Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Các nam, nữ minh tinh có chống lưng trong ngành này luôn thích đặt quy tắc cho nhà sản xuất, ỷ vào sức mạnh của các nhà đầu tư để rồi luôn nhấn mạnh mình không quay cảnh giường chiếu và cảnh hôn. Trước lúc gặp Phí Nghi Châu, Ân Tô Tô không có ai chống lưng cả, mấy năm trong giới, cô luôn dựa vào năng lực của bản thân, làm đâu chắc đấy để tiến tới.
 
Cô chưa từng diễn cảnh giường chiếu, cảnh hôn cũng chưa quay được mấy lần.
 
Cũng coi như may mắn, những nam diễn viên từng diễn với cô, dù là tiền bối hay người mới đều có tố chất rất cao, khi hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, ở mức độ môi chạm môi mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng nụ hôn này của Phí Nghi Châu không giống những cảnh hôn trước kia cô từng quay.
 
Người bình thường luôn cao quý cẩn trọng, lúc này lại cứ như bị trúng tà, tóm lấy cổ tay cô kéo lại một cái, chỉ trong một cái chớp mắt đã đè cả người cô lên vách tường cạnh cửa phòng tắm.
 
Trùng hợp ở chỗ bức tường đó có công tắc đèn cảm ứng, khiến ánh sáng biến mất ngay khi tấm lưng mảnh khảnh của Ân Tô Tô đè lên đó, cả căn phòng chỉ còn một màu đen như mực.
 
Ân Tô Tô bị dọa hết hồn.
 
Đôi mắt chưa thích ứng được với bóng tối trước mặt nên cô chẳng thấy được gì cả. Cho dù cô có duỗi tay cũng không thấy được năm ngón, chỉ có thể nghe rõ tiếng hít thở trầm thấp hơi gấp gáp, mùi hương mát lạnh dễ ngửi gần trong gang tấc.
 
Vừa định mở miệng, tất cả lời nói đều bị người đàn ông cắn nuốt.
 
Ân Tô Tô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân thể cao lớn của Phí Nghi Châu đè cô lên tường, trong màn đêm khiến người ta hoang mang lo sợ đến hồn vía lên mây thế này, hôn lên môi cô.
 
Phản ứng đầu tiên của Ân Tô Tô là khiếp sợ.
 
Trước lúc bọn họ đăng ký kết hôn, vì để làm quen với đối phương mà đã nắm tay, ôm nhau vô số lần. Đương nhiên hôn môi cũng là chuyện bình thường.
 
Ân Tô Tô không khiếp sợ vì Phí Nghi Châu đột nhiên hôn cô mà là khiếp sợ vì một người tự phụ, ra dáng quý ông như anh nhưng ngay lần đầu tiên hôn cô lại dữ dội như thế.
 
Cứ như người sắp chết đuối đột nhiên hít được khí oxy nên cố hít lấy từng ngụm to, tham lam đòi hỏi. Ban đầu anh còn mút mát đôi môi cô, cứ cọ qua cọ lại nhưng anh vẫn chưa thỏa mãn, bèn được voi đòi tiên mà dùng đầu lưỡi nhiễm lạnh từ đêm thu cạy mở hàm răng cô ra, thử thăm dò rồi công thành đoạt đất.
 

Anh hôn đến mức cô thở không nổi.
 
"Ưm..."
 
Ân Tô Tô vốn muốn phối hợp, nhưng chẳng được vài giây, cô phát hiện hô hấp của mình cũng bị Phí Nghi Châu cướp sạch. Việc thiếu oxy khiến phổi bị ngạt thở, cũng khiến đôi gò má trắng tuyết của cô đỏ bừng.
 
Thế nên cô nhăn mày, giơ hai tay đặt trên ngực áo sơ mi của anh, cánh tay dùng sức muốn đẩy anh ra, đồng thời xoay đầu muốn thoát khỏi môi lưỡi đang tàn phá bừa bãi của anh.
 
Nhưng dĩ nhiên Phí Nghi Châu cũng không định buông tha cho cô dễ dàng như thế.
 
Chê hai tay đang chặn trước người của cô quá vướng víu, anh khẽ rủ mắt, một bên thì tiếp tục hôn cô, một bên lại nắm lấy cổ tay trắng như tuyết của cô, kéo cao qua đỉnh đầu rồi đè thật chặt.
 
Ân Tô Tô vốn đã rất hoảng hốt rồi, lần này tứ chi bị anh hoàn toàn kiềm chế, không thể động đậy càng khiến cô càng hoảng loạn hơn. Làn da nơi gò má cũng càng lúc càng đỏ, lan nhanh đến hai bên tai, cuối cùng thậm chí ngay cả cổ và xương quai xanh cũng đỏ như sắp nhỏ máu vậy.
 
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tự mình trải nghiệm thì Ân Tô Tô không thể nào tưởng tượng ra nổi.
 
Quý ông vô cùng chín chắc, giàu có, biết chừng mực lại có một mặt điên cuồng như thế.
 
Vừa tối tăm kỳ dị, vừa mê hoặc.
 
Cô bị anh đặt vào thế phải hoàn toàn tiếp nhận anh.
 
"..." Trái tim trong lồng ngực nhảy lên điên cuồng, cứ như chỉ trong giây tiếp theo sẽ nhảy ra khỏi cuống họng cô. Ân Tô Tô không thể thoát thân cũng không nói được câu nào, chỉ có thể bị động ngửa cổ, để mặc cho anh hôn.
 
Đáng ăn mừng là, hai mắt cô dần quen với bóng đêm rồi, thứ xuất hiện trong tầm mắt cô không còn chỉ có mỗi bóng tối nữa.
 
Cho nên cô đã thấy rõ người đàn ông trước mặt.
 
Đôi mắt cô sáng rực, phát hiện trong lúc Phí Nghi Châu hôn cô nồng nhiệt thì đôi mắt anh cũng mở to giống cô.
 
Đột nhiên, cô nhớ tới trong một tiết học biểu diễn của trường học, giáo viên đã từng dạy, khi diễn hai người yêu nhau nồng nhiệt thì chỉ cần nhắm mắt lại thôi, vì đây là phương thức biểu hiện trực quan nhất về sự si mê và say đắm.

 
Mà nụ hôn này, cả cô và anh đều không nhắm mắt, có lẽ cũng lại một lần nữa chứng minh rằng dáng vẻ vợ chồng ân ái của bọn họ chẳng khác gì nhau, sâu trong nội tâm vẫn là bằng mặt không bằng lòng.
 
Ân Tô Tô mơ hồ nghĩ về điều này trong lúc thiếu khí oxy.
 
Nhưng dù sao xung quanh cũng quá mờ nên Ân Tô Tô không thấy rõ ánh mắt của Phí Nghi Châu lúc này.
 
Khác với sự hoảng hốt, kinh ngạc và sợ hãi chợt thoáng qua của cô, thì anh lại rũ mi mắt nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt sâu thẳm không có chút ý nghĩ đen tối nào, chỉ có sự say mê che trời lấp đất.
 
Giờ khắc này, Phí Nghi Châu cảm thấy người anh đang hôn không chỉ đơn thuần là cô gái của mình.
 
Anh đang hôn giấc mộng tươi đẹp mà anh đã cất giữ sâu trong trí nhớ, hôn quả dại tươi ngon đã mất rồi lại tìm về được, hôn chấp niệm mà anh luôn giấu kín.
 
Nụ hôn này anh đã chờ lâu lắm rồi.
 
Chỉ vài phút ngắn ngủi thế này thôi lại dài như mấy thế kỷ, môi lưỡi Phí Nghi Châu rời đi, sức ở cánh tay cũng chậm rãi thả lỏng, kết thúc nụ hôn với Ân Tô Tô.
 
Đôi mắt Ân Tô Tô ướt át, hô hấp không ổn định, đôi môi sưng lên, mặt đỏ đến mức không thể tưởng tượng nổi. Đầu cô vô thức cúi xuống, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, không có chút dũng khí nào nhìn anh nữa.
 
Cô muốn thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng vừa cử động đã phát hiện cánh tay của người đàn ông còn vòng trên lưng cô, ôm cô thật chặt.
 
"..." Ân Tô Tô cố gắng nhắm mắt rồi lại mở ra lần nữa, vài giây sau mới hít vài hơi thật sâu, cố gắng hết sức dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, thản nhiên nhất trong đời này để mở miệng nói: "Được rồi, đừng quậy nữa. Hôn đủ rồi thì đi tắm đi, ngày mai mọi người còn phải đi làm nữa."
 
Nghe thấy những lời này, Phí Nghi Châu cụp mắt nhìn người trong lồng ngực, nhíu mày, với vẻ đầy thích thú.
 
Lần đầu tiên, anh được thể nghiệm cái gọi là "Kỹ thuật diễn", cũng là lần đầu tiên cảm nhận được vợ anh là một diễn viên ưu tú, xuất sắc bao nhiêu...
 
Nếu không phải từ góc nhìn của anh có thể nhìn thấy hai vành tai và đôi gò má ửng đỏ ướt át của cô, thậm chí ngay cả chóp mũi nhỏ nhắn cũng hiện lên một màu sắc đỏ như son thì có lẽ anh sẽ cho rằng lúc này cô rất bình tĩnh, trong lòng không chút gợn sóng nào thật.
 
Phí Nghi Châu thấy vành tai tròn trịa đang đỏ ửng của cô, trong lòng hơi rung động, đầu ngón tay duỗi qua nhéo nhẹ lên phần thịt mềm mại đó. Giọng nói anh vang lên sát bên tai cô, tuy rất bình tĩnh nhưng lại trầm thấp, dịu dàng khó tả.

 
Anh hỏi cô: "Lần đầu tiên hôn tôi, em cảm thấy thế nào?"
 
Ân Tô Tô: "..."
 
Cô chịu người này luôn rồi, đây là vấn đề mà người bình thường có thể hỏi được à.
 
Ngày đầu tiên sau khi vừa kết hôn, cô vừa tắm xong đã bị anh chẳng nói chẳng rằng mà đè lên tường hôn một cái, chẳng có chút thời gian chuẩn bị tâm lý nào. Cô bối rối, căng thẳng cộng thêm thiếu oxy, suýt chút nữa đã bị anh hôn đến ngất xỉu rồi, làm gì còn hơi sức đâu mà cẩn thận thưởng thức kỹ thuật hôn của anh chứ.
 
Nói thật thì rất khó để đánh giá được.
 
Nhưng những lời này Ân Tô Tô chỉ có thể cằn nhằn trong lòng mà thôi, cuối cùng cô trả lời bố đường bằng một lời ca ngợi được súc tích, hết sức chân thành hệt như mưa phùn ngày xuân như sau: "Miệng anh có mùi thơm lắm."
 
Phí Nghi Châu: "..."
 
Phí Nghi Châu im lặng khoảng chừng hai giây, sau đó thay đổi một câu hỏi khác, ý tứ rõ ràng hơn: "Ý của tôi là, khi hôn tôi em có cảm thấy khó chịu không."
 
Ân Tô Tô nghe xong trừng mắt nhìn, chậm nửa nhịp mới kịp phản ứng lại: Thì ra không phải bảo cô đánh giá kỹ thuật hôn của anh, mà là phỏng vấn về cảm nhận của cô sau nụ hôn.
 
"À... Chuyện này à." Ngực Ân Tô Tô hơi nhói lên, khựng lại một chút mới trả lời theo đúng sự thật: "Không khó chịu. Nhưng vừa rồi anh đột nhiên kéo tôi qua, lại đúng lúc đụng phải công tắc khiến cả căn phòng tối đen, tôi hơi giật mình nên hơi sợ một chút."
 
"Xin lỗi." Phí Nghi Châu nhìn cô chăm chú: "Vừa rồi tôi không kiềm được."
 
Ân Tô Tô không ngờ anh lại xin lỗi cô vì loại chuyện thế này nên ngẩn người. Đột nhiên, trái tim cô đập mạnh,khuôn mặt vừa mới bớt nóng lại có xu hướng tiếp tục nóng bừng. Cô cười gượng một tiếng, nói lắp ba lắp bắp: "Anh không cần xin lỗi đâu, vốn dĩ trong hợp đồng của chúng ta cũng không viết anh không thể đụng vào tôi mà. Anh muốn làm gì cũng được hết."
 
Lý lẽ này vốn không hề sai.
 
Tuy cô và anh chỉ có hôn nhân hợp đồng, nhưng dù sao anh cũng đã trả lương với giá trên trời như thế rồi, cô là người được lợi chân chính không có lập trường yêu cầu người đàn ông này không được lộn xộn kể cả khi cô ngồi trong lòng anh.
 
Huống chi Ân Tô Tô đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ phát sinh chuyện vợ chồng với anh rồi.
 
Phí Nghi Châu rũ mi mắt nhìn khuôn mặt hồng hào của cô, khóe môi hơi nhếch, ngón tay lúc có lúc không chơi đùa với tai cô, thờ ơ nói tiếp: "Em có chắc là dù tôi làm gì em cũng được à?"
 
Lời nói của anh rất mờ ám, vết chai nơi lòng bàn tay hơi thô ráp cứ ma sát qua lại trên vành tai non mịn của cô khiến cho da toàn thân Ân Tô Tô trở nên khô căng.
 
Quả thực rất khó nhịn, cô giả vờ vuốt tóc, âm thầm hất tay anh ra rồi nói: "Đúng thế."

 
Trả lời xong, tim Ân Tô Tô đập như sấm, suy nghĩ trong đầu trở nên lộn xộn. Không hiểu sao cô lại nhớ tới mấy lời đồn chuyện chăn gối mà cô từng nghe qua trước kia, lời đồn nói trong giới nhà giàu có rất nhiều người có đam mê đặc biệt, thường xuyên chơi các nữ minh tinh mà mình bao nuôi đến nỗi nằm viện.
 
Không ổn.
 
Lúc trước, cô bị mấy khoản lợi nhuận kếch xù đập đến choáng não, hoàn toàn quên mất chuyện này rồi.
 
Đừng nhìn vị Thái tử gia này trông rất giống người mà mất cảnh giác, nhỡ đâu anh cũng có sở thích kỳ quái ở phương diện kia thì sao?
 
Nghĩ tới đây, trong lòng Ân Tô Tô không khỏi hoảng sợ. Cô nuốt nước miếng cái ực, hắng giọng, vội liếc nhìn ông chồng đại gia của mình một cái, xuất phát từ yêu cầu tất yếu nên cho ra thêm một câu bổ sung: "Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh không có sở thích kỳ quái gì."
 
Phí Nghi Châu nghe xong thì biểu cảm trên mặt bỗng cứng đờ. Lúc nhất thời, anh không phản ứng được cô đang nói gì cả, thế là bình tĩnh hỏi lại: "Sở thích kỳ quái gì?"
 
Ân Tô Tô nghe thấy anh hỏi cụ thể như thế thì khuôn mặt càng đỏ hơn, ấp úng nói: "Thì là... Trừ cách làm bình thường ra thì tất cả đều kỳ quái. Tôi không thể chấp nhận được."
 
Lúc này Phí Nghi Châu mới hiểu.
 
Anh nhìn chằm chằm Ân Tô Tô, bị dáng vẻ rõ ràng đã căng thẳng gần chết rồi mà vẫn cố tỏ ra có kinh nghiệm của cô chọc cười, nhíu mày nói: "Em biết nhiều nhỉ."
 
Ân Tô Tô hơi khó chịu, rũ mi mắt thì thầm trả lời anh: "Chưa ăn thịt heo thì cũng từng nhìn thấy heo chạy rồi mà."
 
Ánh mắt Phí Nghi Châu vẫn dừng trên mặt cô như cũ. Một lát sau, cuối cùng anh cũng buông cô ra rồi đứng thẳng dậy. Nhiệt độ trên người Ân Tô Tô cứ như sắp hấp chín mình luôn rồi, sao cô lại dám dán sát người anh thế nữa chứ, vội vàng trốn thật xa hệt như lòng bàn chân mới bôi dầu, chạy thẳng ra khỏi cửa phòng quần áo rồi nhìn anh từ nơi xa.
 
"Trước mắt, lo lắng của em là rất dư thừa vì tôi tạm thời không có sở thích kỳ quái nào cả." Ném ra một câu như thế xong, Phí Nghi Châu xoay người, chuẩn bị đi vào phòng tắm.
 
Ân Tô Tô lại có thể nghe ra sự không bình thường trong câu nói này của anh, nghi ngờ nhíu mày rồi buộc miệng thốt ra: "Cái gì gọi là 'tạm thời' không có?"
 
Phí Nghi Châu nghe thấy thì bước chân hơi khựng, nghiêng đầu nhìn về phía cô, vô cùng bình tĩnh giải thích: "Tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ người đồng giới hay khác giới nào. Cho nên thực tế mà nói thì tôi không thể nói rõ hay khẳng định cho em biết rốt cuộc mình có sở thích kỳ quái gì không được."
 
Ân Tô Tô: "..."
 
"Về phần rốt cuộc có hay không, sau này có thể có hay không, chỉ có thể từ từ tìm hiểu trong lúc ở bên em thôi."
 
Ân Tô Tô: "..."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận