Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Được được được, sở thích ngoài giờ của anh rất phong phú, anh là giỏi nhất.
 
Ân Tô Tô bị anh chặn họng mất một lúc không nói nổi nên lời. Chốc lát sau cô mới lầm bà lầm bầm: "Tôi có phải ngôi sao đang hot đâu. Cứ tuỳ tiện dẫn vệ sĩ riêng đi như thế lỡ bị chụp lại thì chắc chắn paparazzi sẽ nói tôi chưa nổi đã tự cao, tự dát vàng lên mặt mình cho mà xem."
 
Phí Nghi Châu nhắm mắt, day day ấn đường sau đó dịu dàng nói: "Em có thể giới thiệu A Sinh là trợ lý em mới tuyển."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mặt Ân Tô Tô vẫn như đưa đám: "Tiền lương một tháng của Tiểu Phù nhà tôi mới có mấy nghìn, sao tôi mời nổi một "trợ lý" lương một năm cả triệu chứ?"
 
Phí Nghi Châu cạn lời. Nói qua nói lại mãi rồi cuối cùng nguyên nhân chính khiến cô mặt ủ mày chau là cái này à?
 
"A Sinh được điều tới làm trợ lý mới cho em nên tiền lương vẫn không thay đổi, tôi vẫn là người trả tiền." Anh nhẹ nhàng giơ tay lên nhéo nhéo mặt cô: "Như vậy được chưa?"
 
Nghe anh nói vậy, đôi mắt đen láy của Ân Tô Tô lập tức sáng bừng lên như chứa cả ngọn lửa bên trong: "Anh nói thật hả?"
 
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm đôi mắt sáng ngời của cô gái trước mặt mình, ý cười dâng trào dưới đáy mắt: "Thật."
 
"A Sinh làm việc cho tôi nhưng người trả lương lại là anh ư?" Bỗng nhiên có thêm một trợ lý ưu tú vừa đẹp trai vừa cao to, bổ mắt biết bao nhiêu, lại còn miễn phí nữa chứ. Ân Tô Tô hưng phấn quá lại sinh cảnh giác. Cô thấp giọng hỏi: "Số tiền này sẽ không trừ vào tiền lương anh cho tôi đấy chứ?"
 
Phí Nghi Châu đáp: "Không đâu."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vậy chẳng phải tôi không làm mà vẫn có ăn à..." Ân Tô Tô làu bàu, trong lòng vẫn lấn cấn không muốn thiếu nợ anh nên nói: "Vậy chỗ anh còn công việc part-time nào tương tự như "nội trợ" hoặc "thư ký" không? Giống như chiếc Pagani kia ấy, theo lý thuyết thì tôi hưởng lợi từ anh xong cũng phải trả giá nhất định chứ."
 

Dáng vẻ tính toán chi li của cô khiến Phí Nghi Châu cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Anh suy tư chốc lát rồi trả lời: "A Sinh phụ trách vấn đề an toàn của em là để đề phòng em bị người ta bắt cóc, sau đó tên bắt cóc đến tống tiền tôi. Nói cách khác là mặc dù A Sinh làm việc cho em nhưng thật ra đang tiết kiệm tiền cho tôi, thế nên không phải là em không làm mà vẫn có ăn."
 
Suy luận của anh nghe có vẻ rất rõ ràng rành mạch nhưng cũng có vẻ rất lộn xộn. Ân Tô Tô nghe xong cái hiểu cái không.
 
Cô bị mồm mép của anh xoay như chong chóng nên không khỏi nhíu mày. Có điều cô còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, người đàn ông trước mặt đã cúi đầu hôn nhẹ lên tai trái cô rồi.
 
"..." Ân Tô Tô sửng sốt, hai gò má bỗng nhiên đỏ bừng lên.
 
"Trả em nụ hôn chào buổi sáng." Phí Nghi Châu cong môi cười khẽ: "Tôi đi làm đây, hẹn gặp lại vào buổi tối."
 
Ân Tô Tô không biết nói gì nữa nên chỉ có thể ngơ ngác trả lời anh một câu "Hẹn gặp lại".
 
Phí Nghi Châu mở cửa đi ra ngoài. Bóng dáng cao lớn trong bộ vest phẳng phiu chỉnh tề chậm rãi rời khỏi phòng ngủ, tiếng bước chân từ tốn cũng nhỏ dần đi sau đó biến mất trong gió sớm.
 
Ân Tô Tô khuỵu đầu gối ngã thẳng xuống giường. Cô hơi mím môi giơ tay chạm nhẹ lên gò má vừa được anh hôn một cái, chỉ cảm thấy má mình nóng bừng, tim đập loạn nhịp.
 
Hình như sinh hoạt sau khi cưới của bọn họ không hề khó chịu đựng như trong tưởng tượng của cô, trái lại cũng... Không tệ lắm.
 
*
 
Sau khi rời khỏi phòng ngủ chính, Phí Nghi Châu bước vào thang máy đi thẳng xuống tầng một sau đó nhấc đôi chân dài đi vòng qua khoảng sân vắng, đi tới trước chiếc Rolls Royce Phantom đang đậu trong sân.
 
Hà Kiến Cần đã cung kính chờ sẵn một bên. Vừa thấy bóng dáng sếp mình, anh ấy nở một nụ cười bình tĩnh, nhã nhặn rồi đưa tay mở cửa hàng ghế sau cho sếp.
 

Nhưng ngay lúc Phí Nghi Châu nghiêng người ngồi vào xe, trợ lý Hà ngẩn người khi tinh mắt thấy được sự khác thường hiển hiện trên má trái của sếp.
 
Có điều anh ấy cũng chỉ ngẩn người giây lát mà thôi. Sau đó, Hà Kiến Cần nhanh chóng cụp mắt xuống nhìn qua chỗ khác rồi đóng cửa xe lại, giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra mà đi vòng qua bên ghế lái.
 
Từ khi Trần Chí Sinh tiếp nhận chức vụ lái xe, đã mấy năm rồi Hà Kiến Cần không lái chiếc Rolls Royce Phantom này nữa. Cách xa lâu ngày, bây giờ gặp lại khó tránh khỏi việc không quen tay lái. Để đảm bảo có một hành trình an toàn tuyệt đối, vừa rồi anh ấy đã lái thử hai vòng quanh sân cho quen.
 
"A Sinh nói thế nào?" Phí Nghi Châu đeo chiếc kính gọng vàng lên sau đó vừa lật tài liệu trước đó trợ lý Hà đặt ở hàng ghế sau cho mình vừa thuận miệng hỏi.
 
"Anh cũng biết tính A Sinh rồi đấy. Anh ta được đào tạo trong quân ngũ nên mọi hành động đều nghe theo chỉ huy. Từ trước đến nay chỉ cần là lệnh cấp trên đưa ra thì anh ta sẽ không hỏi nhiều." Hà Kiến Cần cười nhạt trả lời: "Có điều sau khi biết tin mình sắp trở thành đồng nghiệp 24/24 của mấy cô gái, anh ta vẫn hơi mất tự nhiên."
 
Nghe thấy lời này, động tác lật tài liệu của Phí Nghi Châu hơi khựng lại chốc lát. Anh nhớ lại chuyện tối hôm qua nên hỏi: "Phải rồi, tối hôm qua cậu đi đón cô quản lý kia xong có đưa người ta về nhà an toàn không vậy?"
 
"Có ạ." Nhớ tới chuyện tối hôm qua, ánh mắt trước giờ luôn bình tĩnh không một gợn sóng của Hà Kiến Cần bỗng sáng rực, chẳng qua giọng nói của anh ấy vẫn rất bình thản: "Sau khi đưa cô ấy về nhà, tôi đã báo lại cho cô Ân rồi."
 
"Cậu vất vả rồi." Phí Nghi Châu lạnh nhạt đáp.
 
Sau câu nói này của anh, bầu không khí trong khoang xe chìm vào yên tĩnh.
 
Phí Nghi Châu lại bị tài liệu trong tay thu hút sự chú ý.
 
Thấy ông chủ ngồi ở hàng ghế sau im lặng, tất nhiên trợ lý Hà cũng không lên tiếng trò chuyện nữa. Có điều vừa rồi Hà Kiến Cần đã kịp nhìn thấy thứ gì đó bắt mắt trên má trái của sếp. Ngay cả một người thường ngày luôn cẩn thận từ hành động đến lời nói như anh ấy cũng không nhịn được mà lặng lẽ liếc vào gương chiếu hậu nhìn lén một cái.
 

Có phải lúc nãy mình nhìn nhầm không nhỉ?
 
Không chắc lắm, liếc lại lần nữa xem nào.
 
Hả? Đúng là dấu hôn thật rồi.
 
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Mình phải liếc thêm lần nữa mới được.
 
Không ngờ ngay lúc trợ lý liếc đến lần thứ ba thì Thái tử gia ngồi ở hàng ghế sau bất thình lình có phản ứng.
 
Mắt Phí Nghi Châu vẫn nhìn tài liệu nhưng miệng thì thản nhiên hỏi: "Rõ ràng lắm à?"
 
"..." Hiện trường nhìn lén cấp trên bị bắt tại trận. Đối với một trợ lý Hà từ trước đến giờ sống với tiêu chí "trưởng thành chững chạc không tò mò, tuyệt đối không để tâm đến cuộc sống riêng của sếp" thì tình huống này thật sự rất lúng túng.
 
Chừng khoảng ba giây sau Hà Kiến Cần mới bối rối hắng giọng một cái rồi trả lời với giọng điệu vô cùng bình tĩnh: "Hơi rõ ạ."
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu vẫn như thường. Anh thờ ơ lật sang trang tài liệu tiếp theo sau đó gật đầu ra vẻ biết lắng nghe: "Cô nhóc kia hơi dính người."
 
Trợ lý Hà kiểu: "...?"
 
Lạy chúa trên cao.
 
Sếp ơi, sếp đang khoe khoang tình cảm với tôi đấy à?
 
Ấn đường của trợ lý Hà mất khống chế giật giật. Anh ấy ngơ ngác ngồi trên ghế lái nghi ngờ nhân sinh hồi lâu rồi mới thốt ra câu trả lời: "Có thể thấy được rằng tình cảm giữa anh và cô Ân rất mặn nồng. Cô ấy rất yêu anh."
 
Nghe thấy câu cuối, Phí Nghi Châu hơi ngẩng đầu lên sau đó lười biếng hỏi: "Cậu cảm thấy vậy thật à?"
 

Hà Kiến Cần biết lúc này tâm trạng ông chủ nhà mình đang cực kỳ tốt nên dây thần kinh căng như dây đàn của anh ấy cũng theo đó mà bình thường lại. Anh ấy cười cười, vô cùng biết điều đáp: "Không chỉ tôi mà cả A Sinh, chú Thận và những người khác đều cảm thấy vậy."
 
Nghe thế, Phí Nghi Châu chỉ nở nụ cười đầy hàm ý chứ không nói gì.
 
Hà Kiến Cần im lặng một hồi rồi chợt nghĩ đến chuyện gì đó. Anh ấy ngớ người, sau khi chọn lọc từ ngữ cẩn thận mới lên tiếng: "Hôm nay chủ tịch Phí sẽ tới công ty, hơn nữa anh còn một cuộc họp với các quản lý cấp cao nữa. Sếp à, anh có muốn đeo khẩu trang không?"
 
Phí Nghi Châu: "Đeo khẩu trang làm gì?"
 
Lời này của anh khiến trợ lý Hà nghẹn lời. Anh ấy im lặng nửa giây rồi mới trả lời: "Dấu hôn trên mặt anh..."
 
"Không sao." Phí Nghi Châu nói: "Vợ chồng mới cưới tình cảm mặn nồng thôi mà, cũng đâu phải chuyện gì mất mặt."
 
Hà Kiến Cần lại im lặng, nghĩ thầm trong đầu rằng sếp là lớn nhất, sếp vui là được.
 
Một lát sau, Phí Nghi Châu lại lạnh nhạt dặn dò: "Còn chuyện này nữa, cậu báo cho công đoàn tháng sau tổ chức một chuyến du lịch nước ngoài, coi như quà quốc khánh tôi tặng toàn thể nhân viên công ty."
 
Hà Kiến Cần: "Vâng."
 
Hà Kiến Cần tiếp tục lái xe, hồi lâu sau mới nhớ tới cái gì đó. Anh ấy ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu với vẻ muốn nói lại thôi, tựa như đang nghĩ lại xem lúc này mình mở miệng nhắc đến chuyện này có phù hợp hay không.
 
Phí Nghi Châu nhìn thấy nên hỏi: "Có chuyện gì thì nói luôn đi."
 
"Lần trước anh sai tôi điều tra chuyện cô Ân đi thử vai bị tát, hiện tại đã có kết quả rồi ạ." Trợ lý Hà đáp.
 
Nghe thấy chuyện liên quan đến Ân Tô Tô, Phí Nghi Châu không khỏi khẽ nhíu mày, giọng điệu cũng trầm xuống: "Nói đi, chuyện gì xảy ra?"

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận