Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

"Phí Nghi Châu..."
 
Khi Ân Tô Tô nói, do quá hoảng sợ và xấu hổ nên câu cú không còn mạch lạc, chữ cuối hơi run, có cảm giác mong manh, sắp vỡ.
 
Đúng là cô đang sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô nhớ cách đây không lâu anh đã nói phòng làm việc này là không gian cực kỳ riêng tư của anh, không ai được vào nếu không có sự cho phép của anh.
 
Nói cách khác, vào lúc này, cô lên không được mà xuống cũng chẳng xong, chỉ đành mặc anh muốn làm gì thì làm.
 
Anh gần cô đến mức thậm chí cô có thể ngửi thấy hơi thở mát lạnh giữ môi răng anh.
 
Ân Tô Tô rất sợ khoảng cách này, cô ngả người ra sau, cố gắng trốn tránh theo bản năng.
 
Nhưng cánh tay quanh eo cô thon dài, rắn chắc, chẳng cần tốn sức đã chế ngự được cô, sự vùng vẫy của cô dường như vô ích, chỉ khiến cô thụ động bị ép lại gần anh hơn.
 
Cô hoảng sợ ngước mắt lên, nhìn rõ ánh mắt của người đàn ông đang ở rất gần mình.
 
Bỗng nhiên, Ân Tô Tô ngẩn người.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây, ấn tượng mà Phí Nghi Châu để lại cho cô là một kẻ tự phụ, đôi mắt trong trẻo như dòng suối trong khe núi, hồng trần dung tục chẳng liên quan gì đến anh. Ngay cả mọi ham muốn và dục vọng cũng không hề có liên hệ nào với anh, anh sạch sẽ đến mức một hạt bụi nhỏ cũng chẳng thể làm anh bị vấy bẩn.
 
Nhưng vào lúc này, màu mắt kia sâu không thấy đáy kia giống như hai giếng sâu, tích tụ bão tố và sóng ngầm.
 
Chỉ thất thần trong vài giây ngắn ngủi ấy, một ý nghĩ đáng sợ xuất hiện trong đầu Ân Tô Tô.
 
Người này đã bị ma nhập rồi.
 
Cách anh nhìn cô cực kỳ thẳng thắn, lộ liễu, cứ như thiêu như đốt, như thể giây tiếp theo cô sẽ bị ánh mắt ấy đốt thành tro bụi.
 
"Phí Nghi Châu." Ân Tô Tô thực sự không còn cách nào khác, đành gọi tên anh lần nữa, cố gắng bình tĩnh, hạ thấp giọng nói: "Anh thả tôi ra đi."
 
Nhưng cậu cả này không những không nghe theo mà còn siết chặt năm ngón tay, ôm chặt cô hơn. Chất vải vest vừa lạnh vừa mềm cọ xát vào sườn xám của cô, vạch ra những đường cong duyên dáng và gợi cảm.
 
"Có vẻ bệnh hay quên của cô Ân hơi nặng thì phải." Đối lập hoàn toàn với ngôn ngữ cơ thể kỳ lạ của cô, Phí Nghi Châu cụp mắt nhìn chằm chằm vào cô, khóe môi hơi nhếch lên, nụ cười trên mặt vừa thoải mái lại lười biếng: “Với mức độ tiếp xúc này, em đã luyện tập với tôi rất nhiều lần rồi, sao lại hoảng hốt đến thế?”
 
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng như quả cà chua chín, nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, hơi tức giận trả lời: “Trước đây, luyện tập là để đối phó với cuộc gặp người lớn ở nhà anh. Bây giờ đã trót lọt an toàn nên chắc là không cần nữa đâu."
 
Phí Nghi Châu nhướng mày: "Ai nói với em là chỉ để đối phó chuyện này?"

 
Lông mày của Ân Tô Tô xoắn lại như cái nút.
 
Sau đó, cô lại nghe Phí Nghi Châu nói: "Trước đây chúng ta đã nắm tay, ôm và tiếp xúc cơ thể, tất cả chỉ để giúp em thích nghi tốt hơn với thân phận mợ chủ. Sau khi gặp gỡ người lớn không phải là kỳ thi kết thúc của khóa học này, đây chỉ mới là sự khởi đầu thôi."
 
Khởi đầu? Đôi mắt đen nhánh, trong trẻo của Ân Tô Tô mở to, cô ngạc nhiên hỏi: "Ý anh là gì?"
 
Đầu ngón tay dừng trước ngực cô của Phí Nghi Châu dần men lên trên, nhẹ nhàng khều chiếc khuyên tai nạm đá quý của cô, dịu dàng trả lời: "Có nghĩa là chúng ta có thể tiến hành bước tiếp theo sau nắm tay và ôm ấp."
 
Ân Tô Tô không hỏi Phí Nghi Châu bước tiếp theo trong miệng anh cụ thể là gì, thực ra trong thâm tâm cô đã đoán được anh muốn gì.
 
Nhịp tim của cô ngày càng dồn dập hơn.
 
Trong tình huống này, nếu như nói không hoảng sợ là chuyện không thể. Ân Tô Tô lén hít một hơi thật sâu, vắt óc buộc bản thân bình tĩnh lại, cố gắng nghĩ cách trốn thoát.
 
Bản năng và suy nghĩ theo lẽ thường của phái nữ mách bảo cô rằng vào thời điểm này, đàn ông giống như củi khô gặp dầu, chạm một chút là cháy.
 
Cô càng chống cự, không nghe theo thì anh càng không từ bỏ ý định.
 
Sư tử và mèo về cơ bản đều thuộc một họ, chúng chỉ ăn mềm không ăn cứng. Đôi khi nếu chỉ vuốt ve bộ lông của chúng có thể sẽ mang lại hiệu quả không tưởng?
 
Nghĩ vậy, thâm tâm Ân Tô Tô ngay lập tức nghĩ ra “kế hoãn binh”. Cô cụp mi, vắt óc suy nghĩ bản thảo trong đầu. Chỉ trong vài giây, biểu cảm trên khuôn mặt cô thay đổi từ hoảng sợ ban đầu sang nụ cười giả tạo, với vẻ đã nghiện còn ngại.
 
"Ôi chao, tôi tưởng anh định làm gì cơ." Đột nhiên, Ân Tô Tô dùng giọng nói ngọt ngào nũng nịu, giọng điệu mềm mại không thể tả, khiến xương cốt người ta mềm nhũn tựa muốn tan chảy.
 
Phí Nghi Châu ở phía đối diện cũng nhận ra sự thay đổi đột ngột của cô, anh hơi giật mình, rủ mắt nhìn cô, lông mày hơi nhướng lên, tỏ vẻ khó hiểu.
 
Chỉ Ân Tô Tô mới biết lúc này cô đang lo lắng đến mức gần như sắp nôn ra. Đấy là còn may cô là một diễn viên giỏi đã tốt nghiệp hệ đào tạo chính quy và theo nghiệp được năm năm, có tố chất chuyên môn dày dặn. Đối mặt với ánh mắt thiêu đốt của bố đường, việc biểu diễn ngẫu hứng một lúc không thành vấn đề.
 
Coi như kỳ thi cuối ở đại học vậy!
 
Ân Tô Tô mỉm cười ngọt ngào, hai tay vốn đặt trên bàn để đỡ cơ thể giơ lên, cô lấy hết can đảm rồi nhẹ nhàng dùng tay trái khều cà vạt của Phí Nghi Châu, tay phải “đánh yêu” anh: "Chẳng phải chỉ có vậy thôi sao, anh vội thế làm gì, muốn chơi trong phòng làm việc cơ à?"
 
Phí Nghi Châu: "..."
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, lông mày bất giác nhướng cao một tấc, thấy cô rất đầu tư cho vai diễn, anh không tiện phá, đành lịch sự phối hợp. Anh hờ hững hỏi: “Cô Ân có nghiên cứu về phương diện này chăng?”
 
Một giọt mồ hôi lạnh lớn bằng hạt đậu rơi xuống trán Ân Tô Tô, trong bụng thầm nghĩ từ nhỏ đến lớn cô còn chưa từng có bạn trai, vào nghề đã năm năm nhưng cấp độ cao nhất của cô là diễn cảnh hôn, có quỷ mới nghiên cứu.
 
Nhưng bây giờ việc đã đến nước này, diễn biến câu chuyện đã thành ra thế này, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục.

 
Sau khi nghe Phí Nghi Châu nói, Ân Tô Tô hơi nhếch khóe miệng, cười nhạt. Đầu ngón tay trắng như sứ phác họa những đường đầy mờ ám trên cà vạt của anh, nói: “Chưa nói tới nghiên cứu, nhưng chúng ta đều là người lớn. Nếu tôi còn không hiểu chút ám thị này thì không phải đang giả ngu cũng là đang giả bộ ngây thơ”.
 
Đường nét khuôn mặt của cô rất đẹp, vừa trong sáng vừa quyến rũ, đặc biệt lúc này cô đang mặc một bộ sườn xám Thượng Hải cổ điển, nụ cười dịu dàng, xinh đẹp như yêu tinh.
 
Phí Nghi Châu nở nụ cười sáng đến nỗi lóa mắt, đôi mắt hơi u ám, trở tay nắm lấy tay trái đang chơi đùa cà vạt mình của cô, vòng tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô rồi nâng cô lên, bế đến bàn làm việc.
 
Cảm giác không trọng lượng ập đến đột ngột khiến Ân Tô Tô giật mình, vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh.
 
Anh thoải mái đón nhận cái ôm của cô, chậm rãi ghé môi vào tai cô, uyển chuyển hỏi: “Nếu em không muốn ở đây thì có đề nghị gì hay không?”
 
Không biết là vô tình hay cố ý, hơi thở của người đàn ông này man mát lành lạnh, lướt qua tóc mai nơi thái dương cô, mỗi lần đôi môi mỏng của anh mở ra đóng lại gần như chạm vào dái tai cô, khiến nội tâm Ân Tô Tô cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
 
Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, nhưng cô không muốn bị đùa giỡn giống như chó con hay mèo con, bướng bỉnh không chịu nhận thua. Vì vậy thay vì lùi lại, cô tiến về phía trước, ngẩng cao khuôn mặt trắng như tuyết, đưa đôi môi đỏ mọng lại gần tai anh.
 
Ân Tô Tô bắt chước cách nói của Phí Nghi Châu với cô, trả lời: "Dù sao thì thứ hai chúng ta cũng sẽ đi lấy giấy chứng nhận. Đến lúc đó hai ta sẽ là một cặp vợ chồng hợp pháp. Cho nên anh à, dù anh muốn làm gì chẳng phải đều rất hợp lẽ hay sao?"
 
Phí Nghi Châu liếc mắt nhìn cô: "Vậy nếu tôi nói với em, hôm nay tôi nhất định phải có được em thì sao."
 
Đối mặt với đôi mắt sâu không đáy đó, Ân Tô Tô nuốt khan, tim đập thình thịch nhưng bề ngoài vẫn giả vờ bình tĩnh.
 
Một lúc sau, cô nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt rồi mở ra trong ba giây, như đang tự cổ vũ bản thân, lại như đang xây dựng tư tưởng vượt qua khó khăn cho mình.
 
Khoảnh khắc tiếp theo vô cùng đột ngột.
 
Bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt ve xương hàm góc cạnh nhưng không thô ráp của anh, đôi môi đỏ thắm tiến lại gần, trao cho anh một nụ hôn như chuồn chuồn vờn nước.
 
Hiển nhiên, hành động này nằm ngoài dự liệu của Phí Nghi Châu.
 
Trong mắt anh nhanh chóng hiện lên vẻ kinh ngạc, theo phản xạ, bàn tay đang ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô siết chặt thêm vài tấc.
 
Ân Tô Tô không nhận ra biểu hiện kỳ lạ của người đàn ông từ những chi tiết nhỏ đó.
 
Sau khi hôn cằm anh, cô rời môi rồi cười trêu chọc, trả lời: “Chồng sắp cưới thân yêu, một chiếc Pagani không đủ để tôi cùng anh vụng trộm ở đây đâu. Nhiều nhất thì tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu đó thôi."
 
Phí Nghi Châu ôm Ân Tô Tô trong tay, bình tĩnh nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm.
 
Nhưng trong lòng cô vẫn khó chịu và tự giễu.
 

Nói ra cũng thật thì cũng buồn cười. Con cả nhà họ Phí được giáo dục vô cùng cẩn thận và nghiêm khắc, là người bàn chuyện, quản lý cả một Phí thị, một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi lại không thể chịu nổi sự cám dỗ trúc trắc và vụng về của một cô gái trẻ.
 
Trên thực tế, đêm nay, Phí Nghi Châu thực sự không muốn làm gì khi đưa Ân Tô Tô đến phòng làm việc.
 
Những gì anh làm vừa rồi chỉ là vờ dọa cô, muốn thấy cô đỏ mặt xấu hổ. Cô cứ nghĩ mình diễn kịch rất khôn khéo, còn anh kiên nhẫn chơi cờ cùng cô.
 
Anh chẳng ngờ phút cuối của ván cờ, nụ hôn nơi cằm theo kiểu qua loa lấy lệ của cô lại thực sự khiến anh thất bại, suýt chút mất kiểm soát.
 
Sau khi Ân Tô Tô cẩn thận nhìn anh vài giây, Phí Nghi Châu nhắm mắt, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, kiềm chế rời mắt khỏi người cô, nhìn đi chỗ khác.
 
Đồng thời, anh thả lỏng ngón tay, buông cô ra.
 
Không thể thân mật tiếp xúc da thịt, hô hấp hòa quyện với cô thêm nữa. Nội tâm Phí Nghi Châu lạnh lùng cảnh cáo mình.
 
Hình như sức hút của cô đối với anh quá mạnh.
 
Nếu ôm cô lâu hơn thì anh không chắc mình có thể nhịn được nữa không.
 
Một khi khả năng tự chủ bị đánh mất, lý trí bị phá vỡ, thậm chí Phí Nghi Châu còn không dám nghĩ đến việc anh sẽ làm những điều điên rồ nào với cô.
 
Còn Ân Tô Tô khi thấy anh buông cô ra thì tưởng ông lớn này chấp nhận lời đề nghị của mình, còn thầm thấy may mắn rồi còn vỗ tay cho sự cơ trí của bản thân.
 
Có thể trốn thoát, cô nhanh chóng lùi lại ba bước, đứng ở khoảng cách mà cô cho là an toàn với Phí Nghi Châu. Sau đó cô vuốt tóc, chỉnh lại quần áo, hắng giọng, giả vờ dùng giọng điệu bình thường nhất nói: “Tôi thấy phòng này của anh chẳng có gì phải dọn, hay là chúng ta ra ngoài đi, nếu không chỉ sợ ông cụ Phí và cô chú sẽ nói tôi không hiểu lễ nghĩa.”
 
Không ngờ Thái tử gia làm ngơ trước lời nói của cô.
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu lạnh nhạt, bình tĩnh, không trả lời cũng không lên tiếng, chỉ đi vòng qua cô, đi thẳng đến giá sách bằng gỗ phía sau bàn làm việc rồi đứng ở đó.
 
Ân Tô Tô nhướng mày nghi ngờ.
 
Chẳng đợi cô đặt ra nghi vấn mơi, cậu cả giơ tay phải lên, lấy ra ba hộp hồ sơ từ ngăn cuối cùng của ngăn sách ở hàng thứ ba rồi đặt lên bàn.
 
Phí Nghi Châu rũ mắt, mở một hộp hồ sơ ra kiểm tra, không ngước mắt lên, nói: “Em đến đây.”
 
Nghe thế, Ân Tô Tô vô thức liếc nhìn xung quanh.
 
Trong phòng làm việc không có người thứ ba. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, lời này là nói với cô.
 
Vị đại gia kia đã ra lệnh, nghệ sĩ nhỏ nhoi nào đó tất nhiên không dám trái lệnh. Cô rất biết điều không hỏi gì cả, chỉ nhặt khăn lau trên bàn rồi vui vẻ đi tới chỗ Phí Nghi Châu, mỉm cười ngọt ngào nói: “Anh có gì căn dặn ạ.”
 
Phí Nghi Châu lạnh nhạt nói: “Lần trước về nhà tổ, tôi đã sắp xếp lại toàn bộ giá sách, nhưng ba hộp đựng hồ sơ này vẫn chưa làm xong, vừa hay em đã tới đây, tôi tìm cho chút việc cho em làm."
 
"Ồ." Ân Tô Tô nghe xong thì gật đầu, thầm nghĩ sắp xếp hồ sơ cũng khó như dọn dẹp, đều là việc đòi hỏi phải có tay nghề. Cô từng là trợ lý cho giáo viên chủ nhiệm khi còn đại học nên việc sắp xếp tài liệu không hề khó khăn đối với cô.
 
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô tiện tay cầm một hộp hồ sơ màu trắng gần nhất lên, vừa định mở ra, chợt nhớ ra điều gì rất quan trọng, bèn lập tức dừng lại.
 
Cô ngập ngừng ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú thoải mái của người đàn ông, ngập ngừng nói: "Anh có chắc trong này không chứa tài liệu mật nào không?"

 
Nếu cô vô tình tiết lộ bí mật kinh doanh nào đó, vậy thì chẳng phải xảy ra chuyện lớn rồi ư.
 
Phí Nghi Châu nghe tiếng, thờ ơ nhướng mắt, thản nhiên liếc cô một cái, đáp: "Em có thể sắp xếp được bí mật kinh doanh cơ à?"
 
Ân Tô Tô nghẹn họng.
 
Phí Nghi Chậu lười biếng tiếp tục nói: “Em cho rằng tôi nhiều tiền đến mức là kẻ ngu coi tiền như rác thật đấy à?”
 
"..." Ký ức mất mặt đột ngột công kích cô.
 
Ân Tô Tô: Nôn ra máu.jpg
 
Cô ngượng ngùng, cười khan, không dám nói gì thêm, sau đó cúi đầu yên phận, tập trung chuyển từ quản gia bán thời gian sang thư ký bán thời gian, giúp ông chủ sắp xếp tài liệu.
 
Cô mở hộp hồ sơ, lấy tài liệu và giấy tờ bên trong ra.
 
Ân Tô Tô xem từng tờ một, ngạc nhiên khi nhận ra trong hộp chứa tài liệu này là phiếu điểm.
 
Tất cả đều bằng tiếng Anh, từ tiểu học đến trung học rồi và đại học, toàn bộ đều đạt điểm A.
 
Ân Tô Tô trừng mắt ngạc nhiên, thầm nghĩ thế giới này đúng là không công bằng.
 
Tại sao một người có gia cảnh tốt và ngoại hình đẹp mà thành tích vẫn đứng đầu như thế được chứ?
 
Nghĩ đến đây, cô không khỏi nhìn xung quanh lần nữa.
 
Phòng làm việc của Phí Nghi Châu được sắp xếp rất gọn gàng. Tất cả các tài liệu và sách vở đều được phân loại rõ ràng, thậm chí còn có vẻ cẩn thận như quân sự hóa.
 
Mọi chi tiết về người đàn ông này đều đáng được tìm hiểu kỹ lưỡng, chẳng trách các cô chiêu nhà giàu lại thích.
 
Ân Tô Tô nghĩ đến chuyện thú vị mà Phí Văn Mạn kể cho cô nghe trong bữa tối, không khỏi lén nhìn Phí Nghi Châu.
 
Ngay khi cô lén nhìn lần thứ năm, Thái tử gia vốn luôn giả vờ như không thấy gì cuối cùng cũng không khỏi lên tiếng.
 
Phí Nghi Châu quay đầu nhìn cô, rất bình tĩnh nói: "Em lại gần đây."
 
Ân Tô Tô:?
 
Ân Tô Tô không biết anh định làm gì, tuy sợ hãi nhưng vẫn làm theo, tiến lại gần, hỏi: "Để làm gì?"
 
"Không phải em cứ nhìn lén tôi đó à?" Phí Nghi Châu dùng vẻ mặt hờ hững bảo: "Lại gần đây đi, cho em nhìn kỹ mới thôi."
 
Ân Tô Tô: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận