Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Thái tử gia nói mấy câu đó nhẹ như không, không chút băn khoăn nào nhưng vào tai Ân Tô Tô, chỉ khiến cho cô cảm thấy rùng mình, khó lòng chấp nhận.
 
Cái gì mà dành nhiều thời gian ở bên nhau hơn, bồi dưỡng tình cảm?
 
Ân Tô Tô nhìn gương mặt hệt như ngọc của Phí Nghi Châu, gương mặt trắng nõn toát ra vẻ mờ mịt. Cô thầm nghĩ, mấy cậu ấm xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt làm việc gì cũng nghiêm túc cẩn trọng, thì ra ngay cả kết hôn giả cũng cần bồi dưỡng tình cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau khi đờ người ra một lúc, Ân Tô Tô lấy lại tinh thần. Cô nhìn xuống, di chuyển từ mặt của Phí Nghi Châu chuyển đến chiếc chìa khóa xe trong tay anh rồi lắc đầu xua tay, dùng lời lẽ đường hoàng, nói có sách mách có chứng từ chối: “Nếu như anh đưa chiếc xe này chỉ để tôi tiện dùng thì không cần thiết, tôi rất thích chiếc CLA của mình. Nếu như anh dùng nó để tiện cho bản thân đi lại thì càng không cần thiết, tôi có tài đức gì mà khiến anh phải làm tài xế cho tôi chứ.”
 
Phí Nghi Châu nghe xong hơi nhướng mày, anh lười biếng thản nhiên đáp lời: “Là một người chồng, lái xe chở vợ chẳng phải là điều hiển nhiên sao?”
 
Tuy giọng điệu của anh bình thản tự nhiên như thế nhưng giữa những câu từ xen lẫn sự thân mật quen thuộc. Điều này khiến cho Ân Tô Tô có một loại ảo giác rằng dường như bọn họ không phải diễn trò dựa trên một tờ hợp đồng mà là cặp vợ chồng yêu nhau đã kết hôn mấy năm, dành tình cảm sâu đậm, quấn quýt với nhau.
 
Trái tim cô cứ như một khối chocolate bị nóng chảy, hóa thành nước lỏng ngọt ngào đặc sệt, không hiểu sao trái tim cứ cô nóng lên.
 
Mặt Ân Tô Tô đột nhiên đỏ lên, ửng hồng như say vì uống nhiều rượu, cực kỳ quyến rũ.
 
Cô đột nhiên xấu hổ nhìn anh rồi cúi đầu xuống và quay mặt sang nơi khác, tỏ vẻ như không có việc gì xảy ra đáp lời: “Tùy anh muốn nói thế nào thì nói, tóm lại, tôi sẽ không nhận lấy chiếc xe này.”
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, ánh mắt chứa đầy ẩn ý: “Cô Ân à, nếu liệt kê mấy thứ trong hợp đồng ra, thứ nào cũng có giá trị hơn so với chiếc xe này.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô nghe vậy thì khựng lại.
 
Cô không phải kẻ ngốc nên đã hiểu ngay những lời anh nói có ý gì.
 
Chắc chắn anh muốn nói: Trong bản hợp đồng đó cô liệt kê một loạt mấy trăm điều, trừ một số liên quan đến công việc và các hợp đồng thương mại của cô ra thì cô còn đòi anh mười căn biệt thự cao cấp.
 
Lúc soạn hợp đồng thì da mặt dày đến vậy, sao đột nhiên hiện tại da mặt mỏng đi rồi, ngay cả một chiếc xe cũng không chịu nhận?
 
Ân Tô Tô cho rằng anh chế giễu cô làm bộ làm tịch, bỗng nhiên cảm thấy hơi nóng máu, cô ngước cằm lên cao, nói: “Ngài Phí này, tuy tôi chỉ là một diễn viên, không so được với người có xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt cao quý như anh, nhưng tôi vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Bản hợp đồng kia tương đương với cuộc giao dịch của chúng ta đã thành công, tôi và anh đều kí tên lên nó, có nghĩa là cả hai bên chúng ta đều đồng ý với mức giá này, sẽ không có gì thay đổi nửa chừng. Chiếc xe này không nằm trong khoản thanh toán của hợp đồng, hoàn toàn do anh chi trả vượt mức, dĩ nhiên tôi sẽ không nhận.”
 
Phí Nghi Châu đứng ung dung nhìn cô chăm chú, khi nghe thấy cụm từ “chi trả vượt mức”, anh cụp mắt nhíu mày, sau đó lại đột nhiên cong môi.
 
Ân Tô Tô bị anh cười vào mặt, hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt lại, cô không hiểu nổi nói: “Anh cười gì đó? Trông tôi rất nực cười à?”
 
Trái ngược với sự nóng giận của cô, tâm trạng của Thái tử gia đứng cạnh đó có vẻ khá vui.
 
Anh cầm lấy chìa khóa xe, ban đầu chỉ cong môi thôi nhưng sau đó thì khẽ cười thành tiếng, tiếp đó tiếng cười càng lúc càng to, cười đến mức phải dựa cả thân mình vào cây cột trong hành lang cạnh đó, thậm chí bờ vai rộng, vững chãi cũng bắt đầu run run.
 
“...” Ân Tô Tô cạn lời, cô thật sự không biết bản thân đã làm việc gì hay ho mà có thể khiến cho cậu cả nhà họ Phí xưa nay chưa từng dao động, không lộ vui buồn lại thoải mái cười to như thế.
 
Chạng vạng tối, cơn gió thu lẳng lặng thổi lướt qua hành lang.
 
Phí Nghi Châu cười một lúc lâu, mãi mới ngừng lại được, anh ngước mắt nhìn về phía cô gái trước mặt một lần nữa.
 
“Chi trả vượt mức?” Anh nhìn cô chằm chằm, đuôi mắt vẫn còn lưu lại ý cười, so với trước đây đã bớt đi mấy phần thờ ơ, lạnh lùng đến thấu xương, nhưng bỗng nhiên lại có thêm dáng vẻ của tuổi trẻ. Anh bình tĩnh lại, nhướng mày hỏi: “Xin lỗi, tôi đây ngốc nghếch, ít học, đến từng này tuổi đầu mà chưa từng nghe qua cụm từ này, vẫn mong cô Ân chỉ dạy nhiều hơn.”
 
Vừa dứt lời, gương mặt trắng như tuyết của Ân Tô Tô đang nhẫn nhịn lại thoáng đỏ bừng.
 
Ban nãy, trong lúc nói tràng dài, cô chợt nảy ra cụm từ “chi trả quá mức”, bản thân cô cũng không biết có ý gì, nào có lá gan dám chỉ dạy cho anh.
 
Ân Tô Tô lắp bắp mấy giây, gò má càng ngày càng nóng hơn nhưng vẫn ráng tỏ ra trưởng thành, bình tĩnh, ậm ừ mấy chữ: “Dù sao thì ý chính là anh đã thanh toán thù lao nhiều hơn so với giá cả ban đầu đã thống nhất, trả nhiều quá!”
 
Nhìn điệu bộ xấu hổ đến cùng cực nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn của cô gái, ánh mắt của Phí Nghi Châu vẫn thản nhiên nhìn cô chằm chằm, anh nghĩ mình vẫn muốn cười nữa.
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh hỏi: “Em ăn kem Cornetto* mà lớn đấy à?”
 
*Đồng âm với đồ đáng yêu.
 
Ân Tô Tô ngây người, cô vẫn chưa phản ứng được anh đang nói gì, vẻ mặt mê mang hỏi lại: “Cái gì đáng yêu?”
 
“Ý tôi là…” Phí Nghi Châu bước chân đến gần cô, đến khi cách cô một bước, anh dừng lại rồi khom người và cúi đầu, kề gần sát vào vành tai nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, dùng âm lượng chỉ có cô nghe được, thì thầm: “Ân Tô Tô, em đừng đáng yêu như thế nữa.”
 
Người đàn ông đột nhiên kề sát lại gần, mùi hương mai thơm trong trẻo mát lạnh của anh quanh quẩn ở chóp mũi Ân Tô Tô. Nó xộc vào xoang mũi, tràn xuống phổi rồi hun đến mức đầu óc cô mơ màng.
 
Trái tim căng thẳng, đại não thiếu oxy, cử động tứ chi trở nên mất kiểm soát, tay chân bắt đầu luống cuống.
 
Ân Tô Tô cực kỳ xấu hổ, cô hoang mang bối rối lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách với anh. Ân Tô Tô còn vô thức giơ tay vuốt tóc, nói lái sang chuyện khác: “Kỳ lạ thật, sao muộn thế này rồi mà nhà anh vẫn chưa ăn cơm?”
 
Nhưng cậu cả nhà họ Phí là ai chứ? Chưa đạt được mục đích, sao anh chịu bỏ qua?
 
Thấy cô trốn thoát, anh cũng không ép buộc hay ngăn cản, thế nhưng chân dài sải bước dạo chơi theo sau.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú: “Nhận món quà nằm ngoài hợp đồng khiến cho em khó xử đến vậy sao?”
 
Ân Tô Tô hít sâu một hơi rồi thở ra, cô gom đủ dũng khí ngước mắt lên, nhìn về phía anh và đáp: “Đúng vậy.”
 
Trong mắt Phí Nghi Châu thêm chút hoang mang: “Có lý do cụ thể không?”
 
Ân Tô Tô cố gắng giữ bình tĩnh, trả lời: “Tôi nhớ rõ cách đây rất lâu tôi đã từng nói với anh, từ bé tôi đã được dạy dỗ rằng phải làm thì mới có ăn.”
 
Nói đến đây, hình như cô chợt nhớ đến gì đó. Ân Tô Tô cúi đầu lấy hai bao lì xì đỏ lớn mà hai ông bà nhà họ Phí cho lúc trước từ trong túi xách ra, đưa tới trước mặt Phí Nghi Châu, cực kỳ có nguyên tắc nói: “Vừa hay, hai bao lì xì này cũng không nằm trong phạm vi hợp đồng, tôi không thể nhận nó nên trả nó lại cho anh.”
 
Phí Nghi Châu nhìn cô chòng chọc, anh nhướng mày: “Phải làm thì mới có ăn. Ý của em là tất cả thù lao khi kết hôn với anh, em đã niêm yết giá cả rõ ràng trong hợp đồng và em sẽ không nhận thêm bất cứ thứ gì khác?”
 
“Đúng vậy.” Ân Tô Tô gật đầu. May mà sếp lớn này cuối cùng cũng hiểu chính xác nguyên tắc được dạy từ bé của cô: “Ý là thế.”
 
Phí Nghi Châu lại nói: “Nếu có thêm yêu cầu khác thì tính thế nào?”
 
Ân Tô Tô chớp mắt, đầu nhanh chóng vận hành mấy vòng, tính toán xong thì cực kỳ thận trọng trả lời: “Nếu có thêm yêu cầu thì tất nhiên thù lao theo đó cũng sẽ tăng theo.”
 
Phí Nghi Châu gật đầu, đáp: “Được, tôi hiểu rồi.”
 
Ngay sau đó, anh tỉnh bơ nói: “Chiều nay tôi nhận được cuộc gọi từ em gái tôi, nói là con mèo em ấy nuôi rất bướng, nó lẻn vào trong phòng làm việc của tôi ở nhà cũ từ khe hở cửa sổ tầng ba, làm rối tung hết giá sách của tôi.”
 
Ân Tô Tô nghe vậy không hiểu trời trăng mây đất gì, hoàn toàn không biết ông chủ lớn này muốn biểu đạt điều gì, cô khó hiểu nhíu mày: “Mèo của em gái anh làm phòng làm việc của anh rối tung lên. Sau đó thì sao?”
 
Phí Nghi Châu: “Phòng làm việc của tôi không khác gì với phòng ngủ, đều là không gian cá nhân của tôi. Trong tình huống bình thường, nếu không có sự đồng ý của tôi thì dù là em gái hay quản gia cũng sẽ không vào đó.”
 
“Ồ.” Ân Tô Tô gật đầu: “Thế nên?”
 
Phí Nghi Châu: “Chờ lát nữa ăn tối xong, em và tôi cùng đi thu dọn phòng làm việc, tranh thủ làm thêm chút việc nhà.”
 
“... Được rồi.”
 
Ân Tô Tô bị từ “việc nhà” chặn họng, đáp xong, trong lòng cô cảm thấy hơi do dự: “Thế nhưng nơi quan trọng riêng tư như thế, ngay cả mấy người như em gái và chú Thận cũng không được vào, anh yên tâm để tôi vào đó ư? Không sợ tôi sẽ ăn cắp bí mật kinh doanh của nhà họ Phí các anh à?”
 
Phí Nghi Châu liếc nhìn cô một cái, thản nhiên trả lời: “Nếu em thật sự có năng lực trộm bí mật kinh doanh ngay trước mắt tôi thì em làm diễn viên đúng là lãng phí nhân tài, em nên được cục An ninh Quốc gia mời chào làm đặc công.”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Nghe đi, nghe thấy không, mấy lời này nghe ngứa đòn cỡ nào.
 
Sao trước kia cô không phát hiện anh độc mồm độc miệng như thế nhỉ?
 
Ân Tô Tô nghẹn lời chừng năm giây, sau đó cô mỉm cười, cực kỳ dịu dàng hào phóng, thục nữ, đoan trang nói: “Ông chủ nói chí phải, tôi không có ý kiến gì.”
 
Ý cười thoáng qua trong đôi mắt của Phí Nghi Châu. Ngay sau đó, anh nhìn cô chăm chú rồi bước đến giơ tay, nắm lấy cổ tay trắng mịn như tuyết rũ bên người cô, ngón tay thon dài thong thả ung dung men lên trên, đan vào năm ngón tay thả lỏng của cô.
 
Sự mát mẻ của tiết trời thu đọng lại trên đầu ngón tay anh, động tác vừa từ tốn vừa dịu dàng mang theo ma lực khiến người ta không cách nào từ chối.
 
Lòng bàn tay mềm mại của Ân Tô Tô được anh vuốt ve qua khiến thần kinh dưới làn da không kìm nổi run lên. Cô đỏ mặt, hai bên tai nóng rực, lông tơ trên cánh tay cũng dựng thẳng dậy.
 
Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc lạnh lẽo.
 
Ân Tô Tô vô thức cúi đầu thì thấy Phí Nghi Châu nhét chiếc chìa khóa xe mà cô từ chối mãi vào trong lòng bàn tay cô theo cách không thể kháng cự.
 
Ánh mắt Ân Tô Tô lộ vẻ kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn anh, khóe môi giật giật, đang tính nói chuyện thì người đàn ông trước mặt lên tiếng mở lời trước, chặn hết những lời cô muốn nói về họng.
 
Phí Nghi Châu bình thản nói: “Việc quét tước dọn phòng làm việc xem như tăng thêm yêu cầu, đây là phí thù lao.”
 
Ân Tô Tô: “...”
 
Lúc này, Ân Tô Tô câm nín. Cô xem như đã hiểu.
 
Khó trách chị Lương nói anh coi tiền như rác. Chỉ cần quét tước phòng làm việc một chút mà anh đã tặng một cái xe hạng sang bậc nhất, đặt trong tiểu thuyết sảng văn chẳng phải sẽ nam phụ trong vai tổng giám đốc bá đạo mất não à?
 
Giờ phút này, Ân Tô Tô  cũng biết không thể từ chối được nữa nên năm ngón tay gập lại, nắm chặt chìa khóa xe Pagani trong tay. Ở trong lòng, cô còn thầm chân thành xin lỗi hai ông bà già trong nhà: Ba, mẹ, con xin lỗi, không làm mà vẫn có ăn sẽ gặp họa, nhưng anh ấy hào phóng quá.
 
Nguyên tắc làm người rất quan trọng.
 
Nhưng đôi khi không cần chú trọng quá như thế.
 
Như vậy chỉ làm tăng thêm một phiền toái mới mà thôi.
 
Điểm này cô đã hiểu rõ, cực kỳ hiểu rõ.
 
Một chiếc Pagani, đừng nói là quét một phòng làm việc, dù bảo cô quét cả nhà cũ nhà họ Phí từ trong ra ngoài một lần cô cũng chịu.
 
Nội tâm như sóng cuộn biển gầm, một lần nữa Ân Tô Tô lại bị thuyết phục bởi năng lực đồng tiền vô đối của cậu cả nhà họ Phí, không thể không rưng rưng nhận lấy chiếc xe sang bậc nhất này.
 
Tiếp theo đó, cô nói một cách chân thành từ tận đáy lòng: “Ngài Phí, anh yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ quét tước phòng làm việc của anh sạch bong không còn một hạt bụi.”
 
Thái độ trước và sau quay ngoắt trăm tám mươi độ của cô chọc cho Phí Nghi Châu lại mỉm cười.
 
Đôi khi anh thấy cô rất mâu thuẫn. Rõ ràng là đồ tham tiền nhưng mà lại cực kỳ có nguyên tắc. Phí Nghi Châu đoán, đại khái là ảnh hưởng của gia giáo nghiêm khắc tốt đẹp từ tấm bé.
 
Nhưng phần lớn anh cảm thấy cô sinh động, giàu sức sống, đong đầy vẻ đẹp vừa chân thật vừa phức tạp của loài người.
 
Kiểu sinh động, phức tạp và căng tràn sức sống này đúng lúc là điều mà Phí Nghi Châu khuyết thiếu cũng như tò mò nhất trong mấy chục năm cuộc đời này.
 
Một Phí Nghi Châu không chút gợn sóng, thờ ơ nhìn ngắm nhân tình thế thái, vì cô đến mà kéo theo nhiều điều bất ngờ, cuối cùng cũng trở nên thú vị hơn đôi chút.
 
Phí Nghi Châu nhoẻn miệng cười, anh nắm tay của Ân Tô Tô chậm rãi bước đi về phía trước.
 
Hai người thân mật sóng vai nhau đồng hành, mười ngón tay đan chặt vào nhau đầy tình tứ.
 
Tay Ân Tô Tô bị anh nắm lấy, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nhưng giờ phút này cô vẫn nhớ kỹ vai trò và sứ mệnh của mình nên chỉ có thể căng da đầu, cắn môi dưới chịu đựng không rút tay về.
 
Cô khẽ hỏi: “Bây giờ anh định dẫn tôi đi đâu?”
 
“Không phải em đói bụng à?” Phí Nghi Châu không chút để ý, giữa mày toát ra sự chiều chuộng khó phát hiện: “Đến giờ ăn cơm rồi, dẫn em đi ăn chút gì đó.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui