Bữa tối hôm qua Ân Tô Tô ăn món thịt xào nấm do Hứa Tiểu Phù đặt món ở ngoài giúp cô. Nhưng ngay lúc này, cô đang nghi ngờ nấm hôm qua mình ăn xào chưa chín. Thành ra bây giờ cô trúng độc và bị ảo giác.
Nếu không thì sao cô lại nghe được bốn chữ “tôi muốn gặp em” thốt ra từ miệng cậu cả Phí nhỉ?
Nghe Phí Nghi Châu nói rõ lý do anh đột xuất đến thăm, Ân Tô Tô cũng ngớ người. Cô sờ trán theo bản năng, xác nhận nhiệt độ cơ thể mình bình thường, không phát sốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
May là Phí Nghi Châu không để cô sững sờ quá lâu, anh nói tiếp.
“Người bên Phi Phạm nói tối hôm qua có gọi điện thoại cho em, cuộc gọi đầu tiên thì bị em cúp máy giữa chừng, gọi lại mà không có ai nghe máy.” Ngữ điệu của anh vẫn trầm thấp và lạnh lùng như bao ngày. Nói tới đây, anh hơi ngừng lại rồi hỏi tiếp: “Tối qua em bận lắm sao?”
Nhân vật hiển hách như anh không bao giờ bộc lộ cảm xúc ra ngoài, chỉ có câu cuối hơi lên giọng âm đuôi, lộ rõ cảm xúc khác thường. Không biết anh chỉ đơn thuần thắc mắc, hay là trong thắc mắc có xen lẫn sự quan tâm.
Ân Tô Tô nghe anh nói hết câu, ký ức của cô quay trở lại mấy tiếng trước, sau đó cô chợt giật mình.
Cô thốt lên “a”, ngơ ngác nói: “Đúng là tối hôm qua tôi nhận được một cú điện thoại. Đối phương nói mình là nhân viên của đoàn làm phim [Phàm Độ], mời tôi đi thử vai.”
Phí Nghi Châu: “Thế sao em lại cúp máy giữa chừng, người ta gọi lại cũng không nghe?”
Quanh người anh lúc nào cũng toát lên khí chất uy nghiêm, vô tình khiến người ta cảm thấy lo sợ. Hơn nữa lúc này Ân Tô Tô vẫn chưa hết sốc, đầu óc chập mạch, vừa nghe anh hỏi cô đã buột miệng khai tuốt tuồn tuột những gì mình nghĩ: “Lúc ấy tôi nhẩm trong bụng rằng [Phàm Độ] là dự án siêu khủng, không có khả năng tìm đến hạng diễn viên phim chiếu mạng như tôi, thế là tôi cứ ngỡ mình nhận được cuộc gọi lừa đảo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phí Nghi Châu hoàn toàn không hiểu nổi tư duy logic của cô, lúc anh lên tiếng trong giọng nói có phần bất đắc dĩ và kiên nhẫn mà chính anh cũng không nhận ra: “Cho dù em sợ gặp trúng lừa đảo thì cũng nên hỏi thêm vài câu để hiểu rõ tình hình chứ.”
Ân Tô Tô vừa xấu hổ vừa chột dạ, nhỏ giọng tranh luận: “Trước đó tôi đã mặc định đó là cuộc gọi lừa đảo rồi, làm gì có ai muốn nghe bọn lừa đảo nhiều lời. Ngộ ngỡ người ta lừa tôi sang Bắc Myanmar bán thận thì phải làm sao?”
Phí Nghi Châu nhìn chằm chằm cô gái ngồi bên cạnh, tạm thời anh không biết nói gì hơn.
Anh không biết nên khen cô cẩn thận lanh lợi, hay cười nhạo cô quá nhát gan. Không hiểu sao, anh lại cảm thấy bộ dạng cúi đầu của cô khi đuối lý trông rất sinh động, giống hệt chú mèo Ashla mà em sáu Phí Văn Mạn nuôi.
Ân Tô Tô không nhận ra Phí Nghi Châu đang mình mình chăm chú. Sau khi phút giây chột dạ ngắn ngủi, cô chợt nghĩ tới chuyện khác, chuyển sự chú ý sang trọng tâm của cuộc đối thoại này… Sao vị đại gia này biết chuyện cô được [Phàm Độ] mời thử vai nhỉ?
Nghĩ tới đây, Ân Tô Tô hắng giọng. Cô cân nhắc từ ngữ trong đầu một lúc rồi mới hỏi: “Anh Phí, xin hỏi vì sao anh biết tối qua tôi nhận được điện thoại của đoàn làm phim [Phàm Độ]?”
Phí Nghi Châu không hề che giấu, nói thẳng: “Nhà đầu tư bộ phim này là em trai tôi.”
Ai ai cũng biết chủ công ty giải trí Phi Phạm là cậu tư nhà họ Phí - Phí Văn Phạm, tất nhiên Ân Tô Tô cũng biết chuyện này.
Ân Tô Tô đoán như thật: “Là em trai anh nói cho anh biết sao?”
“Không phải.”
Biểu cảm của Phí Nghi Châu không phải như đang cười, bởi vì khóe môi anh không có độ cong. Không rõ lý vì cớ gì nhưng Ân Tô Tô cảm thấy anh của lúc này không còn vẻ lạnh thấu xương thường ngày mà trở nên dịu dàng hơn.
Ân Tô Tô: “Vậy thì?”
Phí Nghi Châu đáp lời: “Để em đi thử vai là ý của tôi.”
Nhận được câu trả lời này, vẻ mặt Ân Tô Tô sững sờ thấy rõ, nụ cười toả nắng và ngọt ngào cũng cứng đờ.
Thế giới của người trưởng thành là phải biết nén lòng hiếu kỳ, hơn nữa đối mặt với những nhân vật như Phí Nghi Châu, càng nơm nớp lo sợ thì càng phải thận trọng mọi mặt. Tất nhiên Ân Tô Tô hiểu đạo lý ấy nhưng khi đã nhẫn nhịn quá giới hạn, cuối cùng cô vẫn không kìm lòng nổi.
Cô im lặng một lúc, gian nan dò hỏi: “Anh Phí, vì sao anh làm như vậy?”
Anh vừa ra tay đã giới thiệu cho cô vai nữ chính trong tác phẩm của Khương Thành Văn, món quà đáp lễ lớn đến nhường này, chẳng lẽ chỉ đơn thuần đáp ơn cô vì đã đẩy mạnh tiêu thụ kim cương cho anh? Không ngờ cậu cả nhà họ Phí tiếng tăm lừng lẫy còn là một nhà hảo tâm thích làm chuyện tốt cơ đấy?
Phí Nghi Châu nhìn thẳng vào mắt Ân Tô Tô.
Ngoài cửa sổ trời đang nắng gắt, hai mắt cô nàng hơi trợn tròn vì kinh ngạc, đôi đồng tử màu nâu nhạt lấp lánh những đốm sáng trong vắt.
Phí Nghi Châu nhếch môi, thờ ơ nói: “Có lẽ cô Ân hiểu được lý do đấy, đây là thành ý cho việc tôi muốn làm bạn với em.”
…
Giới giải trí vàng thau lẫn lộn, đừng thấy những người được xưng tụng là Ảnh hậu hàng đầu có hàng vạn fans hâm mộ và đứng trên đỉnh cao mà lầm, trong mắt giới thượng lưu họ chẳng khác nào những con vẹt bị mang ra làm trò đùa.
Ban đầu cậu tư Phí lập công ty giải trí với tâm lý chơi cho vui chứ chẳng màng đến sự nghiệp lớn lao. Nhưng nhà họ Phí là dòng dõi trâm anh thế phiệt, ngay cả một con mèo mang họ Phí còn giá trị gấp ngàn lần giá trị con người, huống chi là cậu tư xuất thân từ con nhà nòi.
Mấy năm nay Phí Văn Phạm làm việc trong giới giải trí có thể nói là gặp người tốt khắp nơi, đi đâu cũng được bật đèn xanh. Hơn nữa anh ấy có tầm nhìn tốt, các dự án đầu tư thường nhận được sự tán thưởng của dư luận và đạt doanh thu phòng vé cao ngất ngưởng. Dần dà, tất cả dự án của giải trí Phi Phạm đã trở thành miếng bánh hấp dẫn khiến người trong giới muốn bon chen cho bằng được.
Diễn viên đang nổi muốn chớp cơ hội giành giải thưởng, người hết thời thì muốn phất trở lại nhờ dự án khủng, người mới vào nghề lại dùng nó làm bàn đạp để tiến xa hơn.
Các công ty khác phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán để giành được suất góp mặt trong siêu dự án [Phàm Độ] của giải trí Phi Phạm.
“Bây giờ mới hai giờ rưỡi mà đã tám công ty vác mặt đến đây.”
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, Cao Trấn Kiệt đẩy cửa phòng tổng giám đốc Phi Phạm ra, đặt mông ngồi phịch xuống sofa.
Vẻ mệt mỏi lộ rõ trên đôi mày của anh ta, Cao Trấn Kiệt giơ tay trái day ấn đường, tay phải ném một xấp lý lịch diễn viên dày cộp lên bàn, bực dọc nói: “Theo tôi thấy, chúng ta cần giải quyết cái trọng tâm, mau chóng quyết định vai nữ chính cho êm chuyện.”
Cậu tư Phí nhấp một ngụm trà xanh, đủng đỉnh nói đùa: “Ban ngày ban mặt mà lòng oán hận của cậu còn ghê gớm hơn quỷ.”
Cao Trấn Kiệt “hừ”, tức sôi máu: “Hồi xưa tôi lập công ty với cậu cốt chỉ để tán gái, bây giờ thì sao? Sáng nay bảy giờ rưỡi tôi đã rời giường, từ sáng đến giờ gặp liền tù tì tám nữ diễn viên với quản lý của họ, mùi nước hoa xộc vô mũi làm tôi muốn dị ứng. Còn cậu ngồi trong văn phòng thảnh thơi xơi nước, nhâm nhi trà Bích Loa Xuân, tôi đây mệt thở như chó.”
Phí Văn Phạm cười giễu: “Hồi đó chính cậu chủ động xin đi đánh giặc đòi phụ trách tuyển diễn viên chứ ai. Tôi hỏi này, gặp nhiều người đẹp thế có ai trúng ý cậu không? Lựa được người nào chưa?”
Cậu ấm Hồng Kông - Cao Trấn Kiệt và Phí Văn Phạm học chung trường trung học ở Mỹ, hai người là bạn thân lâu năm.
Nghe Phí Văn Phạm nói hết câu, anh ta thở dài đáp: “Chẳng phải cậu bảo anh cả cậu có sắp xếp à.”
Phí Văn Phạm tiện tay ném vòng tay Phật châu lên bàn, không tỏ thái độ: “Anh tôi chỉ nói thử vai xem sao, có được hay không không thành vấn đề.”
Cao Trấn Kiệt bị sặc, giơ hai tay lên làm bộ đầu hàng: “Vậy tới lúc đó người ta không đạt tiêu chuẩn thì cậu tự thưa với anh cả mình nhé, đừng có lôi tôi ra chắn đao giùm.”
Giọng điệu Phí Văn Phạm có phần giễu cợt: “Người ta sắp tới rồi, gặp mặt rồi nói sau.”
Nói không tò mò là nói dối.
Kể từ lúc Phí Văn Phạm có trí nhớ, anh cả của anh ấy khác hẳn người bình thường.
Từ ngày Phí Nghi Châu chào đời, anh đã mang thân phận người thừa kế thứ nhất của Phí thị, từng lời nói cử chỉ cho đến từng lối suy nghĩ đều được dạy dỗ rất nghiêm khắc. Anh luôn tự kiềm chế bản thân, tỏ vẻ xa cách, lạnh lùng, cấm dục, giữ cái đầu lạnh để ngăn chặn hết thảy những cám dỗ bướm lả ong lơi. Anh sẽ không trầm mê hưởng lạc và để dục vọng xâm chiếm lý trí.
Phí Văn Phạm không biết cuộc sống riêng tư của Phí Nghi Châu như thế nào, cũng không rõ bên cạnh anh cả có bạn gái cố định hay không.
Nhưng Phí Văn Phạm có thể chắc chắn rằng, nhân vật khiến cậu cả Phí hạ mình mở miệng hỏi anh ấy là Tô Ân Ân có vị trí không tầm thường trong lòng Phí Nghi Châu.
…
Mấy phút sau, chiếc Maybach đen tuyền chạy tới gần công ty giải trí Phi Phạm.
Ân Tô Tô nhìn ra ngoài cửa sổ, trông cô lo lắng thấy rõ.
Phí Nghi Châu chú ý đến tâm trạng của cô, anh nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Lo lắng à?”
Là một trong những công ty giải trí hàng đầu Trung Quốc, xung quanh giải trí Phi Phạm cũng thuộc điểm nóng săn ảnh của các paparazzi. Ân Tô Tô đang bận quan sát xung quanh có máy ảnh quay lén không, cô đáp chẳng cần suy nghĩ: “Ừ.”
Phí Nghi Châu nghe vậy, anh khẽ cong môi cười, trấn an cô: “Đừng lo, em trai tôi hòa đồng thân thiện hơn tôi nhiều.”
Ân Tô Tô ngẩn người.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, suýt nữa buột miệng nói: “Thì ra anh cũng biết mình khó ở à?”. Nhưng lời vừa đến miệng đã bị cô nuốt lại về bụng.
Ân Tô Tô cẩn thận chú ý chừng mực, nhã nhặn nói: “Anh Phí, phiền anh bảo tài xế tấp xe vào lề, tôi tự đi lên là được rồi.”
Phí Nghi Châu: “Nơi này có thang máy lên thẳng công ty, tôi đi chung với em.”
Ân Tô Tô cười khan, xua tay từ chối: “Không cần đâu, thật sự không cần.”
Đôi mắt phẳng lặng như mặt hồ của Phí Nghi Châu bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, anh biết cô đang nghĩ gì: “Em sợ bị phóng viên báo lá cải chụp được ảnh đi chung với tôi ư?”
Ân Tô Tô không nói gì, ngầm thừa nhận suy đoán của anh.
Đừng coi thường bản lĩnh của đám tay săn ảnh, đề phòng trước vẫn hơn không phòng bị. Cô vào nghề năm năm, số lượng fans trên mạng chưa đến bảy mươi nghìn, muốn nổi cũng không có cửa, không có tác phẩm tiêu biểu, thứ duy nhất mà cô có là danh tiếng tốt và chưa bao giờ vướng vào scandal.
Nếu danh tiếng cũng xấu nốt thì năm năm cô bươn chải trong nghề thành công dã tràng rồi.
Trước đó khi xe của anh lái đến ngõ Chương Thụ, có thể lúc cô lên xe đã bị chụp lén. Nhỡ bị chụp thêm lần nữa sẽ gây ảnh hưởng nặng nề đến sự nghiệp của cô.
Ân Tô Tô không muốn mạo hiểm.
Song câu nói tiếp theo của Phí Nghi Châu không những xua tan nỗi lo của cô mà còn khiến cô mở to mắt.
Anh nói: “Tôi mới đặt chiếc xe này và đã ký thỏa thuận bảo mật với bên bán xe, người ta không biết danh tính chủ xe. Chúng ta đi thẳng vào thang máy lên lầu sẽ không xảy ra tình huống em lo lắng.”
Ân Tô Tô chớp mắt, cô không bất ngờ vì khả năng tiêu tiền như nước của anh mà vì sự trùng hợp kỳ diệu này.
Ân Tô Tô hết sức ngạc nhiên, thuận miệng đáp: “Vậy quá trùng hợp.”
“Không phải trùng hợp.” Đôi mắt Phí Nghi Châu sâu lắng như làn sương mù, bình tĩnh sửa lại lời cô: “Tôi muốn đến đón em nhưng lo sẽ gây phiền hà cho em, thế nên tôi mới cố tình mua chiếc xe này.”
Ân Tô Tô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, đôi môi thoa son tinh tế mấp máy, muốn nói gì đó nhưng chẳng thốt nên lời.
Phí Nghi Châu: “Em cho phép tôi đi cùng chứ?”
Với thân phận này của cậu cả, anh cũng đã nói đến nước đấy mà cô dám từ chối thì thật bất lịch sự, không biết thức thời. Huống hồ cô cũng chẳng có lý do để từ chối.
Chiếc Maybach chạy băng băng đi thẳng đến thang máy.
Trong lúc thang máy đi lên, đầu óc Ân Tô Tô lơ đãng, liên tục nhớ lại những câu nói của Phí Nghi Châu từ lúc gặp nhau đến giờ.
Khoảng cách các tầng ở Phi Phạm không cao lắm, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Biết vị khách quý nào đang ở trong đó, mọi người đã đứng chờ đông đen ngoài cửa thang máy từ sớm. Phí Văn Phạm dẫn đầu đoàn người, anh ấy diện bộ âu phục cao cấp may thủ công màu xanh ngọc tươi sáng, tôn lên phong thái phóng khoáng của ông chủ Phi Phạm, ngũ quan đẹp như tạc tượng, gương mặt tươi cười chói lọi hơn cả ánh mặt trời bên ngoài.
Ân Tô Tô ngồi trong xe dòm Phí Văn Phạm, cô thầm huýt sáo trong đầu.
Nghe chị Lương kể chị cả* của công ty Hoa Nhất các cô - Hướng Vũ Lâm đang nhắm đến Phí Văn Phạm, lúc âm thầm lúc công khai liếc mắt đưa tình, lấy lòng mấy lần mới hẹn được cậu tư đi đánh golf.
*Minh tinh đứng đầu về độ nổi tiếng, mang lại nhiều hợp đồng, giá trị lợi nhuận nhất cho công ty được ca tụng là chị cả/anh cả/chị đại/anh đại.
Thật sự không thể trách chị cả Hoa Nhất mụ mị vì tình, ai mà chẳng thích người đàn ông độc thân sáng giá đạt chuẩn năm sao như cậu tư Phí chứ?
Phí Văn Phạm tiếp đón Phí Nghi Châu, tuy giọng điệu có vẻ phàn nàn nhưng vẫn duy trì thái độ cung kính đúng mực: “Kevin thấy có xe lái thẳng vào thang máy mà không dám chặn đường, đành phải gọi cho em cầu cứu. Anh cả, sao anh lại đích thân đến đây.”
Nhân lúc hai người đàn ông đang nói chuyện, Ân Tô Tô cũng xuống xe. Cô thận trọng đứng sau lưng trợ lý Hà Kiến Cần, lặng lẽ ngước mắt nhìn, ngó thấy bóng dáng Khương Thành Văn đứng sau Phí Văn Phạm.
Tâm trạng không tin nổi dần chuyển thành nhiệt huyết dâng trào.
Khương Thành Văn – người thuộc thế hệ có đóng góp lớn lao cho đất nước, ông ấy là một trong những nhân vật tiêu biểu của thế hệ nhà làm phim thứ năm của Trung Quốc, người có tầm ảnh hưởng bậc nhất điện ảnh Trung Hoa, những bộ phim do ông ấy làm đạo diễn chiếm vị trí quan trọng trong lịch sử điện ảnh nước nhà. Nhìn khắp làng giải trí, hầu như tất cả diễn viên đều xem việc “được hợp tác với đạo diễn Khương một lần” là mục tiêu cả đời.
“Cậu Phí, lâu quá không gặp cậu.” Khương Thành Văn bước lên, mỉm cười chào hỏi Phí Nghi Châu: “Dự án của chúng tôi nhận được sự quan tâm của cậu đúng là vừa mừng vừa lo đấy.”
“Ông Khương.” Lễ nghi gia giáo của cậu cả nhà họ Phí đã khắc sâu trong xương cốt, anh khẽ nhếch môi, phong thái khiêm tốn: “Hôm nay tôi tới đây là muốn giới thiệu với ông một người.”
Trước khi tới đây, ông Khương đã nghe Phí Văn Phạm kể đại khái nên không lấy làm bất ngờ.
Chuyện nhồi nhét người là chuyện thường như cơm bữa trong giới tư bản, Khương Thành Văn thấy vậy nhưng nào dám trách, mặc dù ý cười trong mắt đã phai bớt nhưng ông ấy vẫn giữ nụ cười trên mặt.
Cả hội trường toàn nhân vật có quyền có thế, Ân Tô Tô là người tầm thường nhất trong số họ. Ban đầu cô tự giác đứng tít ở sau cùng, vừa nghe Phí Nghi Châu nói xong, tim cô đập thình thịch mấy nhịp.
Hôm nay có quá nhiều chuyện đột ngột ập đến khiến cô cảm thấy không chân thật.
Cô bất đắc dĩ đi theo anh, diện lên mình chiếc váy hoa nhí rồi bị xách tới trước mặt ông Khương, thậm chí còn không kịp thông báo với chị Lương và công ty tiếng nào…
“Cô Ân.” Phí Nghi Châu chuyển tầm mắt nhìn cô: “Đến đây.”
Gò má Ân Tô Tô chợt nóng bừng.
Mọi người đổ dồn ánh mắt sang cô theo tiếng gọi của của Phí Nghi Châu.
Ân Tô Tô hít sâu, kiểm soát tốt biểu cảm gương mặt rồi nở nụ cười bước lên phía trước.
Mặc dù đã xem ảnh của Ân Tô Tô nhưng Phí Văn Phạm vẫn choáng ngợp trước khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh ấy tự động nhường vị trí bên cạnh Phí Nghi Châu.
Ân Tô Tô lại ngửi thấy hương thơm lạnh lẽo trong xe Phí Nghi Châu. Nhất là khi cô càng đến gần anh, mùi hương ấy càng nồng đượm.
Bỗng dưng trong đầu cô nảy ra một ý nghĩ không đúng lúc: Hóa ra mùi hương này không phải mùi nước hoa ô tô, đó là hương thơm lạnh lẽo toả ra từ người Phí Nghi Châu.
Trong lúc suy nghĩ linh tinh, Ân Tô Tô đã cúi đầu chào Khương Thành Văn, khách sáo nói: “Chào đại diễn Khương, ngưỡng mộ danh tiếng của ông đã lâu. Tôi tên Ân Tô Tô.”
“Tô Tô là bạn của tôi.” Phí Nghi Châu hờ hững giới thiệu: “Mong ông Khương quan tâm nhiều cô ấy hơn.”
Ân Tô Tô hơi giật mình.
Trái tim cô như viên đá được ném lên không trung, khoảnh khắc rơi xuống, nó nảy lên rồi gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ trong lòng cô.
Tô Tô…
Mặt Ân Tô Tô bỗng nóng ran.
Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó cái tên hết sức bình thường của mình lại được gọi cả trăm cả ngàn lần một cách mỹ miều và êm tai đến thế.