Tần Viện là một trong những ngôi sao nổi tiếng nhất trong giới giải trí hiện nay, khắp phố lớn ngõ nhỏ trong thủ đô này đều có thể nhìn thấy biển quảng cáo của cô ta, Phí Nghi Châu biết cô ta cũng là chuyện bình thường.
Nhưng câu trả lời của cậu cả Phí lại khiến Ân Tô Tô rất bất ngờ.
Phí Nghi Châu nói: "Còn nhớ người tung tin đồn em bắt nạt trong đoàn làm phim lên hot search lần trước không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ừm, vẫn nhớ." Ân Tô Tô gật đầu: "Sao vậy?"
Phí Nghi Châu: "Lúc giúp em xử lý chuyện đó, tôi đã nhờ Hà Kiến Cần điều tra rồi, hình như chuyện đó cũng có liên quan đến cái tên này. Chẳng qua lúc đó không có nhân chứng vật chứng xác thực nên tôi không thể điều tra đến cùng."
Khuôn mặt trắng nõn của Ân Tô Tô xuất hiện vẻ trang nghiêm, trầm ngâm một lát mới nói: "Thật ra lúc đó tôi và quản lý cũng đoán được rồi. Tần Viện và tôi có chút khúc mắc, với dạo trước còn cùng cạnh tranh vai nữ chính của phim [Phàm Độ]. Thù mới thêm hận cũ, cô ta ngáng chân tôi là chuyện bình thường."
Phí Nghi Châu: "Biết kẻ chủ mưu đằng sau mà em không có ý kiến gì sao?"
Ân Tô Tô: "Ví dụ như mở họp báo vạch trần hành vi của Tần Viện?"
Phí Nghi Châu nhướng mày, không có ý kiến gì.
Ân Tô Tô bật cười, nụ cười mang theo mấy phần chế nhạo: "Anh Phí, anh không phải người trong giới giải trí nên không rõ quy tắc ngầm trong ngành của chúng tôi. Tần Viện là Tam Kim Ảnh hậu, được tất cả các đạo diễn săn đón, có mấy chục triệu người hâm mộ. Anh có biết tại sao tôi không chủ động lên tiếng thanh minh hai sự việc này không? Bởi vì trong cái thời đại ba người thành cọp, người nhiều miệng nhiều có thể nói ra vàng thì càng nói nhiều càng sai nhiều. Khi hầu hết mọi người đã có thành kiến với mình, cho rằng mình có tội thì anh sẽ thành tội phạm, dẫn đến tất cả những hành động sau đó sẽ chỉ thành càng tô càng đen thôi. Với vị trí hiện tại của tôi, khiêu chiến với đối thủ có thực lực mạnh hơn mình quá nhiều trong khi không có chứng cứ xác thực sẽ chỉ tự chuốc lấy nhục."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Có lẽ anh cảm thấy lời nói của tên chó săn vừa rồi chính là chứng cứ nhưng Tần Viên có duyên người qua đường rất tốt, sau lưng lại có chỗ dựa, cô ta có rất nhiều cơ hội phản kích lại nhiều lắm. Chiến lược quan hệ công chúng thông minh nhất không chỉ có thể khiến người ta nghe sai nhìn lộn mà còn có thể đổi trắng thay đen. Nếu không có chứng cứ xác thực, một số người sẽ chỉ tin vào điều mà mình tin tưởng, đa số mọi người thì chẳng quan tâm sự thật mà chỉ quan tâm cái scandal này có thú vị không? Cái chủ đề bàn tán này có sức nóng hay không?"
"Không phải không đáp trả mà là tôi biết rõ ràng mình tạm thời không có tư cách đó."
Ân Tô Tô nói thật hoàn toàn.
Trong cái giới này, chưa bao giờ có sự công bằng đúng nghĩa, ai nổi, ai có tiếng, ai có quyền thì người đó là công bằng.
Biết Tần Viện giở trò sau lưng thì sao? Ân Tô Tô đã sống ở đáy của Kim Tự Tháp lâu như vậy, cô biết rõ người bên trên chỉ dậm chân một cái cũng đủ khiến người dưới sứt đầu mẻ trán. Với kinh nghiệm và quan hệ của Tần Viện, cô ta có vô số cơ hội chà đạp cô.
Thế nên cô hiểu rất rõ, dù biết Tần Viện giở trò xấu xa sau lưng thì cô cũng không thể vạch mặt chị tiền bối lão làng này được, thậm chí lúc nào gặp nhau còn phải chào một câu: "Chị Viện."
Cô vừa dứt lời, căn phòng nhất thời rơi vào im lặng.
Lát sau, chỉ nghe thấy một tiếng "cạch" vang lên, Phí Nghi Châu hơi nghiêng người đặt chén trà bằng bạch ngọc trong tay xuống mặt bàn.
"Không có tư cách?" Phí Nghi Châu lặp lại những lời cuối cùng trong câu nói của cô, còn chép miệng nghiền ngẫm.
Ân Tô Tô quay sang nhìn anh.
"Cô Ân, bây giờ em là vợ sắp cưới của tôi, chỉ cần bước thêm nửa bước nữa là đã vào cửa lớn nhà họ Phí rồi." Phí Nghi Châu ngước mắt lên nhìn cô, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai: "Thì ra người của tôi còn chưa đủ tư cách đáp trả một Ảnh hậu."
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Ân Tô Tô, một dự cảm không tốt dâng lên trong lòng: "Anh muốn làm gì?"
Phí Nghi Châu không trả lời cô, anh chỉ rũ mắt chỉnh lại cái cúc áo bằng kim cương ở cổ tay rồi đứng dậy, gỡ áo vest trên giá áo bên cạnh xuống rồi tiện tay vắt lên cánh tay, sau đó xoay người đi ra ngoài cửa.
Ân Tô Tô thấy vậy thì vội vàng đuổi theo, dang hai tay chắn trước mặt anh, lo lắng hỏi: "Anh định đi đâu thế? Chẳng lẽ anh định đi tìm Tần Viện sao?"
Phí Nghi Châu tỏ vẻ thờ ơ lạnh nhạt, cũng không trả lời cô.
Ân Tô Tô hiểu sự im lặng của anh là thừa nhận nên nhíu chặt mày, nghiêm nghị nói: "Anh Phí, giữa tôi và Tần Viện có khúc mắc thì cũng là chuyện của tôi. Nếu tôi không chịu thiệt được thì sẽ ra mặt giải quyết, đến lúc nên đi tính sổ với cô ta thì nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu cả đời này tôi chỉ là một nghệ sĩ bất tài, dù anh có cho bao nhiêu cơ hội cũng không nổi thì đó là số của tôi. Tôi nhất định sẽ thẳng lưng đón nhận."
Phí Nghi Châu vẫn không nói gì.
Ân Tô Tô lại càng lo lắng, không khỏi cao giọng: "Đừng quên anh đã đồng ý với tôi sẽ không để người không liên quan biết quan hệ của chúng ta, anh không thể ra mặt tìm Tần Viện được!"
Nếu như Thái tử gia này tức giận lao thẳng đi tìm Tần Viện thì có nghĩa mối quan hệ của bọn họ sẽ bị bại lộ trước mặt bàn dân thiên hạ. Đến lúc đó, sẽ có đủ loại tin đồn được lan truyền đến tai ba mẹ cô, thế thì cô phải giải thích thế nào đây? Phải giải thích thế nào cho rõ ràng?
Nói thật với ba mẹ là cô và Phí Nghi Châu kết hôn giả?
Một người là vì đối phó với người lớn còn một người muốn đổi lấy cơ hội thăng tiến?
Trời ơi! Chỉ mới nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi!
Chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi mà trong đầu Ân Tô Tô đã có vô số suy nghĩ ngổn ngang. Lúc cô đang sốt hết cả ruột gan thì Thái tử gia trước mặt nhìn cô rồi lạnh nhạt cất lời vàng ngọc.
"Trong những gì tôi được học, chưa từng có chuyện nén giận như vậy." Phí Nghi Châu nói: "Nhưng chỉ là một Ảnh hậu còn chưa đủ trình để tôi đích thân ra mặt."
"Anh không đi tìm Tần Viện hả?" Giờ Ân Tô Tô mới nhận ra mình đã sợ bóng sợ gió một phen, thế là thở phào một hơi, sau đó cảm thấy mình ngốc nghếch đến mức nực cười.
Đúng vậy!
Anh là một nhân vật thế nào chứ? Dù muốn động đến Tần Viện thì cũng sẽ sai người khác đi làm thay, sao có thể tức giận vọt thẳng đến trước mặt cô ta đối chất, tính sổ vì hành động của cô ta được? Tức giận vì người đẹp sao? Là cô đã quá đề cao bản thân rồi, nghĩ nhiều quá.
Ân Tô Tô bối rối hỏi: "Anh đột nhiên đứng lên mà chẳng nói năng gì, thế định đi đâu vậy?"
Phí Nghi Châu trả lời: "Cửa hàng sườn xám."
"..."
"Ba tiếng trước, cửa hàng sườn xám gọi điện cho Hà Kiến Cần, báo là đã làm xong mấy bộ sườn xám đặt lần trước rồi nên muốn tôi đưa em đến thử." Rõ ràng Phí Nghi Châu không muốn nói nhiều với cô về người không liên quan nữa, cũng không muốn tiếp tục cái chủ đề mất hứng kia, thế là lại khôi phục dáng vẻ kiêu ngạo thường ngày.
Anh uể oải nhìn cô, một tay đút vào túi quần, một tay làm ra tư thế "mời" một cách lịch sự: "Ưu tiên phụ nữ, đi thôi, quý cô có trí tưởng tượng quá phong phú."
Ông chủ lớn đã nói rồi thì Ân Tô Tô tất nhiên không thể từ chối được.
Tuy trong lòng đang có vô số suy nghĩ nhưng cô chỉ có thể tạm gác lại, gật đầu rồi lo sợ đi theo.
Biết cậu cả nhà họ Phí muốn dẫn bạn gái đến, cửa hàng sườn xám đã đóng xửa từ một giờ trước, chờ đợi khách quý ghé thăm.
Lúc Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu đi vào cửa hàng, bậc thầy sườn xám La Khải Sơn mỉm cười bước lên tiếp đón, còn trưng bày một giá sườn xám mẫu trước mặt hai người.
La Khải Sơn nói:: "Cô Ân, đây là những bộ sườn xám lần trước cô đặt may."
Mấy bộ sườn xám này vốn làm theo số đo của Ân Tô Tô nhưng mới chỉ trưng bày trên người ma nơ canh cũng như thể mang theo sức sống, trông vô cùng quyến rũ.
Ân Tô Tô hơi kinh ngạc, hỏi: "Mới đó mà đã làm xong rồi sao?"
"Cô và anh Phí là khách quý của khách quý, vì không muốn hai vị chờ lâu nên thầy La đã thức ngày thức đêm để may cho hai vị đấy ạ." Cô trợ lý trẻ tuổi cười nói: "Cô Ân, mời cô đi thử ạ."
Ân Tô Tô gật đầu, nhận lấy bộ sườn xám, chợt nghĩ tới điều gì đó, lại nói: "Đúng rồi, còn cả vạt của anh Phí..."
"Cũng làm xong rồi." La Khải Sơn lấy một cái hộp gỗ gụ dài, thiết kế tinh xảo bên trái kệ trưng bày rồi mở ra trước mặt Ân Tô Tô.
Ân Tô Tô mỉm cười, nói một câu: "Ông vất vả rồi", sau đó một mình đi vào phòng thay đồ bên trong để thay sườn xám.
Khóa kéo đằng sau lưng hơi thấp, Ân Tô Tô cố duỗi hai tay ra sau nhưng mãi không với tới, cuối cùng đành phải xin giúp đỡ từ cô trợ lý bên ngoài: "Xin chào, tôi không kéo được khóa sau lưng, có thể làm phiền cô kéo giúp tôi không?"
Cô nói xong cũng không nghe thấy ai đáp lại.
Chỉ nghe thấy tiếng khóa cửa được mở ra, có người chậm rãi đi vào.
"Làm phiền..." Ân Tô Tô quay lưng về phía cửa phòng thay đồ nên không nhìn thấy người nọ là ai, chỉ áy náy nói: "Làm phiền cô."
Người sau lưng vẫn không nói gì.
Một lát sau, cô cảm nhận được hai bàn tay.
Một bàn tay nhẹ nhàng đỡ lấy eo cô, một tay khác thì cầm lấy cái khóa kéo ở sau lưng rồi từ từ kéo lên.
"..." Ân Tô Tô sửng sốt.
Bàn tay đang đỡ lấy eo cô rộng rãi mạnh mẽ, lòng bàn tay nóng rực, hoàn toàn không giống tay con gái?
Khi khóa kéo được kéo lên, vải vóc thắt chặt lại, đường cong hoàn mỹ ở eo và mông của Ân Tô Tô được phác họa một cách sống động, phát huy hết sức quyến rũ của nó. Eo thon, mông tròn đầy đặn như hai quả đào mật mọng nước.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc mà trầm thấp ở sau lưng...
Lúc này Ân Tô Tô mới phản ứng lại, cô hoảng hốt, vội vàng quay ngoắt lại, đôi mắt kinh hãi trợn to, vừa hay chạm vào đôi mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông.
"Anh Phí?" Ân Tô Tô sợ đến mức sắp lạc giọng: "Sao lại là anh?"
Phí Nghi Châu bình tĩnh nói: "Tôi đang thử cà vạt ở ngoài, nghe thấy em gọi người giúp nên mới vào."
Mặt Ân Tô Tô đỏ rần rần, tức giận chất vấn: "Thế cô trợ lý kia đâu?"
Phí Nghi Châu vô cùng bình tĩnh đáp: "Không biết."
Ân Tô Tô: "..."
Anh vừa kéo khóa cho cô, thế chẳng phải cô đã bị nhìn thấy hết đằng sau rồi sao?
Cái đồ... Lưu manh!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Ân Tô Tô bực bội đến độ quên cả duy trì hình tượng thục nữ, thế là giơ tay lên siết chặt cà vạt của anh cho hả giận: "Dù cô trợ lý kia không ở đây thì anh cũng có thể tìm một cô gái đến mà?"
Phí Nghi Châu càng bình tĩnh hơn: "Em sắp trở thành vợ của tôi rồi, tôi kéo cái khóa cho em thì có vấn đề gì?"
"..." Tức chết mất! Nhưng không cãi lại được!
Nửa phút sau, Ân Tô Tô đỏ mặt chỉnh xong sườn xám rồi đi ra khỏi phòng thay quần áo. Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Thái tử gia trầm ổn, đàng hoàng nào đó vừa chơi trò lưu manh xong cũng đi ra.
Ánh mắt của Ân Tô Tô vô thức dõi theo người đàn ông này.
Trông thấy anh đứng cách cô vài bước, hai tay đang cài cúc áo vest, tuần tự từ dưới lên trên, không nhanh không chậm, gương mặt lạnh lùng, đẹp trai không có chút cảm xúc, đường cong từ cằm xuống hầu kết gọn gàng mà sắc bén.
Chỉ là hành động cài cúc áo, chỉ đứng im ở chỗ kia thôi nhưng cũng là một cảnh đẹp.
Ân Tô Tô nhìn đến thất thần, ánh mắt thuận theo khớp xương ngón tay thon dài nhìn lên trên, lúc này mới để ý thấy cái cà vạt trông giống với bộ sườn xám của cô hơi lệch.
Chắc là bị cô kéo nên mới chệch đi.
"..." Hơi nóng đột nhiên bốc lên từ sau tai, mặt cô đỏ bừng. Ân Tô Tô nghĩ đến điều gì đó, thế là vội vàng ho một tiếng rồi quay sang chỗ khác, tốt bụng nhắc nhở: "Cà vạt của anh hơi lệch kìa."
Nghe vậy, động tác của Phí Nghi Châu hơi khựng lại, sau đó khẽ nói: "Tôi không nhìn thấy."
Ngón trỏ của Ân Tô Tô hơi cuộn lại, lặng lẽ cào vào lòng bàn tay.
Ánh mắt vô tư của Phí Nghi Châu rơi vào người cô, anh lại nói: "Làm phiền."
Giúp anh sửa cà vạt chỉ là một việc tiện tay thôi.
Ân Tô Tô sẵn sàng giúp đỡ, cô mím môi, hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy bước đến trước mặt Phí Nghi Châu.
Khoảng cách giữa hai người dần dần rút ngắn, mùi hương mát lạnh bay bổng trong không khí càng nồng đậm hơn.
Nhịp tim của Ân Tô Tô nhanh như sấm, sự bồn chồn đập vào màng nhĩ, cô vô thức nín thở, hai bàn tay nhỏ nhắn chậm rãi giơ lên cũng run run theo, cuối cùng cũng nắm được cà vạt của người đàn ông.
Chất lụa mát lạnh, chiếc cà vạt màu đậm nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay mềm mại, mịn màng của cô.
Hơi thở thơm mát của người đàn ông thổi qua, không biết vô tình hay cố ý mà lại nhẹ nhàng vuốt ve mấy lọn tóc trên trán cô.
Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng lại dài dằng dặc như đã qua mấy thế kỷ.
Sau khi chỉnh chiếc cà vạt nghiêng lệch về vị trí ngay ngắn, Ân Tô Tô hơi thả lỏng, chuẩn bị lùi lại nhưng đúng lúc này, một cánh tay dài, mạnh mẽ vòng qua sau lưng cô, ngăn chặn đường lui của cô.
"..." Ân Tô Tô giật mình, ngước mắt lên nhìn.
"Vẫn sợ tôi vậy sao?" Đôi mắt màu trà nhạt của Phí Nghi Châu tối đi, nhìn thẳng vào mắt cô, cất giọng dịu dàng.
Ân Tô Tô nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời ngay, hai tay vô thức níu lấy cánh tay anh, định vùng ra.
"Không cho tránh." Phí Nghi Châu siết chặt cánh tay, trầm giọng nói ra ba chữ.
Ân Tô Tô chợt cứng đờ.
"Để em nhanh chóng làm quen với tôi, từ hôm nay trở đi, ngày nào chúng ta cũng phải tiếp xúc cơ thể ở một mức độ nhất định." Phí Nghi Châu nói, tay phải siết chặt người cô, tay trái chậm rãi quấn lên vòng eo thon gọn được bọc trong chiếc sườn xám đó: "Từ dễ đến khó, bắt đầu từ những hành động tiếp xúc cơ bản, em thấy sao?"
Ân Tô Tô: "..."