Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Nhìn người đàn ông trung niên phong độ đẹp trai, vóc dáng cân đối đang ở cách đó không xa, Ân Tô Tô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm, suýt chút nữa thì mọi người ở đó được chứng kiến cảnh cô đứng chết trân tại chỗ rồi.
 
Cô che mặt, muốn khóc mà không ra nước mắt.
 
Ngu quá, đúng là ngu quá đi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chẳng trách cô lại thấy dáng vẻ của người này nhìn rất quen, nét mặt có mấy phần giống Phí Nghi Châu, dáng người cũng rất giống anh, như vậy nhìn không quen mới lạ!
 
Cô…
 
Vừa rồi cô đã nói gì với ông thế này?
 
Chê bai Phí Nghi Châu không lên mạng không lướt web, không biết 2333 có nghĩa là gì.
 
Hàm ý chỉ Phí Nghi Châu đã có tuổi, cảm xúc quá ổn định, thiếu đi sức sống và vui vẻ của tuổi trẻ.
 
Ôi trời ơi.
 
Rốt cuộc cô đã làm gì thế này, lại dám phỉ nhổ con trai ruột của ‘Thái Thượng hoàng’ của Phí thị ở ngay trước mặt ông?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô càng nghĩ càng tuyệt vọng, hận không thể lập tức tìm ngay một sợi mì rồi treo cổ lên đó. Trong lòng cô còn thầm nghĩ: Buổi gặp ra mắt người lớn hôm nay liệu có cần thiết nữa không? Chắc chắn lúc này ông Phí đã có ấn tượng vô cùng sâu sắc về cô và chắc ông cũng ‘cạn lời’ với cô.
 
So với Ân Tô Tô đang tỏ ra lo lắng và bất an thì phản ứng của hai ba con Phí Thiện Thanh và Phí Nghi Châu rất giống nhau. Cả hai người đều lộ ra biểu cảm bình tĩnh, không thể nhìn ra được bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt điềm đạm của họ.
 
Giống như một ngọn núi yên tĩnh và hùng vĩ đối diện với một hồ nước tĩnh lặng và nước chảy xiết.
 
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Phí Thiện Thanh cũng mở miệng với vẻ mặt bình thường: "Nhân vật chính của đêm nay đều đến rồi, ba mà tiếp tục loanh quanh ở bên ngoài, chẳng phải là coi thường khách quý sao? Đi thôi."
 
Nói xong, ông thản nhiên xua tay rồi cất bước đi về phía xe Rolls Royce.
 
Phí Nghi Châu thấy ba mình đi ngang qua thì hơi cụp mắt xuống, lịch sự đưa ra đề nghị: “Đồ mà ba lạc mất là gì vậy ạ, con sẽ cử người đến đó tìm.”
 
"Không cần đâu." Phí Thiện Thanh xua tay tỏ vẻ không có gì: "Dù sao cũng không phải đồ quan trọng gì, chẳng đáng giá bao nhiêu tiền. Tuy rằng ba không còn trẻ nữa, có lẽ cũng có khoảng cách thế hệ với người khác, nhưng có những chuyện, bên nào nặng bên nào nhẹ, ba vẫn có thể cân nhắc một cách rõ ràng."
 

Ân Tô Tô: "..." Chú Phí, có phải chú đang ám chỉ cháu không?
 
Ân Tô Tô che mặt đầy xấu hổ.
 
Phí Thiện Thanh nói xong, trợ lý Hà đang đứng đợi bên cạnh xe giơ tay mở cửa, cúi đầu đợi ông lên xe.
 
Sau khi Phí Thiện Thanh ngồi vào ghế sau, Hà Kiến Cần lại đưa tay đẩy nhẹ để đóng cửa xe lại.
 
Tiếng đóng cửa xe vang lên.
 
Còn Ân Tô Tô thì cứ xấu hổ không thôi đứng ở bên cạnh, ngón chân cô di di trên mặt đất vẽ ra hình một căn hộ cao cấp một phòng ba sảnh. Khi thấy Phí Thiện Thanh bước đã vào xe, cô vô thức ngẩng đầu lên, liếc nhìn về phía ghế sau. Sau khi suy nghĩ hai giây, cô lại khẽ khàng nói với Phí Nghi Châu: “Năm người một xe thì hơi chật, tôi không lên nữa đâu, tôi tự lái xe đi theo sau cũng được.”
 
Phí Nghi Châu nghe cô nói vậy, sắc mặt không thay đổi. Anh chỉ nghiêng đầu, bình tĩnh dặn dò Hà Kiến Cần bên cạnh: “Cậu đi xe này cùng chủ tịch Phí đi.”
 
Ân Tô Tô đứng ngay cạnh Phí Nghi Châu. Nghe anh nói vậy thì cảm thấy khó hiểu, cô hơi cau mày hỏi: “Sao tôi nghe như kiểu anh cũng không đi xe này vậy?”
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu dừng lại trên gò má cô, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh: "Em nói đúng, năm người ngồi một xe, đúng là có hơi chật."
 
Ân Tô Tô chớp mắt, chưa kịp hiểu ý anh: "Ý anh là sao?"
 
Phí Nghi Châu nói: “Cho nên tôi sẽ ngồi xe của em.”
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Ân Tô Tô nghẹn họng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra. Cô không khỏi lén liếc nhìn hàng ghế sau của chiếc Rolls-Royce.
 
Cửa xe màu đen tuyền được nâng lên hoàn toàn, một mặt được làm bằng vật liệu chống đạn. Nếu đứng bên ngoài nhìn vào trong xe, chỉ thấy một màu tối đen, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
 
Sợ ông đang nhìn mình qua cửa kính, lưng cô thẳng tắp như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, trên mặt luôn nở nụ cười chuyên nghiệp đầy đoan trang. Cô mím môi, giọng nói càng nhỏ hơn: "Anh vẫn nên ngồi chung xe với ba anh đi, ngồi năm người thì chật chứ bốn người thật ra vẫn ổn."
 
Phí Nghi Châu lặng lẽ nhìn cô chằm chằm, đáp lại: “Nhưng ngồi ba người sẽ rộng rãi hơn.”
 
Ân Tô Tô cảm thấy vị Thái tử gia này cũng có lúc không được nhanh nhạy không khỏi trừng mắt nói khẽ: “Nếu anh không ngồi cùng ba mình, lỡ như chú ấy cảm thấy anh có vợ nên quên mất ba thì phải làm sao? Chú ấy sẽ không thích tôi nữa.”
 
Phí Nghi Châu im lặng mất hai giây, mới đáp lại: "Ba tôi là người lớn rồi, suy nghĩ và hình động đều bình thường, hơn nữa còn rất chín chắn, ông ấy sẽ không trẻ con vậy đâu."

 
"Nhưng..." Ân Tô Tô lẩm bẩm trong miệng, vẫn đang hơi do dự.
 
Lúc này cô cảm thấy tay trái đang buông thõng của mình chợt được một bàn tay nhẹ nhàng bao bọc.
 
Ân Tô Tô rất kinh ngạc. Nhưng nghĩ đến ba của anh đang ở ngay trong xe, cô không dám tỏ ra thân mật quá mức trước mặt những người lớn, thấy hơi bất an nên theo phản xạ muốn rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Phí Nghi Châu.
 
Nhưng năm ngón tay của người đàn ông lại nắm chặt, những ngón tay mảnh khảnh như ngọc của anh giữ chặt tay cô. Sự tiếp xúc vừa ấm áp lại đầy mạnh mẽ, thêm chút dịu dàng không thể cưỡng lại được.
 
Phí Nghi Châu vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, trong ánh mắt bối rối của Ân Tô Tô, anh nắm tay cô đi thẳng đến cửa sổ ghế sau xe.
 
Ân Tô Tô sững sờ, một dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu cô.
 
Sau đó, Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Con và Tô Tô ngồi trên xe của cô ấy.”
 
Phía sau cửa xe tối tăm im lặng một lát, một lúc sau mới vọng ra tiếng trả lời: "Ba biết rồi."
 
Ân Tô Tô thấy mình đã đứng trước mặt ba anh rồi, nên tất nhiên không thể chỉ đứng đó giả câm được. Cô là người văn minh, lễ phép nên khẽ hắng giọng, rồi nói nhẹ nhàng và lịch sự: "Chú Phí, vậy chúng cháu xin phép ạ."
 
“Ừm.” Phí Thiện Thanh ngồi trong xe đáp lại, không lộ chút vui mừng hay tức giận.
 
Động cơ khởi động.
 
Chiếc Rolls-Royce không một tiếng động chạy dọc con đường vài mét rồi rẽ vào một đại lộ rợp bóng cây.
 
Ân Tô Tô đưa Phí Nghi Châu lên xe của cô.
 
"Ừm... Tôi nói rõ trước, xe của tôi không thể so được với những chiếc xe sang trọng kia của anh." Cảm xúc xấu hổ, không yên lặng lẽ lan ra từ đáy lòng. 
 
Mặt Ân Tô Tô hơi nóng lên, cô hắng giọng để giả vờ bình tĩnh, hất cằm lên nói: “Tuy nhiên, bây giờ anh có chê cũng không có cách nào, xe của anh đã đi trước rồi. Anh chỉ có thể hạ mình ngồi xe của tôi thôi.”
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, thấy hàm dưới nhỏ nhắn của cô vô thức hơi nhếch lên, lập tức hiểu được những cảm xúc trong lòng của cô.
 
Anh không nói nhiều, khóe miệng hơi cong lên, đôi chân dài đi thẳng đến cửa ghế lái.

 
Ân Tô Tô thấy động tác của anh thì sững sờ, cô buột miệng hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"
 
Phí Nghi Châu nói: "Lái xe."
 
"Không cần đâu, không cần đâu. Anh ngồi ở ghế sau hoặc ghế phụ, để tôi lái là được." Ân Tô Tô có thể nói là nơm nớp lo sợ, lao tới đứng trước mặt Phí Nghi Châu.
 
Xuất thân của anh ra sao, thân phận của cô thế nào, sao cô dám để anh làm tài xế cho mình.
 
Thân hình cô gái mảnh khảnh mà uyển chuyển, đột nhiên lao tới như một con sóc tinh nghịch và ngây thơ. Phí Nghi Châu không kịp chuẩn bị, sợ mình đụng trúng cô nên vô thức lịch sự lùi lại nửa bước, cảnh tượng trông hơi buồn cười
Ân Tô Tô thấy có chỗ trống, thì nhanh chóng mở cửa xe và ngồi vào ghế lái, không cho anh cơ hội chiếm tổ.
 
Các động tác uyển chuyển trôi chảy như nước, không lệch một nhịp, tốc độ nhanh như chớp.
 
"..." Ánh mắt Phí Nghi Châu trần đầy vẻ bất đắc dĩ, giơ tay giữ cửa xe, rũ mắt nhìn cô: "Thành thật mà nói, để một cô gái xinh đẹp lái xe cho tôi, quả thực là đang làm khó tôi."
 
Ân Tô Tô nghẹn họng, tự hỏi liệu anh có có thể hợp lý chút không, rốt cuộc ai đang làm khó ai đây?
 
"Anh có biết xe của tôi là xe gì không?" Cô ngước lên nhìn anh và mỉm cười hỏi.
 
Phí Nghi Châu đáp: "Mercedes."
 
“Trước đây, anh đã bao giờ lái một chiếc xe như thế này chưa?” Cô lại hỏi tiếp.
 
"Chưa từng." Phí Nghi Châu lại trả lời.
 
“Vậy anh có biết xe của tôi là Mercedes-Benz CLA, một trong những mẫu xe rẻ nhất của Mercedes-Benz. Xét về tính ứng dụng thì nó là xe dành cho nữ, nhỏ gọn và không gian trong xe cũng nhỏ, được bán với giá hơn 300.000 tệ." Ân Tô Tô nói với giọng rất bình tĩnh.
 
Khuôn mặt của Phí Nghi Châu hơi cứng lại khi nghe thấy cô nói. Anh thực sự không hiểu cô đang nói gì.
 
Ân Tô Tô chớp mắt, đúng như dự đoán: "Anh không biết, đúng không?"
 
Phí Nghi Châu nhẹ nhàng lắc đầu.
 
Sau đó, Ân Tô Tô lại mỉm cười và nói một cách bình tĩnh nhất có thể: “Thưa ngài Phí, thực ra, đối với những người bình thường như bọn tôi, lái một chiếc Mercedes-Benz giá 300.000 nhân dân tệ ra ngoài đã là rất thể diện rồi. Nhưng đối với anh, chưa bao giờ nhìn thấy cũng chưa nghe nói đến, vì trong thế giới nơi anh sinh ra và lớn lên, căn bản không thể tiếp xúc với một chiếc xe có giá như thế này."
 
Phí Nghi Châu nghe thấy lời này của cô, ánh mắt đột nhiên tối sầm như hoàng hôn. Anh im lặng một lát, sau đó cũng không đòi lái nữa mà xoay người đi về phía ghế phụ. Sau đó, anh mở cửa và bước vào xe.
 
Không gian nội thất của Mercedes-Benz CLA quả thực rất nhỏ gọn. Phí Nghi Châu cao một mét chín ngồi vào, đầu gần như chạm vào nóc xe, đôi chân thon dài kia gần như không có chỗ để chân.
 
Nhưng khuôn mặt anh vẫn như thường, đường nét hai hàng lông mày rất cao quý và dịu dàng, không hề lộ ra một chút chán ghét hay khó chịu nào. Anh kéo dây an toàn bằng tay phải, quấn quanh eo và bụng rồi thắt lại.

 
"Xin quý khách này hãy thắt chặt dây an toàn, chúng ta chuẩn bị khởi hành rồi." Ân Tô Tô đóng vai một tài xế chuyên nghiệp, cong môi về phía anh và nổ máy.
 
Trong xe yên tĩnh một lúc.
 
Phí Nghi Châu đang nhìn thẳng về phía trước, bỗng mở miệng nói: "Những lời em nói vừa nãy, chắc không phải chỉ muốn nói với tôi về chiếc xe này đâu nhỉ."
 
Đôi mắt của Ân Tô Tô hơi sáng lên, nhưng cô không trả lời.
 
Lúc này Phí Nghi Châu mới quay đầu nhìn cô, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "Em muốn nói gì?"
 
Ân Tô Tô cầm vô lăng CLA bằng cả hai tay, không nhìn anh, lúc sau cô mỉm cười nói: “Tôi chỉ muốn nói với anh rằng trên đời này, đã định sẵn loại người nào lái loại xe gì. Địa vị chênh lệch, không có cách nào miễn cưỡng ở cạnh nhau, nếu không thì không có lợi cho cả hai bên."
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt không hề rời khỏi cô. Anh nói: “Em đang nói về xe, hay là mượn xe nói người?”
 
Ân Tô Tô nhướng mày khịt mũi: “Thưa quý ngài, anh đề cao tôi quá rồi. Tôi chỉ là một nghệ sĩ trẻ tốt nghiệp trường điện ảnh và truyền hình, mượn xe nói người? Tôi không được sâu sắc và giỏi văn vậy đâu."
 
Vài tiếng chim kêu vang lên.
 
Phí Nghi Châu chậm rãi rời tầm mắt, ngón trỏ lơ đãng gõ trán.
 
*
 
Nhà tổ Phí thị nằm trên sườn núi Kim Hoàn ở ngoại ô phía tây của thủ đô.
 
Những nhà quan chức giàu có hay những danh gia vọng tộc thường chọn xây dựng nhà tổ của mình trên đỉnh núi vì họ thích tận hưởng cảm giác đứng trên cao và ngắm nhìn muôn loài chúng sinh dưới chân. Nhưng nhà họ Phí lại không như vậy.
 
Nghe nói, việc xây dựng nhà tổ này được hướng dẫn bởi một thầy phong thủy nào đó, dựa sông, dựa núi và sau lưng có chỗ tựa, có thể bảo vệ con cháu và các thế hệ mai sau.
 
Khi chiếc Rolls-Royce màu đen lái vào đại lộ, những hàng cây thông và cây bách cao chót vót dường như bị một bàn tay khổng lồ vô hình đẩy dạt sang một bên, khung cảnh rộng lớn mở ra.
 
Đây là một khu vườn kiểu Trung Quốc có diện tích hơn 10.000 mét vuông. Trong thời kỳ quân chủ phong kiến, ngói tráng men là một vật dụng đặc biệt dành cho hoàng thân quốc thích. Tuy hiện nay thời thế thay đổi nhưng nó vẫn là sự lựa chọn tốt nhất để thể hiện sự xa hoa của các gia đình có địa vị.
 
Trong ánh hoàng hôn, những viên gạch tráng men phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc dưới ánh nắng, giống như những viên đá thiêng mà Nữ Oa dùng để vá trời.
 
Trên ban công lộ thiên rộng rãi của tòa biệt thự sân vườn ba tầng, lúc này có ba nam thanh nữ tú đang đứng, ai cũng toát ra khí chất tao nhã, quý phái.
 
"Này, này, này, họ tới rồi, tới rồi kìa!"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận