Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trong giây phút ấy, trong đầu Ân Tô Tô vụt qua rất nhiều suy nghĩ.
 
Phải làm sao bây giờ? Cô phải nói thật cho anh rằng mình bị Tần Viện đánh, hay là nói bừa mấy câu, tùy tiện tìm một lý do để lấp liếm cho qua?
 
Trong lòng Ân Tô Tô rối rắm vô cùng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì hai người ở rất gần nhau, Phí Nghi Châu thấy được tất cả những thay đổi trên khuôn mặt cô. 
 
Anh không thúc giục, cũng không gây thêm áp lực, chỉ là ánh mắt lạnh lùng, bình tĩnh và kiên định nhìn cô, chờ đợi câu trả lời từ cô. 
 
Vài giây sau, Ân Tô Tô cuối cùng cũng chịu thua ánh mắt phán xét của Thái tử gia. Cô hít sâu một hơi, mỉm cười nói: “Hôm nay, tôi diễn thử một cảnh quay. Tôi và bạn diễn đều khá nhập tâm.”
 
“Em diễn thử thôi mà cũng phải bị đánh à?” Phí Nghi Châu khẽ cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ không vui.
 
“Không, không phải.” Ân Tô Tô thấy hơi lúng túng, bèn trả lời: “Chỉ là cảnh diễn hôm nay hơi đặc biệt một chút.”
 
Phí Nghi Châu chăm chú nhìn dấu tay đỏ rực trên gò má trắng nõn của cô, lại hỏi: “Bạn diễn của em là ai vậy?”
 
Trong nháy mắt, tiếng chuông cảnh báo vang lên trong đầu Ân Tô Tô, cô không muốn làm to chuyện, giống như là phản xạ có điều kiện mà trả lời anh: “Là một diễn viên nhỏ mà thôi. Không nổi tiếng, cho dù tôi có nói cho anh tên người đó thì anh cũng không biết.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ân Tô Tô.”
 
Phí Nghi Châu bất ngờ, khẽ gọi tên cô.
 
“Sao?” Ân Tô Tô cũng khẽ khàng trả lời.
 
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng điệu nhẹ nhàng: “Theo quan điểm của tôi, ai cũng giống như ai. Tôi không có quyền yêu cầu em làm bất cứ chuyện gì em không muốn làm, cũng không có quyền yêu cầu em trả lời bất kì câu hỏi nào mà em không muốn trả lời.”
 
Ánh mắt Ân Tô Tô hơi sáng lên, không hiểu tại sao anh lại nói như vậy. Cô chỉ im lặng, ngoan ngoãn chờ anh nói nốt.
 
Sau đó, cô nghe thấy Phí Nghi Châu nói: “Chỉ là tôi hy vọng từ bây giờ trở đi, em có thể tin tưởng tôi tuyệt đối. Ít nhất là trong lúc chúng ta còn là vợ chồng hợp pháp, em có thể coi tôi như người chồng thật sự của em, chứ không phải một người hợp tác không quan trọng.”
 
Ân Tô Tô âm thầm xấu hổ.
 
Trong lòng cô nghĩ: Đại gia của tôi ơi, anh làm sao có thể chỉ là một người hợp tác không quan trọng? Anh quá quan trọng ấy chứ, con đường phát tài của tôi và chị Lương hay là Tiểu Phù đều trông chờ vào anh cả mà.
 
Dĩ nhiên những lời này Ân Tô Tô chỉ có thể nói thầm trong lòng. Cho dù có cho cô trăm nghìn lá gan thì cô cũng không dám nói ra thành tiếng.
 
Chính vì thế mà nhìn bên ngoài, giữa hai hàng lông mày của cô vẫn là dáng vẻ đoan trang như cũ, giống như là người cung kính nhất trong thiên hạ.
 
Ân Tô Tô cười nói: “Đây là chuyện đương nhiên.”
 
Cô vừa dứt lời, Phí Nghi Châu cũng không nhiều lời nữa. Anh chỉ im lặng nhìn vào dấu tay trên mặt cô. Một lát sau, anh dặn dò Hà Kiến Cần đang ở phía trước: “Lấy cho tôi một túi chườm đá đến đây.”
 
“Vâng thưa sếp.” Trợ lý Hà trả lời, động tác trên tay cũng nhanh thoăn thoắt. Anh ấy cầm lấy một hộp thuốc khẩn cấp từ trong hộc tủ bên ghế lái phụ, mở ra. Hà Kiến Cần lấy ra một túi chườm đá mới tinh, bóc túi bọc bên ngoài ra, cung kính đưa cho sếp của mình.
 
Ân Tô Tô hơi bất ngờ, cô nhìn hộp thuốc trong tay trợ lý Hà, ngạc nhiên hỏi: “Không phải hộp thuốc khẩn cấp bình thường đều để trong nhà à? Hai người còn chuẩn bị cả ở trên xe luôn hả?”
 
Nghe thấy cô hỏi, Hà Kiến Cần cười đầy lịch sự, nhẹ nhàng nói: “Thân phận của sếp đặc biệt, ra ngoài khó tránh khỏi phải cẩn thận. Không gặp nguy hiểm là tốt nhất, nhưng nếu gặp phải nguy hiểm thì hộp thuốc khẩn cấp này sẽ giống như A Sinh vậy, có thể dùng để ứng phó lúc cần thiết.”
 
Ân Tô Tô giật mình, cô hiểu rồi.
 
Cũng đúng, người giàu có vẫn luôn là mục tiêu mà bọn bắt cóc tham tiền nhắm đến. Mấy công tử nhà giàu bình thường còn có nguy cơ bị bắt cóc bất cứ lúc nào, chứ đừng nói đến người thừa kế của nhà giàu hàng đầu như Phí Nghi Châu.
 
Ân Tô Tô có chút ngẩn ngơ, không biết cô nghĩ tới chuyện gì, vô thức thở dài một tiếng.
 
Đúng lúc này, gương mặt ở phía bên trái cô bỗng dưng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức cô phải giật mình.
 
Trước đây, lúc cô diễn thử ở khách sạn, Tần Viện cố tình làm khó cô, hai cái tát đều đánh thật mạnh. Da mặt của Ân Tô Tô khá mỏng, tuy ngoài miệng cô nói không sao, chẳng qua là sợ chị Lương lo lắng nhưng thật ra mặt cô đã nóng ran, đau muốn chết đi được.
 
Giây phút này, khi túi chườm được đắp lên mặt, cảm giác đau đớn nóng rát lập tức được xoa dịu.
 
Hàng mi dày của Ân Tô Tô chớp chớp.
 
Cô lặng lẽ liếc mắt nhìn Phí Nghi Châu chỉ cách cô trong gang tấc. Tay trái của anh nhẹ nhàng đỡ lấy cằm cô, tay phải thì giữ lấy túi chườm. Động tác nhẹ nhàng, cẩn thận đắp túi chườm, giống như là sợ làm cô đau.
 
Anh nhìn cô, đôi mắt ấy phản chiếu những vệt nắng ở bên ngoài cửa sổ, giống như dòng suối trong vắt chảy qua khu rừng vào một buổi chiều cuối thu. Ánh mắt của anh bình tĩnh, cực kỳ chuyên tâm.
 
Cảm nhận được cơ thể cô gái run run, hơi co người lại, Phí Nghi Châu hơi cau mày, dịu dàng hỏi: “Em thấy đau à?”
 
“Không, không có.” Ân Tô Tô lắc đầu, không biết từ lúc nào mà gò má cô đã ửng hồng màu hoàng hôn. Cô co ngón trỏ lại, vô thức siết chặt vạt áo của mình, trái tim đập loạn xạ, trả lời anh: “Động tác của anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, tôi không thấy đau gì hết.”
 
Thấy cô phủ nhận, trái tim thắt chặt của Phí Nghi Châu cuối cùng cũng được thả lỏng. Anh đặt túi chườm lên vết thương của cô, thờ ơ nói: “Hiệu quả giảm sưng đỏ của túi chườm này rất tốt. Cứ đắp mười lăm phút đã, nếu vẫn chưa ổn thì tôi đưa em đi bệnh viện.”
 
“…” Ân Tô Tô khựng lại, vô cùng ngạc nhiên, đần ra một chỗ.
 
Không phải chứ? Cậu cả nhà giàu này sao cứ chuyện bé xé ra to vậy? Chỉ là mấy dấu tay mà cũng cần đi bệnh viện à?
 
Không đợi cô kịp mở miệng từ chối, Phí Nghi Châu đã mấp máy môi, nói với trợ lý Hà: “Gọi điện cho Phí Tông Tễ, nói với nó có thể hai mươi phút nữa tôi sẽ qua đó.” 
 
Phí Tông Tễ.
 
Ân Tô Tô đã từng nghe thấy cái tên này.
 
Cậu năm nhà họ Phí là bác sĩ phẫu thuật ngoại khoa nổi tiếng quốc tế, bây giờ đang làm việc ở bệnh viện tư nhân của Phí thị.
 
“Vâng, thưa sếp.” Đối với dặn dò và chỉ thị từ sếp, từ trước đến nay trợ lý Hà đều không dám có ý kiến gì.
 
Ân Tô Tô kinh ngạc đến mức sặc nước miếng. Cô mở to hai mắt, nói với vẻ không tin nổi: “Chỉ là bị tát vài cái mà thôi, cần gì phải đến bệnh viện? Kể cả không hết sưng thì cũng không cần đi gặp bác sĩ. Tôi không có yếu ớt, kiểu cách vậy đâu.”
 
Chuyện này nếu như bị tay săn ảnh nào chụp được đăng lên mạng thì đây mới chính là vết đen chính hiệu của cô. Kể cả cô có nhảy sông Hoàng Hà thì cũng không rửa sạch được nỗi oan này.
 
Phí Nghi Châu chăm chú nhìn cô, giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: “Đưa em đi bệnh viện không phải là cảm thấy em yếu ớt hay kiểu cách, cũng không phải là chuyện bé xé ra to. Má trái của em vừa sưng vừa đỏ, về sau còn phải về nhà gặp ba mẹ và người nhà của tôi, trên mặt em lại có vết thương như thế thì có nhiều cái sẽ không tiện.”
 
Ân Tô Tô mới kịp nhận ra. Cô “ồ” một tiếng, lúng ta lúng túng nói: “Tôi hiểu rồi. Anh sợ người lớn nhìn thấy trên mặt tôi có vết thương sẽ đoán già đoán non, không có ấn tượng tốt với tôi.” 
 
“Không phải.” Phí Nghi Châu lắc đầu.
 
Ân Tô Tô nhíu mày, thật sự không hiểu: “Vậy anh để ý vết thương trên mặt tôi như vậy sao?”
 
“Không phải tôi để ý. Mà là tôi sợ người lớn trong nhà nhìn thấy trên mặt em có vết thương sẽ cảm thấy lo lắng, từ đó cho rằng ‘diễn viên’ là một nghề sẽ khiến em chịu thiệt thòi.” Phí Nghi Châu nhìn cô: “Tôi tin người nhà của tôi sẽ tôn trọng từng ngành nghề, từng công việc như nhau. Bọn họ sẽ không vì chuyện ‘em là diễn viên’ mà bắt em rời khỏi giới giải trí hay lui về phía sau. Nhưng nếu bọn họ cảm thấy em gặp bất bình vì công việc này thì có lẽ sẽ đưa ra một số lời khuyên có liên quan.”
 
“…” Những lời này đúng là nằm ngoài dự kiến của Ân Tô Tô.
 
Ân Tô Tô kinh ngạc, buột miệng hỏi anh: “Tại sao tôi nghe giọng điệu của anh giống như không hề muốn tôi rời khỏi giới giải trí hay lui về phía sau vậy?”
 
Theo trí nhớ của cô, trước đây giới giải trí cũng có không ít ngôi sao nữ đã gả vào nhà đại gia.
 
Những người đẹp trở thành phu nhân nhà giàu kia sau khi kết hôn sẽ lập tức rời khỏi giới giải trí, an phận chăm lo cho gia đình, tốt hơn thì sẽ lui về phía sau, trở thành một thành viên của công ty.
 
Ngẫm lại cũng là đạo lý này.
 
Dù sao cũng có một câu nói rất đúng.
 
Đối với người đàn ông có quyền có thế, niềm vui lớn nhất của bọn họ không phải là nuôi một con chim hoàng yến ngoan ngoãn và đáng yêu, mà là việc bắt được con chim hoàng yến vốn mang ánh hào quang bay lượn khắp bầu trời, giam cầm nó, thuần phục nó, biến nó thành con chim ngoan ngoãn chỉ thuộc về bọn họ.
 
“Lạ lắm à.” Phí Nghi Châu hỏi lại cô.
 
“Có chút thôi.” Ân Tô Tô cong môi, bật cười, trêu chọc anh với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Không phải đàn ông các anh đều có tính chiếm hữu sao? Nghe nói càng quyền cao chức trọng thì tính chiếm hữu càng mạnh. Người có thân phận như ngài Phí đây vậy mà lại không có, đúng là hiếm thấy.”
 
Nghe cô nói như vậy, đôi mắt lạnh nhạt kia của Phí Nghi Châu bỗng đầy ẩn ý.
 
Anh chăm chú nhìn cô rồi đột nhiên hơi cong môi, cười nhẹ.
 
Phí Nghi Châu nói: “Xem ra cô Ân nên hiểu hơn về tôi.”
 
Ánh mắt Ân Tô Tô sáng lên: “Ý của anh là gì?”
 
“Thật lòng mà nói, tôi cũng hi vọng trong mắt em chỉ có tôi, từ đầu đến chân của em cũng chỉ thuộc về một mình tôi.” Anh trả lời.
 
“…” Ân Tô Tô nghẹn lời, vì vài câu bâng quơ, nhẹ nhàng của anh mà khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng, nửa ngày cũng không nói nên lời. Trái tim cô cũng bắt đầu đập loạn nhịp, thình thịch, thịch thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
 
Phí Nghi Châu tiếp tục nói: “Nhưng tôi biết chuyện này là không thể.”
 
Ân Tô Tô như bị ma xui quỷ khiến mà hỏi anh: “Tại sao lại không thể?”
 
Phí Nghi Châu nói: “Em mãi mãi là một cá thể độc lập, không ai có thể lấy bất kì lý do gì để cướp đoạt thứ em thích hay sự nghiệp mà em đam mê. Cho dù là tôi cũng không được.”
 
Ngay lúc này.
 
Ngay khi mà Phí Nghi Châu vừa nói xong từ cuối cùng, một giây ngắn ngủi mà dài đằng đẵng, Ân Tô Tô giống như nhìn thấy cảm xúc phức tạp hơn cả sự tôn trọng ở trong đôi mắt sâu hút của anh. 
 
Ân Tô Tô ngẩn người một hồi lâu.
 
Cô nghĩ, có phải anh đã diễn nhập tâm quá rồi không? Mặc dù thỏa thuận trên đầu môi đã đạt được, nhưng cô còn chưa gặp người lớn nhà anh, giấy chứng nhận kết hôn bọn họ cũng chưa có. Vậy mà anh lại giống như đã hoàn toàn coi bản thân là chồng của cô, là người đàn ông gần gũi nhất đáng dựa vào nhất của cô.
 
Mới nghĩ đến đây, trong lòng Ân Tô Tô đột nhiên nảy sinh một ít áy náy, khó lòng nhận ra, cô khẽ cắn môi, móng tay trơn bóng mò mẫm túi xách.
 
Trong túi là thỏa thuận kết hôn giả mà cô cùng Lương Tĩnh suy nghĩ cả đêm để viết ra. 
 
Từng câu từng chữ, mỗi hàng mỗi dòng, đều không có chút tình cảm nào, tất cả đều là được và mất, thiệt và hơn.
 
So với vị Thái tử gia kiêu ngạo này, có phải cô quá thực dụng rồi hay không?
 
Ân Tô Tô lặng lẽ tự hỏi bản thân.
 
Nhưng chỉ một lát sau, những lo nghĩ trong lòng biến mất đi không dấu vết.
 
Cô chỉ cảm thấy buồn cười.
 
Từ bé anh đã lớn lên trong chốn giàu có có bậc nhất, mọi thứ ăn mặc đều là tốt nhất. Thứ mà người bình thường coi là món quà quý giá có một không hai, đối với anh cũng chẳng khác gì một đồng tiền hay một cục tẩy.
 
Sau khi hưởng thụ hết vinh hoa phú quý, đương nhiên anh sẽ nhìn thấu sự hào nhoáng trong đó, lúc nào cũng lộ ra vẻ mệt mỏi vì danh lợi, tiền tài. Đây chính là thứ mà chỉ gia đình thượng lưu chân chính mới có thể nuôi dưỡng ra được.
 
Còn cô thì sao? Ngày nào cô cũng điên cuồng làm việc, vì hợp đồng quay phim, quảng cáo, vì cơ hội thăng tiến, vì thù lao đóng phim mà cô luôn phải cười nói trước mặt người khác. Về bản chất, cô và Phí Nghi Châu chính là người ở hai thế giới khác nhau.
 
Anh ở trên những tầng mây, không nhiễm bụi trần, làm bất cứ chuyện gì anh muốn mà không cần suy tính đến hậu quả. Cô lấy cái gì để so lợi hay thiệt với anh?
 
Lương Tĩnh nói đúng rồi.
 
Cuộc hôn nhân này là cơ hội ngàn năm có một của cô, cô phải thực dụng, phải chiếm lấy lợi ích cho mình.
 
Nhất thời trong xe không còn ai nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh.
 
Một lát sau, khi mười lăm phút trôi qua…
 
Phí Nghi Châu lấy túi chườm đang được đắp trên mặt Ân Tô Tô ra. Nhìn xuống đánh giá vài giây, thấy sưng đỏ trên má cô gái đã giảm đi hơn nửa, dấu tay cũng đã phai đi nhiều.
 
Anh hơi cong môi, nói: “Thuốc mà Phí Tông Tễ đưa cho tốt thật.”
 
“Cảm ơn anh.” Gương mặt Ân Tô Tô vẫn đỏ như trước, không biết là do cô đau hay là đang ngượng ngùng.
 
Đợi khi cậu cả nhà họ Phí lại một lần nữa ngồi ngay ngắn cạnh cô, Ân Tô Tô âm thầm hít thở ra hít vào mấy lần, cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở túi ra, lấy ra bản hợp đồng bên trong.
 
Phí Nghi Châu thấy được hành động của cô, rủ mắt xuống.
 
Một bàn tay nhỏ nhắn, trắng mềm xuất hiện trước mặt anh. Móng tay cô sơn màu hồng nhạt trong suốt, mỗi ngón đều có hình lưỡi liềm nhỏ nhạt màu ở đầu móng, năm ngón tay mảnh khảnh cầm lấy một vật giống như tài liệu nào đó và đưa nó cho anh.
 
“Đây…” Ân Tô Tô lo lắng, ậm ừ vài giây rồi mới nói ra thành lời: “Đây là tất cả những điều kiện đồng ý kết hôn mà tôi đã liệt kê ra, mời anh xem qua.”
 
Phí Nghi Châu nhận lấy hợp đồng, khuôn mặt lười biếng, chậm chạp, giống như mặt hồ không gợn nổi một đợt sóng.
 
Ân Tô Tô dùng sức hắng giọng, nói: “Anh xem đi, nếu anh muốn bỏ cái gì thì…”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui