Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Khi quay về phòng trọ, Ân Tô Tô tiện tay ném túi quà đựng bộ sườn xám lên ghế sô pha, bản thân cũng theo đó ngã người xuống, ngửa đầu nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người. 
 
Sau khi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, đột nhiên câu nói của Phí Nghi Châu lại vang vọng bên tai cô. 
 
“Buổi tối cuối tuần này, em cùng tôi về nhà gặp ba mẹ và ông nội tôi đi. Nếu mọi chuyện suông sẻ thì thứ hai chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
… 
 
Ân Tô Tô ngơ ngẩn, cô từ từ đưa tay lên rồi gác lên trán. 
 
Cuối tuần đi gặp phụ huynh, đến thứ hai thì lập tức đi đăng ký kết hôn. 
 
Trước đây khi nói đến chuyện thỏa thuận kết hôn giả với Phí Nghi Châu, cô còn không có cảm xúc nào quá lớn, bây giờ sắp đến cuối tuần, cô chỉ cảm thấy mọi chuyện cũng quá kì lạ rồi. 
 
Hợp đồng… 
 
Đúng rồi! Hợp đồng! 
 
Ân Tô Tô “A” một tiếng, đột nhiên nhớ đến chuyện này, cô vội vàng bật dậy khỏi sô pha, lấy điện thoại di động rồi mở danh bạ ra, tìm số điện thoại của một người được ghi chú là “Chị Lương”, ấn nút gọi. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuông vừa reo hai tiếng đã có người bắt máy.
 
“A lô, bảo bối của tôi ơi.” Lương Tĩnh mỉm cười, trong giọng nói có mấy phần mờ ám: “Đã hẹn hò với vị ở nhà họ Phí kia xong rồi sao?” 
 
Khuôn mặt Ân Tô Tô nóng lên một cách khó hiểu, cô hắng giọng cố làm ra vẻ vô cùng bình tĩnh, đáp lời: “Không phải là hẹn hò. Trước đó Phí Nghi Châu dẫn em đi may sườn xám theo yêu cầu, hôm nay chỉ là đi lấy mà thôi.” 
 
Lương Tĩnh “À” một tiếng, thuận miệng hỏi: “Em may sườn xám ở cửa hàng nào vậy?” 
 
Ân Tô Tô ngẫm lại ba giây rồi nói: “Hình như tên là ‘Ngộ’.”
 
Không ngờ lại được nghe đáp án này, Lương Tĩnh trước nay kiến thức rộng rãi lại kinh ngạc đến mức khẽ kêu lên: “Ngộ? Là ‘Ngộ’ có ông chủ là La Khải Sơn sao?” 
 
“Hình như là vậy.” Ân Tô Tô dừng lại, cô không ngờ chị Lương lại phản ứng như vậy: “Sao vậy?” 
 
Lương Tĩnh: “La Khải Sơn chính là nhà thiết kế sườn xám hàng đầu cả nước, những bộ sườn xám hoàn toàn thủ công do chính tay ông ấy làm nên còn đắt hơn các mặt hàng thời trang cao cấp, ít nhất cũng phải là bảy con số.” 
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Ân Tô Tô: ?
 

Cô đã lường trước rằng chiếc sườn xám này rất đắt tiền nhưng như vậy cũng quá đắt đỏ rồi? 
 
Bảy con số còn có thể mua được hai căn hộ lớn ở quê hương cô. 
 
Ân Tô Tô lại bị sự xa xỉ của cậu cả nhà họ Phí làm khiếp sợ. Bàn tay cầm điện thoại di động của cô hóa đá trong hai giây, lúc đến giây thứ ba cô đứng bật dậy thật nhanh, dùng tốc độ nhanh nhất nhặt chiếc túi đựng sườn xám mà cô tiện tay ném bừa lên, nghiêm túc kính cẩn treo nó giữa phòng để đồ. 
 
Nhìn bộ sườn xám có giá trên trời này, trong đôi mắt Ân Tô Tô để lộ vẻ tôn kính, cô thầm nói trong lòng: Xin lỗi, là tôi có mắt không tròng, đã thất lễ với anh rồi. 
 
Lúc này, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói của Lương Tĩnh, cô ấy vừa chậc lưỡi vừa xúc động nói: “Đại gia này ra tay cũng quá hào phóng rồi, em phải biết trân trọng thật tốt đấy.” Cô ấy đang nói thì dừng lại một chút, lại hơi tò mò hỏi: “Tại sao Phí Nghi Châu đột nhiên tặng sườn xám cho em vậy?” 
 
Ân Tô Tô đi ra khỏi phòng để đồ, đến phòng bếp rót một ly nước. Cô uống một ngụm, sau khi nuốt ừng ực thì mới vừa do dự vừa cẩn thận trả lời: “Anh ấy nói rằng tối chủ nhật sẽ dẫn em về nhà.” 
 
Lương Tĩnh: “...” 
 
Lương Tĩnh: “Vậy nên đây là chiến bào mà anh ấy chuẩn bị cho em để đi gặp phụ huynh sao?” 
 
Ân Tô Tô cân nhắc câu nói này của chị Lương một lát, trả lời: “Đúng vậy.” 
 
“Trời ạ.” Lương Tĩnh là một người rất thông minh, trong nháy mắt từ chuyện “gặp phụ huynh” này, cô ấy đã suy diễn ra được một tin tức sâu hơn: “Sắp phải đi gặp phụ huynh rồi, vậy thì còn bao lâu nữa sẽ kết hôn? Phí Nghi Châu có nói cho em biết khi nào sẽ kết hôn không?”
 
Ân Tô Tô ngồi xuống ghế ăn, giơ tay lên ôm trán: “Em gọi cho chị là muốn nói chuyện này.” 
 
“Hả?” 
 
“Nếu không có sự cố gì thì thứ hai em và Phí Nghi Châu sẽ đi đăng ký kết hôn.” Ân Tô Tô nheo mắt, ra sức kéo mấy sợi tóc trên đỉnh đầu, nặng nề nói: “Không phải trước đó chị đã nghĩ giúp em mấy cái điều khoản trong hợp đồng gì đó sao? Bây giờ chính là thời điểm cần dùng đến chúng.” 
 
Vừa nghĩ đến nghệ sĩ nhỏ nhà mình sắp trở mình, biến thành mợ cả của Phí thị, trong lòng Lương Tĩnh phải gọi là vui sướng đến lâng lâng. Cô ấy và Ân Tô Tô vô cùng ăn khớp với nhau, cực kỳ phấn khởi nói: “OK! Chị gửi một file bản sao cho em ngay đây, chúng ta xem thêm chút nữa xem có cái nào cần bổ sung hay giảm bớt cái gì không, em gọi qua Wechat đi.” 
 
“Vâng.” 
 
… 
 
Ở một góc khác của thành phố, trong căn biệt thự SINKO cách ngõ Chương Thụ một con đường, ngoài sân vườn trên ban công trên tầng cao nhất. 
 
Một bàn tay mảnh khảnh trắng như sứ lướt nhanh trên màn hình điện thoại. Mấy giây sau, chủ nhân của bàn tay ấn cạch một tiếng, tắt màn hình, miệng bật thốt ra một câu thô tục theo phương ngữ Quảng Đông, vô cùng bực bội. 
 
“Tốn một đống tiền mới tạo được scandal giữa Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời, cứ như vậy đã bị xóa sạch rồi sao?” Tần Viện hút thuốc, đôi môi tô son đỏ mọng cắn nát tàn thuốc, tức giận đến mức bật cười: “Giỏi lắm.” 
 
Người trợ lý trẻ tuổi bên cạnh không ngừng nhìn ngó xung quanh, căng thẳng nói: “Chị Viện à, hay là chúng ta vào trong phòng rồi hãy nói đi, ở đây khắp nơi đều là paparazzi, nếu như bị chụp được thì…”
 
Trong lòng Tần Viện vốn đang khó chịu, nghe vậy thì liếc nhìn cô gái da trắng một cái, không kiên nhẫn ngắt lời: “Có paparazzi thì sao chứ? Ở cách xa như vậy, ai mà biết chúng ta đang nói cái gì?” 
 

“Em chỉ lo là bọn họ chụp được cảnh chị đang hút thuốc…” Hiển nhiên là trợ lý Giang Lâm Đạt rất sợ Tần Viện, chỉ cần cô ta vừa hung dữ, giọng nói của cô ấy cũng nhỏ lại mấy lần, nghe có vẻ vô cùng nhút nhát: “Chị là nữ minh tinh nổi bật và có hoạt động tích cực nhất trong giới, còn là đại sứ cấm hút thuốc của Bắc Kinh năm ngoái, nếu như bị chụp ảnh rồi tung lên mạng thì sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho chị.”
 
“Chụp được thì thế nào?” Tần Viện không hề e ngại một chút nào, cười nhạt nói: “Không phải quan hệ của Tô Nghĩa Đông và đám phóng viên giải trí kia rất tốt sao? Tiêu chút tiền để xử lý chút chuyện cũng không được à?” 
 
Cô ta vừa dứt lời thì có một giọng nam hơi nữ tính từ bên trong truyền đến, nói: “Vừa đến đã nghe thấy tên mình rồi, tôi đã làm gì chọc giận bà cô của tôi rồi sao?” 
 
Người quản lý Tô Nghĩa Đông đi ra ngoài ban công, vừa nhìn thấy thứ Tần Viện đang ngậm trong miệng, lập tức hoảng sợ đến mức ngay cả sắc mặt cũng thay đổi. 
 
“Ôi trời ơi bà nội của tôi ơi, tôi đã nói bao nhiêu lần là cô đừng hút thuốc ở đây mà, sao cô lại không nghe chứ?” Tô Nghĩa Đông vội vàng sải bước tiến đến, giật lấy điếu thuốc trong miệng Tần Viện, dập tắt lửa rồi ném vào thùng rác, khuyên bảo hết nước hết cái: “Tháng trước mới tuyên truyền cô là đại sứ cấm hút thuốc, cô không thể chú ý hơn một chút sao?” 
 
“Những tên paparazzi kia cũng không có thù oán gì với chúng ta, chỉ cần đưa đủ tiền thì đen cũng có thể viết thành trắng, anh còn sợ cái gì chứ?” Tần Viện khom người ngồi xuống ghế, lười biếng bắt chéo hai chân, khuôn mặt đầy vẻ kiêu căng: “Hơn nữa, dù trời có sập xuống thì cũng có người chống lên thay tôi.”
 
Lúc này Tần Viện đang nổi, chính là cây rụng tiền của Tô Nghĩa Đông, bình thường ông ta cũng chiều chuộng cung phụng cô ta như tổ tông, không dám lơ là nửa phần. 
 
Nghe lời này, ông ta cũng chỉ có thể bất lực thở dài, lắc đầu một cái rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Viện. 
 
Tần Viện liếc nhìn trợ lý một cái, sai bảo: “Cô là khúc gỗ à, không có mắt sao? Còn không đi pha cho tôi và anh Đông một tách cà phê đi?” 
 
“À à được.” Cô gái rụt rè cúi đầu rồi xoay người đi vào trong. 
 
Tần Viện thu lại ánh mắt chê bai, cầm chiếc dũa móng tay trên bàn lên, từ từ mài lại đầu móng tay màu nude, bất ngờ quay sang hỏi người bên cạnh: “Tại sao hot search giữa Ân Tô Tô và Khúc Nhạn Thời đột nhiên bị xóa rồi?” 
 
“Làm sao tôi biết được.” Tô Nghĩa Đông cũng cảm thấy hơi khó hiểu, sau khi cau mày suy nghĩ trong chốc lát, ông ta lại nói tiếp: “Bối cảnh của Ân Tô Tô rất đơn giản, phỏng chừng là bên phía Khúc Nhạn Thời đã nhờ người giúp.”
 
Tần Viện: “Anh liên lạc thêm một vài tài khoản marketing đi, lại đưa scandal này lên một lần nữa.”
 
“Còn đưa lên sao?” Tô Nghĩa Đông nghe thấy cũng nghẹn lại: “Viện Viện của tôi ơi, lần trước Ân Tô Tô tóm được [Phàm độ] đó hoặc là vì đại vận cô ta được phúc tinh chiếu xuống nên được thầy Khương chọn, hoặc là sau lưng có người muốn nâng đỡ cô ta. Hơn nữa, cho dù mặc kệ không nhắc đến Ân Tô Tô nữa thì Khúc Nhạn Thời kia tuyệt đối cũng không phải là một người dễ đối phó. Nếu thật sự chọc giận cậu ta, e là chúng ta cũng không kiếm được chút chỗ tốt nào.” 
 
Tần Viện trừng mắt, ném thẳng chiếc dũa móng tay lên mặt Tô Nghĩa Đông, vô cùng tức giận: “Tôi chỉ muốn dạy cho Ân Tô Tô một bài học, cái tên họ Khúc kia nhảy ra xóa hot search, xen vào chuyện của người khác, tôi còn chưa tính sổ với anh ta đây! Anh ta còn dám làm gì tôi chứ?” 
 
“Ôi chao!” Tô Nghĩa Đông đưa hai tay chụp lấy chiếc dũa móng tay, cũng không dám nổi giận với cây rụng tiền, chỉ có thể càng dịu giọng hơn nói: “Bảo bối Viện Viện của tôi ơi, lời này của cô lại không đúng rồi. Trong những hình ảnh và video cô mua từ paparazzi kia, Khúc Nhạn Thời chính là nhân vật chính của scandal. Có ai mà thích tên mình bị người khác thừa cơ treo lên bảng hot search đâu chứ?” 
 
“Thôi đi, ai chẳng hiểu người trong cái giới này đức hạnh ra sao.” Tần Viện mỉa mai: “Nghệ sĩ nam vừa có một scandal, qua hai ngày sau khi sóng gió qua đi thì vẫn có được hàng ngàn hàng vạn fan bạn gái ủng hộ như cũ nhưng nghệ sĩ nữ lại không giống vậy. Chỉ cần scandal này tiếp tục lên men, tôi tin rằng có thể mượn tay người hâm mộ của Khúc Nhạn Thời dìm chết Ân Tô Tô, khiến danh tiếng của cô ta tuột dốc! Đến lúc đó, tôi xem Khương Thành Văn có còn muốn để cô ta làm nữ chính hay không.” 
 
“Được rồi, được rồi.” Tô Nghĩa Đông trấn an cô ta: “Giữa cô và Ân Tô Tô cũng không có thù sâu hận lớn gì, để cô ta bị mắng đôi ba câu khiến cô ta mang tiếng xấu là được rồi, cô bớt giận đi.” 
 
“Tôi không hả giận được.” Bên trong đôi mắt xinh đẹp của Tần Viện tràn đầy lửa giận: “Nếu bàn về kỹ năng diễn xuất, kinh nghiệm lẫn vẻ bề ngoài, tôi có chỗ nào thua kém Ân Tô Tô chứ? Một kẻ không có chút tiếng tăm nào, không biết đã giở trò hèn hạ gì mà được đóng phim của đạo diễn Khương, tôi thật sự không thể nhịn được cơn tức này.” 
 
Tô Nghĩa Đông thở dài một tiếng, bất lực nói: “Cô không thích Ân Tô Tô thì để sau này tìm một cơ hội trừng trị cô ta là được. Nói tóm lại là tôi chỉ có một yêu cầu là đừng kéo theo cả Khúc Nhạn Thời nữa. Một khi bị họ Khúc bên kia biết được là cô động tay động chân thì không hề có lợi cho sự phát triển của cô một chút nào.” 

 
Tần Viện khẽ mím môi. 
 
Lời nói của Tô Nghĩa Đông cũng không phải là không có lý, địa vị của Khúc Nhạn Thời trong giới này rất cao. Nếu thật sự căng thẳng với anh ấy thì thật sự không hề tốt cho cô ta. Tuy vậy, chẳng lẽ cứ mà bỏ qua cho Ân Tô Tô như vậy sao?
 
Tần Viện cau mày suy tư trong chốc lát, lại nảy ra một kế sách khác.
 
Nét mặt Tần Viện từ từ thả lỏng: “Được rồi, không cần phải tạo scandal thêm nữa.” 
 
Tô Nghĩa Đông mừng rỡ, vỗ lên mu bàn tay Tần Viện, khẽ thở phào nhẹ nhõm: “Ôi chao, bảo bối Viện Viện của tôi, cuối cùng cô cũng nghe lời khuyên của tôi một lần. Đáng khen đáng khen.” 
 
Hai người đang nói chuyện thì trợ lý Giang Lâm Đạt bước từ trong phòng ra. 
 
Tần Viện liếc nhìn cô ấy một cái: “Tôi bảo cô đi pha cà phê, sao lại lâu như vậy?”
 
“Xin lỗi chị Viện, đã hết hạt cà phê rồi nên em đi lấy chút nước trái cây…” Giang Lâm Đạt nhỏ giọng trả lời, cô ấy vừa nói chuyện vừa cẩn thận đặt hai ly nước chanh lên bàn. 
 
“Lằng nhà lằng nhằng, vừa nhìn thấy cô đã thấy phiền.” 
 
“Rất xin lỗi chị…”
 
“Được rồi, được rồi, suốt ngày không xin lỗi thì là vô cùng xin lỗi.” Tần Viện cầm quyển tạp chí trong tay đánh lên người Giang Lâm Đạt hai cái: “Tôi nói tại sao dạo này tôi làm cái gì cũng không thuận lợi, hẳn là do cô khắc tôi!” 
 
Dáng người Giang Lâm Đạt gầy gò, gáy sách đập lên cánh tay cô ấy đau nhói. Nhưng vì sợ khiến Tần Viện càng tức giận hơn nên cô ấy chỉ đành cúi đầu không dám né tránh.
 
Lúc này, đột nhiên có một hồi chuông điện thoại vang lên. 
 
Tần Viện liếc nhìn tên hiển thị trên màn hình, sắc mặt hơi thay đổi, sau đó cô ta lập tức ấn nút trả lời, trên mặt lộ ra một nụ cười ngọt ngào: “Alo, giám đốc Triệu…” 
 
Tô Nghĩa Đông hắng giọng một cái, đưa mắt nhìn về phía Giang Lâm Đạt vẫn còn đứng yên tại chỗ. 
 
Giang Lâm Đạt lập tức hiểu ý bước ra. 
 
Cô ấy biết rằng tổng giám đốc Triệu mà Tần Viện vừa nói tên là Triệu Thế Cao, chủ tịch của truyền thông Hoàng Sơn. 
 
Ngày nay, trong giới giải trí lưu truyền một câu tục ngữ “Đến hai thành phố Bắc Kinh và Thượng Hải thăm Phi Phạm, bên ngoài Sơn Hải Quan có Hoàng Sơn” ám chỉ tình hình của giới giải trí trong nước hiện giờ không phải là “giải trí Phi Phạm” thì là “truyền thông Hoàng Sơn” chiếm quyền phát biểu tuyệt đối. Không giống với Phi Phạm vừa mới nổi lên, trong giới, Hoàng Sơn cũng xem như là công ty giải trí có uy tín nhất, cũng là lão đại dẫn đầu có quyền uy nhất trong giới. 
 
Tần Viện cũng xem như là chị cả trong truyền thông Hoàng Sơn, có quan hệ không tệ với Triệu Thế Cao. 
 
Mấy phút sau, Tần Viện cúp điện thoại, đứng dậy quay về phòng ngủ thay quần áo và trang điểm. 
 
Tô Nghĩa Đông cầm nước trái cây uống một ngụm, tựa vào khung cửa hỏi: “Giám đốc Triệu bảo cô qua đó sao?” 
 
“Ông ấy nói là buổi tối có một bữa tiệc, kêu tôi đến tham gia.” Sắc mặt Tần Viện khó coi: “Không hiểu sao có vài công ty muốn hủy hợp đồng với tôi, vừa lúc tôi đi theo Triệu Thế Cao để hỏi thử xem có chuyện gì xảy ra, giả vờ đáng thương một chút.” 
 
Tô Nghĩa Đông thở dài: “Tôi đã nói là bình thường cô bớt phóng túng một chút đi, cô nhìn xem, đến lúc bị làm khó cũng không biết kẻ địch là ai.” 
 
“Dù sao thì tôi cũng không lo không nhận được việc.” Trong lòng Tần Viện vô cùng tự tin, cô ta ngáp một cái, vừa kẻ mắt trước gương vừa nói tiếp: “Đúng rồi, tôi nhớ mấy ngày trước có đưa đến kịch bản phim ở nơi công sở đúng không?”

 
“Hình như là vậy.” Tô Nghĩa Đông hỏi: “Sao vậy?” 
 
Tần Viện: “Trả lời đạo diễn rằng tôi nhận kịch bản này đi.” 
 
Tô Nghĩa Đông ngạc nhiên: “Viện Viện, đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trên màn ảnh nhỏ (phim truyền hình), cơ hội lớn như vậy, cô có chắc là không chọn một đạo diễn nổi tiếng khác sao?”
 
“Không sao. Nhưng mà anh phải nói cho bên kia biết là tôi có một yêu cầu nhỏ.” 
 
“Yêu cầu gì?”
 
Khóe miệng cô ta nhếch lên tạo thành một nụ cười thâm hiểm: “Để Ân Tô Tô đến thử vai.” 
 
Tô Nghĩa Đông ngạc nhiên: “Cô ghét cô ta đến vậy, sao lại giới thiệu công việc cho cô ta?” 
 
“Anh không cần để ý những chuyện khác.” Tần Viện nói: “Chỉ cần để cô ta đến là được.” 
 
… 
 
Trăng dần lặn mặt trời nhô lên, tám giờ rưỡi hôm sau, trợ lý Hứa Tiểu Phù có việc riêng xin nghỉ phép, Ân Tô Tô và Lương Tĩnh gặp nhau ở cổng nhà trọ trong ngõ Chương Thụ. 
 
Ân Tô Tô vẫn che chắn kín mít như cũ, sau khi lên xe của Lương Tĩnh thì tháo khẩu trang và kính mát ra, thuận miệng hỏi: “Đồ đâu?” 
 
“Đây.” Lương Tĩnh ném một tập tài liệu trong suốt cho cô: “Xem thử chút đi.” 
 
Ân Tô Tô mở ra nhìn thử, kinh ngạc: “Không phải đêm qua em nhờ chị bỏ bớt mấy chục mục sao? Sao vẫn còn nhiều giấy như vậy?” 
 
Cô vừa nói vừa rút chồng giấy “điều khoản hợp đồng” thật dày ra đọc từng cái một. 
 
Khoảng chừng mấy giây sau, trên trán Ân Tô Tô đã chảy xuống từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. 
 
“Không nói đến hợp đồng làm người phát ngôn cho các thương hiệu xa xỉ hay phim hạng S, hai hòn đảo sang trọng? Mười căn hộ ở thủ đô? Hai tòa nhà ở núi Thái Bình?” Khuôn mặt cô đen lại: “Sao chị không dứt khoát bảo Phí Nghi Châu mua cả nhà hát Vienna cho em luôn đi?” 
 
Lương Tĩnh liếc nhìn cô, đáp lại: “Em có biết rốt cuộc là người ‘chồng giả’ tương lai này của em có bao nhiêu tiền không? Anh ấy nói chuyện điều kiện để tùy em quyết định, chị không bắt anh ấy chia cho em một nửa tài sản đã là tận tình tận nghĩa lắm rồi đó, ok?” 
 
Ân Tô Tô hơi ngại ngùng, cô ngập ngừng nói: “Nhưng dù như vậy thì có phải chúng ta đã ăn quá nhiều rồi không?” 
 
“Xin em đó cục cưng, em có thể tỉnh táo hơn một chút không?” Lương Tĩnh trợn mắt nhìn cô, bàn tay liên tục vỗ ầm ầm lên vô lăng: “Cuộc hôn nhân của hai người chính là để đối phó với ông nội anh ấy. Nói thật thì chờ đến khi ông cụ Phí cưỡi hạc quy tiên thì hai người sẽ đường ai nấy đi, còn ai quan tâm đến ai nữa? Dù ăn nhiều một chút thì sao chứ? Làm xong một vụ này, em lập tức về hưu với đống của cải và tự do đến cuối đời! Em không rõ bên nào nặng, bên nào nhẹ sao?” 
 
Ân Tô Tô nghe xong thì nghiêm túc cân nhắc mấy giây, lại chậm chạp gật đầu: “Hình như cũng đúng.”
 
“Đúng không?” Lương Tĩnh hài lòng cười, vỗ bả vai của Ân Tô Tô, bổ sung: “Chị nói cho em biết, phần hợp đồng này chính là được chị tìm một người bạn luật sư đáng tin cậy nghĩ ra. Lần sau khi gặp Phí Nghi Châu, em chỉ cần đưa bản hợp đồng này cho anh ấy, để anh ấy ký tên đóng dấu là sẽ có hiệu lực ngay.”
 
Ân Tô Tô lại đóng kín tập tài liệu, hít sâu một hơi rồi thở ra, nắm chặt tay, chớp mắt, cuối cùng cũng hạ quyết tâm: “Được!” 
 
Lại trò chuyện thêm một lát nữa. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận