Mấy năm nay cậu tư vừa đầu tư vào điện ảnh vừa làm gameshow, có thể nói anh ấy đích thị là ông trùm của làng giải trí, biết bao người trong giới tranh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ để lấy lòng, nịnh bợ Phí Văn Phạm. Vậy nên hễ là người có danh tiếng trong giới này thì anh ấy sẽ biết tên.
Còn cái tên “Ân Tô Tô” này quá đỗi xa lạ.
Phí Văn Phạm nhíu mày suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không có ấn tượng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ấy khó hiểu, tự lẩm bẩm: “Em biết Hoa Nhất có Hướng Vũ Lâm. Còn Ân Tô Tô hả? Chưa nghe tên bao giờ.” Cậu tư Phí không dám nhiều chuyện hỏi thẳng Phí Nghi Châu, bèn quay sang nhìn Hà Kiến Cần bên cạnh, nhướng mày, khẽ hỏi đối phương: “Người mới à?”
Trợ lý Hà là người thức thời, ông chủ đã không lên tiếng, anh ấy nào dám tự tiện chõ mồm nói xen. Hà Kiến Cần chỉ biết cúi đầu cụp mắt làm việc của mình, coi như không thấy ánh mắt dò la của cậu tư.
Song Phí Văn Phạm không ngờ giây sau anh cả lại chủ động đáp lời mình.
“Chưa nghe thì tìm hiểu đi, cô ấy là nghệ sĩ, thông tin cơ bản có hết trên mạng.” Phí Nghi Châu cụp mắt ký tên, đôi mắt lạnh lùng không chút gợn sóng.
Phí Văn Phạm nghẹn họng, im re chứ cũng không dám hỏi nhiều. Chỉ thưa: “Em biết rồi anh cả.”
Trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Phí Nghi Châu tập trung đọc tài liệu trong tay, Hà Kiến Cần cũng hết sức thận trọng. Cậu tư thì chán ngán cảnh gò bó trước mặt hai người này, đứng không được mà ngồi cũng không xong, cứ thấy khó chịu trong người.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu không khí trở nên ngột ngạt.
Ngột ngạt quá mức chịu đựng.
Phí Văn Phạm oán thầm, nghĩ bụng: Đâu phải không dưng mà mọi người sợ anh cả, tất cả có nguyên do hết.
Cố đứng thêm mấy giây, Phí Văn Phạm hắng giọng, quyết định chấm dứt hình phạt tinh thần tự làm khổ mình, chuồn là thượng sách. Anh ấy nói bừa một cái cớ: “Anh cả, anh bận tiếp nhé, bên công ty em còn có việc nên em xin phép đi trước.”
Phí Nghi Châu không ngẩng đầu, chỉ đáp hời hợt hai chữ cụt lủn: “Tra chưa?”
Phí Văn Phạm chậm tiêu: “Tra cái gì ạ?”
Phí Nghi Châu: “Ân Tô Tô.”
Phí Văn Phạm: “…”
Phí Văn Phạm bị sặc tiếp, kinh ngạc đến mức bật cười: “Người do anh cả tự tiến cử, em còn đường từ chối sao?”
Phí Nghi Châu mỉm cười lười biếng, nói bằng giọng thờ ơ: “Dự án chú đầu tư mà, tất nhiên quyền quyết định nằm trong tay chú, nếu thấy không hợp có thể từ chối.”
Phí Văn Phạm nhướng mày, anh ấy nghiêng người dựa vào bàn làm việc, cố ý kéo tay áo giơ điện thoại lên cao, nói lớn: “Vâng, vậy để em tra thử.”
Phí Nghi Châu liếc Phí Văn Phạm, anh không ư hử gì, chỉ thong thả kéo ngăn kéo bên trái bàn làm việc ra, lấy một tập tài liệu rồi tiện tay đưa cho Hà Kiến Cần.
Trợ lý Hà cúi đầu nhìn lướt qua, trong bụng đã rõ mười mươi.
Anh ấy tiến lên trước chuyển tập tài liệu cho Phí Văn Phạm, mỉm cười nói: “Cậu tư, xem điện thoại hại mắt lắm. Hay anh đọc bản có sẵn này đi.”
Phí Văn Phạm nhận lấy, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc.
Đây chính là hồ sơ thông tin cá nhân của cô nàng tên “Ân Tô Tô”.
Phí Văn Phạm giở ra xem.
Theo như thông tin trong tài liệu, cô gái này tốt nghiệp từ Học viện Điện ảnh và Truyền hình hàng đầu cả nước, học tới năm tư đã ký với công ty giải trí Hoa Nhất. Đến nay Ân Tô Tô vào nghề đã năm năm, kinh nghiệm và các tác phẩm của cô cũng không có gì đặc sắc, đa số những vai cô từng diễn là vai phụ không được lòng khán giả, chỉ có hai bộ cô đóng vai chính, nhưng cả hai đều là phim chiếu mạng có vốn đầu tư thấp lẹt đẹt.
Với bản sơ yếu lý lịch này, đừng nói diễn vai nữ chính trong phim của anh ấy, dù là diễn vai quần chúng thì cậu tư cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Phí Văn Phạm nhíu mày, bụng dạ đã có ý chê bai cô diễn viên này. Nhưng vì đang chịu áp lực dưới uy quyền của Phí Nghi Châu nên anh ấy miễn cưỡng lật sang trang tiếp theo.
Trang này là hình ảnh đời thường và ảnh hehot của Ân Tô Tô.
Quả là một người đẹp quốc sắc thiên hương.
Đôi mày nhíu chặt của Phí Văn Phạm cuối cùng cũng giãn ra. Chốc lát sau, anh ấy khép tập tài liệu, trả lại cho Hà Kiến Cần, thở ngắn than dài: “Lý lịch của cô nàng này quá bình thường. Nhưng mà anh cả đã dành lời vàng ý ngọc, em đây không có ý kiến.”
Phí Nghi Châu cười khẽ: “Anh giới thiệu cốt là để giúp người ta có cơ hội thử vai, còn chuyện được hay không phải dựa vào bản lĩnh của cô ấy.”
Phí Văn Phạm thử thăm dò: “Nếu cuối cùng em không chọn Ân Tô Tô, anh sẽ không giận chứ?”
Phí Nghi Châu đáp: “Sẽ không.”
…
Vài phút sau, Hà Kiến Cần tiễn Phí Văn Phạm đi ra ngoài văn phòng.
Phí Văn Phạm lia mắt xung quanh, thuận miệng tán dóc: “Trợ lý Hà, anh theo anh cả tôi được tám năm rồi nhỉ?”
“Trí nhớ của cậu tư tốt thật.” Hà Kiến Cần cười mỉm: “Năm nay vừa tròn tám năm.”
“Tám năm à, cũng lâu phết.” Phí Văn Phạm cảm khái. Đến khi vào thang máy, cửa kính khép lại, cậu tư Phí mới dí dỏm nói: “Trợ lý Hà, bây giờ ở nhà họ Phí chỉ có mình anh hiểu rõ Phí Nghi Châu nhất. Anh có thể tiết lộ chút ít về lai lịch của cô Ân Tô Tô này không?”
Hà Kiến Cần cười lịch sự, trả lời khôn khéo: “Không phải cậu Tư vừa mới xem lý lịch của cô Ân sao?”
Phí Văn Phạm: “Trợ lý Hà, ở đây không có người thứ ba, anh khỏi cần đánh đố tôi. Tôi chỉ muốn hỏi quan hệ giữa anh cả với cô gái này.”
Trợ lý Hà cười nói: “Chuyện này lần sau anh tự hỏi sếp tổng vẫn hơn.”
Cả già trẻ nhà họ Phí có đến mấy “tổng giám đốc Phí” nhưng chỉ có duy nhất một “sếp tổng”.
“Được lắm. Tôi biết anh kín miệng, tôi không hỏi nữa là được chứ gì.” Phí Văn Phạm tự khiến mình bẽ mặt, khịt mũi rồi nói tiếp: “Cũng đừng trách tôi nhiều chuyện. Anh cũng biết ông chủ mình là người thế nào rồi đấy, biết đâu một ngày nào đó anh cả sẽ hạ phàm nâng ngôi sao nữ lên.”
…
Hiện nay, Xiaohongshu* đang là mạng xã hội phổ biến của các nghệ sĩ trong giới giải trí, kể cả nghệ sĩ nam và nghệ sĩ nữ. Hầu hết các ngôi sao đều lập tài khoản trên mạng xã hội này và chia sẻ cuộc sống của bản thân lên đó: nào là trang điểm, vật dụng yêu thích, chế độ ăn uống hàng ngày.
*Xiaohongshu (小红书): một mạng xã hội của Trung Quốc giống Instagram.
Nền tảng này cũng giúp nghệ sĩ tạo hình ảnh gần gũi hơn, thu hút fans hâm mộ mới, ngoài ra cũng có thể nhận một số quảng cáo từ các nhãn hàng để kiếm thêm thu nhập.
Tài khoản Xiaohongshu của Ân Tô Tô sáng tạo nội dung khá tốt, số lượt theo dõi lên đến gần mười nghìn, mỗi tuần nhận thêm vài booking quảng cáo. Việc cập nhập Xiaohongshu định kỳ cũng là một công việc của cô.
Hết cách rồi.
Cô chỉ là một diễn viên quèn không có danh tiếng, thù lao đóng phim và phí đại sứ thương hiệu vốn không cao, để thu được nhiều lợi nhuận hơn từ các diễn viên này, công ty bắt buộc phải nhận những nghề tay trái khác nhau cho các cô… Làm KOL hay livestream bán hàng có đủ.
Tối hôm đó Ân Tô Tô có lịch chụp ảnh bìa cho một tạp chí hạng ba, lúc kết thúc công việc đã là chín giờ rưỡi tối.
Trợ lý Hứa Tiểu Phù ôm một ly cà phê chạy tới, thở hồng hộc nói: “Chị Tô Tô… Đây… Cà phê đen chị cần.”
“Cảm ơn, em vất vả rồi.” Ân Tô Tô mỉm cười nhận ly cà phê, cắm ống hút vào và hút ngay một ngụt.
Vị cà phê đắng chát lạnh ngắt, khó uống đến mức khiến Ân Tô Tô phải rùng mình.
Hứa Tiểu Phù nhíu mày, ngần ngừ nói: “Chị Tô Tô, giờ khuya rồi mà chị còn uống cà phê, chị không sợ mất ngủ à?”
Ân Tô Tô hút thêm ngụm cà phê: “Lát nữa chị còn phải quay video quảng cáo. Buồn ngủ quá, chị sợ đang quay cái lăn đùng ra ngủ.”
“Ồ.”
“Trễ rồi kìa, em về nhà trước đi.”
“Dạ?” Hứa Tiểu Phù chớp mắt: “Một mình chị làm xuể không đấy?”
Ân Tô Tô phì cười: “Có tẩy trang với thay đồ không ấy mà, chị có chân có tay đầy đủ thì lo gì?”
Hứa Tiểu Phù vẫn chần chừ, không nói lại Ân Tô Tô cứ khuyên mình tan làm, cô ấy đành phải rời đi trong lưu luyến.
Uống hết nửa ly cà phê đen, tinh thần Ân Tô Tô đã tỉnh táo hơn rất nhiều. Cô giữ nguyên lớp trang điểm và kiểu tóc quay về phòng hoá trang, thành thạo dựng giá đỡ điện thoại, bắt đầu ghi lại toàn bộ quá trình tẩy trang dưỡng da của mình.
“Da tôi thuộc loại da dầu nhạy cảm, thường xuyên phải mang lớp trang điểm thức đêm nên da dễ bị xỉn màu và nổi mụn. Bây giờ tôi sẽ lấy kem dưỡng bảo bối của mình nhé…”
Cô nhìn camera điện thoại vừa nói vừa làm mẫu, sau khi quay xong quảng cáo của hôm nay, mặt Ân Tô Tô đã cứng đờ vì phải cười suốt. Cô mệt rã rời, đến tận mười một giờ đêm mới kết thúc tất cả công việc, thay quần jean và áo thun trắng, đội mũ lưỡi trai rồi chuẩn bị về nhà.
Ra khỏi thang máy của tòa cao ốc, điện thoại trong túi cô đổ chuông.
Ân Tô Tô nhìn tên hiển thị trên màn hình, trượt nút nghe: “Alo, có chuyện gì không chị Lương?”
Giọng nói của Lương Tĩnh vang vọng trong ống nghe, quan tâm hỏi: “Em về nhà chưa?”
“Chưa chị ạ, em mới quay xong quảng cáo kem dưỡng.” Ân Tô Tô ngáp một cái: “Ngày mai còn gửi cho Tiểu Hàn cắt nối biên tập lại nữa.”
“Ừ.” Nói xong chuyện này, Lương Tĩnh ngừng một lát mới nói: “Bộ trang sức siêu phẩm mùa Xuân Hạ hôm trước em nói cần ấy, chị đã liên hệ với thương hiệu. Trong nước không có sẵn hàng, phải chuyển từ Paris về, quá trình giao hàng khoảng chừng ba ngày.”
Mắt Ân Tô Tô sáng ngời: “Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị Lương.”
Nghĩ đến khoản hoa hồng kếch xù đó, cảm giác mệt mỏi sau một ngày làm việc miệt mài dường như đã tan biến sạch sẽ.
Sau khi kết thúc cuộc gọi với Lương Tĩnh, Ân Tô Tô ngâm nga đi tới bãi đỗ xe ngầm, vừa nhấn khóa cửa xe, điện thoại lại có cuộc gọi đến.
Lần này là số lạ.
Ân Tô Tô do dự hai giây, cô bắt máy: “Xin chào.”
“Chào cô, cho hỏi có phải cô Ân Tô Tô đang nghe máy không?” Đầu dây bên kia là một giọng nữ trong trẻo.
Ân Tô Tô: “Chính là tôi.”
Đối phương nói tiếp: “Tôi là nhân viên của đoàn làm phim [Phàm Độ], muốn mời cô tới thử vai, là vai nữ chính ạ.”
Ân Tô Tô tưởng mình nghe nhầm, cô hỏi lại: “Đoàn làm phim nào cơ?”
Người bên kia lặp lại: “Đoàn làm phim [Phàm Độ].”
Ân Tô Tô biết [Phàm Độ], đây bộ phim thần thoại sử thi được hợp tác đầu tư bởi phía Trung Quốc và phía Mỹ, thuộc dự án cấp S của công ty giải trí hàng đầu trong ngành – Phi Phạm, do đạo diễn nổi tiếng trong nước Khương Thành Văn đảm nhiệm vai trò đạo diễn, Nhạc Trình đảm nhiệm sản xuất phim.
Dự án siêu khủng mà lại mời diễn viên quèn như cô đi thử vai nữ chính?
Khuôn mặt trong sáng của Ân Tô Tô lộ vẻ mù mờ. Cô giơ di động lên, ngơ ngác ngoái đầu.
Tình cờ trên bảng tuyên truyền trong bãi đỗ xe có mấy tấm áp phích tuyên truyền chống lừa đảo do công an Thủ đô dán.
Ân Tô Tô lập tức cúp điện thoại, cô nghĩ bụng, bọn lừa đảo thời nay đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Sau đó số điện thoại nọ gọi lại năm lần bảy lượt, Ân Tô Tô đề cao cảnh giác nên không bắt máy nữa.
…
Nhờ ơn của ly cà phê ban nãy, đêm nay Ân Tô Tô mất ngủ tới ba giờ sáng.
Cũng may ngày hôm sau không có thông báo, Ân Tô Tô ngủ một mạch đến khi mặt trời khuất bóng. Nếu không phải lúc hai giờ chiều bị tiếng chuông điện thoại quấy rầy mộng đẹp thì chắc cô ngủ mê man đến sẩm tối luôn.
Bị người khác gọi dậy khỏi giấc nồng, Ân Tô Tô bực bội, cô tiện tay cầm điện thoại lên, chẳng buồn nhìn tên người gọi đã nghe máy, vừa mở miệng là bật một tràng câu hỏi cáu gắt: “Ai đấy? Có chuyện gì thì nói mau đi!”
Đối phương nghe xong im lặng vài giây, sau đó ống nghe truyền đến một giọng nói lạnh lùng mà thanh cao, cực kỳ êm tai của quý ông: “Xin lỗi cô Ân, quấy rầy em nghỉ ngơi rồi.”
Ân Tô Tô: “…”
Cơn buồn ngủ của Ân Tô Tô thoắt cái đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cô gần như bật dậy khỏi giường, hoang mang đưa điện thoại ra xa nhìn thử, trên màn hình cuộc gọi hiển thị rõ ràng: Anh Phí (trọn bộ sản phẩm Xuân Hạ mới nhất).
Ân Tô Tô hít sâu một hơi, trước mắt tối sầm suýt ngất xỉu. Một lúc sau, cô cố gắng xoa dịu sự hối hận nổi sóng trong lòng, kéo điện thoại ra xa một xíu, hắng giọng rồi đưa điện thoại lại áp lên tai, nói bằng chất giọng ngọt ngào và dịu dàng nhất kiếp này: “Anh Phí ạ, chào buổi chiều.”
Phí Nghi Châu ở bên kia im lặng một thoáng, sau đó hỏi: “Em có cần ngủ thêm một lúc nữa không?”
Giọng nói đều đều như mọi ngày, tuy anh đang hỏi nhưng không hề nghe thấy điểm xao động.
Ân Tô Tô xấu hổ, nghĩ thầm trong đầu rằng sang chiều rồi còn ngủ nghê gì nữa, anh tưởng cô là heo con đấy à?
Cô nói: “… Tôi đã chuẩn bị dậy rồi.”
“Được.” Phí Nghi Châu nói dứt khoát: “Tôi ở số 14 ngõ Chương Thụ, đối diện khu chung cư em ở.”
Cậu cả Phí đích thân tìm tới cửa, cơ duyên tốt thế này rơi trên đầu Ân Tô Tô không khác gì lộc trời ban. Ân Tô Tô chỉ khó hiểu một chốc, sau đó đầu cô nhanh chóng nhảy số đoán rằng anh đến vì chuyện bộ trang sức.
Mấy phút sau, cô trang điểm nhẹ nhàng và thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất, đeo kính râm với khẩu trang, đi thẳng đến nơi đối diện khu chung cư. Đứng trên vỉa hè quan sát một vòng, song không thấy bóng dáng chiếc Rolls - Royce hay Aston Martin màu xám bạc đâu cả.
Không bao lâu sau, Hà Kiến Cần lên tiếng gọi cô, dẫn cô lên một chiếc Maybach màu đen.
Sau khi lên xe, Thái tử gia vẫn diện âu phục đẹp tựa tranh vẽ, ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau như mọi lần.
Ân Tô Tô ngồi nghiêm chỉnh, trước hết cô bỏ hết vật che mặt xuống, niềm nở mỉm cười ngọt ngào, nói: “Anh Phí, nếu không có gì bất ngờ thì hẳn là bộ trang sức của anh đang trên máy bay từ đi Paris đến Thủ đô ạ.”
Ánh mắt Phí Nghi Châu dừng trên mặt cô, ngắm nghía gương mặt hơi nghiêng ấy, anh nói: “Tôi tới đây gặp em không phải vì chuyện trang sức.”
Ân Tô Tô ngẩn tò te: “Hả?”
Không phải trang sức à? Nhưng ngoài chuyện này ra thì anh đến gặp cô vì chuyện gì?
Cô hoang mang: “Vậy anh tới làm gì?”
Phí Nghi Châu: “Tới đón em.”
Ân Tô Tô: “Tại sao phải tới đón tôi?”
“Theo góc độ khách quan thì người khác gọi em không bắt máy nên tôi phải đích thân đến đây.” Đôi mắt lạnh lùng của anh sâu thăm thẳm như biển cả, phản chiếu vẻ mặt bối rối của cô: “Từ góc độ chủ quan là tôi muốn gặp em.”
“…” Ủa gì vậy?