Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Cô gái vừa lên tiếng mặc một bộ váy cao cấp của nhãn hàng nổi tiếng, mái tóc đen dài được búi nữ tính sau đầu. Cô ấy đi bốt da cừu, tay cầm ống nhòm đời mới nhất, vừa ngạc nhiên vừa hưng phấn hét lên: "Chị nhìn thấy xe của anh cả lái vào cổng rồi!"
 
"Ở đâu? Ở đâu cơ? Cho em xem với!" Cậu thanh niên tiếp lời trông rất trẻ, nhìn chỉ mới hai bốn hai lăm tuổi, đang là tuổi ngang ngạnh, mái tóc vốn đen ngắn đã được nhuộm thành màu nâu nhạt thời trang, còn uốn gợn sóng. Kết hợp với sản phẩm mới in hình ngựa vằn của Dior, thoạt nhìn, người ta sẽ nghĩ đó là một người mẫu đang bước đi trên sàn catwalk tại Tuần lễ thời trang Milan.
 
Thấy Phí Văn Mạn không để ý tới mình, Phí Vân Lang sốt ruột không thôi. Anh ấy đưa tay ra, thẳng tay chộp lấy ống nhòm, giơ lên nhìn ra ngoài cánh cổng sắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Quả nhiên, anh ấy thấy lính gác cổng  mở cửa, xe Rolls Royce lái thẳng vào sân mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
 
Phí Vân Lang nhìn kỹ một hồi rồi đột nhiên kêu lên: "A!"
 
Phí Văn Mạn vội vàng tới gần: "Sao vậy? Sao vậy? Em nhìn thấy bạn gái của anh cả rồi à?"
 
"Không. Em nhìn thấy trợ lý Hà rồi. Chậc, anh chàng này lại đổi kiểu tóc rồi. Chưa kể nhìn còn khá đẹp trai nữa."
 
"... Có phải em ngứa đòn hay không?" Vẻ mặt cô sáu tràn đầy thất vọng, ngạo nghễ khoanh tay trước ngực: "Nhìn thấy Hà Kiến Cần thì có gì đáng ngạc nhiên chứ, chả có gì mới cả."
 
“Ô, Hà Kiến Cần xuống xe rồi, đi vòng ra ghế sau mở cửa…” Cậu bảy rất tự giác trở thành người dẫn chương trình trực tiếp.
 
Anh ấy tập trung hết sức, nhìn chằm chằm vào cửa sau, chờ đợi người anh cả thông minh và mạnh mẽ xuất hiện cùng với người chị dâu bí ẩn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, Phí Văn Phạm đứng bên khẽ khịt mũi, cũng không ngước mắt lên, vừa tiếp tục trò chuyện điện thoại với nữ diễn viên Hollywood về trên trời dưới biển, vừa chậm rãi trêu chọc: “Nhìn cái dáng vẻ chưa trải sự đời của hai đứa kìa, không phải chỉ là một người chị dâu hay sao, lát nữa sẽ gặp trong bữa tối thôi mà. Có đến mức phải lấy hẳn ống nhòm ra chầu chực không?”
 
Phí Văn Mạn liếc xéo anh ấy một cái, nói với giọng điệu quái gở: “Anh có ý gì?”
 
Phí Văn Phạm nhướng mày: “Trong các anh chị em, anh cả đã dẫn chị dâu đến gặp anh. Là người duy nhất được gặp người thật, anh đắc ý chút thì có sao? Em ghen tị à? Ngưỡng mộ à? Cay cú à?"
 
Phí Văn Mạn thật sự xấu hổ đến toát mồ hôi, lười để ý đến người anh tư trẻ con này, cô ấy đảo mặt vài vòng rồi nói qua quýt: "Được rồi được rồi, anh cả yêu anh nhất, anh là giọt máu đầu tim, là người trân quý nhất của anh cả."
 
Phí Văn Phạm khẽ nhún đôi vai rộng, lộ ra một nụ cười khá tự mãn và cực kỳ ngang tàn. Lúc này Phí Văn Mạn thấy Phí Vân Lang im lặng mãi không nói tiếp, thì mất kiên nhẫn mà đánh anh ấy, cao giọng thúc giục: “Không phải là phát sóng trực tiếp sao? Em mau nói đi chứ, nhìn thấy anh cả và chị dâu tương lai chưa? "
 
"Đừng sốt ruột, chẳng phải sắp xuống xe rồi hay sao..." 
 
Phí Vân Lang lẩm bẩm tự nói, chớp mắt nhìn chăm chú, tập trung cao độ, sợ bỏ lỡ lần gặp mặt thần thánh đầu tiên với chị dâu.

 
Nhưng cậu bảy không ngờ rằng, người bước xuống ghế sau chiếc Rolls-Royce không phải là người anh cả mà anh ấy ngưỡng mộ và kính trọng nhất, cũng không phải là người chị dâu hại nước hại dân trong lời đồn.
 
Mà là người ba thân yêu của bọn họ, quý ông Phí Thiện Thanh.
 
Chỉ thấy ông xuống xe một cách không nhanh không chậm, sau khi xuống xe, thì giơ tay chỉnh lại quần áo một chút, và trùng hợp thay, ánh mắt ông vô tình nhìn qua ống nhòm.
 
Phí Vân Lang: ...
 
Vẻ mặt Phí Thiện Thanh vô cảm, ánh mắt lạnh như dao, ánh mắt như muốn nói: Đợi nữa xong xem ba xử lý con thế nào.
 
"Vãi cả chưởng! Sao lại là ba vậy!" Cậu bảy Phí sợ đến mức tay run lẩy bẩy. Anh ấy vội vàng bỏ ống nhòm xuống, bước từng bước lớn, nhanh chóng chuồn vào góc khuất để trốn.
 
Bộ dáng gặp ma quỷ này của anh ấy khiến cô sáu và cậu tư bật cười.
 
Phải mất mấy giây Phí Văn Mạn mới cười thỏa thích. Cô ấy giơ tay lau nước mắt vì cười, hổn hển nói: “Chị nói em nghe chuyện này nữa, chuyện mấy đầu sư tử, ba còn chưa hết giận đâu, mấy ngày về nhà nhớ ngoan ngoãn cúp đuôi xuống, cẩn thận không là bị xử lý đó."
 
Khuôn mặt đẹp trai của cậu bảy nhà họ Phí buồn bã như ăn phải trái đắng, thở dài đáp lại: “Ộ, đều là lỗi của anh cả, tự nhiên nói có bạn gái, rồi là muốn kết hôn, khiến em vô cùng tò mò về cô tên Ân Tô Tô đó. Nếu không phải vì muốn gặp người đó thì em đã trốn kỹ ở Dubai rồi, còn lâu mới về đây chịu trận.”
 
Không lâu sau, cậu tư đang bận rộn với sự nghiệp nghệ thuật đột nhiên nhướng mày, khó hiểu nói: “Kỳ lạ thật, sao lại có xe con chạy về phía nhà chúng ta?”
 
Phí Văn Mạn ngước mắt lên quan sát. Cô nhìn thấy một chiếc Mercedes-Benz CLA màu trắng đi theo chiếc Rolls-Royce và cũng lái xe qua cánh cổng sắt rèn. Cô ấy thản nhiên nói: “Em nghe ông nội nói rằng dạo này mấy ngôi nhà ở sân sau đang được kiểm tra an toàn. Có lẽ là một đội thi công kiểm tra.”
 
Ba người cũng không để ý chiếc Mercedes nhỏ đó nữa, tiếp tục uống cà phê trò chuyện.
 
Tuy nhiên, chiếc Mercedes-Benz không đi ra sân sau mà dừng ngay trước sân.
Ba người đều chú ý tới, đều cảm thấy khó hiểu. Ngay sau đó, hai cánh cửa ghế lái và ghế phụ lần lượt mở ra, một người đàn ông uy nghiêm mặc bộ vest màu xanh đậm cùng một bóng dáng mảnh khảnh trong bộ sườn xám sọc đen lọt vào tầm mắt họ.
 
Ba người: "..."
 
Phí Vân Lang đang nhấp một ngụm cà phê thấy vậy thì phun thẳng ra ngoài: "Chị sáu, đây là đội thi công kiểm tra mà chị nói?"
 
Vẻ mặt Phí Văn Mạn tràn đầy kinh hãi, che miệng: “Ai mà biết được anh cả lại rảnh rỗi như vậy, tự nhiên mua một chiếc xe con về lái.”
 
"Ai nói với em đây là xe của anh cả?" Phí Văn Phạm uể oải trả lời.

 
Phí Văn Mạn lộ vẻ mờ mịt.
 
"Không nhìn thấy anh cả xuống xe từ ghế phụ à?" Phí Văn Phạm nói: "Đây rõ ràng là xe của chị dâu tương lai của chúng ta."
 
Nghe xong câu này, vẻ mặt Phí Vân Lang bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười. Anh ấy ngạc nhiên hỏi: “Không phải chị dâu của chúng ta là người làm nghệ thuật sao? Mấy nghệ sĩ lớn bây giờ khiêm tốn như vậy á?”
 
"Nghệ sĩ lớn?" Phí Văn Phạm liếc nhìn anh ấy rồi nói: "Em chưa đi tìm hiểu về Ân Tô Tô à?"
 
Cậu bảy nói với vẻ cực kỳ đáng yêu: "Không, sao vậy?"
 
Phí Văn Phạm cho biết: “Đúng là chị dâu nhà chúng ta là một người làm về nghệ thuật, nhưng chị ấy không phải là một nghệ sĩ lớn. Ra mắt năm năm, chị ấy chỉ đóng một vài bộ phim chiếu mạng. Chị ấy có nhà riêng ở thủ đô, ước tính phần lớn thu nhập của chị ấy dùng để trả tiền nhà rồi.”
 
“Hả?” Phí Văn Mạn cau mày, trong lòng cô gái tràn ngập cảm thông, không cách nào khống chế được: “Chị dâu tương lai của chúng ta đúng là truyền cảm hứng.”
 
"Được rồi, đừng buồn không đâu nữa, sắp thành chị dâu của em rồi thì còn đáng thương gì nữa, không biết cô ấy giỏi đến mức nào nữa." Phí Văn Phạm giờ tay, khoác tay em trai và em gái mình, nói: “Anh hai và chị ba đều đang ở nước ngoài không về được, thằng năm thì lại có bốn ca phẫu thuật trong hôm nay, chỉ còn lại ba chúng ta trong số anh chị em có mặt để hỗ trợ anh cả. Mau xốc tinh thần lên, đi thôi xuống tầng gặp chị dâu thôi.”
 
Ở đầu bên kia sân, Ân Tô Tô không biết rằng mình đã bị ba tên lén lút bí mật kia quan sát được một lúc rồi.
 
Sau khi CLA dừng lại, Phí Nghi Châu xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên kia xe, mở cửa, mỉm cười lịch thiệp, anh đưa tay phải ra, đích thân dắt cô xuống xe.
 
Ân Tô Tô ngây người trong phút chốc, nhưng nhanh chóng sực tỉnh lại. Cô cởi áo khoác ra, để lộ bộ sườn xám hoa văn sẫm màu vừa vặn mặc bên trong, nhẹ nhàng đối mặt với Phí Nghi Châu, rồi đặt tay vào lòng bàn tay anh.
 
Cặp đôi đẹp như tranh cùng xuất hiện.
 
Đúng lúc này, một ông lão mặc áo kiểu Trung Hoa chậm rãi đi tới trước mặt hai người, cười nói: “Cậu cả, cô Ân, từ chiều nay ông cụ đã mong hai người rồi, mau theo tôi vào trong thôi. "
 
Phí Nghi Châu khẽ gật đầu và đi theo ông lão cùng Ân Tô Tô.
 
Dù sao Ân Tô Tô cũng là một diễn viên. Dù lo lắng đến mức nôn nao cô vẫn tỏ ra điềm tĩnh, thanh lịch, tự tin và hào phóng.
 
Chỉ có lòng bàn tay đẫm mồ hôi mới bộc lộ cảm xúc hoảng loạn của cô.

 
"Đừng lo lắng." Đột nhiên, bên tai vang lên câu nói của anh.
 
Hai mắt Ân Tô Tô hơi híp lại, cô vô thức ngẩng đầu lên.
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn về phía trước, quai hàm thả lỏng nhẹ nhàng, bình tĩnh nói: "Lần trước trong bữa cơm nhà họ Chu ở núi Thái Bình ông nội rất hài lòng với em nên đã đánh tiếng trước với ba mẹ tôi rồi."
 
Lúc này Ân Tô Tô đang hồi hộp tim đập thình thịch, sau khi nghe những lời anh nói, cô muốn pha trò để làm sôi động bầu không khí và chuyển hướng cảm xúc của mình. Thế là cô cũng không biết bản thân bị sao mà nói một câu: "Ông nội  đánh tiếng nói gì với cô chú vậy, chắc không phải là dặn dò bảo cô chú không được viết séc ném vào mặt tôi, yêu cầu tôi rời khỏi anh chứ?”
 
Cô nhớ lại bộ phim truyền hình máu chó mà hồi trước cô xem.
 
Gia đình nhà giàu kia coi thường nữ chính xuất thân khiêm tốn, viết một tấm séc có giá trị khổng lồ để nữ chính rời bỏ nam chính.
 
Nữ chính rất dũng cảm xé tờ tiền, trầm giọng nói: “Tôi không cần tiền của mấy người, thứ tôi yêu chính là con người của anh ấy.”
 
Ân Tô Tô bị mấy suy tưởng trong đầu chọc cho suýt bật cười, nhưng cô nhịn lại, rồi nói tiếp: "Nhưng thời đại này rồi ai còn đi viết séc nữa? Chuyển thẳng vào tài khoản còn tiện hơn. "
 
Phí Nghi Châu nghe vậy nhếch môi, liếc nhìn cô rồi nói: "Vậy em hi vọng mình nhận được chi phiếu hay chuyển khoản?"
 
Ân Tô Tô cứng họng, sau đó vẻ mặt cô đầu chí khí, nói với giọng nghiêm túc và nguyên tắc nhất: "Đừng lo lắng, tôi được lợi từ anh, đương nhiên sẽ chỉ làm việc cho anh. Cho dù ba mẹ anh có thực sự muốn lấy tiền đè tôi, tôi cũng sẽ giữ lại liêm sỉ, nói nhất định mình phải ở bên cạnh nhóc Ngưng Ngưng nhà mình."
 
Phí Nghi Châu thấy dáng vẻ trung thành dũng cảm của cô gái, thiếu điều muốn bắt chước Nhạc Phi, khắc chữ "trung với nước" lên lưng, không khỏi cong miệng lười biếng nói: "Cô Ân Tô Tô không dao động trước tiền tài và quyền lực, sự chính trực của em thực sự khiến tôi cảm động."
 
Ân Tô Tô được khen mà xấu hổ, cười khan đáp lại: "Điều nên làm, điều nên làm thôi."
 
Phí Nghi Châu: “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hôm nay ba mẹ tôi mà có đưa séc hay chuyển khoản thì em cũng phải nhận lấy.”
 
Ân Tô Tô nghe anh nói thì ngẩn người, cô ngơ ngác hỏi: "Anh muốn tôi nhận phí chia tay. Ý anh là gì? Anh không kết hôn với tôi nữa à?”
 
Tâm trạng Phí Nghi Châu đang rất tốt, anh mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời thắc mắc của cô: “Ông nội đặc biệt nhắc nhở ba mẹ tôi là đừng quên chuẩn bị quà gặp mặt cho em. Nếu không có gì thay đổi thì có lẽ quà gặp mặt của em là lì xì."
 
*
 
Quản gia dẫn đường, Ân Tô Tô ôm lấy cánh tay của Phí Nghi Châu, trên đường đi không khỏi hơi liếc nhìn xung quanh.
 
Không hiểu sao trong đầu cô lại nhớ đến một đoạn trong “Hồng Lâu Mộng”:
"Giả không giả, bạch ngọc xây cung điện, vàng làm ngựa. Cung A Phòng, ba trăm dặm, không thể chứa nổi một người Kim Lăng. Đông Hải thiếu giường ngọc trắng nên Long Vương đã mời vua Kim Lăng đến, những năm bội mùa, tuyết rơi dày đặc, ngọc trai như đất, vàng như sắt." 
 
Có bốn gia tộc lớn trong Hồng Lâu Mộng. Giờ đây bước vào nhà tổ của Phí thị, mới biết thế nào là một gia đình quý tộc kiểu Trung Quốc ngoài đời thực.
 

Trước đây, Ân Tô Tô từng đến thăm quan cung cấm và vương phủ, thậm chí còn nghe hướng dẫn viên ở đó nói trong phòng ngủ của Hòa Thân có tám cây cột gỗ lim dát vàng trị giá hơn hai tỷ tệ. Mà trong sảnh chính của nhà tổ Phí thị, treo những bức tranh cổ và dầm chạm khắc cổ, cũng có cả những cây cột dát vàng giống như vậy.
 
Dù đã chuẩn bị sẵn tinh thần từ trước nhưng lù này Ân Tô Tô vẫn bị choáng ngợp trước sự hoành tráng của sảnh chính.
 
Trên chiếc ghế sofa kiểu Trung Quốc, ngồi ở giữa là ông cụ Phí - Phí Dự Chân. Ngồi bên trái ông nội Phí là Phí Thiện Thanh, người có duyên gặp mặt gặp Ân Tô Tô cách đây không lâu.
 
Hai người lớn trong nhà lộ ra vẻ mặt thản nhiên, hiền lành nhìn cặp đôi trẻ tuổi đang bước vào trong.
 
Ngay khi Ân Tô Tô đang lặng lẽ quan sát, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của mẹ Phí Nghi Châu, một giọng nữ trong trẻo và thanh lịch vang lên từ phía sau cô.
Giọng nói đó dịu dàng chứa đầy ý cười: “Hôm nay vốn dĩ dì Nguyễn mời mẹ chơi mạt chược, mẹ nói A Ngưng nhà ta sắp dắt con dâu về rồi. Bà ấy vui mừng lắm, nói chuyện điện thoại một lúc lâu với mẹ, hỏi tới hỏi lui mãi, mẹ mới ngắt được.”
 
Ân Tô Tô nghe tiếng bà nói thì quay người lại.
 
Chỉ thấy một người phụ nữ mặc một chiếc váy gấm trơn và choàng chiếc khăn choàng sẫm màu thêu vải Tứ Xuyên đang mỉm cười bước về phía họ. Duyên dáng, thanh lịch và sang trọng.
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu dịu dàng đi đôi chút, cong môi cười: "Mẹ."
 
Mẹ Phí, Thân Thái Lệ mỉm cười gật đầu. Bà khẽ đảo mắt sang cô gái trẻ đứng bên cạnh Phí Nghi Châu, rồi lặng lẽ nhìn cô một cách chăm chú.
 
Ân Tô Tô càng trở nên lo lắng hơn. Thấy mẹ Phí đang nhìn mình, cô vội vàng mỉm cười ngoan ngoãn chào: “Cháu chào cô ạ.”
 
Thân Thái Lệ vẫn nở nụ cười trên môi, nhưng trong mắt bà lại hiện lên ẩn ý gì đó, bà gật đầu đáp lại Ân Tô Tô và ngồi cạnh Phí Thiện Thanh.
 
Ngay sau đó, Phí Nghi Châu nắm tay Ân Tô Tô và dẫn cô đến gặp một người lớn trong nhà.
 
Lúc này, trái tim Ân Tô Tô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi, hoàn toàn hành động theo phản xạ có điều kiện, tay cô nắm lấy bàn tay mạnh mẽ kia của anh.
 
Những ngón tay đan chặt với ngón tay anh.
 
Sau đó, cô nghe thấy người đàn ông đứng bên cạnh hơi hé đôi môi mỏng, thần thái bình tĩnh, dịu dàng và vô cùng trịnh trọng giới thiệu: “Ông nội, ba, mẹ, đây là Ân Tô Tô, mối tình sâu đậm nhiều năm của con. Cô ấy là người duy nhất con yêu trên đời này, dù tương lai có ra sao, con và cô ấy nhất định cũng sẽ hòa hợp."
 
"..." Trái tim của Ân Tô Tô đột nhiên run lên.
 
Có lẽ do tự mình đa tình, Ân Tô Tô bỗng có một suy đoán vô lý, cô cảm thấy những lời này của Phí Nghi Châu không chỉ dành cho ba bậc trưởng bối trong nhà, mà còn như là đang nói cho cô nghe.
 
Cách đây vài phút, cô đang ngồi trên chiếc Mercedes-Benz CLA và hùng hồn nói rằng “sự chênh lệch về địa vị quá lớn, không thể nào miễn cưỡng ở bên nhau được”.
 
Nhưng người đàn ông này lại thẳng thắn nói trước mặt tất cả người lớn trong nhà và cô rằng “dù tương lai có ra sao thì nhất định họ cũng sẽ hòa hợp”.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận