Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trong phòng tiệc trên tầng 11 của khách sạn Chiêu Hoa ở phía bắc thành phố, lúc này có một nhóm minh tinh quần là áo lượt thơm tho.
 
Là một trong những công ty dẫn đầu trong ngành, tên tuổi của truyền thông Hoàng Sơn luôn vang dội cả trong và ngoài ngành. Hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm thành lập Hoàng Sơn, công đoàn đặc biệt tổ chức một buổi lễ cùng với tiệc tối long trọng và hoành tráng tại khách sạn Chiêu Hoa, họ còn mời những người nổi tiếng trong giới đến tham dự.
 
Trong phòng tiệc, tiếng đàn violin êm dịu vang vọng trong không khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bên ngoài sảnh tiệc, thảm đỏ bên ngoài khách sạn lại trở thành chiến trường để các nam nữ minh tinh tranh tài khoe sắc thêm lần nữa, ánh đèn flash hòa vào nhau biến thành biển sáng.
 
Không lâu sau, một chiếc xe thương vụ Bentley Continental GT màu đỏ chậm rãi đi tới từ đầu đường bên kia và dừng lại trước thảm đỏ. Nhân viên an ninh người nước ngoài xuống xe trước, đi vòng ra ghế sau mở cửa xe, một nữ nghệ sĩ mặc váy dạ hội bó sát màu vàng sáng chậm rãi xuất hiện.
 
"Diệp Phỉ!"
 
"Là Diệp Phỉ tới!"
 
"Cô Diệp Phỉ, mời nhìn bên này!"
 
Giới truyền thông ở hai bên đột nhiên trở nên kích động. Đôi mắt của các phóng viên và nhóm quay phim sáng lên, họ hào hứng hét lớn và cố gắng thu hút sự chú ý của người đẹp để họ có thể chụp được nhiều ảnh từ phía chính diện hơn.
 
Nữ minh tinh mặc váy dạ hội màu vàng trẻ trung, trông mới ngoài đôi mươi, khí chất trong trẻo, mặt mày linh động. Cô ta là Diệp Phỉ, người vừa đoạt giải tân binh xuất sắc nhất tại giải Kim Lộc năm nay.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bộ phim đầu tiên của Diệp Phỉ là vai nữ hai trong kiệt tác lớn của một đạo diễn nổi tiếng. Sau khi đoạt giải, cô ta lập tức giành được rất nhiều hợp đồng quảng cáo xa hoa, thậm chí độ nổi bật còn vượt qua nhiều sao hạng A. Có tin đồn rằng bối cảnh của Diệp Phỉ rất giàu có, là bạn gái của một cậu ấm có tiếng trong giới nghệ thuật ở Thượng Hải, dựa dẫm vào gốc đại thụ để hưởng bóng mát.
 
Bản thân vừa có tác phẩm lại vừa có thêm nhan sắc, còn có nhà chồng thuộc tầng lớp thượng lưu giàu có mở đường sẵn cho. Người trong giới đều nói rằng minh tinh Diệp Phỉ có tiền đồ xán lạn, thành tựu trong tương lai của cô ta sẽ vô cùng to lớn.
 
"Cái gì mà nhà chồng thượng lưu cơ? Mấy cậu ấm cao quý đó sẽ chịu cưới một con hát nhỏ thay vì cưới một cô cả nào đó thuộc giới nhà giàu, môn đăng hộ đối sao? Rõ là người si nói mộng mà."
 

Trong phòng nghỉ sau hậu trường, Hướng Vũ Lâm đang trang điểm lại khinh thường “hừ” một tiếng. Trên mặt cô ta lộ ra vẻ trào phúng đến cực điểm, chậm rãi lấy cọ trang điểm ra phủ phấn má hồng lên mặt. Sau khi nghe thấy cuộc hội thoại giữa trợ lý và chuyên viên trang điểm bên cạnh, cô ta lại mỉa mai nói: “Trong ngành này chẳng lẽ còn thiếu ví dụ về chuyện đào mỏ sao? Chẳng nói đâu xa, Tần Viện của Hoàng Sơn đi theo Triệu Thế Cao nhiều năm như vậy đã trở thành chính thất chưa?”
 
Trợ lý ở bên cạnh nói khẽ: "Chị Vũ Lâm, chị nói nhỏ một chút đi. Nghe nói phòng nghỉ của Tần Viện ở ngay bên cạnh phòng nghỉ của chúng ta đấy, nếu để cô ta nghe thấy..."
 
"Nghe thấy thì sao nào?" Đôi mắt đẹp của Hướng Vũ Lâm hơi híp lại, cười nhạo: "Em xem đi, trước đây cô ta vứt bỏ nhiều hợp đồng quảng cáo như vậy, bộ phim điện ảnh đang đàm phán cũng thất bại, cũng không biết là đã đắc tội nhân vật lớn nào nữa. Nếu cứ tiếp tục như thế này, cô ta chỉ có thể nhảy nhót trong cái giới này thêm vài ngày nữa thôi, chuyện hết thời cũng chỉ là vấn đề thời gian.”
 
Chuyên viên trang điểm lấy kim chỉ ra, sau đó cẩn thận khâu gọn lớp vải dệt quanh eo Hướng Vũ Lâm vào để vừa với vòng eo quá nhỏ của cô ta. Giống như cô ta vừa chợt nhớ ra điều gì nên lại nói tiếp: “Ồ, đúng rồi. Chẳng phải chuyện tình cảm giữa Triệu Thế Cao và vợ ông ta đang có vấn đề sao? Tôi nghe nói đó là liên hôn gia tộc, sau khi kết hôn thì ai sống cuộc đời của người đó. Có lẽ Tần Viện đã nhìn trúng điểm này, cảm thấy sớm muộn gì mình cũng có thể trở thành bà chủ của truyền thông Hoàng Sơn.”
 
Hướng Vũ Lâm vừa nghe tới đây thì bật cười thành tiếng như thể vừa nghe được chuyện hài lớn nào đó, vừa cười vừa nói: “Nếu cô ta có chút trí tuệ thì đã không nghĩ như vậy rồi. Cái tên Triệu Thế Cao đó rất thông minh, ông ta luôn kiên định với tư tưởng trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay*. Hôm nay là Tần Viện, ngày mai không biết chừng sẽ là Vương Viện hay Lý Viện nữa. Cô ta muốn kết hôn với Triệu Thế Cao thì vẫn nên kéo gối và mơ một giấc đi đã."
 
*Trong nhà hồng kỳ không ngã, bên ngoài cờ màu bay bay (家里红旗不倒, 外面彩旗飘飘): Đây là một câu chứa phép ẩn dụ với “hồng kỳ” (cờ đỏ) ám chỉ vợ (chồng) và “cờ màu” chỉ nhân tình. Cả câu có nghĩa là: Ở nhà có vợ (chồng), ra ngoài thì có tình nhân và mối quan hệ giữa vợ (chồng) với tình nhân rất êm thắm hài hoà.
 
Những lời này khiến mấy người xung quanh mím môi, không ai có thể nhịn được nên đều phá lên cười.
 
Không ngờ đúng lúc này, cánh cửa phòng nghỉ đang đóng chặt lại đột nhiên bị đẩy ra từ bên ngoài.
 
Mấy người giật mình, hoảng hốt quay lại nhìn theo phản xạ.
 
Chỉ thấy ngay trước cửa, có một người đẹp với thân hình cao ráo đang đứng đó từ bao giờ. Một chiếc váy dạ hội màu đen thuần theo phong cách Gothic, kết hợp với lối trang điểm hai tone đỏ đen đầy cá tính, vừa ngầu vừa rực rỡ lại vừa toát lên thần thái mạnh mẽ.
 
Nhìn thấy người này, mặt chuyên viên trang điểm và mấy trợ lý nhỏ lập tức đổi sắc. Tôi nhìn cô, cô lại nhìn tôi, hai bên nhìn vào mắt nhau, trong lòng đều nổi lên dự cảm: Sắp có chuyện không hay xảy ra.
 
So với sự hoảng loạn của mấy trợ lý và chuyên viên trang điểm, Hướng Vũ Lâm không hổ là mỹ nhân từng chinh chiến qua vô số cảnh tượng cắn xé và tranh cướp tài nguyên trong giới này như Tần Viện. Cho nên dù bị chính chủ bắt quả tang đang nói xấu sau lưng thì với cô ta cũng chỉ là chuyện nhỏ.
 
Vừa thấy Tần Viện không mời mà đến, Hướng Vũ Lâm cũng không có phản ứng quá lớn. Cô ta chỉ ném cọ trang điểm về lại trên bàn, đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên, ung dung cười: “Ôi, tôi còn tưởng là ai đột nhiên tới thăm nữa đó, hóa ra là chị Viện.”
 
Hướng Vũ Lâm nói xong, còn rất chu đáo ra lệnh cho trợ lý bên cạnh: “Mau lấy cho chị Viện một ly cà phê.”

 
Tần Viện không chịu nổi dáng vẻ này của cô ta, cười lạnh một tiếng nói: "Vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi hôi thối khó chịu, tôi cứ tưởng trong này có chuột chết nhưng hóa ra lại là mấy người bị hôi miệng."
 
Hướng Vũ Lâm thấy Tần Viện vừa tới đã muốn gây gổ thì nhướng mày, xoay người trên ghế đối diện với cô ta, bắt chéo chân nhàn nhã nói: "Chị Viện, tôi khuyên chị nếu muốn nói chuyện phiếm thì hẵng vào đây, đóng cửa lại, chúng ta từ từ nói tiếp nhé."
 
Tần Viện lạnh nhạt: "Sao vậy, cô có gan nói xấu sau lưng người khác lại không có gan để người ta biết mình con đàn bà nhiều chuyện à?"
 
Hướng Vũ Lâm lại cười thành tiếng, thản nhiên nhún vai: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi, tôi có gì phải sợ? Tôi nói vậy còn không phải là đang lo cho chị à? Mặc dù chuyện của chị và giám đốc Triệu của mấy người đã có khoảng 80% người trong giới biết tới rồi, nhưng chẳng phải vẫn còn 20% không biết chuyện sao? Giám đốc Triệu là người đã có gia đình, chắc chị cũng biết mấy chuyện đi làm kẻ thứ ba kiểu này không nên để tất cả mọi người cùng biết nhỉ?"
 
Nghe vậy, sắc mặt của Tần Viện càng trở nên khó coi hơn. Giữa hai đầu mày hiện lên một chút chột dạ khó lòng che giấu, cô ta nói: “Cô đừng ở chỗ này nói nhảm nữa. Giám đốc Triệu là ông chủ của tôi, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ cấp trên - cấp dưới bình thường thôi.”
 
Cô ta vừa phản bác vừa vươn tay ra phía sau, lẳng lặng đóng cửa lại.
 
Hướng Vũ Lâm trợn mắt nhìn cô ta. Khi cửa vừa đóng lại thì Tần Viện cũng không thèm tốn công diễn kịch tiếp nữa.
 
Hướng Vũ Lâm nhìn Tần Viện từ trên xuống dưới, bỗng thở dài đầy cảm thán, lắc đầu nói: “Có đôi khi tôi thật sự không biết nên cười nhạo hay thông cảm cho chị nữa. Theo lý mà nói, chị đã lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy rồi, không lý nào lại ngu ngốc như vậy được."
 
Sắc mặt của Tần Viện càng thêm u ám, tức giận nói: "Rốt cuộc cô có ý gì?"
 
Tần Viện cũng rất xinh đẹp, khi tức giận thì gương mặt càng thêm sắc sảo, cực kì quyến rũ. Hướng Vũ Lâm vẫn ung dung thưởng thức dáng vẻ này của Tần Viện. Một lúc sau, cô ta đứng dậy khỏi ghế, giẫm trên đôi giày cao gót đi vài bước tới gần Tần Viện, sau đó dừng lại bên cạnh.
 
Hướng Vũ Lâm cúi đầu nói: "Chị Viện, luận theo thứ tự thì chị là đàn chị của tôi, đừng trách đàn em này không nhắc nhở chị nhé. Sau này, chị phải thông minh hơn chút đi. Mấy hợp đồng mà chị từng mất trước đây vốn không phải tổn thất nhỏ, nếu còn không ngoan ngoãn cụp đuôi làm người, chẳng lẽ chị không sợ sau này sẽ không còn chỗ đứng trong giới nữa sao?”
 
Tần Viện và Hướng Vũ Lâm cũng xấp xỉ tuổi nhau, chỉ cách nhau 4 tuổi, lối diễn xuất giống nhau, con đường phát triển cũng tương đồng, xét theo thực lực thì hai bên coi nhau như là những kẻ ngang tài ngang sức.
 
Năm nay, Tần Viện giành được Tam Kim Ảnh Hậu nên đã vị thế cũng cao hơn Hướng Vũ Lâm nửa bậc, Hướng Vũ Lâm đã sớm thấy chướng mắt. Hiện giờ, Tần Viện đắc tội người ta, đương nhiên Hướng Vũ Lâm sẽ không bỏ qua cơ hội này để cười nhạo cô ta rồi.

 
Tần Viện ở đầu bên kia cũng biết trong lòng Hướng Vũ Lâm hiện đang nghĩ gì. Cô ta mỉa mai nói: “Tôi có thể tồn tại trong giới này hay không vốn không cần cô phải bận tâm. Ngoài ra, tôi cũng muốn nhắc nhở cô một câu, thay vì ngày nào cũng khua môi múa mép sau lưng người khác thì nên mời một giáo viên giỏi về mài giũa kỹ năng diễn xuất mới phải. Tranh giành mấy hợp đồng bằng cách giả lả cười nói với người khác thì cũng không bằng dựa vào bản lĩnh của chính mình.”
 
Hướng Vũ Lâm không hề tức giận, tươi cười rạng rỡ: "Chị Viện, chị hiểu lầm rồi. Tôi nói những lời này cũng không phải chỉ để giễu cợt chị. Chẳng lẽ chị vẫn chưa nhận ra rằng mình đã tự chuốc rắc rối vào người rồi sao?"
 
Tần Viện hếch cằm lên giống như một con công kiêu ngạo: “Tôi có giải thưởng có thực lực, không sợ đắc tội bất cứ ai.”
 
Hướng Vũ Lâm buồn cười, chớp chớp mắt: "Chị cho rằng giám đốc Triệu nhất định sẽ bảo vệ mình nên mới không biết sợ nhỉ."
 
Tần Viện bị nói trúng tâm tư, ánh mắt cô ta hơi sáng lên, nhưng những gì thốt ra khỏi miệng đều là lời phản bác: "Tôi đã nói rồi, tôi và giám đốc Triệu chỉ là bạn bè và cấp trên - cấp dưới thôi. Nếu cô lại nói bậy thì tôi sẽ kiện cô tội phỉ báng!"
 
"Ok ok, chị nói sao thì là vậy." Hướng Vũ Lâm uể oải, xua tay: "Mối quan hệ giữa hai người là gì cũng được, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở chị đừng kiêu ngạo quá thôi. Trên đời này người có quyền có thế thực sự quá nhiều, đúng là giám đốc Triệu có thể hô mưa gọi gió trong giới chúng ta, nhưng chị đã bao giờ nghĩ tới chưa? Không có tốt nhất chỉ có tốt hơn, núi cao còn có núi cao hơn đó?”
 
Ngày thường, Tần Viện cậy tài coi thường người khác, ỷ việc được cưng chiều mà kiêu ngạo. Vào giới nhiều năm như vậy mà cô ta còn chưa từng trải qua chút khổ sở nào, đương nhiên cô ta tin rằng có Triệu Thế Cao làm ô che chở, cô ta sẽ không phải sợ hãi bất cứ thứ gì. 
 
Cô ta luôn cho rằng chuyện trước đây bị chấm dứt mấy hợp đồng phim ảnh là do vụ bê bối lên tận hot search vô tình làm tổn thương Khúc Yến Thì. Nhưng dù một người có ngu ngốc đến đâu thì sau khi Hướng Vũ Lâm ám chỉ tới vậy, cô ta cũng có thể đoán được chút manh mối.
 
Tần Viện nhìn chằm chằm Hướng Vũ Lâm, chần chờ hỏi: "Ý của cô là, tôi đã đắc tội người có địa vị cao hơn giám đốc Triệu?"
 
Hướng Vũ Lâm xòe tay ra, giả ngu nói: “Tôi chưa nói gì hết, chị từ từ đoán thử xem.”
 
"..." Tần Viện nghĩ mãi vẫn không ra, nhíu mày thật chặt.
 
Nhìn thấy cô ta đứng đó cả nửa ngày mà không có ý rời đi, Hướng Vũ Lâm ngại phiền nên ngoài mặt vẫn giả vờ cười, ngấm ngầm ra lệnh đuổi khách: “Chị Viện, mười lăm phút nữa yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu. Chị là bạn đồng hành của giám đốc Triệu. Nếu để giám đốc Triệu chờ thêm lát nữa vẫn không tìm được chị, sợ là ông ta sẽ giận chị đấy.”
 
Nghe vậy, lúc này Tần Viện mới chợt tỉnh táo lại. Cô ta hiểu rõ tính nết của Triệu Thế Cao nên không dám đi quá lâu, cuối cùng cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Hướng Vũ Lâm một cái, sau đó mở cửa rời đi.
 
Cộc cộc cộc.
 
Tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, trong trẻo xa dần cho đến khi biến mất.
 

Hướng Vũ Lâm nhìn đôi mắt đẹp với đường eyeliner sắc sảo rồi nở nụ cười sung sướng khi người gặp hoạ. Cô ta che miệng cười khẽ hai tiếng rồi từ từ ngồi lại trên ghế, tiếp tục uống cà phê và để chuyên viên trang điểm lại giúp mình.
 
Trợ lý ở bên cạnh với vẻ mặt tò mò, không nhịn được tò mò dò hỏi: "Chị Vũ Lâm, vừa nãy chị cứ nói Tần Viện đắc tội nhân vật lớn, vậy chị có biết cô ta đắc tội ai không?"
 
Hướng Vũ Lâm im lặng và liếc nhìn trợ lý.
 
Trợ lý cảm thấy sợ hãi khi nhận được ánh mắt cảnh cáo này, lập tức cúi đầu, không dám hỏi thêm câu nào.
 
Không ngờ, sau đó Hướng Vũ Lâm lại nhẹ giọng nói mấy lời bâng quơ.
 
Cô ta nói: "Còn nhớ vụ bê bối lên tận hotsearch giữa Ân Tô Tô và Khúc Yến Thì không, có tin tức nói là do Tần Viện làm. Trước đây cô ta và Ân Tô Tô từng hợp tác trong một bộ phim điện ảnh, họ đã bất hòa."
 
Trợ lý gật đầu cật lực, vừa suy nghĩ vừa đoán được điều gì đó nên kinh ngạc: "Ý chị là vì Tần Viện đắc tội với Ân Tô Tô nên mới gặp rắc rối?"
 
Hướng Vũ Lâm giũa móng tay, hơi nheo mắt và trầm ngâm trả lời: "Nhưng chỉ bằng một mình Ân Tô Tô thì không có năng lực lớn đến vậy. Chị đoán cô ấy đã bám được vào cành cao nào đó rồi."
 
Trợ lý gật đầu đồng ý với nhận định của cô ta: “Quả nhiên, Ân Tô Tô chỉ là một diễn viên nhỏ vô danh ít ai biết đến, đã vớ được cái bánh lớn [Phàm Độ] rồi mà tổng giám đốc của giải trí Phi Phạm còn đích thân đến ký hợp đồng cho nữa, đã là nể mặt lắm rồi. Chắc chắn có người đứng sau ủng hộ cô ấy, hơn nữa còn là cật lực ủng hộ.”
 
Hướng Vũ Lâm cười rộ lên: "Chuyện này chắc em cũng hiểu hết rồi nhỉ."
 
Trợ lý gật đầu ra vẻ đã hiểu.
 
Hướng Vũ Lâm: "Mặc dù không tiếp xúc nhiều với cô ấy lắm nhưng ấn tượng của chị về Ân Tô Tô thực sự khá tốt. Khi cô ấy không có bối cảnh vẫn luôn ngoan ngoãn, lịch sự, hiểu lễ nghĩa trước mặt chị. Nhưng bây giờ cô ấy có bối cảnh rồi mà vẫn cũng kính gọi chị một tiếng chị Vũ Lâm."
 
Trò chuyện được một lúc, Hướng Vũ Lâm như chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại hỏi trợ lý: “Lần trước chị nhờ em đặt trước một chiếc túi Birkin màu mới, em đã làm chưa thế?”
 
“Sáng nay em mới nhận được điện thoại từ SA*, nói rằng hàng đã đến, có thể lấy bất cứ lúc nào.” Trợ lý cười nói: “Em đã lên mạng xem qua ảnh rồi, chiếc túi kia có màu tím khoai môn rất đẹp. Đúng lúc có thể kết hợp với bộ váy Chanel mà chị vừa mua ngày hôm qua."
 
*Sale Assistant hay còn gọi là trợ lý kinh doanh, trợ lý bán hàng, đây là một vị trí thường thấy trong mảng bán lẻ và chịu trách nhiệm liên lạc, tạo mối quan hệ trực tiếp với khách hàng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận