Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Ân Tô Tô xấu hổ. Thỉnh thoảng cô phải giật mình trước sự hài hước lạnh lùng của ông lớn. Cô không nói gì, thôi không nhìn nữa, im lặng làm việc của mình.
 
Không lâu sau, một chiếc hộp đã được sắp xếp xong, Ân Tô Tô tự giác cầm chiếc thứ hai lên.
 
Điều không ngờ tới là nắp hộp hồ sợ không đóng chặt, cô vừa cầm hộp lên, nắp đã tự động mở ra, đồ bên trong vương vãi khắp sàn, có tài liệu, tiền xu kỷ niệm và rất nhiều đồ chơi nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Ân Tô Tô xấu hổ xin lỗi, nhanh chóng cúi xuống, luống cuống nhặt lên.
 
Đầu ngón tay anh vừa chạm vào một tờ giấy A4 thì mắt đã liếc thấy một vật nhỏ nằm dưới chân bàn, thoạt nhìn khó biết đó là vật gì.
 
Ân Tô Tô không suy nghĩ nhiều, nhặt món đồ kia, đứng lên, giơ tay ra nhìn.
 
Mắt cô ánh lên sự kinh ngạc.
 
"Cái này... vật này." Ân Tô Tô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phí Nghi Châu, bởi vì quá kinh ngạc, giọng cô hơi lạc đi: "Anh lấy thứ này ở đâu ra?"
 
Trái ngược với nỗi kinh hoàng của Ân Tô Tô, sau khi nhìn thấy thứ trong tay cô, Phí Nghi Châu chỉ hơi nhướng mày, hai hàng mày chẳng hề có sự bất thường nào.
 
Phí Nghi Châu bình tĩnh trả lời: “Tiểu Lục thích làm đồ thủ công, đây là búp bê cầu nắng bằng đất sét do nó làm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói xong, anh dùng ánh nhìn đầy ẩn ý quan sát vẻ mặt của cô, thản nhiên nói thêm: "Sao vậy?"
 
"Anh nói là, đây là do cô Phí Văn Mạn làm?" Ân Tô Tô cau mày, như thể đang dè chừng lời anh, nửa tin nửa ngờ.
 
Phí Nghi Châu gật đầu: "Đúng vậy."
 
"Được rồi..." Thấy anh khẳng định, Ân Tô Tô cười cứng ngắc, đặt con búp bê đất sét trong tay lại trên bàn. Cô im lặng một lúc, hơi ngượng ngùng giải thích câu hỏi đột ngột kỳ lạ của mình: “Tôi cũng thích làm búp bê đất sét, trước đây tôi từng làm tặng người ta. Kích thước và hình dáng của con búp bê này khá giống con tôi làm lúc trước, lúc đầu tôi còn tưởng đây là đồ tôi làm."
 
Phí Nghi Châu: "Tiểu Lục còn rất nhiều đồ thủ công, nếu em thích thì lát nữa bảo nó tặng em một cái."
 
Ân Tô Tô xấu hổ, bụng nghĩ không hay rồi, có khi nào anh nghĩ cô đang bịa chuyện, đổi cách nói để lấy búp bê đất sét của cô sáu không. Vì thế, cô vội vàng xua tay từ chối: “Không, không, ở nhà tôi có nhiều lắm.”
 
Cô vừa nói vẩn vơ vừa sửa sang lại hộp hồ sơ.
 
Vài phút sau, ba hộp hồ sơ cuối cùng cũng được sắp xếp xong. Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu cùng rời khỏi phòng làm việc rồi quay trở lại tầng một bằng cầu thang bộ.
 
Khéo quá!
 
Vừa bước ra khỏi cửa, hai người đã gặp phải một người đẹp cao gầy.

 
“Anh cả, Tô Tô.” Phí Văn Mạn ôm trong lòng một con mèo Ashera mũm mĩm, mỉm cười bắt chuyện với hai người, hơi ngạc nhiên hỏi: “Tối nay hai người không ở lại đây à?”
 
"Không." Phí Nghi Châu nói: “Chị dâu của em nhiều việc, sống ở đây quá xa thành phố sẽ không tiện.”
 
"Em hiểu mà." Phí Văn Mạn gật đầu hiểu ý.
 
Đương nhiên, các cặp đôi sắp kết hôn cũng muốn tỏ ra thân mật trước mặt người khác. Lúc Phí Nghi Châu đang nói, bàn tay tự nhiên ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Ân Tô Tô, sau khi hai người sánh vai nhau đi về phía trước vài bước, hình như anh chợt nhớ ra điều gì, dừng lại quay người nói với Phí Văn mạn: “Đúng rồi, chị dâu em cũng thích làm đồ thủ công, vừa rồi còn khen con búp bê đất sét mà em làm rất dễ thương."
 
Phí Văn Mạn nghe xong thoáng cái lộ vẻ vui mừng, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thật à? Tô Tô, cậu cũng thích làm búp bê đất sét hả?"
 
Nhìn thấy phản ứng của Phí Văn Mạn, Ân Tô Tô cuối cùng cũng xua tan nghi ngờ trong lòng, mỉm cười đáp: "Chỉ là chút sở thích nhỏ thôi."
 
"Tuyệt quá!"
 
Vòng xã giao của Phí Văn Mạn toàn các cô chiêu giống cô ấy, mấy cô gái đó có  giàu tiền nhiều dùng không hết, lớp trẻ thích trang sức quý giá xa hoa, có người mua cái danh ngôi sao, người lớn tuổi lại thích mua đồ cổ tao nhã có tính nghệ thuật, nhưng rất ít người quan tâm đến đất sét thủ công rẻ tiền lại tốn thời gian.
 
Cuối cùng, cô ấy cũng gặp được người cùng lứa chung chí hướng, cô sáu vừa ngạc nhiên vừa xúc động, vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt Ân Tô Tô, vui vẻ nói: “Nào, Tô Tô, chúng ta thêm WeChat đi, hai ta đều thích làm đồ thủ công, sau này cùng nhau thảo luận nhiều hơn nhé."
 
Người chung chí hướng vô cùng ăn nhịp với nhau. Ân Tô Tô đồng ý, mỉm cười đáp lại: "Được thôi."
 

 
Chuyến đi gặp người lớn của Ân Tô Tô đồng thời thêm WeChat với cô sáu và trở thành bạn tốt với cô ấy, tất cả cuối cùng đã kết thúc thành công mỹ mãn.
 
Trước khi trở về, ban đầu Phí Nghi Châu đề nghị chở Ân Tô Tô về nhà bằng Pagani, nhưng anh bị Ân Tô Tô kiên quyết từ chối.
 
Cô nghiêm túc nói: "Nhà của tôi chỉ có một gara. Nếu lái chiếc xe này về thì CLA của tôi phải làm sao bây giờ? Tôi đâu thể vứt nó ngoài đường được."
 
Cần cù tiết kiệm là đức tính tốt đẹp trong truyền thống của dân tộc Trung Hoa, cô không thể phạm tội xa hoa, lãng phí.
 
Phí Nghi Châu không còn cách nào khác ngoài việc nghe theo cô Ân Tô Tô bướng bỉnh, nói: "Vậy em lái chiếc CLA của em đi trước, còn chiếc Pagani gửi lại ở chỗ tôi."
 
Ân Tô Tô vốn định gật đầu đồng ý, nhưng sau đó suy nghĩ chợt thay đổi, cô phát hiện ra một vấn đề mới.
 
Vì vậy, cô do dự, lẩm bẩm: “Nhưng… Nói thế nào nhỉ. Mặc dù, tôi nhấn mạnh nhé, tôi chắc chắn không phải kẻ thấy tiền là sáng mắt, ham thích xe của anh. Chỉ là dù sao chúng ta cũng chẳng ký thỏa thuận nào về chiếc xe này, anh lái về chỗ anh vậy lỡ như sau này anh hối hận không đưa nó cho tôi thì sao?"
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì rất muốn cười, nhưng anh lại bất lực không nói gì, bình tĩnh đáp lại cô: “Thứ hai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, lấy giấy chứng nhận, đương nhiên em cũng sẽ chuyển đến chỗ tôi, hai ta chung một mái nhà, em còn sợ tôi thiếu tiền à?”
 
Ân Tô Tô hơi giật mình, buột miệng: "Sau khi lấy giấy chứng nhận, tôi còn phải chuyển đến chỗ anh á?"

 
Phí Nghi Châ: "Nếu không thì sao, chẳng lẽ kết hôn xong lại ở riêng."
 
"…" Được thôi.
 
Kết hôn sau đó sống chung quả thực là điều đương nhiên, về tình về lý chẳng hề sai.
 
Tuy Ân Tô Tô cảm thấy kinh hãi nhưng cũng không nói thêm gì, cuối cùng cô gật đầu, hẹn cậu cả "Gặp anh ở cổng Cục Dân chính lúc mười giờ sáng thứ hai" rồi một mình lái xe đi mất dạng.
 
Vừa mới trở về căn hộ của mình trên ngõđường Chương Thụ, cô đã nhận được cuộc gọi từ người đại diện - đồng chí Lương Tĩnh.
 
Trong ống nghe, giọng của chị Lương có vẻ hưng phấn, thích thú hỏi: "Em dạo này thế nào rồi? Bố mẹ chồng em có dễ hòa hợp không?"
 
Ân Tô Tô ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà, yếu ớt nói: “Mới chỉ gặp có một lần, tính cách còn chưa bộc lộ hết, chưa biết sau này có dễ hòa hợp không, nhưng khá là lịch sự dễ gần."
 
“Vậy thì tốt.” Lương Tĩnh thở phào nhẹ nhõm, mừng cho bạn mình: “Chị vốn còn lo, sợ em gặp phải bố mẹ chồng hà khắc, xem thường em, khiến em chịu tủi.”
 
Ân Tô Tô suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng trả lời dứt khoát: “Hòa hợp với người khác còn tùy thuộc vào tính cách có hợp nhau hay không, nhưng bố mẹ của Phí Nghi Châu không phải là người hà khắc. Ôi, nói thế nào nhỉ, cả nhà của Phí Nghi Châu khá đặc biệt, ai cũng khiêm tốn thân thiện, rất có học thức lại tình cảm, khác với kiểu nhà giàu mà chúng ta thường tưởng tượng.”
 
Lương Tĩnh nghe vậy cười ra tiếng, trêu chọc cô: "Nhìn em kìa, đang tâng bốc nhà chồng trước khi cưới đấy hả, vị đại gia kia đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho em thế?"
 
Mặt Ân Tô Tô hơi nóng, ngượng ngùng nói: "Em chỉ nói ra những gì em thấy, nghe và cảm nhận được thôi. Làm gì có chuyện cố ý nói tốt cho người nhà anh ấy chứ."
 
"Thôi được rồi." Lương Tĩnh ngừng trêu chọc cô, nhẹ giọng nói: "Mau tắm đi, ngủ một giấc cho ngon. Ngày mai em phải đi lấy giấy chứng nhận đúng không?"
 
Ân Tô Tô trả lời: "Là buổi sáng."
 
"Vậy thì mau ngủ đi, sáng mai phải dậy sớm, ăn sáng, sắm sửa trang điểm đẹp vào." Lương Tĩnh nhẹ nhàng nói: "Bé yêu nhà ta ngày mai nhất định phải là bé mèo xinh đẹp nhất ở Cục Dân chính."
 
Ân Tô Tô: "Chỉ là tốn thêm ít sức so với lúc làm chính thức thôi. Đẹp hay không không quan trọng."
 
"Em muốn nghĩ gì cũng được, chỉ cần đừng căng thẳng, giữ tinh thần bình tĩnh. Sau khi kết hôn, em sẽ chuyển đến sống cùng Phí Nghi Châu phải không?"
 
"Dạ."
 
"Ồ, vậy trong khoảng thời gian này chị sẽ giao cho em ít việc lặt vặt hơn, cho em chút thời gian để làm quen."
 
"Cảm ơn chị." Ân Tô Tô cong môi cười: "Em cúp đây, chị ngủ sớm đi."

 
"Chúc ngủ ngon."
 
Hai cô gái nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
 
Ân Tô sững sờ một lúc, nghĩ đến việc ngày mai mình sẽ đăng ký kết hôn với Phí Nghi Châu, cô vẫn cảm thấy có chút hư ảo và mờ mịt.
 
Giống như một giấc mơ đẹp.
 
Cô đặt điện thoại xuống, đi tắm, lau tóc rồi ra ngoài thì thấy có tin nhắn mới trên WeChat, người gửi là Phí Nghi Châu.
 
Anh đẹp giai nhiều tiền: [Mười giờ sáng mai nhớ mang theo giấy tờ cần thiết.]
 
Nhìn dòng chữ này, trái tim Ân Tô Tô hơi thắt lại, đầu ngón tay lơ lửng trên màn hình, cô sững người một lúc mới trả lời: [Ừ.]
 

 
Trợ lý Hà đã hẹn trước để đi lấy giấy chứng nhận. Vì vậy, quá trình Ân Tô Tô và Phí Nghi Châu lấy giấy vào ngày hôm sau diễn ra rất suôn sẻ.
 
Bởi công việc hôm nay vô cùng bận rộn nên hai người thậm chí không có thời gian ăn trưa cùng nhau sau khi lấy giấy chứng nhận kết hôn.
 
Lúc sắp rời đi, Phí Nghi Châu ngồi ở ghế sau của xe công vụ màu đen, lịch sự thản nhiên nói với Ân Tô Tô: “Nhà riêng của tôi ở phía nam thành phố. Tối nay sau khi làm việc xong thì gửi địa chỉ đến điện thoại của tôi. Hôm nay tôi có vài cuộc họp, khả năng sẽ có rất nhiều việc phải làm nên không đi được, nhưng Trợ lý Hà sẽ đến đón em đúng giờ sau khi em kết thúc công việc."
 
Ân Tô Tô vốn muốn nói đâu cần đến ở chung ngay ngày đầu tiên lấy giấy chứng nhận, nhưng lời đã đến miệng cô vẫn không thể nói ra. Cô chỉ đành cười gượng nói: "Ừ, sắp xếp sao cho anh thấy tiện là được, tôi không có vấn đề gì."
 
Phí Nghi Châu bổ sung nói: "Em bận công việc, không có thời gian, sẽ không kịp thu dọn hành lý. Tôi đã chuẩn bị một ít quần áo và nhu yếu phẩm hàng ngày cho em, em chỉ việc đến thôi."
 
Nghe vậy, mắt của Ân Tô Tô lộ vẻ kinh ngạc.
 
Cô thực sự không ngờ đây chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận nhưng anh vẫn giúp cô suy xét chu đáo đến thế.
 
Ân Tô Tô im lặng một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."
 
"Giữa vợ chồng với nhau, không cần khách sáo như vậy." Phí Nghi Châu nói: "Có chuyện gì cần tìm tôi thì có thể nhắn tin qua WeChat hoặc gọi điện. Số điện thoại cá nhân của tôi em đã có rồi, tôi sẽ gửi số công ty tới điện thoại của em qua WeChat sau, em lưu đi, để chuẩn bị cho mọi tình huống."
 
Ân Tô Tô định nói không cần lưu số công ty, chỉ cần một thông tin liên hệ là đủ. Nhưng khi cô ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm, trầm lặng của anh, cô im lặng nuốt lời, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ.”
 
Sau khi trò chuyện, hai người lấy giấy đăng ký kết hôn của mình.
 
Anh quay về làm CEO cấp cao của anh, còn cô quay lại đóng phim chiếu mạng đầy kịch tính của cô, không làm phiền hay can thiệp lẫn nhau.
 
Việc quay phim chiếu mạng ngày hôm nay không được suôn sẻ.
 
Một diễn viên phụ diễn cùng Ân Tô Tô không nhập tâm, chỉ một cảnh khóc mà quay từ lúc chạng vạng đến tận tám giờ tối, quay đi quay lại mấy trăm lần tới tám rưỡi, đạo diễn không nhịn nổi nữa, đành cho dùng thuốc nhỏ mắt. Cuối cùng, cũng miễn cưỡng có được một cảnh có thể dùng được.
 
Sau khi hoàn thành công việc và tẩy trang, Ân Tô Tô bước ra khỏi phim trường trong làn gió buổi tối mùa thu, quả nhiên cô lại nhìn thấy chiếc Maybach đen tuyền quen thuộc.

 
Đêm nay không sao cũng không trăng, màu của màn đêm đen thăm thẳm, ánh lên màu lam đậm xa xăm.
 
Thấy xung quanh không thấy ai, Ân Tô Tô vội vàng lén lút chạy đến chiếc Maybach, mở cửa, điều chỉnh nụ cười trên miệng, chuẩn bị nói "Chào buổi tối, trợ lý Hà".
 
Không ngờ lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện người đến đón mình không phải là anh trợ lý lịch sự. đẹp trai.
 
Mà là chồng mới cưới của cô.
 
Ân Tô Tô : "...?"
 
Ân Tô Tô nhay bén, hành động nhanh chẹn, thành thạo nhảy ù vào xe, cô đóng cửa xe rồi quay đầu lại, dùng vẻ mặt “ngẩn ngơ” bảo: "Chẳng phải anh nói hôm nay sẽ phải làm rất nhiều việc à, sao không bảo Hà Kiến Cần tới đón tôi?”
 
Trên sống mũi Phí Nghi Châu là chiếc kính gọng vàng, đôi mắt sau tròng kính cụp xuống xem tóm tắt cuộc họp trên máy tính bảng. Nghe tiếng, anh rời mắt khỏi máy tính bảng, uể oải nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp, mộc mạc đang kinh ngạc bên cạnh.
 
"Tôi khá bận." Anh dùng giọng điệu thản nhiên trả lời cô: "Nhưng ngày đầu tân hôn, nên dành chút thời gian tới đón vợ sau khi tan ca để cho em thấy được đức tính tốt đẹp của tôi mới phải."
 
Ân Tô Tô im lặng, nghĩ thầm rằng: Anh à, tố chất của anh cao lắm rồi, khát vọng sống và thể hiện bản thân quá mãnh liệt.
 
Sau lời dạo đầu, hai người không nói gì tiếp, trong xe chìm vào sự im lặng.
 
Trần Chí Sinh trong buồng lái nhìn qua gương chiếu hậu trung tâm, cảm thấy bầu không khí có phần vi diệu. Ngay sau đó anh ta thôi không nhìn nữa rồi khởi động ô tô.
 
Chiếc Maybach chạy êm ái trên đường cái.
 
Trong vòng một ngày, Ân Tô Tô đã hoàn thành quá trình chuyển đổi từ "quý tộc độc thân" thành "người đẹp đã có gia đình", cộng thêm việc phải quay phim hơn mười tiếng đồng hồ, bây giờ cô buồn ngủ đến mức khó nhấc nổi mí mắt. Lên xe xong chẳng có việc gì làm, cô dựa luôn vào cửa kính vừa ngắm cảnh đường phố đang lùi dần ngoài cửa sổ xe vừa lười biếng gật gù.
 
Đang chợp mắt, giữa lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh hỏi: “Em có bị dị ứng với loại vải nào không?”
 
"Ừm... Không." Ân Tô Tô cố gắng mở mắt, sau khi trả lời xong, cô ngáp dài, thản nhiên hỏi lại: "Sao anh lại hỏi chuyện này?"
 
Phí Nghi Châu: “Tôi vừa bảo quản gia thay ga trải giường trong phòng ngủ của tôi bằng một bộ mới.”
 
"?" Ân Tô Tô sửng sốt, đầu tóc vì ngủ gật gà gật gù mà xổ tung quay ngoắt lại nhìn Phí Nghi Châu với ánh mắt ngơ ngác: "Anh thay ga trải giường và vỏ chăn trong phòng với việc tôi dị ứng với loại vải nào thì liên quan gì đến tôi?"
 
Phí Nghi Châu liếc cô một cái, hỏi ngược lại: "Từ đêm nay trở đi, em sẽ chiếm một nửa giường của tôi, chẳng lẽ lại không liên quan?"
 
Âm Tô Tô: "."
 
"Cô này." Phí Nghi Châu bình tĩnh nói thêm: "Xin cô bỏ cái ánh mắt như nhìn thấy quỷ đó đi. Để tôi phổi cập kiến thức mà đứa trẻ ba tuổi cũng biết nhé, vợ chồng hợp pháp đương nhiên phải chung chăn chung gối.”
 
Ân Tô Tô: Còn tưởng sẽ có vài ngày trì hoãn, ngày đầu tiên mà đã phải chung chăn chung gối rồi ư?
 
Cứ vậy mà được sao!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận