Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Thời tiết mùa thu dần trở nên se se lạnh, chuyện đầu tiên Ân Tô Tô làm sau khi quay lại chung cư chính là đổi giày, chuyện thứ hai chính là quẳng túi xách ra, đi thẳng vào toilet, bật đèn soi gương.
 
Không phải Ân Tô Tô quá tự tin vào vẻ bề ngoài của mình mà là do diễn viên dựa vào khuôn mặt để kiếm cơm, ngoại hình chính là mặt tiền của cô. Cô lo dấu tay sẽ cứ hằn trên mặt mãi rồi lại ảnh hưởng đến công việc dạo gần đây.
 
Căn chung cư của Ân Tô Tô không lớn, diện tích toilet cũng chỉ có mấy mét vuông, cửa sổ mở hướng quay vào trong phòng, bình thường nếu không bật đèn thì trong toilet tối om không nhìn thấy gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lúc này trong phòng được chiếu sáng, Ân Tô Tô nhìn rõ cô gái trong gương. Cô gái đó có khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt long lanh trong veo như nước suối, trong đôi mắt vẫn còn vẻ e lệ, rụt rè chưa biến mất.
 
Dấu vết của năm ngón tay bên má trái đã mờ đến độ gần như không nhìn thấy.
 
Ân Tô Tô nhìn kỹ má trái mình. Ngoài việc thầm cảm thấy may mắn ra thì cô còn cảm thấy vô cùng biết ơn. Cô nghĩ thầm: Dấu bàn tay có thể biến mất nhanh như vậy có lẽ là do tác dụng của chất gel Phí Nghi Châu đã chườm đá cho cô ở trên xe.
 
Quả thực có tác dụng đáng kinh ngạc.
 
Nghĩ đến người đàn ông kia và đôi mắt lạnh lùng, bình tĩnh của người đó, trái tim Ân Tô Tô bỗng dưng đập nhanh hơn, nhịp thở cũng trở nên dồn dập hơn đôi chút.
 
Cô lại nhìn vào người trong gương, không ngờ lại phát hiện ra dáng vẻ thẹn thùng, đở bừng, hiện diện trên khuôn mặt tươi tắn này lại giống hệt nhân vật cô gái rơi vào bể tình mà mình đã từng đóng trước đây.
 
Rơi vào bể tình…?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô thầm giật mình, bỗng nhiên bị từ nảy ra trong đầu này hù dọa.
 
Trong lòng cô bỗng cảm thấy hốt hoảng xen lẫn chút lo lắng không yên, cô cắn môi, vội vàng giơ tay mở van vòi nước, quay cần gạt nước về bên nước lạnh.
 
Dòng nước lạnh buốt ào ào chảy xuống. Cô hơi khom lưng chụm hai tay lại với nhau, qua loa vốc nước lạnh lên rửa mặt mình.
 
Sau khi rửa xong lại dùng khăn mặt lau khô nước đọng trên mặt.
 
Ừm, rửa mặt bằng nước lạnh xong cũng giúp cô tỉnh táo hơn nhiều rồi.
 
Phí Nghi Châu có xuất thân, gia cảnh như thế, Ân Tô Tô tự biết mình không có vốn liếng để có thể tưởng tượng “Tương lai của mình và anh”.
 
Ân Tô Tô vô thức nhíu mày lại, nhìn thẳng vào mình trong gương, thầm tự nhắc nhở bản thân mình: Mày phải nhớ rõ giữa hai người chỉ là hôn nhân hợp đồng, không bao giờ được có bất kỳ suy nghĩ mơ mộng hão huyền gì.
Đúng như Lương Tĩnh đã từng nói: Đối với kiểu cậu ấm con nhà giàu như này, em có thể ham muốn bất cứ thứ gì cũng được nhưng tuyệt đối không nên mơ mộng tình yêu của họ.
 

Ân Tô Tô trầm ngâm suy nghĩ, ngơ ngác nhìn vào gương.
 
Đúng lúc này, điện thoại để trong túi của cô bỗng rung chuông. Cô lập tức tỉnh táo lại, năm giác quan thơ thẩn ở nơi xa cũng quay trở về cơ thể lần nữa, bấy giờ cô mới nhận ra vòi nước trước mắt vẫn đang mở van, nước chảy ào ào.
 
Hóa ra là cô đã suy nghĩ quá tập trung, tập trung đến mức bản thân quên phải khóa van nước…
 
Ân Tô Tô vội vàng vặn chặt vòi nước.
 
Sau khi tiếng nước chảy biến mất, trong toilet trở nên hết sức yên tĩnh, càng khiến tiếng chuông điện thoại reo vang lên rõ ràng hơn.
 
Cô vội vàng dùng khăn lau khô nước trên tay, lấy điện thoại ra xem, thông báo cuộc gọi hiển thị người gọi đến là “Mẹ”.
 
Đôi mắt của cô lập tức sáng rực lên có vẻ vô cùng vui vẻ, không ngừng nhấn nút nghe máy, cuộc gọi vừa thông thì câu nói đầu tiên của cô là: “Alo mẹ ạ, mẹ lại nhớ con gái yêu của mẹ rồi sao?”
 
Trương Tú Thanh hiểu rõ cái tính thất thường sáng nắng chiều mưa của con gái mình nên cũng không cảm thấy kinh ngạc, ở đầu dây bên kia bà ấy nở nụ cười đầy cưng chiều, trả lời: “Tất nhiên mẹ nhớ con rồi. Con là hạt dẻ cười trong trái tim mẹ đấy. Không được gặp con lâu như vậy, mẹ nhớ con đến nỗi ngày nào cũng nằm mơ thấy con.”
 
Nghe thấy mẹ nói như vậy, trong lòng Ân Tô Tô cảm thấy rất ấm áp, thế nhưng cô vẫn mạnh miệng cố tình bày ra vẻ quái gở, xoa xoa cánh tay mở miệng trêu chọc: “Mẹ à, từ bao giờ mà cách nói chuyện của mẹ trở nên buồn nôn hơn cả con thế.”
 
“Con nhóc này con không biết lớn nhỏ gì cả, sao có thể nói chuyện như thế với mẹ chứ?” Trương Tú Thanh dịu dàng trách mắng.
 
“Vâng ạ, vâng ạ.” Ân Tô Tô không trêu chọc mẹ nữa, cười hỏi: “Mẹ gọi điện thoại cho con có việc gì thế ạ?”
 
Trương Tú Thanh nói: “Không có gì. Lần trước lão Ái lải nhải nói chuyện với mẹ, có nói những chuyện con gặp phải ở thủ đô, gần đây con cũng ít gọi điện thoại hay gọi video call với mẹ hơn. Là do công việc rất bận sao? Hay là không có chuyện gì gì đặc biệt, có ý nghĩa để chia sẻ với mẹ?”
 
Chuyện đặc biệt?
 
Nghe vậy, Ân Tô Tô có phần sửng sốt, chuyện đầu tiên cô nghĩ đến chính là không lâu nữa cô sẽ đi đăng ký kết hôn với Phí Nghi Châu.
 
Chẳng qua cô cũng không dám nói cho mẹ biết chuyện này. Thế là cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, trả lời: “Không phải vài ngày trước con đã nói với mẹ là con mới nhận một bộ phim chiếu mạng sao? Trước đấy phải đọc kịch bản để hiểu nhân vật, sắp sửa chính thức bấm máy rồi.”
 
“Vậy tốt quá rồi.” Mẹ Ân tươi cười nói: “Mẹ chúc Đản Đản nhà mình bấm máy thuận lợi trước nhé, có rating cao.”
 
Mẹ con hai người nói chuyện vu vơ một lúc, sau đó mới cúp điện thoại.
 
Bận bịu công việc cả ngày, Ân Tô Tô cảm thấy hơi mệt, lúc dọn dẹp phòng tắm vừa khéo cô lại nhìn thấy mấy túi chanh dùng để tắm. Thế là cô dứt khoát xả đầy nước nóng vào bồn tắm, bỏ túi chanh vào nước, cởi quần áo ra rồi ngồi vào bồn tắm lớn có tinh dầu chanh.
 

Làn nước ấm nóng có hương chanh thoang thoảng xua tan đi cái mệt mỏi trong cơ thể cô.
 
Ân Tô Tô dựa lưng vào thành bồn tắm, vừa ngâm nga hát vừa ngâm mình trong bồn xong lại còn vừa chơi điện thoại, thoải mái biết bao.
 
Đột nhiên, cô nhớ đến chuyện Hứa Tiểu Phù xin nghỉ phép để đến bệnh viện tái khám, trong lòng cô thấy thấp thỏm không yên, thế là cô mở Wechat ra, bấm vào group chat vườn ấp phú bà. Sau đó Ân Tô Tô bắt đầu lạch cạch gõ chữ.
 
Ân Tô Tô: @Hứa Tiểu Phù, Tiểu Phù, hôm nay em đến bệnh viện để khám lại chắc là không có chuyện gì đấy chứ?
 
Nếu cô nhớ không lầm thì trong lần khám sức khỏe do giải trí Hoa Nhất tổ chức năm nay, lúc siêu âm Hứa Tiểu Phù được chẩn đoán có một khối u nhỏ ở tuyến giáp, đơn vị khám sức khỏe nói không rõ tính chất của khối u là u lành tính hay u ác tính, vậy nên đành phải đề nghị Tiểu Phù đến bệnh viện chuyên khoa cấp ba tái khám.
 
Đây chính là lý do cô trợ lý xin phép nghỉ hôm nay.
 
Một lúc sau, Lương Tĩnh cũng theo chân Ân Tô Tô gửi một tin nhắn vào trong nhóm chat, hỏi tình hình kiểm tra lại của Hứa Tiểu Phù.
 
Mấy giây sau, tin nhắn mới lại xuất hiện.
 
Hứa Tiểu Phù trả lời hai người: Trên giấy kết quả siêu âm màu viết mép ngoài của cục u mịn không có nốt sần, không có dấu hiệu chảy máu bất thường. Bác sĩ nói vấn đề cũng không lớn, dặn em sau này hàng năm nhớ đến khám bệnh theo lịch hẹn tái khám, quan sát xem khối u có thay đổi gì hay không là được. Mọi người đừng quá lo lắng, cơ thể em rất khỏe mạnh!
 
Trong lòng Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, gõ chữ: Không có vấn đề gì lớn gì tốt rồi, sau này em cố gắng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, thấy chị phải thức đêm tăng ca thì em cũng không cần ở lại giúp chị đâu, biết chưa? Phải nghe lời.
 
Hứa Tiểu Phù: QAQ như vậy sao được chứ? Chị Tô Tô, chị chỉ có một mình em là trợ lý, em không ở bên cạnh chị thì ai giúp chị làm việc chứ.
 
Ân Tô Tô: Chị có tay có chân, chuyện gì cũng có thể tự mình làm được. Sức khỏe của em là quan trọng nhất!
 
Lương Tĩnh cũng nhắn vào trong nhóm, hùa theo: Đúng vậy, Tô Tô nói đúng đấy. Em đấy, cố gắng điều dưỡng cơ thể, ăn nhiều rau xanh hoa quả, chăm chỉ vận động ngủ sớm dậy sớm. Hơn nữa, không phải suốt ngày em luôn sầu não vì mình độc thân từ lúc còn trong bụng mẹ sao, bây giờ tìm đàn ông mà chơi đùa một phen đi, tình yêu là một liều thuốc tốt đấy, chỉ cần em đừng biến thành người yêu đương mù quáng, “Thải dương bổ âm” bổ lắm đấy.]
 
Hứa Tiểu Phù: ...
 
Hứa Tiểu Phù: Chơi đùa với đàn ông????
 
Lương Tĩnh: Ha ha ha ha ha ha ha.
 
Đọc tin nhắn Lương Tĩnh trêu chọc Tiểu Phù trong nhóm, Ân Tô Tô cảm thấy rất buồn cười nhưng ngay sau đó dường như cô lại nhớ đến điều gì đó, lại gửi tin nhắn vào nhóm: Đúng lúc hôm nay chị còn định giới thiệu bạn trai cho Tiểu Phù nhà chúng ta đây này.
 

Ngọn lửa nhiều chuyện trong lòng Lương Tĩnh ngay lập tức bùng lên, vội vàng nhắn trả lời: Giới thiệu ai cơ?
 
Ân Tô Tô: Người bên cạnh bố đường của chúng ta, đẹp trai lắm.
 
Lương Tĩnh: Cụ thể là đối phương có điều kiện như thế nào?
 
Ân Tô Tô nhớ lại, sau đó lạch cạch gõ chữ: Là lính đặc chủng xuất ngũ của không quân, cao một mét tám sáu, cơ bụng cơ ngực chân dài cần cái gì có cái đó. Vẻ ngoài đẹp trai, ít nói, lương một năm một triệu tệ.
 
Lương Tĩnh: !!!
 
Lương Tĩnh: Ôi vãi! Anh quân nhân chất lượng cao đó nghen! @Hứa Tiểu Phù. Mau mau mau, nhanh kết bạn Wechat rồi nói chuyện đi, nói không chừng lại thành đôi đấy?
 
Ân Tô Tô: Đương nhiên là hàng chất lượng cao rồi. Nếu không làm sao em có thể giới thiệu cho Tiểu Phù chứ.
 
Rốt cuộc Hứa Tiểu Phù cũng mới chỉ là một cô gái tuổi chừng đôi mươi. Mặc dù ngày nào cô ấy cũng đòi muốn trải nghiệm cảm giác ôm trai đẹp đi ngủ nhưng mà dù sao cũng là con gái mới lớn dễ ngại ngùng, tất cả suy nghĩ mới chỉ dừng ở mức mạnh miệng nói thế mà thôi. Thật ra cô ấy chưa từng có can đảm để biến nó thành hiện thực.
 
Sau khi nhận được tin nhắn này, ở đầu dây bên kia Hứa Tiểu Phù do dự mãi một lúc, sau đó mới trả lời: Chuyện đó… Chị có ảnh không, chị Tô Tô? Em muốn nhìn xem xem là có hợp mắt không =.=
 
Ân Tô Tô: Chị không có ảnh nhưng mà chị có thể đi đòi giúp em.
 
Hứa Tiểu Phù: Oa, vậy bèn làm phiền chị rồi chị Tô Tô! Yêu chị [Hôn hôn].
 
Ân Tô Tô: Hai chúng ta có mối quan hệ như thế nào chứ, nói làm phiền thì khách sáo quá rồi.
 
Sau khi gửi tin nhắn này vào trong nhóm xong thì Ân Tô Tô cũng thoát khỏi khung chat nhắn tin với nhóm “Vườn ấp phú bà”. Đầu ngón tay trắng trẻo chạm vào màn hình chầm chậm lướt xuống, cuối cùng dừng lại ở ảnh đại diện của ai đó đã im lặng suốt mấy ngày qua.
 
Bức ảnh đó là cảnh tuyết ở một góc của Cố cung. Khung cảnh bức ảnh tạo cho người xem một cảm giác mờ mờ ảo ảo, cao quý, lạnh lẽo.
 
Ân Tô Tô phồng mang trợn má.
 
Từ khi thêm Wechat Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô chưa từng chủ động nhắn tin nói chuyện với anh bao giờ. Mà nguyên nhân của việc này cũng không phải do Ân Tô Tô làm ra vẻ quý cô cao quý lạnh lùng, mà là do phong thái của người kia quả thực quá mạnh mẽ đến nỗi áp đảo đối phương.
 
Cho dù hai người cách nhau xa tít tắp mù khơi, cho dù chỉ là một tài khoản Wechat nhưng cũng có thể khiến người ta cảm nhận được cảm giác ngột ngạt, lạnh lùng kia.
 
Chẳng qua lần này Ân Tô Tô quyết định dũng cảm vượt qua nỗi sợ hãi Thái tử gia trong lòng mình, thực hiện bước đầu tiên của dốc mốc quan trọng này.
 
Coi như luyện tập lòng dũng cảm trước khi “Gặp mặt phụ huynh” đi.
 
Nghĩ như vậy, Ân Tô Tô bình tĩnh lại, liên tục hít thở sâu ba lần, nắm chặt tay lại để hạ quyết tâm, nhấn vào màn hình, chạm vào khung chat nhắn tin với cậu cả nhà họ Phí.
 
Ân Tô Tô: Tít tít.
 

*
 
Cùng lúc đó, ở một nơi khác của thủ đô.
 
Trong phòng tiệc cỡ trung của một câu lạc bộ cao cấp nào đó.
 
Có điện thoại của ai đó rung chuông, thổi một làn gió mát ngọt ngào vào cuộc nói chuyện tẻ nhạt không có gì thú vị của anh.
 
Nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn rất nhỏ kia, sắc mặt của cậu cả ngồi ở vị trí trung tâm trên cao kia vẫn hết sức bình tĩnh. Anh lấy điện thoại ra, nhấn vào khung chat với người vừa nhắn tin cho mình.
 
Lúc nhìn thấy hai chữ “Tít tít” Ân Tô Tô gửi đến, đôi mắt vốn dĩ luôn bình tĩnh lạnh lùng của Phí Nghi Châu lại bắt đầu có những cảm xúc khác lạ.
 
Nhưng ngay sau đó anh cụp mắt xuống, trả lời cô: Tìm tôi có việc gì?
 
Ân Tô Tô trả lời anh: Ừ ừ.
 
Ân Tô Tô lập tức gửi tin nhắn: Anh có ảnh của Sinh Sinh không? Nếu có thì bây giờ gửi luôn cho tôi một bức đi.
 
“...” Nhìn thấy trong khung chat xuất hiện tin nhắn mới, Phí Nghi Châu cau mày lại, trên mặt hiện rõ vẻ ngỡ ngàng.
 
Cậu cả nhà họ Phí sinh ra đã hơn người, từ khi sinh ra đã là người thừa kế của nhà giàu số một, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.
 
Quả thật đúng là không có mấy người dám sai bảo anh làm việc như lẽ đương nhiên thế này.
 
Hơn nữa…
 
Gửi một tấm ảnh của Sinh Sinh? Đây là yêu cầu kỳ lạ gì vậy.
 
Trong đôi mắt của Phí Nghi Châu bỗng xuất hiện chút khó hiểu, đôi mắt ấy vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu.
 
Anh suy nghĩ ý đồ đằng sau yêu cầu này của cô, đồng thời cũng suy nghĩ xem mình có nên làm theo yêu cầu này hay không: Ngay lập tức liên lạc với A Sinh, hỏi xem A Sinh có thể gửi một bức ảnh của mình qua điện thoại của anh hay không?
 
Phí Nghi Châu nghiêm túc tự hỏi, hoàn toàn không biết người ngoài nhìn thấy dáng vẻ im lặng nhìn điện thoại của mình bây giờ khiến người ta cảm thấy kinh hồn táng đảm.
 
Người tổ chức bữa tiệc tối nay là những giám đốc cấp cao của tập đoàn Lam Phong ở tỉnh Tân Hải.
 
Hồi đầu năm, danh sách các dự án phúc lợi công cộng cho năm tới của Phí thị đã được công bố, trong đó bao gồm cả việc giúp đỡ xây dựng kiến thiết không hoàn lại cho ba thành phố có GDP thấp nhất tỉnh Tân Hải. Tin tức này vừa được tung ra, tập đoàn Lam Phong lập tức hành động, muốn đi đường tắt để giành được ba dự án lớn tại tỉnh Tân Hải của Phí thị.
 
Vì để mời được vị họ Phí này đến bàn chuyện, tập đoàn Lam Phong vừa tốn tiền “bôi trơn” lại vừa cậy nhờ mối quan hệ, chuẩn bị lót đường hơn nửa năm mới có thể khiến cho cậu cả nhà họ Phí hạ mình đến đây dự tiệc.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận