Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Cuối cùng, Phí Nghi Châu nhìn cô gái đã trợn mắt há hốc mồm, vừa lịch sự vừa nhẹ nhàng hỏi: "Tôi giải thích như thế, em có hiểu không?"
 
Ân Tô Tô đã hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc hốt hoảng, đại não cô bị mắc kẹt giữa đường, không biết nói gì cả mà chỉ có thể ngơ ngác gật đầu, lại gật đầu thêm cái nữa.
 
Cậu cả nhà họ Phí xoay người, thong dong, tao nhã đi vào phòng tắm. 'Cạch' một tiếng đóng lại cửa phòng tắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chân trước ông chồng đại gia vừa đóng cửa phòng tắm, Ân Tô Tô sau lưng suýt chút nữa đã hoảng sợ đến nỗi sắp nổ tung ngay tại chỗ rồi.
 
Cô khó tin che trán, bắt đầu nhớ lại.
 
Vừa rồi Phí Nghi Châu nói gì cơ?
 
Anh chưa từng phát sinh quan hệ với bất kỳ ai, cũng chưa từng yêu đương ấy hả? Đàn ông già đã qua tuổi ba mươi mà cả mối tình đầu cũng không có á? Làm ơn đi, đừng có kỳ lạ như thế chứ.
 
Suy nghĩ như thế, tế bào hóng hớt trong cơ thể Ân Tô Tô cháy bừng lên trong nháy mắt. Không chần chừ giây nào đã ngay lập tức mở di động gửi tin nhắn cho Lương Tĩnh.
 
Ân Tô Tô: [Má ơi!]
 
[Mau ra đây đi! Drama siêu to khổng lồ tới rồi này!]
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ở trước cổng lớn xa hoa của một khách sạn của thành phố khác.
 
Lương Tĩnh cùng các quản lí cấp cao uống khá nhiều rượu, đầu đã hơi mơ màng rồi nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần để đưa các nhà lãnh đạo của Vệ thị đến xe riêng của họ.
 
Nghe thấy tiếng tin nhắn vang lên, nhưng đầu cô ấy đang vô cùng choáng váng nên không xem ngay mà mãi đến khi ngồi về sofa trong đại sảnh khách sạn mới lấy điện thoại ra.
 
Thấy là tin nhắn Ân Tô Tô gửi đến, Lương Tĩnh nấc cụt một cái rồi nhướng mày, sợ nhắn tin sẽ khiến đầu mình càng choáng váng hơn nên trả lời lại một tin nhắn thoại: "Drama gì mà lại khiến em kinh ngạc thế, không phải em tính nói với chị là chồng em có hai con “chim chíp” chứ."
 
Tính cách bình thường của Lương Tĩnh không phải kiểu rất tùy tiện phóng khoáng, rất có khí phách của nữ anh hùng. Thế nhưng lúc này lại có thêm hai chai rượu xuống bụng nữa nên lại khiến cô ấy nghĩ gì nói nấy, ngôn từ mất kiểm soát.
 
Bên nhà tổ của nhà họ Phí ở Nam Tân, Ân Tô Tô vừa lấy cho mình một ly nước để uống, nghe thấy tin nhắn ghi âm của chị Lương gửi tới, bỗng nhiên cô "Phụt" một tiếng, bị sặc nước dữ dội.

 
Sau đó, cô mới dùng khuôn mặt đen thui trả lời tin nhắn, lo lắng sốt ruột: [Ăn có bữa cơm mà sao uống thành thế này rồi, chị có khỏe không đấy?]
 
Lương Tĩnh tiếp tục trả lời bằng tin nhắn thoại: "Sức uống của chị mà em còn không biết à? Chị đây là người uống ngàn chén cũng không say đấy, ai có thể khiến chị quá chén được chứ, chỉ là hơi choáng váng chút thôi."
 
Lương Tĩnh: "Hức... Con người em sao nói gì chỉ nói một nửa thôi thế, có drama gì em nói rõ ra coi."
 
Ân Tô Tô nhíu mày gõ chữ: [Gửi địa chỉ nơi chị ăn cơm cho em đi.]
 
Giọng nói Lương Tĩnh pha lẫn chút không kiên nhẫn truyền ra trong tin nhắn thoại: "Úi giời, đã nói với em là chị không sao rồi, ngồi chút nghỉ một lát, chút nữa hết choáng thì chị tự biết gọi xe về."
 
Ân Tô Tô lo lắng cô ấy ở xa một mình, rất kiên trì: [Gửi địa chỉ đến đây đi, không thì em không kể drama cho chị nghe đâu.]
 
Lương Tĩnh bị cô chọc đến nỗi tò mò vô cùng, không còn cách nào đành phải gửi định vị của khách sạn qua.
 
Lương Tĩnh: [Bây giờ em chịu nói rồi chưa?]
 
Ân Tô Tô dùng cả hai tay, gõ chữ nhanh như bay: [Em nói chị nghe, vừa nãy Phí Nghi Châu nói cho em biết anh ấy cho đến bây giờ vẫn chưa từng yêu đương lần nào!]
 
Lương Tĩnh: [? Cười xỉu.]
 
Lương Tĩnh: [Mấy kiểu lừa gạt thế này mà em cũng tin à? Nếu chị nhớ không nhầm thì cậu cả nhà họ Phí năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi phải không? Tuổi này rồi mà còn chưa từng yêu đương, không phải là phương diện kia không được chứ.]
 
Thấy mấy chữ Lương Tĩnh trả lời, Ân Tô Tô nhíu mày, không bao lâu sau đã nhắn lại: [Đúng là nói quá thật ấy! Em cũng biết là không thể nào. Nhưng chị nói anh ấy gạt em thì em càng nghĩ không ra. Tại vì anh ấy không có lý do làm thế mà, anh ấy gạt em làm gì?]
 
Lương Tĩnh lại nấc cụt một cái nữa, ghi âm tin nhắn thoại: "Tạo hình tượng một vị thần có tình yêu thuần khiết cho bản thân chứ gì, cậu ta biết mấy cô gái trẻ như em thích kiểu này nhất nên mới bắt chẹt em đó."
 
Ân Tô Tô nghi ngờ: [Vấn đề ở chỗ, em đã kết hôn với anh ấy rồi, nếu anh ấy muốn chơi quy tắc ngầm với em thì có thể dùng quy tắc ngầm một cách quang minh chính đại mà, thậm chí chẳng có ai trách cứ anh ấy cả. Sao anh ấy phải nói dối như thế này chứ? Không lẽ anh ấy còn muốn có được cái gì nữa à?]
 
Lương Tĩnh vẫn tiếp tục trả lời bằng tin nhắn thoại, cô ấy say khướt nên chỉ chép miệng, nói tiếp: "Chuyện này còn không rõ nữa à? Cậu ta là kẻ cắp trái tim, muốn trộm trái tim của em đấy."
 
Ân Tô Tô: [...]

 
Ân Tô Tô: [Chị muốn nghe lại xem mình vừa nói gì không?]
 
Chị Lương say rượu chả sợ gì cả, lạnh lùng “hừ” một tiếng: "Cho nên mấy cô gái trẻ tụi em đó, chính vì quá trẻ tuổi nên chẳng hiểu tâm lý mấy người có tiền chút nào cả. Ở trong mắt bọn họ, có được cơ thể phụ nữ chỉ là cỡ trình độ thấp nhất thôi, trình độ cao nhất là hoàn toàn chinh phục được trái tim của em, khiến em khăng khăng một mực với cậu ta, yêu cậu ta đến chết đi sống lại... Ọe!"
 
Sau khi nói xong câu nói đầy dũng cảm này thì tiếng nôn kia cũng kết hợp tạo thành câu kết.
 
"Được rồi, được rồi, chị nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi đi, đừng nói nữa."
 
Khóe miệng Ân Tô Tô giật giật, lo cho tình trạng trước mắt của chị Lương nên không còn tâm trạng đâu mà tiếp tục tám chuyện nữa.
 
Cô liếc nhìn địa chỉ  mà Lương Tĩnh gửi đến, suy nghĩ rồi đứng lên.
 
Vị trí này thì Hứa Tiểu Phù đúng là cách rất gần chị Lương thật, nhưng mấy ngày trước cơ thể Tiểu Phù mới khám ra chút bệnh vặt, vẫn là đừng nên làm phiền cô ấy phải cực nhọc thêm nữa.
 
Sau khi rối rắm một hồi, Ân Tô Tô nhận ra không thể chọn được ai khác nữa nên quyết định tự đi luôn.
 
Cô mở bản đồ trên di động để tính toán thời gian.
 
Giờ này không kẹt xe, tình hình giao thông toàn bộ đều là màu xanh hết, từ nhà riêng của Phí Nghi Châu chạy đến chỗ của Lương Tĩnh chỉ cần ba mươi lăm phút. Hơn nữa, nếu như cô đưa Lương Tĩnh về nhà cô ấy, sắp xếp sơ mấy chuyện vặt vãnh cho cô ấy nữa thì đoán chừng có thể về kịp trước mười hai giờ.
 
Nghĩ xong, Ân Tô Tô lập tức đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm rồi giơ tay gõ vang cửa phòng tắm.
 
Cốc cốc cốc cốc.
 
Giây tiếp theo, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Phí Nghi Châu truyền ra từ bên trong, lẫn trong đó là tiếng nước tí tách, nghe ra chút khàn khàn đầy gợi cảm.
 
"Sao thế?" Anh hỏi.
 
"À, chuyện là thế này." Ân Tô Tô vừa nghe thấy tiếng của anh, trong đầu không hiểu sao lại hồi tưởng hình ảnh hôn anh ban nãy. Đôi tai cô nóng lên, ho khan hai tiếng mới nói tiếp: "Chị Lương, người quản lý của tôi hôm nay bàn chuyện hợp tác giúp tôi ở bên ngoài, bây giờ chị ấy uống say rồi, lại chỉ có một mình thôi, tôi đưa chị ấy về nhà rồi về sau."
 

Vừa nói xong, Phí Nghi Châu trong phòng tắm yên lặng mất hai giây rồi bình tĩnh trả lời: "Trên bàn sách có điện thoại nội bộ, nhấn số "1" để gọi cho Hà Kiến Cần, để cậu ấy đi cho."
 
Ân Tô Tô không muốn làm phiền trợ lý Hà nên nói: "Không cần, tôi tự đi là được."
 
Giọng điệu Phí Nghi Châu đầy thản nhiên: "Trợ lý Hà làm việc rất đáng tin cậy, để cậu ấy đón quản lý của em về nhà đi, không sao đâu."
 
Ân Tô Tô vẫn rất chần chừ: "Nhưng..."
 
"Giao cho Hà Kiến Cần làm đi." Phí Nghi Châu nói: "Muộn thế rồi em còn ra ngoài một mình, tôi sẽ lo lắng."
 
Nghe thấy lời này, Ân Tô Tô giật mình, đột nhiên cảm thấy trong lòng rất ấm áp.
 
Bởi vì dù có kiên trì cũng không có kết quả nên cuối cùng cô chỉ đành đồng ý với đề nghị của Phí Nghi Châu, nhờ trợ lý Hà Kiến Cần đến khách sạn đón Lương Tĩnh đang say về.
 
Sau khi điện thoại nội bộ được kết nối, Ân Tô Tô ngại ngùng nói với trợ lý Hà câu "Làm phiền rồi" không dưới ba lần, cuối cùng mới thêm bạn tốt với Wechat của trợ lý Hà rồi gửi định vị sang.
 
Vài phút sau, Hà Kiến Cần lái xe hòa vào bóng đêm.
 
Ở bên cửa sổ sát đất của phòng ngủ chính trên lầu ba, Ân Tô Tô vừa rướn cổ nhìn theo hướng Hà Kiến Cần rời đi bên dưới, vừa gõ chữ gửi tin nhắn cho Lương Tĩnh.
 
Ân Tô Tô: [Trợ lý của Phí Nghi Châu tới đón chị đó, biển số xe là Bắc Kinh Axx888, em đã gửi số điện thoại của chị cho cậu ấy rồi, lát nữa cậu ấy sẽ gọi điện thoại cho chị đó. Nhớ nhận nha.]
 
Sau khi tin nhắn được gửi ra, ước chừng đợi khoảng năm phút sau mới thấy Lương Tĩnh trả lời lại.
 
Lương Tĩnh: [Chậc. Lần sau không thể uống cả rượu trắng và rượu đỏ nữa, nhức đầu quá trời. Chị mới nôn trong toilet xong.]
 
Lương Tĩnh: [Đã nói là chị ổn lắm, không cần phải đón đâu, sao em lại chẳng nghe lời chút nào thế.]
 
Lương Tĩnh: [Được rồi, được rồi, biết rồi.]
 
Thấy quản lý đã có thể tỉnh táo gửi tin nhắn cho mình rồi, thần kinh vẫn luôn căng thẳng của Ân Tô Tô cuối cùng cũng thả lỏng một chút. Cô phồng má thở ra một hơi, vừa định tiếp tục gửi tin nhắn thì sau lưng vang lên tiếng đóng cửa nhỏ, có người đi ra từ trong phòng tắm.
 
Nghe thấy tiếng bước chân, Ân Tô Tô vô thức quay đầu lại.
 
Thứ đầu tiên cô nhìn thấy chính là một đôi chân thon dài thẳng tắp.
 
Người đàn ông có thân hình cao lớn, tóc ngắn ướt át. Một giọt nước rơi xuống từ trên mái tóc lộn xộn của anh, trượt xuống cái trán đầy đặn, lướt qua sóng mũi cao thẳng, thong thả phác họa ra hình dáng khung xương trắng trẻo, lạnh lùng và sắc sảo một cách hoàn mỹ.
 

Giọt nước tiếp tục trượt xuống, chảy dọc theo cổ và xương quai xanh của anh, phác họa ra dáng người với đường nét mạnh mẽ và cao lớn, đường nét cơ bắp rất rõ ràng.
 
Khác với cảm giác kiêu ngạo khi anh mặc tây trang giày da, giờ phút này hiện ra trước mắt Ân Tô Tô là một loại vẻ đẹp đầy sức mạnh, tràn ngập sự ngang bướng.
 
Quần áo ngủ sạch sẽ nằm trên cánh tay. Mà trên dưới toàn thân Phí Nghi Châu chỉ quấn một cái khăn tắm màu trắng quanh hông mà thôi.
 
Không hiểu sao cổ họng Ân Tô Tô lại khô khốc, mắt sáng rực, đến cả mặt cũng nóng bừng lên.
 
Cô dời mắt đi, cẩn thận tìm chủ đề để nói: "Tắm xong rồi à?"
 
"Ừm." Phí Nghi Châu vừa tùy ý lại lười biếng, vừa đi về phía giường lớn màu đen đặt giữa phòng vừa mặc áo ngủ vắt trên tay lên người, không thèm ngước mắt mà nói với cô: "Đã muộn rồi, lên giường ngủ đi."
 
"... À." Trái tim Ân Tô Tô hơi hồi hộp.
 
Phí Nghi Châu nằm lên giường.
 
Không còn cách nào, Ân Tô Tô cũng chỉ đành bất chấp nằm lên cùng. Đầu ngón tay trắng nõn cầm một góc chăn lụa, kéo ra xong rồi lại nhẹ tay nhẹ chân nằm xuống, chẳng dám thở mạnh dù chỉ một cái, cẩn thận khắp chốn sợ sẽ đụng phải anh.
 
Phí Nghi Châu chú ý đến tiếng động của người bên cạnh, chờ đến khi cô gái kia đắp chăn xong anh mới vươn tay tắt đèn đầu giường đi.
 
Mới đây mà căn phòng đã trở nên tối thui.
 
Nằm ngủ cùng giường, hai người đều không nói gì cả.
 
Bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
 
Ân Tô Tô cứng đờ, nằm bên trái giường, đôi mắt mở to rồi nhìn chằm chằm lên trần nhà, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, hoảng loạn cảm nhận từng cử động của ông chủ nằm kế bên.
 
Nghe thấy hô hấp chậm rãi của anh, ngửi thấy mùi hương mát lạnh sau khi được tắm gội của anh.
 
Cô chờ đợi chuyện xảy ra kế tiếp, cũng có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
 
Lát sau, ngay lúc Ân Tô Tô thấp thỏm bất an, bắt đầu tưởng tượng đủ loại chuyện trên trời dưới đây thì người đàn ông vẫn mãi im lặng cuối cùng cũng mở miệng, nói ra câu nói đầu tiên từ khi anh và cô nằm lên chiếc giường này.
 
Phí Nghi Châu: "Không ngủ được thì lại đây ôm tôi đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận