Tuyết ở bắc kinh dịu dàng như em

Dù sao thì [Sau lớp sương dày] cũng chỉ là một bộ phim chiếu mạng. Kế hoạch quay phim được lên rất rõ ràng, sau đó là chừng ba mươi ngày để biên tập, thành ra cảnh cần quay mỗi ngày đều không tính là ít.
 
Hôm nay, Ân Tô Tô phải quay mười cảnh, đến khi xong hết thì đã sắp mười một giờ rồi.
 
Cô chào hỏi đồng nghiệp sau đó dẫn Hứa Tiểu Phù ra khỏi đoàn làm phim. Hai người cùng đi tới bên đường lớn chờ xe.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Mùa thu đang đến gần, màu lá rụng ven đường đã chuyển từ xanh sang vàng rồi. Gió đêm thổi qua mang theo chút hơi lạnh chui vào cổ áo người đi đường.
 
Ân Tô Tô đeo kính râm bịt khẩu trang kín mít, trên người còn khoác chiếc áo choàng dài màu đen nữa. Mặc dù không thấy mặt nhưng cô ăn mặc như vậy đứng bên đường vẫn thu hút không ít sự chú ý.
 
"Không biết đến bao giờ chúng ta mới gặp cảnh fans hâm mộ đứng chờ nhỉ." Hứa Tiểu Phù xoa xoa tay rồi bĩu môi phun ra những lời chứa đầy vẻ ước ao: "Các ngôi sao khác quay phim thì suốt ngày lo bị leak ảnh rồi lên báo, đến lượt chúng ta thì vắng hoe."
 
"Vắng lặng như này cũng rất tốt mà?" Ân Tô Tô quay sang cười với Hứa Tiểu Phù: "Nếu sau này chị nổi tiếng rồi gặp phải mấy fans cuồng cực đoan suốt ngày bám đuôi theo dõi chắc em lo vỡ tim mất."
 
Hứa Tiểu Phù khịt mũi, không để ý lắm: "Còn lâu em mới sợ fans cuồng. Chẳng phải chị nói anh Phí điều vệ sĩ riêng của mình qua làm trợ lý riêng cho chị rồi sao? Có một người cao lớn mạnh mẽ, khí thế hung hăng như vậy bên cạnh có khi không cần ra tay, anh ta chỉ cần đứng yên một chỗ cũng có thể dọa cho đám fans cuồng kia chạy mất dép rồi."
 
Ân Tô Tô phì cười: "Em nói vậy chị cũng không biết em đang khen người ta mạnh mẽ, oai phong hay đang chê người ta hung dữ nữa."
 
Hứa Tiểu Phù le lưỡi, nghịch ngợm nháy mắt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ đứng chờ chừng mười phút thì có một chiếc Maybach đen tuyền xuất hiện từ trong bóng đêm rồi dừng lại trước mặt hai người.
 
Ân Tô Tô mở cửa xe phía sau ra rồi quay đầu lại thì thấy Hứa Tiểu Phù đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cô không khỏi nhướng mày gọi: "Đi thôi, lên xe với chị."
 
Hứa Tiểu Phù ngạc nhiên: "Em á? Chị Tô Tô, em ra đây vì không yên tâm để chị đứng chờ xe một mình thôi. Em lên xe làm gì chứ?"

 
"Đã trễ thế này rồi tất nhiên chị phải đưa em về nhà an toàn đã chứ. Kiểu người ngốc ngốc ngơ ngơ như em mà về giữa đường bị người ta bán đi có khi còn chẳng biết chuyện gì đang xảy ra cũng nên." Ân Tô Tô giơ tay lên chọc vào chóp mũi của Hứa Tiểu Phù rồi đẩy cô ấy vào xe: "Không được từ chối."
 
Hứa Tiểu Phù không từ chối được nên không thể làm gì khác hơn là nuốt một ngụm nước miếng rồi leo lên chiếc xe sang mình chỉ mới thấy trên tivi này.
 
Hai cô gái cùng ngồi vào hàng ghế sau.
 
Trần Chí Sinh ngồi trên ghế lái liếc vào gương chiếu hậu một cái. Anh ta ngẩn người chốc lát rồi mới nhận ra cô gái ngồi bên cạnh Ân Tô Tô là ai.
 
Tóc dài mắt to, làn da trắng nõn như tuyết phương Bắc.
 
Đây là em gái ngọt ngào trước đó anh ta đã thấy trong ảnh.
 
Hứa Tiểu Phù ngồi phía sau mặt đầy vẻ tò mò, cứ liên tục quay đầu nhìn tới nhìn lui. Sau đó, ánh mắt của cô ấy bất chợt va phải ánh mắt của người đàn ông trong gương chiếu hậu.
 
Đó là một ánh mắt rất khó hình dung, vừa hoang dã như sói vừa tuỳ ý bướng bỉnh, không hề kiêng nể gì, rõ ràng đó là một ánh mắt không có chút soi mói hay suồng sã nào nhưng trái tim Hứa Tiểu Phù vẫn thắt lại.
 
Thình thịch thình thịch.
 
Nhịp tim Hứa Tiểu Phù đột nhiên từ từ tăng dần lên.
 
"..." Mắt hai người chạm nhau chưa đầy một giây mà tim cô ấy đã loạn nhịp một cách khó hiểu rồi. Cô ấy nhanh chóng cúi đầu nhìn chỗ khác.
 
"Xin lỗi cô Ân." Trần Chí Sinh cũng nhìn thẳng phía trước rồi cất giọng lạnh nhạt: "Chú Thận mới gọi người khác đến tiếp nhận công việc của tôi nên tôi phải chạy về đó bàn giao một chuyến. Để cô chờ lâu rồi."
 
"Không lâu đâu." 

 
Trần Chí Sinh là bộ đội đặc chủng thuộc đội quân tinh nhuệ, mặc dù đã về hưu nhưng khí chất trên người vẫn còn đó, không cần nói gì cũng đủ để dọa người ta sợ rồi. Ân Tô Tô hơi dè dặt cười với anh ta: "Anh tới rất đúng lúc, tôi cũng chỉ vừa mới rời khỏi đoàn phim thôi."
 
Sau cuộc trò chuyện đơn giản, Trần Chí Sinh nổ máy lái xe đi.
 
Ân Tô Tô vội vàng kêu lên "À đúng rồi, A Sinh, địa chỉ nhà Tiểu Phù là số 7 đường Hoài Hà, cách đây không xa lắm. Chúng ta đưa em ấy về trước nhé."
 
"Không cần đâu không cần đâu."
 
Hơi thở trên người người đàn ông này quá mạnh mẽ, còn làm người ta kiêng dè hơn trong ảnh nữa. Trong vô thức, Hứa Tiểu Phù không muốn dính líu gì đến người này nên khoát tay từ chối: "Cái đó... Anh, anh đưa tôi đến trạm xe buýt phía trước là được rồi, tôi ngồi xe buýt ban đêm về nhà cũng được."
 
Trần Chí Sinh không lên tiếng, chỉ cụp mắt xuống, mặt mày vô cảm tìm kiếm "số 7 đường Hoài Hà", sau đó bấm chỉ đường và lái theo.
 
Đêm đã khuya nên đường đi của bọn họ rất rộng rãi thoải mái, chỉ mười phút sau đã tới đích.
 
Trần Chí Sinh tắt máy chiếc Maybach để xe dừng lại. Hứa Tiểu Phù ngồi phía sau lập tức nhảy xuống xe, lại vẫy tay chào Ân Tô Tô rồi xoay người chạy đi.
 
Nhưng vừa mới đi được nửa bước cô ấy đã dừng lại.
 
Hứa Tiểu Phù đắn đo hồi lâu rồi cuối cùng vẫn rất lễ phép xoay người lại đi về phía ghế lái, giơ tay gõ gõ cửa kính xe: Cốc cốc.
 
Cửa kính màu đen từ từ trượt xuống để lộ góc nghiêng lạnh lùng của người đàn ông bên trong.
 
"Cái đó... Cảm ơn anh nha." Cô ấy gượng cười nói.

 
Trần Chí Sinh nhìn cô ấy mấy giây rồi chợt nói: "Trần Chí Sinh."
 
Hứa Tiểu Phù ngây người, nhất thời chẳng hiểu gì: "Hả?"
 
"Tôi tên là Trần Chí Sinh." Giọng nói của anh ta nghe rất thản nhiên, có phần hơi lạnh lùng: "Sau này chúng ta là đồng nghiệp của nhau, cô không cần khách sáo vậy đâu."
 
"À à, đúng thế, đồng nghiệp." Tim Hứa Tiểu Phù lại đập bang bang. Cô ấy hắng giọng một cái, cố gắng bày ra vẻ dày dặn kinh nghiệm rồi nghiêm túc nói: "Tôi tên là Hứa Tiểu Phù. Sau này chúng ta đều là trợ lý của chị Tô Tô nên coi như tôi là người đi trước của anh. Nếu anh có thắc mắc gì thì có thể tới hỏi tôi."
 
Trần Chí Sinh nhíu mày nhìn Hứa Tiểu Phù chốc lát, sau đó anh ta vứt lại một câu "Hẹn gặp lại" rồi nâng cửa kính lên.
 
Chiếc Maybach màu đen lại lăn bánh lên đường.
 
Trên xe, Ân Tô Tô thoáng cảm nhận được một bầu không khí vi diệu. Cô không nhịn được mà rướn cổ lên phía trước nói đỡ cho trợ lý nhỏ nhà mình: "A Sinh, Tiểu Phù nhà tôi vừa mới tốt nghiệp đại học, tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, vẫn còn là một đứa trẻ thôi. Có lúc em ấy nói chuyện hơi thiếu suy nghĩ, anh đừng so đo với em ấy nha."
 
Trần Chí Sinh đang vừa lái xe vừa nhớ lại cảnh tượng vừa rồi. Rõ ràng là cô gái kia nhát như chuột, ngay cả nhìn thẳng vào mắt anh ta cũng không dám, thế mà cuối cùng lại có gan nói với anh ta rằng mình là người đi trước, nếu có thắc mắc gì thì có thể hỏi mình.
 
Chậc, cũng can đảm đấy.
 
"..." Nghĩ đến đây, Trần Chí Sinh cười khẽ rồi trả lời với vẻ không quan tâm lắm: "Vốn là cô ấy nói cũng không sai. Cô ấy tới trước tôi tới sau, ở chỗ cô Ân thì cô ấy đúng là người đi trước tôi."
 
Ân Tô Tô không nói gì.
 
Sao cô cứ có cảm giác dẫn sói vào nhà vậy nhỉ? Mấy người xung quanh bố đường gồm Hà Kiến Cần, Trần Chí Sinh, thậm chí cả chú Thận nữa, cô cảm thấy ai cũng là sói cả.
 
Trở lại nhà họ Phí ở Nam Tân, vì đã khuya rồi nên căn biệt thự kiểu Trung Hoa to lớn chỉ còn mấy ngọn đèn đêm, xung quanh tĩnh lặng hơn ban ngày rất nhiều.
 
Sợ đánh thức người trong nhà nên Ân Tô Tô cầm túi xách rón rén đi lên tầng, sau đó lại rón rén vào phòng ngủ.
 
Trong phòng hiện tại là một không gian tối tăm, hiển nhiên là chủ nhân của phòng ngủ chính đã đi ngủ.

 
Ân Tô Tô không thể không hành động một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Cô gần như là nhón chân đi vào phòng thay quần áo, sau đó lại rón rén cầm áo ngủ vào phòng tắm.
 
Vệ sinh cá nhân sẽ có tiếng nước chảy, thời gian càng lâu thì khả năng đánh thức Phí Nghi Châu sẽ càng lớn.
 
Vậy nên Ân Tô Tô quyết định không gội đầu nữa mà chỉ vội vàng thoa sữa tắm lên người, xả sạch bọt bằng nước rồi bước ra khỏi bồn tắm.
 
Đánh răng và dưỡng da xong, Ân Tô Tô tắt đèn phòng tắm rồi cẩn thận đi về phía chiếc giường lớn màu đen trong phòng, sau đó là một loạt hành động leo lên, nằm xuống và đắp chăn lụa lên người.
 
Không ngờ vừa mới nằm xuống giường, phần lưng cô đã dính sát vào lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông nào đó.
 
"..." Ân Tô Tô giật mình, sau đó cô xấu hổ nói nhỏ: "Xin lỗi anh, tôi đã cố gắng hết sức không phát ra tiếng động rồi mà vẫn đánh thức anh hả?"
 
Đáng ra cô nên nhờ quản gia chuẩn bị sẵn một căn phòng khác mới phải.
 
Sau này nếu cô về trễ như hôm nay nữa cũng sẽ không quấy rầy anh nghỉ ngơi.
 
Vẻ mặt Phí Nghi Châu vẫn như thường. Anh không nói gì, chỉ vòng một tay ra phía trước ôm cô thật chặt, tay còn lại nhéo nhẹ chiếc cằm thanh tú của cô. Rèm cửa sổ không khép chặt nên ánh sáng trong vắt của vầng trăng khuyết chiếu vào phòng qua ô cửa sổ sát đất, vô tình chiếu lên khuôn mặt của cô gái trong vòng tay anh.
 
Phí Nghi Châu thấy rõ hàng mi dài cong vút của cô run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn từ từ đỏ bừng lên rất đẹp, không biết là do bối rối hay do xấu hổ nữa.
 
Dáng vẻ Ân Tô Tô lúc này thật sự rất động lòng người.
 
Phí Nghi Châu cúi đầu xuống, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên. Anh nhẹ nhàng ngậm một bên tai cô vào miệng, sau đó không ngoài dự đoán nghe được một tiếng rên nhỏ yếu ớt của cô.
 
"Em không đánh thức tôi."
 
Hơi thở của Ân Tô Tô trở nên dồn dập, lồng ngực như có cả đàn hươu chạy tán loạn. Cô lắng nghe giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên sát bên tai mà cảm thấy mình sắp tắc thở đến nơi: "Em chưa về tôi vốn đâu có ngủ được."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận