Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Lương Tĩnh khởi động xe hơi. 
 
Ân Tô Tô thắt chặt dây an toàn, tiện tay mở Weibo trên điện thoại di động ra, lên tiếng: “Hình như hôm nay em chỉ có một buổi quay chụp quảng cáo mỹ phẩm thôi đúng không?” 
 
“Vốn là vậy.” Lương Tĩnh lái xe: “Chẳng qua là vừa rồi chị nhận được một cú điện thoại của Dư Thụ Trì, mời em đi thử một vai diễn.” 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Tô Tô từng nghe qua Dư Thụ Trì, dù ông ta cũng không quá nổi danh nhưng vẫn có một bộ phim nổi tiếng. Vì vậy, cô hỏi: “Kịch bản gì vậy, là nhân vật nào?” 
 
“Hình như là một bộ phim về chốn công sở. Nội dung và vai diễn của em đã được gửi vào điện thoại chị rồi, em xem trước một chút đi.” Một tay Lương Tĩnh thao tác mấy cái trên điện thoại di động rồi đưa sang. 
 
Ân Tô Tô mở file ra, đôi mắt quét nhanh qua mấy hàng chữ. 
 
Phim công sở, nhân vật phụ, phân cảnh cũng không nhiều nhưng ngược lại là thiết lập nhân vật lại khá hấp dẫn. 
 
Ân Tô Tô mỉm cười đồng ý: “Không thành vấn đề.” 
 
Sau khi buổi quay chụp quảng cáo mỹ phẩm kết thúc, Ân Tô Tô và Lương Tĩnh cùng đi ăn cơm trưa, sau đó lập tức chạy đến nơi thử vai đã hẹn trước. 
 
Đúng hai giờ chiều, hai người đến một khách sạn năm sao ở phía Tây thành phố, bước đến cửa một căn phòng Tổng thống. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cộc cộc. 
 
Gõ cửa phòng. 
 
Không bao lâu sao, người bên trong đã mở cửa ra. 
 
Người mở cửa là một thanh niên mặc áo sơ mi trắng đeo kính, trông có vẻ lịch sự tuấn tú, hẳn là nhân viên của đoàn phim. 
 
“Chào anh.” Lương Tĩnh lịch sự mỉm cười: “Chúng tôi nhận được lời mời đến thử vai của của đạo diễn.”
 
Thanh niên nghiêng người né sang một bên: “Mời vào.” 
 
Ân Tô Tô và Lương Tĩnh cùng bước vào căn phòng. 
 
Căn phòng tổng thống này rộng hơn một trăm mét vuông, đi qua cửa chính sẽ thấy một phòng khách rộng rãi và sáng sủa. Trên ghế sofa bọc da màu đỏ có một người trung niên mặc áo khoác đang ngồi, đầu tóc ông ta dài lòa xòa, râu cũng chưa được cạo sạch sẽ, vẫn có thể nhìn thấy loáng thoáng gốc râu màu xanh ở khu vực dưới cằm, cả người toát ra một loại hơi thở suy sụp đầy tính văn chương. 
 
Đây chính là Dư Thụ Trì. 
 
Ngoại trừ đạo diễn Dư, trong phòng còn có một vài người, cả nam lẫn nữ đều ăn mặc rất chỉnh tề. 
 
Ân Tô Tô nhạy bén để ý thấy trong số tất cả mọi người, có một cô gái ngồi trên bàn làm việc gần cửa sổ sát trần, đưa lưng về phía mọi người đang tắm nắng. 
 
Người kia mặc một bộ đồ màu tím được thiết kế cho mùa tới của Prada và một chiếc quần âu phục cạp cao, mái tóc xoăn lười biếng xõa sau đầu, dù chỉ có một bóng lưng nhưng đã mang đến cảm giác đẹp mắt. 
 
“...” Ân Tô Tô hơi nhíu mày, cô mơ hồ cảm thấy bóng lưng này khá quen mắt nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi cụ thể đó là ai. 
 
“Đạo diễn Dư.” Lương Tĩnh nhiệt tình lên tiếng trước, khách sáo nói: “Có thể nhận được lời mời thử vai của ông, tôi và Tô Tô cảm thấy vô cùng vinh dự.” 
 
“Đây là nghệ sĩ nhà tôi, Ân Tô Tô.” Lương Tĩnh giới thiệu với đạo diễn Dư: “Mong rằng sau này được đạo diễn Dư chiếu cố nhiều hơn.” 
 

Ân Tô Tô mỉm cười gật đầu: “Chào đạo diễn Dư.” 
 
“Chào cô.” Dư Thụ Trì bắt tay với Ân Tô Tô, cũng mỉm cười: “Đã sớm nghe qua tên của cô Ân, đúng là trăm nghe không bằng một thấy.” 
 
“Ông cứ gọi tôi là Tô Tô là được.” 
 
Ân Tô Tô nhận ra một chút vẻ kỳ lạ thoáng qua trên mặt đạo diễn, cô khẽ nhướng mày, trong lòng nảy sinh một chút nghi ngờ. 
 
Ngay lúc này, Dư Thụ Trì lại lên tiếng, ông ấy hơi hạ giọng, nói: “Chuyện là, Tô Tô à, cảnh hôm nay là tình tiết quan trọng của cả bộ phim, tôi cố tình mời vai chính đến diễn cùng với cô, cũng để cô có thể nhập vai tốt hơn.” 
 
“Cảm ơn đạo diễn, ông đã tốn công rồi.” Ân Tô Tô mỉm cười, dừng lại: “Đúng rồi, xin hỏi vai chính là ai vậy ạ?” 
 
“Là tôi.” Một giọng nói truyền đến từ hướng cửa sổ sát trần. 
 
Nụ cười trên mặt Ân Tô Tô đột nhiên cứng lại. 
 
Giọng nói này…
 
Người đẹp cao gầy ngồi trên ghế làm việc đứng dậy, chân đi đôi giày cao gót nhanh chóng bước về phía cô, đôi mắt xinh đẹp lạnh lùng, bờ môi mang theo một nụ cười vừa khiêu khích vừa nghiền ngẫm: “Chào cô, Tô Tô. Từ khi từ biệt ở Florence, đã lâu không gặp.” 
 
Nhìn thấy rõ khuôn mặt của vai nữ chính, Lương Tĩnh không kịp chuẩn bị, cả người ngây như phỗng, đáy mắt cũng trở nên lạnh lẽo. 
 
So với cô ấy thì phản ứng của Ân Tô Tô lại bình tĩnh hơn rất nhiều. Chỉ sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, cô cong môi đáp lại một tiếng: “Chào chị Viện.” 
 
Lương Tĩnh không hề cho Tần Viện chút sắc mặt tốt nào, cô ấy không muốn lãng phí thời gian nữa, nói với Dư Thụ Trì: “Đạo diễn Dư, mọi người đều đã đến rồi, vậy thì chúng ta lập tức bắt đầu thử vai đi. Xin hỏi là cảnh nào vậy?” 
 
Rõ ràng Dư Thụ Trì hơi lúng túng, ông ta ra sức hắng giọng rồi mới nói: “Cảnh này là khi nữ chính phát hiện ra học trò mà bản thân tự tay dẫn dắt đã phản bội mình, vừa tức giận vừa đau lòng nên đã tát học trò một cái. Sau đó là lời bộc bạch của học trò.” 
 
Lương Tĩnh nghe vậy thì nhíu mày, nói với đạo diễn Dư: “Làm gì có phân cảnh này.” 
 
Giọng nói của Dư Thụ Trì càng thêm vẻ áy náy: “Cảnh này cần diễn viên có sức bật và lòng tin mạnh mẽ nên chúng ta mới xem cảnh này như buổi khảo hạch.” 
 
Lương Tĩnh tức giận đến đau đầu, khẽ mím môi, nắm cánh tay Ân Tô Tô, nhỏ giọng nói: “Chúng ta không thử nữa, đi thôi.” 
 
Ân Tô Tô còn chưa lên tiếng thì Tần Viện ở phía đối diện đã khẽ cười.
 
“Nghe nói Tô Tô của chúng ta vừa mới nhận được vai nữ chính trong phim của đạo diễn Khương, ai cũng biết ánh mắt của ông Khương rất độc đáo, nhất định là Tô Tô rất có lòng tin cũng chịu được gian khổ.” Tần Viện cố tình kéo dài câu này, khẽ nhướng mày: “Nhưng mà sao vừa nghe nói phải diễn thử cảnh bị tát thì đã lùi bước rồi?” 
 
Ân Tô Tô: “Ai nói tôi muốn từ bỏ?” 
 
“Này!” Lương Tĩnh nóng nảy, dùng giọng gió nhắc nhở cô: “Cô ta đang dùng chiêu khích tướng, em đừng để bị mắc lừa.” 
 
Ân Tô Tô nhìn Lương Tĩnh một cái, để lộ một nụ cười trấn an, tỏ ý yên tâm, lát nữa đừng nóng nảy, ngay sau đó thì gạt bàn tay đang ấn chặt tay mình ra, thẳng lưng bước về phía trước. 
 
“Bắt đầu đi.” 
 
Dư Thụ Trì hô một tiếng “action”.
 
Vừa đọc đoạn hội thoại xong. 
 
Trong đôi mắt Tần Viện lóe qua tia sáng hung ác, cô ta giơ tay, hung hăng giáng một bạt tay lên mặt Ân Tô Tô…

 
Chát!
 
Trong nháy mắt, trên gò má trắng nõn của Ân Tô Tô lập tức xuất hiện mấy dấu tay đỏ tươi. 
 
“...” Lương Tĩnh nghiến chặt răng, đau lòng giống như bị dao đâm. 
 
Ân Tô Tô hoàn toàn nhập vai, tiếp tục diễn. 
 
Sau khi diễn xong cảnh này. 
 
Trong lòng Tần Viện dâng lên cảm giác thỏa mãn vì được trả thù như ý nguyện nhưng ngoài mặt lại thở dài, quay đầu nhìn về phía Dư Thụ Trì, nửa than phiền nửa nũng nịu nói: “Đạo diễn Dư, vừa rồi trạng thái tôi không được tốt lắm, có thể cũng đã ảnh hưởng đến sự phát huy của Tô Tô rồi. Chúng ta thử lại một lần nữa đi!” 
 
Dư Thụ Trì có hơi không đành lòng quay sang hướng khác nhưng cũng không dám có dị nghị gì với Tần Viện: “Được.” 
 
Lại một bạt tai nữa giáng xuống. 
 
Má trái của Ân Tô Tô cũng đã sưng lên. 
 
“Đủ rồi đủ rồi!” Lương Tĩnh không nhìn nổi nữa, cắt ngang màn diễn của hai người, giận dữ nói: “Chị Viện, chị nói trạng thái mình không tốt, đã qua hai lần rồi, rốt cuộc là chị còn muốn tìm trạng thái bao nhiêu lần nữa?” 
 
Tần Viện cảm thấy vui vẻ, thờ ơ nhún vai: “Thêm vài lần nữa thì sẽ được.” 
 
Lương Tĩnh hận đến nghiến răng nghiến lợi, kéo cánh tay Ân Tô Tô nói: “Chúng ta không cần vai diễn này, đi thôi.” 
 
“Khoan đã.” 
 
Ngoài dự đoán của mọi người, Ân Tô Tô cũng không chọn cách rời đi một cách thảm hại. 
 
Cô chỉ dùng ánh mắt bình tĩnh, thậm chí có phần thờ ơ nhìn ngôi sao đang ăn khách trước mặt, sau đó nói: “Nếu chị Viện không tìm được trạng thái thì không bằng để tôi diễn cho chị xem thử nhé? Chị là Tam Kim Ảnh Hậu, chắc chắn là đã dày công rèn luyện và lòng tin cũng mạnh mẽ hơn tôi nhiều, đúng không?” 
 
Tần Viện hoàn toàn không ngờ Ân Tô Tô đột nhiên nói vậy, cả người cô ta ngây ngẩn. 
 
Không đợi cô ta kịp phản ứng, một bạt tai vừa hung ác vừa nặng nề đã giáng xuống mặt cô ta. 
 
“Chát!” 
 
“...” Tất cả mọi người đều bối rối. 
 
Tần Viện cũng sững sờ. Cảm nhận được cảm giác đau rát nơi gò má, cô ta không thể tin được che mặt, trợn to mắt, môi mấp máy: “Cô làm cái gì…” 
 
Lời còn chưa dứt thì Ân Tô Tô đã chớp mắt: “À, xin lỗi, tôi cũng chưa vào trạng thái.” 
 
“Chát!” Một bạt tai nặng nề hơn giáng xuống, vừa giòn vừa vang. 
 
“Ân Tô Tô…” 
 
“Chát!” 

 
“Chát!” 
 
“Chát!” 
 

 
Sau khi liên tục đánh vài bạt tai, lòng bàn tay Ân Tô Tô đã hoàn toàn đỏ lên. 
 
Tần Viện ra mắt ở thời kỳ đỉnh cao của sự nghiệp, mấy năm nay trong giới vẫn luôn được người ta tiền hô hậu ủng, chưa bao giờ phải chịu uất ức đến vậy. Cô ta tức giận đến mức không kiềm được muốn đánh trả nhưng lại bị Ân Tô Tô cản lại.
 
Ân Tô Tô nhìn thẳng vào mắt Tần Viện với vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén, không nói gì.
 
Tần Viện bị cô nhìn thì cảm thấy chột dạ, ngoài mạnh trong yếu hạ giọng nói: "Cô không muốn ở trong cái giới này nữa à?"
 
Ân Tô Tô cũng hạ giọng: "Chị cho rằng tại sao tôi phải thử diễn cảnh tát này?"
 
Tần Viện sửng sốt.
 
"Giữ chút thể diện cho mình đi." Ân Tô Tô nhếch môi một cách thờ ơ: "Tôi biết rõ tất cả những chuyện bẩn thỉu mà chị đã làm, vì vậy đánh chị vài cái đã xem là nhẹ rồi."
 
"... " Sắc mặt Tần Viện đột nhiên thay đổi.
 
"Từ giờ trở đi đừng tự mua dây buộc mình nữa, nếu không thứ mà chị phải chịu sẽ không đơn giản chỉ là mấy cái tát này đâu." Ân Tô Tô ghé sát vào tai Tần Viện, thì thầm thật khẽ: "Đây không phải là đe dọa, mà là lời khuyên chân thành đầy thiện ý.”
 

 
Sau khi ra khỏi phòng tổng thống, Lương Tĩnh đưa Ân Tô Tô vào phòng vệ sinh ở sảnh tầng một của khách sạn. Cô ấy lấy khăn ướt trong túi ra, ngâm vào nước lạnh rồi nhẹ nhàng đắp lên gò má sưng đỏ của Ân Tô Tô.
 
"A!" Ân Tô Tô đau đến mức hít sâu một hơi rồi rụt cổ lại.
 
"Thì ra em cũng biết đau. Chị nhìn em cậy mạnh chịu nhiều cái tát như vậy, còn tưởng rằng em mình đồng da sắt đó." Lương Tĩnh vừa đau lòng vừa tức giận nói.
 
Ân Tô Tô mỉm cười, cố làm ra vẻ thoải mái chế nhạo: “Em cố tình để Tần Viện đánh em trước, để em có lý do hợp lý đánh trả cô ta. Chị thấy đó, cánh tay của cô ta nhỏ đến mức chỉ còn lại một lớp xương. Cô ta quá gầy, sức lực cũng không bằng một nửa em. Cô ta đánh em hai cái, em đánh cô ta thêm mười cái, mặt cô ta còn sưng tấy hơn em rất nhiều."
 
Lương Tĩnh bị cô gái này chọc cười, giơ tay chọc vào trán cô.
 
Ngay lúc đó, điện thoại di động của Ân Tô Tô reo lên.
 
Cô lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi, mắt cô chợt giật giật.
 
Lương Tĩnh thò đầu sang nhìn thử, nhéo cằm cô nhỏ giọng nhắc nhở: "Cẩn thận tai vách mạch rừng, vào trong rồi hãy bắt máy, đừng gọi tên anh ấy."
 
"Dạ." Ân Tô Tô gật đầu, bước vào trong phòng trong cùng, hít vào rồi thở ra, dùng sức hắng giọng một cái, sau đó mới ấn nút trả lời: "Alo."
 
"Em đang ở đâu vậy?" Một giọng nói phát ra từ ống nghe, lạnh lùng và từ tính.
 
Khuôn mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, lần đầu tiên cô nhận ra nói chuyện mà không gọi tên đối phương lại có thể thu hút và thân mật như vậy.
 
Cô thành thật trả lời: “Tôi vừa thử vai cho một bộ phim trong khách sạn Lai Thượng ở phía Tây thành phố.”
 
“Đúng lúc tôi đang ở rất gần em.” Phí Nghi Châu ở đầu dây bên kia mỉm cười, “Tôi đi mua quà cho ông nội, em có tiện cùng đi lấy với tôi không?”
 
Ân Tô Tô suy nghĩ hai giây rồi gật đầu: "Được."
 
"Vậy khi nào xong việc tôi sẽ đón em. Sẽ mất khoảng một giờ."
 
 "Được."
 

Cúp điện thoại.
 
Phí Nghi Châu cất điện thoại di động, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng anh vụt tắt, nói với người ngồi phía trước: “A Sinh, cậu đến khách sạn Lai Thượng ở phía Tây thành phố đi.”
 
"Vâng." Trần Chí Sinh nhập bốn chữ "Khách sạn Lai Thượng" vào hệ thống dẫn đường của ô tô.
 
Nơi đó cách nơi họ đang ở 38 km, thời gian lái xe mất khoảng 50 phút.
 
Trần Chí Sinh nhướng mày, nhớ đến mấy giây trước vừa nghe thấy sếp nói “Tôi đang ở rất gần em”, không nhịn được âm thầm bật cười. 
 

 
Hiện giờ không phải là giờ cao điểm, tình trạng đường xá khá tốt, cũng không bị ùn tắc giao thông.
 
Năm mươi phút sau, chiếc Maybach đen tuyền lái đến gần khách sạn Lai Thượng ở phía Tây thành phố và tấp vào lề.
 
Phí Nghi Châu ngồi ở ghế sau nhìn ra ngoài qua cửa sổ xe, một tòa khách sạn chọc trời có tạo hình thời thượng cách đó nửa con phố, thỉnh thoảng có những chiếc xe sang trọng tới lui. Đôi mắt anh lặng lẽ nhìn vào cửa khách sạn, tìm kiếm bóng đáng xinh đẹp quen thuộc theo bản năng, có mấy phần khẩn trương mà không ai có thể nhìn thấy.
 
Khi những bóng người trước mặt anh di chuyển xung quanh, anh đột nhiên nhớ lại giấc mơ đẹp đẽ đêm qua.
 
Nhân vật chính trong giấc mơ vẫn là Ân Tô Tô.
 
Cô mặc một bộ váy trắng, đứng trên bờ biển xanh thẫm mênh mông, mặc cho gió biển thổi tung mái tóc, để sóng hôn lên ngón chân mình. Đột nhiên, cô quay lại mỉm cười với anh, hỏi anh: "Em có phải là cơn ác mộng của anh không?"
 
Trong giấc mơ, Phí Nghi Châu không trả lời.
 
Mãi đến lúc này, anh mới chợt nhận ra rằng cô không phải cơn ác mộng của anh, mà là cơn nghiện ngọt ngào ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng.
 
Anh tha thiết mong đợi và khao khát cô.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng trong tầm mắt của Phí Nghi Châu cũng xuất hiện một bóng người. Người đó mặc quần jean, áo len trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đỏ thẫm, rõ ràng là một bộ trang phục bình thường cực kỳ đơn giản nhưng thật ra trong mắt anh nó lại trở nên chói mắt không bì được.
 
Đôi mắt anh hơi tối lại, nhìn chằm chằm bóng dáng cô đang đi về phía chiếc Maybach ngoài cửa kính ô tô, vô thức giơ tay lên vuốt thẳng chiếc cà vạt màu xanh đậm trên ngực một cách tao nhã.
 
Cuối cùng, tay cô cầm tay nắm cửa, lên xe và quay trở lại thế giới chỉ thuộc về anh.
 
Sau khi cô ngồi xuống, Phí Nhất Chu thuận miệng hỏi: “Hôm nay em vẫn bận đến bây giờ sao?”
 
"Gần như vậy." Ân Tô Tô trả lời, tháo kính râm mà không tháo khẩu trang như thường lệ.
 
Nhưng Phí Nghi Châu là người nhạy bén đến mức nào, một chút bất thường này làm sao thoát khỏi tầm mắt của anh được.
 
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ của cô chằm chằm, một lúc sau mới nhàn nhạt nói: "Tháo khẩu trang ra đi."
 
"... Không cần." Rõ ràng là nét mặt của Ân Tô Tô hơi cứng đờ, cô gượng cười với anh: "Tôi bị cảm lạnh. Lỡ như lây cho anh và A Sinh thì không tốt lắm."
 
Nhưng người đàn ông vẫn nhìn cô chằm chằm và tiếp tục ra lệnh với giọng điệu cực kỳ bình tĩnh: "Tháo khẩu trang ra đi."
 
Lần này, Ân Tô Tô thở dài bất lực, biết rằng mình không thể cãi lại được.
 
Cô cúi đầu, dùng tốc độ chậm như rùa từ từ tháo dây đeo sau tai và khẩu trang ra.
 
Ngay sau đó, bàn tay với những ngón tay như ngọc của người đàn ông vươn tới, nhẹ nhàng mà không thể cưỡng lại bao bọc chiếc cằm nhỏ nhắn thanh tú của cô, hơi nâng lên một chút.
 
Chỉ trong vài giây, không khí trong xe trở nên im lặng đến tột cùng.
 
Trái tim Ân Tô Tô nhảy lên đến cổ họng, bên tai vang lên mấy chữ lạnh lẽo như sương giá, anh hỏi cô: "Ai đã đánh em?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận