Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Trong phòng ngủ, màn đêm lặng lẽ lan khắp mọi nơi.
 
Sau khi Phí Nghi Châu nói xong, tim của Ân Tô Tô bỗng giật thót lên, phản ứng đầu tiên của cô là tưởng bản thân mình đã nghe nhầm.
 
Trong màn đêm, cô khẽ chớp mắt một cái rồi quay đầu lại nhìn người đang ở bên cạnh. Xung quanh tối quá nên cô không thể nhìn thấy rõ nét mặt của anh mà chỉ mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt với những đường nét góc cạnh, lạnh lùng và cực kỳ điển trai.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
"Tôi xin lỗi, hình như tôi nghe chưa rõ." Ân Tô Tô lẩm bẩm, giọng điệu hơi ngập ngừng. Giọng nói của cô nghe khá là trầm thấp, dịu dàng, cứ như vô tình thả thính vậy: "Anh nói gì vậy?"
 
Phí Nghi Châu quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt trong veo của cô như được bao bọc bởi một lớp sương, nó trong suốt và sáng ngời giống như một cặp ngôi sao lấp lánh trong đêm tối vậy.
 
Anh cứ nhìn cô như thế, một lúc sau mới bình thản mà lặp lại câu nói của mình: “Tôi nói, nếu em không ngủ được thì có thể nhích lại đây ôm lấy tôi.”
 
Ân Tô Tô ngẩn người, cô không hiểu lối suy nghĩ của ông lớn này cho lắm, cô bối rối hỏi: "Chẳng lẽ tôi ôm anh rồi là có thể ngủ được hay sao?"
 
Phí Nghi Châu bình thản nói: "Em không ngủ được chẳng qua là do căng thẳng thôi, tôi có thể ôm em rồi dỗ em ngủ."
 
"..." Cổ họng của Ân Tô Tô bị nghẹn lại, đôi má cô chợt đỏ bừng lên. Cô đưa tay ra khỏi chăn lắc lắc theo phản xạ tự nhiên để từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi cảm thấy tốt nhất là cứ mạnh ai nấy ngủ thì tốt hơn đó, chúc ngủ ngon."
 
Đôi khi cô thật sự cảm thấy lối suy nghĩ của Phí Nghi Châu rất khó hiểu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thủ phạm khiến cô căng thẳng đến mức không ngủ được chả phải là anh, cậu cả cao quý đây sao? Còn để anh dỗ cô ngủ? Đây là lời đề nghị vô nhân đạo và điên rồ gì vậy? Anh định tra tấn tinh thần cô không cho cô ngủ đúng không?
 
Đôi tai của Ân Tô Tô nóng bừng, tim thì đập dồn dập, tâm trạng cũng trở nên rối bời, cô vừa không ngừng phàn nàn trong lòng vừa quay người lại, đưa lưng về phía người đàn ông bên cạnh.
 
Tíc tắc, tíc tắc, kim giây của chiếc đồng hồ dựng đứng đã trôi qua vài giây.
 
Toàn bộ thế giới tối đen trở nên cực kỳ yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức thậm chí Ân Tô Tô có thể nghe rõ tiếng thở nhẹ của Phí Nghi Châu nằm bên cạnh cô.
 
Suy cho cùng, cô cũng là một cô gái đang trong độ tuổi trẻ trung và hoạt bát. Ban ngày, cô nỗ lực hòa nhập với thế giới của người trưởng thành và luôn nhắc nhở bản thân phải luôn cẩn thận trong mọi lời nói và hành động. Thế nhưng khi đến đêm, con nai nghịch ngợm trong thâm tâm cô lại thoát ra khỏi xiềng xích, lao ra ngoài vui chơi mà không hề lo ngại gì.
 
Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào bức tranh treo tường bên phía mình, cô không biết tại sao bản thân lại bắt đầu đếm từng nhịp theo hơi thở của Phí Nghi Châu.

 
Hít vào, thở ra. Một lần.
 
Hít vào, thở ra. Hai lần...
 
Sau khi đếm tới hàng chục lần như vậy với vẻ thích thú, đôi mắt của Ân Tô Tô lại sáng rực, như thể cô vừa mới có được một phát hiện mới lạ: Hơi thở của anh rất đều đặn và nhịp nhàng, hơn nữa tần suất hít vào, thở ra của anh cũng chậm hơn một chút so với người bình thường.
 
Ân Tô Tô cảm thấy rất kỳ lạ, cộng với việc đột nhiên cô lại cảm thấy phấn khích mới nên càng không thể ngủ được. Cuối cùng, cô không nhịn được mà khẽ nhúc nhích trong chăn, quay đầu lại nhìn về phía sau, hỏi nhỏ: "Anh ngủ rồi à?"
 
Phí Nghi Châu vẫn nhắm mắt lại, uể oải trả lời cô: "Chưa."
 
"Lúc nãy, tôi vừa đếm hơi thở của anh, không ngờ hơi thở của anh lại chậm hơn của tôi vài nhịp đó." Ân Tô Tô khựng lại một chút rồi bày tỏ ra sự ngạc nhiên đầy chân thành của mình: "Thể chất của anh thần kỳ thật á."
 
Nghe vậy, Phí Nghi Châu ngơ ngác một chút, sau đó mở mắt nhìn về phía bên cạnh, nơi phát ra giọng nói ngọt ngào đó.
 
Đôi mắt của cô thực sự rất sáng, lấp lánh như những vì sao và cũng trông giống như những viên đá quý được đính trên khuôn mặt trắng như tuyết, nhỏ nhắn như lòng bàn tay của cô vậy. Lúc này, đôi mắt sáng ngời đó đang nhìn chằm chằm vào anh, cô giống như Columbus vừa phát hiện ra lục địa mới vậy, phấn khích đến mức không thể che giấu được và cũng giống như một đứa trẻ vừa tham quan nhà máy sô cô la lần đầu tiên xong thì hào hứng chia sẻ trải nghiệm của mình cho bạn bè với vẻ mặt sáng ngời vậy.
 
Phí Nghi Châu bình thản nhìn Ân Tô Tô, trong một khoảnh khắc nào đó, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác tội lỗi khó hiểu.
 
Anh đã vô số lần tưởng tượng rằng mình sẽ ôm hôn cô và quấn chặt với cô.
 
Cách đây không lâu, anh đã hôn cô.
 
Bây giờ anh đã trải qua cảm giác được hôn cô nên sự tò mò, muốn khám phá, khao khát và mong muốn của anh đối với cô đã không còn dừng lại ở đôi môi mềm mại và đầy đặn đó nữa.
 
Cho nên chỉ có bản thân Phí Nghi Châu mới biết, hiện tại khi anh đang nằm chung giường với Ân Tô Tô. Khi anh nhìn thấy khuôn mặt và thân hình xinh đẹp của cô, tai anh nghe thấy giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của cô, mũi anh ngửi thấy mùi thơm sảng khoái, ngọt ngào của cô như vậy thì anh đã phải cố gắng đến mức nào để kiềm chế bản thân mình không chạm vào cô.
 
Nhưng cô ở quá gần như vậy thì đáng lẽ anh đã có thể đưa tay ra, nhanh chóng kéo cô lại rồi lột đồ mà tiến tới với cô.
 
“Có lẽ là do tôi luôn có thói quen tập thể dục.”
 
Lúc Phí Nghi Châu nói câu này thì cơ thể của anh đã theo bản năng mà xoay về phía cô, cánh tay dài của anh chậm rãi luồn xuống gối dưới cổ. Sự lạnh lùng, xa cách toát ra giữa hai hàng lông mày của anh đã vơi đi nhưng lại lộ ra vẻ uể oải, mệt mỏi: “Dung tích phổi tương đối lớn nên tần suất nhịp thở cũng chậm đi một chút.”
 

Ân Tô Tô nghe anh nói vậy mới hiểu ra.
 
Cũng đúng.
 
Các vận động viên có dung tích phổi rất lớn do tập luyện thường xuyên trong nhiều năm nên đương nhiên tần suất nhịp thở của họ cũng chậm hơn so với người bình thường.
 
Lúc nãy, Phí Nghi Châu vừa tắm xong đi ra, dáng người đó, chậc chậc, đỉnh cao không ai sánh bằng đó, vừa nhìn vào là biết anh tập thể dục quanh năm rồi.
 
Ân Tô Tô nhìn Phí Nghi Châu, sau đó bất chợt tiến lại gần, tò mò hỏi: "Hơi thở của anh chậm hơn người bình thường, vậy nhịp tim của anh có phải cũng chậm hơn người bình thường không?"
 
"Theo lý mà nói thì đúng là vậy." Phí Nghi Châu im lặng một chút, sau đó thản nhiên nói: "Có muốn áp tai vào nghe thử không?"
 
"Thôi, không cần đâu." Ân Tô Tô sặc phải nước bọt, mặt cô đỏ lên trong hai giây, sau đó cô lại tò mò hỏi: "Nhịp tim của những người thường xuyên tập thể dục ở cường độ cao như anh tại sao lại chậm hơn người bình thường vậy?"
 
Phí Nghi Châu nghe được câu này thì anh lại cảm thấy khá buồn cười trong sự bất lực. Vào đêm đầu tiên sau khi kết hôn, anh thì cố gắng kiềm chế để không chạm vào cô, nhịn đến mức gần như phát điên lên mà cô thì ở đó tỏ ra đầy tò mò và khát khao tìm hiểu kiến thức, yêu cầu anh giải đáp các câu hỏi thắc mắc này.
 
Phí Nghi Châu nghi ngờ rằng cô đang cố tình làm vậy.
 
Nhưng anh vẫn trả lời một cách đầy tự nhiên: “Bởi vì những người tập thể dục quanh năm có cơ tim khỏe, thể tích tâm thất lớn, khả năng điều hòa thần kinh của tim mạnh mẽ, khả năng sử dụng oxy và chuyển hóa năng lượng cao, giúp giảm bớt gánh nặng cho tim và nhịp tim.”
 
"Ừm, tôi hiểu rồi." Ân Tô Tô chợt hiểu rồi, sau đó từ tận đáy lòng mình, cô cảm thấy có chút ngưỡng mộ anh nên lên tiếng khen ngợi: "Anh có một kho tàng kiến ​​thức rất phong phú đó."
 
“Quá khen.” Phí Nghi Châu thản nhiên đáp: “Chỉ là đọc thêm vài cuốn sách mà thôi.”
 
"Dáng người của anh cũng đẹp lắm đó." Sẵn tiện, Ân Tô Tô lại khen anh thêm một câu nữa. Suy cho cùng, cô biết rất rõ việc nịnh nọt nhà tài trợ là việc chỉ có lợi chứ không có hại: “Có thể thấy rằng bình thường anh rất có tính tự giác đó nha.”
 
"Cám ơn." Phí Nghi Châu tiếp nhận hết mọi lời khen của cô rồi bình thản trả lời lại.
 
Một lúc sau, anh thấy mắt cô vẫn sáng rực, không hề có dấu hiệu buồn ngủ nên anh đành cúi đầu, nghiêng người áp sát lại gần cô một chút.
 
“Đêm khuya rồi mà em còn không nhắm mắt ngủ đi, trông em tươi tỉnh thế.” Anh nói bằng giọng có chút khàn khàn, giống như đang gói một tia lửa chưa cháy trong cổ họng vậy.

 
Khi bốn mắt cùng nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy làm Ân Tô Tô khẽ giật mình nhưng qua đó cô cũng nhìn thấy làn sương mù dày đặc quen thuộc trong mắt anh.
 
Tim cô đột nhiên lỡ nhịp, não cô bỗng phát ra âm thanh báo động, cô nhận ra tình hình hiện tại có vẻ không ổn lắm.
 
Không còn cách nào khác, Ân Tô Tô chỉ đành thành thật giải thích: “Không phải là tâm trạng của tôi tươi tỉnh mà do đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với người khác giới nên tôi khá là căng thẳng. Đúng là có chút không ngủ được."
 
Phí Nghi Châu nghe vậy thì im lặng hai giây, sau đó đáp lại cô: "Vậy thì quá trùng hợp."
 
Ân Tô Tô ngơ ngác: "Trùng hợp cái gì?"
 
Cậu cả bình tĩnh nói: “Đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với một người khác giới, tôi cũng có chút căng thẳng, không ngủ được.”
 
Nghe những lời này, lời cảnh báo của Lương Tĩnh ngay lập tức vang lên trong đầu Ân Tô Tô... Cậu ta đang tạo dựng hình tượng của một vị thần có tình yêu thuần khiết, cậu ta muốn đánh cắp trái tim của em, muốn hoàn toàn chinh phục được em và khiến em phải yêu cậu ta đến chết đi sống lại.
 
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi nheo mắt thật chặt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và trang nghiêm của Phí Nghi Châu, trong lòng cô nghĩ thầm rằng: Anh giỏi giả vờ ngây thơ thật đó.
 
Tuy nhiên, ông lớn thích giả vờ thì cứ giả vờ đi. Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình mà.
 
Anh thích giả vờ là chuyện của anh, không vạch trần anh đó là vì cô hiểu chuyện.
 
Ân Tô Tô không hề tỏ ra nghi ngờ trước lời nói của Phí Nghi Châu, cô cũng không tỏ ra thái độ không tin hay khinh thường anh. Cô chỉ hướng về phía anh cong môi lên một cách dịu dàng, nữ tính và đoan trang rồi cười nói: “Anh yên tâm, chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian, chúng ta cùng nằm ngủ với nhau thêm vài lần nữa thì chắc chắn tôi sẽ dần dần làm quen được thôi."
 
Phí Nghi Châu ráng gượng mở mắt ra nhìn cô, hỏi: "Vậy giờ em có ngủ hay không?"
 
Đôi mắt to của Ân Tô Tô chớp chớp vài cái, cô nghiêm túc áp sát anh thêm vài centimet nữa rồi thì thầm: "Điều đó còn tùy thuộc vào việc anh có làm hay không."
 
“...” Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô, anh nhướng mày.
 
Sau đó, anh nhìn thấy cô gái mặt đỏ bừng hít vào thở ra một hơi thật sâu, như thể vừa hạ quyết tâm cho chuyện đó vậy, cô giơ hai bàn tay trắng nõn của mình lên, ra dấu trước mặt anh, bốp bốp bốp, cô vỗ tay ba lần, ra vẻ rất thành thạo rồi nói: "Là làm cái này nè. Anh hiểu không?"
 
“...” Cặp lông mày của Phí Nghi Châu nhướng cao hơn.
 
"Anh cứ lấp lửng như vậy, cũng không nói gì hết làm tôi rất sợ đó." Ân Tô Tô nhìn anh, giọng điệu có vẻ nghiêm túc: "Ai biết được đợi sau khi tôi ngủ rồi, anh sẽ đột nhiên..."
 
Cụm từ "thú tính trỗi dậy" đã đến bên miệng cô rồi nhưng một lúc sau lại bị cô nuốt trở lại vào trong. Ân Tô Tô dừng lại một lúc, nuốt khan một cái rồi thay đổi câu nói cho khôn khéo hơn: "Không biết anh có đột nhiên nổi hứng, muốn thực hiện quy tắc ngầm với tôi không?"
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh, bộ dạng của cô rõ ràng là kiểu non nớt, xấu hổ, mặt đỏ bừng nhưng lại cố tỏ ra mình là người từng trải như vậy không hề khiến anh cảm thấy phản cảm chút nào, nhưng trong mắt anh chỉ cảm thấy cô rất dễ thương.

 
Hoặc đổi một cách nói chính xác hơn.
 
Cho dù cô có làm bộ yểu điệu thì anh cũng chỉ cảm thấy cô ngoan hiền mà thôi.
 
Anh cảm thấy khá thú vị nên tiến lại gần cô hơn, những ngón tay mảnh khảnh của anh quấn quanh những sợi tóc đen mềm mại của cô rồi chậm rãi nghịch chúng. Anh từ tốn nói: “Cách nói này của em không đúng, chúng ta là vợ chồng, em làm việc đó với anh không gọi là thực hiện quy tắc ngầm, nói một cách bình dị hơn thì có thể gọi là động phòng, nói một cách nghệ thuật hơn thì gọi là “vân hoan vũ hợp”."
 
Ân Tô Tô im lặng, cô nghĩ thầm trong lòng rằng dù sao chúng cũng chung một ý nghĩa thôi mà.
 
“Trong ngành của tụi tôi nói từ này quen rồi, anh hiểu là được.” Ân Tô Tô dừng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn làm theo lời anh, đổi lại từ ngữ: “Vậy xin hỏi, rốt cuộc đêm nay anh có... Động phòng với tôi không?"
 
Đôi mắt của Phí Nghi Châu trở nên mờ mịt, đôi môi nhẹ nhàng tiến sát lại đôi môi hồng hào của cô rồi dừng lại ở khoảng cách nửa ngón tay, anh trầm giọng uể oải hỏi: “Vậy em nghĩ sao về việc này?”
 
Ân Tô Tô vừa hít một hơi, hơi thở trong lành của anh tràn vào mũi và phổi cô làm cô cảm thấy bối rối, đỏ mặt muốn trốn tránh nhưng biết rằng mình không còn cách nào để trốn tránh nên chỉ còn cách cố gắng tỏ ra điềm tĩnh. 
 
Cô ra vẻ như "Mình không hoảng sợ. Mình không hoảng sợ chút nào cả." rồi nói: “Tôi thì, tôi thì sao cũng được, tùy anh thôi.”
 
"Được." Phí Nghi Châu gật đầu.
 
“...” Được? Thế thì có làm hay không? Ân Tô Tô thực sự cảm thấy rất hoang mang.
 
Đúng lúc cô đang định hỏi thêm vài câu nữa thì cô không ngờ rằng ông lớn đang nằm bên cạnh đột nhiên lại làm ra hành động mới... Phí Nghi Châu thản nhiên giơ tay về phía cô, cánh tay dài của anh chỉ kéo một cái thì cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh.
 
Hơi thở đầy nam tính, mạnh mẽ của anh phả vào mặt Ân Tô Tô khiến cô hoàn toàn bị bao trùm trong đó. Nó xâm chiếm mọi giác quan của cô. Nó có mùi rất thơm và không hề gây khó chịu cho cô cả về mặt sinh lý lẫn tâm lý.
 
Nhịp tim của Ân Tô Tô đang đập dữ dội như sét đánh, hàng mi dày của cô không ngừng run rẩy.
 
Và cũng có chút ngạc nhiên.
 
Không biết từ khi nào mà cô lại trở nên quen thuộc với lòng tay của anh, quen thuộc với mùi lạnh lùng, nguy hiểm và đầy tính xâm lược của anh…
 
Có lẽ sắp bắt đầu rồi chăng?
 
Ân Tô Tô đoán vậy, trong vô thức ngón tay mảnh khảnh của cô đã nắm chặt chiếc chăn bông trong tay, trong lòng thì không ngừng tự khuyên nhủ mình: Cô đã kết hôn rồi, sớm muộn gì cô cũng phải lên giường với anh thôi. Cô là thiếu nữ thuộc thời đại mới cũng đâu cần phải quan trọng chuyện trinh tiết làm gì, làm thì cứ làm thôi.
 
Không có gì to tát cả!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận