Gặp quản gia và chào hỏi xong, sau đó Phí Nghi Châu dẫn Ân Tô Tô lên lầu hai, đến trước cửa phòng ngủ chính.
Dù đã chuẩn bị tinh thần kỹ lưỡng đến đâu, lúc này nhìn vào cánh cửa phòng đóng kín này tim Ân Tô Tô vẫn không thể kiểm soát được mà đập thình thịch.
Thịch thịch, thịch thịch thịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ nhanh đến mức gần như vượt quá giới hạn bình thường của con người.
Đầu ngón tay cũng run rẩy không thể kiềm chế, cô cụp mi xuống, tự nhủ hít thở sâu, cố gắng hết sức để bình tĩnh.
Nhưng trái lại.
Khi cô càng muốn bình tĩnh thì càng càng hoảng hốt.
Tay run rẩy ngày càng dữ dội, cô không thể làm gì khác, cuối cùng chỉ có thể khum mười ngón tay lại, nắm chặt lấy chiếc túi đeo vai của mình.
Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên "cạch" một tiếng.
Là Phí Nghi Châu nắm lấy tay nắm cửa, nhẹ nhàng xoay một vòng rồi mở cửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ân Tô Tô rùng mình, vô thức ngẩng đầu lên.
Bên trong phòng ngủ chính không bật đèn, tối đen như mực. Từ góc nhìn của cô nhìn vào, đây đâu phải là cửa phòng, đâu phải là phòng ngủ, rõ ràng là một con quái vật há cái miệng toàn máu, có thể nuốt chửng người ta không còn sót lại mảnh nào.
Tạo thành sự tương phản rõ rệt với sự hoang mang lo lắng, bất an tột độ của cô, cậu cả nhà họ Phí tự nhiên bước vào nhà, đầu ngón tay lướt qua công tắc cảm ứng trên tường một cách tùy ý.
Cả căn phòng bỗng chốc sáng rực.
Bóng tối bị xua tan, ánh sáng đèn trên trần nhà có màu cam của hoàng hôn, màu cam ấm áp, đã xoa dịu phần nào tâm trạng bồn chồn của Ân Tô Tô.
Ngay sau đó, cô lại nghe thấy giọng nói lười biếng của Phí Nghi Châu vang lên.
"Tôi muốn xem tóm tắt hội nghị." Vừa dứt lời, Thái tử gia đã bước vào phòng thay đồ rộng rãi và ngăn nắp, tiện tay cởi bỏ áo khoác vest và cà vạt trên cổ, nới lỏng cúc cổ tay áo sơ mi, vừa vén tay áo lên cao, vừa cụp mắt vừa ung dung bước ra, miệng lẩm bẩm như thường lệ: "Đồ ngủ của em ở trên giường, đi tắm trước đi."
Giọng điệu và cử chỉ này tự nhiên đến mức khiến Ân Tô Tô suýt sinh ảo giác.
Giống như họ không phải là vợ chồng mới cưới ngày hôm qua mà là một cặp vợ chồng đã chung sống nhiều năm, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay.
Nhìn thấy ông lớn này đã tự nhiên ngồi vào bàn làm việc, đeo kính lên và tập trung vào công việc, Ân Tô Tô như khúc gỗ đứng sững ở cửa, nhìn xa xăm về phía trước, chỉ cảm thấy cung kính nể phục.
Thán phục, quá thán phục.
Cái gì gọi là ông lớn, đây chính là ông lớn, người ta đã trải qua bao nhiêu sóng gió?
Chẳng qua là ở chung, có gì to tát, nhìn người ta điềm nhiên kìa!
Sau một hồi cảm thán, cô cũng bình tĩnh lại.
Nghĩ cũng đúng.
Mọi người đều là người lớn, ký hợp đồng hôn nhân giả, anh ấy cần một người vợ để đối phó với phụ huynh trong nhà, cô cần tiền, danh tiếng và hợp đồng, cả hai đều có cái lợi, cùng nhau chung sống, cùng nhau diễn không phải tốt à?
Cô đang lo lắng cái gì, sợ hãi cái gì?
Lùi một bước mà nói, như chị Lương đã nói trước đây, cậu cả nhà họ Phí tuấn tú như hoa, đẹp trai và giàu có, nếu ngủ với anh ấy cũng không thiệt thòi, không những không thiệt thòi mà còn có thể khoe khoang mười năm.
Như vậy Ân Tô Tô nheo mắt lại, cứ như đã hoàn toàn thông suốt.
Mặc kệ, buông xuôi.
Ân Tô Tô cắn răng nhún vai bước đến mép giường, cầm lấy chiếc áo choàng ngủ của nữ sạch sẽ được gấp gọn gàng, quay ngoắt vào phòng tắm.
Phòng ngủ chính này rộng rãi đến mức vô lý, phòng tắm đi kèm cũng rất rộng rãi, vật dụng bằng sứ để tắm ở vị trí trong cùng, không thể gọi là bồn tắm mà là một bể bơi.
Ân Tô Tô đặt quần áo sạch lên giá phơi đồ, nhìn thấy bồn rửa mặt.
Trên đó có hai chiếc bàn chải đánh răng điện cao cấp nhất thị trường, một đen một trắng, nhập khẩu Đức, phiên bản dành cho cặp đôi.
Ân Tô Tô nhướng mày. Nhìn kỹ lại cô phát hiện ra rằng ngoài bàn chải đánh răng, trên tủ còn có rất nhiều sản phẩm chăm sóc da dành cho phụ nữ, tất cả đều là hàng đặt làm của các thương hiệu lớn, hoàn toàn mới chưa bóc tem.
Những thứ này...
Là anh ấy chuẩn bị cho cô à?
Trong lòng xuất hiện chút khác thường, Ân Tô Tô lắc đầu, dừng suy nghĩ lại trước khi nó đi xa hơn, cởi quần áo ra tắm rửa.
Vòi hoa sen mở ra, dòng nước ấm áp cọ rửa thẳng xuống tẩy đi mệt mỏi khắp người.
Ấm áp, rất thoải mái.
Ân Tô Tô thỏa mãn thở dài một hơi, cứ như vậy thảnh thơi gội đầu, thảnh thơi tắm rửa, thảnh thơi bảo vệ làn da, thảnh thơi cắm máy sấy tóc và sấy tóc.
Đúng lúc này màn hình điện thoại trong túi không thấm nước bỗng nhiên lóe sáng lên.
Ân Tô Tô nghi ngờ. Chớp mắt nhìn lại, thấy có tin nhắn Wechat mới.
Cô tiện tay mở ra, rồi ngạc nhiên phát hiện ra rằng người gửi tin nhắn lại là Hướng Vũ Lâm.
Hướng Vũ Lâm: Tô Tô, chị có một người bạn làm phim gần đây đang chuẩn bị quay một bộ phim mới, chị xem kịch bản rồi, nhân vật nữ hai bên trong có thiết lập không tệ, hơn nữa còn rất hợp với em. Em có hứng thú muốn tìm hiểu không?
Nhìn dòng chữ này, đôi mày nhỏ của Ân Tô Tô không khỏi nhướn cao lên.
Tuy cô và Hướng Vũ Lâm đều là nghệ sĩ của Hoa Nhất, nhưng bình thường họ không hề xuất hiện chung.
Gần đây, đàn chị này liên tục tặng quà sinh nhật cho cô, lại còn giới thiệu cơ hội cho cô, quả thật là chuyện lạ lùng chưa từng có.
Tuy Ân Tô Tô chỉ là diễn viên không có không có tên tuổi nhưng cũng đã lăn lộn trong showbiz bao nhiêu năm, không phải là cô bé ngây thơ không hiểu đời.
Chuyện xảy ra khác thường tất có bẫy, đột nhiên Hướng Vũ Lâm kết thân, lấy lòng làm cô cảnh giác.
Ân Tô Tô cầm điện thoại, nheo mắt, không vội trả lời đối phương mà suy nghĩ một lát, sau đó chụp ảnh màn hình cuộc trò chuyện và chuyển tiếp cho Lương Tĩnh.
Ân Tô Tô: [Hình ảnh]
Ân Tô Tô: [Chị, xem này]
Hai năm nay, Lương Tĩnh chỉ có một nghệ sĩ là Ân Tô Tô, cho nên công việc tổng kết lại kỳ thật vô cùng đơn giản, một câu nói: Nâng đỡ Ân Tô Tô.
Bởi vậy khi Ân Tô gửi tin nhắn wechat cho Lương Tĩnh, người quản lý là chị Lương cũng đang vất vả phấn đấu vì thực hiện tiêu chí công việc này… Đang ăn cơm nói chuyện hợp tác với mấy lãnh đạo cấp cao của Vệ thị.
Thấy Ân Tô Tô gửi wechat tới, Lương Tĩnh thừa dịp mấy lãnh đạo nói chuyện phiếm khoác lác, lặng lẽ mở hình ảnh lớn, nhìn kỹ xong rồi kinh ngạc.
Lương Tĩnh nhíu mày suy nghĩ một lát, trả lời Ân Tô Tô một câu: [Đừng vội trả lời, làm bộ như chưa xem đi, tối nay chờ điện thoại của chị]
Ân Tô Tô: [Được.]
Sau khi gửi tin nhắn đó, Ân Tô Tô cảm thấy có chút kỳ lạ nên tiếp tục gõ phím: [Tại sao phải đợi? Bây giờ chị không tiện à?]
Lương Tĩnh trả lời cô: [Đang tham gia bữa tiệc.]
Ân Tô Tô: [Bữa tiệc gì?]
Lương Tĩnh: [Còn nhớ lúc trước chị đã viết vào hợp đồng với Phí Nghi Châu mấy chương trình giải trí không? Tốc độ làm việc của vị đại gia của chúng ta thật đáng nể, chiều nay đã có lãnh đạo cấp cao của Vệ thị gọi điện cho chị, hẹn gặp mặt để trao đổi.]
Ân Tô Tô cảm thấy kinh ngạc: [Nhanh vậy á?]
Ân Tô Tô cau mày lần nữa, ngón tay lướt nhanh trên màn hình: [Nhưng chị ơi, em vẫn còn hai tuần để quay phim chiếu mạng, sau đó có thể sẽ tham gia đoàn phim [Phàm Độ]. Em nghĩ sau này sẽ không có nhiều thời gian để tham gia chương trình giải trí đâu.]
Lương Tĩnh: [Em ngốc thế! Trước hết đàm phán xong xuôi, ký xong hợp đồng, mùa này không được thì chờ mùa sau. Hiện tại, vị đại gia kia có hứng thú với em, chuyện gì đều phải rèn sắt khi còn nóng, đừng tưởng rằng ký hợp đồng xong cái gì cũng ổn, lỡ như ngày nào đó anh ta hết hứng thú với em đi tìm ngôi sao nữ khác kết hôn giả, tài nguyên của em rơi vào túi người khác hết luôn à?]
Ân Tô Tô rầu rĩ, chớp chớp mắt trả lời: [Em cảm thấy... Chậc. Em chỉ nói suy đoán của em thôi, anh ấy không phải loại người đó đâu]
Lương Tĩnh: [Hừ.]
Dương Tĩnh: [Bọn con nhà giàu có ai không thích chơi đùa với các ngôi sao nữ chứ? Cục cưng ngốc của chị, nhất định phải giữ gìn trái tim của mình, đừng để bị vẻ bề ngoài đánh lừa, trên thế giới này không có nhiều nam chính ngôn tình thuần túy đâu.]
Dương Tĩnh: [Bây giờ em theo Phí Nghi Châu chỉ cần làm một việc - kiếm tiền kiếm cơ hội, đừng tham lam quá nhiều, tham lam cũng không có gì để tham. Nhớ kỹ chưa?]
Nhìn những dòng chữ này, động tác sấy tóc của Ân Tô Tô bỗng ngừng lại, mắt cũng cụp xuống, chìm vào suy tư.
Cùng lúc đó, cách phòng làm việc vài chục mét, Phí Nghi Châu vừa kết thúc một cuộc họp video trực tuyến kéo dài khoảng hai mươi lăm phút.
Anh tắt máy tính, tháo kính, nhẹ nhàng ấn huyệt thái dương, giữa hai hàng lông mày ẩn hiện một tia mệt mỏi.
Lâu rồi mà không thấy Ân Tô Tô đi ra khỏi phòng tắm, anh có chút thắc mắc, vốn dĩ không muốn thúc giục, nhưng khi nhìn đồng hồ anh lại phát hiện ra rằng cô đã ở trong đó bốn mươi phút.
Lâu vậy sao?
Có phải là đã xảy ra chuyện gì bất ngờ không?
Lông mày Phí Nghi Châu nhíu lại, chỉ trong vài giây anh đã tưởng tượng ra nhiều tình huống bất ngờ có thể xảy ra với cô, chẳng hạn như nước nóng quá mức, ngạt thở ngất xỉu, hoặc trượt chân ngã.
Mà mỗi điều đó đều có vẻ như là điều cô có thể làm được.
Suy nghĩ mông lung, Phí Nghi Châu đã đứng dậy khỏi bàn làm việc đi thẳng đến cửa phòng tắm.
Cộc cộc.
Anh giơ tay gõ cửa, khẽ gọi: "Tô Tô?"
Trong phòng tắm cách một cánh cửa.
Tiếng gõ cửa và giọng nói trầm khàn của nam giới vang lên trước sau, dòng suy nghĩ xa xăm của Ân Tô Tô bị kéo trở lại, lúc này mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô tưởng Phí Nghi Châu đến gọi cô là do anh vội dùng phòng tắm, vừa nâng cao giọng đáp "Chờ chút", vừa vội vàng thu dọn máy sấy tóc và những lọ chai lọ bày bừa bãi.
Ngoài cửa Phí Nghi Châu nghe thấy giọng nói của cô truyền ra, trái tim đang lơ lửng của anh cuối cùng cũng hạ xuống. Khi anh định dặn dò cô không cần vội, bỗng nhiên cánh cửa phòng tắm trước mặt "cạch" một tiếng mở ra.
Hoàn toàn là hành động theo phản xạ, Phí Nghi Châu mở to mắt.
Hơi nước bốc lên hòa với hương thơm dịu nhẹ của dầu gội đầu phả ra, như sương trắng huyền ảo, hình bóng cô gái trẻ hiện ra sau làn sương trắng.
Cô khoác chiếc áo ngủ do anh chuẩn bị, khuôn mặt trắng sứ của ửng hồng vì hơi nóng, đôi mắt đen láy, long lanh như được phủ một lớp sương mỏng manh, mơ màng như sương giăng. Giống như một đóa hồng điểm tuyết, mỏng manh và kiều diễm.
Chỉ trong tích tắc, ánh mắt Phí Nghi Châu trở nên sâu thẳm.
Anh nhìn thấy, mái tóc đen dày của cô vừa gội xong chưa khô hẳn, phần đuôi tóc vẫn còn ướt.
Vài lọn tóc ướt dính vào gương mặt hồng hào của cô.
Cảnh tượng này phải miêu tả như thế nào?
Giống như một chú cáo tinh nghịch vừa nghịch ngợm trong mưa.
Giống như ban nhạc The Beatles đánh trống dày đặc để đón nhận cao trào của một bài hát.
Như là mồ hôi mỏng còn sót lại sau khi cuộc yêu kịch liệt, đang tùy tiện thấm vào thân thể ngọt ngào của cô.
Ngón trỏ rủ xuống của Phí Nghi Châu nhảy nhẹ vài cái, bỗng nhiên ngứa đến thấu tim.
Anh muốn hút thuốc.
Nhưng vận may không tốt, anh không mang theo thuốc trên người...
"Xin lỗi, vừa trả lời tin nhắn của quản lý." Ân Tô Tô không nhận ra nguy hiểm đang đến gần, khóe miệng cong lên, vẫn giữ vẻ mặt hiền hòa và rạng rỡ, nở một nụ cười ngọt ngào rất chuyên nghiệp với Phí Nghi Châu: "Tôi đã tắm xong rồi, anh tắm đi."
Nói xong, cô cúi đầu, định vòng qua anh để ra ngoài.
Nhưng mà, ngay khi đi qua bên cạnh Phí Nghi Châu, cô cảm giác được cổ tay bất ngờ bị xiết chặt, bị năm ngón tay thon dài nắm lấy.
Ân Tô Tô dừng bước, khó hiểu nghiêng đầu.
Một giây sau, cằm bị nâng lên, góc độ tầm mắt kinh ngạc của cô thay đổi, bị ép từ dưới lên trên, nghênh đón một đôi mắt trầm như biển tĩnh mà lại sâu không thấy đáy.
Phía trên, Phí Nghi Châu từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, không nói một lời, đồng sắc tối đến đáng sợ.
Phải trách cô xui xẻo thôi.
Khi muốn hút thuốc, nhưng thuốc lại không ở trên người.
Cơn nghiện mãnh liệt trong lòng bùng lên, thiêu rụi lý trí và sự tự chủ.
Anh đã tưởng tượng bấy lâu nay, hôn lên đôi môi này sẽ có vị ra sao...
Ân Tô Tô ngơ ngác, hoàn toàn không hiểu Phí Nghi Châu định làm gì, chỉ cảm thấy hoang mang, kỳ quặc và hơi lo lắng. Chẳng mấy chốc cô cau mày, môi khẽ nhúc nhích, muốn nói gì đó, hỏi gì đó nhưng không kịp để cô lên tiếng, đôi môi người đàn ông đã áp mạnh xuống.
Hôn cô một cách mãnh liệt.