Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Giờ phút này, chủ tịch Trịnh của Lam Phong đang ngồi ngay bên cạnh Phí Nghi Châu. Trước mặt ông ta để một cuốn kế hoạch dự án, miệng mấp máy giảng giải gì đó, đồng thời cũng thỉnh thoảng quay sang nhìn bài viết thư ký viết cho ông ta.
 
Cho dù ai nhìn thấy dáng vẻ tận tâm và nghiêm túc này của ông ta đều phải khen một câu chủ tịch Trịnh rất chuyên nghiệp, tuổi tác đã cao còn phải đích thân đọc sách để hiểu công việc.
 
Lúc này, chủ tịch Trịnh mới nói được một nửa kế hoạch dự án thì lại nhìn thấy ông chủ Phí cau mày lại, không biết do không hài lòng với nội dung ông ta nói hay là do nguyên nhân gì khác.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chủ tịch Trịnh thấy căng thẳng như trống đánh, thái dương túa ra mấy giọt mồ hôi lạnh nhưng ông ta lại không tiện lấy khăn tay ra lau, đành phải im lặng, nơm nớp lo sợ chờ người bên kia tỏ thái độ.
 
Phí Nghi Châu đang chú ý vào cái điện thoại của mình, nghe thấy giọng nói đều đều bên tai biến mất, anh cũng không ngẩng lên nhìn xem sao mà chỉ thản nhiên nói: “Đợi một lúc, tôi trả lời tin nhắn đã.”
 
Đây là lần đầu tiên chủ tịch Trịnh gặp Phí Nghi Châu. Vị Thái tử gia nhà họ Phí này bình thường làm việc khiêm tốn, trong giới kinh doanh người có thể có may mắn gặp được anh không nhiều, bởi vậy cũng không có nhiều nhận xét về anh. Nhưng hôm nay gặp mặt, quả thực anh đúng là người suy nghĩ sâu xa, khuôn mặt luôn bình tĩnh không thể hiện cảm xúc rõ ra mặt.
 
Không giống những người thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba thích dựa dẫm vào tài sản của tổ tiên.
 
Chủ tịch Trịnh lập tức tươi cười nói: “Cậu cứ tự nhiên.” 
 
Nói xong, ông ta gọi nhân việt phục vụ đến thay trà nóng.
 
Sau khi suy nghĩ một lúc, Phí Nghi Châu trả lời tin nhắn của Ân Tô Tô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Nghi Châu: Tôi không có ảnh.
 
Ân Tô Tô trả lời lại ngay: Vậy anh có đang ở cạnh Sinh Sinh không?
 
Phí Nghi Châu trả lời cô: Ừ.
 
Ân Tô Tô: Thế anh lập tức hỏi ý cậu ấy thử xem, sau đó chụp trộm cậu ấy một tấm rồi gửi sang cho tôi không phải được rồi sao.
 
Phí Nghi Châu: …
 
Trầm mặc là Thái tử gia đêm nay.*
 
*Câu này tác giả chế lại từ câu thơ “Trầm mặc là cầu Khang đêm nay” trong bài thơ “Khang Kiều” của tác giả Từ Chí Ma.
 
Trần Chí Sinh là cận vệ của Phí Nghi Châu, chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Phí Nghi Châu 24/24, vậy nên lúc này quả thực Trần Chí Sinh cũng đang có mặt trong phòng tiệc.
 
Nhưng cô nói cái gì cơ?
 
Chụp trộm?
 
Nếu để tay lên ngực tự hỏi thì cả đời này cậu cả nhà họ Phí chưa bao giờ nghe thấy yêu cầu nào vô lý như vậy, cũng chưa bao giờ làm ra chuyện không hợp lẽ thường như thế.
 
Phí Nghi Châu khó có thể bình tĩnh lại được, anh lại trả lời lần nữa: Cần ảnh gấp lắm sao?
 

Ân Tô Tô trả lời: Cũng không gấp lắm.
 
Phí Nghi Châu lại hỏi: Lấy ảnh chụp để làm gì?
 
Ân Tô Tô: Đưa cho người xem mắt A Sinh của anh xem.
 
Nhìn thấy dòng chữ này trên màn hình điện thoại, Phí Nghi Châu lập tức nhớ đến dáng vẻ dò la thám thính khắp nơi như paparazzi của cô lúc ban ngày, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: Được. Lát nữa tôi sẽ hỏi xem A Sinh nghĩ thế nào rồi trả lời em sau.
 
Ân Tô Tô: OKK.
 
Ngay sau đó Ân Tô Tô lại gửi một tin nhắn cho anh: Vậy anh nhanh lên đấy, tôi không làm phiền anh nữa ^^.
 
Phí Nghi Châu trả lời: Em có thể tiếp tục làm phiền.
 
Ân Tô Tô: ?
 
Ân Tô Tô thổi bong bóng trên tay, lập tức nhận ra điều gì đó, thế là cô chớp mắt mấy cái, gõ chữ hỏi anh: Chẳng lẽ bữa tiệc nhàm chán lắm sao?
 
Phí Nghi Châu: Có hơi nhàm chán.
 
Ân Tô Tô: 2333.
 
Phí Nghi Châu nhìn chuỗi chữ số hiển thị trong dòng tin nhắn mới này, hơi nhướng mày nhắn: 2333 là có ý gì?
 
Phía bên kia màn hình, Ân Tô Tô nhìn câu hỏi người đàn ông kia nhắn lại cho mình, ngẩn tò te, chỉ cảm thấy vui vẻ và thích thú hơn. Cô cười tươi hơn, một mình cầm điện thoại ngồi trong bồn tắm cười ra thành tiếng, gõ chữ: Có nghĩa là “ha ha ha”. Nói cho anh biết tôi đang cười.
 
Phí Nghi Châu: Hiểu rồi.
 
Ân Tô Tô: Thấy anh buồn chán như vậy, chắc chắn đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị anh rồi. Anh ăn cái gì? Hay là chụp ảnh gửi cho tôi để hai chúng ta cùng nhau phàn nàn luôn thể?
 
Khóe miệng Phí Nghi Châu hơi cong lên cười tủm tỉm. Đây là lần đầu tiên kể từ khi chào đời đến giờ anh cảm nhận được nhắn tin nói chuyện qua Wechat cũng là một chuyện khiến con người ta vui vẻ. Đầu ngón tay anh chuyển động, bật camera sau của điện thoại lên, bấm vào nút chụp ảnh, chụp bừa một bức ảnh rồi gửi qua cho cô.
 
Ân Tô Tô mở ảnh chụp ra xem, nhìn chằm chằm vào bức ảnh: Vừa có cua tuyết lại có cả tôm hùm lớn, không khỏi khiến cô nổi cơn thèm ăn, nước bọt chảy ròng ròng. 
 
Cô hâm mộ ghen tị trả lời: Trông rất ngon đó chứ, không tệ chút nào. Nếu anh chán thì ăn gì đó đi.
 
Trước thắc mắc của cô, Phí Nghi Châu cũng thản nhiên hỏi lại: Còn em thì sao, em đang làm gì.
 
Lúc này, Ân Tô Tô đang ngâm mình trong bồn tắm, hai cái chân dài vẫy nước lung tung khiến nước bắn tung tóe.
 
Nhìn thấy dòng tin nhắn này trên màn hình, khuôn mặt cô bỗng nhiên đỏ bừng lên, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xấu hổ. 
 
Mấy giây sau, cô mới trả lời anh: Tôi đang ngâm nước nóng.
 
“...”

 
Ngâm mình trong bồn tắm.
 
Thế chẳng phải là không mặc gì hay sao.
 
Nghĩ như vậy, sắc mặt Phí Nghi Châu tối sầm lại, cổ họng cũng bỗng dưng nghẹn lại.
 
Mùa thu ở thủ đô có hơi se se lạnh. Trong phòng tiệc bật chế độ sưởi, luồng khí ấm áp của máy sưởi vốn dĩ đang ở mức nhiệt độ thích hợp thì lúc này lại khiến anh cảm thấy có chút nóng bức.
 
Hầu kết Phí Nghi Châu di chuyển lên xuống, tay phải nâng lên, âm thầm nới lỏng cà vạt ra.
 
Cho nên…
 
Bây giờ cô đang khỏa thân ngâm mình trong nước, giống như một con cá trơn nhẵn, đang nói chuyện với anh, giúp anh vượt qua khoảng thời gian nhàm chán vô vị, không có hứng thú gì này.
 
Tâm trạng anh ngay lập tức được giải tỏa. Phí Nghi Châu nghiêm mặt, sau đó thản nhiên trả lời: 2333
 
Đầu bên kia điện thoại, Ân Tô Tô ngớ người ra, trả lời anh: ?
 
Phí Nghi Châu: Tôi đang cười.
 
Ân Tô Tô: ... ???
 
Phí Nghi Châu: Nói chuyện rất vui.
 
Trong khu chung cư ở ngõ Chương Thụ phía bên kia thành phố.
 
Ân Tô Tô ngâm mình trong bồn tắm trừng mắt nhìn màn hình điện thoại, cảm thấy khó hiểu nên chớp mắt mấy cái, không hiểu nổi suy nghĩ của anh… Cô đã làm gì khiến bố đường vui vẻ vậy?
 
Trong phòng tiệc phía bên kia bầu trời đêm.
 
Sau khi nhắn tin trả lời “Tôi sẽ liên lạc lại với em sau” cho Ân Tô Tô, cuối cùng Phí Nghi Châu mới tắt màn hình, cất điện thoại đi.
 
Anh bưng tách trà Bích Loa Xuân trên bàn lên nhấp một ngụm, sắc mặt vẫn thản nhiên như thường, không hề có cảm xúc gì.
 
Chủ tịch Trịnh ngồi bên cạnh thận trọng suy đoán, sau đó quay sang cười với Phí Nghi Châu nói: “Tổng giám đốc Phí, cậu xong việc rồi chứ, vậy chúng ta tiếp tục bàn về dự án thôi nhỉ?”
 
Bỗng một tiếng “cạch” vang lên, Phí Nghi Châu để tách trà xuống bàn, cũng không ngước mắt lên nhìn ông ta mà chỉ thờ ơ mở miệng nói: “Chủ tịch Trịnh, ba dự án ở tỉnh Tân Hải có rất nhiều doanh nghiệp xây dựng đô thị đều đang tranh giành, những kế hoạch đưa ra cũng không khác nhau quá nhiều. Thay vì lãng phí thời gian ở đây cùng tôi ăn uống và trình bày kế hoạch như học thuộc lòng thế này, không bằng quý công ty nên dùng nhiều thời gian hơn để chú ý đến vấn đề an toàn trong thi công đi thì hơn.”
 
Anh vừa nói dứt lời, nét mặt của những giám đốc cấp cao của tập đoàn Lam Phong đang có mặt ở đây đều lập tức biến sắc.
 
Chủ tịch Trịnh lại càng hoảng hốt hơn, mồ hôi lạnh túa ra khắp người.

 
“Cảm ơn sự tiếp đãi nồng hậu của quý công ty.”
 
Phí Nghi Châu không cho những người này có thời gian biện luận giải thích, sau khi lạnh lùng nói ra câu nói hết sức lịch sự này, anh ung dung đứng dậy rời khỏi đây.
 
Nhưng chủ tịch Trịnh thấy anh muốn đi thì lập tức luống cuống.
 
Vì để giành được ba dự án lớn ở Tân Hải của Phí Thị, gần như tập đoàn Lam Phong bọn họ đã đặt cược hết tất cả, sao có thể cam tâm ra về tay trắng chứ?
 
Chủ tịch Trịnh hoảng hốt đứng dậy, vội vàng đuổi theo anh. Nhưng mà vào lúc ông ta nóng lòng muốn giơ tay ra ngắn Phí Nghi Châu lại thì bỗng dưng có một bóng người cao ráo đứng chắn trước mặt ông ta.
 
Chủ tịch Trịnh có phần sửng sốt.
 
Người trước mặt ông ta có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nghiêm nghị khiến người đối diện phải cảm thấy ngột ngạt, toàn thân toát ra phong thái xa cách đầy nguy hiểm không cho phép xâm phạm, khiến người khác nhìn mà thấy sợ.
 
Chủ tịch Trịnh bị dọa sợ, bước chân cũng lập tức dừng lại.
 
“A Sinh.” Hà Kiến Cần nhẹ nhàng nhắc nhở.
 
Lúc bấy giờ Trần Chí Sinh mới nghiêm mặt bỏ tay xuống, lại liếc mắt nhìn chủ tịch Trình một cái rồi mới đi ra ngoài cùng Phí Nghi Châu.
 
Chủ tịch Trịnh nhìn về phía Hà Kiến Cần, thái độ giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, bối rối hỏi: “Giám đốc Hà, chuyện này, cuối cùng là chuyện gì xảy ra vậy? Không phải chúng ta đang bàn bạc rất thuận lợi sao? Sao bỗng nhiên tổng giám đốc Phí lại…”
 
Ông ta nói còn chưa dứt lời, bỗng nhiên có một phần tài liệu được đưa đến trước mặt ông ta.
 
Chủ tịch Trịnh không hiểu ra sao, nhận lấy tệp tài liệu trong tay trợ lý Hà.
 
Hà Kiến Cần thờ ơ nhìn ông ta, cười lạnh nói: “Chủ tịch Trịnh, gần năm năm qua tập đoàn Lam Phong đã xảy ra tám sự cố liên quan đến an toàn lao động. Theo tôi được biết, cho đến nay tiền bồi thường của bốn sự cố vẫn chưa được đền bù đầy đủ vào tài khoản của gia đình nạn nhân xảy ra sự cố.”
 
“...” Nghe thấy những lời này, sắc mặt chủ tịch Trịnh trắng bệch. Ông ta mấp máy môi, dường như còn định kiếm cớ để biện giải cho chuyện này nhưng lại không biết còn có thể nói gì.
 
Hà Kiến Cần thở dài ra vẻ tiếc nuối, nói: “Quý công ty không hiểu rõ Phí thị, cũng không hiểu rõ tổng giám đốc Phí.”
 
Vẻ khó hiểu hiện rõ trên mặt chủ tịch Trịnh.
 
Hà Kiến Cần: “Quý công ty tác động với ông cụ nhà chúng tôi, thuyết phục tổng giám đốc Phí đến dự tiệc. Chỉ tiếc, giấy không thể gói được lửa, tổng giám đốc Phí nể mặt ông cụ nên mới đến, còn về chuyện hợp tác, có lẽ không thể rồi.”
 
*
 
Địa điểm Phí Nghi Châu dự tiệc nằm ở phía tây thành phố. Sau khi ra khỏi phòng tiệc, Trần Chí Sinh đã lái chiếc xe Rolls-Royce Silver Shadow đến trước cửa bậc cầu thang khách Vip đợi từ trước, đón ông chủ thân yêu của anh ta và Hà Kiến Cần lên xe.
 
Sau khi hai người lên xe, anh ta khởi động động cơ ô tô, chỉ mới chạy trên đường cái được vài phút, trong khoang xe im ắng bỗng vang lên một giọng nói thản nhiên như thể chỉ thuận miệng hỏi: “A Sinh, cậu có hình của mình không?”
 
Nghe thấy câu hỏi này, Trần Chí Sinh đang lái xe rõ ràng sửng sốt trong chốc lát. Anh ta không hiểu cho lắm, lại không thể tỏ ra mình rất tò mò, thể là ngập ngừng khoảng một giây mới trả lời anh: “Anh đang hỏi trong điện thoại tôi có hình của mình hay không sao?”
 
“Ừm.”
 
“Không có.” Trần Chí Sinh lắc đầu, vừa lái xe vừa thành thật trả lời: “Tôi không chụp ảnh nhiều lắm.” Anh ta là một người đàn ông chứ không phải mấy cô gái trẻ tuổi, rất ít có cơ hội chụp ảnh.
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì im lặng mấy mấy giây, sau đó dặn dò: “Đến phía trước thì dừng xe lại.”
 
Trần Chí Sinh không hỏi nhiều, chốc lát sau anh ta dừng xe lại bên lề đường.

 
Sau khi xe dừng hẳn, Phí Nghi Châu ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, bàn tay đẹp như ngọc cầm điện thoại, vẻ mặt có phần do dự chần chừ, dường như đang băn khoăn vấn đề gì đó, muốn mở miệng nói nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
 
Mấy giây sau, vẫn là Hà biết tuốt nhận ra mánh khóe trong đó, anh ấy suy nghĩ trong chốc lát, biết ý dò hỏi: “Có phải cô Ân nhờ anh làm chuyện gì không?”
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì nhướng mày lạnh lùng nhìn Hà Kiến Cần, không nói gì.
 
Trợ lý Hà biết dáng vẻ mình bây giờ chắc chắn rất nhiều chuyện nhưng cũng tự tin mình đã đoán đúng. Lúc này tâm trạng ông chủ không tệ, sẽ không vì chuyện bé như hạt vừng như này mà nổi giận với mình. Thế là anh ấy lại ra vẻ hóng hớt, không chê chuyện lớn hỏi: “Có liên quan đến A Sinh sao?”
 
Phí Nghi Châu im lặng một lúc, giơ tay lên day day mi tâm: “Cô Ân muốn giới thiệu bạn gái cho A Sinh, hỏi tôi có thể lén chụp ảnh A Sinh rồi gửi cho cô ấy hay không.”
 
Hà Kiến Cần: “...”
 
Trần Chí Sinh: “...”
 
Quả nhiên người sống lâu thì chuyện gì cũng có thể nhìn thấy.
 
Hai người thực sự hết sức choáng váng.
 
Ai mà có thể ngờ đến, cô gái tên Ân Tô Tô kia lại gan to bằng trời như thế, đưa ra yêu cầu hết sức vô lý lại kỳ lạ như vậy với ông chủ thân yêu của họ chứ.
 
Là nhân vật chính trong chuyện này, Trần Chí Sinh tự biết mình không thể đứng ngoài việc này.
 
Dù sao cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn trong mưa bom bão đạn, anh ta ngay lập tức bình tĩnh lại, ngẩng cái đầu vừa nãy cúi xuống do cảm thấy kinh ngạc lên, suy nghĩ một lúc rồi sâu sắc nói: “Thật ra tôi không vội tìm bạn gái gì đó, chỉ có điều nếu cô Ân cần ảnh chụp thì cũng không phải không thể cho. Chắc là ba tôi có ảnh của tôi, để tôi gọi điện thoại cho ba tôi bảo ông ấy gửi cho tôi.”
 
“Không cần phải phiền phức như thế đâu.” Phí Nghi Châu thản nhiên bác bỏ đề nghị này, sau đó bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi có thể chụp cho cậu một tấm.”
 
Trần Chí Sinh: “...”
 
Phí Nghi Châu: “Kỹ năng chụp ảnh của tôi khá tốt.”
 
Trần Chí Sinh im lặng, nghĩ thầm không phải tôi không tin vào kỹ năng chụp ảnh của anh, chỉ là tôi có chút kinh ngạc không ngờ anh lại nghe lời như thế thôi. Sau đó anh ta mới gật gật đầu, trả lời: “Được thôi.”
 
Sau đó, anh ta nhìn thấy ngón tay ông chủ thân yêu của mình bấm bấm hai lần, giơ điện thoại lên, mở camera sau ra, chĩa camera về phía mình.
 
Phí Nghi Châu nhìn khuôn mặt đẹp trai trong màn hình điện thoại, giây lát sau anh bình tĩnh nhướn mày: “A Sinh, cậu cười một cái đi.”
 
Trần Chí Sinh: ?
 
“Lúc cậu không cười trông giống như xã hội đen ở những năm 90 vậy.” Phí Nghi Châu nói: “Có cần để tôi cho cậu nói ‘Cà tím*’ không?”
 
*Cà tím: Nghĩa giống như smile hay say cheese trong tiếng Anh, với mục đích khi nói lên từ này, vô tình khẩu hình miệng của chúng ta sẽ tạo thành một nụ cười nè, nên thay vì bảo nhau cười lên khi chụp ảnh, người ta sẽ bảo cùng nhau nói 茄子 /qiézi/ nào!  
 
“...” Đồng chí Trần Chí Sinh không còn cách nào khác, đành phải thả lỏng cơ mặt, điều chỉnh nét mặt của mình. Anh ta tập trung nhìn vào camera của điện thoại Phí Nghi Châu, miệng tủm tỉm cười, để lộ tám cái răng trắng tinh, có được một bức ảnh chân dung mình khó quên nhất trong cuộc đời.
 
Ngồi bên cạnh anh ta ở hàng ghế trên là Hà Kiến Cần.
 
Hà Kiến Cần không nói gì mà chỉ im lặng nhìn cảnh này, trong lòng thầm nghĩ mình đã không còn là Hà biết tuốt mà ông chủ thích nhất nữa rồi, bây giờ ông chủ chỉ chơi với cô Ân và A Sinh, cảm tình với anh ấy đã phai nhạt rồi.
 
Haizz, đàn ông có mới nới cũ mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận