Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Ai ngờ, không đợi cô nói hết câu, anh đã lật đến trang cuối cùng trong hợp đồng. Bỏ nắp bút ra khỏi cây bút máy màu đen, cổ tay hơi nhúc nhích, kí tên lên phần chữ kí bên dưới.
 
Ân Tô Tô lại thấy ngạc nhiên: “Ngài Phí, anh không cần đọc kĩ điều khoản à?”
 
“Không cần.” Phí Nghi Châu đáp lời cô như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Tô Tô dở khóc dở cười: “Anh không sợ tôi sẽ tham lam, lấy hết tiền của anh sao?”
 
Phí Nghi Châu ung dung trả lời: “Nếu như tôi đã đồng ý với điều kiện của em thì sẽ không bao giờ hối hận.”
 
Ân Tô Tô xấu hổ.
 
Được thôi. Anh nhiều tiền thì anh là kẻ giỏi nhất! 
 
“Ngoài ra…” Bỗng dưng Phí Nghi Châu lại lên tiếng.
 
“Sao cơ?” Ân Tô Tô vô thức hỏi lại.
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu nhìn cô, anh bỗng nhiên giơ tay, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua gò má cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết là do anh chăm tập thể hình hay là do nguyên nhân khác, đầu ngón tay anh có một vết chai mỏng và thô ráp. Giây phút này, vết chai mỏng thân mật hôn lên làn da của cô, khiến cho cả người cô vô thức run nhẹ.
 
Vì quá lo lắng nên sắc mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, lưng cô thẳng tắp. Mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn không nhúc nhích.
 
Lại nghe thấy Phí Nghi Châu hỏi cô: “Lần trước tôi đã nói tôi không thích nghe em gọi tôi là ngài Phí. Tại sao em lại không nghe lời?”
 
Anh vừa nói vừa xoa tay lên má cô, xoa đến mức làm cô thấy tê rần, thậm chí ngay cả trái tim cũng cảm thấy ngứa ngáy.
 
Khóe miệng Ân Tô Tô giật giật, đôi môi hồng giống như con cá mở ra trong nước, hô hấp không đều: “Xin lỗi, tôi quên mất. Hơn nữa tôi vẫn chưa biết nên gọi anh là gì nữa.”
 
Vừa mới dứt lời, cô cảm giác được bàn tay kia đi xuống bên dưới, từ má rồi đến cằm của cô, nhẹ nhàng giữ lấy. Rồi với một lực nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại được, anh kéo cô lại.
 
Anh kéo cô vào trong lồng ngực của mình.
 
Trong nháy mắt, thân hình mảnh khảnh của cô đã hoàn toàn bị anh trói chặt.
 
Cánh tay mạnh mẽ men ra sau và từ từ vòng ra sau eo cô, ôm chặt người con gái.
 
Phí Nghi Châu nâng cằm Ân Tô Tô lên, hơi cúi đầu, áp sát vào vành tai còn đỏ hơn cả gương mặt của cô, bình tĩnh nói: “Em chỉ cần gọi tên tôi bỏ họ đi là được.”
 
Gọi tên bỏ họ?
 
Ân Tô Tô chớp chớp mắt, theo lời của anh nói, vô thức gọi anh: “Ngài?”

 
Trước đó cô không kịp phản ứng, bây giờ lại nói ra thành lời, lúc này cô mới kinh ngạc nhận ra từ này một âm hai nghĩa, thân mật đến mức làm cổ họng người ta nghẹn lại.
 
Hai má Ân Tô Tô vẫn như cũ nóng bừng. Cô vừa thấy lúng túng lại vô tình nghĩ rằng: Nếu bây giờ đập hai quả trứng lên mặt cô, nhất định có thể chín ngay lập tức.
 
Ngay gần với cô, Phí Nghi Châu chăm chú nhìn cô gái đang ở trong lòng mình, nghe thấy âm thanh “ngài” thân mật kia, rõ ràng anh cảm thấy như có một con chim nhạn bay đến từ nước Nam, mang theo hạt giống của mùa xuân, gieo hạt vào trái tim anh, sau đó hạt giống bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
 
Cảm giác sung sướng mãnh liệt như thế này thật hiếm có…
 
Anh cong miệng, cuối cùng cũng không thể kiềm chế, nhẹ nhàng hôn lên vành tai mềm mại đáng yêu của cô: “Em ngoan lắm.”
 
*
 
Ân Tô Tô vốn tưởng rằng bọn họ chỉ đơn giản là ôm, dù sao thì hai người cũng sắp kết hôn, làm quen trước cử chỉ thân mật cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng cô lại không ngờ, tự nhiên Phí Nghi Châu lại hôn lên vành tai cô.
 
Chỉ là vài giây ngắn ngủi nhưng gương mặt cô giống như đã nóng đến mức mất đi cảm giác.
 
Vào nghề mấy năm, không phải cô chưa từng diễn cảnh thân mật, nhưng mà, chỉ khi tiếp xúc với người đàn ông này, lòng cô mới rối như tơ vò như vậy.
 
Cô bị dọa sợ nên phản xạ có điều kiện che đi vành tai bị anh hôn, đôi mắt sáng ngời mở to. Cô muốn mắng người nhưng lại nhìn lên ghế lái chính và ghế lái phụ ở bên trên.
 
A Sinh và trợ lý Hà, một người mắt nhìn thẳng lái xe, một người im lặng ngồi bên cạnh, dường như không hề tò mò gì về chuyện xảy ra ở hàng ghế bên dưới.
 
Ân Tô Tô càng trở nên rầu rĩ.
 
Vừa rồi anh hôn vành tai cô, chắc bọn họ không nhìn thấy đâu?
 
Sợ nói to quá bị nghe thấy, Ân Tô Tô đành phải đến gần Phí Nghi Châu, nhỏ giọng nói: “Tại sao tự nhiên anh lại hôn tôi?”
 
Dáng vẻ tức giận của cô vô cùng sinh động khiến cho Phí Nghi Châu cảm thấy thú vị, anh cũng học cô nói nhỏ, đáp lại: “Bước ôm cũng đã luyện xong rồi, nên tiến hành bước tiếp theo thôi.”
 
Ân Tô Tô lo bị anh đánh lén, lần này cô đã học được cách phòng thủ, che kín tai của mình. Nghe anh nói nhưng không biết phản bác như thế nào, chỉ có thể thẹn quá hóa giận: “Tóm lại… Tóm lại, về sau anh không được hôn tôi đột ngột như vậy.”
 
Phí Nghi Châu gật đầu: “Được. Lần sau trước khi tôi hôn em, sẽ báo trước cho em để đợi em đồng ý.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Ân Tô Tô thật sự hết chỗ nói rồi… Năng lực nghe hiểu của người này như thế nào vậy? Ý của cô là như vậy sao?
 
Hai người ở hàng xe phía sau thân mật vừa ghé tai vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc, cảnh vật xung quanh phát sinh thay đổi. Chiếc xe Maybach màu đen lái vào một khu phố cũ.
 
Ân Tô Tô chú ý tới cảnh sắc cổ xưa ở bên ngoài cửa sổ xe, có chút kinh ngạc: “Nơi này không phải là phố Văn Miếu sao?”
 
Phố Văn Miếu là một con phố cổ của Bắc Kinh, thường tập trung nhiều người.

 
Một cậu ấm danh giá như Phí Nghi Châu tại sao lại đến nơi này? Cô bỗng thấy nghi ngờ.
 
Lúc cô đang suy nghĩ, cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói chuyện: “Đây là phố Văn Miếu. Trước đây em từng đến rồi à?”
 
“Đã đến hai, ba lần.” Ân Tô Tô nghiêng đầu nhìn phía Phí Nghi Châu, nghi ngờ: “Anh tới đây để lấy quà biếu cho ông nội.”
 
“Ừ.” Đôi lông mày đẹp như tranh vẽ của Phí Nghi Châu đã trở lại bình tĩnh như trước, không có chút gợn sóng: “Cách đây không lâu, có tin từ nhà đấu giá ở Luân Đôn truyền về rằng có người chụp được một bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng, ông nội cảm thấy rất có hứng thú. Tôi cho người hỏi thăm, biết được món đồ này bây giờ đang ở trong tay một chủ tiệm trong phố Văn Miếu. Tôi đã thanh toán tiền đặt cọc, hẹn người ta hôm nay sẽ tới lấy.”
 
Nghe xong từ đầu đến cuối sự việc, Ân Tô Tô hiểu rõ gật đầu, nhưng hình như có điểm không hợp lý lắm, bèn hỏi lại: “Anh có thể nói người khác đi lấy tượng Phật Di Lặc mà, tại sao phải tự mình đi một chuyến?”
 
Ánh mắt của Phí Nghi Châu dừng trên gương mặt trắng nõn không tì vết của cô, một lúc sau mới trả lời: “Không như vậy thì làm sao có thể có thêm thời gian ở cạnh em đây?”
 
Khoảnh khắc nghe anh nói vậy, trái tim Ân Tô Tô lại run lên.
 
Da mặt cô căng lên, đáp lời: “Nếu như anh muốn gặp tôi như vậy thì chỉ cần một cuộc điện thoại hay một tin nhắn là được, anh biết rõ tôi không thể từ chối anh mà.”
 
“Không thể từ chối và cam tâm tình nguyện khác nhau nhiều mà.” Phí Nghi Châu bình tĩnh trả lời cô.
 
Ân Tô Tô trầm mặc.
 
Đúng vậy…
 
Anh ra lệnh cho cô gặp anh, mặc dù cô không thể từ chối, nhưng cũng không hoàn toàn tình nguyện. Nhưng ấn tượng của cô đối với ông nội Phí là vô cùng tốt, cô đi lấy quà biếu cho ông nội Phí với anh thì sẽ thật lòng vui vẻ, tự nhiên thoải mái.
 
Suy nghĩ quá nhiều khiến Ân Tô Tô chỉ biết thở dài trong lòng.
 
Không thể không nói, người đàn ông này thật sự rất quyến rũ.
 
Rõ ràng anh là người quyền cao chức trọng, nhưng lại không ép cô làm chuyện cô không muốn làm, cảm xúc ổn định, không vội vàng, hấp tấp, tôn trọng mọi suy nghĩ của cô.
 
Cô nghĩ: Nếu như xuất phát điểm, gia thế, bối cảnh của anh và cô, không phải một cái trên trời một cái dưới đất, khoảng cách quá lớn thì có khi cô đã yêu anh rồi.
 
Không bao lâu, chiếc xe Maybach màu đen đi vào bãi đỗ xe ngoài trời của phố Văn Miếu.
 
Cậu cả nhà họ Phí từ trước đến nay cũng không cần phải tự mình mua sắm.
 
Phí Nghi Châu và Ân Tô Tô chờ ở trên xe, trợ lý Hà Kiến Cần một mình xuống xe, lập tức bước vào một cửa hàng đồ cổ cao cấp có khoảng bốn tầng.
 
Thời gian để chờ đợi luôn luôn nhàm chán.
 
Phí Nghi Châu nghe một cuộc điện thoại về công việc, Ân Tô Tô cũng thức thời ở bên cạnh im lặng không lên tiếng. Cô không dám quấy rầy Thái tử gia làm việc, lấy điện thoại ra chơi Happy Elements.

 
Chơi được vài phút, cô đã thấy trợ lý Hà vẫn chưa quay lại mà Phí Nghi Châu cũng chưa kết thúc điện thoại. Cô thoát khỏi trò chơi, đeo khẩu trang và kính râm lên mặt, xuống xe đi hóng gió.
 
Khi cô vừa đóng cửa xe, vừa hay nhìn thấy một dáng người cao lớn.
 
Trần Chí Sinh dựa vào cửa xe hút thuốc, gương mặt tuấn tú lạnh lùng ẩn sau làn khói mang đến cảm giác cực kỳ lạnh lẽo.
 
Ân Tô Tô là một diễn viên, có năng lực nhìn người, lần đầu tiên cô thấy Trần Chí Sinh đã cảm thấy thanh niên này có phong thái hiên ngang, tư thế oai hùng không tầm thường, trong lòng đã có suy đoán về thân phận của anh ta.
 
Dù sao thì cô cũng đang rất nhàn rỗi.
 
Ân Tô Tô thuận miệng nói chuyện phiếm với Trần Chí Sinh: “A Sinh, anh là bộ đội chuyển nghề à?”
 
Hình như Trần Chí Sinh không nghĩ cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, lập tức để lộ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh lại quay về dáng vẻ hờ hững.
 
Trần Chí Sinh gật đầu: “Đúng vậy.”
 
“Lục quân à? Hay hải quân?” Ân Tô Tô tò mò.
 
“Không quân.” Nhớ lại năm tháng phục dịch chông gai, chiến sĩ bộ đội đặc chủng thoát ra khỏi mưa bom bão đạn như thế, trong mắt anh ta ít nhiều cũng có chút gì đó lạnh lùng. Sau khi búng tay một cái, Trần Chí Sinh lại mỉm cười: “Đã là chuyện cách đây mấy năm rồi.”
 
Ân Tô Tô nhìn vẻ bề ngoài tuấn tú của anh ta rồi lại nhìn xung quanh, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.
 
Cô hỏi: “Anh là người Bắc Kinh à?”
 
“Không phải.”
 
“Thế anh đã mua nhà chưa?”
 
“Mua rồi.”
 
Ân Tô Tô lập tức ngưỡng mộ, nghĩ thầm anh chàng đẹp trai này nhìn còn chưa đến ba mươi tuổi, khi còn trẻ mà đã có nền tảng như vậy thì thật sự không tồi. Sau đó, cô lại hỏi: “Vậy anh đã có bạn gái chưa?”
 
Trần Chí Sinh lắc đầu: “Chưa có.”
 
Có được đáp án này, Ân Tô Tô càng hăng hái. Mắt cô sáng lên, lại âm thầm đến gần vài bước, khẽ hỏi dò: “Này, không biết anh có tiện không, có thể nói một tháng sếp Phí nhà anh trả cho anh bao nhiêu tiền được không?” 
 
Trần Chí Sinh: ?
 
Trần Chí Sinh hơi nhíu mày: “Tại sao cô Ân lại hỏi chuyện này?”
 
“Không có gì, không có gì, chỉ là tùy tiện hỏi thăm một chút thôi.” Ân Tô Tô ha hả cười gượng hai tiếng, bỗng dưng lại nói: “Chỉ là tôi đang nghĩ, anh là tài xế riêng, còn là cận vệ của Phí Nghi Châu, thu nhập chắc chắn không thấp.”
 
Cứ nói như vậy, Trần Chí Sinh nhìn thấy cô gái xinh đẹp đưa tay phải ra, giơ ra ba ngón tay, vẻ mặt thăm dò: “Chắc là được như thế này chứ?”
 
“…”
 
Một lúc lâu sau, Trần Chí Sinh cũng không nói gì. Sau đó, anh ta mới trả lời: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì, cô nói thẳng đi.”
 
Nghe anh ta nói như vậy, Ân Tô Tô cũng lười vòng vo. Cô không nhiều lời nữa, đột nhiên lấy điện thoại di động từ trong túi ra. Mở một tấm ảnh trong album, đưa cho Trần Chí Sinh xem, hưng phấn hỏi: “A Sinh à, anh thấy cô gái này như thế nào?”
 

Trần Chí Sinh nhìn lướt qua điện thoại di động.
 
Cô gái trong tấm ảnh cũng chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi, mái tóc đen, nụ cười thẹn thùng, đôi mắt ngấn nước ẩn chứa một chút e lệ, trông có vẻ yểu điệu, động lòng người.
 
Ánh mắt Trần Chí Sinh dừng lại vài giây, sau đó giữ phép mà nhìn sang chỗ khác, có gì nói ấy: “Khá xinh đẹp.”
 
“Đúng không, đúng không, đẹp đúng không!” Ân Tô Tô nhớ tới chuyện Tiểu Phù suốt ngày nói cô tìm giúp bạn trai, cười rạng rỡ: “Giới thiệu con bé làm bạn gái của anh nhé, anh thấy thế nào?”
 
Trần Chí Sinh không trả lời câu này của cô, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua vị trí ghế sau của xe Maybach, bình tĩnh trả lời: “Cô Ân vẫn nên quay lại xe sớm đi. Mãi không nhìn thấy cô, sếp tôi sẽ nhớ cô đấy.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Không muốn nói chuyện thì cứ nói thẳng, có cần thiết phải trêu cô như vậy không?
 
Không thể làm bà mai khiến Ân Tô Tô có chút nhụt chí, cuối cùng cô vẫn im lặng cất điện thoại di động, trở lại trong xe.
 
Vừa mới ngồi xuống định đóng cửa xe, một âm thanh lại truyền đến từ bên cạnh: “Em muốn giới thiệu bạn gái cho A Sinh à?”
 
“Đúng vậy.” Ân Tô Tô thẳng thắn, không ngừng khen ngợi Hứa Tiểu Phù: “Tôi có một cô trợ lý nhỏ. Con bé vô cùng dịu dàng, tính cách rất tốt, nhìn cũng xinh đẹp đáng yêu. Tôi thấy rất hợp với A Sinh.”
 
Phí Nghi Châu: “A Sinh không đồng ý à?”
 
“Sau khi cậu ấy xem ảnh thì không nói gì nữa, chẳng lẽ là không thích?” Ân Tô Tô hơi tức giận, bất mãn lẩm bẩm: “Tiểu Phù nhà tôi rất tốt, đẹp người đẹp nết. Người đàn ông nào mà không thích Tiểu Phù nhà tôi thì mắt mù thật rồi.”
 
Cô phồng má trông giống hệt một con chuột hamster, vô cùng dễ thương. Phí Nghi Châu chăm chú nhìn gương mặt thanh tú của cô, bình thản nói: “Không phải mắt bị mù. Mà là A Sinh kí hợp đồng làm việc hai mươi tư giờ một ngày với tôi. Cũng có nghĩa là làm cận vệ, trừ những ngày nghỉ cụ thể, tất cả thời gian của cậu ta đều là của tôi, không có nhiều thời gian để hẹn hò.”
 
“Hả?” Ân Tô Tô ngây người, bất bình thay cho Trần Chí Sinh: “Anh cũng ép người quá đấy!”
 
Quả nhiên là tư bản không có tình người!
 
Phí Nghi Châu nhàn nhạt tiếp tục nói: “Nhưng lương của cậu ta là một triệu.”
 
“…” OK, fine, tư bản cũng không phải là không có tình người.
 
Ân Tô Tô tim lặng, vẻ mặt của cô cực kỳ ngưỡng mộ không nói nên lời, một lúc sau mới trật tự nói: “Anh cứ ép anh ta tiếp đi.”
 
Phí Nghi Châu: “Tôi nói cho em những điều này là để nói cho em, nếu như em muốn Trần Chí Sinh tiếp xúc với trợ lý của em, vậy thì phải có sự chấp thuận của tôi đã.”
 
Ân Tô Tô ngẩn người, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang đến gần, nghĩ đơn giản, nói: “Vậy thì anh mau đồng ý đi.”
 
Người đàn ông nhìn cô không chớp mắt, trong giây lát, anh lười biếng nhướng mày, từ từ hỏi: “Tôi đồng ý chuyện này, vậy thì em dùng cái gì để trao đổi?”
 
Ân Tô Tô bị anh hỏi phát ngốc: “Anh muốn tôi dùng gì để trao đổi chứ?”
 
Ngay lập tức trong xe lại trở nên yên tĩnh.
 
Không biết qua bao lâu, Phí Nghi Châu cúi người, ghé sát cô, đôi môi mỏng chỉ cách đôi môi hồng của cô một khoảng.
 
“Ví dụ như, bây giờ tôi muốn em đồng ý cho tôi hôn em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận