Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Hướng Vũ Lâm giơ ngón trỏ lên lắc lư: “Cái túi đó không phải mua cho chị đâu.”
 
Trợ lý có chút kinh ngạc: “Không mua cho chị, vậy là chị muốn tặng cho người khác?”
 
Hướng Vũ Lâm mỉm cười: "Trước đây chị đã từng xem thông tin của Ân Tô Tô, sắp đến sinh nhật cô ấy rồi. Đây là quà sinh nhật mà chị chuẩn bị cho cô ấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trợ lý càng ngạc nhiên hơn: "Ân Tô Tô mới vào nghề được mấy năm, với thân phận như chị mà lại tặng quà cho cô ấy. Chẳng phải ngược đời quá sao?"
 
Hướng Vũ Lâm thông minh hơn nhiều so với kiểu người có đầu óc đơn giản, thích hành sự lỗ mãng như Tần Viện. Tuy không biết người đứng sau Ân Tô Tô là ai nhưng cô ta hiểu được nguyên lý có thêm một kẻ thù cũng không bằng kết thêm một người bạn mới.
 
Hướng Vũ Lâm cười nhạt nói: "Chúng ta đều là người cùng công ty, người làm đàn chị như chị tặng cho đàn em một cái túi nhỏ cũng không có gì lạ."
 
Cân nhắc một hồi, Hướng Vũ Lâm cầm điện thoại di động trên bàn lên, mở khóa màn hình và vào WeChat.
 
Đầu ngón tay thon dài trắng như sứ của cô ta lướt xuống, phải một lúc sau cô ta mới tìm được một cái ghi chú.
 
Dù sao thì họ cũng tốt nghiệp cùng một trường, Ân Tô Tô cũng có tên trong danh sách liên lạc WeChat của Hướng Vũ Lâm. Chỉ là trước đây Ân Tô Tô quá mờ nhạt, từ trước tới giờ Hướng Vũ Lâm hoàn toàn không chú ý tới cô đàn em này, đương nhiên cô ta cũng chưa từng trò chuyện với cô.
 
Nhưng bây giờ, một nữ diễn viên vừa có tuổi nghề vừa có độ hot như Hướng Vũ Lâm lại muốn hạ xuống sự tôn quý của mình, chủ động giao hảo với cô đàn em này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng là ứng với câu nói đó, vật đổi sao dời, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.
 
Trong lòng Hướng Vũ Lâm thầm cảm khái một lúc, sau đó nhấn vào hình đại diện mèo con để vào khung chat. Sau khi suy nghĩ thì cô ta lại gõ ra một dòng chữ.
 
Hướng Vũ Lâm: [Bé cưng Tô Tô ^^ Nghe nói sinh nhật em sắp đến rồi. Chị đã chuẩn bị cho em một món quà nhỏ. Lần sau gặp lại sẽ đưa cho em, chúc em sinh nhật vui vẻ trước nhé.]
 
Sau khi chỉnh sửa xong thì cô ta nhấn nút gửi.
 
*

 
Khi cô nhận được tin nhắn WeChat từ Hướng Vũ Lâm, Ân Tô Tô đã tạm chào tạm biệt với ba người lớn. Cô và Phí Nghi Châu đang đi dạo trong khu vườn sau nhà tổ của Phí thị, chờ tới giờ ăn.
 
Vừa đặt chân đến một hành lang triển lãm tranh dài, chiếc điện thoại di động trong túi xách chợt reo lên một tiếng, ting ting.
 
Nhắc nhở nhận được tin nhắn mới.
 
Cô lấy điện thoại ra, mở khóa màn hình. Khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, trong mắt cô hiện lên một chút kinh ngạc.
 
Phí Nghi Châu nhận thấy biểu cảm của cô có chút bất thường, dò hỏi: “Công việc phát sinh vấn đề à?”
 
Ân Tô Tô lắc đầu, nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ rồi gõ vài dòng, trả lời bên kia rồi cất điện thoại vào túi. Cô thuận miệng cười nói: “Một đàn chị là diễn viên có tiếng của công ty đột nhiên nói muốn tặng quà cho tôi, nhưng tôi đã từ chối rồi.”
 
Phí Nghi Châu: "Tặng quà cho em vì lý do gì?"
 
Ân Tô Tô cũng không biết, cô không muốn nhắc đến ngày sinh nhật của mình với anh nên chỉ nói: "Không có lý do gì đặc biệt cả."
 
Phí Nghi Châu: "Bởi vì ngày mùng 1 tháng sau là sinh nhật em à?"
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Ân Tô Tô thực sự bị anh làm cho kinh ngạc, cô mở to mắt: "Sao anh biết rõ ngày sinh nhật của tôi như vậy?"
 
Phí Nghi Châu nghiêng người, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: “Thông tin cơ bản của em có đầy trên mạng, muốn tra gì cũng được.”
 
"..." Ân Tô Tô nghẹn họng hai giây, nhưng vẫn cảm thấy kỳ lạ nên nói tiếp: "Anh xem qua là nhớ luôn à?"
 
Giọng điệu của Phí Nghi Châu vừa thong thả vừa lười biếng, tránh nặng tìm nhẹ: "Sinh nhật vào ngày 1 tháng 9 cũng là ngày mà học sinh tiểu học trên toàn quốc đang tập trung khai giảng. Ngày này khiến tôi có ấn tượng sâu sắc."
 
"..." Ân Tô Tô xấu hổ.

 
Đúng thật…
 
Khi còn nhỏ cô ghét ăn sinh nhật nhất vì phải quay lại trường nộp bài tập vào ngày sinh nhật của mình. Trước đây, vào đêm sinh nhật của các bé gái khác, các bạn đều được thử những chiếc váy đẹp và những đôi giày da nhỏ xinh. Cô là người khốn khổ nhất vì từ ngày sinh nhật năm 6 tuổi đến năm 18 tuổi, cô đều phải thức cả đêm để làm bài tập về nhà.
 
Mấy chuyện từng xảy ra trong sinh nhật mình, Ân Tô Tô chỉ nghĩ trong lòng chứ không nói cho Phí Nghi Châu nghe.
 
Bởi vì nếu cô nói nhiều hơn với anh về ngày sinh nhật của mình, chắc chắn sẽ có cảm giác cô đang muốn đòi quà mà không biết ngại.
 
Cô nghĩ đến điều khoản với mấy cái giá cao ngất trời trong bản thỏa thuận, rồi chạm vào hai tấm thẻ ngân hàng giàu kếch xù đựng trong phong bao lì xì đỏ mà cô vừa bỏ vào túi mà âm thầm cảm thán từ tận đáy lòng: Đại gia cho nhiều quá!
 
Nếu lại đòi anh quà sinh nhật thì tự cô cũng sẽ thấy ngại.
 
Vì thế cô nhanh chóng hắng giọng lại lần nữa, còn tự cho rằng mình rất khéo léo khi chuyển đề tài không quá đột ngột: "Đúng rồi, anh thật sự định mang bức tượng Phật kia đi quyên tặng cho viện bảo tàng như thế à?"
 
Phí Nghi Châu thản nhiên nói: "Đúng vậy."
 
Ân Tô Tô không khỏi sửng sốt: "Đồ vật quý giá như vậy, nói mang tặng là tặng luôn hả?"
 
Ánh mắt của Phí Nghi Châu dừng lại trên mặt cô, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ: "Không phải em nói rồi sao, nếu em có được bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng giống vậy thì sẽ giao nộp lên trên."
 
Ân Tô Tô im lặng, rối rắm một lúc, không biết nên cắn răng giả vờ đến cùng hay là nói cho anh biết suy nghĩ thật trong lòng mình.
 
Lúc sau, cô thở dài, cuối cùng vẫn thành thật nói: “Đó là vì ngay từ đầu, bức tượng Phật Di Lặc bằng vàng này vốn đã không phải là của tôi rồi, tôi cũng không phải bỏ ra xu nào. Ví dụ nha, nếu anh hỏi mượn tôi 1 tỷ, tôi sẽ hào sảng nói một câu “Được thôi, khi nào có tôi chắc chắn sẽ cho anh mượn”, nhưng nếu anh mượn tôi 100 nghìn thì tôi sẽ thấy tiếc tiền. Bởi vì tôi không có 1 tỷ, nhưng tôi lại có 100 nghìn.”
 
Phí Nghi Châu kiên nhẫn lắng nghe ví dụ cô nếu ra và thấy chúng khá thú vị khiến anh không khỏi bật cười thành tiếng. Một lúc sau, anh mới nói: “Ông nội tôi, ba tôi và cả các anh chị em khác của tôi, nếu gặp được văn vật Trung Quốc được bán đấu giá ở nước ngoài, họ cũng sẽ cố gắng mua lại và chuyển về nước để quyên tặng cho nhà nước."
 
Ân Tô Tô vẫn thấy có chỗ khó hiểu, buột miệng nói: "Những thứ đó là mấy món mấy triệu mấy chục triệu, thậm chí có món còn lên đến hàng trăm triệu hoặc hàng tỷ. Tiêu nhiều tiền như vậy nhưng lại mang đi quyên tặng hết, mọi người không thấy đau lòng chút nào sao?"
 

Phí Nghi Châu lắc đầu, bình tĩnh điềm đạm nói: “Phí thị của chúng tôi có một điều gia huấn do ông cố nội tôi truyền lại qua từng thế hệ.”
 
Ân Tô Tô chớp mắt: "Gia huấn đó là gì?"
 
Phí Nghi Châu trả lời: "Lúc sinh thời, dùng hết khả năng, giữ chốn bình an, chấn hưng nước nhà, bảo vệ bách tính trăm họ."
 
"..." Ân Tô Tô ngẩn ngơ, mãi vẫn không nói nên lời.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng và sâu thẳm, nói tiếp: “Từ nhỏ ông nội đã dạy tôi rằng phải đặt Tổ quốc lên trên gia đình, đại nghĩa nước nhà là nền tảng cho cuộc đời của mỗi người. Việc lấy được văn vật cổ và quyên tặng cho nhà nước đều nằm trong khả năng của chúng tôi. Nếu đã có năng lực để làm những chuyện đó thì tại sao lại không làm?”
 
Cơn gió lúc chạng vạng thổi qua hành lang triển lãm tranh dài đầy cổ kính, Ân Tô Tô rơi vào sự trầm mặc một hồi lâu.
 
Một lúc lâu sau, cô mới ngẩng đầu lên và nhìn người đàn ông đứng cạnh mình với ánh mắt đầy kính trọng.
 
Không phải là một lời khen. Không chứa ý tâng bốc. Cũng không phải cái ngước mắt hèn mọn mà người bình thường hướng tới gia đình hào môn danh giá, mà chỉ đơn thuần là sự tôn kính mà một người có tình yêu nước nồng nàn dành cho một người có tình yêu nước nồng nàn khác.
 
Ân Tô Tô chân thành nói: "Ngài Phí Nghi Châu, anh thực sự rất xứng với chữ “Ngài” này."
 
Khoé môi Phí Nghi Châu hơi nhếch lên: "Em quá lời rồi."
 
Hai người tiếp tục đi dọc theo hành lang triển lãm tranh dài.
 
Không lâu sau, sau lưng hai người truyền tới một loạt tiếng bước chân, tuy nghe có chút vội vàng nhưng cũng không mất đi sự ổn định.
 
Ân Tô Tô quay đầu lại. Hóa ra là Hà Kiến Cần.
 
Chỉ thấy trên tay vị thân tín, giỏi hiểu lòng người này đang cầm theo một thứ gì đó, vội vàng đi thẳng đến chỗ ông chủ của mình. Anh ấy cung kính đưa nó qua và nói: “Sếp, chiếc xe mà anh kêu tôi đi mua tình cờ là hàng sẵn. Hãng xe vừa đưa chìa khóa cho tôi.” 
 
Tới tận lúc này Ân Tô Tô mới nhìn rõ thứ mà trợ lý Hà đang cầm trong tay là chìa khóa xe.
 
Pagani là hãng xe thể thao hàng đầu.
 
Phí Nghi Châu nhận chìa khóa xe.
 
Hà Kiến Cần mỉm cười, gật đầu với Ân Tô Tô, chào hỏi xong rồi quay người rời đi.

 
Ân Tô Tô thò đầu sang nhìn chằm chằm vào chiếc chìa khóa xe trong tay Phí Nghi Châu, cô không khỏi thở dài trêu chọc, cố ý nói: “Tổng giám đốc Phí, anh lại mua xe khác rồi. Pagani, ừm, cũng khá ổn. Nó có ngoại hình đẹp lại rất phong cách với hiệu suất tuyệt vời, phù hợp với thân phận cao quý của anh, cũng thể hiện được cá tính riêng đầy độc đáo.”
 
Cái miệng này của cô cũng không biết là đã hình thành thói quen khom lưng uốn gối với người khác hay là bẩm sinh đã ngọt như mật nữa. Cô nịnh hót một cách tự nhiên, trôi chảy, lời hay ý đẹp tuôn ra khỏi miệng mà không hề nói lắp lấy một lần.
 
Phí Nghi Châu trầm mặc ước chừng ba giây, sau đó mới lịch sự gật đầu, thờ ơ đáp: "Người như tôi vốn không có ưu điểm gì hết, chỉ có chút tiền lẻ thôi. Cảm ơn lời tán dương của em, rất chân thành."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Ân Tô Tô cảm thấy xấu hổ khi nghe ra ý anh đang cười nhạo sự xu nịnh của mình. Cô nhanh chóng hỏi sang chuyện khác để che đậy sự xấu hổ của mình: "Lần này anh chọn màu gì?"
 
"Màu trắng." Phí Nghi Châu nói: "Cùng màu với cái xe hiện tại của em."
 
“Ồ.” Cô gật đầu.
 
Ngay sau đó lại xảy ra chuyện khiến Ân Tô Tô hốt hoảng.
 
“Tôi thấy em có vẻ rất thích màu trắng, nên tôi chọn nó dựa trên chiếc xe mà em đang dùng.” Phí Nghi Châu bèn đưa chìa khóa xe cho cô: “Tặng em đấy.”
 
Ân Tô Tô: "... ?"
 
Ân Tô Tô ngẩn người, ngơ ngác hỏi: "Anh, anh nói gì vậy? Tặng tôi ư?"
 
Phí Nghi Châu thản nhiên đáp: "Ừ."
 
Ân Tô Tô chết lặng: "Sao anh lại tặng xe cho tôi?" Còn là một chiếc siêu xe sang trọng và cao cấp với tỷ lệ hoàn vốn lên đến 300% nữa?
 
“Không gian bên trong chiếc CLA kia quá nhỏ, lúc tôi lái xe thật sự rất bất tiện.” Phí Nghi Châu bình thản nhìn thẳng vào mắt cô, lười biếng nói: “Đổi thành chiếc này đi, một là dùng làm quà sinh nhật, hai là sau này tôi có thể thuận lý thành chương trở thành tài xế của em. Thời gian ở riêng một chỗ với em càng nhiều thì càng có lợi hơn chuyện bồi dưỡng tình cảm của chúng ta."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Còn có thể như vậy à?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận