không thể tiết lộ thân phận của người ta ra được."
 
Hà Kiến Cần: "Ông không nói cũng được, có điều từ giờ về sau sợ rằng ông cũng không thể tiếp tục làm việc ở thủ đô được nữa."
 
"Đừng đừng đừng! Đừng trở mặt như vậy mà, cũng không phải không thể nói..." Từ Phúc Sơn cực kì tinh ranh, ông ta đã nhìn ra anh chàng trước mặt và ông chủ sau lưng đều không phải người lương thiện gì, thế là chỉ nháy mắt đã phản chiến. Ông ta nhìn xung quanh một lượt rồi hạ giọng nói: "Người đó cũng là người trong giới, hiện đang rất nổi tiếng, năm ngoái đạt được ba giải thưởng Nữ diễn phim điện ảnh xuất sắc nhất, tên chỉ có hai chữ. Nói đến đây thì chắc các anh cũng biết là ai rồi chứ?"
 
Ân Tô Tô mím môi thật chặt.
 
Quả nhiên.
 
Không khác phán đoán của cô lắm, đúng là Tần Viện giở trò sau lưng.
 
Từ Phúc Sơn nói xong thì nở nụ cười chân chó, xích lại gần Hà Kiến Cần vài bước rồi khẽ nói: "Sếp lớn ơi, tôi đã nói hết những gì mình biết rồi, có thể cho tôi đi chưa?"
 
Hà Kiến Cần không nói gì, ánh mắt liếc nhìn ra sau bình phong như xin chỉ thị.
 
Nhận ra ánh mắt của Hà Kiến Cần, Ân Tô Tô không khỏi nhìn sang bên cạnh.
 
Vẻ mặt của Phí Nghi Châu vẫn như bình thường, âm trầm khó đoán.
 
Ân Tô Tô do dự nửa giây mới giơ tay khẽ giật giật ống tay áo anh rồi nghiêng người, khẽ nhắc nhở: "Trợ lý Hà đang chờ anh nói kìa."
 
Phí Nghi Châu liếc nhìn Ân Tô Tô: "Em thử nói xem?"
 
Ân Tô Tô sửng sốt: "Tôi nói gì cơ?"
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu rơi thẳng vào mắt cô, giọng điệu vẫn bình thản như cũ: "Em muốn xử lý những người này thế nào?"
 
"..." Từ Phúc Sơn ở bên kia bình phong nghe thấy cuộc đối thoại này thì vô cùng sợ hãi, sắc mặt tái mét. Hai chân ông ta mềm nhũn, vội vàng nói chuyện, giọng nói nghẹn ngào, không ngừng xin lỗi rồi cầu xin tha thứ: "Tôi sai rồi! Các sếp lớn! Tôi sai thật rồi! Tôi chỉ là một phóng viên nhỏ không quyền không thế, chẳng qua chỉ kiếm ít tiền sống qua ngày thôi mà. Tôi xin thề, tôi không hề có ý muốn hại ai đâu! Cầu xin các anh đại nhân lại lượng tha cho kẻ tiểu nhân này, tha cho tôi đi, tha cho tôi đi mà!"
 
Nghe mấy lời cầu xin này, Ân Tô Tô cảm thấy rất khó chịu, bực bội nhíu mày, cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, ông ta chỉ nhận tiền làm việc thôi, thả ông ta đi đi."
 
Hà Kiến Cần đứng ngoài bình phong lẳng lặng chờ một lát, không đợi được ông chủ đưa ra ý kiến gì thì chỉ lườm Từ Phúc Sơn một cái, cũng lười nói nhiều với người này nên chỉ liếc mắt ra hiệu đuổi người đi.
 
"Cảm ơn các sếp! Cảm ơn!" Từ Phúc Sơn thở phào nhẹ nhõm, ông ta không dám chậm chạp nữa, vội vàng vọt ra ngoài nhanh như chớp.
 
Phía sau bức bình phòng, Hà Kiến Cần cung kính nói: "Sếp, tôi sẽ đợi anh ở ngoài cửa."
 
"Ừm."
 
Được cấp trên trực tiếp đồng ý, trợ lý Hà đi ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa lại.
 
Trong phòng chỉ còn lại hai người Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu.
 
Đôi mi đen nhánh, dày rậm của Ân Tô Tô rũ xuống thật thấp, hai đầu mày nhíu lại như có điều suy nghĩ, cũng không biết cô đang nghĩ gì.
 
Phí Nghi Châu bưng chén trà trên bàn lên, đưa đến bên môi, khẽ nhấp một ngụm rồi hờ hững nói: "Đang nghĩ gì vậy?"
 
Ân Tô Tô đang đắm chìm trong suy nghĩ, nghe anh hỏi thì mới ngẩng đầu lên nhìn anh: "Tôi thì có thể nghĩ gì chứ?"
 
Phí Nghi Châu vuốt ve chén trà bằng bạch ngọc trong tay, ngón tay thon dài trắng nõn đan xen với màu trắng của cái chén toát ra một luồng khí lạnh. Anh liếc nhìn cô gái trẻ đang ngồi bên cạnh, chậm rãi nói: "Tần Viện, hình như là cái tên này?"
 
Ân Tô Tô kinh ngạc: "Anh biết Tần Viện sao?"
 
Vừa nói xong cô mới chợt phản ứng lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui