Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Cùng một bối cảnh, cùng một cách nói chuyện, nhưng nếu đổi lại là một người khác, chắc chắn Ân Tô Tô sẽ cảm thấy anh thật lố lăng. Thế nhưng người này lại là con trai cả của nhà họ Phí, tự dưng cô lại thay đổi cách nhìn liền.
 
Khí chất trên người Phí Nghi Châu thật sự quá đặc biệt.
 
Khác với tất cả những ông trùm kinh doanh hay mấy vị thiếu gia nhà quyền quý mà cô từng gặp, anh rất thanh cao mà cũng rất thản nhiên, thế nhưng lại vô thức khiến người ta phải kính nể và sợ hãi. Nỗi sợ ấy không chỉ bởi vì sự khác biệt về thân phận và quyền lực của anh mà nó còn nhiều hơn thế, chính là sợ con người anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ví dụ như lúc này đây, cô cảm thấy áp suất không khí bên trong xe thấp hơn hẳn bên ngoài, mặc dù người đàn ông chỉ nhìn cô một cách bình thường, lặng lẽ và cao ngạo.
 
Ân Tô Tô khẽ mím môi dưới.
 
Anh vừa nói gì vậy?
 
Vừa hỏi cô tại sao không liên lạc với anh à?
 
Ân Tô Tô cảm thấy câu hỏi này hết sức kỳ lạ. Sau khi nhận được danh thiếp từ thái tử gia Phí thị, kể cả có tới tận cửa để liên lạc thì cô cũng đào đâu ra can đảm.
 
Phí Nghi Châu không thể làm bạn với cô.
 
Bạn bè là một từ tế nhị, giữa hai người hoặc là phải có cùng sở thích và chung chí hướng, hoặc là phải có cùng chung một lợi ích, mà cô thì làm gì có ích gì đâu mà lợi dụng.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đối với Ân Tô Tô, sự xuất hiện đột ngột của siêu trùm này giống như một cuộc điều tra nông nổi nhất thời mà thôi.
 
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Cô im lặng một lúc rồi nghiêm túc bày ra vẻ mặt hối lỗi: “Anh Phí, đêm hôm đó tôi đã uống hơi nhiều, nếu như có điều gì mạo phạm tới anh thì mong anh lượng thứ.”
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu khẽ nhướng mày: “Ý của cô Ân đây là, mọi lời nói đêm đó của em đều không tính ư?”
 
Lời nói của anh không hề có chút gợn sóng nào, khó có thể phân biệt được ý đồ hay cảm xúc bên trong đó. Ân Tô Tô nghe vậy, đột nhiên não cô vô thức nhớ lại.
 
Đêm hôm đó cô say đến mức hoa mắt chóng mặt, ngoại trừ việc nói muốn kết bạn, cô còn nói gì nữa nhỉ?
 
Có lẽ bởi vì cô quá chìm đắm trong suy nghĩ riêng, sợ trả lời sai nên trông cô hơi buồn cười, trong mắt Phí Nghi Châu cũng dần lộ ra một tia hứng thú. Anh đổi tư thế ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
 
Một lúc sau, anh mới ân cần nhắc nhở: “Lúc đó em hỏi tôi có thích đồ trang sức hay không.”

 
Ân Tô Tô thầm ‘à’ một tiếng trong lòng, cô bắt đầu nhớ lại việc ấy.
 
Hôm đó doanh số mà cô phải treo trên đầu là bảy trăm nghìn euro, cô say khướt lao đến chỗ anh, đương nhiên là bởi vì hy vọng anh có thể mua một ít đồ trang sức để giúp cô tăng doanh số bán hàng. Thế nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
 
Ân Tô Tô vốn mang tính cách bướng bỉnh và kiêu ngạo từ trong máu, cô sẽ không bao giờ bộc lộ bất kỳ điểm yếu nào của mình trước mặt người lạ. Thế là cô chỉ hơi cong môi cười, nói: “Trước đây tôi và Bulgari từng hợp tác, nếu như anh muốn mua các siêu phẩm của họ thì có thể liên hệ trực tiếp với bên thương hiệu.”
 
Cô vừa dứt lời, một tiếng cười rất nhẹ từ người bên cạnh truyền đến, rất mơ hồ và không biết thành thật ra sao.
 
Ân Tô Tô sững người, theo phản xạ mà nhìn Phí Nghi Châu.
 
Đối phương vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ và nghiêm nghị như ban đầu, hàng mi hơi cụp xuống nhìn cô, cũng không nhìn ra được biểu cảm gì khác trên gương mặt anh.
 
Chắc là vừa rồi cô nghe nhầm, Ân Tô Tô thầm nghĩ trong lòng.
 
Tất nhiên là cô không biết rằng, trước khi đến đây tìm cô, Phí Nghi Châu đã xem hồ sơ cá nhân của cô hai lần: Cô là một nghệ sĩ nhỏ làm việc dưới trướng của giải trí Hoa Nhất, đã ra mắt được năm năm, cũng không quá nổi tiếng, quanh năm chỉ đóng vai phụ trong các bộ phim điện ảnh và phim truyền hình, thương vụ trong tay cũng chỉ bao gồm một số sản phẩm làm đẹp và đồ ăn vặt, chưa từng đại diện cho bất kỳ thương hiệu quốc tế lớn nào.
 
Cái gọi là ‘hợp tác với Bulgari’ chẳng qua cũng chỉ đóng vai trò như một quầy trang sức hình con người, chịu trách nhiệm quảng bá và tăng doanh thu cho bộ sưu tập các sản phẩm mới của Bulgari mà thôi.
 
Phí Nghi Châu không vạch trần lời nói của Ân Tô Tô mà chỉ bình thản nói: “Thế thì đáng tiếc thật đấy, chiếc vòng cổ kim cương mà em đeo trước ngực đêm đó rất đẹp, vốn dĩ tôi đã định mua cả bộ của em rồi.”
 
Ân Tô Tô: “…”
 
Bực mình thật đấy!
 
Giá của tất cả những món trang sức cô đeo hôm đó lên tới gần hai triệu euro, nếu như bán được, ngay cả khi cuối cùng không giành được danh hiệu đại sứ thương hiệu thì vẫn có thể nhận được một khoản hoa hồng khá hậu hĩnh.
 
Ân Tô Tô khẽ gào thét trong lòng, chỉ sợ con quỷ bên trong mình thoát ra ngoài.
 
Thế nhưng bên ngoài cô vẫn phải tỏ ra bình tĩnh, cố gắng duy trì nụ cười công nghiệp như thường ngày.
 
Ân Tô Tô rất xinh đẹp, lại mang khí chất cổ điển, công ty quản lý đã xây dựng hình tượng ‘bông hoa nhỏ thuần khiết vô hại’ được yêu thích nhất hiện giờ cho cô, chủ yếu là đi theo phong cách xinh đẹp động lòng người nhưng cũng rất mong manh yếu đuối. Mấy năm gần đây, Ân Tô Tô đều đã nhập tâm vào hình tượng ấy và có thể thoải mái thể hiện nó mọi lúc mọi nơi.
 
Đối mặt với người nắm quyền nhà họ Phí, nụ cười của Ân Tô Tô vẫn giữ nguyên không tì vết, nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc thì cô cũng không muốn miếng cơm đến miệng rồi mà còn rớt mất, bèn dịu dàng nói: “Anh Phí, anh thật sự muốn mua cả bộ sao?”

 
Phí Nghi Châu nhìn cô chằm chằm, lông mày hơi nhướng lên cao.
 
Anh sinh ra đã là nằm sẵn ở địa vị cao, bất kể là yêu ma quỷ quái hay giả tình giả nghĩa thì cũng chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân biệt được. Thế nhưng lại chưa từng gặp qua kiểu người như thế này.
 
Bảo cô thực dụng, một giây sau cô lại dè dặt và thờ ơ, bảo cô thanh cao, vừa nghe đến lợi ích cá nhân lại có thể ngay lập tức thay đổi thái độ, thậm chí đến giọng nói khi nói chuyện cũng trở nên ngọt ngào hơn, xém chút nữa thì viết đầy mấy chữ ‘kẻ nịnh hót’ này lên trên mặt.
 
Kiểu nịnh nọt diễn như không diễn này quả thực rất hiếm thấy.
 
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt Ân Tô Tô, ánh mắt đầy sự hứng thú.
 
Anh rất nhanh đã nhận ra rằng, cô gái này chỉ coi đây là giao dịch một lần, anh mua đồ trang sức, cô nhận tiền hoa hồng, sau đó thì anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, không liên quan gì tới nhau nữa. Vì thế nên cô mới không quan tâm. Không quan tâm anh nhìn cô như thế nào, càng không quan tâm hình tượng của cô trong mắt anh bây giờ ra sao.
 
Phí Nghi Châu trả lời: “Tôi chắc chắn.”
 
“Vậy được thôi.” Ân Tô Tô nở một nụ cười từ tận đáy lòng. Cô lấy điện thoại trong túi ra, do dự vài giây rồi bấm vào hộp thoại tin nhắn đã im lặng được mấy ngày, lướt tới một số lạ.
 
Cô nghiêng điện thoại cho Phí Nghi Châu xem số điện thoại đó và hỏi: “Đây là số điện thoại di động mà anh thường dùng đúng không?”
 
Phí Nghi Châu: “Đúng.”
 
Ân Tô Tô lưu số điện thoại vào trong danh bạ của mình và gõ vài dòng vào cột ghi chú. Lưu xong cô ngẩng đầu tiếp tục mỉm cười, nhẹ nhàng nói với anh: “Đợi tôi liên lạc lại với anh nhé. Anh Phí, chắc là anh cũng không vội lấy bộ trang sức đó luôn đâu nhỉ?”
 
Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn, để ý tới ghi chú mà cô viết cho anh: [Anh Phí (trọn bộ bộ sưu tập trang sức mùa xuân hè mới nhất)]
 
Anh khẽ cong môi, trầm giọng đáp lại: “Không vội.”
 
Tự dưng lại vớ được một món hời khổng lồ, tâm trạng của Ân Tô Tô cũng tốt lên đến bất ngờ. Sau khi lưu số và cất điện thoại đi, cô nói: “Tôi sẽ thu xếp cho bộ trang sức của anh nhanh nhất có thể. Bây giờ thì tôi xin phép không làm phiền anh nữa, tạm biệt.”
 
Nói xong, cô định mở cửa bước xuống xe.
 
Phí Nghi Châu đằng sau bỗng lên tiếng, lịch sự đề nghị: “Em Ân muốn đi đâu vậy? Tôi có thể đưa em đi.”

 
Ân Tô Tô xua tay: “Không cần đâu, cảm ơn anh.” 
 
Cô sống ở ngõ Chương Thụ phía Nam thành phố, cách đó hai con phố là dinh thự SINKO, biệt thự cao cấp nhất thủ đô. Nơi đó được mệnh danh là ‘nơi ở của người nổi tiếng’, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng hàng đầu đều đã mua bất động sản ở khu SINKO này. Điều này cũng khiến khu vực này trở thành nơi tụ tập của cánh nhà báo và các tay săn ảnh khắp cả nước, rất nhiều tin đồn chấn động cũng từ nơi đây mà ra.
 
Ân Tô Tô không sợ ai đó chụp ảnh cô, một người flop như cô cũng không đáng để chụp ảnh. Cô chỉ sợ có người chụp ảnh Phí Nghi Châu, rồi liên luỵ đến cô nằm không cũng trúng đạn.
 
Phí Nghi Châu không thích ép buộc người khác, thấy người ta từ chối thì cũng không kiên trì thêm, anh khẽ gật đầu nói: “Tạm biệt.”
 
“Chào anh.”
 
Nói xong, cô gái trẻ bước xuống xe.
 
Chiếc Aston Martin này là hàng độc quyền, cửa sổ ở bốn phía đều được làm bằng vật liệu quân sự, trong suốt nhưng cũng có khả năng chống đạn. Người ngồi trong xe có nhìn ra bên ngoài thì tầm nhìn xung quanh cũng không bị cản trở.
 
Phí Nghi Châu nhìn theo bóng lưng Ân Tô Tô, thấy cô độ lại mũ, đeo khẩu trang, trang bị đầy đủ rồi mới gọi taxi và dần biến mất khỏi tầm mắt của anh.
 
Trợ lý Hà đứng đợi ngoài xe đã lâu, đến lúc bấy giờ mới mở cửa bước vào xe, ngồi ở ghế phụ.
 
Hà Kiến Cần kính cẩn nói: “Thưa sếp, mười phút nữa cậu tư sẽ có mặt ở công ty.”
 
Phí Nghi Châu nhắm mắt lại, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa mi tâm: “Về thôi.”
 
Tại khu thương mại trung tâm Bắc Kinh, toà kiến trúc FEI Building nổi bật giữa trời cao, những bức tường kính giống như các mặt kim cương, ánh nắng ấm áp phản chiếu trên đó cũng trở nên lạnh lẽo và cứng rắn hơn.
 
Nó ngự trị ở trên cao, yên tĩnh và lạnh lùng, dùng thái độ của một kẻ bề trên tuyệt đối nhìn xuống dưới toàn bộ thành phố.
 
Người lái chiếc xe Aston Martin này tên Trần Chí Sinh, là một người cháu họ hàng xa của chú Thận - quản gia nhà tổ của Phí thị. Anh ta đã từng phục vụ trong Lực lượng đặc nhiệm Chim Ưng* của Trung Quốc, từng thể hiện rất tốt trong quá trình hoạt động, ghi nhận được nhiều danh tiếng tốt, về sau vì bị chấn thương mà phải ra quân, chú Thận đã đích thân giới thiệu anh ta với Phí Nghi Châu.
 
*Lực lượng đặc nhiệm Chim Ưng: Biệt đội hoạt động đặc biệt đầu tiên của Quân đoàn cơ động đầu tiên của Lực lượng Cảnh sát Vũ trang Nhân dân Trung Quốc, còn được gọi là đội Biệt kích Chim ưng.
 
Phí Nghi Châu là người biết trọng người tài nên đã giữ anh ta bên cạnh làm việc cho mình.
 
Ở trong nước không giống như bên nước ngoài, an ninh công cộng ở thủ đô rất tốt, không cần lính đánh thuê phải túc trực bảo vệ 24/24, chỉ cần một mình Trần Chí Sinh là đủ ứng phó thường ngày.
 
Trần Chí Sinh lái xe vào hầm gửi xe của FEI Building, đi thẳng vào thang máy riêng và lên tầng cao nhất của toà nhà - tầng 99.
 
Tầng trên cùng của FEI Building là khu vực dành cho văn phòng của chủ tịch.
 

Ting, thang máy dừng lại.
 
Hà Kiến Cần lịch sự nói với Trần Chí Sinh: “A Sinh, chiếc xe này hôm nay có lịch bảo dưỡng tận nơi, đội bảo trì sẽ liên hệ với anh, phiền anh nhớ để ý thông báo điện thoại nhé.”
 
Mặc dù xuất ngũ đã lâu nhưng Trần Chí Sinh vẫn còn giữ một số thói quen từ tác phong quân đội, lưng thẳng tắp, nói năng thận trọng. Nghe vậy, anh ta gật đầu đáp lại: “Tôi biết rồi trợ lý Hà.”
 
“Vất vả rồi A Sinh.” Phí Nghi Châu nói xong rồi bước xuống xe.
 
Thang máy riêng ở FEI Building được trang bị khoá vân tay, chỉ có dấu vân tay của Phí Nghi Châu và Phí Thiện Thanh mới mở được. Thái Thượng hoàng tuổi cũng đã cao, năm năm gần đây mọi việc của Phí thị về cơ bản đã được giao hết cho Phí Nghi Châu lo liệu. Điều ấy cũng có nghĩa là, thang máy riêng đi thẳng lên văn phòng chủ tịch ở FEI Building hiện giờ chỉ có một người có thể mở được.
 
Cửa thang máy mở ra, những nhân tài xuất chúng của phòng Thư ký đều đang tất bật, tràn đầy năng lượng làm việc.
 
Chuyến đi châu Âu của Phí Nghi Châu kéo dài một tháng, tài liệu cần xem xét tại trụ sở chính của Phí thị đã chất thành đống. Vài người tiến tới cất to tiếng chào hỏi sếp, tài liệu trong tay thì đều được đưa tới cho Hà Kiến Cần.
 
Hai người lần lượt bước vào trong văn phòng.
 
Phí Văn Phạm đang ngồi trên sofa, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên nhìn rồi đứng bật dậy. Cậu tư nhà họ Phí vốn hay cà lơ cà phất, thế nhưng khi gặp Phí Nghi Châu thì vẻ mặt cũng phải thể hiện ra sự tôn trọng hiếm thấy, lớn tiếng chào: “Anh cả.”
 
Phí Nghi Châu điềm tĩnh gật đầu, đi tới bàn làm việc và ngồi xuống.
 
Hà Kiến Cần nhanh chóng phân chia đống tài liệu thành từng loại và đặt chúng trước mặt anh.
 
Không đợi Phí Nghi Châu cất lời, Phí Văn Phạm đã giải thích trước: “Anh cả, hồi trước em đi bàn công chuyện ở Tây Ban Nha, vừa có thời gian rảnh là về nhà ngay, không dám chậm trễ chút nào.”
 
Phí Nghi Châu đeo kính gọng vàng, tiện tay lấy một tập tài liệu mở ra xem, lạnh lùng hỏi: “Bộ phim điện ảnh mới của chú thế nào rồi?”
 
Phí Văn Phạm sửng sốt, không ngờ Phí Nghi Châu lại hỏi tới chuyện này, anh ấy đơ người ra vài giây rồi mới đáp lại: “Nghe nói đã quyết định xong nam chính và dàn nhân vật phụ rồi, nữ chính thì vẫn đang tìm kiếm thêm.”
 
Phí Nghi Châu không vòng vo gì thêm, mắt cũng không ngước lên nhìn: “Anh giới thiệu cho chú một người này.”
 
Lời anh vừa dứt, cả văn phòng rộng lớn chìm vào im lặng.
 
Hà Kiến Cần mặt hơi biến sắc, nhưng rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở của mình, không dám lên tiếng.
 
“Anh giới thiệu á?” Phí Văn Phạm không khỏi kinh ngạc, anh ấy không thể tin được vào những lời mình vừa nghe: “Không phải chứ anh cả? Nữ diễn viên nào thủ đoạn cao tay quá vậy, tới anh mà cũng đánh gục được cơ à?”
 
Phí Nghi Châu dừng bút, nhướng mi liếc nhìn cậu tư, không buồn giải thích nhiều: “Ân Tô Tô của giải trí Hoa Nhất.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận