Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Mấy phút sau, trong căn chung cư ở ngõ Chương Thụ.
 
Ân Tô Tô đã tắm bồn xong, vừa ngâm nga hát vừa cầm máy sấy sấy tóc. Bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại ting ting vang lên, thông báo nhận được tin nhắn Wechat mới.
 
Cô chớp chớp mắt, tay phải tiếp tục di chuyển máy sấy để sấy tóc, tay trái bật màn hình điện thoại lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người gửi tin nhắn là Phí Nghi Châu.
 
Vừa mở tin nhắn ra thì một bức ảnh người đàn ông đẹp trai đứng đắn, không thua kém bất kỳ ngôi sao nam hay siêu mẫu nào đập ngay vào mắt Ân Tô Tô.
 
Cô nhíu mày lại, dùng một tay gõ chữ trả lời anh: Nhận được rồi.
 
Chỉ ba giây đồng hồ sau, tin nhắn trả lời của đối phương đã xuất hiện trên màn hình.
 
Phí Nghi Châu: 5 giờ chiều chủ nhật, nhớ mặc bộ sườn xám tôi tặng em.
 
Tiếng máy sấy ù ù vang lên bên tai giống như con ong mật đang bận rộn hút mật trong lòng cô.
 
Trái tim Ân Tô Tô hơi rung động, khóe miệng vô thức cong lên, trả lời anh: Được thôi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khoảng nửa giây sau cô lại trả lời thêm một câu: Thế anh cũng đừng quên thắt cái cà vạt tôi đã chọn cho anh đấy.
 
Phí Nghi Châu: Được.
 
*
 
Đối với chuyện cuối tuần này cùng Phí Nghi Châu về nhà chính, thật ra Ân Tô Tô cũng không biết rốt cuộc mình có suy nghĩ như thế nào. Có lẽ là cô cảm thấy căng thẳng hoặc thấp thỏm, cũng có thể cảm thấy lo lắng hoặc bài xích, hoặc thậm chí là có thể có tất cả các cảm xúc trên, xen với đó là cảm xúc bất lực.
 
Tóm lại, trái đất tự quay quanh trục của nó mặt trời lên mặt trăng lặn, trong dòng cảm xúc phức tạp đan xen nhau trong lòng cô, cuối cùng cũng đã đến cuối tuần.
 
Trước đó bộ phim chiếu mạng cô vừa nhận cũng đã quyết định được ngày bấm máy khởi quay. Vào hôm cuối tuần, Ân Tô Tô có hai cảnh phải quay.
 
Cô đã tính toán trước thời gian, khoảng hai giờ chiều là có thể đúng giờ rời khỏi phim trường.
 
Buổi chiều có gió nhè nhẹ thổi, ánh nắng chiếu xuyên qua từng tán lá tạo thành những luồng sáng nhỏ chiếu xuống mặt đất.
 
Trạng thái quay phim của Ân Tô Tô hôm nay khá tốt, hơn một giờ cô đã hoàn thành cảnh quay kết thúc công việc sớm hơn dự kiến. Sau khi đeo kính râm và khẩu trang, cô và trợ lý của mình lái xe rời đi.
 
Trên đường, Hứa Tiểu Phù ngồi ở chỗ ghế lái phụ lẩm bẩm nói: “Chị Tô Tô, tối nay chị phải đi gặp người lớn trong nhà rồi, em căng thẳng quá đi mất.”
 
Ân Tô Tô bị câu nói của cô nhóc này làm cho bật cười thành tiếng, cô liếc mắt nhìn Hứa Tiểu Phù: “Chị đi gặp người lớn chứ có phải em đâu, em căng thẳng cái gì chứ?”
 

“Em căng thẳng thay cho chị đấy.” Hứa Tiểu Phù nhìn cô, ánh mắt có sự mơ mộng hết sức rõ ràng: “Đây chính là một gia tộc lớn lâu đời đấy! Chị nghĩ lại mà xem, gia đình có thể nuôi dạy ra được một người như Phí Nghi Châu thì chắc chắn không phải gia đình mà chúng ta có thể tưởng tượng ra được.”
 
Nghe cô ấy nói xong, Ân Tô Tô cũng cảm thấy hoảng hốt trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn muốn giữ gìn thể diện của người làm đàn chị như mình, thế là cố tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nhún vai nói: “Quan tâm việc đó làm gì. Nhận tiền làm việc. Cứ coi như nhận thêm một vở kịch có hình tượng nhân vật là con dâu cả nhà giàu thôi.”
 
“Chị bình tĩnh thật đấy.” Hứa Tiểu Phù lập tức nhìn cô đầy ngưỡng mộ: “Chị Tô Tô, trạng thái tâm lý của chị tốt quá đi mất.”
 
“Được rồi, đừng nói đến chị nữa.” Ân Tô Tô được cô ấy khen như thế lại thấy chột dạ, ho khan một tiếng rồi đổi chủ đề, hỏi ngược lại Hứa Tiểu Phù: “Lần trước chị gửi ảnh của Trần Chí Sinh cho em xem rồi, em thấy có được không, hợp mắt không?”
 
Hứa Tiểu Phù khựng lại, nhớ lại gương mặt tuấn tú nghiêm nghị trong bức ảnh kia, hai má cô ấy dần ửng hồng, nói thật: “Ngoại hình quả thật rất tuấn tú, trông rất đẹp trai. Chỉ là có chút… Khí chất có chút hung dữ? Không hợp với em lắm thì phải. Em thích kiểu chàng trai áo trắng dịu dàng, có nụ cười tỏa nắng cơ.”
 
Ân Tô Tô: “Trước kia Trần Chí Sinh thuộc Lữ đoàn Liệp Ưng! Không phải chị có người bạn là họa sĩ sao, ba mẹ cô ấy đều làm việc trong cơ quan Quân ủy, chị đã hỏi thăm cô ấy rồi, Lữ đoàn Liệp Ưng chính là một trong những quân đoàn bộ đội đặc chủng mạnh nhất Trung Quốc, nổi tiếng sánh ngang với Lang Nha, Giao Long, Tuyết Ưng và Lợi Kiếm, đây đều là át chủ bài trong quân đội đấy. Tất nhiên những quân nhân trong những quân đội này đều có vẻ hung hăng, quỷ thần mười dặm chung quanh chớ lại gần như vậy, vậy mới có nhiều cảm giác an toàn.”
 
Chỗ thái dương của Hứa Tiểu Phù túa ra một giọt mồ hôi lạnh, cô ấy xua tay lắc đầu: “Quên đi quên đi. Em sợ anh ấy lắm, không cần đâu.”
 
Ân Tô Tô biết chuyện giống như duyên phận này cố ép cũng không đến được đâu, chỉ đành tạm thời gác chuyện này sang một bên, không nhắc đến nữa. Sau khi để Hứa Tiểu Phù xuống xe ở chỗ cũ thì cô lại tự mình lái xe trở về ngõ Chương Thụ.
 
Ân Tô Tô thay sườn xám rồi lại trang điểm xong xuôi, sau đó bắt đầu ngồi chờ điện thoại của cậu cả nhà họ Phí.
 
Ba giờ ba mươi phút chiều, có điện thoại gọi đến.
 
Ân Tô Tô thầm hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, nghe máy: “Alo, anh đến rồi sao?”
 
“Chưa.” Giọng nói lạnh lùng của Phí Nghi Châu ngập ngừng nửa giây, sau đó lại lịch sự hỏi: “Xe Maybach xảy ra chút vấn đề cần mang đi sửa, em xem tôi lái xe khác đến đón em luôn hay là em cho tôi một địa chỉ khác tiện cho em.”
 
Ân Tô Tô suy nghĩ hai giây rồi nói: “Hay là anh gửi địa chỉ nhà tổ nhà anh cho tôi đi, tôi đi xe thẳng qua đó luôn, chúng ta gặp mặt ở gần đấy?”
 
“Cũng được.”
 
“Được, vậy anh cứ gửi cho tôi qua Wechat đi.”
 
Ngay một giây sau khi cúp điện thoại, một địa chỉ được định vị đã được gửi đến điện thoại của Ân Tô Tô.
 
Cô mở điện thoại ra xem bản đồ.
 
Giờ này cũng không tắc đường, đường xá rất thông thoáng. Nhưng đích đến quả thực rất xa, cho dù với tình hình giao thông thuận lợi như này thì lái xe từ ngõ Chương Thụ đến đó cũng mất thời gian tầm năm mươi lăm phút.
 
Cô không dám chần chừ nữa, Ân Tô Tô vội vàng khoác áo khoác che kín thân trên, trang bị giữ ấm đầy đủ mới ra ngoài.
 
Xe chạy lao vun vút trên đường.
 
Một tiếng sau, chiếc xe con màu trắng xinh xắn của Ân Tô Tô đã chạy đến ngoại ô phía nam thủ đô.
 
Khu vực ngoại ô phía nam này dùng từ “Tấc đất tấc vàng” để hình dung cũng không quá. Đừng thấy nó cách xa trung tâm thành phố mà nhầm, thực tế giá nhà ở đây lại cao đến mức không hợp lẽ thường, không thua kém khu vực nội thành chút nào. Trước đây Ân Tô Tô đã đọc được một tin nói rằng một ngôi biệt thự ở khu vực ngoại thành phía nam bán phá giá, bán giá rất thấp, giá bán chỉ vẻn vẹn năm trăm triệu.

 
Lúc biết tin đó, Ân Tô Tô suýt chút nữa kinh ngạc phun cả ngụm nước ngọt vừa uống ra.
 
Cô còn thầm nghĩ hay cho một từ “vẻn vẹn.”
 
Sau khi lái xe vào ngoại ô phía nam, Ân Tô Tô cũng dần nhả chân ga. Không có Phí Nghi Châu dẫn đường, cho dù cô tràn trề lòng dũng cảm thì cũng không dám xông vào cổng nhà họ Phó. Bởi vậy sau khi nhắn cho bố đường một tin nhắn “Tôi đến rồi”, cô Ân bắt đầu đi lang thang đến những chỗ gần đấy.
 
Cô vừa đi dạo vừa đợi “chồng chưa cưới” của mình xuất hiện.
 
Bầu trời trước khi mặt trời lặn rực rỡ, sáng chói, những đám mây ở đường chân trời tươi đẹp, lững lờ trôi giống như ngọn lửa rực cháy.
 
Chiếc xe con chạy chậm rì rì giống như ông cụ đang cưỡi một con rùa đen chậm chạp.
 
Ngoại thành phía nam là khu nhà giàu lâu đời nhất thủ đô, tất cả những nhà ở đây đều có chức sắc, giàu có từ lâu, phong cảnh có thể so với một bức tranh cổ điển.
 
Ân Tô Tô lái xe, ngắm nhìn phong cảnh hóng gió thu, quả thật rất dễ chịu thoải mái.
 
Lúc đang ngâm nga hát, cô không nhịn được định lấy điện thoại ra chụp bức ảnh phong cảnh coi như kỷ niệm cho “chuyến đi ngoại ô phía nam” thì lại nhìn thấy một bóng người đứng ven đường.
 
Đó là một ông bác trung niên khoảng hơn năm mươi tuổi, mặc một cái áo cổ tròn màu sáng, tuy ăn mặc rất thoải mái nhưng chỉ nhìn bóng lưng đầy khí chất kia thì có thể đoán được dáng vẻ hơn người của ông ấy.
 
Lúc này, bác đó đang cúi đầu đi lại xung quanh, dường như đang tìm thứ gì đó.
 
Ân Tô Tô nhìn ông ấy một lát, thấy bác này tuổi tác đã cao nên cảm thấy thương xót, thế là tấp xe vào bên lề đường, dừng xe tắt máy rồi mở cửa xuống xe, đi đến chỗ ông ấy.
 
“Bác ơi.” Cô đi đến sau lưng ông cụ hơi già kia, vừa lễ phép vừa nhiệt tình hỏi: “Bác đang tìm đồ đúng không ạ?”
 
Nghe thấy giọng nói này, ông ấy hơi khựng lại, vô thức quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng.
 
Cũng chính lần ngoái đầu này của ông ấy khiến Ân Tô Tô đột nhiên ngẩn người.
 
Vừa rồi đứng ở xa nhìn bóng lưng của người này, thật ra cô cũng đã đoán được ngoại hình của ông ấy không tệ nhưng lúc này nhìn ở khoảng cách gần cô mới biết được, làm gì chỉ dùng từ không tệ là có thể hình dung được.
 
Dáng người này khí chất này của ông ấy, lúc còn trẻ xứng đáng với từ anh chàng đẹp trai.
 
Hơn nữa…
 
Sao cô cảm thấy gương mặt này có hơi quen quen như thể đã từng gặp ở đâu đó?
 
Nhìn gương mặt của ông ấy, trong đầu Ân Tô Tô có vô vàn suy nghĩ, đứng ngây ra đấy vài giây đồng hồ.
 

Bên kia, lúc nhìn thẳng vào mặt Ân Tô Tô, ông bác cũng sửng sốt vài giây. Khuôn mặt của cô cũng chỉ to bằng bàn tay, bị cái khẩu trang màu đen che đi một nửa, chỉ để lộ đôi mắt đen láy nhưng lại trong sáng tinh tường.
 
Ông ấy nhíu mày lại, nhìn chằm chằm vào Ân Tô Tô. Một lát sau không biết tại sao, trong mắt ông ấy thoáng có vẻ kinh ngạc nhưng cũng ngay lập tức biến mất.
 
Ân Tô Tô bị ông ấy nhìn như thế thì có phần rụt rè, căng thẳng đến nỗi tim như nhảy lên cổ họng. Cô nuốt một ngụm nước bọt, vô thức kéo khẩu trang lên cao một chút, liếc mắt nhìn chung quanh, dè dặt hỏi: “Bác ơi, bác quen cháu ạ?”
 
Ông bác này trông cũng không còn trẻ nữa, chẳng lẽ còn từng xem mấy bộ phim mất não mà cô quay sao?
 
Trùng hợp như vậy à!
 
Ông ấy chậm rãi nói: “Bác không biết.”
 
“Dạ…” Vậy thì tốt rồi.
 
Ân Tô Tô thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười vuốt lồng ngực, lại hỏi: “Bác mất thứ gì ạ?”
 
Ông ấy trả lời: “Bác ra ngoài đi dạo hai vòng, kết quả làm mất cái nhẫn lông đuôi bác mới mua hai ngày trước.”
 
“... À dạ.” Ân Tô Tô nghĩ thầm ông bác này cũng rất biết bắt trend, cô hiểu ra gật đầu: “Nhẫn lông đuôi kiểu như nào ạ?”
 
“Kiểu dáng đơn giản, một chiếc nhẫn vòng trơn thôi.”
 
“Vâng ạ.” Trả lời xong Ân Tô Tô lập tức cúi đầu xuống, đôi mắt nhìn kỹ xung quanh, mở miệng nói: “Dù sao cháu cũng đang rảnh, để cháu tìm cùng bác luôn nhé.”
 
Ông bác trung niên nhìn Ân Tô Tô một lúc mới nhìn sang chỗ khác. Ông ấy hắng giọng một cái như thể đang che giấu điều gì đó, tiếp tục tìm kiếm vật bị mất, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ nói: “Vậy thì cảm ơn cháu.”
 
Kết quả là trong ánh trời chiều đỏ rực chiếu rọi vạn vật, một già một trẻ cứ đồng loạt cúi đầu xuống, im lặng tìm kiếm được khoảng một phút đồng hồ.
 
Bỗng nhiên, ông bác không nhịn được lại nhìn cô, mở miệng hỏi cô lần nữa giống như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi: “Cháu gái à, cháu ở gần đây sao?”
 
“Dạ không phải.” Ân Tô Tô lắc đầu.
 
Giọng điệu nói chuyện của ông ấy có phần chầm chậm giống như có hàm ý gì đó: “Vậy cháu đến đây tìm bạn sao?”
 
Ân Tô Tô là người ăn ngay nói thật, nghĩ hai người chỉ là người xa lạ không quen biết nhau nên thuận miệng trả lời: “Cháu đến gặp người nhà bạn trai ạ.”
 
“...” Dường như ông bác cũng không ngờ cô lại thành thật như thế, ánh mắt ông ấy có phần kinh ngạc nhưng ngay một giây sau đã bĩnh tĩnh trở lại. Ông ấy hắng giọng, tiếp tục hỏi cô bằng giọng điệu đầy hàm ý: “Cháu đến đây gặp người nhà bạn trai, thế chắc hẳn điều kiện gia đình bạn trai cháu cũng không tệ đâu nhỉ.”
 
Ân Tô Tô trả lời: “Đúng là khá tốt ạ.” 
 
Nào chỉ là khá tốt, phải là tốt đến mức không thể tốt hơn mới đúng.
 
Bèo nước gặp nhau, nhờ vào lòng nhiệt tình của Ân Tô Tô mà một già một trẻ kết duyên với nhau, cứ thế trò chuyện với nhau.
 
Ông bác hỏi han khắp nơi, chốc lại hỏi cô là tình cảm với bạn trai có tốt không, chốc sau lại hỏi cô và bạn trai yêu nhau bao lâu rồi. Ân Tô Tô nghĩ đa số người trung niên đều khá thích buôn chuyện, mà quả thật cô cũng không thấy phản cảm với những câu hỏi này nên cô đều trả lời qua loa.
 
Nói chuyện với Ân Tô Tô được một khoảng thời gian khá dài, ông bác lại im lặng một lúc như có điều suy nghĩ rồi nói: “Theo như cháu nói thì chắc hẳn bạn trai cháu cũng khá tốt đấy, trong mắt cháu cậu ta không có khuyết điểm gì cả.”
 
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi trả lời: “Khuyết điểm duy nhất có thể chính là anh ấy có hơi lớn tuổi, tạo cảm giác có khoảng cách thế hệ với cháu.”
 

Ông bác: ?
 
“Khoảng cách thế hệ?” Ông ấy nhìn cô, dường như hết sức tò mò: “Cụ thể là khoảng cách thế hệ thế nào?”
 
Ân Tô Tô nghịch bụi cỏ ven đường, thản nhiên nói thẳng: “Có rất nhiều thuật ngữ internet mà anh ấy không hiểu, đến cả ‘2333’ là gì anh ấy cũng không biết. Hơn nữa, cảm xúc của anh ấy quá ổn định, thiếu chút sức sống tràn trề và tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân.”
 
Trên khuôn mặt ông cụ có chút bối rối, nghĩ thầm: 2333? Đó là cái gì?
 
Sau khi ngập ngừng trong chốc lát, ông bác trả lời cô theo kiểu khách quan: “Có lẽ do bình thường công việc của bạn trai cháu quá bận rộn, không có thời gian lên mạng lướt web.”
 
“Có lẽ thế đó ạ.” Ân Tô Tô giang tay nhún vai.
 
Hai người cứ vừa tìm đồ vừa nói hết chuyện này đến chuyện khác như vậy.
 
Không bao lâu sau.
 
Phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói này hiếm khi lại có sự kinh ngạc xen lẫn khó hiểu như này, âm cuối hơi cao giọng giống như không chắc chắn lắm, người đó nói: “Tô Tô? Sao em lại ở đây?”
 
Nghe thấy giọng nói này, Ân Tô Tô quay đầu lại, nhìn thấy chẳng biết từ lúc nào chiếc xe Rolls-Royce Silver Shadow đỗ phía trước chiếc xe con của cô. Phí Nghi Châu đứng bên cạnh xe, dáng đứng thẳng tắp như ngọc, im lặng nhìn cô, đôi mắt trong sáng, sâu thăm thẳm có chút mệt mỏi xen lẫn vẻ khó hiểu.
 
Nhìn thấy anh, hai mắt Ân Tô Tô sáng lên, khóe môi cũng cong lên nở nụ cười tủm tỉm đầy ngọt ngào, chống tay vào đầu gối đứng thẳng người lên rồi đi đến chỗ anh, cười nói: “Bác này đang tìm đồ bị rơi ở đây, em thấy một mình bác tìm chỗ này một lúc lâu rồi mà không tìm thấy, sợ bác ấy bị trật eo nên bèn đến giúp một tay.”
 
Lúc Ân Tô Tô nói những lời này, đôi mắt cô chỉ nhìn vào Phí Nghi Châu mà không để ý đến xung quanh.
 
Thế nên cô cũng không nhận ra, Hà Kiến Cần và Trần Chí Sinh đứng đằng sau Phí Nghi Châu có biểu cảm hết sức phức tạp, vô cùng đặc sắc như thế nào.
 
“Anh hiểu rồi.” Sắc mặt Phí Nghi Châu vẫn rất bình tĩnh. Anh nắm tay Ân Tô Tô, ánh mắt lướt qua dáng người thon thả của cô gái, im lặng nhìn về phía đằng sau cô.
 
Ân Tô Tô thấy vậy cũng quay đầu lại, cười hì hì nhiệt tình giới thiệu hai người với nhau: “Bác ơi, bác xem, đây chính là bạn trai cháu đó ạ.”
 
Vừa nói cô còn tiện thể nhìn ông ấy với vẻ: Thấy chưa, cháu không khoác lác mà.
 
Cô vừa nói dứt lời, ông bác và Phí Nghi Châu đều im lặng nhìn nhau, trong chốc lát không ai lên tiếng nói gì.
 
“...” Lần này người khó hiểu biến thành Ân Tô Tô. Cô liếc mắt nhìn ông bác tìm nhẫn lông đuôi, sau đó lại quay đầu nhìn Phí Nghi Châu, cảm thấy có gì đó không đúng, Thế là cô bèn kéo nhẹ ống tay áo âu phục chất vải lành lạnh của anh, khẽ hỏi: “Sao vậy? Anh quen bác này à?”
 
“Ừm.” Khuôn mặt Phí Nghi Châu vẫn bình tĩnh, thản nhiên như thường. Sau khi trả lời câu hỏi của Ân Tô Tô xong, anh lại nhìn ông bác đang tìm nhẫn lông đuôi, nhẹ nhàng hỏi: “Ba đợi chú Bình lái xe đến đón ba hay là bây giờ ngồi xe con về cùng bọn con luôn?”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
“... @#$%”
 
Ân Tô Tô chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc.
 
Bố đường của cô vừa gọi ông bác này là gì cơ?
 
Ba?!!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận