Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Phí Nghi Châu vừa nói xong, cả căn phòng khách rộng lớn ở nhà cũ chợt yên ắng hẳn.
 
Có trời mới biết, lúc này Ân Tô Tô đã căng thẳng đến mức bị hoa mắt chóng mặt, bụng quặn thắt lên. Khi nghe thấy anh giới thiệu về mình bằng giọng điệu trìu mến đầy tình cảm như vậy trước mặt người lớn trong nhà, cô càng thấy xấu hổ hơn.
 
Có lẽ anh cảm nhận được sự bối rối của cô, bàn tay của Phí Nghi Châu âm thầm lần mò tìm đến mấy ngón tay của cô, cực kỳ chu đáo khi dùng lực nhẹ nhàng để truyền hơi ấm cho nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đôi mắt của Ân Tô Tô đảo liên tục, cô quay đầu lại nhìn anh theo phản xạ có điều kiện.
 
Phí Nghi Châu yên lặng đứng bên cạnh cô, nhìn thẳng về phía ba người lớn ngồi ở ghế trên. Ánh mắt anh bình tĩnh, sắc mặt vẫn như thường lệ. Tư thế đứng cũng có vẻ vô cùng bình tĩnh và thoải mái thong dong.
 
Rất rõ ràng, so với sự hoảng sợ của cô thì trông anh lại thờ ơ đến cực điểm, cứ như đại dương rộng lớn vô tận nhưng lại thanh bình không một gợn sóng.
 
Một màu xanh thẫm tĩnh lặng, u sầu.
 
Cứ như lúc nào cũng đã định trước mọi chuyện, dù cho gió thổi cỏ lay vẫn kiên định không sờn.
 
Chỉ là nhìn thoáng qua nên Ân Tô Tô cũng không dám nhìn trộm anh quá lâu mà nhanh chóng nhìn sang nơi khác, cúi đầu xuống, tiếp tục trưng ra vẻ mặt cung kính và dáng vẻ dịu dàng, đoan trang.
 
Ngay sau đó, cô ngoan ngoãn chào người lớn: "Ông cụ Phí, cô chú, cháu chào mọi người."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói uy nghiêm nhưng cũng không kém phần từ ái của ông cụ truyền tới từ trên đỉnh đầu, ông cụ cười nói: “Lần trước, sau khi chúng ta tạm biệt ở núi Thái Bình thì cũng đã lâu không gặp lại nhau. Tô Tô à, sao ông thấy cháu có vẻ gầy đi nhiều nhỉ?” 
 
Ân Tô Tô biết đây là giọng của ông cụ Phí, cô ngẩng đầu lên cười dịu dàng trả lời: "Cảm ơn ông đã quan tâm. Trong khoảng thời gian này công việc của cháu hơi bận."
 
Ông cụ Phí nghe thấy thì khẽ cau mày, dùng giọng điệu đầy quan tâm nói: “Dù công việc có bận rộn đến đâu cũng phải nhớ ăn uống đúng giờ và nghỉ ngơi đầy đủ. Bây giờ các cháu vẫn còn trẻ, chuyện công việc có thể từ từ phát triển. So với những thứ khác, sức khỏe mới là quan trọng nhất."
 
Nghe xong những lời này, trong lòng Ân Tô Tô cứ như đang có một dòng suối ấm áp chảy qua.
 

Trong ấn tượng của cô, kể từ khi cô rời nhà đến thủ đô làm việc chăm chỉ thì những người xung quanh cũng không có ai sẽ nhắc nhở cô nhớ phải ăn uống đàng hoàng hay nghỉ ngơi đầy đủ. Những lời nói đơn giản và chân thành này, suốt mấy năm nay cô chỉ được nghe thấy khi mẹ nhắc nhở qua từng cuộc điện thoại. 
 
Từ mấy câu đơn giản này, Ân Tô Tô thực sự có thể cảm nhận được rằng ông cụ trước mắt này, người mà cô mới gặp được hai lần đang thật lòng quan tâm lo lắng cho cô.
 
Trong lòng cô thấy cảm động, không khỏi muốn đáp lại: "Cảm ơn ông đã quan tâm. Cháu sẽ nhớ thật kỹ, sau này phải cố gắng vỗ béo bản thân hơn một chút."
 
"Ừ." Phí Dự Chân mỉm cười gật đầu, sau đó hơi nghiêng đầu liếc nhìn con trai và vợ của nó đang ngồi bên cạnh.
 
Thân Thái Lệ và Phí Thiện Thanh vốn đang ngồi nghiêm, bình tĩnh, cẩn thận quan sát cô gái đứng trước mặt mình thì bị ánh mắt của ông cụ nhắc nhở, lúc này bọn họ mới chợt nhớ ra điều gì đó.
 
Phí Thiện Thanh lấy tay lên che môi, hơi mất tự nhiên hắng giọng một tiếng và huých nhẹ cánh tay vào người Thân Thái Lệ.
 
Thân Thái Lệ cong môi mỉm cười tao nhã nhìn về phía Ân Tô Tô, hơi giơ tay phải lên vẫy nhẹ một cái với nụ cười trên môi, bà nói: "Tô Tô, cháu lại đây."
 
Trong lòng Ân Tô Tô như đang treo lơ lửng mười lăm cái thùng đựng đầy nước, cứ thấp thỏm không yên. Thấy mẹ Phí gọi mình tới gần, cô không dám làm trái lời nên chỉ có thể dùng sức bóp mạnh tay Phí Nghi Châu giống như sợ hãi rồi lại giống như đang muốn trút giận.
 
Tại anh hại nên cô mới lo lắng như vậy!
 
Mẹ anh bảo cô sang đó là muốn hỏi gì đây?
 
Hỏi xem quê của cô ở đâu? Hỏi xem ba mẹ cô làm nghề gì? Hay hỏi về thu nhập hàng năm của gia đình cô? Mặc dù Phí Nghi Châu đã sớm nói qua, con cái nhà họ Phí không cần liên hôn và có thể toàn quyền quyết định chuyện hôn nhân của mình. Nhưng mà, chỉ sợ mẹ Phí chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cậu con trai cả ưu tú nhất nhà lại mang về cho bà một đứa con gái lớn lên ở một thành phố nhỏ quê mùa lạc hậu đâu nhỉ?
 
Không biết liệu ba mẹ anh có coi thường cô vì xuất thân quá tầm thường hay không đây.
 
Mặc cảm tự ti nhỏ đến mức khó phát hiện lại giống như sợi tơ do con nhện dệt ra, từng sợi một bò tới quấn quanh trái tim của Ân Tô Tô.
 
Phí Nghi Châu ở bên cạnh cảm giác được động tác kia khi cô véo vào tay mình, không hiểu sao trái tim lại mềm mại hơn nhiều. Anh không nói gì, trở tay vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô để an ủi.
 
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng Ân Tô Tô đã nảy ra vô số suy nghĩ lộn xộn. Không thể để mẹ Phí đợi quá lâu, cô nhìn thoáng qua Phí Nghi Châu rồi cuối cùng cũng buông tay anh ra và đi về phía ghế sofa.

 
"Cô ơi, cô gọi cháu ạ?" Ân Tô Tô cố gắng duy trì nụ cười ngọt ngào trên môi, hơn nữa cô còn phải dồn hết sức để buộc bản thân bình tĩnh lại.
 
Tuy nhiên, điều khiến Ân Tô Tô không ngờ tới lại là quý bà cao quý ở trước mặt cũng không hỏi cô bất kỳ câu hỏi nào có thể khiến cô phải cảm thấy xấu hổ.
 
Thân Thái Lệ chỉ mỉm cười, bà vừa nhìn khuôn mặt của Ân Tô Tô rồi thật lòng khen ngợi: “Nhìn dáng vẻ này đi, mặt đẹp dáng thon, trông rất xinh đẹp.”
 
Ân Tô Tô bị khen nên hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói thật: "Cảm ơn lời khen của cô. Cô mới là người xinh đẹp, rạng ngời. Vừa nhìn thấy cô, cháu đã không thể rời mắt nổi."
 
Thân Thái Lệ bị cô gái nhỏ ngọt miệng này chọc cười, cười nói: “Cô đã có tuổi rồi, sao mà có thể rạng ngời chứ? Chỉ cần sức khỏe tốt, không bệnh tật đau ốm là cô đã thỏa mãn rồi."
 
Ân Tô Tô nghe xong lại nghiêm túc trả lời: "Thần sắc của cô tốt lắm mà, đôi mắt đen nhánh, tròng mắt sáng trắng như tuyết, sắc môi cũng rất hồng hào, tươi tắn. Nhìn thoáng qua là biết ngay cơ thể của cô rất khỏe mạnh."
 
Mấy lời nhận xét vụng về mà cô vô tình nói ra trong lúc lúng túng lại bất ngờ gợi lên hứng thú của Thân Thái Lệ.
 
Thân Thái Lệ chớp mắt nói: “Cháu còn có thể dựa vào khuôn mặt để đoán ra sức khỏe của người khác sao?”
 
Ân Tô Tô xấu hổ, cười một tiếng rồi trả lời: “Mẹ cháu khá hứng thú với Trung y. Khi cháu còn nhỏ, trong nhà thường có vài cuốn sách về y học cổ truyền Trung Quốc. Cháu đã vô tình xem qua hai cuốn, trong đó có giảng qua cách quan sát thần sắc và dung mạo để đoán biết sức khỏe của người khác. Tuy nhiên, cháu chỉ biết mấy thứ râu ria thôi, đúng là múa rìu qua mắt thợ trước mặt cô mà.”
 
"Trùng hợp thế, cô cũng có hứng thú với y học cổ truyền Trung Quốc." Thân Thái Lệ cười tủm tỉm: "Sau này, khi gặp được mẹ cháu, nếu có cơ hội thì cô muốn bàn luận sâu hơn với bà ấy."
 
Ân Tô Tô chỉ đành cười ngọt ngào đáp lại và tiếp tục giữ im lặng.
 
Cô nghĩ thầm, ý tưởng này của mẹ Phí sẽ không bao giờ thành hiện thực.
 
Hai người lại vui vẻ nói chuyện thêm chút nữa.
 
Ngay sau đó, Thân Thái Lệ lập tức đón lấy hai chiếc túi gấm thêu thủ công kiểu Tô Châu màu đỏ cực kỳ tinh xảo từ trong tay quản gia và đặt vào tay Ân Tô Tô.

 
Thân Thái Lệ nói: “Tô Tô, đây là lần đầu tiên cháu theo A Ngưng về nhà nên cô và chú cũng không chuẩn bị món quà đặc biệt nào, đây chỉ là tấm lòng của chúng ta thôi, cháu nhận lấy đi.”
 
"Cái này…"
 
Mặc dù Phí Nghi Châu đã sớm “tiêm” cho cô một liều thuốc dự phòng nhưng khi hai bao lì xì đỏ thực sự nằm trong tay mình, trong lòng Ân Tô Tô vẫn dâng lên cảm giác áy náy.
 
Nhà họ Phí danh giá nên phong bao lì xì đỏ do hai bậc bề trên của nhà họ Phí tặng chắc chắn sẽ không phải là số tiền nhỏ. Cô là con dâu giả nên không thể mặt dày nhận lấy được, cô vội nói lời từ chối: "Không cần đâu ạ, cháu nhận tấm lòng là được rồi, cảm ơn cô chú."
 
Thân Thái Lệ nhướng mày, còn cố ý nói đùa: “Cháu không nhận, chắc không phải là đang chê chúng ta cho quá ít đâu phải không?”
 
"Không không không, ý cháu không phải vậy."
 
"Vậy cứ nhận đi."
 
Nếu không thể từ chối một cách lịch sự thì chỉ đành phải vâng lời thôi.
 
Ân Tô Tô thở dài trong lòng, cô run rẩy nhận hai chiếc bao lì xì đỏ mà Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ chuẩn bị làm lễ gặp mặt cho mình.
 
Thấy cảnh giằng co bao lì xì đỏ giữa Ân Tô Tô và mẹ mình đã kết thúc, cậu cả vốn luôn im lặng đã lên tiếng đúng lúc, dịu dàng nói: “Ông nội, ba mẹ, Tô Tô cũng đã chuẩn bị quà cho mọi người."
 
"Nhìn đi, đứa nhỏ này cũng chu đáo quá. Chúng ta không cần gì cả, cháu mất công chuẩn bị quà như vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều tiền sao?" Thân Thái Lệ nhìn Ân Tô Tô, nụ cười đặc biệt dịu dàng.
 
Ân Tô Tô cảm thấy chột dạ. Những món quà đó đều là Phí Nghi Châu chuẩn bị giúp cô, cô đâu có tiêu tiền mua chúng? Nhưng ngoài mặt cô chỉ có thể căng thẳng trả lời: “Chỉ là chút quà mọn thôi ạ.”
 
Phí Nghi Châu hiểu rõ ba người thân của mình, lúc thay Ân Tô Tô chọn ba món quà anh cũng rất để tâm, chỉ chọn dựa theo sở thích riêng của mỗi người.
 
Thứ được tặng cho Thân Thái Lệ là một bức tranh thuỷ mặc vẽ phong cảnh, tác phẩm của bậc thầy hội họa hiện đang nổi danh khắp toàn quốc - Từ Thiên Hồng.
 
Thứ được tặng cho Phí Thiện Thanh là một bộ trà cụ bằng sứ với hoa văn cổ từ thời nhà Đường.
 
Cuối cùng, anh lấy ra bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng dành riêng cho ông cụ Phí Dự Chân ra, đặt tới trước mặt ông cụ.
 
Khoảnh khắc nhìn thấy tượng Phật Di Lặc bằng vàng, rõ ràng là Phí Dự Chân phấn chấn hẳn lên. Ông cụ lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa và đi đến xem bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng trước mắt.

 
Sau khi xem xét kỹ lưỡng một phen, ông cụ bèn gật gù. Mặt mày của ông ấy lộ ra thần sắc vui mừng phấn khởi, liên tục nói: "Được. Được lắm. Đẹp lắm!"
 
Phí Dự Chân quay lại nhìn Ân Tô Tô, khẽ cảm thán: "Lấy được thứ này về tay, chắc là con bé phải tốn nhiều tiền lắm đây."
 
Ân Tô Tô biết bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này là vô giá nên không dám nói thêm gì vì sợ bị lộ, chỉ đành đáp: “Đây là văn vật cấp bảo vật quốc gia, đương nhiên không thể để nó lưu lạc ở nước ngoài rồi. Dù có phải đập nồi bán sắt kiếm tiền thì cháu cũng phải mang nó về."
 
Phí Dự Chân nghe vậy thì nheo mắt lại, nói đầy ẩn ý: “Cháu có biết không, nếu cháu không tặng bức tượng Phật Di Lặc bằng đồng mạ vàng này cho ông, chờ thêm vài năm nữa nếu cháu mang đi đầu cơ trục lợi thì giá sẽ tăng thêm nhiều lắm."
 
Dù sao thì cũng không tiêu tiền của mình nên Ân Tô Tô nghĩ gì nói đó ngay. Cô trả lời một cách tự nhiên: “Nếu không tặng cho ông, nó có nằm trong tay cháu thì cuối cùng cũng chỉ có thể tới một nơi thôi.”
 
Phí Dự Chân hỏi: “Nơi nào?”
 
Ân Tô Tô nói như thể đương nhiên: "Cháu sẽ mang nó đi giao nộp cho nhà nước."
 
Cô vừa nói dứt lời, phòng khách đột nhiên yên lặng.
 
Ân Tô Tô thấy thế thì giật mình, cô còn tưởng mình đã nói sai điều gì đó nên hoảng loạn nhìn về phía Phí Nghi Châu để cầu cứu.
 
Nhưng đôi mắt sâu như biển của người đàn ông vẫn nhìn thẳng vào cô, trên mặt cũng không có gì khác thường.
 
Ngay khi Ân Tô Tô đang ngơ ngác, ông cụ Phí Dự Chân đột nhiên cười lớn, hình như ông ấy đang rất vui vẻ.
 
Phải mất vài giây thì Phí Dự Chân mới ngưng cười, ông ấy gật đầu, ánh mắt khi nhìn Ân Tô Tô nhiều thêm vài phần khen ngợi. Ông cụ nói: "Không hổ là người được A Ngưng chọn trúng, suy nghĩ của cháu giống hệt với chúng ta."
 
Ân Tô Tô mờ mịt: ?
 
Phí Dự Chân xua tay và kêu chú Bình đóng nắp hòm kim loại lại, còn tiện thể gọi: "A Ngưng."
 
Phí Nghi Châu hơi cúi đầu, cung kính thủ lễ: "Ông nội, ông cứ dặn dò."
 
Phí Dự Chân nói: "Quy tắc cũ, mang đi tặng miễn phí cho Viện bảo tàng Quốc gia."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận