Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

"Tôi đảm bảo với em rằng tôi sẽ luôn nhìn về phía em, không nhìn qua chỗ nào khác dù chỉ một giây."
 
"..."
 
Giọng điệu Phí Nghi Châu rất bình tĩnh. Lời anh nói nghe giống như lời tán tỉnh thân mật giữa hai người yêu nhau vậy. Những lời thốt ra từ miệng nghe có mập mờ, có thân mật, còn khiến ruột gan cô rối bời nữa, có điều nghe xong cô lại cảm thấy như vừa nhận được một lời cam kết rất đáng tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không biết tại sao, cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào mà bất cứ khi nào có anh ở đó, cô đều sẽ yên tâm hơn hẳn.
 
Anh chỉ mới nói mấy câu ngắn gọn nhẹ nhàng thôi mà Ân Tô Tô đã thở hổn hển rồi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tim cũng đập loạn nhịp. Cô có cảm giác như có một ngọn sóng lớn vừa xuất hiện trong thâm tâm mình, nó cuồn cuộn cao ngút trời, gần như chiếm hết phần lý trí của cô.
 
Trong một chớp mắt, chỉ chừng một giây thôi, bỗng nhiên Phí Nghi Châu sinh ra ảo giác rằng mình và Ân Tô Tô đã quen biết nhau rất nhiều năm rồi, duyên phận giữa hai người rất sâu nặng. 
 
Tựa như bọn họ là một cặp tình nhân trời định trước đây vì trời xui đất khiến mà phải xa nhau, đến thời khắc này mới được gặp lại vậy.
 
Ngay lúc Ân Tô Tô mất hồn mất vía thì trợ lý Hà đã lấy tượng Phật ra khỏi cửa hàng bán đồ cổ.
 
Hà Kiến Cần là quản lý cấp cao của tập đoàn Phí thị. Trên người anh ấy có khí chất chín chắn điềm tĩnh của một bậc tinh anh. Hiện tại anh ấy đang cầm một chiếc hộp mật mã hình vuông bằng kim loại, mặc vest ngay ngắn chỉnh tề, nhìn qua cũng rất có phong thái của nam chính phim Hollywood.
 
Qua cửa sổ xe, Ân Tô Tô nhìn chằm chằm bóng dáng trợ lý Hà từ từ đi về phía chiếc Maybach của bọn họ. Cô không khỏi giơ tay lên chống cằm, ma xui quỷ khiến thế nào mà trong đầu xuất hiện một nghi vấn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lúc mất hồn, đầu óc cũng không được linh hoạt cho lắm nên chẳng hiểu sao cô lại buột miệng nói luôn suy nghĩ trong lòng mình.
 
Cô hỏi Phí Nghi Châu: "Có phải yêu cầu đầu tiên khi tuyển dụng nhân viên của tập đoàn Phí thị nhà anh là có ngoại hình không vậy?"
 
Suy nghĩ của cô gái này lúc nào cũng khiến người ta bất ngờ, không chỉ bay bổng mà còn tràn đầy sức sống và trí tưởng tượng nữa. Nghe cô hỏi vậy, Phí Nghi Châu không khỏi nghi ngờ trong lòng, có điều anh cũng cảm thấy khá thú vị nên không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: "Sao em lại hỏi vậy?"
 
 Ân Tô Tô quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt sáng ngời trong suốt: "Bởi vì tôi phát hiện ra giá trị nhan sắc của những người xung quanh anh rất cao. Bây giờ đang là thời đại thẩm mỹ đi xuống mà, mấy anh đẹp trai ngời ngời như vậy mà không vào giới giải trí đúng là tổn thất lớn cho tâm hồn của chúng ta."
 
Nghe xong, Phí Nghi Châu khẽ nhíu mày: "Gu của em cũng đa dạng quá ha, trước thì muốn lôi kéo A Sinh của tôi, bây giờ lại muốn bứng cả Hà Kiến Cần nữa à?"
 
"... Khụ." Ân Tô Tô cười gượng mấy tiếng rồi khoát tay với anh: "Anh cứ đùa, tôi chỉ là nhất thời thuận miệng nên nói vậy thôi." 
 
Sau một hồi tám chuyện linh tinh, tâm trạng của cậu cả có vẻ như đang rất tốt, cuối cùng trợ lý Hà cũng mở cửa lên xe.

 
Hà Kiến Cần cung kính nói: "Thưa anh, đồ đã được mang tới. Chúng tôi đã mời người trong nghề ở đó kiểm tra cẩn thận rồi, là hàng thật."
 
"Ừ." Phí Nghi Châu dựa vào lưng ghế, đôi chân dài thong dong bắt chéo vào nhau tạo nên một tư thế ngồi thả lỏng nhưng không kém phần cao quý: "Cậu vất vả rồi."
 
Ân Tô Tô ngồi nghe hai người bọn họ nói chuyện mà mắt cứ nhìn chằm chằm vào cái hộp trên tay trợ lý Hà. Cô vô cùng tò mò về thứ này...
 
Tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng chắc chắn là đồ cổ cấp quốc bảo rồi, khỏi cần bàn cãi, không hỏi cũng biết là vô giá.
 
Cô nghĩ thầm trong đầu: Thật ra thì đi theo vị đại gia này cũng không tệ lắm, vừa có hợp đồng để kiếm tiền vừa có trai đẹp để ngắm, thỉnh thoảng còn được mở mang tầm mắt và có thêm kiến thức nữa.
 
Coi như cô đang trải nghiệm cuộc sống của nhà giàu đi.
 
Phí Nghi Châu ngồi cách Ân Tô Tô không xa nhận ra ánh mắt của cô nên thân thiện hỏi: "Em muốn mở ra xem không?"
 
Ân Tô Tô lắc đầu đáp một cách rất có chừng mực: "Đây là quà anh tặng ông nội à? Vậy chắc chắn nó đã được gói cẩn thận rồi, mở ra lại phải gói lại phiền lắm. Chờ đến cuối tuần tôi về nhà với anh rồi khi anh tặng quà cho ông nội, tôi đứng gần nhìn ké chút cùng mọi người là được rồi."
 
Phí Nghi Châu mỉm cười: "Đến lúc đó cho em lên tặng quà cho ông nội."
 
"Sao lại thế?"
 
"Bởi vì vốn là tôi chuẩn bị thứ này cho em tặng mà."
 
Ân Tô Tô trợn tròn mắt: "Hả?"
 
Phí Nghi Châu: "Còn có quà cho ba mẹ tôi nữa, tôi đã chuẩn bị xong cho em cả rồi."
 
Ân Tô Tô không khỏi cảm động. Cô vốn định tối nay tới trung tâm thương mại mua quà cho người lớn nhà họ Phí, không ngờ bố đường lại thấu hiểu lòng người như vậy, chưa gì đã giải quyết xong cho cô rồi.
 
Lúc này Trần Chí Sinh ra ngoài hút thuốc cũng trở về ghế lái.
 
Anh ta vừa khởi động chiếc Maybach vừa liếc vào gương chiếu hậu nhìn ông chủ nhà mình hỏi: "Thưa sếp, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
 
Nghe thấy câu hỏi này, Phí Nghi Châu quay sang nhìn cô gái bên cạnh mình rồi ga lăng nói: "Tối nay tôi cần tham gia một bữa tiệc nên có thể không về ăn tối với em được."

 
"... À, ờm, tôi biết rồi." Ngoài miệng thì Ân Tô Tô đáp bình thường nhưng trong lòng đang cảm thấy rất khó hiểu.
 
Cô nhủ thầm trong lòng rằng sếp Phí à, anh đi đâu thì cứ đi đi, sao phải báo cáo với tôi làm gì vậy?
 
Nhưng Phí Nghi Châu vẫn tiếp tục trưng cầu ý kiến của cô: "Hay em đi cùng tôi?"
 
Ân Tô Tô lặng lẽ xấu hổ mất hai giây rồi mỉm cười trả lời: "Thưa anh, anh biết rõ tôi không muốn người khác biết quan hệ giữa tôi và anh mà."
 
Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm, biết rồi còn cố hỏi: "Quan hệ giữa tôi và em là gì?"
 
Ân Tô Tô: "Quan hệ sắp kết hôn chứ gì nữa."
 
"Vậy nếu tôi chỉ nói với người ngoài rằng em là bạn tôi thì em có đi không?" Anh làm ra vẻ lùi một bước.
 
"Không được, không được." Nói kiểu gì Ân Tô Tô cũng không nghe, đầu cứ lắc như trống bỏi.
 
Cái tổ hợp ngôi sao nữ và cậu ấm nhà giàu này mà xuất hiện trước mắt công chúng thì chắc chắn sẽ làm người ta tưởng tượng lung tung.
 
Nói là bạn bình thường ai tin?
 
Người khác chỉ biết suy đoán lung tung thôi. Nếu có chút tiếng gió gì đó lộ ra ngoài thì cô không sao nhưng bị người thân bạn bè nhìn thấy thì không tốt lắm.
 
Phí Nghi Châu lại nói: "Nói thật thì tôi rất hy vọng em có thể đi cùng tôi."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Hai má cô đột nhiên nóng bừng lên, lồng ngực cũng từ từ căng ra. Cô không dám hỏi tại sao anh lại nói vậy, chỉ biết mím môi, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Thưa anh, điều kiện đầu tiên trong thoả thuận của chúng ta là giữ bí mật cho nhau. Trước đây, anh muốn tôi làm rất nhiều chuyện tôi chưa từng từ chối..."
 
Cô chỉ nói đến đây rồi dừng lại nhưng Phí Nghi Châu đã hiểu ý cô là gì.
 
Cô muốn nói rằng cô và anh chỉ kết hôn giả mà thôi. Cô có thể đồng ý, phối hợp và làm quen với những hành động đụng chạm, vuốt ve ôm hôn của anh, hy vọng anh đừng nhắc đến những yêu cầu khiến cô khó xử nữa.

 
Thấy Ân Tô Tô từ chối, nhất quyết không chịu gật đầu, cuối cùng Thái tử gia cũng bất đắc dĩ quay đầu đi chỗ khác rồi cất giọng thản nhiên nhưng đầy ý mỉa mai: "Xem ra hôm nay tôi không có phước phần được ké chút hào quang của cô Ân rồi."
 
Ân Tô Tô bị sặc với cách dùng từ anh. Cô không nhịn được mà quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh.
 
Sau khi thấy mặt mày anh vẫn thản nhiên như thường, thật sự chỉ đang đùa giỡn thôi, cô mới yên tâm không kiêng dè anh nữa, lá gan cũng theo đó mà nở ra: "Khắp thiên hạ này có ai đủ tư cách để cậu cả Phí ké hào quang chứ? Anh nói vậy tôi tổn thọ mất."
 
Cô nói những lời này với vẻ rất lém lỉnh, dáng vẻ hơn thua kiêu căng phải dỗi lại cho bằng được kia đập vào mắt làm đôi mắt sâu thẳm như đáy biển của Phí Nghi Châu hiện lên vẻ yêu thích.
 
Anh chỉ cười cười chứ không nói gì, một hồi sau mới nói với Trần Chí Sinh: "Đưa cô Ân về ngõ Chương Thụ trước đi."
 
Không lâu sau, chiếc Maybach màu đen lái ra khỏi phố Văn Miếu rồi hoà vào dòng xe trên đường.
 
Trên đường đi, bốn người trên xe im lặng hồi lâu.
 
Chỉ chốc lát sau đã tới ngõ Chương Thụ.
 
Ân Tô Tô đã bọc người mình kín mít từ lâu. Cô giơ hai ngón tay mảnh khảnh ra đẩy cái kính râm lên trên một chút để lộ đôi mắt đen láy bên dưới.
 
Đôi mắt kia nhìn Phí Nghi Châu rồi cong lên theo nụ cười của Ân Tô Tô. Cô đeo khẩu trang vào sau đó lễ phép nói: "Anh Phí, tôi đi vào trước đây. Hẹn gặp lại."
 
Phí Nghi Châu hiền hoà gật đầu: "Hẹn gặp lại."
 
Cô gái vui vẻ mỉm cười với anh rồi đẩy cửa xuống xe, sau đó nhấc chân đi thẳng không quay đầu lại dù chỉ một lần.
 
Phí Nghi Châu dõi mắt nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia, đợi đến khi Ân Tô Tô đi khuất khỏi tầm mắt, ánh sáng trong mắt anh cũng theo đó mà tan đi, dần dần bị sự lạnh lùng những ngày qua thay thế.
 
Hà Kiến Cần mở điện thoại lên lướt lướt rồi cung kính nói: "Thưa sếp, cậu Vân Lang vừa trở về từ Dubai, máy bay vừa hạ cánh."
 
Phí Nghi Châu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe bằng ánh mắt trống rỗng. Nghe trợ lý Hà nói vậy, anh bật cười một tiếng vô cảm rồi chậm rãi đáp: "Mấy ngày trước nghe Tiểu Lục gọi cho nó xong còn nói gần đây nó bận đến mức chân không chạm đất, phải tháng sau mới về được kia mà, sao bây giờ lại về vội thế?"
 
Trợ lý Hà cũng cười theo nhưng không trả lời.
 
Nhà họ Phí đã thông báo cho tất cả các thành viên trong nhà tin Phí Nghi Châu muốn dẫn Ân Tô Tô về nhà cũ rồi. Ai cũng vô cùng khiếp sợ, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thật hoang đường, có điều chẳng ai muốn bỏ lỡ chuyện lớn như này cả.
 
Cậu bảy vội vàng đáp máy bay chạy về như vậy tất nhiên cũng là vì chuyện này.
 
Dù sao thì cậu cả nhà họ Phí cũng đã độc thân nhiều năm. Các ngôi sao nữ và mấy cô chiêu nhà giàu muốn có quan hệ với anh nhiều không đếm xuể nhưng anh chưa từng để mắt đến bất kỳ ai.
 

Thế mà hôm nay anh lại đột nhiên nói muốn kết hôn khiến ai cũng muốn tới xem thử rốt cuộc cô gái có bản lĩnh tóm được trái tim Phí Nghi Châu là thần thánh phương nào.
 
Đúng lúc này, một tiếng "đinh" vang lên.
 
Đó là âm thanh nhắc nhở có thông báo mới trên điện thoại của Hà Kiến Cần.
 
Anh ấy mở máy lên kiểm tra thông báo rồi lại lên tiếng lần nữa, giọng nói nửa thật nửa đùa: "Cậu bảy nhờ tôi gửi lời đến anh rằng cậu ấy muốn cảm ơn anh nên đã đặc biệt nhờ đầu bếp Dubai dạy cho mấy món. Tối mai, cậu ấy sẽ tự mình vào bếp nấu một bàn đồ ăn ngon, đòi anh nể mặt cậu ấy tới ăn bữa cơm."
 
Phí Nghi Châu lạnh lùng nói: "Vậy cậu cũng chuyển lời đến cho nó rằng nếu thật sự muốn tôi nể mặt thì tự đi mà mời tôi."
 
Hà Kiến Cần đáp: "Để tôi trả lời cậu bảy."
 
Phí Nghi Châu im lặng chốc lát rồi bỗng nhiên nhếch môi: "Đúng rồi."
 
Hà Kiến Cần: "Vâng?"
 
Giọng Phí Nghi Châu hơi trầm xuống: "Đi điều tra nguồn gốc vết thương trên mặt cô ấy cho tôi."
 
Cái danh "Hà biết tuốt" của anh ấy cũng không phải có tiếng không có miếng. Tất nhiên anh ấy biết "cô ấy" trong miệng Phí Nghi Châu là chỉ Ân Tô Tô nên gật đầu thưa vâng.
 
Ngoài cửa xe, chút nắng chiều cuối cùng đã khuất sau đường chân trời. Phí Nghi Châu nhìn dòng xe xuôi ngược như thoi đưa bên ngoài, chẳng hiểu sao lại cảm thấy phiền muộn.
 
Ngón trỏ của anh khẽ nhúc nhích, giống như chạm vào ngòi nổ dẫn thẳng vào một con đường tối tăm u ám rồi đốt cháy khát vọng gì đó sâu trong nội tâm anh vậy.
 
Phí Nghi Châu lấy một điếu thuốc lá ra khỏi bao thuốc rồi cho vào miệng ngậm, lại giơ bật lửa lên châm thuốc.
 
Hút thuốc có thể giúp anh tạm thời đè cảm giác quen thuộc kia xuống, chẳng qua là nỗi phiền muộn vẫn không thể xua tan được.
 
Mỗi lần gặp Ân Tô Tô đều như một ván cờ anh tự đánh với bản thân vậy, trong đó lý trí đối đầu với con tim, kiềm chế đối đầu với mất khống chế.
 
Mới chào tạm biệt cô có mấy phút thôi mà anh đã bắt đầu nhớ nhung và mong chờ đến lần gặp gỡ tiếp theo rồi. Anh còn tự tưởng tượng trang phục và trang sức trên người cô trong lần hẹn gần nhất trong tương lai nữa. Lúc đối mặt với anh, cô sẽ nở một nụ cười ngọt ngào hơi có vẻ lấy lòng, thỉnh thoảng lại bị anh chọc cho xù lông trông đầy sức sống.
 
Thậm chí, có lúc Phí Nghi Châu còn nghĩ có lẽ cô là một món quà quý già mà Thượng Đế bất cẩn đánh rơi xuống nhân gian. Anh phải tu đức tích phúc mấy đời liên tục, gom góp may mắn của cả ba đời mới có được món quà tốt đẹp này.
 
Anh không thể vội vàng đòi hỏi quá nhiều được.
 
Dù sao thì được gặp lại cô lần nữa sau chín năm cũng là chuyện quá may mắn với anh rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận