Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Mùi hương mát lạnh trên người đàn ông này quấn quanh chóp mũi cô, khiến Ân Tô Tô cảm thấy ngượng ngùng, cô vô thức muốn tránh né hành động vô cùng thân mật của anh: “Tôi tự làm là được rồi.”
 
Phí Nghi Châu lại chỉ khẽ nói bốn chữ: “Em đừng lộn xộn.”
 
Ân Tô Tô nín thở, cả người cô đờ ra như khúc gỗ, không dám giãy giụa tí nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ trong chốc lát.
 
Sau khi lau xong những giọt nước bên môi Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô, anh dịch chiếc khăn ra rồi dùng đầu ngón tay cái nhẹ nhàng miết trên làn môi dưới của cô.
 
Trên đầu ngón tay anh có vết chai mỏng, khi miết nhẹ lên làn môi mềm của cô thì lại khiến Ân Tô Tô cảm thấy nó rất lớn và thô ráp, cô không nhịn được mà hơi rùng mình.
 
Anh lặng yên nhìn cô, bình tĩnh hỏi: “Tại sao em lại bị sặc nước thế?”
 
Ân Tô Tô nghẹn lời hai giây, cô hồi tưởng lại câu “ba Phí là cứng nhất” kia của mình thì vô thức liếc nhìn về phía dưới thắt lưng anh một cái. Ngay sau đó, cô chợt giật mình dời mắt sang chỗ khác như phải bỏng, đáp lại: “Uống nước nhanh quá thôi mà.”
 
Phí Nghi Châu nhướng mày, anh không tỏ vẻ gì, chỉ lặng lẽ đưa mắt về phía màn hình điện thoại di động vẫn còn đang sáng trong tay cô.
 
“…” Ân Tô Tô có tật giật mình, cô bấm “tách” một cái, màn hình tối lại.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Nghi Châu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, tư thái vô cùng thân mật, lại có vẻ mập mờ, anh nói với ngữ điệu ôn hòa: “Em đang nói xấu tôi đấy ư?”
 
Vẻ mặt của Ân Tô Tô vừa đỏ vừa xanh lại vừa trắng, cô tròn xoe mắt, giấu điện thoại di động ra sau lưng, lắc đầu như trống bỏi để phủ nhận: “Đâu có, tôi chắc chắn không làm thế.”
 
“Cô Ân.”
 
Anh cúi đầu kề sát vào cô, nói với giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Bước đầu tiên để trở thành vợ chồng chính là phải tin tưởng lẫn nhau, do đó hai bên cần phải thẳng thắn trao đổi. Tôi không thích vợ sắp cưới của mình nói dối mình đâu.”
 
Ân Tô Tô bị ngón tay của anh miết nhẹ lên môi suốt hai phút, đối với cô đây quả thật là một sự tra tấn từ từ lại ngọt ngào. Cuối cùng cô đành cam chịu nhận thua, nói: “Tôi đảm bảo mình không hề nói xấu gì về anh, thậm chí chỉ đơn thuần là khen ngợi anh thôi.”
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh hỏi lại: “Thật không, vậy em khen tôi cái gì?”
 
“…” Ân Tô Tô bị hỏi thế thì nghẹn lời, cô khóc không ra nước mắt: “Anh Phí, từ trước tới nay tôi không hề nghĩ rằng anh thích hóng hớt như vậy đó.”
 
“Đây không phải là hóng hớt, mà đây là tôi tò mò.” Anh ngừng lại một chút để ngắm cô, rồi lại nói tiếp với giọng bình tĩnh như mọi khi: “Có lẽ nói chính xác hơn là, tôi muốn hiểu về em nhiều hơn.”
 
Ân Tô Tô im lặng, cô liếc nhìn Trần Chí Sinh và Hà Kiến Cần đang ngồi ở hàng ghế trước trong chiếc Maybach, cô tốt bụng nhắc nhở anh: “Thật ra, tôi nghĩ rằng anh có lẽ sẽ không muốn nghe lời khen như thế này đâu.”
 
Phí Nghi Châu hơi nhướng mày: “Em cứ khen đi tôi nghe xem nào.”

 
Ân Tô Tô bất đắc dĩ, cô trù trừ vài giây, rồi nói thật nhanh ba chữ, giọng bé như muỗi kêu: “Khen anh cứng.”
 
Âm thanh quá nhỏ, Phí Nghi Châu không nghe rõ chữ cuối cùng, anh hơi cau mày: “Nói to hơn một chút.”
 
Ân Tô Tô nhắm tịt mắt, dù sao cũng nói ra rồi, cô hạ quyết tâm nói luôn. Thế là cô nói thật to, rõ ràng: “Tôi khen anh cứng rắn, cực kỳ cứng rắn! Ba Phí là cứng nhất, ba Phí cứng nhất vũ trụ! Đã đủ rõ ràng chưa!”
 
Cô gào hết câu thì bầu không khí trong xe bỗng yên lặng như tờ.
 
Hai người ngồi ở hàng ghế trên.
 
Trần Chí Sinh: “...”
 
Hà Kiến Cần: “...”
 
Hai người bọn họ đã từng đối mặt với biết bao sóng to gió lớn, nay lại anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, khuôn mặt họ đều là không thể tin được xen lẫn chút mập mờ khó tả: Quả nhiên sếp không coi hai anh em mình là người ngoài.
 
Mẹ nó chứ, câu này cũng là thứ mà chúng ta được nghe hay sao?
 
Sự im lặng chết chóc bao phủ lấy toàn bộ không khí trong xe.
 
Đôi mắt lạnh lùng trong trẻo của Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô. Cô không rõ ánh nhìn đấy có ý nghĩa gì, chỉ thấy lông mày bên trái của anh hơi nhướn lên một chút, vẻ mặt như đang nói: “Em được lắm, rất được.”
 
Trước ánh nhìn khó đoán biết lại đầy áp lực của Thái tử gia, Ân Tô Tô không chịu nổi nữa. Cô giơ cao hai tay tỏ vẻ xin đầu hàng, rồi nặn ra một nụ cười méo xệch trông còn xấu hơn cả khóc, nói giọng khô khốc: “Là do chính anh bảo tôi nói to lên đấy chứ.”
 
Một lúc trôi qua, đối với Ân Tô Tô mà nói thì như đã lâu như nửa thế kỷ trôi qua vậy.
 
Những quý ông lịch lãm đều có đặc điểm là bình tĩnh rất tốt, rất biết kiềm chế, Phí Nghi Châu lại càng là một quý ông trong các quý ông. Vậy nên cuối cùng anh lại nhếch miệng, bình luận về lời khen của cô một cách bình tĩnh như bình thường: “Câu khen ngợi này cũng thật mới mẻ độc đáo quá nhỉ, cảm ơn.”
 
Ân Tô Tô xấu hổ đến mức toát cả mồ hôi, nhưng cô vẫn cứng miệng đáp lại: “Anh khách khí quá.”
 
Trên đường về ngõ Chương Thụ, hai người ngồi sau chiếc Maybach đều đang mải mê với những suy nghĩ của riêng mình, không ai nói thêm lời nào.
 
Nhưng đi được nửa đường, khi Ân Tô Tô còn đang đờ đẫn nhìn dòng xe vun vút lao đi ngoài cửa sổ thì bỗng ngước mắt nhìn thấy một tấm biển quảng cáo khổng lồ treo bên ngoài khu trung tâm thương mại.
 
Người phụ nữ trong hình có dáng người vô cùng hấp dẫn, cô ta tô son màu nude, mái tóc được cẩn thận buộc cao thành đuôi ngựa, đôi mắt lạnh lùng, trông cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ với một tấm lụa mỏng màu trắng cũng có thể được biến hóa thành hàng nghìn hàng triệu sắc thái.
 
Là Tần Viện.
 
Ân Tô Tô nhớ lại những lời khó hiểu mà Phí Nghi Châu đã nói lúc ăn cơm trưa nay thì không khỏi cảm thấy bồn chồn trong lòng. Cô quay lại nhìn người đàn ông bên cạnh.
 

Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh trông rất đẹp trai tuấn tú, đôi mắt anh đang nhìn về phía trước, lạnh lùng không nói lấy một lời, khiến ai nhìn cũng cảm thấy trong lòng đầy sợ hãi, e ngại.
 
Phí Nghi Châu luôn luôn nói nửa thật nửa đùa rằng cô sợ anh.
 
Đương nhiên là cô sợ rồi.
 
Sao có thể không sợ được cơ chứ?
 
Một người đàn ông từ nhỏ đã được mọi người chú ý, tung hô, quyền thế ngập trời như anh, anh đi đến đâu cũng được người ta nhìn với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ và tôn sùng. Những vinh hoa phú quý mà người bình thường không dám nghĩ đến cũng chỉ là những thứ mà anh thường thấy từ khi sinh ra, đối với anh, đó cũng chỉ là thứ bình thường không có gì đặc sắc.
 
Ân Tô Tô không thể tưởng tượng được rằng Phí Nghi Châu giàu có đến mức nào, quyền thế lớn ra sao, năng lực của anh xuất chúng như thế nào. Thứ duy nhất mà cô có thể khẳng định được là, nếu như anh muốn hủy diệt một người không vừa mắt, thì cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.
 
Như vậy.
 
Anh sẽ làm thế sao?
 
Nghĩ tới nghĩ lui, Ân Tô Tô cẩn thận hỏi: “Anh Phí định xử lý thế nào về chuyện Tần Viện?”
 
Nghe cô hỏi thế, Phí Nghi Châu dời mắt nhìn sang cô, khuôn mặt ấy đẹp dịu dàng và trong sáng như ngọc.
 
Anh không đáp mà lại hỏi ngược lại cô, trong câu hỏi có vài phần đùa giỡn: “Chẳng phải là em không muốn mượn quyền thế của tôi để báo thù riêng đó sao?”
 
Ân Tô Tô im lặng hai giây, rồi cô thật thà trả lời: “Tôi có cách của riêng tôi. Nhưng mà tôi cũng biết là nếu anh muốn tham gia vào chuyện này thì tôi không ngăn được.”
 
Phí Nghi Châu nhếch khóe môi, vẻ mặt như chợt hiểu ra: “Chẳng lẽ đây là cô Ân muốn nhắc nhở tôi đấy ư?”
 
“Không phải đâu, tôi đây đâu dám làm thế.” Ân Tô Tô bị anh nói thế thì sợ hãi lắc đầu, mấy giây sau cô mới nói tiếp: “Nhưng mà thật ra, tôi cảm thấy với phẩm hạnh của anh, chắc hẳn không đến nỗi xử lý một nữ nghệ sĩ quá cạn tàu ráo máng đâu nhỉ.”
 
“Cảm thấy…” Phí Nghi Châu nhìn cô không rời mắt, anh vô thức lặp lại từ này mấy lần, dường như anh cảm thấy từ này rất thú vị.
 
“Tôi tiếp xúc với anh chưa nhiều, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra rằng anh tôn trọng mỗi người một cách bình đẳng. Tuy anh có quyền cao chức trọng, nhưng anh sẽ không dùng nó để ỷ mạnh hiếp yếu.” Ân Tô Tô nhìn Phí Nghi Châu, đây là lần đầu tiên cô nói ra những lời ngợi khen có cánh mà hoàn toàn không trái với lương tâm mình, mà là những lời thật lòng từ tận tâm can, cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi nghĩ, đây chắc hẳn là nhờ có cách nuôi dạy đúng đắn được truyền lại qua nhiều đời của gia tộc anh.”
 
Ân Tô Tô không hề cười, cũng không a dua nịnh nọt gì, nhưng lại vì vậy mà càng khiến cô trở nên chân thật mà lấp lánh hơn. Vẻ mặt cô dịu dàng đến mức khiến Phí Nghi Châu liên tưởng đến bầu trời đầy ánh sao sáng ngời mà trước kia anh từng có cơ hội được chiêm ngưỡng khi nằm trong phòng.
 
Chỉ trong chớp mắt, một ý tưởng trong đầu Phí Nghi Châu bật ra như măng mọc sau cơn mưa, nảy mầm và lớn nhanh như thổi trong cánh đồng hoang vu nơi trái tim anh.
 
Anh muốn chiếm lấy cô làm của riêng mình, muốn giấu cô đi khỏi ánh nhìn của người đời.
 
Anh muốn ánh sao lộng lẫy này chỉ thuộc về một mình anh thôi.

 
Ánh mắt của Phí Nghi Châu trầm xuống, nhưng giọng điệu của anh vẫn rất nhẹ nhàng, hơi chậm rãi, anh không để lộ những gì mà mình đang nghĩ dù chỉ một chút. Anh nói như có ẩn ý gì: “Không ngờ hình tượng của tôi trong lòng em lại sáng chói đến như thế.”
 
Ân Tô Tô chớp mắt: “Chẳng lẽ anh không sáng chói như vậy ư?”
 
Phí Nghi Châu mỉm cười rất nhẹ, anh không đáp lại.
 
Cậu cả nhà họ Phí không trả lời về việc xử lý Tần Viện như thế nào, cho nên Ân Tô Tô cũng không tiện gặng hỏi nhiều nữa. Thế là cuối cùng cô cũng không thể giải quyết được chuyện này.
 
Maybach đã đến ngõ Chương Thụ rồi từ từ dừng lại.
 
Giờ đã vào thu, gió chiều thổi vài chiếc lá khô bên đường khiến cho thành phố phồn hoa này lại thêm nét cô đơn, hiu quạnh.
 
Ân Tô Tô đeo khẩu trang và kính râm rồi nhận lấy túi đựng sườn xám từ tay trợ lý Hà, cô nắm lấy chốt cửa rồi nghiêng đầu tạm biệt người đàn ông bên cạnh: “Anh Phí, tôi về trước nhé.” Sau đó cô nhoẻn cười thật tươi, giơ chiếc túi trong tay lên: “Cảm ơn anh đã tặng tôi chiếc sườn xám này.”
 
Phí Nghi Châu gật đầu: “Tạm biệt.”
 
“Tạm biệt.” Nói xong, Ân Tô Tô đẩy cửa xuống xe.
 
Cô xoay người định rời đi thì bỗng một giọng nói vang lên sau lưng cô, gọi cô lại: “Ân Tô Tô.”
 
Ân Tô Tô dừng bước, cô quay người lại. Cửa sổ xe Maybach từ từ hạ xuống, để lộ một gương mặt đẹp như tranh vẽ.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm như biển, anh nói với vẻ ôn hòa và lịch sự: “Nếu em có thể, thì mong em hãy để trống ngày thứ hai nhé.”
 
“Lịch trình hôm thứ hai tôi cũng không nắm rõ lắm, có thể tôi sẽ có buổi quay chụp, nên là cái này cần phải về hỏi quản lý của tôi đã.” Ân Tô Tô ăn ngay nói thật: “Anh có việc gì sao?”
 
“Buổi tối cuối tuần này em sẽ về nhà với tôi để gặp ba mẹ và ông nội tôi.” Phí Nghi Châu đáp lại với vẻ bình tĩnh: “Nếu mọi việc đều thuận lợi thì thứ hai chúng ta sẽ đi làm giấy chứng nhận kết hôn.”
 
Ân Tô Tô kinh ngạc, cô giật nảy mình, thốt ra: “Nhanh vậy sao?”
 
Phí Nghi Châu lắc đầu: “Thế này đâu có nhanh.”
 
Ân Tô Tô: “?”
 
Phí Nghi Châu nói rất bình tĩnh: “Nếu không phải bởi vì ông nội sắp xếp để tôi đưa em về nhà vào cuối tuần này, thì trong tuần tôi đã đưa em đi làm công chứng rồi.”
 
“…” Một giọt mồ hôi lạnh bỗng trượt trên trán Ân Tô Tô, cô cười ngọt ngào với anh: “Ừm, tôi hiểu rồi. Tôi sẽ làm như lời anh bảo.”
 
“Ngoài ra, còn có một việc nữa.”
 
“Gì vậy?”
 
“Từ nay về sau, đừng gọi anh là “anh Phí” nữa.” Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô: “Nói thật là xưng hô này có vẻ vẫn xa lạ lắm, tôi thấy không hay.”
 
Lời này của anh như một bàn tay mềm mại tựa bông, khẽ lướt qua trái tim của Ân Tô Tô. Cô chợt nín thở trong vô thức, đôi má ửng hồng, khi mở miệng thì tiếng nói cũng dường như dịu êm hẳn: “Vậy thì anh thích nghe tôi gọi anh là gì?”
 

Phí Nghi Châu mỉm cười nhẹ nhàng, anh nói tựa thật, mà cũng như có vài phần trêu ghẹo: “Sau này tôi và em đã trở thành vợ chồng rồi, ngoài “anh Phí” ra thì em muốn gọi thế nào cũng được.”
 
Đôi má Ân Tô Tô càng thêm đỏ ửng. Cô không dám nhìn vào mắt anh nữa, vội vàng gật đầu đồng ý: “Được rồi, anh còn nhiều việc phải làm, tôi về trước nhé.” Rồi cô xoay người đi mà như chạy trốn khỏi thứ gì.
 
Phí Nghi Châu nhìn theo bóng lưng mảnh mai kia từ từ khuất dần.
 
Cửa sổ xe dần kéo lên.
 
Phí Nghi Châu nhắm mắt không nói gì, một lúc sau, đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở: “Bảo cậu tư chú ý đến Tần Viện một chút.”
 
Hà Kiến Cần ngồi ở ghế phụ lái, anh ấy suy nghĩ xem có thâm ý gì trong câu nói này của Phí Nghi Châu hay không, sau đó hỏi dò: “Sếp, Tần Viện đã gây phiền toái cho cô Ân dăm ba lần rồi, sếp có muốn tôi chặn đứng mọi hoạt động của cô ta luôn không?”
 
Phí Nghi Châu không mở mắt ra mà hạ lệnh: “Cho cô ta một bài học nhỏ là được rồi.”
 
Trợ lý Hà: “Ý của sếp là chỉ trừng trị một chút để răn đe thôi phải không?”
 
Phí Nghi Châu: “Vừa nãy cậu không nghe thấy sao, bạn nhỏ ấy đã không muốn nhờ người lớn ra mặt, chỉ muốn ăn miếng trả miếng bằng bản lĩnh của mình thôi. Nếu cậu làm rõ ràng quá thì chẳng phải là cướp mất sân khấu của cô ấy rồi sao?”
 
Giọng sếp khi nói câu này rất bình tĩnh, nhưng trong câu nói lại dường như có cất giấu một chút yêu thương nào đó khó nói thành lời. Trợ lý Hà là người nhạy bén, chỉ trong nháy mắt đã hiểu ra, anh ấy cười đáp lại: “Tôi hiểu rồi.”
 
Sau đó, trong xe lặng ngắt như tờ.
 
Phí Nghi Châu nhắm mắt dưỡng thần, dường như anh nhớ lại gì đó khiến cho tâm trạng vốn đang bình tĩnh bỗng trở nên nóng ruột nóng gan.
 
Thế là anh tiện tay lấy một điếu thuốc lá ra khỏi bao, châm lửa. Mùi khói chứa đầy ni-cô-tin kích thích thần kinh, khiến nỗi sốt ruột trong lòng được đè ép xuống.
 
Hút xong một điếu thuốc, Phí Nghi Châu lại hút thêm điếu thứ hai.
 
Hà Kiến Cần nhìn qua gương thấy một màn này thì không khỏi kinh ngạc. Trong lòng anh, sếp luôn luôn biết kiềm chế, không bao giờ liên tục hút thuốc nhiều như vậy.
 
Trên hàng ghế sau xe.
 
Phí Nghi Châu giơ tay khẽ day lông mày, không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, cuối cùng anh nhếch một bên môi, nở một nụ cười như tự giễu bản thân.
 
Thật là một việc buồn cười làm sao.
 
Anh vốn xuất thân cao quý nhường nào, vậy mà hôm nay, chỉ vì một câu của cô mà suy đi nghĩ lại, cũng chỉ vì một lời của cô mà cứ mãi dùng dằng không quyết định. Anh giống như một tín đồ hành hương nơi cung điện Potala, lấy ý chí của thần làm ý chí của chính mình, không dám chệch đi dù chỉ một chút, chỉ mong những điều mình làm là đúng với những gì mà cô yêu cầu mong muốn.
 
Bản thân anh dường như đã nhập ma, nếu không, sao mà xa lạ đến thế.
 
Điên ư?
 
Chỉ sợ là đúng vậy.
 
Từ rất nhiều năm trước, anh đã từng vì cô mà điên rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận