Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Chung chăn chung gối...
 
Ân Tô Tô nghe thấy cụm từ này, lập tức cảm thấy không ổn.
 
Cô muốn phản bác đốp chát lại đôi câu, nhưng trợn mắt phồng má suy nghĩ một hồi lại hoàn toàn không tìm được lời nào thích hợp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phản bác? 
 
Phản bác cái gì?
 
Đừng quên sáng nay cô và Phí Nghi Châu mới đi đăng ký kết hôn, hai quyển sổ đỏ y hệt nhau, quyển của cô hiện đang nằm trong túi xách kia kìa.
 
Vợ chồng hợp pháp, có giấy tờ chứng minh.
 
Nghĩa là từ nay về sau, cậu cả này chính thức trở thành ‘chồng’ hợp pháp và được luật pháp bảo vệ của cô, có lý do vô cùng chính đáng để đắp chung một chiếc chăn, ngủ chung một chiếc giường với cô.
 
Ân Tô Tô vốn có tính cách không nóng không lạnh, thỉnh thoảng còn có phần chậm chạp. Lúc mới quen biết cô, Lương Tĩnh đã từng nhận xét tính cách này của Ân Tô Tô có cả ưu và nhược điểm. Ưu điểm là ít ganh đua, không làm khổ bản thân và không tự làm tổn thương chính mình, nhược điểm là quá vô tư, gặp việc gì cũng chậm nửa nhịp, đến khi lửa xém chân mày mới hốt hoảng.
 
Ví dụ như lúc này.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước khi Phí Nghi Châu thốt ra cụm từ 'chung chăn chung gối', cô dựa vào cửa sổ xe thiu thiu ngủ, mơ hồ suy nghĩ miên man. Lúc thì nghiên cứu cách diễn ba cảnh khóc cho ngày mai, lúc thì suy nghĩ cách chụp quảng cáo thương hiệu Xiaohongshu mới nhận, thậm chí còn tranh thủ hồi tưởng lại chi tiết tay nghề làm búp bê bằng đất sét ở nhà tổ nhà họ Phí.
 
Hoàn toàn bỏ qua chuyện 'thực hiện nghĩa vụ vợ chồng'.
 
"Đúng vậy, kết hôn rồi đương nhiên phải ngủ chung."
 
Đầu óc Ân Tô Tô rối tung, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hốt hoảng như sắp thi đại học. Nhưng ngoài mặt cô vẫn hắng giọng cố gắng tỏ ra bình tĩnh, vuốt nhẹ tóc mái và trả lời nhẹ nhàng: "Cơ thể tôi khỏe mạnh, không dị ứng với bất cứ chất liệu gì, anh cứ chọn ga giường và vỏ chăn tùy ý."
 
Sao mà Phí Nghi Châu không nhận ra cô đang giả vờ? Trong lòng anh đã bật cười nhưng trên mặt lại không vạch trần, lơ đễnh hỏi tiếp: "Vậy em có yêu cầu đặc biệt nào về màu sắc của đồ dùng trên giường không?"
 
Nghe vậy, Ân Tô Tô cảm thấy hơi khó hiểu với câu hỏi này, nhíu mày nhìn anh: "Tôi không có." Ngừng một lát, cô lại không nhịn được tò mò, thắc mắc: "Anh cũng quan tâm đến màu sắc của đồ dùng trên giường à?"
 
Cậu chủ nhà giàu kén chọn như vậy sao?
 
Nghe tiếng, Phí Nghi Châu lạnh nhạt trả lời: "Nghiên cứu cho thấy những màu sắc thích hợp cho giấc ngủ là xanh lam, xám, tím, nâu, đen. Tuy nhiên màu sắc ga trải giường phù hợp nhất cho đêm tân hôn là màu đỏ."
 
Ân Tô Tô vốn cũng đang chăm chú lắng nghe, nhưng không đồng ý với câu nói cuối cùng của anh, bèn lên tiếng: "Chọn màu đỏ cho đêm tân hôn là để cầu may mắn và hạnh phúc, đó là phong tục tập quán truyền thống của nước ta. Chuyện về huyền học chẳng liên quan gì đến khoa học mà?"
 

Phí Nghi Châu: "Về mặt khoa học, chọn màu đỏ cũng là phù hợp nhất."
 
Ân Tô Tô chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Tại sao vậy?"
 
"Màu đỏ thể hiện sự phóng khoáng, nóng bỏng, có thể tăng cường tuần hoàn máu trong cơ thể, xúc tiến tiết ra adrenaline bài tiết trong cơ thể." Phí Nghi Châu nhìn cô qua ánh sáng sau thấu kính, giọng điệu ung dung, chậm rãi đáp lại đầy ẩn ý: "Đương nhiên, đêm tân hôn sử dụng là thích hợp nhất."
 
Vừa dứt lời, giây đầu tiên Ân Tô Tô không kịp phản ứng, còn đang buồn bực tác dụng của 'adrenaline' là xúc tiến lực co rút của cơ tim, tăng cao tính hưng phấn của cơ thể con người, đêm hôm khuya khoắt, ngủ một giấc hưng phấn như vậy làm gì.
 
Giây thứ hai, cô nghi ngờ suy nghĩ.
 
Đến giây thứ ba, cô mới muộn màng nhận ra, cả khuôn mặt trắng ngần ửng hồng bừng bừng.
 
Với tư cách là một diễn viên ưu tú, chỉ cần Ân Tô Tô muốn, cô có thể khống chế cảm xúc của mình rất tốt, đối mặt với vị đại gia vừa là 'chồng' vừa là 'ông chủ', với tình huống bình thường, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể dùng thái độ chân chó cung kính có thừa không trêu chọc không chọc giận.
 
Trừ phi thật sự không nhịn được.
 
Đêm tân hôn dùng màu đỏ, nâng cao sự hưng phấn?
 
Đây là lời nói đạo mạo không làm người gì vậy, không cần mặt mũi nữa sao.
 
*Nguyên văn 虎狼之词: những câu bình thường, nhìn trên mặt chữ thì không có bất kỳ thông tin sắc tình nào, nhưng chỉ cần hơi suy nghĩ một chút thì sẽ lập tức hiểu đây là những câu nói gợi tình, giống kiểu câu có hai ý nghĩa.
 
Hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói đó, Ân Tô Tô chỉ cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận lại vừa không biết nói gì. Cô trừng mắt nhìn vị Thái tử gia nhà họ Phí bên cạnh, nhịn không được hạ giọng, hung dữ nói: "Này! A Sinh còn ở đây đấy, anh đừng nói bậy bạ ở chỗ này."
 
Phí Nghi Châu nhận lấy ánh mắt sắc lẹm mà cô ném đến, không còn che giấu nữa, lập tức giơ tay tháo kính xuống, híp mắt cười khẽ.
 
Buổi sáng đi với cô đến cục dân chính nhận giấy chứng nhận kết hôn. Trở về công ty, anh như không có chuyện gì xảy ra lại bắt đầu lao đầu vào công việc.
 
Họp hành, thảo luận, tan họp, tổng kết, mọi thứ dường như không có gì khác biệt so với trước đây.
 
Nhưng sao có thể không khác biệt được?
 
Với những công việc nhàm chán và phức tạp như vậy, trước đây anh sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng hôm nay lại hoàn toàn khác.
 
Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi kết thúc công việc, anh có thể gặp gỡ cô một cách hợp lý, sau này ngày nào cũng có thể gặp cô, thậm chí có thể may mắn nhận được một câu "chào buổi sáng" bên tai, tâm trạng của anh không thể kiềm chế được sự rung động và bùng nổ.
 
Thế là buổi hội nghị nhàm chán trở nên thú vị.
 
Những phát biểu thiếu sót trong hội nghị trở nên sống động.

 
Ngay cả bầu trời xám xịt của Bắc Kinh đầy sương mù, khi lọt vào mắt anh cũng được gột rửa thành màu xanh lam nhạt trong veo.
 
Nội dung dự kiến ​​sẽ kết thúc vào lúc 10 giờ tối, nhưng sau khi cố gắng, cuối cùng anh đã kết thúc sớm lúc 8 giờ. Ngay khi bước ra khỏi phòng họp, tâm trí của anh không còn tập trung vào công việc nữa. Hoặc nói chính xác hơn, suốt cả ngày nay tâm trí của anh không hề quay trở lại công việc.
 
Hối hả chạy đến trường quay phim, anh cẩn thận né tránh đám đông, chỉ muốn sớm được gặp cô.
 
Cho đến nửa phút trước, Phí Nghi Châu mới phát hiện ra mình đã vô tình làm trò cười trong lúc bận rộn, bèn bỏ cây bút laser của hội trường vào túi vest và mang theo ra khỏi công ty...
 
Còn Ân Tô Tô thì bị Phí Nghi Châu cười đến nỗi ngơ ngơ ngác ngác, hoàn toàn không biết cái người có tâm trạng khá tốt này lại đang vui vẻ vì điều gì.
 
Không hiểu nổi, không đoán được, cô dứt khoát mím môi quay sang chỗ khác không nhìn anh nữa.
 
Kệ đi.
 
Cười thì cứ cười đi, kệ anh cười cái gì, cô lười tốn chất xám suy nghĩ.
 
*
 
Về mặt nghĩa đen, khu mới phía Nam mới nằm ngoài vành đai thứ hai phía nam Bắc Kinh, không tính là xa trung tâm thành phố. Nhưng trường quay phim của Ân Tô Tô lại nằm ở phía Bắc thành phố, lái xe qua đó phải đi qua thành phố, vào giờ này của ngày làm việc, đúng vào giờ cao điểm buổi tối, xe cộ trên đường đông như cá diếc qua sông chứ đừng nói là tắc đường.
 
Trong tình trạng giao thông hỗn loạn như vậy, dù cho chiếc Maybach có hiệu suất mạnh mẽ đến đâu, động cơ có ngầu đến mấy thì nó cũng chỉ có thể đi chậm như rùa, thỉnh thoảng lại bị tắc đường.
 
Ân Tô Tô ngồi trong xe lắc lư, vốn đã mệt mỏi, lướt điện thoại một lúc thì càng buồn ngủ hơn, dứt khoát tắt màn hình ngủ ngon lành.
 
Đặt lòng bàn tay lên cửa sổ xe, cô gục đầu lên lòng bàn tay, nhắm mắt ngủ.
 
Lúc thức dậy đã là một tiếng sau.
 
Cảm nhận được tốc độ xe chậm dần lại, Ân Tô Tô đoán đã đến nơi, ngáp dài dụi mắt, cuối cùng cũng từ từ mở mắt.
 
Chiếc Maybach đã lái vào một biệt thự vườn kiểu Trung Quốc thuần túy. Nhìn qua cửa sổ, cả căn biệt thự lợp ngói xanh, những chiếc đèn lồng kiểu mới hình sừng dê cổ điển treo dưới hiên nhà, đèn đuốc rực rỡ, toát lên vẻ sang trọng mà người thường không thể chạm đến.
 
Có lẽ do đã bị ấn tượng bởi ngôi nhà tổ nhà họ Phí trước đây, bởi vậy khi nhìn thấy ngôi nhà riêng của Phí Nghi Châu ở khu mới phía Nam này, tuy Ân Tô Tô thấy lạ nhưng cũng không quá ngạc nhiên hay khó tin.
 
Đúng như câu nói cũ.
 

Dù là thứ hiếm có đến mấy, chỉ cần gặp nhiều lần bạn cũng sẽ dần bình thản và quen thuộc với nó.
 
Nhà cũng vậy, con người cũng thế. Đây là điều mà cô thầm nghĩ trong lòng.
 
Suy cho cùng từ nay về sau, chỉ thêm một người nằm bên cạnh khi ngủ, có gì to tát đâu. Ngủ đi ngủ lại, chắc cũng sẽ dần dần quen thôi.
 
Đang miên man suy nghĩ lung tung thì bỗng một cơn gió lạnh len lỏi qua khe hở giữa luồng khí ấm, luồn vào trong cổ Ân Tô Tô làm cô rùng mình. Quay đầu sang trái, cô nhận ra quản gia của nhà riêng đã mở cửa xe bên đối diện, cung kính mời người bên cạnh cô xuống xe.
 
Thấy vậy, Ân Tô Tô không dám chần chừ, vội vàng đi theo Phí Nghi Châu bước xuống xe.
 
Hai người sánh vai nhau đi sâu vào sân.
 
Trên đường đi, Ân Tô Tô không ngừng nhìn ngó xung quanh với tâm trạng tò mò.
 
Xin hãy thứ lỗi cho việc cô là một ngôi sao nhỏ ít tiếng tăm, loại biệt thự sang trọng kiểu Trung Quốc thuần túy này, đừng nói là lúc bình thường, ngay cả trên phim ảnh cô cũng chưa từng nhìn thấy.
 
Bên cạnh, Phí Nghi Châu nhìn thấy cô tò mò ngó bên này nghiêng bên kia, không hề bận tâm mà mỉm cười, nói: "Hôm nay đã muộn rồi, đợi đến lúc nào đó em rảnh rỗi ở nhà, tôi sẽ dẫn em đi dạo xung quanh làm quen với nơi này."
 
Nhà...
 
Nhà?
 
Từ này bất chợt len lỏi vào tai Ân Tô Tô làm ánh sáng trong mắt cô lóe lên, đáy lòng không tự chủ được lan tỏa một tia đắng chát.
 
Nhận thấy sự thay đổi nho nhỏ trên mặt của cô gái bên cạnh, Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của cô, hỏi: "Tôi nói sai gì sao?"
 
Ân Tô Tô khẽ cứng người, vội vàng lắc đầu, đưa ra câu trả lời phủ định: "Không phải."
 
Phí Nghi Châu nhướng mày: "Vậy sao bỗng nhiên em lại không vui?"
 
Ân Tô Tô ngừng bước, rồi cong môi rất nhẹ: "Tôi không buồn, chỉ là có chút cảm xúc bồi hồi khó tả. Cha mẹ và người thân của tôi đều ở Lan Hạ, nơi có họ có lẽ mới có thể gọi là nhà của tôi."
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì im lặng vài giây, sau đó nói rất bình tĩnh: "Tôi là chồng em, đương nhiên cũng là người thân của em."
 
Ân Tô Tô sững sờ hai giây rồi bật cười, có chút xúc động chân thành cũng có chút đùa cợt: "Thực ra hai tụi mình đều rõ ràng, đây chỉ là một cuộc hôn nhân thỏa thuận có lợi ích cho đôi bên. Anh đã làm cho tôi rất nhiều rồi, không cần phải hạ mình làm khó bản thân và nhập vai nữa."
 
Khi cô vừa dứt lời, xung quanh bỗng chốc im bặt.
 
Không lâu sau lại vang lên một giọng nói hời hợt không nghe ra cảm xúc:
 
"Em chắc chắn tôi làm khó mình vậy sao?" Phí Nghi Châu hỏi.
 
Ân Tô Tô ngẩn người, đầu óc nhất thời đơ ra không biết trả lời thế nào.
 
Phí Nghi Châu lại nói: "Em không nghĩ rằng, có lẽ nhập vai vì em, tôi lại thấy vui vẻ à."
 

 Ân Tô Tô nhạy bén nhận ra cách dùng từ của anh.
 
Không phải 'diễn với em', mà là 'nhập vai vì em'.
 
Từng đợt hơi nóng lan tỏa trong lòng Ân Tô Tô, tràn lên má và tai, thấm đẫm ra ngoài, nhuộm làn da trắng sứ của cô thành một màu đỏ ửng. Cô cảm thấy mặt mình nóng bừng và bỏng rát, một mặt xấu hổ cúi đầu che giấu, một mặt thầm cảm thấy may mắn, lúc này vừa vặn đi đến chỗ đèn đường trước sân tối tăm, anh ấy không nhìn rõ được sắc mặt của cô.
 
Tim đập thình thịch, Ân Tô Tô hít thở sâu, một lúc sau mới cong môi giơ tay, mỉm cười đáp lại một cách bình thản: "Vậy tôi phải cảm ơn anh chứ. Thật hiếm có, có người lạ sẵn sàng ở thành phố xa lạ này làm người thân tạm thời của tôi."
 
Lời nói này dường như khiến Thái tử gia không mấy hài lòng.
 
"Người lạ?" Anh im lặng một lúc rồi lại nhếch môi, vẻ mặt lộ ra vài phần tự giễu xa cách: "Tôi tưởng ít nhất chúng ta cũng coi như là bạn."
 
Bên kia Ân Tô Tô cũng nhận ra mình dùng từ không đúng, nghẹn ngào, rất linh hoạt thay đổi cách nói: "Tất nhiên là bạn cũng được. Anh nói gì cũng đúng, tôi nghe theo hết."
 
Phí Nghi Châu: "..."
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, có một khoảnh khắc, anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị cô nàng ngốc nghếch này chọc cho tức đến nội thương.
 
Anh im lặng trọn vẹn năm giấy mới lên tiếng, giọng điệu đã trở lại bình thản như trước: "Tóm lại, sau này sống chung dưới một mái nhà, chúng ta hãy hòa thuận với nhau."
 
Ân Tô Tô gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, tự động trong đầu vẽ một dấu bằng giữa 'sống hòa thuận' và 'diễn cho ra trò', sảng khoái nghiêm túc đáp lời anh: "Tôi hiểu, tôi hiểu."
 
Bóng đêm bao trùm thủ đô, hiếm khi có cảm giác dịu dàng. Gió nhẹ mây mềm, hai người sánh bước cùng gió trăng, không khí giữa họ hòa hợp một cách kỳ lạ, bầu không khí cũng vô tình ấm áp hơn vài phần.
 
Bên ngoài ngôi nhà riêng của Phí Nghi Châu nhìn vào vô cùng nguy nga tráng lệ, Ân Tô Tô vốn tưởng rằng cấu trúc bên trong của nó chắc chắn cũng xa hoa lộng lẫy đến mức không dám nhìn thẳng.
 
Vừa bước vào ngước nhìn xung quanh mới hiểu thế nào là không cần dát vàng rực rỡ, chạm trổ tinh vi, từng chi tiết đều tiềm ẩn giá trị sâu sắc.
 
Cô thầm ngắm nhìn ngôi nhà này, khi lên cầu thang, tình cờ gặp một người đàn ông trung niên với khí chất trầm ồn.
 
Trước đây Ân Tô Tô đã từng gặp người này ở nhà thờ tổ Phí thị, lập tức nở nụ cười thân thiện chào hỏi: "Chào chú Thận ạ."
 
Bên cạnh ông nội Phí có chú Thân, cũng là quản gia lâu đời nhất của nhà họ Phí, chú Thận trẻ hơn chú Thân, cách ba bữa lại chạy đi chạy lại giữa Nam Tân và nhà tổ, vừa nghe theo lời phân phó của chủ tịch Phí vừa phải lo liệu việc sinh hoạt cho cậu cả.
 
"Chào cháu." Chú Thận cười hiền hậu rồi quay sang nhìn Phí Nghi Châu, gọi một tiếng: "Chào cậu chủ."
 
Phí Nghi Châu ôn hòa và lạnh nhạt gật đầu, lịch thiệp hỏi chú Thận: "Phòng ngủ đã dọn dẹp xong chưa?"
 
Đối phương cung kính trả lời: "Đã dọn dẹp theo lời dặn của cậu ạ."
 
Phí Nghi Châu mỉm cười nhẹ: "Vất vả rồi."
 
"Là việc nên làm thôi." Chú Thận nói xong, quay người đứng sang một bên, giơ tay ra hiệu mời hai người lên lầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận