Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Khi Phí Nghi Châu ôm Ân Tô Tô vào lòng, cô trợn tròn mắt ngạc nhiên, ngay cả nhịp thở cũng trở nên rối loạn.
 
Khu vực thử đồ sáng sủa của cửa hàng sườn xám chỉ cách phòng chờ có vài mét mà thôi, thậm chí giữa hai khu vực còn không có lấy một cánh cửa nào, tiếng người trò chuyện với nhau truyền đến một cách vô cùng rõ ràng.
 
Bên ngoài không chỉ có trợ lý Hà và A Sinh, mà còn có cả vài nhân viên trong tiệm sườn xám nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Tô Tô chưa từng nghĩ rằng anh sẽ động tay động chân gì với cô ở chỗ này.
 
“Bên ngoài có nhiều người lắm.” Đôi má Ân Tô Tô ửng hồng, cô lo lắng sẽ có người đi đến đây nên trừng mắt nhìn anh, nhắc nhở: “Anh đừng làm như thế.”
 
Vùng eo của cô rất nhạy cảm, chỉ cần bàn tay của người đàn ông kia chạm vào một cái là đã đủ để khiến toàn thân cô nóng bừng lên như có lửa đốt rồi.
 
Phí Nghi Châu không buông tay ra, anh cúi xuống gần sát bên tai cô, nói nhỏ: “Nếu em biết bên ngoài có rất nhiều người thì đừng phát ra tiếng động.”
 
Luồng hơi thở mát lạnh nhẹ phả lên gáy cô, Ân Tô Tô thấy ngưa ngứa nên quay đầu né tránh, rồi cũng xấu hổ mà nói thật nhỏ: “Anh Phí, xin anh hãy tự trọng.”
 
“Một người đàn ông ôm vợ sắp cưới của mình mà cũng bị coi là không tự trọng ư?” Phí Nghi Châu phì cười: “Cô Ân, xin em chuyên nghiệp lên.”
 
Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ rần, cô bị một câu “chuyên nghiệp” của anh làm nghẹn họng không biết nói gì, phải vài giây sau cô mới có thể ậm ừ mà nói: “Nhưng mà ông nội của anh đâu có ở đây, chúng ta làm thế này để cho ai xem.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi tay của Phí Nghi Châu càng siết chặt hơn một chút, anh đáp lại với giọng bình tĩnh: “Trước khi quay phim thì diễn viên đều phải diễn thử vài lần, nếu dưới sân khấu không luyện tập nhiều thì sao có thể tỏa sáng trên sân khấu được. Ông nội và ba mẹ của tôi đâu phải là người dễ dàng bị lừa như thế.”
 
Lúc này Ân Tô Tô không còn cách nào khác, cô chỉ đành phải ngoan ngoãn đờ người ra “luyện tập ôm nhau” với anh.
 
Mấy giây sau.
 
Một giọng nói bỗng vang lên trên đầu cô: “Tay ôm vào eo tôi này.”
 
Ân Tô Tô hơi mê mang, không hiểu được ý nghĩa của câu nói lúc nãy, cô hơi ngước mắt nhìn lên: “Hửm?”
 
Hàng mi dài của Phí Nghi Châu hơi rũ xuống, đôi mắt anh thâm trầm, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh như thường: “Ôm nhau là phải có qua có lại. Tôi ôm em, thì em cũng phải ôm tôi.” 
 
Nghe anh nói thế, Ân Tô Tô trợn tròn mắt, trái tim trong lồng ngực cũng đột nhiên đập thình thịch.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô thật gần, giọng anh khẽ như gió: “Khó lắm sao?”
 
“Không, không khó chút nào.” Ân Tô Tô nói lắp, cô trả lời một cách lúng túng: “Chỉ là chúng ta cũng chưa thân quen với nhau lắm, thế mà lại đột nhiên trở nên thân mật như thế này, khiến tôi cảm thấy có gì đó không được tự nhiên.”
 
Phí Nghi Châu nhướng mày: “Em có thể coi tôi như là một người đồng nghiệp đang diễn chung với em.”
 
Ân Tô Tô hơi cắn môi.
 
Cô nghĩ thầm, việc này chẳng hề giống với diễn xuất. Khi đóng phim thì có một đống người đứng xung quanh cô, người quay phim, người thu thanh, người phụ trách ánh sáng, rồi còn có người dặm lại trang điểm cho cô nữa. Ân Tô Tô biết rõ đây là công việc của mình, cho nên dù phân cảnh có yêu cầu phải thân mật đến thế nào thì cô cũng có thể dùng trạng thái tốt nhất của mình để hoàn thành cảnh quay chỉ trong phút chốc.

 
Đâu giống như bây giờ.
 
Cô bị anh giam giữ một cách ngang ngược trong một góc phòng, tay chạm tay, chân kề chân, gần gũi vô cùng. Tình cảnh này nào có khác gì việc yêu đương vụng trộm dưới ánh trăng vằng vặc đâu?
 
Ân Tô Tô nghĩ vẩn nghĩ vơ một lúc rồi âm thầm hít một hơi thật sâu, cô đưa đôi tay của mình lên, một cách từ từ, nhẹ nhàng cùng với vô vàn dũng khí, cô vòng cánh tay mình quanh hông của Phí Nghi Châu.
 
Để lên hình đẹp, các nghệ sĩ trong giới giải trí dù có là nam hay nữ thì cũng đều gầy như chỉ còn da bọc xương. Khi quay phim hoặc các chương trình giải trí, Ân Tô Tô đã từng hợp tác với rất nhiều diễn viên nam, cho nên cô cũng đã từng ôm rất nhiều vòng eo thon thả, mỏng manh.
 
Nhưng Phí Nghi Châu khác hoàn toàn với họ.
 
Vòng eo của Thái tử gia hẹp nhưng không mỏng. Cho dù có cách một lớp quần áo thì cô vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng những thớ cơ cứng cáp, mạnh mẽ, đầy sức bật bên dưới.
 
Chẳng phải nói cũng biết, sờ lên rất thích.
 
Ân Tô Tô vừa suy nghĩ linh tinh như thế trong đầu, vừa đặt hai tay mình lên vị trí ngang lưng của Phí Nghi Châu. Cô thấy vừa lòng khi sờ lên vòng eo tuyệt vời này, rồi ma đưa lối quỷ dẫn đường làm sao đó, cô không kìm được mà lén lút sờ nhẹ thêm cái nữa. 
 
Phí Nghi Châu vốn đang nhắm mắt, đặt cằm lên đầu cô, dùng mọi lý trí để kìm nén những cảm xúc trong lòng, bỗng nhiên anh cảm thấy đôi tay mềm mại nhỏ bé của cô đang sờ nhẹ lên sau eo mình. Một cái, rồi lại thêm cái nữa, những cái chạm nhẹ đó mang đến cảm giác ngứa ngáy khó tả.
 
Khi tay cô sờ lên lần thứ ba, hơi thở của Phí Nghi Châu trở nên nặng nề hơn hẳn, cuối cùng anh không thể kìm được nữa.
 
Anh giơ tay nhẹ nhàng vỗ lên đầu cô, trong giọng nói mang theo cảnh cáo, tiếng nói trầm khàn vô cùng nguy hiểm: “Sờ nữa thì không chỉ là “luyện tập ôm nhau” thôi đâu đấy.”
 
Lời uy hiếp này rất hữu hiệu, cô gái trẻ tuổi bị dọa sợ, cô đứng đắn hẳn lên, đôi tay cũng ngoan ngoãn vòng quanh thắt lưng anh, không dám lần mò xa hơn nữa.
 
Cứ thế, hai người, một người áo vest lịch lãm, một người sườn xám tao nhã, họ yên lặng ôm lấy nhau. Người đẹp như cảnh, cảnh lại tôn người, hình ảnh vô cùng ấm áp.
 
Khi học trò kiêm trợ lý của La Khải Sơn đi vào phòng thử đồ thì bị cảnh tượng này đập vào mắt.
 
Cô trợ lý biết mình không nên đến vào lúc này, cho nên không dám ra tiếng quấy rầy, cô ấy định rón rén đi lùi ra ngoài.
 
Nhưng Ân Tô Tô đã liếc thấy bóng dáng của cọng rơm cứu mạng là cô ấy rồi, cô vội vàng gọi với lại: “Cô trợ lý!” 
 
Cô trợ lý dừng lại, cô ấy quay người lại nhìn với vẻ lúng túng rồi mỉm cười: “Tôi xin lỗi, đã quấy rầy hai người rồi.”
 
Có người thứ ba ở đây, Ân Tô Tô cuối cùng cũng được giải thoát khỏi vòng tay kiên cố của Thái tử gia như mong muốn.
 
Cô thở phào nhẹ nhõm trong lòng, sau đó bước đi trên đôi giày cao gót như bay. Khi tới trước mặt cô trợ lý, cô bịa một cái cớ: “Bộ áo này rất vừa người tôi, chỉ là hình như cổ áo hơi chật một chút, tôi có thể nhờ mọi người xem giúp tôi chỗ này được không?”
 
Ân Tô Tô vừa nói vừa kéo cô trợ lý ra khỏi khu vực thử đồ.
 
Cô trợ lý quan sát cô từ đầu đến chân, trong lòng cô ấy không kìm được mà cảm thán một câu: Thảo nào ai cũng nói là diễn viên nữ vực dậy cả mảng giải trí trong nước.
 
Đẹp quá đi mất.
 

Cho dù không nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ này mà chỉ nhìn tư thái thanh tao, đường cong hấp dẫn đến làn da trắng hồng này của Ân Tô Tô, thì ai cũng phải tấm tắc khen đây quả đúng là một mỹ nhân thời Trung Hoa dân quốc bước ra trong phim “Hoa Dạng Niên Hoa”* vậy.
 
*“Hoa Dạng Niên Hoa”: Một phim rất nổi tiếng của Vương Gia Vệ.
 
Cô trợ lý không rời mắt được khỏi cô, phải mấy giây sau cô ấy mới có thể hồi hồn, sau đó quay lại nói với La Khải Sơn rằng: “Thầy ơi, cô Ân nói là cổ áo của cô ấy có hơi chật.”
 
“Thế ư.” La Khải Sơn ngạc nhiên lẩm bẩm, ông ấy bước đến gần xem.
 
Ân Tô Tô cố gắng bình tĩnh, không nhúc nhích.
 
Chỉ trong giây lát, La Khải Sơn mỉm cười, ông ấy nói: “Số đo cổ áo như thế này hẳn là vừa rồi. Nhưng nếu cô Ân cảm thấy khó chịu thì tôi cũng có thể sửa nới ra một chút.”
 
“Không cần.” Ân Tô Tô mỉm cười xua tay: “Vừa nãy lúc tôi mới mặc vào thì thấy không quen lắm, giờ tôi đã không còn thấy chật nữa rồi.”
 
La Khải Sơn mỉm cười: “Vậy thì tốt.”
 
Mấy người họ còn đang nói chuyện thì khu vực thử đồ vang lên những tiếng bước chân vững vàng.
 
Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn.
 
Phí Nghi Châu đút một tay vào trong túi quần một cách tùy tiện, anh bước đến một cách thong dong, nhàn nhã.
 
Đôi mắt của cô hơi sáng lên.
 
Khi nãy Ân Tô Tô không cẩn thận ngắm nghía, bây giờ cô mới nhìn anh kỹ hơn thì phát hiện ra rằng: Người đàn ông này đã thay đổi bộ quần áo vest để phù hợp với cà vạt mới. Trên người anh không còn là bộ mà anh đã mặc khi ăn tối nữa, mà là một bộ vest sọc dọc màu xanh da trời, được làm thủ công.
 
Trong trí nhớ của cô, các bộ vest của anh đa số đều mang theo phong cách trang trọng, màu sắc cũng toàn là màu tối, không có bộ nào màu nổi.
 
Nhưng điều khiến Ân Tô Tô phải kinh ngạc là anh mặc bộ vest kiểu dáng cổ điển với hoa văn sọc dọc hiện đại kia cũng không hề khiến người nhìn cảm thấy không hợp. Trái lại, bộ vest này còn khiến anh trông càng thêm phần cá tính và trẻ trung…
 
Ân Tô Tô bị chính những suy nghĩ của mình làm bật cười. Khuôn mặt cô giãn ra, đôi môi khẽ nhoẻn một nụ cười, cô rời mắt khỏi Phí Nghi Châu.
 
Phì.
 
Trẻ trung.
 
Sao cô có thể dùng hai chữ “trẻ trung” này khi nói về cậu cả nhà họ Phí cơ chứ, quả là không bình thường mà.
 
Cách đó không xa, Phí Nghi Châu cũng đang nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô không rời mắt. Cô vốn đã rất xinh đẹp, bây giờ còn mặc sườn xám nữa thì trông cô càng thêm phần quyến rũ, duyên dáng và mềm mại. Khi Ân Tô Tô cười như thế thì trông càng thêm mê đắm lòng người.
 
Anh chẳng biết cô đang cười gì, nhưng nụ cười của cô khiến anh cảm thấy vui vẻ.
 

Lúc này, La Khải Sơn đã bước lên vài bước, ông ấy cười, rồi nói với Phí Nghi Châu với đầy vẻ cung kính: “Anh Phí, anh thấy bộ sườn xám này của cô Ân thế nào? Nếu có chỗ nào cần sửa lại thì mong anh thẳng thắn nói ra.”
 
Phí Nghi Châu đến bên Ân Tô Tô, ngắm nhìn cô một lúc rồi anh hỏi với giọng nhẹ nhàng: “Em thấy bộ sườn xám này thế nào?”
 
Ân Tô Tô hơi ngạc nhiên, sau đó cô gật đầu với anh, dịu dàng trả lời, trông cực kỳ chuyên nghiệp: “Nó rất là đẹp.”
 
“Em thấy nó đẹp là được rồi.” Phí Nghi Châu nhoẻn cười, rồi anh liếc sang Hà Kiến Cần đang đứng bên cạnh một cái.
 
Trợ lý Hà nhận ra mật hiệu từ anh, anh ấy mỉm cười với La Khải Sơn, nói rất khách khí: “Cảm ơn ông La đã vất vả hỗ trợ, lát sau tôi sẽ chuyển nốt số tiền còn lại vào tài khoản công ty của ông.”
 
“Khó khăn lắm anh Phí mới lựa chọn tôi làm một bộ sườn xám cho cô Ân, đây mới là vinh hạnh của tôi, nào có vất vả.” La Khải Sơn cũng khách khí đáp lời, sau đó ông ấy chợt ngừng lại như nhớ ra gì đó, rồi hỏi Phí Nghi Châu: “Phải rồi, anh Phí, anh có hài lòng với chiếc cà vạt này không?”
 
Phí Nghi Châu mỉm cười, anh cầm bàn tay của Ân Tô Tô đang buông thõng bên người, nhẹ nhàng đặt nó vào lòng bàn tay mình ngắm nghía, không hề có chút ngại ngùng nào.
 
Bàn tay của Ân Tô Tô nhỏ bé, trắng trẻo, năm ngón tay thon thon, đặt trong lòng bàn tay rộng lớn của anh trông càng nhỏ nhắn, như là tay của búp bê vậy.
 
Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ hồng, cô ngại ngùng vì có rất nhiều người đang nhìn mình cho nên rụt tay về ngay, rồi cô cúi đầu không dám nhìn đi đâu cả, mặc kệ cảnh diễn người đàn ông này vừa ngẫu nhiên thêm cho cô.
 
Bỗng cô nghe thấy giọng nói ấm áp xen lẫn chút chiều chuộng của anh vang lên: “Cô Ân đích thân chọn màu và chất liệu của chiếc cà vạt này cho tôi mà, cho nên không có chỗ nào chê được cả. Sao tôi có thể không hài lòng.”
 
*
 
Trước khi rời đi, Ân Tô Tô ngỏ ý muốn thay bộ sườn xám trên người ra.
 
Cô trợ lý thấy cô dịu dàng bình dị thì mỉm cười nói đùa: “Cô mặc bộ sườn xám trông đẹp như thế này thì có khác gì quảng cáo sống cho cửa tiệm chúng tôi đâu, cô cứ mặc đi.”
 
Ân Tô Tô từ chối khéo lời đề nghị này, cô tiến vào phòng thay quần áo để đổi về bộ quần áo dài và đôi giày bốt của mình.
 
La Khải Sơn là bậc thầy về sườn xám tốt nhất trong số các bậc thầy, những bộ sườn xám được ông ấy làm ra không chỉ là một bộ quần áo bình thường, mà còn là một món thủ công mỹ nghệ với giá trị cực kỳ cao. Phí Nghi Châu đặt làm riêng bộ sườn xám này cho cô với mục đích là muốn cô mặc nó để gặp ông cụ Phí Dự Chân.
 
Thứ tuyệt đẹp như thế này đâu phải để mặc hàng ngày, sẽ làm giảm giá trị của nó, cho nên Ân Tô Tô không nỡ làm thế.
 
Ân Tô Tô đã tính toán sẵn trong lòng cả rồi.
 
Khi nào hợp đồng hôn nhân với cậu cả nhà họ Phí kết thúc thì cô sẽ đóng gói hết tất cả những món quà xa xỉ mà anh đưa rồi đăng bán những đồ đã qua sử dụng này trên trang web Cá Muối, đó cũng sẽ là một khoản thu nhập rất lớn.
 
Cô trợ lý nhận lấy chiếc sườn xám từ tay Ân Tô Tô, cẩn thận gói ghém kỹ lưỡng, rồi cất nó vào một túi quà đẹp đẽ có in hình tranh thủy mặc của riêng cửa tiệm.
 
Hà Kiến Cần cầm lấy túi rồi mỉm cười nói cảm ơn và tạm biệt cô trợ lý.
 
Khi bọn họ rời khỏi cửa tiệm sườn xám thì đã gần ba giờ chiều.
 
Ân Tô Tô ngồi trên ghế sau của chiếc Maybach, cô tiện tay lấy điện thoại di động ra xem thì bỗng có vài tin nhắn Wechat chưa đọc đập vào mắt cô.
 
Cô nhấn mở cái app có hình bong bóng chat màu xanh lá đó.
 
Tin nhắn chưa đọc đều là của nhóm chat “vườn ấp phú bà”.
 
Ân Tô Tô cảm thấy hơi khát nên cô với tay lấy một chai nước lọc trên giá, vặn mở nắp rồi vừa uống vừa trượt ngón tay xuống để đọc tin nhắn trong nhóm.
 
Lương Tĩnh: Người chị em @ Ân Tô Tô, em đã thương lượng xong với ê-kíp của Khúc Nhạn Thời rồi, nếu hết hot search, các từ khóa tìm kiếm cũng sẽ bị xóa sạch, thế thì mình cứ xử lý lạnh, hai bên không đăng bất cứ bài viết thanh minh gì cả nhé.
 

Lương Tĩnh: Nhận được thông tin chưa đó? Chị đừng làm cái gì đâu đấy rõ chưa!
 
Hứa Tiểu Phù: Giờ này chị Tô Tô chắc là vẫn còn đang ở với bố đường rồi, cho nên mới không nhìn điện thoại di động?
 
Lương Tĩnh: À, đúng rồi. Em quên mất.
 
Hứa Tiểu Phù: Sợ muốn chết. May mà bố đường thần thông quảng đại, nếu không thì chuyện này hẳn là sẽ có hậu quả vô cùng thảm thiết.
 
Hứa Tiểu Phù: Ôm ngực nôn ra máu.jpg
 
Lương Tĩnh: Ha ha, ai chẳng có chỗ dựa cơ chứ, muốn so bì sao.
 
Lương Tĩnh: Em nghĩ nếu xét xem chỗ dựa nào cứng nhất, thì cả Trung Quốc này cũng không ai có thể bằng được Thái tử gia nhà họ Phí được đâu!
 
Hứa Tiểu Phù: Không một ai! [Nắm tay] [Nắm tay]
 
Hứa Tiểu Phù: @ Tô Tô cực kỳ giàu có! Chị Tô Tô thấy có đúng không!
 
Ân Tô Tô nhìn nội dung cuộc trò chuyện thì dương dương tự đắc, cô không nghĩ gì nhiều mà lập tức gõ chữ để hùa theo.
 
Ân Tô Tô: Đúng vậy, ba Phí là cứng nhất, ba Phí cứng nhất vũ trụ.
 
Hứa Tiểu Phù: @-@ Ôi chị Tô Tô xong việc rồi kìa.
 
Lương Tĩnh: Trích dẫn “Đúng vậy, ba Phí là cứng nhất, ba Phí cứng nhất vũ trụ.” Trả lời: … Sao đang yên đang lành lại mười tám cộng thế?
  
Lương Tĩnh: @ Ân Tô Tô! (Cười gian xảo) Chẳng phải chính em nên tự tìm hiểu sâu sắc chuyện đó hơn sao?
 
Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn trong điện thoại di động, cô ngớ người, sau đó nheo mắt.
 
Tìm hiểu sâu sắc?
 
Sâu…
 
“Phụt!”
 
Ân Tô Tô hiểu ra ý ngầm trong tin nhắn của Lương Tĩnh, cô sặc phun cả ngụm nước vừa hớp trong miệng ra.
 
Phí Nghi Châu ngồi cạnh thì liếc nhìn cô một cái, anh không nói gì mà chỉ lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra rồi đưa cho cô.
 
“Cảm ơn.” Ân Tô Tô đỏ mặt. Cô lí nhí nói được hai chữ cảm ơn, vặn nắp chai thật chặt rồi vội cúi đầu lau cổ áo bị nước lọc làm ướt.
 
Khi Ân Tô Tô đang lau thì thấy làn da chỗ khóe miệng có gì đó chạm nhẹ vào.
 
Cô bỗng ngẩn người ra.
 
Chẳng biết từ khi nào, Phí Nghi Châu đã vươn người đến gần cô, hàng mi anh hơi rũ, đôi mắt nhìn chăm chú, những ngón tay đẹp đẽ như ngọc trắng của anh cầm lấy một chiếc khăn mùi xoa sạch sẽ, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước còn vương bên môi cô.
 
“… Cảm, cảm ơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận