Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

“Đậu má, đậu má! Chị có thấy gì không!”
 
“Ôi chao, chị thấy! Em đẩy chị làm gì? Tránh xa chị ra một chút, cách ra xa chút!”
 
“Cách ra xa thì em còn thấy gì nữa? Mau dịch sang hướng bên trái chút, cho em còn chỗ ngồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Phí Vân Lang, em muốn chết à! Giật tóc của chị rồi!”
 
Sau lưng một ngọn núi giả trong vườn hoa, ba cái đầu xếp hàng tựa như que kẹo hồ lô đẩy nhau, nói xì xào bàn tán trông đến là hèn.
 
Hồ lô đầu tiên trên que kẹo là cậu tư nhà họ Phí - Phí Văn Phạm. Anh ấy ỷ vào ưu thế chiều cao 1m88 chiếm lấy vị trí tốt nhất. Phí Văn Phạm híp mắt nhướng mày, bình tĩnh quan sát cặp kim đồng ngọc nữ ở chỗ hành lang trưng bày tranh phía xa xa, mặc kệ cho em trai em gái phía dưới cãi lộn.
 
Cô sáu Phí Văn Mạn và cậu bảy Phí Vân Lang hơn kém nhau không đến hai tuổi, ngày thường hay qua lại với nhau nhiều nhất, quan hệ cũng thân nhất. Lúc không gặp nhau thì nhớ nhung, lâu lâu sẽ gọi điện thoại, nhắn tin cho nhau, hỏi han tình hình hiện tại của đối phương dạo gần đây, còn khi gặp mặt nhau rồi thì hai người họ là một đôi dở hơi lắm lời.
 
Phí Văn Mạn giật lại đuôi tóc bị Phí Vân Lang thò tay nắm lấy, cô ấy giơ nắm đấm lên, bày ra tư thế uy hiếp.
 
Phí Vân Lang biết chị sáu nhà mình có tình yêu tha thiết với cưỡi ngựa và đối kháng, là một người biết võ chính cống nên cũng e sợ không dám lỗ mãng, đành phải dùng ánh mắt và thủ thế tỏ ý bảo ngừng chiến.
 
Phí Văn Mạn kiêu ngạo khẽ hừ, lúc này mới hạ cánh tay xuống. Sự chú ý của cô ấy một lần nữa quay về bóng dáng cặp đôi phía xa xa, cô ấy xoa xoa cằm, không thể tưởng tượng nổi nói: “Vừa rồi chị không nhìn nhầm chứ? Anh cả thoải mái cười to, cười đến mức cả người run lên?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thì đúng là thế mà.” Phí Vân Lang khiếp sợ: “Nếu không phải ban nãy chị đánh bàn tay em đau thì em tưởng mình đang nằm mơ đấy.”
 
Phí Văn Mạn tiếp tục nói: “Ân Tô Tô kia có vẻ không tệ, lọt vào mắt xanh của anh cả cũng không có gì lạ. Vấn đề là tại sao anh cả thường ngày ở chỗ chúng ta trưởng thành, trầm tĩnh như vậy nhưng trước mặt cô gái khác thì lại trở nên hoạt bát, sống động thế?”
 
Hai đứa em cứ chị một câu, em một câu thảo luận. Phí Văn Phạm liếc mắt nhìn hai người, sau đó thở dài, ra vẻ ông cụ non cảm thán: “Chưa từng nghe qua câu này à? Đàn ông đến chết vẫn cứ là trẻ con, đặc biệt là mấy ông đang yêu đương thì càng trẻ con hơn.”
 
Phí Vân Lang nửa tin nửa ngờ vắt óc nói: “Em mới chỉ từng nghe qua khi phụ nữ yêu vào thì chỉ số thông minh bằng không. Không ngờ cả đàn ông cũng thế.”
 
Nói xong, cậu bảy khựng lại, chợt nghĩ đến gì đó, anh ấy đột nhiên vỗ trán, hoảng hốt nói: “Mẹ nó, có khi nào Ân Tô Tô này bỏ thuốc gì cho anh cả không? Hoặc là anh ấy bị trúng tà?”
 
Lời này đúng là thái quá, cả Phí Văn Phạm và Phí Văn Mạn đều nhìn anh ấy với vẻ khinh bỉ.
 
Đối diện với ánh mắt khinh bỉ của hai người, cậu bảy có trí tưởng tượng phong phú xấu hổ cười gượng hai tiếng, ánh mắt ngây ngô, ngốc nghếch, nói: “Ngại quá, gần đây em đang đu một cuốn tiểu thuyết kinh dị đề tài Miêu Cương.”
 
Phí Văn Mạn mặc kệ cái thằng trẻ trâu này, cô ấy nhìn sang bên kia, khều Phí Văn Phạm nói: “Trong tay Ân Tô Tô cầm bao lì xì, xem ra đã qua cửa ải của ba mẹ rồi.”
 
Phí Văn Phạm lười biếng đáp: “Nghe chú Thận nói, ông cụ đã đánh tiếng một lượt trước, liên tục dặn dò, bảo ba mẹ chuẩn bị quà gặp mặt tử tế, khi gặp cũng không được hỏi đông hỏi tây làm khó cô ấy. Đã nói đến mức này rồi, ba mẹ có thể không nể mặt ông cụ sao?”
 
Phí Văn Mạn nghe xong thì kinh ngạc trợn tròn mắt, cực kỳ buồn bực: “Sao ông nội thích Ân Tô Tô thế?”
 
Phí Văn Phạm nhún vai, không tỏ ý kiến với kết luận trên. Sau đó, anh ấy nói với hai người: “Đi, đi ăn cơm thôi. Nếu em thật sự tò mò với người chị dâu làm nghệ sĩ đó thì tìm cơ hội tâm sự với cô ấy nhiều vào.”
 
*
 
So với lần trước ăn tiệc gia đình của nhà họ Chu ở núi Thái Bình, bữa cơm hôm nay ở nhà họ Phí có vẻ đời thường hơn nhiều.
 
Ân Tô Tô theo Phí Nghi Châu đi vào phòng ăn, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy một cái bàn gỗ tơ vàng đặt ở giữa phòng ăn, bên trên bày không ít rau trộn, chay mặn phối hợp hài hòa, bày biện đẹp đẽ. Trên bàn ăn không thấy ông cụ Phí và ba mẹ đâu, chỉ có ba người trẻ tuổi, hơn người ngồi đó.
 
Ân Tô Tô nhận ra một trong số đó là cậu tư Phí Văn Phạm, do đó cô đoán người nam và người nữ trẻ tuổi này có lẽ là em gái và em trai của Phí Nghi Châu.
 
Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp, Ân Tô Tô lập tức mỉm cười, cô chủ động lên tiếng trước, dịu dàng, dễ gần chào hỏi với bọn họ: “Chào mọi người.”
 
Thật ra ba người nhà họ Phí không ngờ Ân Tô Tô sẽ thoải mái, chủ động chào hỏi nên bọn họ sửng sốt một chút rồi cười đáp lại: “Chào chị.”
 
Tiếp đó, ánh mắt đảo qua người Ân Tô Tô, khi nhìn Phí Nghi Châu bên cạnh cô thì biểu cảm lại lặng lẽ thay đổi, tăng thêm sự kính trọng. Theo bản năng, bọn họ đứng dậy, đồng thanh hô: “Anh cả.”
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh gật đầu: “Ngồi đi.”
 
Mấy người trẻ tuổi ngồi xuống.
 
“Em đã từng gặp cậu tư rồi.” Giọng điệu Phí Nghi Châu tùy ý mà dịu dàng, giới thiệu với Ân Tô Tô: “Đây là cậu bảy Phí Vân Lang, còn đây là cô sáu Phí Văn Mạn.”
 
Sau đó, anh nhìn về phía các em trai em gái, nói: “Đây là bạn gái anh, diễn viên Ân Tô Tô.”
 
Vừa nói xong, ba người lập tức đáp lời, nhanh trí gọi: “Chào chị dâu.”
 
“Gọi chị dâu nghe cứ lạ lạ.” Ân Tô Tô mỉm cười lịch sự nhìn ba người, cô không làm cao cũng không nịnh nọt, nói: “Chúng ta cũng xêm xêm nhau, mọi người cứ gọi tôi bằng tên là được.”
 
Sau khi chào hỏi đơn giản, mọi người im lặng.
 
Nhà họ Phí dạy dỗ rất nghiêm, khi người lớn chưa đến thì bậc con cháu chưa ai dám động đũa.
 
Giờ ngồi im không nói gì, bầu không khí trở nên vi diệu.
 
Cuối cùng, Phí Văn Mạn không nén được lòng hiếu kỳ, đôi mắt đen nhánh đầy ánh sao nhìn Ân Tô Tô, nhỏ giọng dò hỏi: “Đúng rồi, sao Tô Tô quen được anh cả thế?”
 
Nghe câu hỏi, ánh mắt Ân Tô Tô lập tức thay đổi.
 
Trong lòng cô thầm cảm thấy may mắn. May mà cô thông minh, trước đó đã tập duyệt với Phí Nghi Châu trước, bịa cho cô hai “câu chuyện tình yêu” tự nhiên và êm đềm có độ tin cậy cao, lúc này có tác dụng rồi nhỉ?
 
Đề cập đến vấn đề này, Ân Tô Tô không khỏi liếc nhìn Phí Nghi Châu, ý hỏi: Tôi nói có sai đâu?
 
Phí Nghi Châu lười biếng tự nhiên rót cho cô một cốc trà, dùng mắt đáp lời: Ừ, đúng là em có khác.
 
Trong lòng Ân Tô Tô thầm đắc chí, cô nhíu mày, dựa theo kịch bản trước đó để bình thản trả lời cô sáu: “Quen nhau trong một bữa tiệc.”
 
Cô sáu rất nhiều chuyện, lại hỏi tiếp: “Vậy trong hai người, ai là người theo đuổi người còn lại trước?”
 
Suy nghĩ Ân Tô Tô thay đổi cực nhanh, chọn một trong số đáp án sẵn ổn thỏa nhất: “Hình như cả hai đều có thiện cảm với đối phương, cả hai người cùng bước về phía nhau.”
 
Phí Văn Mạn đột nhiên cười khẽ thành tiếng, cô ấy nói nhỏ hơn chút: “Chắc chắn là anh của tôi theo đuổi rồi.”
 
Đến lượt Ân Tô Tô khó hiểu: “Sao cậu lại nói thế?”
 
“Bởi vì anh của tôi rất rất khó theo đuổi.” Cô sáu nhà họ Phí kề sát vào tai cô, thì thầm to nhỏ: “Kể từ khi tôi có ký ức đến nay, số người theo đuổi anh ấy cực kỳ nhiều, nhưng không một ai thành công.”
 
“Anh cậu kiêu vậy cơ à?” Ân Tô Tô hơi kinh ngạc, cô cũng khẽ cảm thán.
 
“Không phải kiêu đâu.” Phí Văn Mạn nhẹ nhàng lắc ngón trỏ, sửa lời cô: “Mà là kén cá chọn canh.”
 
Ân Tô Tô nghiêm túc nhớ lại khoảng thời gian ở chung với Phí Nghi Châu, cô gật đầu tỏ vẻ đồng tình: “Đúng là rất hay bắt bẻ.”
 
Trong thời gian đợi người lớn đến, hai cô gái trẻ xấp xỉ tuổi nhau ngồi nói chuyện phiếm linh tinh không có mục đích.
 
Đột nhiên Phí Văn Mạn chợt nhớ ra điều gì đó, cô ấy hỏi Ân Tô Tô: “Thế hai người tính tổ chức hôn lễ ở đâu? Trong nước hay nước ngoài?”
 
“...” Vấn đề này Ân Tô Tô chưa so đáp án trước với Phí Nghi Châu nên đã thành công khiến cô bị nghẹn lời.
 
Trong lúc Ân Tô Tô kẹt cứng ở câu hỏi này, cô bối rối không biết đáp lại thế nào thì đột nhiên ánh mắt cô sáng ngời, cô nhớ lại ám hiệu mà mình đã hẹn trước với cậu cả Phí.
 
Vì thế cô nâng tay lên, đầu ngón tay giả vờ tự nhiên mơn trớn nốt ruồi nhỏ sau cổ, nhân tiện cầm cốc trà lên uống một ngụm, tạo thành tiếng động thu hút sự chú ý của Phí Nghi Châu.
 
Giây sau, Thái tử gia nhàn nhã uống trà đã mở miệng, cực kỳ ăn ý với cô, phối hợp chặt chẽ không để lộ một kẽ hở nào.
 
“Ông cụ nôn nóng thúc giục kết hôn, bọn anh chưa bàn bạc sẽ tổ chức hôn lễ thế nào, định là đi công chứng trước rồi tính tiếp.” Vẻ mặt Phí Nghi Châu không chút gợn sóng, ngón tay tự nhiên mơn trớn sau cổ Ân Tô Tô, thay cô vén lọn tóc xoăn đen nhánh rồi nói tiếp: “Còn mấy chi tiết trong hôn lễ, tất nhiên sẽ lấy sở thích của cô ấy làm chủ đạo, do cô ấy quyết định.”
 
“Ồ ồ.” Nghe được đáp án này, Phí Văn Mạn hiểu rõ gật gù, không hề nảy sinh nghi ngờ gì. Nói gì thì nói, với đẳng cấp như anh cả nhà cô ấy, chắc chắn không thể tổ chức hôn lễ một cách qua loa, tất cả mọi thứ chi li đều phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn, nên chuyện hoãn lại làm sau cũng hết sức bình thường.
 
Cô sáu bên này bắt chuyện làm quen với chị dâu, còn cậu tư Phí Văn Phạm bên kia thì quan sát thái độ mọi người, chậm rãi uống một ngụm trà.
 
Anh ấy bỗng nhiên lên tiếng, cười nói hỏi: “Chị dâu, lúc trước anh cả đề cử cô vào đoàn phim [Phàm Độ] chúng tôi, tôi còn tưởng hai người mới quen nhau. Không ngờ hai người làm công tác bảo mật quá kỹ lưỡng, ngay cả đứa em trai như tôi cũng lừa.”
 
Tay Phí Nghi Châu vẫn đặt ở sau cổ Ân Tô Tô, lòng bàn tay như có như không vuốt ve nốt ruồi son trên cổ cô. Ân Tô Tô bị anh vuốt ve đến mức cả người bứt rứt, trong lòng ngứa ngáy, nhưng lúc này lại không thể để lộ ra gì. Cô đành tiếp tục bình tĩnh nhìn cậu tư mỉm cười, nói: “Chủ yếu là bởi tôi và anh ấy đều là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Trước khi quyết định kết hôn, tôi và anh ấy đã hẹn với nhau sẽ yêu đương trong âm thầm.”
 
“Ra là vậy.” Cậu tư ngắm nhìn cốc trà trong tay, hơi nhướng mày: “Vậy mấy năm nay cô chịu nhiều ấm ức rồi. Cô cũng không trách anh cả, có nhiều cơ hội và hợp đồng tốt như vậy mà không chịu đề cử cho cô.”
 
Nghe thấy thế, mặt Ân Tô Tô hơi biến sắc, tạm thời không lên tiếng.
 
Ngay khi cô bối rối không biết nên trả lời câu hỏi của cậu tư thế nào thì Phí Nghi Châu bên cạnh nhẹ nhàng bâng quơ lên tiếng, giọng điệu tùy ý: “Chị dâu chú tính tình cứng đầu, việc gì cũng muốn tự dựa vào sức mình. Tất nhiên anh sẽ tôn trọng nguyện vọng của cô ấy. Cô ấy không thích và không muốn nhận là thật, anh chưa bao giờ áp đặt cô ấy.”
 
Phí Văn Phạm hơi hoang mang, nói: “Thế nhưng có cơ hội mà không lợi dụng, chẳng phải uổng công đi cửa sau à?”
 
Phí Nghi Châu thờ ơ liếc nhìn anh ấy một cái rồi nói: “Uống nhiều nước vào, bớt nói đi.”
 
“...” Cậu tư nhận thấy giọng điệu anh cả nhà mình không vui, tự biết đã lắm lời nên yên lặng cúi đầu uống trà, không nói nữa.
 
Có vết xe đổ của cậu tư trước mắt, ngọn lửa hóng hớt cháy bùng muốn hỏi thử trong lòng Phí Vân Lang nháy mắt tắt lụi. Sự tò mò và nghi ngờ trong lòng anh ấy không có chỗ xả, chỉ có thể tằng hắng một cách khô khốc, tự giác uống trà, không hé răng.
 
Cuối cùng, Ân Tô Tô xuất phát từ lịch sự và thân thiện, mỉm cười chào đón cậu bảy: “Cậu Vân Lang...”
 
Phí Vân Lang uống trà bị sặc nước, vội vàng cung kính đáp: “Chị dâu gọi tôi là Vân Lang hoặc cậu bảy là được.”
 
“Được rồi, Vân Lang.” Ân Tô Tô cười hỏi: “Nghe anh cả cậu nói, mấy năm nay cậu vẫn luôn ở bên Dubai à?”
 
“À ừ.” Ánh mắt Phí Vân Lang thành thật, nghiêm túc trả lời: “Chẳng qua bắt đầu từ năm sau, tôi định sẽ về nước. Ở trong nước làm những việc mà mình thích, tiện thể tìm bạn gái thoát kiếp FA.”
 
Ân Tô Tô thấy dáng vẻ cậu em họ này đường hoàng, vừa nhìn đã biết là một chàng trai tốt với trái tim trong sáng, cô đảo mắt một vòng rồi lập tức nổi hứng hỏi: “Cậu muốn tìm bạn gái hả?”
 
Phí Vân Lang mon men lại gần, hào hứng nói: “Chị dâu muốn giới thiệu cho tôi à?”
 
“Không dám giấu, chỗ tôi có một người không tồi. Chẳng những tính cách dịu dàng mà khi cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, đó là một cô gái cực kỳ đáng yêu, hiện tại đang theo tôi làm trợ lý.” Mắt Ân Tô Tô sáng lên, cô cũng ghé lại gần: “Năm nay mới hai mươi hai, vừa tốt nghiệp đại học, có hứng thú làm quen không?”
 
Phí Vân Lang vừa nghe thì nhanh chóng móc di động trong túi quần ra: “Có chứ, tới luôn. Chị dâu mau quét mã của tôi đi, chúng ta kết bạn, tiện trao đổi thêm chút.”
 
Ân Tô Tô: “Được rồi.”
 
Hai người nhanh chóng trao đổi phương thức liên hệ, trở thành bạn trên wechat.
 
Phí Nghi Châu ngồi bên cạnh nhìn cảnh này thì không khỏi cười khẽ, anh cụp mắt uống trà.
 
Trước đó, anh còn lo lắng cô gái này sẽ không thích ứng được với gia đình kỳ quặc, hiếm có của anh, hiện giờ nhìn xem, hóa ra anh đã lo nhiều rồi.
 
*
 
Không lâu sau, Phí Dự Chân dẫn theo vợ chồng Phí Thiện Thanh và Thân Thái Lệ cùng vào phòng ăn, ba người lớn ngồi xuống vị trí chủ vị. Trong các dòng họ lớn thường xem trọng trật tự trên dưới, mãi đến khi ông cụ Phí Dự Chân động đũa thì mọi người mới cùng cầm đũa lên ăn.
 
Một lúc sau, bà Phí mỉm cười từ tốn trò chuyện với Ân Tô Tô, đề tài chủ yếu xoay quanh sở thích và cách chung sống hằng ngày của cô với Phí Nghi Châu.
 
Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu ăn ý phối hợp với nhau, an toàn vượt qua cửa ải.
 
Bữa cơm đầu tiên với người nhà họ Phí kết thúc trong bầu không khí hài hòa.
 
Binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn, không để lộ ra chút sơ hở nào.
 
Cơm nước xong xuôi, Ân Tô Tô và người lớn trong nhà chào hỏi rồi tự tìm quản gia, dưới ánh nhìn ngờ vực của quản gia, cô nở nụ cười lễ phép hỏi xin một cái giẻ lau sạch sẽ. Đến đúng giờ hẹn, cô trang bị đầy đủ, theo anh Phí Nghi Châu lên phòng làm việc ở tầng ba, chính thức bắt đầu yêu cầu mới phát sinh thêm của mình...
 
Làm việc nhà.
 
Vốn dĩ Ân Tô Tô cho rằng căn phòng sau khi bị con mèo nhỏ quẩy tung lên thì sẽ dính đầy lông mèo, lông mèo bay tứ tung khắp nơi. Nhưng khi cô thật sự đi vào trong căn phòng làm việc đó thì mới phát hiện, đừng nói là lông mèo và rác rưởi, nơi này ngay cả một hạt bụi cũng không có.
 
Không gian trong phòng làm việc rất rộng rãi, trang hoàng chủ yếu theo phong cách kiểu Trung Quốc, trên kệ sách cổ kính xếp đầy sách một cách chỉnh tề, thể loại đa dạng, số lượng sách lưu giữ rất lớn.
 
Ân Tô Tô nắm giẻ lau trong tay, nhìn trái nhìn phải một vòng, nghi ngờ lẩm bẩm: “Anh có chắc căn phòng bị mèo lẻn vào là căn phòng này? Tôi thấy nơi này rất sạch sẽ, anh chắc chắn muốn tốn một chiếc Pagani để mời tôi quét dọn căn phòng này chứ? Tôi cảm thấy anh bị ấm đầu...”
 
Chưa nói xong, cô bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang nhỏ từ sau lưng.
 
Cạch!
 
Có người đóng cửa phòng làm việc lại, cũng khóa bên trong luôn.
 
Ân Tô Tô sửng sốt, cô quay người về hướng cửa nhìn xem, không hiểu trời trăng mây đất gì, hỏi: “Anh khóa cửa làm gì?”
 
Người đàn ông dáng người cao lớn, đĩnh đạc không đáp lại. Anh cởi áo khoác vest treo lên cây móc áo cạnh cửa, sau đó hơi kéo lỏng và vạt rồi thong thả bước đến chỗ cô.
 
Cặp mắt đẹp đẽ sâu thẳm nhìn thẳng tắp về phía Ân Tô Tô, ánh mắt nặng nề, gương mặt nhờ bóng đêm ngoài cửa sổ làm nổi bật lên thêm mấy phần tản mạn lạnh lùng, thoạt nhìn có vẻ nguy hiểm đáng ngờ.
 
Trong đầu Ân Tô Tô réo lên hồi chuông cảnh báo lớn.
 
Căn phòng to đến vậy mà chỉ có hai người họ.
 
Trai đơn gái chiếc, cọ xát ra tia lửa.
 
Đột nhiên, Ân Tô Tô thấy căng thẳng, trái tim đập nhanh hơn hai giây. Cô vô thức lùi về sau, giả vờ bình tĩnh, lắp bắp hỏi: “Anh, anh muốn làm gì?”
 
Không ngờ vừa dứt lời thì trên eo cảm nhận được cảm xúc lạnh lẽo cứng rắn chọc vào. Ân Tô Tô đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, cô ý thức được rằng lưng mình đang đè lên bàn làm việc.
 
Đường lui đã bị chặn, không thể lùi tiếp nữa.
 
Trong mấy giây kinh ngạc hoảng hốt, khi ngẩng đầu lên thì gương mặt người đàn ông đã gần kề trong gang tấc.
 
“Em nói rất đúng, chỉ tùy tiện quét dọn phòng làm việc chút thôi mà đổi được cả một chiếc Pagani.” Cánh tay thon dài của Phí Nghi Châu mở ra, chống lên mặt bàn hai bên sườn cơ thể Ân Tô Tô, anh cúi đầu, vờ như vô ý kề sát lại gần cô hơn: “Tôi bị lỗ thật.”
 
Gò má trắng như tuyết của Ân Tô Tô rám hồng, cô trừng mắt nhắc nhở anh: “Ba mẹ và ông của anh đều ở dưới lầu, anh đừng có mà làm bậy.”
 
“Như thế nào thì gọi là làm bậy?” Phí Nghi Châu hỏi.
 
Ân Tô Tô nghẹn lời, đột nhiên cô không biết nên nói thế nào.
 
“Như thế này?” Cánh tay anh vòng qua thắt lưng cô, vừa thân mật vừa bá đạo ôm lấy cô, hai cơ thể dán sát không chút kẽ hở, thân mật đến mức khó chia lìa.
 
Ân Tô Tô: “...”
 
“Hay như thế này?” Đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua cần cổ thon dài nhỏ nhắn duyên dáng của cô, lướt từ trên xuống dưới, tốc độ thong thả ung dung, cuối cùng dừng ở hai centimet dưới xương quai xanh, cách làn da trắng bóc, chạm đến trái tim hoảng hốt đập điên cuồng của cô.
 
“...” Ân Tô Tô sắp điên rồi.
 
Cô bị anh giam trong ngực, không cách nào tránh hay đẩy ra được, khắp người nóng rẫy, đầu choáng váng, cảm thấy như thể mình sắp ngất.
 
Lúc này, Phí Nghi Châu lại cúi đầu, môi mỏng gần kề với đôi môi đỏ mọng hoảng loạn và kinh ngạc nhếch lên, đến khi cách cửa centimet, anh khẽ hỏi: “Hay là vậy?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui