Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Giọng điệu khi nói ra lời này của cậu cả nhà họ Phí vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ,  không hề có chút lỗ mãng nào, dường như không phải anh muốn hôn cô, mà chỉ đang lịch sự yêu cầu một chuyện cực kỳ bình thường mà thôi.
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên đến nỗi mở to hai mắt, đôi mắt trong veo kia tròn xoe, sự hồi hộp từ trong tim lan tràn ra, quét qua vành tai và hai gò má của cô. Cô bối rối không thôi, tránh về phía sau theo phản xạ có điều kiện, muốn trốn khỏi anh.
 
Nhưng Phí Nghi Châu lại không hề cho cô cơ hội này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh đưa tay ra phía sau giữ chặt lấy eo cô, vây chặt cô trong không gian chật chội chỉ thuộc về riêng anh. Gò má họ chạm vào nhau, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở của họ hòa quyện vào nhau.
 
Ân Tô Tô trốn không được tránh cũng không xong, dường như có một chú mèo con đang ẩn náu trong lòng, kéo theo một cuộn len, nghịch đồ tán loạn, biến tất cả mọi suy nghĩ của cô thành một mớ hỗn độn.
 
Cho nên nhịp tim của cô cũng trở nên nhanh hơn, hai má ửng đỏ càng thêm kiều diễm, xinh đẹp hơn, giống như Eva ăn vụng trái cấm bị phát hiện vậy.
 
Dưới cái nhìn thẳng thắn, chăm chú của người đàn ông, cuối cùng cô cũng hoàn toàn sụp đổ, nhưng khó duy trì dáng vẻ dịu dàng thục nữ giả vờ như ngày bình thường. Cô đỏ mặt khiển trách: "Anh đừng có đùa kiểu này, cũng đừng mãi nói những lời như thế này để trêu chọc tôi."
 
Phí Nghi Châu rủ mắt, nhìn thẳng vào cô, hoàn toàn không hề thả lỏng tay, giọng điệu vừa lười biếng thờ ơ, bảo: "Em cảm thấy là trêu đùa thì là trêu đùa, nhưng nếu như không phải, vậy em có đồng ý không?"
 
Mùi hương trên thân thể của anh mát lạnh giống như khu rừng sau cơn mưa, từng chút từng chút đọng lại trong hơi thở của cô, mang theo vẻ ma lực mê hoặc lòng người.
 
Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào anh, hai má đỏ bừng, lời nói cũng không còn trôi chảy nữa mà chuyển sang lắp bắp run rẩy: "Vậy, tôi suy nghĩ cẩn thận một chút, chuyện giới thiệu người yêu trước tiên cần phải hỏi ý kiến của Tiểu Phù nhà tôi một chút. Nhân duyên không thể cưỡng cầu được đâu, giờ cứ khoan đã."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tuy Tiểu Phù nhà cô thường luôn miệng bảo rằng muốn có một người bạn trai, nhưng mấy cô gái trẻ ngày nay, hôm nay quen người này ngày mai lại quen người khác, không rõ ràng với chuyện yêu đương, lỡ như hai bên đều không có tình ý, vậy không phải cô làm không công rồi hay sao.
 
Trần Chí Sinh tốt thì tốt đấy nhưng chưa chắc đã lọt vào mắt của Tiểu Phù.
 
Phí Nghi Châu nhìn Ân Tô Tô trong giây lát không hề rời mắt, trông thấy dáng vẻ nhát như chuột này của cô, đáy mắt không khỏi hiện ra ý cười và sự thích thú.
 
Từ trước đến giờ anh vốn không thích ép buộc, đương nhiên cũng sẽ không ép buộc cô làm chuyện gì đó. Anh yêu cầu cô hôn mình chẳng qua chỉ vì một ý nghĩ nông nổi, bỗng nhiên muốn thấy dáng vẻ đỏ mặt, luống cuống của cô gái ở trước mặt thôi.
 
Quả nhiên, dáng vẻ đáng yêu quyến rũ này không hề khiến anh thất vọng chút nào cả.
 
Quả thật rất hấp dẫn!
 
Gần như khiến anh không thể nào dời nổi mắt.

 
Dù chỉ cách vài ngón tay nhưng Ân Tô Tô không cách nào đoán được tâm trạng của Phí Nghi Châu. Cô chỉ cảm thấy căng thẳng và xấu hổ, bởi vì tư thế bá đạo lại dịu dàng của anh, bởi vì ánh mắt vô cùng chuyên chú của anh.
 
Đã nói xong nhưng cả hồi lâu vẫn không nhận được lời đáp lại của Thái tử gia, cô ngượng ngùng khẽ cắn cánh môi, đành phải lên tiếng một lần nữa, dùng giọng điệu thăm dò để nhắc nhở: "Ngài Phí..."
 
Phí Nghi Châu ôm chặt vòng eo thon thả, mềm mại của cô, khẽ nhướng mày, không đợi cô nói ra lời tiếp theo, đã cắt ngang lời cô trước một bước: "Lại quên em phải gọi tôi bằng cái gì rồi ư?"
 
Ân Tô Tô dần dần xốc lại tinh thần, sắc mặt càng đỏ hơn vài phần, ngừng mấy giây mới ngập ngừng khẽ gọi: "Anh, tôi đã nói là sẽ không giới thiệu người yêu cho A Sinh nữa rồi mà, tôi không yêu cầu anh cho phép cậu ấy yêu đương. Vậy nên anh cũng không thể yêu cầu tôi hôn anh được."
 
Lúc nói đến mấy chữ cuối cùng của câu này, giọng nói của cô đã thấp đến mức không thể nghe thấy, cứ lí nhí giống như muỗi vằn.
 
Phí Nghi Châu yên lặng nhìn cô chăm chú. Anh bỗng mỉm cười, cảm thấy có chút bất đắc dĩ rồi lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
 
Anh nói: "Lý do thoái thác tôi đưa ra với ba mẹ và các em trai em gái của tôi chính là tôi với em mến nhau đã lâu, đã bí mật hẹn hò được vài tháng. Nhưng xem em này, da mặt mỏng thế kia, chỉ tùy tiện nói vài câu thôi em đã ngượng đỏ cả mặt, người nhà tôi đều rất thông minh, làm sao có thể tin lời nói của tôi?"
 
"Ây..." Nghe xong những lời này, Ân Tô Tô chớp chớp mắt, nhìn sang anh, kinh ngạc thốt ra: "Bí mật hẹn hò hơn mấy tháng? Anh nói thế này với họ đấy à."
 
"Phải." Phí Nghi Châu khẽ gật đầu.
 
"Vậy sao anh lại không nói sớm?" Ân Tô Tô hơi nhíu mày, giọng điệu nghe có chút vội vàng: "Cũng sắp phải gặp người nhà của anh rồi, nhất định tất cả những lời thuyết phục của chúng ta phải thống nhất với nhau, tuyệt đối không thể có sơ xuất được. Nếu như đến lúc đó tôi vô tình nói sai, làm lộ rồi thì phải làm sao?"
 
Trước giờ Ân Tô Tô luôn kính nghiệp. Trong lòng cô có một cán cân, cân nhắc rất rõ ràng. Đó là nếu đã nhận gửi gắm của người khác thì phải làm cho hết lòng, nếu cô đã đồng ý kí hợp đồng hôn nhân với Phí Nghi Châu để đối phó với ông cụ Phí thì cô nhất định sẽ cố gắng hoàn thiện hết mỗi một chi tiết, phải làm tốt nhất có thể.
 
Tuyệt đối không thể để người nhà họ Phí nhìn ra được manh mối nào.
 
Bằng không, cô cũng không dám lấy nhiều tiền và hợp đồng như thế làm thù lao.
 
Phí Nghi Châu để ý đến sự lo lắng giữa hàng mày của cô, bảo: "Em yên tâm đi, dù có lộ thì tôi cũng không thất hứa với em đâu."
 
Ân Tô Tô lắc đầu: "Không phải tôi sợ anh nuốt lời."
 
Phí Nghi Châu hỏi: "Vậy em sợ cái gì."
 
"Tôi sợ anh sẽ không thể ăn nói được với người lớn trong gia đình." Vẻ mặt của Ân Tô Tô nghiêm túc: "Nếu ba mẹ và ông cụ Phí phát hiện chúng ta bắt tay nhau để lừa họ, chắc chắn sẽ rất thất vọng về anh. Anh cũng không muốn đâu nhỉ."

 
Một đứa trẻ ưu tú nhất sẽ được những người lớn đặt kỳ vọng rất cao, cũng sẽ phải gánh chịu những yêu cầu khắc nghiệt nhất.
 
Anh tỏa sáng như thế này, chắc từ nhỏ đã như thế này rồi.
 
Ân Tô Tô thầm nghĩ.
 
Phí Nghi Châu đưa mắt quan sát kỹ gương mặt của cô, hơi bất ngờ vì thấy được sự lo lắng không hề giả tạo nào phát ra từ sâu trong lòng cô. 
 
Trong thoáng chốc này, tâm trạng của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vì phát hiện này. Sau đó anh lại thản nhiên nhếch khóe miệng, chậm rãi nói: "Em nói đúng, để có thể che giấu một cách hoàn hảo nhất, chúng ta nhất định phải thống nhất lời giải thích với nhau."
 
"Phải." Ân Tô Tô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Nhân lúc trợ lý còn chưa quay lại, chúng ta tranh thủ tập lại kịch bản một lần đi. Thế này nhé, bây giờ tôi sẽ hỏi, anh là người đáp nhé."
 
Phí Nghi Châu mỉm cười: "Được."
 
Ân Tô Tô: "Chúng ta quen nhau từ khi nào?"
 
Phí Nghi Châu yên lặng, nhìn chằm chằm vào cô, đưa ra một câu trả lời hàm xúc: "Chín năm trước."
 
“..." Đáp án này lập tức khiến Ân Tô Tô bị sặc, cô ngạc nhiên trố mắt: "Không phải chứ. Có thể chân thật hơn một chút được không, có cần kéo dài tuyến thời gian như vậy hay không?"
 
Sắc mặt của Phí Nghi Châu không hề có chút gợn sóng nào, thong dong nói: "Chúng ta quen nhau càng lâu, càng chứng tỏ chúng ta đủ hiểu nhau đủ thấu đáo, đưa ra quyết định kết hôn chính là xuất phát từ nền tảng tình cảm sâu sắc và sự cân nhắc kỹ lưỡng của cả hai bên chứ không phải là xúc động nhất thời."
 
Ân Tô Tô im lặng.
 
Câu trả lời này của anh thực sự vô cùng hợp tình hợp lý.
 
Nhất thời, Ân Tô Tô cũng không thấy có gì sai, chỉ âm thầm ghi lại đáp án này. Ngay sau đó, cô lại hỏi: "Vậy chúng ta quen biết ở đâu?"
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, ánh mắt tự dưng có vẻ hơi xa xăm và dè dặt vô cớ, khiến người ta khó mà hiểu rõ: "Quen nhau trong một buổi biểu diễn từ thiện. Em đứng trên sân khấu, tôi ở dưới sân khấu, em là diễn viên, tôi là người xem."
 
Ân Tô Tô cẩn thận lắng nghe, chăm chú ghi nhớ thật kỹ. Đột nhiên không biết cô nghĩ đến điều gì đó, không nhịn được phì cười một tiếng, xin lỗi: "Đợi đã… Bịch bịch bịch. Ngại quá, tôi cần phải cắt lời anh một chút. Tôi mới phản ứng kịp, chín năm trước tôi mới mười bảy tuổi thôi, nếu nói với người nhà của anh chúng ta quen biết nhau vào lúc đó, vậy chẳng phải là yêu sớm hay sao?"

 
Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn cô chăm chú, hồi lâu sau mới nói: "Vậy theo ý của em, phải làm sao để tuyến thời gian này tương đối hợp lý đây?"
 
Ân Tô Tô cố gắng suy nghĩ một lát, trong đầu nảy ra một ý tưởng, đáp lại: "Như thế này đi. Anh cứ nói chúng ta quen biết nhau hai ba năm, gặp trong một bữa tiệc. Câu chuyện như thế này thật giả lẫn lộn, độ tin cậy chắc chắn sẽ cao hơn một chút, anh cảm thấy thế nào?"
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm đôi mắt hạnh, hàng mi cong dài và chóp mũi cao cao xinh xắn của Ân Tô Tô, cuối cùng anh nhìn xuống đôi môi đỏ hồng căng mọng.
 
Mắt anh dần tối sầm, chỉ có giọng nói đáp lời cô là vẫn thản nhiên như trước: "Tôi cảm thấy cũng được đấy."
 
"Được, cứ quyết định như vậy đi."
 
 Ân Tô Tô trả lời sau đó cụp mắt xoa xoa cằm suy nghĩ tiếp. Cô bắt bộ não làm việc hết công suất, cố gắng hết sức muốn lấp đầy những sơ hở để câu chuyện của hai người trở nên trọn vẹn nhất có thể. Một lát sau, cô chợt nghĩ đến gì đó nên vội ngẩng đầu hỏi: "Vậy nếu người nhà anh đột nhiên hỏi tôi rằng giữa tôi và anh là ai theo đuổi ai thì tôi phải trả lời thế nào?"
 
Cũng không thể trách Ân Tô Tô nghĩ nhiều quá được. Dù không đề cập đến người lớn trong nhà thì cô cũng sẽ không quên dưới vị Thái tử gia này còn có chừng sáu người anh em nữa. Có thể phụ huynh của nhà danh gia vọng tộc không hóng hớt nhưng lớp người trẻ tuổi tác xấp xỉ cô kia thì chưa chắc.
 
Thế nên bây giờ hai người bọn họ phải nghiên cứu và thống nhất câu trả lời phù hợp cho tất cả các chi tiết mới được.
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu im lặng mất hai giây, sau đó không trả lời rõ ràng mà chỉ nói: "Tất cả những câu hỏi mà em cảm thấy khó trả lời hoặc không chắc chắn về câu trả lời thì có thể giao hết cho tôi."
 
 Ân Tô Tô ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy đây là một ý kiến hay. Đôi mắt to tròn của cô sáng bừng lên, vội vàng vui vẻ đề nghị: "Vậy thế này đi, hai chúng ta đặt ra một ám hiệu, chỉ cần gặp phải vấn đề không biết nên trả lời thế nào thì tôi sẽ ra hiệu cho anh, sau đó anh cứu tôi."
 
Phí Nghi Châu: "Ừ."
 
"OK." Ân Tô Tô cụp mắt nghĩ tiếp. Cô vô thức giơ ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh lên gõ gõ khuôn mặt đỏ ửng của mình rồi lại lầm bà lầm bầm: "Ám hiệu à? Phải đặt ám hiệu như nào mới ổn nhỉ?"
 
Phí Nghi Châu im lặng nhìn cô. Đứng ở góc nhìn từ trên cao xuống này, anh có thể thấy rõ cái cổ trắng như tuyết của cô gái trước mặt. Vì động tác cúi đầu xuống mà cổ và sống lưng cô tạo thành một đường cong mượt mà, sau vai trái của cô có một nốt ruồi nho nhỏ màu đỏ còn bé hơn hạt gạo nữa. Nốt ruồi tròn tròn tựa như dấu mực đỏ in hằn trên làn da trắng nõn của cô trông như hoa mai đỏ điểm xuyết trên nền tuyết trắng vậy, rất quyến rũ.
 
Thế là Phí Nghi Châu cứ nhìn chằm chằm nốt ruồi đỏ xinh xắn kia đến mất hồn. Gần như chính anh cũng không phát hiện ra mình đang vô thức cử động. Anh bỗng giơ tay phải lên nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đỏ tươi nhỏ xíu kia một cách rất nhẹ nhàng và trìu mến.
 
"..."
 
Sự đụng chạm vừa khẽ khàng vừa đột ngột này khiến Ân Tô Tô không đề phòng bị dọa sợ hết hồn. Cô cũng giơ tay lên muốn che nốt ruồi kia đi theo phản xạ có điều kiện.
 
Ai ngờ thứ mà cô chạm được đến không phải làm da mình mà là ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông.
 
Mặt mày Ân Tô Tô đỏ lựng lên, đẹp như vừa được ánh sáng mặt trời chăm chút cẩn thận vậy. Cô ngẩng đầu lên nhìn Phí Nghi Châu với vẻ không thể tin nổi rồi hốt hoảng hỏi: "Anh sờ cổ tôi làm gì?"
 
Vừa dứt lời, Ân Tô Tô đã thấy rõ sóng ngầm mãnh liệt trong mắt người đàn ông trước mặt.
 

Cô không khỏi ngẩn người.
 
 Ân Tô Tô nhớ rõ đây không phải lần đầu tiên mình nhìn thấy tâm tư thẳng thắn rõ ràng như vậy trong mắt người đàn ông xưa nay luôn chững chạc, lạnh lùng này.
 
Cảm xúc đó mãnh liệt cuộn trào lên, miêu tả bằng cụm từ "ánh mắt một người đàn ông nhìn một người phụ nữ" cũng không ngoa chút nào.
 
Càng giống một con sư tử đực trên thảo nguyên đang ẩn nấp trước khi đi săn hơn. Khi thì nó thờ ơ, khi thì nó nằm sấp xuống đất giả vờ ngủ, chỉ chực chờ thời cơ tốt nhất để vồ con mồi một vố toi mạng.
 
Nhưng sắc thái tình cảm mập mờ, không rõ ràng kia lại chỉ tồn tại trong mắt Phí Nghi Châu chừng mấy giây ngắn ngủi, sau đó lại lặng lẽ biến mất tăm.
 
Anh thả ngón tay đang vuốt ve nốt ruồi nhỏ của cô xuống, cánh tay đang vòng lấy eo cô cũng theo đó mà di chuyển, sau đó anh lạnh nhạt nói: "Xin lỗi, tôi không kiềm chế được."
 
"... Không kiềm chế được á?" Ân Tô Tô vừa ngơ ngác khó hiểu vừa vô cùng xấu hổ lặp lại lời anh một lần nữa. Cô không hiểu lời này có ý gì.
 
Giọng của Phí Nghi Châu tiếp tục vang lên: "Nốt ruồi sau vai trái của em rất đẹp, tôi nhìn mê mẩn quá nên mới vô thức đưa tay ra chạm vào. Hy vọng em không để bụng."
 
 Ân Tô Tô: "..."
 
Cô nhìn dáng vẻ vừa trong trẻo, lạnh lùng vừa nho nhã, lịch sự của anh mà đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười.
 
Hoá ra vị Thái tử gia này không chỉ có bản lĩnh kiếm tiền phi thường mà còn có năng lực hợp lý hoá mọi chuyện chỉ bằng vài lời nói nữa.
 
Chỗ tuyệt nhất của anh là vừa mới đùa giỡn con nhà người ta xong đã tự nghiêm túc thừa nhận mình là một tên lưu manh, tiện thể tỏ vẻ áy náy nhận lỗi luôn khiến cô có tức giận cũng như đấm vào bịch bông, chẳng làm gì được người ta cả.
 
 Ân Tô Tô hết ý kiến. Cô im lặng mấy giây rồi cuối cùng chỉ có thể vừa lúng túng vừa không mất lễ phép mỉm cười đáp: "Không sao."
 
Khóe miệng Phí Nghi Châu khẽ cong lên. Anh nhìn cô chăm chú trong phút chốc rồi đột nhiên đề nghị: "Vậy lấy nốt ruồi nhỏ sau vai trái của em làm ám hiệu nhé? Em thấy sao?"
 
"Anh nói vậy là sao?" Ân Tô Tô nhíu mày khó hiểu: "Nốt ruồi sao làm ám hiệu được?"
 
Phí Nghi Châu: "Nếu em gặp phải câu hỏi không trả lời được thì có thể sờ lên nốt ruồi sau vai trái một cái. Tôi nhìn thấy sẽ hiểu mà cứu em."
 
"Dùng một động tác làm ám hiệu hình như hơi mạo hiểm quá thì phải?" Ân Tô Tô không quá đồng ý với lời đề nghị của anh. Cô cảm thấy cách này không đáng tin cho lắm, còn nói: "Lỡ may anh đang bận nói chuyện hoặc làm chuyện gì đó với người khác, không để ý đến động tác của tôi thì chẳng tôi sẽ lúng túng lắm à?"
 
"Không đâu." Phí Nghi Châu trả lời.
 
"Hả?" Ân Tô Tô nghi ngờ hỏi lại.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận