Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Việc chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đã hoàn tất, Ân Tô Tô không quan tâm nữa. Cô dứt khoác mặc kệ rồi nhắm mắt lại, biểu cảm của cô đã giải thích một cách sống động cho câu “Từ xưa đến nay có ai mà chưa từng trải qua cái chết.” cho anh Phí xem.
 
Phí Nghi Châu rũ mắt nhìn cô đang trong tư thế anh dũng sẵn sàng hy sinh, trong lòng cảm thấy khá buồn cười, trong mắt cũng thoáng qua một nụ cười.
 
Anh không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt, nhắm mắt tiến sát lại gần cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm kèm theo chút thành kiến đặt lên khóe miệng Ân Tô Tô.
 
“...” Cô sửng sốt, một lần nữa mở mắt trong bóng tối, cô có hơi kinh ngạc nhìn anh.
 
“Nhắm mắt lại.” Phí Nghi Châu dịu dàng dựa vào cô, quai hàm góc cạnh của anh nhẹ nhàng cọ vào gò má mềm mại của cô, đồng thời nhắm mắt lại, giọng điệu anh trầm thấp đang rất kiềm chế: “Ngủ ngoan nào.”
 
Ân Tô Tô mặt đỏ bừng, đôi mắt sáng mở to: "Không làm nữa à?"
 
Phí Nghi Châu chỉ nhẹ nhàng nói mà không mở mắt ra: "Em có biết bộ dạng bây giờ của mình trông như thế nào không?"
 
"Trông như thế nào?"
 
“Giống như một người lính mang trong mình túi thuốc súng đến căn cứ địch đánh bom, quyết tâm hy sinh trong danh dự, có đi mà không bao giờ quay trở lại vậy.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"..."
 
"Ngủ đi." Phí Nghi Châu nói: "Trước khi em hoàn toàn đồng ý thì tôi sẽ không ép buộc em đâu."
 
Nghe vậy, trong mắt Ân Tô Tô hiện lên vẻ đầy kinh ngạc. Cô ngẩng cổ lên và mở mắt ra, chăm chú nhìn vào khuôn mặt cách cô chưa đầy nửa tấc phía trên đầu.
 
Người đàn ông này có khuôn mặt vô cùng góc cạnh và lạnh lùng, vầng trán đầy đặn, hai hàng lông mày ngay ngắn và hơi nhếch cao, hốc mắt sâu hõm, tạo thành một đôi mắt đẹp đến mức khiến người khác nhìn qua đều khó quên. Lúc này, anh đang nhắm chặt mắt ôm lấy cô, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt mất đi vẻ uy nghiêm của ánh mắt lạnh lùng mà chỉ lộ ra một chút sự dịu dàng và trìu mến mơ hồ.
 
Trong lòng cô bỗng có những cảm giác lạ lùng đang lớn dần, giống như những hạt giống trái dại được ném vào vườn hoa mùa xuân của phương nam giúp chúng không ngừng ngại mà đâm chồi nảy lộc, nở hoa.
 
Anh biết thừa rằng dù cô không muốn nhưng cũng sẽ không từ chối.
 
Rõ ràng anh đã có được những lý do hợp lý và chính đáng nhất để chiếm hữu cô.
 
Nhưng anh đã không làm thế.
 
Lúc này, Ân Tô Tô đột nhiên hiểu ra được một chuyện.
 
Người đàn ông nắm giữ quyền lực tối cao này, từ tận sâu trong đáy lòng của mình thực sự rất tôn trọng cô về mọi mặt, từ đầu đến cuối đều tôn trọng cô.

 
*
 
Phía bên kia của thành phố.
 
Khi trợ lý Hà không ngại đường xá xa xôi hàng ngàn dặm từ Nam Tân đi đến địa chỉ mà Ân Tô Tô đã gửi cho anh ấy trên WeChat. Khi anh ấy vừa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng sau đây.
 
Sảnh của khách sạn năm sao được chiếu sáng rực rỡ và được trang trí theo phong cách chuẩn châu Âu. Đài phun nước trong nhà đang chảy nước róc rách, có một người đang uể oải nằm trên chiếc ghế so pha bằng da thật màu đỏ sẫm ở khu vực nghỉ ngơi dành cho khách ở bên trái.
 
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với ngoại hình ưa nhìn và quần áo thời trang.
 
Cô ấy có một mái tóc đen dày, dài và thẳng, đang dựa vào lưng ghế sofa, đôi chân thon dài ẩn bên trong chiếc quần tây đang bắt chéo vào nhau. Tay phải cô ấy đang nghịch điện thoại di động, còn ngón trỏ và ngón giữa bên tay trái thì đang kẹp một điếu thuốc dành cho nữ, cả người cô ấy từ đầu đến chân đều toát lên vẻ thờ ơ, vô cùng gợi cảm.
 
Hà Kiến Cần đứng ở cửa khách sạn cách đó vài mét, anh ấy lặng lẽ xem xét cô ấy trong vài giây, trong lòng anh ấy cũng đoán được đây chính là quản lý say rượu mà Ân Tô Tô đã nhờ anh ấy đến đón.
 
Chiều cao, ngoại hình và khí chất của cô ấy đều phù hợp với mô tả của Ân Tô Tô.
 
Hà Kiến Cần lấy điện thoại di động ra, bấm gọi vào số mà trước đó Ân Tô Tô đã gửi cho anh trên WeChat.
 
Chưa đầy hai giây, anh ấy đã nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông phát ra từ phía ghế so pha.
 
Người đẹp cao ráo trong bộ trang phục công sở tỏ ra khó chịu cau mày một cái. Ngón tay mảnh khảnh của cô ấy khẽ cử động, uể oải lướt vào nút bắt máy rồi giơ điện thoại áp sát vào tai.
 
“A lô.” Đầu của Lương Tĩnh vẫn còn khá là nặng nề, cô ấy cau mày lại lên tiếng trả lời.
 
"..." Sau khi đã xác nhận. Hà Kiến Cần không nói gì mà thẳng thừng cúp máy.
 
A lô? A lô, a lô, a lô. Khi nghe thấy tiếng tút tút phát ra từ điện thoại, đầu óc choáng váng của Lương Tĩnh càng trở nên nặng nề hơn. Trong lúc say rượu cô ấy đã không được tỉnh táo rồi, vốn cô ấy có tính tình khá nóng vội, lúc này lại càng trở nên nóng nảy hơn. Cô ấy nhắm mắt lại, ngả người ra sau, ném điện thoại di động xuống ghế sô pha mềm mại rồi nhét điếu thuốc chưa châm lửa vào miệng.
 
Hà Kiến Cần đi đến trước mặt cô ấy, mỉm cười lịch sự nói: "Xin chào, cho hỏi cô có phải là cô Lương Tĩnh không?"
 
Giọng nói trong trẻo mà trầm thấp, lọt vào tai người khác như có làn gió xuân thổi qua vậy. Tâm trạng cáu kỉnh của Lương Tĩnh dường như cũng đã được xoa dịu bớt. Cô ấy cố gắng mở mắt ra, nhướng mi nhìn lên trên.
 
Cô ấy có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn mặc vest đang đứng, với bờ vai rộng và đôi chân thon dài, tạo thành một dáng vẻ của một doanh nhân thành đạt vô cùng ưu tú.
 
Ánh mắt của Lương Tĩnh nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông này, cô ấy cố gắng xác định các đặc điểm trên khuôn mặt của anh ấy nhưng đáng tiếc là do ảnh hưởng của rượu nên đầu cô ấy giờ đang rất choáng váng. Trong mắt cô ấy, khuôn mặt của anh ấy vô cùng mờ mịt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy rõ đường quai hàm của anh ấy thôi.
 
Anh ấy rất cao, có lẽ không dưới 1m85.
 
Lương Tĩnh đánh giá trong cơn choáng váng.
 

Hà Kiến Cần thấy cô ấy cứ nhìn mình nhưng không lên tiếng, anh ấy chỉ nghĩ rằng cô ấy say quá nên lại từ tốn nhắc lại câu hỏi: “Xin chào, cô có phải là cô Lương Tĩnh không?”
 
Lần này, Lương Tĩnh cuối cùng cũng tỉnh táo lại, hoàn hồn sau cơn choáng váng.
 
“À, đúng vậy.” Có lẽ là do người đàn ông này có khí chất nổi bật đến mức không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra anh ấy là một anh chàng đẹp trai, đột nhiên Lương Tĩnh cảm thấy hơi ngại. Cô ấy hắng giọng, tay vuốt lại những sợi tóc rối, cố gắng ngồi thẳng dậy rồi nói tiếp: “Anh chắc là anh Hà Kiến Cần đúng chứ?”
 
“Đúng vậy.” Hà Kiến Cần cúi mắt xuống nhìn thấy cô ấy khó có thể tự mình ngồi thẳng dậy, anh ấy không khỏi cảm thấy bất lực lên tiếng hỏi: “Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có thể tự mình đứng lên hay đi lại được không?”
 
"Có lẽ là được..." Lương Tĩnh trả lời xong thì bắt đầu đứng dậy. Nhưng sau khi cố gắng đứng dậy lần đầu tiên thì thất bại, thử lại lần thứ hai vẫn thất bại, cô ấy chỉ đành cam chịu mà ngồi xuống.
 
Lương Tĩnh không khỏi cảm thấy xấu hổ.
 
Lúc này, tiềm thức của cô ấy vẫn tỉnh táo nhưng tay chân thì lại không tuân theo mệnh lệnh của não, cả người cứ mềm nhũn như đang vác lấy mấy bao cát lớn, không thể nhấc lên nổi vậy.
 
Hà Kiến Cần đứng trước mặt Lưỡng Tĩnh thấy vậy, trong lòng cũng bất lực thở dài một hơi, sau đó anh ấy nói một cách lịch sự và tao nhã: "Tôi xin lỗi, cô Lương, xin hãy tha thứ cho tôi vì sự mạo phạm này."
 
Lương Tĩnh nhìn anh ấy, trong mắt cô ấy đầy vẻ bối rối, trong nhất thời cô ấy không hiểu câu nói này của anh ấy có ý gì.
 
Cho đến giây tiếp theo, cô ấy nhìn thấy người đàn ông cao lớn này đột nhiên cúi người xuống, động tác vô cùng tự nhiên mà bế cô ấy nhấc khỏi ghế sô pha.
 
Đôi tay thon dài mạnh mẽ, vững vàng của anh ấy luồn qua lưng và khớp chân của cô ấy rồi đỡ lấy người cô ấy.
 
Lương Tĩnh trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, cô ấy những tưởng rằng anh ấy chỉ đưa tay ra đỡ cô ấy dậy nhưng không ngờ Hà Kiến Cần lại không nói gì nhiều mà trực tiếp bế cô ấy lên như vậy.
 
Lương Tĩnh không phải là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi vừa tốt nghiệp đại học và không biết gì về đàn ông như Từ Tiểu Phúc. Vì vậy, chỉ sau vài giây ngỡ ngàng, cô ấy đã bình tĩnh lại, biết rõ anh chàng tổng trợ lý của tập đoàn Phí thị này chẳng qua là đang thực hiện nhiệm vụ người khác giao phó, bế cô ấy lên như vậy cũng chỉ là để thuận tiện hơn, chắc chắn không có chuyện định lợi dụng người khác.
 
Chỉ là Lương Tĩnh có hơi ngạc nhiên, anh chàng tổng trợ lý này trông có vẻ thư sinh đến vậy mà không ngờ khi bế cô ấy cao gần 1m7 lên lại dễ dàng như bế một cục bông vậy.
 
Mặt Lương Tĩnh hơi nóng lên khi nghĩ đến chuyện này, cô ấy im lặng vài giây, sau đó mới bình tĩnh nói vài câu: “Tối vậy rồi còn để anh đến đón như vậy, làm phiền anh quá, anh Hà.”
 
“Cô Lương khách sáo quá.” Hà Kiến Cần nhìn thẳng về phía trước, bước thẳng ra cửa khách sạn, anh ấy dịu dàng trả lời.
 
Lương Tĩnh tiếp tục nói: "Sau khi ra ngoài, anh bắt taxi giúp tôi rồi đưa tôi lên xe là được, tôi sẽ tự nói địa chỉ nhà cho tài xế, không cần làm phiền anh đưa tôi về nhà nữa đâu."
 
Hà Kiến Cần từ chối không chút do dự: “Cô Ân nhờ tôi đến đưa cô về nhà, giúp người phải giúp cho chót nên đương nhiên không có chuyện tôi bỏ dở giữa chừng như vậy. Nếu tôi làm vậy thì đó là hành động vừa không có trách nhiệm với cô vừa không có cách nào để báo cáo công việc với cô Ân và tổng giám đốc Phí.”
 
Lương Tĩnh vô cùng bất lực, lẩm bẩm: “Tô Tô cũng thật là. Việc tôi đi tiệc uống quá nhiều cũng không phải chuyện hiếm khi xảy ra, cứ phải làm ầm ĩ rồi kiếm người đến đón tôi như vậy. Xấu hổ quá.”
 
Hà Kiến Cần nghe Lương Tĩnh lẩm bẩm như vậy, anh ấy cười khẽ rồi đáp: “Cô là bạn của cô Ân, cô ấy lo lắng cho an toàn cá nhân của cô là chuyện bình thường. Hơn nữa, một cô gái xinh đẹp như cô, một thân một mình ở ngoài đường lúc trời tối như vậy, đúng là khiến người khác không yên tâm lắm.”

 
Lời khen bất ngờ này khiến Lương Tĩnh nhướng mày lên.
 
Cô ấy đang ở trong vòng tay của Hà Kiến Cần, ở khoảng cách này khiến cho khuôn mặt vốn mờ mịt của anh ấy trở nên rõ ràng hơn, mặt mũi anh ấy sáng láng, làn da thì mịn màng, quả đúng là một người tinh tế.
 
Suy cho cùng, Lương Tĩnh cũng là một người phụ nữ trưởng thành, mặc dù không phải là cao thủ tình trường nhưng cũng không đến nổi sẽ đỏ mặt, xấu hổ vì một lời nói của đàn ông. Ngược lại, cô ấy còn cảm thấy rất thú vị, Lương Tĩnh nghiêng người áp sát lại gần Hà Kiến Cần hơn rồi nói: “Trợ lý Hà rất giỏi lấy lòng các cô gái đó.”
 
"Cô quá khen rồi." Khuôn mặt tuấn tú của Hà Kiến Cần luôn tỏ ra dịu dàng và tao nhã, anh ấy luôn luôn mỉm cười nhưng lại mang vẻ xa cách, trông thì có vẻ thân thiện nhưng thực chất lại rất khó đoán.
 
Anh ấy không trả lời Lương Tĩnh nữa mà mở cửa xe ra, đặt cô gái đầy mùi rượu đang bế trong lòng vào hàng ghế sau. Sau đó, Hà Kiến Cần lại lấy tấm chăn lông mềm mại đã chuẩn bị trước từ trong cốp xe ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô ấy.
 
Lương Tĩnh vừa cảm nhận được cơ thể mình đột nhiên ấm áp hẳn, vốn đang mệt mỏi nhắm mắt lại thì cô ấy bỗng giật mình một lát rồi mở mắt ra.
 
Khi nhìn thấy tấm chăn trên người, cô ấy sững sờ trong giây lát.
 
Hà Kiến Cần bình tĩnh nói: “Dạo này thủ đô trời trở lạnh rồi, cô mặc đồ mỏng vậy lại còn uống nhiều rượu nữa, dễ bị cảm lạnh lắm, đắp chăn vào cho ấm.”
 
Có một hơi ấm kỳ lạ, lặng lẽ chảy trong trái tim cô ấy.
 
Lương Tĩnh đưa ngón tay lướt qua tấm chăn trên người, cô ấy cảm nhận được sự mềm mại, ấm áp. Nó dường như thấm qua làn da và đi vào vào bên trong lồng ngực cô ấy.
 
Lương Tĩnh mỉm cười nhẹ nhàng. Đã hơn 10 năm kể từ khi cô ấy từ quê hương đến thủ đô, trong hơn 10 năm này, đây dường như là lần đầu tiên cô ấy thực sự cảm nhận được lòng tốt từ người xa lạ ở thủ đô hào nhoáng này.
 
Lương Tĩnh mỉm cười và nói: "Cảm ơn anh Hà, một người tốt bụng và ân cần."
 
*
 
Vào đêm đầu tiên khi cô chuyển đến nhà họ Phí ở Nam Tân vốn dĩ nhịp tim của Ân Tô Tô đập rất căng thẳng khiến cô không thể ngủ được. Tuy nhiên, khi được Phí Nghi Châu ôm như vậy rồi lại ngửi thấy mùi hương mát lạnh từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy mơ màng, chỉ sau một lát, cô đã ngủ thiếp đi một cách thần kỳ.
 
Một đêm không mộng mị, cô ngủ rất ngon.
 
Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng báo thức phiền phức từ điện thoại... Ding reng reng, ding reng reng
 
"..." Ân Tô Tô vẫn đang rất buồn ngủ, cô cuộn tròn trong tấm chăn ấm áp như một con tôm vậy, cô ngủ mê man, hoàn toàn quên mất việc mình đã có chồng và đang sống cùng chồng.
 
Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, cô theo phản xạ tự nhiên nghĩ rằng chị Lương lại có chuyện quan trọng gọi đến. Cô cau mày lẩm bẩm vài câu, sau đó duỗi một cánh tay trắng ngần từ trong chăn ra, mò tới mò lui rồi thản nhiên chộp lấy chiếc điện thoại đang réo lên từ dưới gối, sau đó thì nhấn vào nút bắt máy.
 
"A lô?" Ân Tô Tô ngáp, mí mắt sụp xuống, không mở lên nỗi.
 
"..." Giọng nói của cô lười biếng lại yếu ớt, đầy cảm giác liễu yếu đào tơ. Nghe thấy giọng nói như vậy từ điện thoại, người ở đầu dây bên kia cũng chìm trong sự im lặng hết năm giây.
 
Đến giây thứ sáu, người đó mới hắng giọng rồi cố gắng nói một cách ân cần nhất có thể: "Là Tô Tô à, ừm, con để Phí Nghi Châu nghe điện thoại một chút nhé."
 
Ân Tô Tô: "..." Hả? Giọng nói này?
 
Chết tiệt!!!
 

Giọng nói này giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Ân Tô Tô vậy, cô chợt giật mình tỉnh dậy. Cô ngơ ngác toàn tập, bàn tay buông lỏng ra, chiếc điện thoại di động đắt tiền nào đó trong tay cô rơi thẳng xuống giường “cạch” một tiếng, chiếc điện thoại bị lõm xuống một vòng tròn.
 
Sau đó, nó đã được nhặt lên bởi một bàn tay to lớn với các khớp xương rõ nét.
 
Giọng điệu của Phí Nghi Châu cực kỳ bình tĩnh: "Ba, ba nói đi."
 
...
 
Cách nói chuyện của hai ba con họ khá giống nhau, rất ngắn gọn, súc tích, chỉ nói vài câu đã hết chuyện rồi cúp điện thoại, họ không hỏi thăm gì về nhau nhiều.
 
Một phút sau, Phí Nghi Châu kết thúc cuộc gọi với Phí Thiện Thanh. Nói xong, anh quay đầu lại nhìn thấy cô gái nhỏ đang quấn mình trong chăn như chiếc bánh ú, anh nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa đi ăn sáng, quên mang theo điện thoại, xin lỗi.”
 
"... Người phải xin lỗi là tôi mới đúng." Ân Tô Tô mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ, mặt mếu như sắp khóc nói: "Tôi tưởng là điện thoại di động của tôi đổ chuông nên đã bắt máy, ai ngờ là điện thoại của ba anh gọi đến tìm anh, tôi xin lỗi."
 
Khóe miệng Phí Nghi Châu nhếch lên, nụ cười lộ ra vẻ nhàn nhã, lười biếng: "Mới sáng ra đã nhận được lời chào từ con dâu rồi, ba tôi chắc cũng cảm thấy vui lắm."
 
Ân Tô Tô im lặng, cô nghĩ thầm chủ tịch Phí có vui không thì cô không biết, còn cô thì cô cảm thấy khá là xấu hổ.
 
Không muốn nhớ lại nữa, cô mím môi, dời sự chú ý của mình sang Phí Nghi Châu. Cô nhìn thấy người chồng mới nhậm chức này của mình đã thay bộ đồ ngủ ra rồi mặc lên người một bộ vest may đo thủ công màu xanh đậm trơn, cả bộ đồ với tông màu sẫm nhưng có nhiều mức độ màu khác nhau, giúp toát lên sự tuấn tú và dáng người thẳng táp như một viên ngọc quý của anh.
 
Hiển nhiên là anh đã thức dậy được một lúc lâu rồi.
 
Ân Tô Tô ngạc nhiên: "Anh thức dậy từ khi nào vậy?"
 
“Đúng bảy giờ.” Phí Nghi Châu nói: “Sáng nay ở công ty có việc, tôi và ba cũng đều phải đến đó.”
 
"Ồ." Ân Tô Tô gật đầu rồi rất tự giác mà giơ cao tay phải của mình, hướng về phía anh vẫy vẫy như thể nói "tạm biệt": "Vậy anh đi cẩn thận nhé."
 
Phí Nghi Châu đứng cạnh giường, nhìn xuống Ân Tô Tô.
 
Cô vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài bồng bềnh trông có chút lộn xộn, rối bời, giống như một con mèo con bị xù lông vậy. Có lẽ là do lúc nãy bắt nhầm điện thoại khiến cô vừa xấu hổ vừa lúng túng nên màu ửng đỏ trên khuôn mặt trắng trẻo của cô vẫn chưa phai đi, đôi mắt thì trong veo, hành động thì hơi đờ đẫn, cả người cô đều trông quyến rũ lạ thường.
 
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.
 
Phí Nghi Châu khẽ rung động, giây tiếp theo anh nghiêng người ngồi xuống mép giường, giơ tay ra, động tác nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại, anh ôm cô gái và cả tấm chăn rồi kéo vào lòng mình.
 
Ân Tô Tô bị giật mình nên hai tay cô theo phản xạ tự nhiên mà ôm lấy cổ anh.
 
“Làm gì vậy?” Cô mở to mắt.
 
Phí Nghi Châu nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hôn một cái.”
 
"?"
 
“Hôn một cái.” Anh hơi nghiêng đầu xuống, đưa má trái của mình đến sát bên đôi môi đỏ mọng của cô, bình thản nói: “Nụ hôn buổi sáng đó vợ.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận